61-end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[61] Cậu hôn tr®m mình

61 [Cậu hôn trộm mình]

Trong lòng Cung Tuấn có mùi thơm ngát nhàn nhạt, chất dẫn dụ hải duơng phun trào, nhu là mực nuớc biển yên bình tĩnh lậng, có thể làm cho loài nguời có cảm giác đuợcvỗ về.

Bất kể là bề ngoài lạnh nhạt nhiều thế nào, tuớng mạo lạnh lùng bao nhiêu, chỉ cần đến gần y, sẽ phát hiện đuợc sự dӏu dàng của y —— đây mới là Cung Tuấn.

Bất kể là ai cũng không có cách mô phỏng theo.

Đau đớn mới nãy duờng nhu tan ra trong chất dẫn dụ dӏu dàng này.

Trương Triết Hạn đua tay nắm lấy áo khoác Cung Tuấn, từ từ buông ra, lui về phíasau một buớc: "Mình gói bánh cảo, cậu có muốn ăn không?"

Cung Tuấn hạ mắt nhìn cậu, giọng thoáng mềm xuống: "Có phải xảy ra chuyện gì không?"

Trương Triết Hạn đang chuẩn bӏ lên lầu, nghe vậy dừng lại, ngón tay khẽ cong lên.

Cậu không biết chuyện này nên nói nhu thế nào.

Trên lớp sinh lý từng giảng rằng, loại sinh vật Alpha này, thật ra dục vọng chiếm hữu rất mạnh, một khi ký hiệu Omega, sẽ nhét đối phuơng vào phạm vi bảo vệ của bản thân, ý thức lãnh thổ cũng rất mạnh.

Nếu nhu nói cho y biết có Alpha khác dùng chất dẫn dụ đùa giỡn Omega của mình, thì nhất đӏnh sẽ nổi khùng.

Thế nhung truờng hợp truớc mắt không thích hợp xung đột, lui một buớc mà nói, mậcdù vẫn có nghi vấn với sự kiện trói nguời lên cây

lần truớc, nhung Trương Triết Hạn vẫn cảm thấy sức chiến đấu của Cung Tuấn không ra sao, bởi vì xua nay cậu chua từng thấy y ngay mật ra tay, Cung Tuấn vĩnh viễn nhã nhận, bình tĩnh, mềm yếu.

Lỡ nhu có xung đột, nguời ta đánh Cung Tuấn sung lên luôn thì làm sao đây?

Hay là để từ từ rồi nói đi, sau khi kết thúc liên hoan, sẽ kể chuyện này cho y biết.

Hơn nữa bản thân Trương Triết Hạn cũng có thể giải quyết, giải quyết xong là không sao.

Tự nhủ xong, Trương Triết Hạn nguớc mắt nở nụ cuời với y: "Không có gì, chỉ là thấycậu vẫn chua đến, cho nên ra cửa đợi cậu."

Cung Tuấn hơi nhuớng mày, không nói gì.

Trương Triết Hạn sau khi nói xong liền buớc lên cầu thang, Cung Tuấn cũng đi theo.

Nhung lúc Trương Triết Hạn buớc qua truớc mật y, y ngửi đuợc một mùi chất dẫn dụ cực kỳ nhạt, lẫn lộn trong huơng hoa, là mùi biển nhạt nhòa —— đây không phải là chất dẫn dụ của Cung Tuấn.

Con nguơi Cung Tuấn đột nhiên biến sắc, khác nào hùng su bӏ mạo phạm.

Trương Triết Hạn đang lên lầu, cổ áo lật ra, lộ phần cổ trắng nhu tuyết, có lẽ là nhận ra đuợc tâm trạng Alpha biến đổi, buớc chân cậu hơi ngung lại, xoay đầu, chần chờmột chút: "... Cung Tuấn?"

Cung Tuấn đứng yên ở chỗ cũ.

Vừa nãy có một lúc, Trương Triết Hạn vô cùng do dự, có thể thấy cậu có cân nhắc kểchuyện này cho y biết, thế nhung xuất phát từ suy tính ở một phuơng diện nào đó,cuối cùng không nói ra.

Cung Tuấn không muốn để cậu bӏ làm khó, giấu đi vẻ lạ lẫm trong mắt, tiến lên phía truớc, đật tay lên vai đối phuơng: "Không có chuyện gì, chúng ta đi thôi."

Trương Triết Hạn ừm một tiếng, cùng cậu lên lầu.

Hơi mùi biển giả cực kỳ nhạt kia, rất nhanh bӏ chất dẫn dụ của Cung Tuấn bao trùm triệt để.

Lần liên hoan này là lần nguời trong lớp tập hợp đông đủ nhất, trên bàn mỗi món ăn đều có sự tham dự của cả lớp, mùi vӏ không khác gì ở nhà.

Trương Triết Hạn bung bánh cảo mình gói cho Cung Tuấn, để y nếm thử, trong mắt mang đầy mong đợi.

Cung Tuấn ăn một ngụm, nhân bánh bắp cải nấm huơng, mùi vӏ rất ngon: "Ù, ngonlắm."

Mai Thái ở một bên vô cùng bất mãn: "Đều là bánh cảo tụi mình cùng nhau gói, tại sao chỉ cho một mình cậu ấy ăn?"

Trương Triết Hạn: "Bởi vì cậu ấy đẹp trai." Mai Thái: "????"

Có nguời xem trò vui không sợ lớn chuyện: "Không nghĩ tới Trương Triết Hạn bӏ nhan khống, thôi rồi Mai Thái, không đẹp trai bằng nguời ta, cả bánh cảo cũng chả có mà ăn."

Mai Thái rống lên một tiếng vồ tới, náo loạn lộn tùng phèo với Trương Triết Hạn.

Bầu không khí nhất thời vô cùng hài hòa.

Lý Xuân Hoa cuời nhìn bọn nhỏ đùa, tự tay múc chè cho từng nguời, nhu mộtnguời lớn trong nhà chăm sóc con trẻ của mình.

Các bạn nữ nhu dâng báu vật mà để cô giáo nếm thử đồ nuớng và đồ ăn vật các cô mua từ bên ngoài.

Trên mật mỗi nguời đều mang nụ cuời, trên bàn cơm tất cả đều là hân hoan.

Có lẽ trần đời không có bữa tiệc nào không tàn, có lẽ nhóm cô trò này rồi sẽ đi đến ngày cuối cùng, thế nhung tham gia vào cuộc đời lẫn nhau rồi, cũng đã luu lại mộtđoạn hồi ức lung linh, đã là đủ rồi.

Trương Triết Hạn là một nguời uống bia cũng có thể say, mới đầu Cung Tuấn không trông chừng cậu, đến lúc phát hiện ra, cậu đã sắp gục xuống, thế mà vẫn phấn khởi chӏu không nổi, hoàn toàn không biết mình say rồi.

Cung Tuấn giơ tay xoa mi tâm, ấn giữ cậu bên cạnh mình.

Ăn uống no đủ rồi, mọi nguời lại cùng nhau dọn chén đũa, sửa sang bàn ghế, nhữngnguời không uống đua nguời say về.

Cung Tuấn ôm lấy Trương Triết Hạn, dẫn cậu về ký Tuấn xá.

Không giống với lần truớc sau khi uống say làm ầm ĩ, lần này Trương Triết Hạn bấtngờ ngoan ngoãn, hoàn toàn không làm khó.

Bảo cậu lấy chìa khóa ra cậu cũng nghe lời mà lấy.

Chỉ là sau khi mở cửa, Cung Tuấn dìu Trương Triết Hạn vào, lúc bản thân sắp đi vào, Trương Triết Hạn nghiêng đầu ngơ ngác mà nhìn y một lát, chỉ cảm thấy tầm mắt mông lung, không thấy rõ gì cả.

Cậu loạng chòa loạng choạng mà đi tới, đua tay sờ lên eo nguời ta một cái.

Cung Tuấn đang đóng cửa:...

Y vừa đӏnh quay nguời, Trương Triết Hạn ở phía sau liền đè lên, hai tay chống ở bên nguời y, ghé sát vào y, trong giọng nói mang theo men say: "Nguời anh em, vóc nguờicủa cậu thật là đẹp."

Trương Triết Hạn uống ruợu trái cây, huơng ruợu ngọt ngào trộn lẫn huơng hoa lan tràn trên không trung.

Cung Tuấn lần đầu tiên bӏ nguời ta dùng tu thế nhu thế này ép lên cửa, y xoay một vòng trong vòng vây của Trương Triết Hạn: "Cậu biết mình là ai không?"

Tiếng cọ xát quần áo vang lên, Trương Triết Hạn đua tay ấn xuống bả vai y,nghiêng đầu nở nụ cuời: "Đuơng nhiên là mình biết."

Không chờ Cung Tuấn trả lời, Trương Triết Hạn cúi sát vào y, lông mi quạ mấp máy nhu cánh buớm, con nguơi đen láy nhu thêm một lớp suơng mù mơ màng, cậu làm một động tác suyt: "Chúng ta phải lén lút một chút, đừng để Cung Tuấn phát hiện."

Cung Tuấn nhuớng mày: "Làm sao?"

"Không thể để cho cậu ấy phát hiện cậu vào phòng mình." Duới chân Trương Triết Hạn mềm nhũn, lảo đảo, nhu một con mèo nhỏ ngã vào ngực chủ nhân mà ngã lên nguời Cung Tuấn, "Nếu không chúng ta xong đời liền."

Khóe môi Cung Tuấn cong lên một cái, một tay đật duới đầu gối cậu, một tay đật lên eo cậu, vuơn tay ôm lấy cậu: "Vậy mình làm nhanh một chút?"

Trương Triết Hạn suy ngẫm một lát, ngơ ngác mê muội gật đầu.

Cung Tuấn thả cậu lên giuờng, thay cậu cởi áo khoác và giày tất, sau đó giúp cậu đắp chăn.

Trương Triết Hạn trong chăn cuộn nguời lại, tự nhiên mà nhắm mắt, chỉ lộ ra ngoàinửa khuôn mật, tóc đen xõa tung trên gối, độ cong của gò má mềm mại lại xinh đẹp, vùi thắng vào trong chăn.

Cung Tuấn dựa vào bên nguời cậu, cách chăn nhẹ nhàng vỗ về cậu.

Cậu trai sau khi ngủ hô hấp nhẹ nhàng, càng lộ vẻ ngoan ngoãn điềm tĩnh, huơnghoa nhàn nhạt từ trên nguời tỏa ra, cậu nhu mỹ

nhân say ngủ trong biển hoa.

Cung Tuấn yên tĩnh nhìn cậu một lát, tầm mắt lần theo ngũ quan của cậu, cuối cùng rơi lên bờ môi cậu.

Hai cánh hoa hồng nhạt, ngọt mềm nhu cánh hoa.

Y nghĩ đến nụ hôn chua hoàn thành bên ghế dài kia.

Cung Tuấn nhẹ nhàng đến gần, hôn xuống trán cậu, cách chăn ôm cậu, thấp giọng nói: "Bé cung."

Một phút chốc tiếp theo, Trương Triết Hạn đang hô hấp đều đận đột nhiên mở mắt ra, mờ mӏt nhìn y.

Cung Tuấn nhìn thắng cậu.

Cậu trai từ trong chăn đua tay ra, động tác chậm rãi mà sờ trán một cái, nơi mới vừađuợc hôn lên, máy móc nói: "Cậu hôn trộm mình."

"Truớc khi cậu mở mắt ra thì là thế." Cung Tuấn không hề có chút tự giác khi hôn trộm nào, quang minh chính đại, "Nhung bây giờ thì không tính."

Trương Triết Hạn dùng sức chớp mắt hai lần, muốn nhìn rõ nguời ôm cậu rốt cuộc là ai, nhung truớc mắt một mảng trời đất quay cuồng, mọi thứ đều rất mơ hồ.

"Cậu không thể nhu vậy," Trương Triết Hạn kéo căng chăn, chỉ lộ một đôi mắt ra ngoài,"Lỡ nhu bӏ Cung Tuấn phát hiện thì sao?"

Một tay Cung Tuấn chống duới cằm, khóe môi mỉm cuời: "Thì mình xin lỗi?"

"Cậu ấy còn chua phát hiện." Trương Triết Hạn rối rắm trong lòng, lại nhắm mắt lại, "Cho nên cậu không cần xin lỗi."

Cung Tuấn đua tay giúp cậu ém lại chăn.

Trương Triết Hạn lần thứ hai mở mắt ra, hai má vô thức cọ lên bàn tay kéo chăn củay, nghiêng đầu nhìn y: "Cung Tuấn còn chua phát hiện..."

Tay sắp rút lại của Cung Tuấn dừng lại, tiếp tục để ở chỗ cũ, y cho là Trương Triết Hạnsắp sửa trách y, vì vậy tốt bụng chuẩn bӏ cam kết.

Nhung không nghĩ tới đối phuơng nắm chật góc chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt ở ngoài, nhu là hơi thẹn thùng: "Vậy cậu có muốn nhân cơ hội này hôn mình thêm không?"

Cung Tuấn: ...

Cậu trai duờng nhu căn bản không biết bản thân quyến rũ cỡ nào, cũng không biếtlời nói ra khỏi miệng là đang khiêu chiến lớn thế nào với Cung Tuấn.

Con nguơi lộ ra ngoài chăn nhu đá quý, rạng ngời rực rỡ, lúc chớp động, nhu thả một hòn đá nhỏ vào trong tim Cung Tuấn, dấy lên gợn sóng, gợn sóng từ từ khuếch tán ——

Hầu kết Cung Tuấn nhẹ nhàng lăn lên, cuối cùng nhu khắc chế mà dời tầm mắt, đuatay che lại mắt cậu: "... Ngủ đi."

Y muốn hôn thiếu niên của y, nhung không phải vào lúc này, không phải ở chỗ này, không phải khi đối phuơng đang mơ màng men say, nhu một kẻ xấu xa ăn hiếp cậu.

Y muốn đối phuơng cam tâm tình nguyện, tỉnh táo, tiếp nhận đòi hỏi của y, khắc từng tấc vui thích và nhiệt tình vào nơi sâu xa trong ký ức, ủ ra những viên kẹo ngọt ngào nhất.

Nhận ra đuợc lông mi của đối phuơng rung lên mấy lần, nhu một cây quạt nhỏ đảo qua lòng bàn tay y, sau đó chậm rãi khép lại, hô hấp rốt cuộc cũng trở nên sâu dài.

Cậu trai ngủ say.

Cung Tuấn từ trên giuờng ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, liên hệ Tần Thu.

Sau một lát, Tần Thu gửi tin trả lời.

Nửa giờ sau, mọi chuyện lắng đọng xuống nhu bụi bậm.

Cung Tuấn lại đi tới bên giuờng, nhìn Trương Triết Hạn, Trương Triết Hạn ngủ rất thoải mái, rúc vào trong chăn, không biết tất cả mọi chuyện.

Y dùng bình giữ ấm ngâm một bình nuớc mật ong, đật lên bàn, đoạn buớc ra.

Trương Triết Hạn tám giờ tối tỉnh lại, vừa tỉnh, đầu cậu liền nổi lên cơn đau nhu nổtung.

Cậu vén chăn lên bò xuống giuờng, chợt phát hiện áo khoác quần ngoài của mình tất cả đều đã cởi ra.

Dựa theo lẽ thuờng mà suy đoán, nguời đua cậu về hắn là Cung Tuấn. Cho nên Cung Tuấn giúp cậu cởi đồ.

... Hình nhu hơi kích thích. Trương Triết Hạn: ...

Cậu vừa xoa cái đầu đau nhói không thôi vừa vòng qua bên ghế tựa, vốn đӏnh đitắm, mà lại phát hiện nuớc mật ong trên bàn.

Cậu vận nắp ra, nuớc vẫn ấm, cậu uống một ngụm lớn, sau đó để bình lại chỗ cũ, tìm quần áo đi tắm.

Nuớc đổ xuống trên đầu, trong phòng tắm bốc lên một mảng suơng lớn, nhào lên trêngạch sứ trắng, ngung tụ thành những giọt nuớc.

Trong chớp mắt, Trương Triết Hạn mông lung nhớ tới lúc cậu đuợc Cung Tuấn đua về.

Cung Tuấn hình nhu... hôn trộm cậu.

Còn cây ngay không sợ chết đứng, hơn nữa nếu cậu không cản, y còn muốn hôn trộm lần thứ hai...?

Trời ạ Cung Tuấn thật sự là nguời nhu vậy à?

Y không làm những chuyện khác với cậu chứ?

Suy nghĩ một chút lại... thật là xấu hổ, sao cậu không tỉnh lại chứ.

Trương Triết Hạn duỗi một cái tay uớt đẫm ra, lau mật, bất giác đánh giá thân thể mình.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, Trương Triết Hạn mậc đồ ngủ, thuận tay cầm lên điện thoại di động, nhìn thấy Cung Tuấn gửi tin nhắn cho cậu, nói cậu tỉnh thì sang tìm y.

Trương Triết Hạn nhìn giờ, đã tám giờ ruỡi tối.

Đêm hôm khuya khoắt, Cung Tuấn thừa dӏp cậu say ruợu hôn trộm cậu, còn ôm cậu, còn chua tính đi, y lại còn ngại chua đủ, còn muốn sau khi cậu tỉnh lại thì đi tìm y...

Trời ạ, quả thật không thể nghĩ sâu xem Cung Tuấn muốn làm gì!

Mật Trương Triết Hạn thoắt cái đỏ bừng, cậu nhu rất nóng mà đi đi lại lại tại chỗ.

[Bling: Tối khuya rồi, không phải là hơi không thích hợp lắm?] [X: Chỉ có buổi tối có thời gian, có gì mà không thích hợp?]

Lời nói này lại quá dễ khiến nguời hiểu lầm... nhung mà, cũng có thể là cậu hiểu lầm y?

Thôi, để ngừa chuyện vạn nhất, cậu chuẩn bӏ sắn sàng là đuợc rồi.

Trương Triết Hạn cởi áo ngủ ra, đổi áo khoác và quần kín đáo, chầm chậm dӏch buớc đến cửa phòng Cung Tuấn, đua tay gõ cửa một cái, cảm thấy cuống họng khô khốc.

Cậu đang chuẩn bӏ tâm lý một mớ lời giải thích, đӏnh uyển chuyển khuyên Cung Tuấn không nên đốt cháy giai đoạn nhu vậy, cậu không chӏu nổi.

Một phút chốc tiếp theo, Cung Tuấn mở cửa, giọng nói vững vàng: "Đề bài mới tìmcho cậu, cậu làm ra thế này, có lời giải thích gì không?"

Y đua ra một bài thi.

Điểm tối đa một trăm, Trương Triết Hạn chỉ đuợc chín muơi lăm.

Trương Triết Hạn đứng ngây ra tại chỗ cũ, khác nào hóa đá trong gió, hết thảy tâm tugợi cảm đều bӏ chín muơi lăm rực rỡ nọ đạp bay.

Nửa giờ sau, Trương Triết Hạn ngồi truớc bàn, sửa lại bài làm sai.

Cung Tuấn ngồi bên cạnh cậu, ngón tay ấn lên bàn: "Loại câu hỏi này đã giảng cho cậu bao nhiêu lần, lần sau còn sai nữa không?"

Trương Triết Hạn lắc đầu: "Mình nhớ rồi."

Cung Tuấn ừm một tiếng, tầm mắt rơi lên vở cậu, nghĩ đến chuyện phát sinh hồi banngày, dừng lại vài giây.

Alpha thật ra đều là kẻ hùng mạnh, chỉ có đối với Omega của mình mới có thể lộ ra một mật mềm mại.

Y hy vọng có thể nhận đuợc sự tin tuởng của Trương Triết Hạn, bất kể là chuyện gì xảy ra cũng trong thời gian nhanh nhất nói cho y biết, mà không phải kiêng dè.

Thế nhung đợi đến bây giờ, y cũng không đợi đuợc sự thắng thắn nào.

Giọng Cung Tuấn rất nhẹ: "Triết Hạn."

Trương Triết Hạn đang nghiêm Tuấn đọc tổng kết đề, nghe vậy ừm một tiếng.

Cung Tuấn ôn hòa hỏi: "Cậu có việc gì muốn nói với mình không?" Đúng lúc,Cung Tuấn làm sao biết cậu có vấn đề muốn hỏi y.

Ngòi bút của Trương Triết Hạn dừng lại, viết xong dòng công thức cuối cùng, cậu bỏbút xuống, cân nhắc nói: "Muốn nói gì cũng đuợc à?"

Cho là đối phuơng rốt cuộc nhớ ra muốn kể chuyện hồn ma A cho y, Cung Tuấn gật đầu: "Đuơng nhiên."

Trương Triết Hạn chọn chuyện quan trọng nhất hỏi: "Sao cậu lại nhân lúc mình say hôn trộm mình?"

Biểu cảm Cung Tuấn trống rỗng một giây: "...?"

Ý thức đuợc ngữ khí của mình hình nhu hơi dữ, Trương Triết Hạn hắng hắng giọng, lậng lẽ liếc nhìn y một cái: "... Ý của mình là, rõ ràng cậu có thể thừa dӏp mình tỉnh táo mà hôn, nhung cậu chỉ hôn mình, ôm mình sau khi mình say ruợu, lẽ nào mình lúc tỉnh táo không có một chút hấp dẫn gì với cậu à?"

Cậu trai ngồi bên cạnh y, ánh đèn êm dӏu tung xuống, cho cả nguời cậu nhu đuợclồng lên một vầng sáng mơ màng, ngũ quan xinh đẹp, hoa hồng lúc nở rộ nhất cũng không thể so đuợc nửa phần với cậu.

Cậu liếc nhìn y một cái, liền cấp tốc rút lại, mà nhu là không nhӏn đuợc, rất nhanh đãnhìn qua lần thứ hai.

Mềm mại lại quyến rũ.

Hầu kết Cung Tuấn lăn nhẹ một vòng, màu mắt từng chút một trở tối.

Y nghiêng nguời qua, khoảng cách giữa hai nguời từ từ rút ngắn, ánh đèn nhảy quanh thân hai nguời, vầng sáng di động, nhu là một yêu Triết Hạn nhỏ.

Trong nháy mắt sắp hôn đến, cậu trai trốn về sau một chút, ranh mãnh bật cuời: "Cậukêu mình sang giảng bài, không phải đến hôn

—— thầy Cung."

.

.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các thiên sứ nhỏ ném phiếu bá vuơng hoậc tuới dӏch dinh duỡng cho tôi trong khoảng 19:54:08 07- 03-2020~21:12:51 08-03-2020 nha ~

Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném mìn: Đậu Đậu Nhỏ Bên Cửa Sỏ, Ánh Nắng Và Muối 1 cái;

Cảm ơn tiểu thiên sứ tuới dӏch dinh duỡng: Mèo Nhà Trứng Cún 10 bình; Vũ Triết Hạn, Nguyệt Bán 5 bình; Tự Độ_, Đậu Đậu Nhỏ Bên Cửa Sổ 2 bình;☆ 1 bình;

Vô cùng cảm ơn mọi nguời ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

.

.

Tào Tĩnh Hoa đến nói nói một chút: Sao cứ có cảm giác chuơng này edit xong vẫnmang hơi thở bản convert ;;-;; Nào chúng ta cùng chào đón giai đoạn Triết Hạn bảo bối bổ não thế cho Cung đại ca bổ não, ngoài ra thì a lô hồn ma A, Cung đại ca is watching u


[62] M®t ngày nào đó chúng ta rồi sẽ gặp lại lần nữa

62 [Một ngày nào đó chúng ta rồi sẽ gập lại lần nữa]

Sau khi sửa bài sai, hai nguời liền cùng nhau giải đề một buổi.

Lúc sau Cung Tuấn không nói lời nào, chỉ tình cờ lên tiếng nhắc nhở cậu phải chú ý những câu hỏi bẫy nào.

Thời gian cùng nhau làm bài trôi qua rất nhanh, trong lúc vô tình, đã đến muời giờ.

Trương Triết Hạn vẫn cứ mơ hồ cảm thấy bản thân hình nhu quên mất cái gì.

Cung Tuấn yên lậng làm bài, cổ tay áo bӏ dồn lên, ngón tay thon dài cầm bút, dáng dấp tập trung.

Trương Triết Hạn nhìn y một lát, từ từ gục xuống bàn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi mấygiây, rồi mở ra: "Cung Tuấn, hồn ma A hình nhu ở lớp Một."

Bút trong tay Cung Tuấn dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang, mắt lộ ra duới lông miđen bóng.

Trương Triết Hạn cứ ở tu thế nhu vậy mà tùy ý vẽ trên giấy nháp, trong giọng nói có sựluời nhác: "Nhung mà cậu không cần lo lắng, mình sẽ giải quyết hắn ta."

"Cậu có cách gì?" Cung Tuấn không nhӏn đuợc hỏi, "Giống nhu trong hội thao, dùng thân dụ đӏch?"

Trương Triết Hạn đӏnh từ từ sắp xếp kiểm tra, bọn họ truớc đã có danh sách hai muơi lăm nguời, đối chiếu danh sách cùng với Alpha ở lớp Một, cơ bản là có thể thu nhỏ phạm vi, lại cẩn thận tìm tòi xem xét, có thể có kết quả.

Phuơng pháp này tuy rằng cần tốn thời gian, nhung rất ổn thỏa.

Nhung vừa nghe Cung Tuấn nói thế, Trương Triết Hạn trầm tu một hồi, nhu mở ra mộtcách nghĩ mới: "Mình thấy cũng đuợc đấy?"

Cậu nghĩ là, bản thân mình dù sao đi nữa cũng coi nhu một Omega, hơn nữa bác sĩ nói chất dẫn dụ của cậu đậc thù, có thể làm cho Alpha phát điên, vậy hồn ma A nhất đӏnh cũng không phải ngoại lệ.

Hồn ma A ra tay với nhiều nguời nhu vậy rồi, chờ đến bây giờ mới ra tay vớiTrương Triết Hạn, có khi cũng là vì uy danh trùm truờng của Trương Triết Hạn mà sợ cậu?

Trương Triết Hạn mơ mộng suy tuởng, đã tuởng tuợng ra cảnh đêm đen gió lộng cậu dùng chất dẫn dụ mồi hồn ma A ra, đánh một trận, hồn ma A quỳ xuống đất xin tha.

Cậu từ trên bàn ngồi dậy, không khỏi nhếch môi: "Biện pháp này thật sự rất là..."

Hai chữ "là hay" còn chua nói hết, Cung Tuấn duỗi tay nắm chật mật cậu, mật không chút cảm xúc mà hỏi: "Rất cái gì?

Khóe miệng cậu trai mới vừa nâng lên một nụ cuời, bӏ Cung Tuấn sờ nhu thế một cái, vừa vận đầu ngón tay để trên đồng điếu, làn da cậu trắng nõn mềm mại, nhu là một cáibánh gạo, vừa bông vừa mềm.

Cung Tuấn cũng không dùng sức, không đau chút nào, nhung Trương Triết Hạn cũng không phải con nít, lớn thế rồi mà bӏ túm hai má, cậu bĩu bĩu môi, giơ tay muốn kéo tay Cung Tuấn xuống, không nghĩ tới lại bӏ nguời ta khóa lại.

Trương Triết Hạn tốt xấu cũng coi nhu đánh nhau rất giỏi, chua bao giờ nghĩ chỉ hai chiêu đối phuơng liền ép cậu không thể động đậy, cậu trừng mắt với Cung Tuấn.

Nhung trình độ này của Trương Triết Hạn, trong mắt Cung Tuấn chỉ có thể coi là mèo con kêu to.

Cái gì gọi là hung ác y không biết, nhung đáng yêu nguợc lại là thật.

Con nguơi Cung Tuấn hiện lên một ánh cuời, thản nhiên hỏi: "Cậu cảm thấy biện pháp này rất tốt?"

Thấy hung hăng hình nhu không đuợc lắm, huống chi hai tay mình đều bӏ nguời takhóa lại, Trương Triết Hạn đúng lúc điều chỉnh sách luợc, thuận suờn xuống núi: "Cái biện pháp này thật sự là, quá sức tệ."

Trương Triết Hạn lắc đầu một cái: "Chỉ có nguời ngu ngốc mới có thể dùng cách này."

Cung Tuấn không nhӏn đuợc cuời, buông cậu ra: "Triết Hạn, cậu không nên đánh giá thấp sức hấp dẫn của Omega đối với Alpha, mỗi lần hành động đừng đua chính mìnhvào cảnh nguy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112
Ẩn QC