(70-end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
giờ là lúc phải quay về trường học.

Thành phố A cách Tấn Thành rất gần, Trương Húc dứt khoát bảo tài xế lái xe đưa Cung Tuấn về nhà hắn. Dù kỳ phát tình của Trương Triết Hạn đã kết thúc nhưng cậu vẫn khá thích ngủ, vừa lên xe đã ngủ mất.

Chờ khi cậu tỉnh lại thì đã ở trong nhà mình rồi, không nói Cung Tuấn xuống xe lúc nào, chính cậu nằm trên giường bằng cách nào, cậu cũng không rõ lắm.

Nằm trên giường thêm một lúc Trương Triết Hạn mới vặn eo bẻ cổ rời giường.

Cậu nằm trong bệnh viện khoảng 1 tuần, giờ bắp thịt trên người đều đau ê ẩm. Điện thoại thì đã hết pin từ lâu, Trương Triết Hạn muốn xem Cung Tuấn có gửi tin nhắn cho cậu không, nên cắm sạc rồi khởi động máy lên.

Vừa mở máy đã nhìn thấy tin nhắn của Cung Tuấn, nói hắn đã về tới nhà, bảo Trương Triết Hạn phải nghỉ ngơi thật tốt.

Khóe miệng Trương Triết Hạn cong cong, trả lời tin nhắn của Cung Tuấn rồi mới chậm rãi đi xuống lầu.

Giờ đang là buổi tối, chắc chắn là Trương Húc đang ở nhà, Trương Triết Hạn muốn xuống lầu xem thử Trương Húc đang làm gì.

Điều cậu không ngờ là, cậu vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy trên tay vịn cầu thang cứ cách một khoảng sẽ có một đóa cúc trắng.

Trương Triết Hạn sửng sốt một chút.

"Tỉnh rồi à?" Trương Húc ở dưới lầu nghe thấy tiếng bước chân, giương mắt nhìn lên.

Tâm trạng Trương Triết Hạn đột nhiên trở nên nặng nề, trong nhà cắm hoa cúc trắng đã là mấy năm trước, khi đó Trương Triết Hạn nhớ rất rõ ràng,
đó là lúc ông nội luôn yêu thương cậu qua đời.

Trên đùi không còn sức lực nào, Trương Triết Hạn chậm rãi bước xuống, nhịn không được mở miệng hỏi: "Là.................................................... "

"Ừm." Trương Húc ngồi trên ghế sofa, trước mặt là một tờ báo. "Không phải khi đó con gọi điện mà ba không nhận sao? Chuyện là vào hôm đó."

Trương Triết Hạn yên lặng, không biết nên nói gì, chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh Trương Húc.

Ngược lại tâm trạng Trương Húc không dao động quá lớn, ông khẽ thở dài, bất đắc dĩ: "Lão thái thái này cố chấp cả một đời, đến già cũng giống y như vậy, bà ấy bệnhkhông nặng, chỉ là không chịu đến bệnh viện khám làm bệnh trở nặng thêm."

Trương Triết Hạn mấp máy môi.

Trương Húc thả tờ báo xuống, xoa xoa mi tâm của mình: "Là lỗi của ba, khi đó ba nên ép bà ấy đến bệnh viện kiểm tra."

"Không trách ba được." Trương Triết Hạn nói. "Bà ấy là người thế nào đâu phải ba không rõ. Khi đó nếu ba thật sự ép bà ấy đến bệnh viện, bà ấy có thể đoạn tuyệt quanhệ mẹ con với ba đấy."

Trương Húc nghe nói như thế, sửng sốt một lúc, sau đó cười: "Nghe con nói, thì có vẻ đúng như thế thật."

Trương Triết Hạn không nói rõ được trong lòng mình là tư vị gì.

Cậu vẫn luôn không thích bà nội, đương nhiên bà nội cũng không thích cậu. Nhưng lúc biết bà nội đã qua đời, Trương Triết Hạn vẫn cảm khái.

Tống Nhân vì chuyện này mà ly hôn với Trương Húc, nhưng bọn họ vừa ly hôn không lâu thì bà nội đã đi rồi.

Khi đó Trương Triết Hạn còn phát tình, nên không có thời gian để đi. Không, không phải là cậu không có thời gian đi.
Mà là từ lúc bắt đầu Trương Húc đã không muốn nói cho cậu biết.

Hai người không trò chuyện về chủ đề này nữa, Trương Húc hỏi thêm về tình trạng cơ thể của Trương Triết Hạn, cuối cùng để cậu ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nay ông sẽ làm việc ở nhà, để Trương Triết Hạn có thể tìm được ông bất cứ lúc nào.

Trương Triết Hạn gật đầu đáp ứng.

Ăn xong bữa tối, Trương Húc đứng dậy đi lên lầu, Trương Triết Hạn nhìn Trương Húc, không nhịn được mà hỏi: "Ba, Ba...... Ba có từng nghĩ sẽ đi tìm mẹ con không?"

Trương Húc dừng bước.

Trương Triết Hạn biết bây giờ không nên nói lời này, nhưng cậu không nhịn được: "Hai người trước đó vốn không có mâu thuẫn gì khác, con biết trong lòng ba vẫn có mẹ, lúc mẹ nói chuyện phiếm với con cũng sẽ hỏi về ba...... Ba không muốn tìm mẹ về sao?"

Trương Húc nhìn thoáng qua Trương Triết Hạn, cảm xúc xẹt qua rồi biến mất không còn gì nữa.

Khóe miệng của Trương Húc cong lên nhẹ nhàng lắc đầu: "Quả nhiên con vẫn còn là một đứa trẻ, con không hiểu được đâu."

Trương Triết Hạn nghe thế thì không vui: "Con còn nhỏ gì chứ?" Trương Húc cười cười không trả lời, chỉ nói: "Nói sau đi."
Trương Triết Hạn nhìn theo bóng lưng của Trương Húc, có chút phiền muộn. Nhưngchuyện này cậu không thể nhúng tay vào được, đây là
chuyện giữa Trương Húc và Tống Nhân, cậu chỉ sợ mình nhúng tay vào sẽ biến khéo thành vụng.

Cuối cùng Trương Triết Hạn ở nhà nghỉ ngơi một tuần mới quay lại trường học.

Vừa đến phòng học, cậu còn chưa kịp đi về chỗ của mình, đã bị những người khác vây quanh: "Trương Triết Hạn! Cậu trở về lên lớp rồi à? Không sao chứ?"

"Nghe lão Từ nói cậu không khỏe? Giờ đã đỡ hơn chưa?" "Không sao chứ? Có học nổi không?"
"......"

Không đợi Trương Triết Hạn giải thích, Cung Tuấn đã bước nhanh qua.

Trương Triết Hạn đối diện với đôi mắt của hắn, khóe miệng không khống chế được mà giương lên.

Cung Tuấn không chút suy nghĩ, đã đưa đưa tay ôm Trương Triết Hạn vào lòng: "Hoan nghênh trở về."

"Ôi đệt..... "

"Ôm rồi kìa!"

"Á...... Quá đáng ghê! Rải thức ăn cho chó trước mặt nhiều người thế!"

"Tớ thấy không ổn rồi! Sao tớ phải quan tâm Trương Triết Hạn trở lại chứ! Rõ ràng chỉ cần Cung Tuấn là đủ!"

Xung quanh bắt đầu vang lên tiếng nghị luận của bạn học ban một. Lỗ tai Trương Triết Hạn nóng lên, nhưng hiếm khi cậu không đẩy Cung
Tuấn ra, cậu cười cười: "Tớ về rồi."

Cánh tay Cung Tuấn siết chặt thêm chút nữa.

Cuối cùng, Trương Triết Hạn quay lại trường học, rồi có thêm một hot topic trên diễn đàn "Cung Tuấn và Trương Triết Hạn ôm nhau trước mặt mọi người."

Xế chiều hôm đó, lão Từ lại gọi hai người vào văn phòng, giáo dục xong thì lấy phiếu điểm ra đưa cho hai người.

Trương Triết Hạn sửng sốt một chút: "Đây là?"

Lão Từ hừ lạnh một tiếng: "Phiếu điểm! Không xem thành tích Olympic toán của các trò à?"

Trương Triết Hạn vội vàng đưa tay nhận lấy.

Lão Từ đưa cho họ là tổng thành tích, chỉ cần là người tham gia thi Olympin toán lần này thì thành tích sẽ có trên đó.

Trương Triết Hạn nhận lấy nhìn nhìn, cậu nhìn thấy tên của Cung Tuấn trên đó và sau tên của Cung Tuấn, là tên của cậu.

Hít sâu một hơi, Trương Triết Hạn vỗ vỗ Cung Tuấn ở bên cạnh: "Tớ, tớ không nhìn lầm chứ?"

Cung Tuấn nở nụ cười: "Không đâu."

Trương Húc há hốc miệng: "Trời ạ! Tớ thật sự đứng thứ hai à?"

Cung Tuấn uốn nắn: "Đều là giải nhất, xếp trước xếp sau không khác gì mấy đâu."

Lão Tư cười rất hài lòng: "Chính là ý đó."

Trương Triết Hạn vui muốn xiu nhảy qua ôm Cung Tuấn: "Cung ca! Tớ
thành công rồi!"

Cung Tuấn ôm lấy Trương Triết Hạn, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của nam sinh trong lòng, cố đè nén ý nghĩ muốn hôn cậu.

Cung Tuấn mấp máy môi, gật đầu: "Ừ, cậu thành công rồi!"

Lão Từ nhìn thấy một màn này, thực sự không chịu nổi nữa: "Các trò còn ôm!"

"Còn ôm! Ở trong văn phòng mà còn ôm được! Các trò muốn tên tôi ngày mai sẽ xuất hiện trên hot topic với các trò hả?" Lão Từ sắp suy sụp đến nơi.

Trương Triết Hạn lấy lại tinh thần trong nháy máy, thoát khỏi vòng tay của Cung Tuấn, nắm tay nam sinh, cười nói: "Dạ! Vậy tụi em sẽ ra ngoài ôm!"

Lão Từ sửng sốt một chút, đợi ông phản ứng lại thì hai người trước mặt đã bỏ chạy mất dạng.

Ông giận đến mức chửi ầm lên: "Còn ra ngoài ôm! Vậy các trò ôm trong này luôn đi!"

Trương Triết Hạn ở đằng xa nghe được, trong nháy mắt nở nụ cười: "Lão Từ yêu cầu nhiều ghê, lúc thì có thể, lúc thì không thể."

Cung Tuấn đột nhiên ngừng bước, giờ đang là giờ học, không có ai ở tòa nhà của giáo viên. Đứng ở cầu thang, còn có thể cảm nhận được gió xuân đang vây xung quanh mình.

Cung Tuấn nhẹ nhàng nâng cằm của Trương Triết Hạn lên, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng long lanh của Trương Triết Hạn, hôn thật sâu.

"Kệ ông ấy đi." Cung Tuấn nói rất nhẹ nhàng, lại giống như người xấu trêu chọcTrương Triết Hạn, từng chút từng chút thổi hơi nóng vào bên
tai cậu.

Lỗ tai Trương Triết Hạn phiếm hồng, đưa tay ôm lấy Cung Tuấn, hơi nhắm mắt lại, tạm thời cũng quên đi cậu và Cung Tuấn đang đứng ở chỗ nào.

Họ ôm lấy nhau, hôn nhau chẳng kiêng nể gì trong năm tháng đẹp nhất của hai người họ.

Bọn họ chỉ muốn hưởng thụ thời khắc này, khoảng thời gian yên bình và thoải mái chỉ thuộc về riêng họ.

Đây chính là hương vị của thanh xuân.

Hoàn chính văn.
Tác giả có lời muốn nói: Không ngờ là tui đã viết xong thật rồi! Ngày mai sẽ bắt đầu đăng phiên ngoại, mỗi ngày đều đăng ~

(***) Hết hôm nay chúng mình sẽ khóa truyện này vì đang có những thành phần đi report truyện. Mọi người tranh thủ đọc đi nhé. Còn 12PN bọn mình sẽ đăng sau khi mở truyện.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. Hẹn gặp lại
Hạ Uyển: Tui check xong hết chính văn rồi nè. Nhưng lỡ sót lỗi

nào thì mn nhắc tui với nhé, tui đọc 1 lúc nhiều chữ quá nên tui hoa mắt rồi. Còn Phiên ngoại chừng nào beta xong tui sẽ đăng nốt. Cảm ơn mn đã đợi truyện khi nhà tui ẩn truyện tránh bão.
Yêu mn, hẹn gặp lại ở tác phẩm tiếp theo.
------oOo------

Chương 81: Phiên ngoại 1: Tốt
nghiệp (1)
Nguồn: EbookTruyen.Net
Editor: Hạ Uyển Beta: Diệp Song Nhi
**************

Giấy khen của kỳ thi Olympin toán đến chậm hơn thành tích một tuần, một tuần sau hai cái giấy khen giải nhất được đưa đến Nhất Trung, thêm vào đó là hai cơ hội được đề cử đi học.

Học sinh Nhất Trung còn đang hoảng hốt vì thành tích lần này quá tốt, nhưng rất nhanh đã nhận được tin tức, Trương Triết Hạn và Cung Tuấn cùng nhau từ bỏ cơhội được cử đi học này.

Tất cả mọi người không thể bình tĩnh nổi nữa. Cơ hội được cử đi học đó!
Đó không phải là thứ mà tất cả mọi người đều lấy được đâu, không chỉ yêu cầu thành tích, còn phải xét hạnh kiểm của một học sinh, còn một tiêu chuẩn nữa, đó là nhất định phải đạt được giải thưởng cấp tỉnh hoặc cấp quốc gia.

Kiếm được cơ hội này khó thì không nói, nó có thể khiến cho học sinh nhanh chóng kết thúc khoảng thời gian học cấp 3 nhàm chán này.

Vô số người tranh đến vỡ đầu để có được cơ hội này, vậy mà lại có người từ bỏ!

Còn không phải là một người từ bỏ!

Mấu chốt là hai người họ từ bỏ hết, mà hình như lão Từ còn không nổi giận.

Chuyện này trở thành kích thích lớn đối với rất nhiều người, vừa ghen tị, vừa cảm thấy tiếc khi hai người từ bỏ một cơ hội tốt như vậy.

Người khác nghĩ gì Cung Tuấn và Trương Triết Hạn không thèm để ý, bọn họ không chịu chút ảnh hưởng nào cả.

Ngược lại trong khoảng thời gian này bọn họ đã lên kế hoạch cho tương lai của mình.

Trương Triết Hạn đã nói chuyện với Trương Húc, Trương Húc biểu thị ông sẽ không can thiệp đến cuộc sống sau này của Trương Triết Hạn, Trương Triết Hạn muốn làm gì thì làm nấy.

Tựa như lúc trước khi ông nội Trương để cho Trương Húc đi làm cảnh sát, giờ ý nghĩ của Trương Húc cũng giống vậy. Trương Triết Hạn là một người độc lập, cậu có chủ kiến cho riêng mình.

Cho nên Trương Triết Hạn đã có một dự định cho tương lai của mình. Cậu cảm thấy rất có hứng thú với vẽ tranh, nếu có thể học chuyên nghiệp thì rất tốt.

Chỉ là giờ đã là học kỳ 2 của lớp 11 rồi, có vẻ khá điên rồ nếu như muốn chuyển qua trường mỹ thuật.

Trương Triết Hạn nói suy nghĩ này của mình cho Cung Tuấn.

Cung Tuấn lẳng lặng nhìn Trương Triết Hạn, nói: "Tớ nhớ, tính cách của cậu là muốnlàm gì sẽ làm nấy."

Trương Triết Hạn sửng sốt một hồi: "Tớ bây giờ không phải ư?"

Cung Tuấn cong cong khóe môi: "Trương Triết Hạn của bây giờ, chuyện nên làm là đi tìm lão Từ, rồi thương lượng với ông ấy chuyện chuyển ban."

Trương Triết Hạn mím môi.

"Cậu không muốn xa tớ à?" Cung Tuấn chỉ cần liếc mắt là đoán ra được tâm tư của Trương Triết Hạn.

Mặt Trương Triết Hạn ửng đỏ, nhìn sang chỗ khác. Bạn trai cái gì cũng nhìn ra được, thông minh quá, lắm lúc cũng phiền!

Cung Tuấn đặt bút xuống, nắm lấy tay Trương Triết Hạn.

Giờ đã là tháng 4, cách kỳ thi đại học rất gần rồi, mà chưa đến tháng 8 là phải thi mỹ thuật rồi.

Cung Tuấn biết, không phải Trương Triết Hạn không có lòng tin với bản thân, mà nếucậu lựa chọn thi mỹ thuật vào lúc này, thì thời gian hai người gặp nhau sẽ bị giảm đi rất nhiều.

Đây mới là điều mà Trương Triết Hạn lo lắng.

Nhưng Trương Triết Hạn không chú ý đến một chuyện, cho dù bây giờ không xa nhau thì sau này cũng phải cách xa thôi.

Cung Tuấn không đợi Trương Triết Hạn nghĩ thông thì đã đi tìm lão Từ hỏi chuyện này trước.

Buổi chiều khi đi học, lão Từ gọi Trương Triết Hạn vào văn phòng.

Ông không hề hỏi vì sao Trương Triết Hạn đột nhiên lại xuất hiện ý nghĩ hoang đườngnày, ông cũng không khuyên cậu bỏ ý nghĩ này đi, ông chỉ đi thẳng vào vấn đề hỏi Trương Triết Hạn, nếu như Trương Triết Hạn muốn học mỹ thuật, thì không cần lo đến chuyện chia lớp, ông sẽ xin trường học, đến lúc đó Trương Triết Hạn vẫn sẽ ở lại ban một, về phần có
theo kịp tiến độ học tập hay không thì phải xem ở Trương Triết Hạn rồi.

Trương Triết Hạn sửng sốt mất mấy giây, mới dùng giọng khàn khàn hỏi: "Cung Tuấn nói cho thầy đúng không ạ?"

Nụ cười trên mặt lão Từ có phần bất đắc dĩ. Nếu không thì ai?
Sau giờ học đã kéo ông lại hỏi tùm lum tùm la, khi biết chuyện ông phải vội đi hỏi giáo viên của ban nghệ thuật, rồi đi hỏi chủ nhiệm khối.

Lúc này rồi mà chuyển đến trường nghệ thuật thì đúng là một chuyện điên rồ, nhưng nếu như người này là Trương Triết Hạn, thì sẽ không khiến người khác quá kinh ngạc.

Nhưng mà tương lai như thế nào, điểm ấy không ai trong số họ có thể cam đoan được, vẫn phải xem Trương Triết Hạn có thể nắm chắc bao nhiêu phần mà thôi.

Trương Triết Hạn im lặng một hồi, nói ngày mai cậu sẽ cho lão Từ đáp án rồi rời đi trước.

Cậu mang theo lửa giận quay lại phòng học, nhưng khi Trương Triết Hạn thấy vẻ quan tâm trên mặt Cung Tuấn, thì lửa giận tắt luôn trong nháy mắt.

Hôm qua Cung Tuấn phân tích cậu cũng có nghe.

Giống như Cung Tuấn đã nói, cho dù giờ Trương Triết Hạn có không theo học nghệ thuật, thì lên đại học bọn họ cũng phải mỗi người một ngả.

Nếu như Trương Triết Hạn muốn học mỹ thuật, chọn một trường nghệ thuật chuyên nghiệp sẽ tốt hơn nhiều so với một trường đại học tổng hợp.

Ý nghĩ của Cung Tuấn và Trương Triết Hạn khác nhau, tương lai mà bọn họ phải đối mặt nhất định phải có phần chia ly này, đây là hiện thực không phải Trương Triết Hạn cứ trốn tránh là có thể giải quyết.

Cuối cùng Trương Triết Hạn cũng không cãi nhau với Cung Tuấn, đợi đến khuya khi về nhà, cậu gọi cho Trương Húc, ngày hôm sau Trương Triết Hạn ôm bàn vẽ đi học vẽ tranh.

Bạn học Nhất Trung lại được một phen kinh ngạc.

Nào có ai đã học đến lớp 11 học kỳ 2 rồi mà còn chuyển trường nghệ thuật chứ!

Nhưng khi biết người này là Trương Triết Hạn thì đại đa số mọi người đều im lặng.

Cho dù khi còn bé Trương Triết Hạn đã từng học vẽ, nhưng khi được xếp vào lớp để học thì thua hầu hết những người trong phòng vẽ tranh.

Ban đầu mỗi ngày cậu sẽ về trường để học mấy tiết buổi sáng, sau đó thì cậu dứtkhoát dành toàn bộ thời gian ở trong phòng vẽ tranh.

Vào buổi tối, Cung Tuấn sẽ mang theo sách vở, giảng lại toàn bộ nội dung đã học ban ngày cho Trương Triết Hạn.

Thậm chí để tiện dạy bổ túc cho Trương Triết Hạn, sau khi được sự đồng ý của Trương Húc thì Cung Tuấn đã ở lại cùng Trương Triết Hạn.

Dù ở chung với nhau như vậy nhưng chuyện khác người nhất mà họ từng làm chỉ có hôn môi.

Trương Triết Hạn gần như giành toàn bộ sức lực của mình lên việc vẽ tranh và học bổ túc, còn Cung Tuấn mỗi ngày đều bận rộn dạy bổ túc cho Trương Triết Hạn, nhìn thấy cậu mệt mỏi như vậy hắn cũng không muốn làm những chuyện khác.
Chớp mắt đã hết lớp 11, lên lớp 12, Trương Triết Hạn càng bận rộn hơn.

Khi bắt đầu tập huấn, cậu không còn ở trong phòng vẽ một ngày nữa, mà ngày nào cũng phải ngâm mình trong phòng vẽ, mãi đến cuối tuần mới có một ngày để nghỉ ngơi.

Mà ngày nghỉ này, gần như đều bị các loại học bổ túc của Cung Tuấn chiếm dụng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mỗi một ngày đều hết sức phong phú nhưng cũng rất mệt mỏi.

Vì để không chậm tiến độ của ban một, một ngày 24 giờ của Trương Triết Hạn, trừ đi 6 giờ ngủ thì cậu đều vẽ tranh hoặc ôn tập.

Qua mấy tháng, Cung Tuấn thấy Trương Triết Hạn càng ngày càng gầy, thế là buổi học bổ túc cuối tuần, cậu có nói thế nào thì Cung Tuấn cũng không dạy, dù cậu cókhóc lóc om sòm rồi lăn lộn thì cũng thế.

Trương Triết Hạn tức giận làm ầm lên với Cung Tuấn một trận, sau đó tự nhốt mình trong phòng, rồi gọi điện cho Hứa Hướng Dương để mượn vở của cậu ta.

Hứa Hướng Dương biết Trương Triết Hạn và Cung Tuấn cãi nhau thì kinh ngạc lắm: "Cung Tuấn mà cũng cãi nhau với cậu á?"

Trương Triết Hạn giận điên lên: "Không, cậu ấy không cãi với tớ, chỉ có mình tớ tự làm ầm lên thôi, như vậy càng làm tớ trông rất ngu! Làm tớ giống như một người không biết nói lý lẽ. Nhưng cậu nghĩ mà xem, chúng ta đã lên lớp 12 rồi, dù giờ tớ đang học mỹ thuật, nhưng có lần nào tớ rớt ra khỏi top 10 chưa?"

"Học sinh mỹ thuật bọn tớ đâu phải chỉ cần mỗi điểm nghệ thuật, nếu không có điểm văn hóa thì làm sao tớ thi đậu trường bên cạnh hắn được chứ? Đâu phải hắn không biết, điểm văn hóa của trường bên cạnh cũng cao............. "
Hứa Hướng Dương nghe Trương Triết Hạn oán trách một hồi, cuối cùng không nhịn nỗi nữa mới cắt ngang lời Trương Triết Hạn: "Ờ thì.......................................... Gần
đây cậu có thời gian để xem vòng bạn bè không?" Trương Triết Hạn nhíu mày: "Xem cái gì?"
"Đến vòng bạn bè mà cậu cũng không xem hả?" Hứa Hướng Dương nói.

Trương Triết Hạn: "Tớ bận gần chết, có rảnh đâu mà xem?"

Hứa Hướn Dương thở dài: "Cậu không biết gần đây cậu gầy đi rất nhiều hả?"

Trương Triết Hạn: "?"

Hứa Hướng Dương đỡ trán, đành phải chụp màn hình bài đăng nửa tháng trước của Cung Tuấn gửi cho Trương Triết Hạn: "Cậu tự xem đi?"

Lúc này Trương Triết Hạn mới nhìn rõ, nửa tháng trước, Cung Tuấn đăng bài lên vòng bạn bè, nội dung như sau ——

Như thế nào mới có thể khiến một người béo lên một chút?

Bên dưới có đủ loại bình luận nhưng chẳng có cái nào là đứng đắn cả.

Lúc này đây, đột nhiên Trương Triết Hạn nhớ lại, khó trách gần đây cậu cứ cảm thấy dì giúp việc trong nhà nấu rất nhiều đồ ăn, mà trong cặp của cậu, cũng thường xuyên trông thấy một vài món đồ ăn vặt mà Cung Tuấn kín đáo nhét vào cho cậu.

Cúp điện thoại, Trương Triết Hạn không còn mặt mũi tức giận với Cung Tuấn nữa, cậu hít sâu một hơi rồi ôm gối gõ cửa căn phòng bên cạnh.

Cung Tuấn mở cửa ra.

Trương Triết Hạn ủy ủy khuất khuất: "Anh đẹp trai, có cần làm ấm giường không?"

Cung Tuấn đóng cửa.

Trương Triết Hạn vội duỗi chân ra: "Ôi, đừng mà! Không phải tớ đến để xin lỗi rồi sao?"

Cung Tuấn buông tay ra: "Cậu sai ở chỗ nào?"

Trương Triết Hạn cũng không sợ bị mất mặt, cứ thế nhào vào lòng Cung Tuấn

Ánh mắt Cung Tuấn lóe lên một tia bất đắc dĩ, đưa tay ôm lấy thân thể mềm mại ấm áp của Cung Tuấn.

Trương Triết Hạn hôn mặt Cung Tuấn: "Cuối tuần này tớ không học bổ túc nữa, có được không?" Sau đó Trương Triết Hạn lại nói thêm. "Nhưng nếu cứ không học mãi thế thì không được đâu, tớ sẽ nghỉ một tuần rồi học một tuần. Cậu biết tớ thi trường đại học nào mà, yêu cầu về điểm văn hóa rất cao đó, tớ nhất định phải thi vào trường bên cạnh trường cậu!"

"Trường đại học có nhiều Omega như vậy, tớ nhất định phải giữ cậu bên cạnh mới được!" Trương Triết Hạn bá đạo nói.

Cung Tuấn siết chặt tay, đương nhiên là hắn biết trong lòng Trương Triết Hạn nghĩ gì.

Đây là lý do vì sao hắn sầu não lâu như vậy mới chịu nói. Nhịn lâu quá rồi nên hôm nay Cung Tuấn không nhịn nổi nữa mà nói ra, đương nhiên phản ứng của Trương Triết Hạn giống với những gì mà hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112