(70-end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 70: Trương Triết Hạn cầnhắn
Nguồn: EbookTruyen.Net
Editor: Hạ Uyển Beta: Diệp Song Nhi
**************

Trên đường đi, Trương Triết Hạn và Cung Tuấn không hề cúp máy.

Quãng đường từ Tấn Thành đến Trương Thành chỉ có nửa tiếng, nhưng hai người không biết nói gì, chỉ nghe tiếng hít thở của đối phương.

Cuối cùng xe dừng lại ở trước cửa một khách sạn, tài xế mở cửa xe giúp Cung Tuấn.

"Chú về trước đi." Cung Tuấn nói, suy nghĩ một chút, hắn tiếp tục nói. "Giúp tôi nói với ba mẹ tôi một tiếng, mấy ngày nữa tôi mới quay về."

Tài xế đồng ý, chăm chú nhìn Cung Tuấn vào khách sạn rồi mới lái xe rời đi.

Trương Triết Hạn đứng ngay trong đại sảnh, trông thấy Cung Tuấn thì bước nhanh đến trước mặt hắn, nước mắt mà cậu cố kìm nén một đêm bỗng nhiên không kìm nổi nữa.

Cung Tuấn bước đến nhẹ nhàng ôm lấy Trương Triết Hạn, khẽ hôn lên trán của cậu: "Chúng ta lên phòng trước nhé?"
Đôi mẳ Trương Triết Hạn đỏ hồng gật đầu.

Về đến phòng, nước mắt của Trương Triết Hạn lần lượt rơi xuống, thậm chí cậu cũng chẳng biết mình đã khóc bao lâu, còn Cung Tuấn thì vẫn luôn ôm cậu, không nói gì, càng không hỏi điều gì.

Đợi đến khi Trương Triết Hạn khóc đủ, Cung Tuấn mới đi vào phòng tắm lấy một chiếckhăn ấm, nhẹ giọng nói với Trương Triết Hạn: "Nằm xuống?"

Đầu óc Trương Triết Hạn mơ mơ hồ hồ: "Hả?"

Cung Tuấn nói khẽ: "Xoa mắt một lát đi, đừng để bị sưng lên." "Sưng lên sẽ xấu hả?" Giọng của Trương Triết Hạn rất khàn.
Cung Tuấn lắc đầu: "Cậu thế nào cũng đẹp." Cho dù đây chỉ là lời tâm tình bình thường như khi nói ra từ miệng Cung Tuấn lại khiến người ta tin phục.

Mặt Trương Diênc ửng đỏ, không nói gì nữa, đang chuẩn bị nằm xuống sát bên Cung Tuấn, thì đột nhiên nghĩ đến gì đó, sau đó cậu chuyển hướng sang bên cạnh, trực tiếp nằm trên đùi hắn.

Hô hấp của hai người đều chậm mất một nhịp, sau đó Trương Triết Hạn nghe thấy tiếng tim mình đập rộn ràng.

Cung Tuấn yên lặng trong chốc lát, khẽ hít một hơi, mới khẽ nói: "Nhắm mắt."

Hiếm khi Trương Triết Hạn nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Lông mi của thiếu niên rất dài, chúng xếp chồng lên nhau giống như hai chiếc bàn chải nhỏ.

Ngón tay Cung Tuấn nhẹ nhàng nhẹ nhàng mơn trớn, làm cho lông mi Trương Triết Hạn run rẩy, hắn mới khẽ cười một tiếng, sau đó lấy khăn mặt che mắt Trương Triết Hạn lại.

Có một cảm giác ấm áp truyền đến, Trương Triết Hạn thoải mái mà khẽ thở dài một tiếng.

Ánh mắt Cung Tuấn lướt qua chiếc khăn, dừng lại một lát trên đôi môi đỏ thắm của Trương Triết Hạn rồi nhanh chóng dời đi.

Hai người không nói gì, im lặng hưởng thụ cảm giác yên tĩnh này.

Khi nhiệt độ của khăn mặt giảm xuống, Cung Tuấn mới nhẹ nhàng lấy một cái gối đầu qua, đặt đầu Trương Triết Hạn lên gối rồi hắn đi vào nhà vệ sinh.

Trương Triết Hạn nâng nửa người lên, nhìn theo bóng dáng của Cung Tuấn.

Cứ lặp lại vài lần như thế, Trương Triết Hạn cũng không biết là mình đã ngủ quên lúc nào.

Cung Tuấn nhìn gương mặt đang say ngủ của Trương Triết Hạn, khóe miệng cong cong, không muốn được đánh thức Trương Triết Hạn, nên hắn đứng dậy nhẹ nhàng đắp chăn lên người cậu rồi mới cẩn thận nằm xuống bên cạnh cậu.

Trong lòng thầm tính khoảng cách của hai người, không dám tiến lên chút nào nữa.

Tin tức tố thuộc về riêng Omega cứ quanh quẩn bên mũi Cung Tuấn, nhưng hắn nằm yên không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng mà nhìn gương mặt quen thuộc của Trương Triết Hạn gần trong gang tấc.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết là qua bao lâu, Cung Tuấn mới nhẹ nhàng tiến lại gần, hôn lên khóe môi của Diang Triết Hạn: "Ngủ ngon."

Đêm đã khuya.
............

Trương Triết Hạn bị giọng của Cung Tuấn đánh thức, hình như hắn đang nhỏ giọng nói chuyện điện thoại với một người nào đó.

Ngay lúc Trương Triết Hạn nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp, thì bỗng nhiên cậu mở mắt ra.

Phía bên kia giường là một cái gối, không chỉnh tề giống như khi cậu vừa vào khách sạn, còn mang hơi lõm vào.

Trương Triết Hạn đơ người ra, không chút suy nghĩ, đưa tay thăm dò nhiệt độ của ổ chăn bên cạnh.

Ấm.

Lần này cả người Trương Triết Hạn cứng đờ, không dám động đậy chút nào. Đúng lúc này Cung Tuấn cúp điện thoại, tiếng bước chân của nam sinh rất nhỏ, mở cửa kéo ra quay lại giường.

Trương Triết Hạn không chút suy nghĩ, nhanh chóng nhắm chặt mắt lại.

Cung Tuấn ngồi xuống giường, ánh mắt quét một vòng, giống như phát hiện ra một thứ gì đó rất vui, đôi mắt sáng rực lên.

"Trương Triết Hạn?" Cung Tuấn nhỏ giọng gọi. Trương Triết Hạn không dám động đậy chút xíu nào. "Triết Hạn ca?" Cung Tuấn gọi thêm tiếng nữa.
Trương Triết Hạn bắt đầu nói thầm trong lòng, chẳng lẽ mình bị lộ rồi? "Tiểu Triết Hạn?" Cung Tuấn kéo dài giọng.
Mặt Trương Triết Hạn bỗng nhiên nóng lên, người này phiền quá đi.
Cung Tuấn khẽ cười một tiếng, dứt khoát cúi người nhích về phía trước.

Cảm nhận được tin tức tố Alpha ấm áp quen thuộc tới gần, da đầu Trương Triết Hạn giống như bị một dòng điện xẹt qua, cậu rụt lại trong vô thức.

Nhưng chỉ với một động tác nhỏ như thế, Trương Triết Hạn đã biết mình bị Cung Tuấn phát hiện rồi.

Ảo não mở mắt ra, Trương Triết Hạn trừng Cung Tuấn: "Chơi vui không?"

Trong mắt Cung Tuấn chứa ý cười, hắn nhìn gương mặt đã đỏ bừng lên của Trương Triết Hạn, không muốn chọc giận cậu nên hắn chỉ đưa tay lên xoa đầu cậu: "Tớ mua bữa sáng rồi, ăn không?"

Trương Triết Hạn hừ một tiếng, đưa tay kéo chăn phủ lên đầu của mình, thật lâu sau mới giật giật chăn, ló đầu ra, nói thật khẽ, còn có chút hoảng hốt: "Tớ...... Đêm qua cậu ngủ ở đây à?"

Cung Tuấn gật gật đầu.

Nhiệt độ trên mặt Trương Triết Hạn lại cao thêm, rồi che mặt mình lại, nửa ngày mới nặn ra được một chữ: "Ồ."

Cung Tuấn suy nghĩ một hồi, nói khẽ: "Tối hôm qua cậu ngủ thiếp đi, tớ không có. "

"Tớ không trách cậu mà!" Trương Triết Hạn cắt ngang lời Cung Tuấn, trở mình đưa lưng về phía hắn, rầu rĩ nói. "Tớ đang ngại mà, ôi chao!
Giờ tạm thời cậu đừng nói chuyện với tớ!" Cung Tuấn: "Ha ha."

Trương Triết Hạn phát điên: "Không cho cười!"
Cung Tuấn nín cười gật đầu: "Được."

Sau một thời gian dài 'giả chết', Trương Triết Hạn mới lề mề bò ra khỏi ổ chăn. Cung Tuấn là người như thế nào, cậu hiểu rõ hơn bất kì ai khác, cậu chỉ đang giận mình mà thôi.

Omega ơi Omega, thế mà giờ cậu là Omega cơ đấy! Còn chưa cắn cổ, sao lại ngủ chung giường được chứ!

Trương Triết Hạn xấu hổ muốn xỉu.

Cung Tuấn lấy bữa sáng ra, lúc ăn sáng Trương Triết Hạn đâu dám nhìn Cung Tuấn, chỉ vùi đầu nhét từng muỗng cháo vào miệng.

Cung Tuấn rất kiên nhẫn, đợi đến khi Trương Triết Hạn ăn được kha khá, hắn mới nhẹ giọng hỏi: "Tối qua làm sao vậy?"

Nhắc đến chuyện này, cả người Trương Triết Hạn hơi cứng lại, vành mắt bắt đầu phiếm hồng.

Tối hôm qua khi gọi điện cho Cung Tuấn, Trương Triết Hạn chỉ hỏi phải làm sao bây giờ, sau câu đó thì cậu không nói gì nữa.

Cung Tuấn rất sốt ruột, nhưng không ép hỏi Trương Triết Hạn, chỉ nhỏ giọng an ủi:"Tớ sẽ qua tìm cậu ngay, cậu gửi địa chỉ cho tớ."

Nửa giờ sau đó, hai người không nói gì hết, mãi đến khi Cung Tuấn đến khách sạn, Trương Triết Hạn mới nói cậu xuống đại sảnh đón hắn.

Trương Triết Hạn không nói gì, Cung Tuấn cũng không hỏi, dù vậy, Cung Tuấn vẫn có mặt bên cạnh Trương Triết Hạn ngay lập tức.

Bởi vì hắn biết, Trương Triết Hạn cần hắn.

Hết chương 70.
Tác giả có lời muốn nói: Tui tới chậm ời QAQ
------oOo------

Chương 71: Lần đầu gặp mặt
Nguồn: EbookTruyen.Net
Edit: NuanYang Beta: Diệp Song Nhi
**************
Sau một hồi lâu trầm Tuấn, Trương Triết Hạn cuối cùng cũng hạ quyết tâm, kể cho Cung Tuấn nghe sự việc ngày hôm qua.

Thật ra đến bây giờ cậu vẫn chưa bình tĩnh trở lại. Chuyện này đối với cậu là một đả kích rất lớn, đêm qua cậu chỉ cố tình quên đi, tạm thời không quan tâm đến nó.

Không nghĩ đến thì sẽ không khó chịu.

Nhưng trước sau cậu vẫn phải đối mặt với chuyện này. Không phải hôm nay cũng sẽ là ngày mai.
Ý của Cung Tuấn là muốn để Trương Triết Hạn đối mặt sớm một chút mà thôi.

Sau khi kể xong, cả hai rơi vào im lặng, không ai nói chuyện.

Đôi mắt Trương Triết Hạn lại hơi ửng đỏ, cậu có chút khó khăn mà nhìn ra chỗ khác, không muốn để Cung Tuấn thấy được dáng vẻ bây giờ của mình.

Nhưng Cung Tuấn đã tới gần, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu, ôm cậu vào lòng.
Hắn không nói gì cả mà chỉ ôm cậu thật chặt.

Trương Triết Hạn khịt khịt mũi, vùi đầu vào cổ Cung Tuấn, giọng nói hơi chút nghẹn ngào: "Cung ca, tớ phải làm sao bây giờ?"

Cung Tuấn vỗ vỗ lưng Trương Triết Hạn, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu muốn làm như thế nào?"

Trương Triết Hạn nhẹ nhàng đẩy hắn ra, thẳng thắn đối diện với hắn, toàn bộ suy nghĩ của cậu đều viết rõ trên mặt.

Không muốn để ba mẹ ly hôn, đây là ý nghĩ của cậu. Cung Tuấn khẽ thở một hơi thật dài.
Có một số việc là không thể trốn tránh, chuyện ba mẹ ly hôn lại càng không thể.

Nếu hiện tại bạn trốn tránh nó, trong tương lai không xa nó sẽ đánh úp lại một cách mãnh liệt hơn, mà khi ấy bạn lại chưa kịp chuẩn bị gì cả, vấn đề sẽ càng rối tinh rối mù.

Không hề yên lặng, cũng không hề ngập ngừng, Cung Tuấn tàn nhẫn nói: "Bản thân cậu biết rõ, chuyện này là không thể."

Khóe mắt Trương Triết Hạn càng thêm đỏ, quật cường hiếm thấy: "Tại sao lại không thể?"

Cung Tuấn khẽ thở dài: "Chuyện này giống như lúc trước cậu không thích tớ, màtớ lại bắt ép cậu phải yêu tớ vậy."

Trương Triết Hạn cúi đầu không nhìn hắn.

Hắn tiếp tục nói: "Trương Triết Hạn, dù sao một ngày nào đó cậu cũng phải đối mặtvới việc này, trì hoãn trốn tránh không phải là một biện pháp hay."
Trương Triết Hạn không muốn nhìn hắn nữa, quay đầu ra chỗ khác.

"Trương Triết Hạn." Cung Tuấn cầm tay cậu, "Tớ đã kể cho cậu nghe, lần đầu tiên nhìn thấy cậu là ở đâu chưa?"

Trương Triết Hạn giương đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn: "Không phải ở tiểu học sao?"

Cung Tuấn lắc đầu, cong cong đôi mắt: "Sớm hơn."

Đó là hồi còn học mẫu giáo, Cung Tuấn trầm lặng từ nhỏ, nguyên nhân chủ yếu từ những trải nghiệm hồi thơ ấu của hắn.

Tư Nhiên và Đại Nhã kết hôn sớm, khi bọn hưởng tuần trăng mật thì ngoài ý muốn có Cung Tuấn, hai người còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, Cung Tuấn liền cứ như vậyxuất hiện trên thế giới này.

Cung Tuấn hồi nhỏ rất hay khóc, theo lời Đại Nhã mà nói, khi đó hắn vừa khóc là khóc cả đêm, ai ôm cũng không dỗ được.

Buổi tối khi mọi người ngủ, Cung Tuấn khóc suốt đêm, ban ngày người lớn đi làm thì hắn lại ngủ.

Giằng co như vậy một tháng, Đại Nhã chịu không nổi.

Phụ nữ vừa sinh con xong đang trong giai đoạn mẫn cảm, suốt ngày bị quấy rối như vậy khiến bà trực tiếp mắc bệnh trầm cảm sau sinh.

Một bên là đứa con vừa mới chào đời, một bên là người vợ bị bệnh. Tư Nhiên không hề do dự lựa chọn vợ mình.

Cung Tuấn bị Tư Nhiên đưa đến một căn biệt thự khác cùng thành phố, thuê bảo mẫu chuyên môn và người giúp việc chăm nom.

Nhưng Cung Tuấn khi ấy chỉ là một đứa trẻ vừa mới tròn tháng, rời xa cha mẹ,không có tin tức tố của mẹ trấn an, sẽ chỉ khiến hắn
càng thấy bất an.

Hắn bắt đầu ầm ĩ khóc nháo suốt ngày đêm, một thời gian sau bảo mẫu cũng chịu không nổi, lựa chọn xử lý lạnh.

Đứa trẻ mới đầy tháng, bị nhốt một mình trong phòng, cả đêm không có ai quan tâm.

Tình huống như vậy duy trì nửa tháng, sau đó Cung Tuấn không khóc nữa, cũng không náo nữa.

Khi bệnh tình Đại Nhã dần dần ổn định, Tư Nhiên đón Cung Tuấn về nhà.

Hắn không còn khóc nháo nữa, Đại Nhã rốt cuộc cũng có thể chăm sóc được.

Nhưng cũng chỉ được một thời gian ngắn. Chưa đến hai tháng, Đại Nhã lại bắt đầu phiền chán đứa con đột nhiên xuất hiện này. Bà phiền muộn, không thể kiềm chế được, lại náo loạn.

Tư Nhiên lại đưa Cung Tuấn đến nơi khác.

Ngoại trừ ngày lễ ngày Tết, còn lại chưa từng đón Cung Tuấn về nhà lần nào.

Cha mẹ không quan tâm đến con cái, loại chuyện này bảo mẫu cảm nhận rõ nhất.

Lúc mới đầu bảo mẫu chỉ lén lút cắt xén ăn Tuấn của Cung Tuấn, lúc sau càng quang minh chính đại không cho ăn Tuấn. Tiền Tư Nhiên chu cấp cho Cung Tuấn toàn bộ thành tiền riêng bảo mẫu, đồ bổ, sữa bò bảo mẫu đem tất cả về cho con mình ăn.

Suốt hai năm ấy không có ai nói chuyện với hắn, không có ai dạy hắn bước đi.
Đứa con đã hai tuổi còn chưa mở miệng nói chuyện, điều này khiến cho mỗi lần Đại Nhã nhìn thấy Cung Tuấn lại càng không thích.

Thái độ của bà như vậy, bảo mẫu lại càng quá đáng hơn. Cuối cùng TưNhiên cũng phát hiện chuyện này.
Mới đầu là cảm thấy con mình quá gầy, Tư Nhiên lại đưa thêm tiền cho người ta. Nhưng qua một đoạn thời gian, Cung Tuấn vẫn gầy đến nỗi có thể sờ thấy xương cốt, ông rốt cuộc phát hiện có chuyện không đúng rồi.

Theo dõi, kiểm tra camera, hai người bọn họ không ai có thể ngờ được, tra đến tận hai năm trước.

Hai năm vừa qua, đứa con của bọn họ vẫn luôn bị âm thầm ngược đãi.

Đại Nhã cũng vào lúc đó nhận ra sai lầm của mình, bà chủ động đề nghị đón con về, muốn tự mình chăm sóc. Cung Tuấn chưa biết nói, bà sẽ từ từ dạy hắn nói chuyện, khẳng định con mình có thể hồi phục như ngày trước.

Nhưng bà sai rồi.

Cung Tuấn ngày trước như thế nào không ai biết, nhưng từ lúc hắn bắt đầu nhận thức được thì không quá thích nói chuyện.

Đại Nhã một lần lại một lần bị đứa con trầm Tuấn ít nói này bức điên, bà tức giận ghìm bả vai Cung Tuấn lung lay, khóc nói: "Con nói đi! Con nói đi! Nói một câu cho mẹ nghe đi! Sao con mãi chẳng nói lời nào thế?"

Thân thể Cung Tuấn quá nhỏ lại bị lay động kịch liệt như vậy khiến đầu óc hắn choáng váng, bả vai bị mẹ nắm lấy lại càng đau đớn khó nhịn.
"Đau......"

Đây là từ đầu tiên Cung Tuấn nói ra.

Đại Nhã nghe được ánh mắt sáng lên: "Đau? Con nói vừa nói đau sao? Có phải chỉ cần mẹ đánh con thì con sẽ nói chuyện?"

Đôi mắt Cung Tuấn ầng ậc nước, hắn không biết gật đầu hay là lắc đầu.

Nhưng Tuấn dù vậy vẫn khiến Đại Nhã nhận được một tín hiệu sai lầm.

Có vẻ chỉ cần đánh hắn, để hắn cảm thấy đau thì hắn sẽ mở miệng nói chuyện.

Công việc của Tư Nhiên ngày càng bận rộn, ông thậm chí còn không có nhiều thời gian quan tâm đến Đại Nhã.

Vì vậy phương thức dạy bảo tàn khốc này bị Đại Nhã áp dụng đến tận lúc Cung Tuấn năm tuổi.

Lần đầu tiên gọi "cha" là bị Đại Nhã véo cánh tay, lần đầu tiên gọi "mẹ" bởi vì trên người có rất nhiều vết thương lớn nhỏ.

Một ngày vào năm Cung Tuấn năm tuổi, Đại Nhã đưa Cung Tuấn ra ngoài chơi.

Hắn mãi mãi nhớ rõ khi ấy là mùa xuân, mùa của vạn vật sinh sôi nảy nở.

Đại Nhã nắm tay hắn nghiêm túc nói: "Hôm nay con phải làm quen với các bạn khác, nhất định phải quen biết được một bạn, biết không? Nếu không hôm nay trở về mẹ cũng sẽ đánh con!"

Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu.
Đại Nhã tàn nhẫn véo cánh tay của hắn một chút: "Mẹ vừa nói thế nào?"

Hốc mắt Cung Tuấn chứa đầy nước mắt, dùng đôi mắt đỏ hoe nói chuyện: "Con biết rổi."

"Ngoan lắm, một đứa trẻ biết nói chuyện mới là con ngoan của bố mẹ." Đại Nhã tươi cười vặn vẹo.

Cung Tuấn nhớ rõ ràng toàn bộ sự việc của ngày hôm ấy, Đại Nhã dẫn hắn tới công viên, công viên có rất nhiều trẻ em. Cung Tuấn có chút sợ người lạ, mà Đại Nhã cànglà trực tiếp buông tay: "Con tự đi tìm bạn bè chơi đi."

Cung Tuấn không dám nói thêm cái gì, bởi vì một khi hắn biểu hiện ra bất kỳ một cảm xúc không muốn nào đó, chờ đợi hắn lại là những trận trừng phạt của Đại Nhã.

Công viên mùa xuân hoa tươi khoe sắc, có rất nhiều con bướm bay lượn. Trong đó cómột con bay quá thấp bị một đứa trẻ bắt được. Nó đem con bướm như vật quý khoevới đám bạn, một đám trẻ con thay phiên đùa nghịch con bướm xui xẻo ấy.

Con bướm là một động vật sinh mệnh yếu ớt, rất nhanh chỉ còn vài hơi thở thoi thóp.

Bọn trẻ con chơi đã rồi, tùy tiện ném xuống đất.

Cung Tuấn ngó lại gần xem, hắn lúc ấy rất là tò mò, con bướm có biết đau không? Biết đau, lại có cách nào để quên đi cơn đau không?

Một cậu bé đột nhiên chạy tới, nó ngăn cản mấy đứa trẻ đang chuẩn bị rời đi kia, giọng nói rất phẫn nộ: "Các bạn vừa làm cái gì thế? Con bướm cũng là một sinh mạng! Thầy cô các bạn không dạy các bạn phải yêu thương động vật sao?"
Mấy đứa trẻ đều là Alpha, không hiểu lý lẽ, càng không thích bị một thằng nhóc cùng tuổi xem như học sinh mà dạy bảo.

Nói đi nói lại vài câu, cũng không biết ai động tay động chân trước, cả đám xúm lại đánh nhau.

Cậu bé kia rất lợi hại, một mình đánh ba người, đám trẻ con đều không phải đối thủ của cậu.

Cung Tuấn cũng bởi vì đứng quá gần, trong lúc hỗn loạn bị người khác đẩy ngã.

Đầu gối va phải tảng đá, trầy da chảy máu, rất đau.

Đám con nít đánh nhau rất nhanh đã bị người lớn chú ý, cậu bé kia thấy Cung Tuấn ngã trên mặt đất, cũng không quan tâm người lớn chạy tới, ngay lập tức đến trước mặt hắn: "Là ai đẩy cậu?"

Cung Tuấn mím môi không nói gì.

Người lớn lúc này đều chạy tới, nhìn cảnh tượng đánh nhau hỗn loạn tức khắc nổigiận: "Có chuyện gì thế? Là ai bắt nạt mấy đứa?"

Ba đứa trẻ vẻ mặt đau khổ mách lẻo với bố mẹ, sôi nổi chỉ trích cậu bé đang đứng bên cạnh.

Nhưng cậu bé ấy lại chẳng sợ tí nào, trực tiếp tránh sang bên cạnh lộ ra thân hình Cung Tuấn ở phía sau, đúng lý hợp tình mà cãi: "Các cô các chú thật không biết xấu hổ! Con nhà cô chú đùa chết con bướm còn đẩy ngã bạn khác, bạn ấy ngã đến đầu gối chảy máu rồi!"

Từ "máu" đối với người lớn mà nói là khá nghiêm trọng, bọn họ kéo con mình ra sau lưng kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới.

Những người khác nghe thấy lời nói của cậu bé cũng đồng loạt nhìn qua đây.

"Một đứa trẻ con đừng có mà vu oan giá họa cho người khác!" "Đúng thế, con tao đẩy người lúc nào?"
"Mới tí tuổi ranh đã bày đặt đổi trắng thay đen!"

............

Càng ngày càng nhiều ánh nhìn đổ về đây, mấy bậc phụ huynh cũng càng thêm chột dạ, chỉ trích cậu bé vài câu sau đưa con mình đi chỗ khác.

Cậu bé đứng trước mặt Cung Tuấn hừ lạnh một tiếng: "Mấy người không biết xấu hổ!"

Nói xong, cậu quay đầu nhìn Cung Tuấn vẫn còn ngã ngồi trên mặt đất, vươn ra bàn tay sạch sẽ trắng nõn: "Tớ là Trương Triết Hạn, cậu tên là gì?"

Cung Tuấn không có trả lời.

Tiểu Trương Triết Hạn cũng không tức giận, duỗi tay kéo hắn lên, giọng nói non nớt mà ngữ khí giống như ông cụ non nói với Cung Tuấn: "Đầu gối cậu bị thương cậu phải nói ra chứ! Cậu không nói, ai biết cậu bị thương? Còn có, nếu lần sau bị người khác bắt nạt cậu cứ khóc to lên. Khóc rồi mà vẫn chưa giải quyết được vấn đề thì tìmmột người có thể bảo kê cho cậu, biết không?"

Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn.

Tiểu Trương Triết Hạn còn tiếp tục nói: "Bố tớ dạy tớ như thế đó, cậu cũng nên ghi nhớ cái này, không thể cứ bị người khác ăn hiếp trắng trợn như thế được! Người duy nhất có quyền ăn hiếp cậu chỉ có người cậu thích, người cậu để ý thôi!"

Lông mi Cung Tuấn run run.

"Trương Triết Hạn! Con lại gây họa gì nữa đó!" Giọng một người phụ nữ dễ nghe vang lên từ phía sau.

Cả người Trương Triết Hạn khẽ run: "Được, không nói chuyện với cậu nữa, tớ phải đi rồi! Tạm biệt!"

Không biết bao lâu sau, Cung Tuấn mới ngập ngừng nói một câu: "Tạm biệt."

Đó là lần đầu tiên hắn lấy hết can đảm nói chuyện với người khác.

Hết chương 71.
**Chương này thấy tội Tiểu Kinh Tuấn của chúng ta quá.
------oOo------

Chương 72: Ánh nắng
Nguồn: EbookTruyen.Net
Editor: NuanYang Beta: Diệp Song Nhi
*********

Nhưng thật đáng tiếc, Tiểu Trương Triết Hạn cuối cùng lại không nghe được câu nói"tạm biệt" ấy.

Đến khi Cung Tuấn ngẩng đầu, cậu bé vốn dĩ đang đứng trước mặt đã sớm rời đi. Cũng bắt đầu từ giờ phút ấy Cung Tuấn đã biết, khi mình đau cần phải nói ra.

Ngày hôm đó Đại Nhã khá hài lòng với biểu hiện của Cung Tuấn, nhưng về nhà lại không quan tâm vết thương trên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112