(70-end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
gối của hắn mà về phòng mình nghỉ ngơi.

Buổi tối Cung Tuấn không đi ngủ sớm, hắn đợi Tư Nhiên về nhà.

Chờ đến nửa đêm rốt cuộc cũng đợi được Tư Nhiên, ông vừa mở cửa đã thấy thân hình bé nhỏ đang ngồi trên sô pha.

Tư Nhiên khẽ nhíu mày, cả người đầy mùi rượu đi đến bên Cung Tuấn, có chút khó hiểu: "Giờ này rồi mà con vẫn chưa ngủ sao? Mẹ con đâu?"

Lúc đó Cung Tuấn đã nói gì? Hắn nghĩ một chút mới nhớ ra.
Cung Tuấn nhớ tới phương pháp đầu tiên Trương Triết Hạn dạy hắn —
nói ra, chỗ nào đau phải nói.

Vì thế thân hình bé nhỏ nói với Tư Nhiên câu đầu tiên là: "Con đau quá."

Tư Nhiên nghe thấy vậy, động tác hơi khựng một chút, mới đầu ông rất vui vẻ khi hắn chịu chủ động nói chuyện với ông, sau lại có chút lo lắng vội vàng ngồi xuống bên cạnh Cung Tuấn.

Nghĩ đến khoảng thời gian vừa qua mình bận rộn không quan tâm đến con cái, ông cảm thấy áy náy tự trách: "Con đau chỗ nào? Sao lại đau? Nói cho ba biết được không?"

Tiểu Cung Tuấn liếc mắt nhìn Tư Nhiên một cái, lại cúi đầu rất nhanh.

Hắn nhớ người bảo mẫu bắt nạt hắn hồi bé cũng là bị người trước mắt này đuổi đi, vậy hắn có thể tin tưởng người này một lần nữa không?

Ôm lòng chờ mong đó, Cung Tuấn run rẩy nắm lấy quần áo của mình, dưới ánh nhìn khiếp sợ của Tư Nhiên, hắn cởi hết quần áo đứng trần truồng trước mặt ông, để ông có thể nhìn thấy toàn bộ vết thương trên người mình.

Hắn chỉ vào một đám vết thương có cũ có mới trên người, khóc nức nở nói nhỏ: "Những chỗ này rất đau."

Tư Nhiên trong nháy mắt hai hàng lệ rơi, theo sau là phẫn nộ cực điểm, ông ôm chặt Cung Tuấn vào lòng, giọng nói run rẩy: "Là... Là ai làm? Ai dám bắt nạt con, con nói cho ba biết!"

"Có chuyện gì vậy?" Đại Nhã không biết khi nào đã xuất hiện trên cầu thang từ tầng hai xuống tầng một, liếc mắt nhìn xuống dưới, lập tức mày liễu dựng ngược, "CungTuấn, sao con còn chưa đi ngủ?"

Đại Nhã hùng hổ đi xuống.

Tiểu Cung Tuấn trong lòng càng ngày càng hoảng, siết chặt lấy người đàn ông trước mặt, nước mắt nhanh chóng rơi xuống: "Là... Là mẹ làm! Đừng... Mẹ đừng đánh con...!"

Thân mình Tư Nhiên cứng lại tại chỗ. Đại Nhã cũng ngây ngẩn cả người.
Hài tử trong lồng ngực khóc càng lúc càng lớn, trái tim Tư Nhiên dường như bị một bàn tay vô tình nắm chặt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

"Con nói.... Nói ai?" Tư Nhiên run rẩy hỏi lại một câu. Cung Tuấn càng thêm nức nở: "Mẹ... Là mẹ làm."
Đại Nhã lúc này mới bừng tỉnh từ trong mộng, nhanh chóng chạy xuống cầu thang:"Đứa bé này, con đang nói bậy gì đó? Bởi vì con làm sai mẹ mới trừng phạt con!"

Tư Nhiên không chút suy nghĩ, theo bản năng bảo hộ Cung Tuấn trong lồng ngực. Sau khi nghe được câu nói kia của Đại Nhã, thân hình ông lại càng run thêm.

"Em... Thật sự đã đánh con?" Giọng nói Tư Nhiên run run. Ông vốn dĩ không tin, chỉcho rằng Cung Tuấn không thích Đại Nhã hoặc hai mẹ con đang có mâu thuẫn gì đó, hoặc là người làm nào lại thừa dịp Đại Nhã không có ở bên bắt nạt con mình.

Nhưng sau khi nghe được những lời do Đại Nhã chính miệng nói ra, tâm tình ông nháy mắt như rơi xuống hầm băng.

Đại Nhã tự mình thừa nhận.

Đại Nhã nói bà đang trừng phạt con.
Con đã làm sai chuyện gì, sao lại muốn trừng phạt nó?

Hàng ngàn suy nghĩ tràn ngập đầu óc, ông không mở miệng nói chuyện một lúc lâu.

Đại Nhã trước mặt lại cho rằng Tư Nhiên tin lời Cung Tuấn nói, bà bắt đầu lo âu bất an, bắt đầu chỉ trích Cung Tuấn, bắt đầu mắng chửi hắn.

Đủ loại từ ngữ khó nghe nhảy ra từ miệng bà.

Tư Nhiên ban đầu kinh ngạc, dần dần biến thành phẫn nộ, cuối cùng lại chậm rãi bình tĩnh lại.

Ông không tiếp tục để ý đến Đại Nhã đang làm loạn, phân phó người làm giữ bà ấy lại, ôm Cung Tuấn Tuấn quần áo cho hắn, cả quá trình chưa từng đặt hắn xuống đất, cuối cùng gọi điện thoại cho bác sĩ.

Buổi tối hôm ấy cả Cung Tuấn và Đại Nhã đều đi bệnh viện.

Đại Nhã được đưa đến phòng Tư vấn tâm lý mà bà vẫn luôn kháng cự, Cung Tuấn được đưa đi kiểm tra những vết thương lớn bé trên người.

Một vài vết thương đã nhạt màu, bác sĩ nói đã khỏi rồi, nhưng có một số vẫn sẽ để lại sẹo trên thân thể.

Có thể nhìn ra đa số đều là véo bị thương.

Cũng chỉ có vết thương trên đầu gối là mới bị té ngã hôm nay.

Đủ loại vết thương lớn bé mới cũ gần như phủ kín phần lưng, trên mông cùng với hai chân Cung Tuấn.

Mà những phần da thịt lộ ra bên ngoài như mặt, cánh tay, bàn tay lại không có bất cứ vết thương nào.

Cung Tuấn nằm trên giường bệnh, mệt mỏi ngủ.

Tư Nhiên ngồi bên cạnh, điều tra lại camera trong nhà từ một tháng trước trở lại đây.

Mới xem được một ngày ông đã không thể nhìn tiếp được nữa. Ông đột nhiên không dám tưởng tượng, trong ba năm vừa qua, ở những góc khuất mà ông không biết, rốt cuộc Cung Tuấn đã phải chịu bao nhiêu ngược đãi?

Cùng lúc đó, việc chẩn bệnh của Đại Nhã cũng đã có kết quả.

Chứng trầm cảm sau sinh của bà năm năm trước căn bản không trị tận gốc, trong ba năm vừa qua đã dần dần phát triển thành tâm thần phân liệt. Xem tình trạng trước mắt may là phát hiện tương đối sớm, nếu không hậu quả thật sự không tưởng tượng được.

Tư Nhiên nghĩ lại một chút, mấy năm nay Đại Nhã vẫn luôn ở cạnh ông, nhưng ông lại chưa từng phát hiện bất cứ điểm lạ thường nào ở bà.

Hiện tại ông đã hiểu ra, Đại Nhã trước mặt ông không có điểm bất thường nào, đó là bởi vì nhân cách thứ hai của bà đều thể hiện trước mặt Cung Tuấn.

Trong nháy mắt ấy Tư Nhiên dường như đã già đi mấy tuổi. Sau đó đã xảy ra những chuyện gì?
Cung Tuấn kỳ thật không nhớ rõ lắm, hắn chỉ rõ ràng có một khoảng thời gian rất dài hắn không thấy Đại Nhã xuất hiện.

Đoạn thời gian đó chỉ có Tư Nhiên ở bên cạnh, thỉnh thoảng Tư Nhiên bận việc thì quản gia sẽ chăm sóc.

Sau đó hắn vào Tiểu học, một lần nữa gặp lại Trương Triết Hạn.

Chỉ là Trương Triết Hạn khi ấy không còn nhớ hắn nữa.

Mà Cung Tuấn lúc đó vẫn chưa học đươc cách làm quen với bạn bè, chỉ dám cẩn thận quan sát Trương Triết Hạn từ xa.

Hắn cũng không biết tại sao Omega trong lớp lại thích mình mà không thích Trương Triết Hạn, theo đánh giá của hắn, Trương Triết Hạn mới là người ưu tú nhất lớp.

Vậy nên lúc Trương Triết Hạn lôi kéo hắn lên sân thượng, hắn không có phản kháng, khi Trương Triết Hạn vung nắm đấm lên hắn còn nghĩ đến lời cậu ấy nói lúc trước: "Người duy nhất có thể bắt nạt cậu, chỉ có thể là người cậu thích, người cậu để ý."

Vì thế Cung Tuấn không nghĩ đánh trả, đứng im tại chỗ, ngoan ngoãn để Trương Triết Hạn đánh một trận.

Sau khi bị đánh hắn còn thấy khá vui vẻ, Trương Triết Hạn tức giận đánh hắn như vậy, có phải chứng minh Trương Triết Hạn nhớ kỹ hắn hay không?

Tưởng tượng thì đẹp đẽ mà sự thật lại tàn khốc, Trương Triết Hạn đánh hắn xong lại không thèm để ý hắn nữa.

Cung Tuấn cảm thấy rất mất mát, nhưng hắn không biết làm sao bây giờ.

Cho đến một ngày nọ, hắn nghe được người khác nói chuyện ——

"Nếu bạn muốn người khác mãi mãi nhớ rõ bạn, bạn phải trở thành người đứng trên đỉnh tối cao. Ví dụ thành tích của bạn luôn luôn tốt hơn, bạn cũng xuất sắc hơn người đó. Mấy người trẻ bây giờ đều nông cạn vậy đấy, không chỉ yêu cầu đẹp trai xinh gái mà còn phải học giỏi nhiều tiền cơ."

Cho dù giọng nói kia cũng non nớt như Cung Tuấn lúc bấy giờ,
nhưng Cung Tuấn vẫn cảm thấy người đó nói rất đúng.

Vì thế hắn ra sức nỗ lực học tập, chỉ vì muốn Trương Triết Hạn có thể quan tâm hắn thêm một chút.

Nhưng kết quả lại có chút không giống như dự đoán.

Trương Triết Hạn sau đó thật sự có nhìn hắn, nhưng mỗi lần nhìn đều là nghiếnrăng nghiến lợi, bộ dáng hận không thể đánh hắn một trận.

Cung Tuấn buồn rầu, cũng thấy bất lực.

Mà sau nhiều lần kiểm tra đều xếp trên Trương Triết Hạn, hắn cảm thấy hình như cũng đúng, ít nhất chỉ có hắn mới là người bị Trương Triết Hạn nhìn đến nghiến răng nghiến lợi.

Điều này chứng tỏ hắn cũng có một vị trí đặc biệt trong lòng Trương Triết Hạn.

Năm Cung Tuấn học lớp bốn, Đại Nhã trở về nhà.

Theo lời Tư Nhiên nói, bệnh tình Đại Nhã cơ bản đã ổn định, có thể tiếp xúc với Cung Tuấn.

Trước khi đưa Đại Nhã về nhà, Tư Nhiên đã nói chuyện với Cung Tuấn rất lâu.

Ông thản nhiên thừa nhận mình không phải là một người cha đủ tư cách, càng không phải một người chồng tốt.

Ông và Đại Nhã ở thời điểm không thích hợp nhất lỡ có con, khi đó bọn họ đều đang bận hưởng thụ tuần trăng mật, chưa ai chuẩn bị sẵn sàng, Cung Tuấn cứ thế đếnvới thế giới này.

Nếu khi ấy ông ngăn cản Đại Nhã, có lẽ sẽ không để lại hậu quả như ngày hôm nay.
Bởi vì ông không ngăn cản, hai người cứ vậy sinh con, lại không hoàn thành trách nhiệm của một người cha khiến Cung Tuấn chịu rất nhiều đau khổ.

Tất cả đều là lỗi tại ông. Đại Nhã cũng chỉ bởi vì có bệnh, mấy năm qua bà rất nhiều lần muốn gặp Cung Tuấn chính miệng xin lỗi, nhưng Tư Nhiên chưa bao giờ đáp ứng.

Cho đến khi bác sĩ khẳng định với ông, bệnh tình của bà đã có thể khống chế, ông mới để cho hai mẹ con gặp mặt.

Sau khi tạm thời quyết định, Tư Nhiên dò hỏi ý kiến Cung Tuấn. Hắn nghe xong trầm Tuấn một lúc lâu.
Cung Tuấn nhìn Tư Nhiên trước mặt, một người đàn ông luôn luôn lạnh nhạt, ánh mắt nhìn hắn vậy mà mang theo chút cầu khẩn.

Một khắc ấy Cung Tuấn thừa nhận, hắn có chút mềm lòng.

Hắn cũng muốn biết người một nhà quây quần bên mâm cơm là cảm giác gì, cũng muốn biết cái gì gọi là tình thương của mẹ.

Vì thế hắn gật đầu.

Trong quá trình sống cùng Đại Nhã sau đó, hắn cũng đích thực cảm nhận được, giống như lời Tư Nhiên nói, Đại Nhã đã khôi phục.

Đại Nhã xin lỗi Cung Tuấn, bà ấy vốn dĩ mười ngón tay không dính nước xuân (*) vậy mà tự mình xuống bếp làm bánh kem nhân dịp sinh nhật Cung Tuấn, đây là đãi ngộ mà ngay cả Tư Nhiên cũng chưa từng được hưởng thụ qua.

(*) mười ngón tay không dính nước xuân: chỉ người được chiều chuộng hầu hạ từ bé, không phải động tay làm bất cứ việc gì
Đó là quãng thời gian Cung Tuấn cảm thấy hạnh phúc nhất trong

tuổi thơ của hắn.

Thẳng đến năm hắn học lớp tám, Trương Triết Hạn chuyển trường.

Trương Triết Hạn cũng không giấu mọi người chuyện này, bạn bè của cậu ấy đều đã được thông báo. Cung Tuấn đột nhiên hoảng hốt, hắn cũng không rõ đó là cảm giác gì, nhưng hắn biết mình không muốn để Trương Triết Hạn rời đi.

Hắn thậm chí chưa kịp trở thành bạn thân với cậu ấy, cậu ấy đã phải đi rồi.

Cung Tuấn mỗi ngày một khẩn trương gấp gáp, trong một lần kiểm tra suýt chút nữa bị Trương Triết Hạn vượt qua, điểm số của hai người chỉ hơn kém nhau có một đơn vị.

Giáo viên cũng nhận ra sự bất thường của Cung Tuấn, vì thế tìm hắn nói chuyện.

Khoảng thời gian ấy Cung Tuấn luôn trong trạng thái mơ màng hồ đồ, cho đến một đêm mơ giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy đũng quần ướt nhẹp, hắn mới hiểu được tại sao hắn hoảng hốt.

Người xuất hiện trong giấc mơ của hắn không phải là Omega, cũng chẳng phải một bạn nữ.

Hắn nhìn thấy rõ ràng, người đó là Trương Triết Hạn. Hắn thích Trương Triết Hạn.
Trước giờ vẫn luôn thích, chỉ là hôm nay mới phát hiện ra thôi. Dù cho Trương Triết Hạn là Alpha, hắn cũng thích.
Nhận thức rõ được đều này, ban đêm, Cung Tuấn nói chuyện với Tư Nhiên và Đại Nhã.
Nhiều năm qua người nhà Cung Tuấn đều ủng hộ quyết định của hắn, nhưng hắn lại chẳng thể ngờ được, Đại Nhã lại điên cuồng phản đối cái quyết định này.

Xô xô đẩy đẩy, Cung Tuấn bị Đại Nhã lỡ tay đẩy từ cầu thang tầng hai xuống tầng một.

Đây cũng là lý do khoảng thời gian Trương Triết Hạn chuyển đi năm ấy, Cung Tuấn vẫn luôn nằm viện.

Hắn come out, sau đó thất bại.

Trương Triết Hạn đi rồi, ánh mặt trời nơi góc tối âm u của hắn, không còn nữa rồi.

Hết chương 71.
------oOo------

Chương 73: Ở cạnh cậu mãi mãi
Nguồn: EbookTruyen.Net
Editor: Hạ Uyển Beta: Diệp Song Nhi
**************

Toàn thân Trương Triết Hạn run lên, đột nhiên cậu nghĩ đến lúc cậu đến bệnh viện ba năm trước.

Chủ nhiệm lớp nói Cung Tuấn bị thương phải nằm viện, tổ chức cho bạn học trong lớp cùng nhau đi thăm. Trương Triết Hạn không muốn đi, nhưng không tiện từ chối nên đành phải đi theo.

Trước khi rời khỏi bệnh viện, cậu làm rơi đồ ở cửa, chờ đến khi quay lại thì cậu thấy Cung Tuấn nằm trên giường bệnh lệ rơi đầy mặt.

Thì ra, lúc đó Cung Tuấn đã......

Trái tim giống như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đột nhiên Trương Triết Hạn cảm thấy ngay cả việc hít thở cũng khó khăn.

Cung Tuấn không có biểu cảm gì, trông rất lạnh nhạt, nhưng lúc nhìn Trương Triết Hạn trong mắt giống như có một đầm nước, không tĩnh mịch như trước, thanh tịnh thấy đáy, đến mức những yêu thương mà Cung Tuấn giấu Trương Triết Hạn trước đó, vào giờ khắc này cậu có thể nhìn thấy rõ ràng.

Mắt Trương Triết Hạn bỗng nhiên hơi xót, hít mũi một cái, giọng cậu khàn
khàn: "Cho nên, khi đó tôi rời đi đã tạo thành tác động lớn đối với cậu ư?"

Là rất lớn.

Cung Tuấn không nói câu này ra, hắn hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra.

Vậy sau đó đã xảy ra chuyện gì?

Khiến Cung Tuấn vốn trầm tính hay lại trầm tính hơn nữa, trước đó tốt xấu gì thì hắn cũng sẽ giao lưu với người khác, nhưng đoạn thời gian kia tỏ vẻ cự tuyệt với bất kì kẻ nào.

Khi ấy Đại Nhã vẫn đang nổi điên, bà không thể chấp nhận được con mình là ngườiđồng tính, hoàn toàn không thể chấp nhận. Trước đó vất vả lắm mới khống chế được bệnh tình, giờ lại có dấu hiệu tái phát.

Cung Tuấn thì không sao, hắn chỉ nằm trên giường bệnh là xong. Còn Tư Nhiên thì vẫn luôn ngăn không cho Đại Nhã đến bệnh viện quấy rầy Cung Tuấn.

Người khổ nhất vẫn là Tư Nhiên.

Ông phải xoay quanh ba nơi công ty, bệnh viện và nhà, mỗi một đến bệnh viện là ông phải vội rời đi.

Trước khi Tư Nhiên đi Cung Tuấn còn thấy chỗ thái dương của ông có vài sợi tóc bạc.

Nói không cảm động là giả, một khắc này khiến Cung Tuấn rất khó chịu, khó chịu giống như khi Trương Triết Hạn rời đi vậy.

Trái tim đau đớn khiến hô hấp của hắn cũng trở bên dồn dập.

Từ đó về sau, Tư Nhiên không nhắc đến chuyện muốn Cung Tuấn
tha thứ cho Đại Nhã nữa, ông chỉ nói với Cung Tuấn rằng ông cũng khổ sở.

Lúc Cung Tuấn xuất viện về nhà Đại Nhã tự mình đến nghênh đón. Tất cả nhìn qua thì không có gì khác thường, dường như Đại Nhã đã quên hết những chuyện trước kia, thái độ đối với Cung Tuấn vẫn như cũ.

Nhưng điều kiện tiên quyết là không được nhắc đến những chuyện trước đó nữa.

Xu hướng tình dục của Cung Tuấn, giống như một quả bom hẹn giờ, chỉ cần là ai, dù hơi chạm vào thì cũng sẽ khiến Đại Nhã phát nổ ngay.

Bà hoàn toàn không thể chấp nhận điều này, mình không đề cập tới, càng không muốn những người khác nhắc lại.

Thậm chí từ khi vào cấp 3, Đại Nhã đã bắt đầu giới thiệu rất nhiều kiểu Omega cho Cung Tuấn. Cho dù là nam sinh hay là nữ sinh, bà đều sẽ cổ vũ Cung Tuấn gặp gỡ bọn họ.

Khi Cung Tuấn lộ ra bất kì cảm xúc không tình nguyện nào, thì bà cũng bắt đầu sụp đổ và la hét.

Nhiều lần như vậy, Tư Nhiên không nhịn nổi nữa nên đến tìm Cung Tuấn tâm sư, để hắn cố gắng nhẫn nhịn một chút, chỉ cần nhẫn nhịn một chút là tốt rồi.

Đợi đến khi Cung Tuấn lên đại học, Đại Nhã sẽ không ngày ngày trói buộc hắn như thế nữa.

Đương nhiên là Cung Tuấn cũng biết điều đó. Nhịn thêm, hắncũng nghĩ như vậy.
Chỉ cần nhịn thêm, cái nhà này, cùng với người trong cái nhà này sẽ
không còn quan hệ gì với hắn nữa.

Nhưng hắn không thể ngờ được, biến số đột nhiên xuất hiện kia lại là Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn trở về.

Khi Cung Tuấn một mình đối diện với bóng tối, thì ánh sáng thuộc về riêng hắn quay lại một lần nữa

Cung Tuấn không dám thờ ơ nữa, hắn lần lượt tới gần, tới gần, tới gần hơn nữa. Hắn rất cảm kích vì cuối cùng Trương Triết Hạn cũng đến bên cạnh hắn.

Cả đời này, không có chuyện gì may mắn hơn là được quen biết Trương Triết Hạn.

Thoát ra khỏi hồi ức, ý cười trong mắt Cung Tuấn càng đậm.

Hắn không thích nói chuyện, không thích cười, không thích lộ ra cảm xúc của mình cho bất kì người nào.

Nhưng khi đứng trước mặt Trương Triết Hạn, hắn sẽ không nhịn được muốn chủ động tới gần, muốn đứng bên cạnh cậu, luôn muốn ở bên cạnh Trương Triết Hạn, mãi mãi nắm chặt lấy tay cậu.

Giọng Cung Tuấn rất nhẹ, lúc nói ra những lời này, không lộ vẻ gì là nghiêm trọng. Đối với hắn mà nói, quá khứ không tốt đẹp đã qua, giờ người đứng bên cạnh hắn là người mà hắn luôn muốn bảo vệ.

Chỉ cần như thế này là đủ rồi.

Cung Tuấn nở nụ cười: "Có tác động rất lớn, nhưng tớ rất cảm kích vì cuối cùng cậu đã tới bên cạnh tớ."

"Tớ thích cậu, điều này không liên quan đến giới tính của cậu. Tớ thích cậu là vì tớ thích cậu mà thôi."

Hốc mắt Trương Triết Hạn bắt đầu đỏ bừng lên, mũi đau xót vô cùng, rõ ràng nước mắt đã chất đầy trong hốc mắt, nhưng cậu không để nước mắt của mình rơi xuống.

Lúc này, cậu không muốn làm gì cả, cậu chỉ muốn ôm Cung Tuấn thật chặt thôi.

Hai thiếu niên ôm chặt lấy nhau, lồng ngực gầy gò kề sát, lắng nghe nhịp tim của đối phương.

Từng chút từng chút, mạnh mẽ đanh thép, sinh mệnh tràn trề, là sự tồn tại chân thật.

"Vậy nên Trương Triết Hạn." Đôi môi cực nóng của Cung Tuấn đặt lên trán Trương Triết Hạn. "Cậu không cần sợ khi đối mặt với bất cứ điều gì cả, vì tớ sẽ luôn bên cạnh cậu, ở cạnh cậu mãi mãi."

Cả người Trương Triết Hạn run lên một cái, giờ khắc này, cậu đã hiểu ra ý của Cung Tuấn.

Cung Tuấn với mình nhiều chuyện như vậy, không phải để mình đau lòng cho hắn, mà điều duy nhất hắn muốn nói với Trương Triết Hạn là hắn sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu.

Chỉ cần Trương Triết Hạn không buông tay thì Cung Tuấn sẽ luôn nắm lấy tay cậu.

Không, điều này không chính xác cho lắm, có thể nói rằng nếu Trương Triết Hạn buông tay trước, thì Cung Tuấn cũng không để cho Trương Triết Hạn đi.

Hắn không phải là Trương Húc, hắn là Cung Tuấn.

Nhìn vào đôi mắt thâm thúy của nam sinh trước mặt, trong đôi mắt ấy là gương mặt của mình, bỗng nhiên Trương Triết Hạn bật cười: "Cảm ơn cậu."

Trương Triết Hạn ôm Cung Tuấn một lần nữa, dúi đầu vào cổ của nam sinh, hít mùi tin tức tố dễ chịu rồi thấp giọng nói: "Cảm ơn cậu, Cung ca. Tớ biết rồi."

Khóe miệng Cung Tuấn cong lên, siết chặt tay.

............

Trương Triết Hạn và Cung Tuấn ở lại khách sạn một ngày, sáng sớm ngày hôm sau cậu mới chuẩn bị về nhà.

Cung Tuấn không yên tâm hỏi: "Có muốn tớ đi cùng không?"

Trương Triết Hạn lắc đầu, đây là chuyện trong nhà cậu, không liên quan gì đến Cung Tuấn hết. Cho dù thế nào thì cậu cũng phải tự đối mặt, thêm nữa, kể từ khi biết chuyện trong nhà của Cung Tuấn, Trương Triết Hạn không muốn để Cung Tuấn nhìn thấy cảnh gia đình ly tán như thế này nữa.

Đây là chuyện của cậu, một mình cậu gánh là được rồi.

Vừa mở điện thoại sau hai ngày tắt nguồn, một lát sau Tống Nhân đã gọi đến: "TiểuTriết Hạn, rốt cuộc là con đã đi đâu? Con về nhà trước được không? Những chuyện này ba mẹ có thể thương lượng lại, con..... "

"Không cần thương lượng." Trương Triết Hạn cắt ngang lời Tống Nhân, không biết vì sao, cảm giác chua xót vừa bị đè xuống lại trỗi dậy, sôi sùng sục trong lòng khiến cậu rất khó chịu. "Không phải mẹ đã quyết định rồi ư?"

"Mẹ......" Tống Nhân yên lặng.

Không ai hiểu con bằng mẹ, tương tự, người hiểu Tống Nhân nhất đương nhiên là Trương Triết Hạn.
Trương Triết Hạn sụt sịt mũi, hít sâu một hơi: "Con về ngay đây, hai người ở nhà chờ con một lát."

Tống nhân nói khẽ: "Được."

Cúp điện thoại, Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn ở bên cạnh: "Vậy, tớ về trước nhé Cung ca."

Cung Tuấn gật đầu: "Tớ đưa cậu xuống sảnh."

Trương Triết Hạn gật đầu, suy nghĩ một lúc mới nói: "Vậy khi nào cậu về?"

Cung Tuấn mấp máy môi: "Tớ ở khách sạn chờ cậu, nếu cậu thấy không thể chấp nhận được hoặc là không vui, cậu đến tìm tớ là được."

Trương Triết Hạn nở nụ cười: "Sao tớ không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112
Ẩn QC