(70-end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Dương nghe thế chợt cảm thấy ủy khuất: "Cậu cứ đuổi tớ đi vậy sao?"

Phương Phàm đứng dậy Tuấn thêm áo khoác, nhìn thoáng qua Trương Dương,không nói gì, cầm điện thoại đi vào phòng tắm.

Trương Dương nhìn bóng lưng Phương Phàm khuất dần, bực bội kéo kéo tóc mình, tiếp tục nằm xuống giường, tham lam hít mùi tin tức tố còn lưu lại.

***

Phương Phàm đánh chữ trả lời Trương Triết Hạn, chuyện này tạm thời không cần nói cho Trương Dương biết.

Trương Triết Hạn cũng không hỏi rõ nguyên nhân, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã sắp tới Thất Tịch.
Đêm đó Trương Triết Hạn còn chưa nói gì, Cung Tuấn đã hỏi cậu trước: "Ngày mai có thời gian để hẹn hò với tớ không?"

Khóe miệng Trương Triết Hạn cong cong, bất mãn nói: "Chẳng phải cậu không rảnh à?"

Cung Tuấn cười, cúi đầu xuống hôn lên môi Trương Triết Hạn: "Tớ cố ý để trống lịch trình ngày mai." Không chỉ có ngày mai, còn có một tháng tới nữa. Chỉ là câu nói này Cung Tuấn không nói với Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn cười: "Được, vậy tớ sẽ để trống lịch trình ngày mai."

Ánh mắt Cung Tuấn lóe lên, chỉ mỗi ngày mai thì sợ là không được.

Chỉ là điều này không quan trọng, ngày mai Trương Triết Hạn sẽ biết thôi.

Hết phiên ngoại 5.
------oOo------

Chương 86: Phiên ngoại 6: Đại học và hôn lễ (Kết)
Nguồn: EbookTruyen.Net
Editor: Hạ Uyển Beta: Diệp Song Nhi
**************

Sáng sớm hôm sau, Trương Triết Hạn còn đang trong giấc mộng, đã bị Cung Tuấn kéo ra khỏi giường.

Mắt Trương Triết Hạn không mở ra nổi, lông mày nhăn lại, lẩm bẩm: "Sao dậy sớm vậy?"

Cung Tuấn cúi người xuống hôn lên khóe môi Trương Triết Hạn: "Cậu không muốn dậy sớm để hẹn hò với tớ à?"

Trương Triết Hạn bắt đầu đùa nghịch: "Nhưng không phải cả ngày nay chúng ta đều ở cùng nhau hả?"

Khóe miệng Cung Tuấn lộ ra một nụ cười: "Đúng vậy, nhưng không nhanh lên thì sẽ bỏ lỡ thời gian."

Trương Triết Hạn khó hiểu mở ra đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ.

Cung Tuấn không giải thích, chỉ lấy quần áo đã được chuẩn bị xong từ sớm, tự mình thay quần áo cho Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn thật sự rất buồn ngủ nên lười không muốn động đậy, tùy ý Cung Tuấn thay quần áo cho cậu. Đợi đến khi Tuấn quần áo xong, thì mơ mơ màng màng để Cung Tuấn đưa vào phòng tắm
rửa mặt.

Thậm chí đến khi ăn sáng xong, Trương Điệc vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Chờ khi lên xe, cậu dựa vào ghế rồi ngủ tiếp.
Cung Tuấn buồn cười, thấy thời gian vẫn còn sớm, nên giảm tốc độ, lái xe cũng ổn định hơn.

Mắt thấy sắp tới nơi cần đến rồi, không đợi Cung Tuấn gọi Trương Triết Hạn, cậu đã từ tỉnh lại.

"Tỉnh rồi à?" Cung Tuấn hơi nghiêng đầu nhìn Trương Triết Hạn.

Xưa nay Trương Triết Hạn không cáu kỉnh khi rời giường, chỉ là khi vừa tỉnh dậy sẽ mơ mơ màng màng, phải phản ứng mất mấy giây mới gật đầu.

Sau đó cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, rồi ngẩng đầu lên nhìn Cung Tuấn, giọng điệu khiếp sợ không gì sánh nổi: "Chúng ta đi ra ngoài mà còn phải Tuấn âu phục hả?"

Cung Tuấn, đây là thẩm mỹ của thẳng A hả!

Sắc mặt của Cung Tuấn không thay đổi: "Làm sao?"

Trương Triết Hạn bất đắc dĩ thở dài: "Cậu không nhìn nhiệt độ bây giờ là bao nhiêu hả, vào thời điểm này mà còn Tuấn dày như vậy đi hẹn hò?"

Cung Tuấn thành thật: "Tớ cảm thấy rất đẹp."

Trương Triết Hạn vừa nghe vừa nhìn bộ Âu phục trên người hắn, sửng sốt hai giây: "Đây là quần áo hồi nào vậy? Cậu vừa mua à?"

Nhìn Cung Tuấn một lần nữa, Trương Triết Hạn và Cung Tuấn đã ở chung nhiềunăm, trong tủ quần áo của Cung Tuấn có bao nhiêu
bộ, cậu đều biết rất rõ ràng.

Đây là lần đầu tiên Trương Triết Hạn nhìn thấy bộ Âu phục cao cấp này của Cung Tuấn.

Chất liệu vải cao cấp được cắt may vừa người, tôn lên dáng người của Cung Tuấn, Trương Triết Hạn không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.

Chú ý tới ánh mắt Trương Triết Hạn, khóe miệng Cung Tuấn cong lên. "Đẹp không?" Cung Tuấn hỏi.
Trương Triết Hạn thành thật gật đầu, rồi thường thức thêm một lúc nữa.

Được đó nha, Tuấn dù là thẳng A, nhưng mắt thẩm mỹ thì không tệ lắm.

Trong mắt Trương Triết Hạn chỉ có người đàn ông trước mặt, cậu không chú ý tới trên người mình cũng mặt một bộ Âu phục cùng kiểu dáng với bộ của Cung Tuấn.

"Sắp đến chưa?" Ngải Phù hỏi một câu.

"Thấy xe rồi!" Trong giọng nói của Phong Nguyệt có sự hưng phấn.

Quy Kỳ thì chạy vội vào trong giáo đường: "Tôi đi thông báo cho những người khác!"

Bước chân của ba người vội vàng, còn mang vẻ thần bí.

Ban đầu trong giáo đường còn có tiếng người thì thầm to nhỏ, sau khi nghe được tin tức này từ Quy Kỳ thì im lặng trong nháy mắt.

Ánh đèn tối xuống, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.

Cung Tuấn dừng xe ở cổng giáo đường, rồi đi sang một bên khác
mở cửa xe ra.

Trương Triết Hạn nhìn vào giáo đường, không hiểu nổi: "Làm cái gì vậy?" Cung Tuấn cười nhưng không nói.

Cũng không biết là mạch não của Trương Triết Hạn bị gì, giờ phút này chẳng có dáng vẻ của học bá gì cả: "Cung ca, có phải cậu lén làm chuyện bậy bạ gì sau lưng tớ không? Giờ muốn đến giáo đường xám hối hả?"

Người núp trong bóng tối cười muốn khùng luôn, thợ quay phim run rẩy mà ống kính trong tay cũng run theo.

Tống Nhân thì thở dài, trong mắt chỉ có buồn cười.

Khóe miệng Cung Tuấn giật giật hai lần, nhìn Trương Triết Hạn với ánh mắt đầy bất đắc dĩ, trong đó có cảm xúc mà Trương Triết Hạn không hiểu nổi. Không giải thích, Cung Tuấn nắm lấy tay Trương Triết Hạn: "Chúng ta vào trước đi."

Trương Triết Hạn thực sự không hiểu nổi, sao hẹn hò ngày Thất Tịch lại hẹn đến giáo đường. Nhưng từ tận đáy lòng cậu vẫn tin tưởng Cung Tuấn, nên không hỏi nhiều nữa mà theo hắn đi vào.

Hai ngưòi vừa đi đến cổng giáo đường, cửa lớn đã được người khác mở ra từ bên trong.

'Bịch' một tiếng, pháo hoa nở rộ bên tai Trương Triết Hạn. Màu sắc sặc sỡ tung bay ngay trước mặt cậu, ánh đèn sáng lên, khách mời ngồi đầy trong giáo đường.

Con ngươi Trương Triết Hạn hơi co lại, vô thức muốn quay đầu nhìn Cung Tuấn bên cạnh.

Người đàn ông ấy vẫn nắm lấy tay cậu, nhưng Cung Tuấn không đứng mà quỳ một gối xuống trước mặt Trương Triết Hạn.

Ngải Phù ở bên cạnh đưa đến một chiếc hộp bằng nhung đã được chuẩn bị sẵn.

Cung Tuấn nhận lấy, giơ chiếc nhẫn bên trong lên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất trịnh trọng: "Tiểu Triết Hạn, hôm nay chúng ta kết hôn nhé?"

Đại não của Trương Triết Hạn trực tiếp ngừng hoạt động, trừng to mắt nhìn chằm chằm Cung Tuấn trước mặt, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Nhưng căn bản không ai cho cậu cơ hội tự hỏi, người bên cạnh đã bắt đầu ồn ào ——

"Đồng ý đi!" "Kết hôn!"
"Hôm nay kết hôn!" "Đồng ý đinào!" ". "
Trong này xen lẫn rất nhiều giọng nói quen thuộc. Trương Triết Hạn nhịn không được nghiêng đầu nhìn sang ——

Phương Phàm, Trương Dương, Trương Húc, Tống Nhân, Tư Nhiên, Đại Nhã, HứaHướng Dương, Lục Tinh, à, hình như còn có bạn học hồi cấp 3 và đại học nữa.

Dù sao thì người không nên tới cũng đã tới hết rồi. Phương Phàm nói cậu ấy về để tham gia hôn lễ.
Được lắm, tiểu tử thúi này lại lừa gạt mình!

Nhìn nhiều gương mặt quen thuộc và cha xứ đứng trên đài, sao Trương Triết Hạn lại không hiểu được chứ?

Không đúng, thật ra không cần phải nhìn thấy những người trước mặt này, cậu nênsớm hiểu, ngay khi Cung Tuấn Tuấn Âu phục, khi hắn dẫn cậu đến giáo đường, cậu nên hiểu, hôm nay ở đây sẽ xảy ra chuyện gì.

Đôi mắt Trương Triết Hạn bỗng nóng lên, trong nháy mắt này, cậu hiểu được vì sao trong khoảng thời gian này Cung Tuấn vẫn luôn bận rộn.

Người đàn ông này không phải đang bận chuyện của công ty, mà Cung Tuấn đang bận chuẩn bị sự kinh ngạc này cho cậu.

Bên tai vẫn là âm thanh ồn ào ấy, Trương Triết Hạn lại nói dỗi.

"Nào có người kết hôn nào đến giờ mới biết mình phải kết hôn chứ! Anh thật quá đáng!" Trương Triết Hạn trừng mắt với Cung Tuấn, tức giận nói.

*Chỗ này hai người kết hôn nên tui đổi xưng hô thành Anh - Em nha
Cung Tuấn cong môi nở nụ cười, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của Trương Triết Hạn, không cho Trương Triết Hạn từ chối, trực tiếp đeo nhẫn lên cho cậu.

Trương Triết Hạn nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp úp của mình, chút khó chịu trong lòng bỗng tan thành mây khói.

"A a a!"

"Đồng ý rồi kìa!"

"Nhanh lên nhanh lên! Thực hiện nghi thức đi!"
"......"

Cung Tuấn nắm tay Trương Triết Hạn đúng dậy, bước từng bước về phía trước trong sự chen chúc của mọi người.

Lúc đọc lời tuyên thệ đầu óc Trương Triết Hạn cứ quay mòng mòng, sau khi tuyên thệ xong, thậm chí còn không cho cậu cơ hội phản ứng, Cung Tuấn đã dẫn Trương Triết Hạn đi ra ngoài.

"Làm gì?" Trương Triết Hạn ngơ ngác hỏi.

Cung Tuấn: "Ba đưa sổ hộ khẩu cho anh rồi." Trương Triết Hạn há hốc mồm: "Ôi đệt!"
Cung Tuấn cười cười, để lại khách mời ở hiện trường hôn lễ, đôi vợ chồng mới cưới vội vàng đến Cục Dân chính.

Lúc cầm được hai quyển sổ màu đỏ, Trương Triết Hạn cứ cảm thấy lâng lâng.

Sao mà nhanh vậy nhỉ?

Vừa mới làm xong thủ tục, đã có điện thoại gọi đến thúc giục. "Mau tới đây, bọntớ đang ở khách sạn nè!"
Trương Triết Hạn nghe được giọng nói của Trương Dương, đợi đến khi Cung Tuấn cúp điện thoại, cậu mới nghiêng đầu nhìn Cung Tuấn: "Bọn họ biết hết à?"

Không đợi Cung Tuấn trả lời, Trương Triết Hạn đã tự hỏi tự trả lời luôn: "Chắc chắn là biết hết. Phương Phàm từ nước ngoài về, vừa nãy Trương Dương còn đứng cạnhcậu ấy, em còn hỏi cậu ấy trở về có nên nói cho Trương Dương không."

Hôm nay Cung Tuấn cứ cười mãi: "Là lỗi của anh."

Trương Triết Hạn hung dữ trừng hắn: "Đương nhiên là do anh rồi! Lúc nãy phản ứng của em trông ngốc chết đi được! Bọn họ biết hết, hôm nay em kết hôn mà em còn chẳng biết em sẽ kết hôn!"

Cung Tuấn cúi người, chặn miệng của Trương Triết Hạn.

Nụ hôn kết thúc, Cung Tuấn khàn giọng hỏi: "Vậy nên em không vui à?"

Trương Triết Hạn: "Em bị dọa sợ đến choáng váng!"

Cung Tuấn sâu kín nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn.

Trương Diện lúng túng né tránh: "Được rồi, anh mau lái xe đi! Không phải nói muốn đến khách sạn à? Đến trễ............................................................. "

Cung Tuấn nắm chặt tay Trương Triết Hạn, trịnh trọng nói: "Anh rất vui." Thân thể Trương Triết Hạn cứng lại.
Hắn đã giấu mình làm những chuyện này.

Một mình Cung Tuấn phải là rất nhiều việc, đầu tiên là hắn phải thuyết phục Trương Húc, sau đó là thông báo cho bạn bè khắp nơi, lại nói những người này giấu diếm mình.

Đương nhiên, mời được bạn bè và gia đình thì vẫn chưa xong. Cung Tuấn còn phải một mình kiểm tra quá trình tổ chức hôn lễ, đặt trước nhẫn cưới, lễ phục kết hôn.

Ừm, chính là Âu phục mà Trương Triết Hạn Tuấn vào trong lúc mơ hồ. Nhưng những thứ này đều không phải là thứ quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là Cung Tuấn chưa bao giờ nghĩ đến sẽ thất bại.
Trong kế hoạch của hắn, mình sẽ không từ chối. Thật sự là bị người đàn ông này chèn ép mà.

Trương Triết Hạn phỉ nhổ trong lòng, đồng thời điều cậu không thể phủ nhận là hôn nay cậu rất rất vui.

Thật sự là rất bàng hoàng và mờ mịt. Nhưng khi nhìn thấy tất cả mọi người đứng dưới đài, nhìn thấy họ chúc phúc mình, khóe miệng Trương Triết Hạn không có cách nào ép xuống được.

Cậu cứ mơ hồ đi theo quy trình này, điều duy nhất Trương Triết Hạn xách định được là trong suốt quá trình cậu đều mỉm cười.

Nếu không, lúc này khóe miệng cậu sẽ không cứng ngắc thế này đâu.

Nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Cung Tuấn, hiếm khi Trương Triết Hạn đỏ mặt lên.

"Em...... Em cũng rất vui, có thể kết hôn với anh, em thật sự rất vui." Giọng của Trương Triết Hạn vừa nhỏ vừa mềm, mang theo bảy phần xấu hổ, ba phần ngượng ngùng. Hô hấp của Cung Tuấn ngừng lại, thả tay Trương Triết Hạn ra rồi quay đầu xe.

Trương Triết Hạn sửng sờ: "Không đến khách sạn à?"

"Về nhà mới của chúng ta." Đôi mắt Cung Tuấn thâm thúy.

Hắn không chờ nổi nữa, hắn muốn từ trong ra ngoài của người bên cạnh này đều thuộc về hắn.

Trương Triết Hạn có thể đoán ra được Cung Tuấn muốn làm gì, trái tim bắt đầu đập điên cuồng.

Trong xe bắt đầu tràn ra tin tức tố bá đạo của Alpha, cả người Trương Triết Hạn như nhũn ra.

Trong thời khắc này cậu đột nhiên nhớ lại, mùi tin tức tố của Cung Tuấn là mùi rượu.

Lần đầu ngửi được sẽ cảm thấy rất thanh nhã, mang theo một mùi hương nhàn nhạt. Nhưng càng ngửi sẽ càng trầm mê, cuối cùng là đắm chìm trong đó.

Dù chỉ dính vào một chút thì sẽ rất khó quên.

Giờ đây hương tin tức tố đặc biệt này, sắp thuộc về riêng Trương Triết Hạn.

Trong lòng giống như tràn đầy mật đường, ngọt ơi là ngọt.

Khóe miệng của Trương Triết Hạn giương lên, cậu bắt đầu thấy mong đợi.

Thế là cả ngày hôm đó khách mời chờ ở khách sạn, chờ từ sáng cho đến tối cũng chẳng thấy được cái bóng của đôi vợ chồng mới cưới.

Đám người Trương Dương vốn định náo động phòng, được lắm, hai người này đủ tuyệt tình, đừng nói là náo, đến cơ hội gặp mặt hai người còn chẳng có.

Cũng may là ba mẹ hai bên đều ở đây, Tuấn dù không có hai người kia, nhưng hôn lễ này cả chủ lẫn khách đều vui vẻ.

Nhìn như thật sự không có vấn đề gì, chỉ là sáng sớm hôm sau Cung Tuấn đã nhận được cuộc gọi từ cha vợ là Trương Húc, còn bị mắng một trận.

Trương Triết Hạn bị đánh thức, giành lấy điện thoại, giọng điệu khó chịu: "Ba, mẹ con về rồi kìa, sáng sớm ba không đi đưa bữa sáng cho mẹ, chạy tới quấy rầy bọn con làm gì?"

Trương Húc: ". "

Không có gì để phản bác.

Trương Triết Hạn cúp điện thoại, Cung Tuấn siết chặt cánh tay, đặt xuống trán cậu một nụ hôn: "Ngủ thêm lát nữa?"

Trương Triết Hạn xoay người đứng lên: "Một tháng tới là kỳ trăng mật!"

Trong mắt Cung Tuấn đều là ý cười, đưa tình nhìn chằm chằm người trong ngực, giọng khàn khàn: "Đừng vội, chúng ta còn có cả một đời."

Trương Triết Hạn cũng cười, đưa tay ôm lấy Cung Tuấn. Ừm, bọn họ còn có cả một đời.
Hết phiên ngoại 6.
------oOo------

Chương 87: Phiên ngoại 7: CÃI NHAU NHO NHỎ
Nguồn: EbookTruyen.Net
Editor: Hạ Uyển Beta: Diệp Song Nhi
**************

Editor: Đây là phiên ngoại ở chương 62. Vì mình thấy nếu để phiên ngoại ở đó sẽ làm ngắt mạch truyện nên chuyển nó qua phần phiên ngoại này luôn. Sẽ không ảnh hưởng gì đến truyện đâu nhé.
Trong văn phòng được trang trí sang trọng, một người đàn ông ngồi ngay ngắn trước máy tính, bộ Âu phục vừa người tôn lên dáng người của hắn, thêm mấy phần quý khi. Trong tay người đàn ông là một chiếc hộp bằng nhung tinh xảo, từ vở bọc bên ngoài có thể thấy chiếc hộp này đã có tuổi, góc cạnh có hơi phai màu.

Từ ngón tay thon dài ấy nhìn lên, có thể trông thấy ngũ quan ưu việt của người đàn ông ấy, ngũ quan sắc bén lạnh lùng, mặt mày thâm thúy, khiến người ta khó mà dờimắt được.

Nhưng trong đôi mắt thâm thúy ấy giờ đây tràn đầy sương lạnh, hơi thở lạnh lẽo bao trùm quanh hắn, không có người nào dám ngẩng đầu lên nhìn.

Trong lúc đám người xô đẩy nhau, cuối cùng một thư ký nhỏ mới tới bị đẩy ra ngoài.

Thư ký nhỏ là một Omega rất nhát gan, mới ngày đầu nhậm chức đã gặp phải tìnhhuống này, bị dọa đến suýt khóc tại chỗ.

Những người khác chỉ có thể không ngừng an ủi cảm xúc của thư ký nhỏ: "Không sao hết, Tư tổng không ăn thịt người đâu! Ngài ấy chỉ hơi dọa người tý thôi, nhưng khi cậu tiếp xúc với ngài ấy rồi, cậu sẽ phát hiện Tư tổng là người rất tốt đó!"

Người tốt thì đúng rồi.

Nếu người không tốt, mỗi năm có thể lọt vào bảng "Alpha muốn được gả nhất Tấn Thành" à?

Cho dù hắn là người đã có gia đình, nhưng hàng năm Omega chủ động tìm đến cửa đâu có ít?

Vừa đến ngày lễ nào đó, chắc chắn sẽ có đầy người xếp hàng ở ngoài hành lang tầng cao nhất tặng hoa.

Cuối cùng bị vị trong phòng kia tự thân hành động, chủ động gửi thư mời, mời hếtOmega ôm tâm tư này ở Tấn Thành đến công ty.

Cũng không biết xế chiều hôm đó xảy ra chuyện gì, dù sao cuối cùng những Omega kia đều tái mặt mà đi.

Thậm chí có một Omega còn ngất luôn ở công ty.

Từ đó về sau, không có ai dám nhớ thương đến vị trên tầng cao nhất này nữa.

Đối với bên ngoài, Alpha mạnh mẽ ở tầng cao nhất này là đối tượng mà các Omega khác muốn gả, thì đối với nhân viên công ty mà nói, đây chính là một vị phật mặt lạnh!

Thật ra lúc vị này không nổi giận thì khá dễ gần, chỉ khi nào vị này với vị trong nhà cãi nhau thì......

Toàn bộ công ty đều tràn ngập khí lạnh, rất nhiều người còn không dám lớn tiếng nói chuyện.

Bởi vì, bọn họ đều muốn sống!

Hôm nay thật xui xẻo, vị này và vị trong nhà kia lại cãi nhau. Mãi cho đến trưa cũng không có ai dám lại gần gõ cửa văn phòng.

Sau khi thư ký nhỏ được mọi người trấn an, thì dần dần bình tĩnh lại, nghĩ đến hômnay là ngày đầu tiên mình nhậm chức, mình phải dũng cảm một chút chứ!

Cầm tài liệu, thư ký nhỏ gõ cửa văn phòng trên tầng cao nhất.

"Mời vào." Giọng của người đàn ông đó trầm thấp lạnh lẽo, không có xíu độ ấm nào.

Nhỏ thư ký rùng mình một cái, run rẩy đẩy cửa ra.

"Ừm...... Cái đó, chào Tư tổng, tôi là trợ lý mới tới. Tôi...... Tôi..... "
Thư ký nhỏ ngẩn đầu lên thì đối mặt với đôi mặt lạnh như băng của người đàn ông, đột nhiên không nói ra được lời nào. "Cái đó......
Tôi..... "

Lông mày của Cung Tuấn nhíu lại, quét một vòng trên người thư ký nhỏ: "Omega?"

Thư ký nhỏ thấy khó chịu vì ánh mắt sắc bén của hắn, đáp lại bằng tiếng khóc nức nở.

Bỗng nhiên Cung Tuấn nặng nề đặt chiếc hộp trong tay xuống, cau mày hỏi: "Rốt cuộc là mỗi ngày Omega các người nghĩ cái gì trong lòng vậy?"

Thư ký nhỏ ngơ ngác, đây là vấn đề gì vậy chứ? Vấn đề này có cần phải trả lời không? Thư ký nhỏ suy nghĩ một chút, hình như trước đó các tiền bối đã nói với cậu ta.

"Cho dù Tư tổng có hỏi vấn đề gì, cậu chỉ cần thành thật trả lời thì
sẽ không phạm lỗi đâu."

Thư ký nhỏ hít sâu một hơi, bỗng nhiên đỏ mặt. Nói những lời này thì xấu hổ quá!
"Tôi...... Tư tổng, ngài muốn tôi nói thật à?" Thư ký nhỏ vẫn thấy hơi do dự.

Cung Tuấn nhíu mày: "Nói."

"Tôi nói rồi Tư tổng sẽ không đuổi việc tôi đấy chứ?" Trong lòng thư ký nhỏ run sơn.

Giọng điệu Cung Tuấn nhàn nhạt: "Sẽ không."

Thư ký nhỏ hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, thôi kệ, cứ nói trước đã!

"Thật ra tôi có bạn gái rồi!" Thư ký nhỏ vừa mở miệng thì không khỏi hưng phấn. "Bạn gái của tôi rất cao cũng rất đẹp, là một Alpha tóc dài, tôi và cô ấy trong trong lúc yêu đương cuồng nhiệt. Nói đến thì thật là xấu hổ, mỗi ngày trong lòng tôi đều muốn côấy................. "

"Từ sáng đến tối tôi đều nhớ cô ấy. Khi tôi không muốn làm việc, chỉ cần nghĩ đến cô ấy, là tôi sẽ có động lực ngay! Lúc cãi nhau với cô ấy, nhưng chỉ cần cô ấy hôn hôntôi thì tôi sẽ hết giận ngay! Tôi. "

Nói đến đây, mặt của thư ký nhỏ đỏ bừng lên: "Thật ra tôi với cô ấy còn chưa đánh dấu nữa, gần đây ngày nào tôi cũng nghĩ... Là nghĩ cái đó đó!"

Thư ký nhỏ nói xong thì xấu hổ không chịu nổi nữa, cậu ta không dám nhìn Cung Tuấn mà mở cửa chạy vội ra ngoài.

Cung Tuấn chau mày, nhìn hộp nhẫn trong tay mình, thật lâu sau mới cầm lên.
Có hơi hoài nghi, có đúng không nhỉ?

Hôm nay có một điều khiến các nhân viên kinh ngạc là lần này Tư tổng không ở lại tăng ca! Vừa đến giờ tan tầm là hắn đã đi, còn cho tất cả nhân viên công ty về nghỉ ngơi!

Cả đám người sướng đến phát rồ luôn, không ít người rối rít nói: "Này là làm hòa rồi hả?"

"Lần này thời gian dỗi nhau khá ngắn đấy!" "Thôi kệ đi, thế này là yên tâm được rồi!"
"Nhưng tôi hơi tò mò, hôm nay rốt cuộc là ai đưa tài liệu vậy, tốt lên nhanh thật, may mắn ghê!"

"Không biết, hình như là một đứa nhỏ mới tới?" ". "
Có thể được tan làm sớm đã xua tan nghi ngờ của mọi người, cũng không có ai để ý vấn đề nhỏ này nữa.

Chỉ có thư ký nhỏ tam tầm về nhà mới biết được điều gì đang đợi mình.

Cung Tuấn thật là tốt,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112