vong xuyên chi nam (100-end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 100: Anh Đã Hôn Em Hai Lần

Nguồn: EbookTruyen.VN

Chuyện chặn acc này bị Lục Văn Hạo lải nhải đến tận hôm sau.


Họ hẹn gặp ở cổng sau, Chu Tử Thư đã ra cửa từ sớm, đứng cạnh cửa vọc điệnthoại một lúc, chợt tai nghe bị người khác tháo xuống.


"Tên khốn nạn? Có đó không?" Lục Văn Hạo hỏi.


"Chẳng phải hôm qua đã xin lỗi cậu rồi à..." Chu Tử Thư phì cười, "Sao còn nhắc chuyện này nữa."


"Xin lỗi là giải quyết được mọi chuyện thì cần gì báo Chu sát hả?!" Lục Văn Hạo rụt cổ vào trong áo, "Đệt, đang nói chuyện vui vẻ, tự dưng thông báo tôi không phải bạn của người kia nữa."


"Đã bảo là nhấn nhầm." Chu Tử Thư nâng tay choàng qua vai cậu ta, "Tối nay cậu ăn thoải mái, tôi trả tiền, muốn gọi gì cứ gọi, xem như tôi đền bù cho cậu nhé?"


Cao Tự Tường cười: "Cậu không biết tối qua cậu ấy hú hét cỡ nào đâu, tôi còn tưởng cậu ấy bị vợ chặn acc rồi đấy... Sao cậu đến sớm vậy?"


Chu Tử Thư thuận miệng đáp: "Nhìn nhầm giờ."


Thật ra là lo Cung Tuấn lại đến sớm giống đêm Giáng sinh rồi chờ một mình.


Nhưng rõ ràng là cậu cả nghĩ quá rồi.

"Tôi hỏi xem chừng nào tụi anh Lộ tới." Lục Văn Hạo cầm điện thoại, "Nếu chưa tới ngay thì chúng ta vào tiệm lẩu chờ họ luôn, ngoài này lạnh quá."


Lục Văn Hạo vừa dứt lời, hai người kia đã đến.


Chu Tử Thư ngước mắt đã thấy Cung Tuấn, chàng trai mặc áo khoác đen, vẻ mặt biếng nhác trông như vừa ngủ dậy.


Đúng là Cung Tuấn mới dậy thật, anh uống vài viên thuốc cảm nên bắt đầu buồn ngủ, vả lại mấy nay cứ xem sách, có hơi mỏi mắt, ngủ một giấc đến tận giờ cơm tối.


Lộ Hàng nhìn đồng hồ: "Tôi còn tưởng mình đến muộn chứ... Thói quen này củaphòng ký túc xá các cậu tốt thật đấy, đúng giờ ghê."


"Anh Lộ." Chu Tử Thư chào hỏi, sau đó chuyển sang Cung Tuấn, gọi: "Anh ơi."


Giọng Chu Tử Thư không lớn, người xung quanh chỉ nghe loáng thoáng, nhưng vào tai Cung Tuấn lại rất rõ ràng.


Anh ngước mắt, cơn buồn ngủ vơi đi một ít: "Ừ."


Những người khác không chú ý đến sự tương tác đơn giản giữa họ, Cao Tự Tường nhìn điện thoại: "Còn hai số thứ tự nữa là đến lượt chúng ta rồi, giờ đi là vừa."


Cao Tự Tường và Lộ Hàng cùng đi phía trước, Chu Tử Thư liếc nhìn Cung Tuấn, cố tình bước chậm lại đi cạnh anh.


Nếu đã tỏ tình rồi thì chẳng có gì phải thẹn thùng nữa, Cung Tuấn chịu ra ăn chung với cậu chứng minh ít ra anh còn xem cậu là bạn.


Tất cả đều hoàn hảo, nếu bên cạnh không có Lục Văn Hạo.

"Thư Thư, nghỉ đông cậu có kế hoạch gì chưa?" Lục Văn Hạo bắt chuyện hỏi cậu.


Chu Tử Thư nói chuyện phả ra làn khói trắng: "Ở nhà đón Tết."


"Nhạt nhẽo thế?" Lục Văn Hạo nói: "Hay chúng ta ra nước ngoài chơi một chuyếnkhông? Trong nước lạnh quá, ông không chịu nổi."


Chu Tử Thư lắc đầu: "Không đi."


Kết quả là đến tiệm lẩu rồi, Chu Tử Thư vẫn chưa nói được câu nào với Cung Tuấn.


Cao Tự Tường đặt bàn vừa, tổng cộng sáu ghế, Chu Tử Thư vừa vào tiệm đã đi vệ sinh, lúc về chỉ còn một chỗ trống, đó là ở giữa Cao Tự Tường và Lục Văn Hạo, đối diện Lộ Hàng.


Cung Tuấn ngồi cạnh Lộ Hàng, bấy giờ đang ung dung xé túi đựng muỗi đũa.


Họ đã gọi sẵn món trên đường đến rồi, mới ngồi chưa đầy năm phút, nồi lẩu đã sôi.


Mọi người bàn từ chuyện trong trường sang chủ đề bóng rổ, cuối cùng đến trò chơi.


Lộ Hàng cứ giữ mãi chuyện bị giết hồi trước trong lòng, nghĩ ngợi một lúc cảm thấy vẫn là đừng nói thì hơn. Anh ta nuốt miếng bao tử bò xuống: "Đúng rồi, gần đây các cậu có nghe nói về chuyện nữ livestream chưa? Đang live được một nửa thì mất filter,mấy ông chủ đứng đầu bảng cống tiền cho cô ấy tự kỷ tại chỗ, quậy tới mức phải xóa acc luôn đó."


"Tất nhiên biết rồi, lên hot search hai ba ngày rồi." Cao Tự Tường nói, "May mà ít ra là nữ."


Lộ Hàng nghe thấy bật cười, "Sao, nghe như có chuyện gì vậy?"


"Cũng không có gì." Cao Tự Tường nhếch môi, nâng đũa chỉ vào Lục Văn Hạo, "Cậu ấy có."


Lục Văn Hạo tức xì khói, dựng ngón giữa với cậu ta.


Ở cùng một server, tất nhiên Lộ Hàng biết Lục Văn Hạo có bà xã, anh ta không nhịn được hỏi: "Bà xã cậu là nam à??"


"Bà xã cũ." Lục Văn Hạo bị xát muối vào tim nhiều lần, đã chết lặng rồi, "Yên tâm, lần này đã mở wc giám định, đúng thật là nữ, đáng yêu bám người, còn thích buộc hai bên nữa."


Cao Tự Tường phì cười: "Nhỡ nghỉ đông gặp mặt, người đó vạch váy lên còn to hơn cả cậu..."


"Thì tôi sẽ kéo cậu ta chết chùm." Lục Văn Hạo cười nhạt, nhìn cậu ta, "Nhân tiện lôi cậu theo."


Lộ Hàng mở cờ trong bụng, bèn chọt người ngồi bên cạnh: "Cung Cung, nhỡ Chu... bà xã cậu vạch ra cũng to hơn cậu, cậu sẽ làm gì?"


Động tác nhai nuốt của Chu Tử Thư khựng lại, suýt sặc.


Cậu vội nuốt thức ăn xuống, cầm ly nước lọc lên uống một hớp lớn, bấy giờ mới ngước mắt nhìn người bị kéo vào đề tài trò chuyện.


Chuỗi động tác của cậu đã bị Cung Tuấn nhìn thấy cả, lúc cậu chàng đặt ly nước xuống, Cung Tuấn mới lặng lẽ rời mắt về.


"Không đâu." Cung Tuấn nói.


Lộ Hàng gặng hỏi: "Sao cậu biết là không? Chẳng lẽ hai người từng gọi video với nhau rồi?"


Cung Tuấn gắp con tôm đã lột vỏ lên, vô cùng tự nhiên rằng:

"Ý của tôi là không to hơn tôi."


"Khụ, khụ..." Bấy giờ Chu Tử Thư vẫn không thoát nổi, ho đến đỏ cả mặt.


Đệt.


Không ngờ Cung Tuấn lại nói về đề tài đen tối như vậy...


Những người khác cũng sững sờ, cuối cùng Lục Văn Hạo hoàn hồn trước, bật ngón cái lên nói lời thật lòng: "Anh Cung đỉnh lắm, đàn ông tự tin là đẹp nhất. Nhưng chẳng phải anh bỏ game rồi à? Sao lại có thêm bà xã ở đây?"


Cung Tuấn nói: "Acc mới mua, về dưỡng lão."


Lục Văn Hạo "ồ" lên, cười rằng, "Sao không nói sớm, đến server bọn em chơi nè, em bảo kê anh!"


Chu Tử Thư nghĩ bụng cậu mẹ nó đừng múa rìu qua mắt thợ nữa được không.


Cậu hắng giọng: "Gọi nước uống nhé?"


Cậu vốn định gọi nước ô mai, nào ngờ Cao Tự Tường phất tay gọi bia lên.


Chu Tử Thư chỉ muốn cắt ngang chủ đề của họ, nhưng người ngồi đây đều là người chơi Cửu Hiệp lâu năm, hễ nhắc đến là như đụng trúng công tắc, lải nhải mãi không có điểm dừng.


"Anh Cung mà cũng yêu qua mạng á." Cao Tự Tường khá kinh ngạc, "Em còn tưởng Hạo Nhi..."


"Cậu cút đi." Lục Văn Hạo mắng cậu ta, đoạn cầm ly bia có sẵn đá lên đặt trước mặt Chu Tử Thư.

"Lần đầu tiên, chỉ có thể trách em gái đó quyến rũ quá." Lộ Hàng đùa, "Mọi người không biết Cung Cung mê người ta tới mức nào đâu..."


Chu Tử Thư ăn mà chẳng biết mùi vị gì, cậu lại liếc sang Cung Tuấn, đối phương cúi đầu ăn đồ, bất ngờ là không có ý định ngắt ngang.


Lục Văn Hạo hỏi: "Tới mức nào?"


"Giết người trút giận giúp cô ấy, dẫn cô ấy làm nhiệm vụ ngày đánh Đấu Trường, còntặng một đống quà, tóm lại chuyện gì các cậu nghĩ ra được, cậu ấy đều làm hết rồi." Lộ Hàng uống vài ngụm bia, lời nói càng khiến người ta tưởng tượng đủ thứ, "Sến rện... Tôi nghi ngờ họ đã lén lút hẹn chuyện gặp mặt nhau rồi đấy."


Cung Tuấn cũng không biết tại sao mình lại để mặc Lộ Hàng nói.


Trông anh có vẻ không để tâm, nhưng thật ra luôn chú ý đến phản ứng của người đối diện. Mặt Chu Tử Thư thoắt đỏ thắt trắng, chẳng biết đang nghĩ gì.


"Không có dự định đó." Một lúc sau, Cung Tuấn lên tiếng, "Muốn ăn thì ăn, đừng kéo tôi vào."


Nghe thấy câu này, trái tim luôn lơ lửng của Chu Tử Thư đã được đáp xuống đất.


Cuối cùng cũng kết thúc đề tài này, người ngồi đây tán dốc tiếp về phiên bản sắp ra vào tuần sau của Cửu Hiệp.


Chu Tử Thư cầm đũa, chợt thấy chán.


Cậu liếm môi, tiện tay cầm ly bia trước mặt, tu ừng ừng.


Sau đó mọi người nói gì, Chu Tử Thư đều không nghe thấy nữa.


Không biết uống đến ly thứ mấy, cuối cùng Cung Tuấn đã nhìn sang cậu: "Đừng uống nữa."


"Không sao." Cậu còn chẳng ngẩng đầu, "Không bao nhiêu."


Mọi người đang nói cười say sưa, đến tận khi tiệc tàn mới phát hiện Chu Tử Thư đút hai tay vào túi, ngồi thẳng lưng, vẻ mặt say túy lúy, hai mí mắt cũng sắp dính lại với nhau.


Cao Tự Tường huých nhẹ vai cậu, thấy dáng vẻ này của cậu, bèn ngước đầu nói: "Cậu đưa nhiều bia cho cậu ấy quá làm gì, không biết tửu lượng cậu ấy kém lắm à?"


"Chậc, tôi mải mê trò chuyện nên quên mất, cậu ấy đòi thì tôi tiện tay đưa thôi..." Lục Văn Hạo đáp, "Thư Thư? Cậu đứng dậy được không?"


Chu Tử Thư mở mắt nhìn họ, rồi lại nhìn cái bàn: "Ăn xong rồi à?" Say thật rồi.

"Ừ." Lục Văn Hạo dìu cậu dậy, "Tôi đưa cậu về nhé, mật khẩu nhà cậu là bao nhiêu?"


Mọi người ra khỏi tiệm lẩu, gió lạnh ùa tới, khiến cái nóng của bia rượu vơi đi một ít.


"Một mình cậu dìu nổi không?" Lộ Hàng hỏi, "Cần giúp đỡ không?"


Lục Văn Hạo cười rằng: "Đùa à, dù gì em cũng là người gần trăm kg đấy..."


Chưa nói xong, người bên cạnh chợt vùng vẫy.


Chu Tử Thư đứng thẳng lưng, đi vài bước đến trước mặt Cung Tuấn.


Sau đó cậu vươn tay sờ tóc mình, ngẩng đầu hỏi: "Anh ơi, anh đưa em về được không?"


*


Ban đầu Cung Tuấn tưởng Chu Tử Thư đang giả vờ say.


Nhưng anh nghĩ nhiều rồi, người uống kém không có kỹ năng giả say. Sau khi nói xong câu này, Chu Tử Thư đã ngả người ra phía trước, dựa lên vai anh nhắm mắt lại.


Đến nhà thuê, Cung Tuấn dồn sức lên tay, đưa người vào thang máy.


Cửa thang máy đóng lại, bóng dáng hai người in trên cửa.


Nhớ đến tiếng anh ơi ban nãy, yết hầu Cung Tuấn động đậy, nâng tay nhấn số tầng.


Chu Tử Thư lúc sau luôn rất im lặng, thật ra cậu chẳng hề ngủ, chỉ không lên tiếng thôi, đến trước cửa nhà còn đọc được mật khẩu nhà chính xác cho Cung Tuấn nhập.


Sau khi đặt cậu chàng lên ghế sofa, Cung Tuấn rót ly nước ấm cho cậu.


"Có phải đã bảo em đừng uống không?" Anh hỏi. Chu Tử Thư cầmly, không đáp.

Cung Tuấn cũng đâu định răn dạy một con ma men, anh cởi khăn choàng giúp Chu Tử Thư mắc lên sofa, xoay người định đi, áo khoác bỗng bị níu lại.


"Anh có thiếu người cày thuê không?" Chu Tử Thư chợt hỏi.

Cung Tuấn cụp mắt nhìn xuống: "Gì?"


"Do em bỏ game lâu quá thôi, thật ra em kiếm kinh nghiệm nhanh lắm đó, còn có thể kiếm tu vi cho anh nữa, rồi tăng ngộ tính của thú triệu hồi... mấy thứ người cày thuê biết, em đều biết cả." Giọng Chu Tử Thư hơi khàn, "Đừng ly hôn nhé? Xưng hô vợ chồng xem như phí cày thuê."


Cung Tuấn sửng sốt.


Chưa chờ anh kịp phản ứng, Chu Tử Thư lại tỉ tê: "Rốt cuộc anh muốn làm sao mới nguôi giận..."


Cung Tuấn lẳng lặng nhìn cậu.


Chu Tử Thư như đang nói với anh, lại như đang tự lẩm bẩm một mình, dứt lời thì không nói thêm tiếng nào nữa.


Hồi lâu sau, Cung Tuấn mở ngón tay cậu ra, vào phòng tắm lấy khăn nhúng nước ấm.


Lời thì thầm ban nãy của Chu Tử Thư cứ quanh quẩn mãi trong đầu, anh cụp mắt nghĩ, mình vẫn đang giận sao?


Đây không phải lần đầu tiên anh bị gạt trong game.


Nhiều năm trước, người anh em thân thiết của anh lấy danh nghĩa của anh để gạt rất nhiều tiền, thật ra khi đó anh cũng không hề nổi cơn tam bành gì, chỉ cảm thấy không đáng.


Bất kể là game hay những con người trong đó, đều chẳng đáng để anh dồn quá nhiều công sức và thời gian.


Nhưng lần này thì khác.


Cung Tuấn chơi game luôn chỉ chú trọng việc PK, không mấy để tâm những việc khác.


Nhưng sau khi họ chia tay, anh ẩn danh hiệu vợ chồng, tắt hiển thị tọa độ, đổi thông tin cá nhân.


Đổi thông tin thành câu "Vui vẻ là được" bởi anh để ý. Và khi đổi trở về như lúc trước, cũng bởi vì để ý.

Tiếng điện thoại rơi vang lên bên ngoài cắt ngang dòng suy nghĩ của Cung Tuấn. Anh vắt khăn, quay lại phòng khách.


"Ngửa đầu lau mặt." Anh đi đến bên cạnh Chu Tử Thư, nói. Chu Tử Thư vâng lời ngửa đầu.

Sợ làm cậu đau, động tác của Cung Tuấn rất khẽ, một tay đặt nhẹ lên đầu cậu để tiện cho việc lau.


"Anh ơi." Giọng Chu Tử Thư xuyên qua lớp khăn, nghe hơi tủi, "Em trả tiền trang bị cho anh rồi."


Cung Tuấn đáp: "Ừ."


"Vậy... thứ anh nợ em, chừng nào thì trả?" Cung Tuấn hỏi: "Anh nợ em cái gì?"

Chu Tử Thư xòe năm ngón tay ra: "Anh đã hôn em hai lần." Động tác của Cung Tuấn khựng lại: "..."

"Vả lại đều trong lúc em không đồng ý." Chu Tử Thư ngước mắt nhìn anh.


Cung Tuấn câm nín, lật chiếc khăn sang mặt khác: "Ừ, trả kiểu gì? Trả tiền hay trang bị..."

Anh chưa dứt lời, cổ tay đã bị cậu chàng túm lấy.


Mắt Chu Tử Thư rưng rưng nước, ánh mắt nhìn anh trông ấm ức làm sao.


Chu Tử Thư đã say đến mức đứng không vững, cậu kéo cổ tay Cung Tuấn, mượnsức hôn lên cằm Cung Tuấn một cái.


Cung Tuấn cảm thấy cằm mình nóng lên, lưỡi của cậu chàng vừa nóng bỏng lại mềm mại, liếm lên cằm anh một cách dè dặt.


Chu Tử Thư nằm về sofa, nói: "Còn một lần."


------oOo------


Chương 101: Anh Ơi, Em Đang Theo Đuổi Anh Đó

Nguồn: EbookTruyen.VN

Cung Tuấn không uống bia, nhưng giờ phút này lại thấy hơi chuếnh choáng.


Cửa sổ căn hộ không được đóng kín, từng làn gió lùa vào khiến cằm của Cung Tuấn mát lạnh, như đang nhắc nhở anh rằng nơi này vừa được đón nhân một chiếc hôn ướt át.


Ấy vậy mà hung thủ lại nằm ngửa trên sofa, đắp chiếc áo khoác, hai chân dang rộng, một chân còn áp sát lên chân anh, mắt khép hờ nhìn anh với vẻ mơ màng.


"Làm gì vậy?" Giọng Chu Tử Thư rất trầm, "Nợ thì trả là chuyện bình thường, anh không muốn cũng phải chịu..."


Cung Tuấn nói: "Không, chỉ muốn hỏi em có muốn anh trả hết một lần không."


Chu Tử Thư im lặng,


Cậu nhìn Cung Tuấn thật lâu, cố gắng suy nghĩ, cuối cùng bảo: "Thôi... còn một lần cứ giữ lại trước, em dùng tiết kiệm."


Cung Tuấn cúi đầu hít thật sâu, tim hơi nhũn ra: "Đau đầu không?"


"Không đau, nhưng mắt đau." Chu Tử Thư nói. "Vậy ngủ đi."

"Không." Chu Tử Thư quay đầu nhìn máy tính, nghĩ gì nói nấy, "Hôm nay em chưalàm nhiệm vụ ngày."


Cung Tuấn: "Thi thoảng bỏ một hôm cũng chẳng sao."


Chu Tử Thư lặng thinh, Cung Tuấn vừa định đi treo khăn, cậu lại lên tiếng: "Chưacho Tiểu Cung Chu ăn."


Cung Tuấn dừng bước: "Anh về rồi cho." Chu Tử Thư kinh ngạc nhìn anh: "Sao anh lại thế?" Cung Tuấn: "... Anh làm sao?"

"Anh đã dẫn con đi rồi, mấy ngày nay còn giành việc cho con ăn với em nữa!"


Cuối cùng Cung Tuấn đã nhận ra, không phải Chu Tử Thư uống say sẽ ngoan, mà là tác dụng quá chậm thôi.


Mười phút sau, Chu Tử Thư ngồi trước máy tính đăng nhập acc mình, gõ sai mật khẩu vài lần mới vào được.


Sau đó thông báo hệ thống đập thẳng vào mặt.


[Nguyệt Lão: Yêu cầu ly hôn của bạn và Tâm Cung Vãng Chi đã có hiệu lực, trong vòng 3 ngày hãy tổ đội nhau đến chỗ Nguyệt Lão cắt đứt tơ hồng của các bạn, quá hạn xem như bỏ qua.]


Cung Tuấn nghe thấy người đang ngồi mắng một câu: "Game rác."


Cho con ăn xong, Cung Tuấn nói: "Được rồi, tắt máy ngủ đi." "Không, em muốn làmnhiệm vụ ngày." Chu Tử Thư dùng dằng.

Cung Tuấn đứng sau lưng cậu nhíu mày, luồng tay vào tóc cậu

xoa nhẹ vài cái: "Ngủ đi."


Người say làm gì cũng chậm, Cung Tuấn cởi áo khoác giúp cậu rồi mới thấy cậu chỉmặc mỗi chiếc áo tay dài mỏng bên trong.


Chu Tử Thư không thích mặc đồ lúc ngủ, sau khi được cởi áo khoác, cậu bèn đưa tay cởi quần.


Cung Tuấn chỉ xoay người treo áo khoác một lúc, ngoảnh đầu lại, trên người cậu chàng chỉ còn lại mỗi chiếc sịp đen.


Cung Tuấn: "..."


Chu Tử Thư dụi mắt, nhấc đôi chân dài trèo lên giường, đắp chăn lại, cứ thế ngủ mất.


Cổ họng Cung Tuấn như bị nghẹn, anh nhìn chằm chằm xương quai xanh và bờ vai trắng nõn một lúc, sau đó mới mím môi giúp cậu dém chăn, ra phòng khách uống một hơi cạn sạch số nước còn lại trong ly.


Lúc Chu Tử Thư tỉnh lại, trong nhà tối om, rèm cửa sổ được kéo kín, cậu mở choàng mắt, đầu trống rỗng, còn hơi nhức nữa.


Điện thoại đặt trên bàn máy tính rung vài cái, Chu Tử Thư vươn tay từ trong chănhuơ lấy, ánh sáng chói lòa trong điện thoại kích thích khiến cậu híp mắt lại.


Nhìn kỹ mới thấy trên màn hình điện thoại có vài vết xước.


Điện thoại mua gần một năm rồi, Chu Tử Thư cũng không xót lắm, tiện tay mở mục tin nhắn ra.


Lục Văn Hạo: @Tiểu Chu Nè Dậy chưa? Ra thư viện không? Nhìn kỹ lại, đây là tin nhắn hai tiếng trước.

Tiểu Chu Nè: @Lục Văn Hạo Đứa con bất hiếu, nhân lúc bố bệnh muốn ám sát bố?


Lục Văn Hạo:?


Tiểu Chu Nè: Có phải cậu đập điện thoại tôi không, thú thật sẽ được kTử Thư hồng.


Cao Tự Tường: Đúng vậy, tôi làm chứng.


Lục Văn Hạo: Cậu làm chứng cái (đầu ngựa)! Cút! Ông đâu có điên, đập điện thoại của cậu phải đền cái mới, cuối cùng vẫn là tôi chịu thiệt.


Chu Tử Thư bật cười.


Lục Văn Hạo: Nhưng đêm qua lúc tôi dìu cậu ra tiệm, điện thoại của cậu còn lành lặn mà, hay cậu hỏi thử anh Cung xem.


Nụ cười của Chu Tử Thư tắt lịm. Tiểu Chu Nè: Là sao?

Lục Văn Hạo: Hôm qua anh Cung đưa cậu về đó, chắc trên đường bất cẩn làm rơi điện thoại.


Tiểu Chu Nè: ...


Lục Văn Hạo: Đừng nói cậu lại quên rồi nhé? Tất nhiên Chu Tử Thư không quên.

Nhưng cậu tưởng mình chỉ đang mơ thôi, trong mơ Cung Tuấn dìu cậu vào nhà, lau mặt cho cậu... cậu còn hôn Cung Tuấn nữa.


Lục Văn Hạo: Chậc, hôm qua cậu còn gọi người ta là "anh ơi" các

kiểu, nhờ anh ấy đưa về nhà... Được đấy, mở khóa kỹ năng mới khi say à?


Tiểu Chu Nè: Sau đó thì sao, anh ấy đánh tôi chưa? Lục Văn Hạo:?

Lục Văn Hạo: Chưa, dìu cậu đi luôn.


Chu Tử Thư thở phào, đặt điện thoại sang một bên, vén chăn phát hiện mình chỉ mặc mỗi cái quần trong, cơn mơ màng bỗng chốc biến mất hẳn.


Quả thật rất hiếm thấy chuyện say rượu mất ký ức, trong lúc tắm rửa, cậu đã láng máng nhớ lại những chuyện đêm qua, tuy không rõ đến từng lời nói, nhưng cũng xem như đại đa số diễn biến rồi.


Một lúc sau, Chu Tử Thư cắn bàn chải đánh răng, nhăn mặt nói với bản thân trong gương: "Mày không biết tranh thủ gì mẹ gì hết..."


Sao chỉ hôn cằm thôi vậy?!


Chuyện đến nước này, Chu Tử Thư cũng không còn lúng túng hay thẹn thùng nữa.


Cậu đã thẳng thắn hết rồi, cậu thích Cung Tuấn đấy.


Sai thì sửa, thích thì theo đuổi, chỉ cần Cung Tuấn không từ chối cậu rõ ràng, nghĩa là cậu vẫn còn cơ hội.


Tắm xong, Chu Tử Thư sấy khô tóc, nhanh nhẹn mở máy.


Người ở nhóm riêng trong danh sách bạn bè không có trên mạng, Chu Tử Thư điều khiển nhân vật bay về phái, định làm nhiệm vụ ngày hôm nay,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112
Ẩn QC