duong thu mi anh 1 (1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chỉ là một thư sinh cổ hủ, chỉ biết vong nguyệt ngâm thơ, không có võ công, lại càng không hiểu việc buôn bán. Cung Tuấn phỏng chừng y không biết phụ than mình ngấm ngầm làm chuyện thươngthiên hại lý, cũng không tàn nhẫn nói toạc ra.

"Cung đại hiệp... ta... ta hiện giờ đã không còn gia sản gì. Nếu ngươi có thể giúp ta giết được cừu nhân, ta, Tống Lam Ngọc nguyện đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi" Tống Lam Ngọc thần tình khẩn thiết nhìn hắn.

Cung Tuấn cười trấn an: "Tống công tử nói quá lời. Cho dù ngươi không cầu ta, Chu Tử Thư ý đồ gây hại võ lâm Trung Nguyên, ta cũng không thể bàng quan ngồi nhìn. Ngươi cứ từ từ chờ, ta sẽ vì Tống gia đòi công đạo."Tống Lam Ngọc cảm động đến rơi nước mắt, quỳ xuống thiênân vạn tạ. Cung Tuấn vội vàng nâng hắn dậy: "Tống công tử không cần phải như thế. Tại hạ trước kia cũng chịu không ít ân huệ của Tống gia, coi như giờ ta báo đáp đi. Hiện giờ Chu Tử Thư hẳn là đã biết ngươi đào thoát, ngươi ở bên ngoài một mình quá sức nguy hiểm, hay làcùng ta quay về Thanh Phong kiếm phái ẩn náu một thời gian ngắn?"Tống Lam Ngọc trước kia vốn là công tử sống an nhàn sung sướng, hiện tại lại một thân phiêu bạt bên ngoài, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, sớm đã không chịu nổi. Cung Tuấn đề nghị thật hợp ý hắn, lại năm lần bảy lượt tạ ơn Cung Tuấn.

Cung Tuấn tự mình hộ tống Tống Lam Ngọc quay về Thanh Phong kiếm phái, mới lại chạy tớiquan ngoại.

Lúc ấy Cung Thanh Dương đã có suy tính trong lòng. Hiện giờ Chu Tử Thư mới đọat đượcngôi vị giáo chủ không lâu, tình thế trong giáo phái

náo động, chỉ cần hắn có thể giết chết Chu Tử Thư, Thiên Nhất Giáo tất bại. Cho dù Thiên Nhất Giáo không tan rã, cũng sẽ đại thương nguyên khí, ngày khác lại đối phó sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Cung Tuấn đề mã chạy ngày đêm, vài ngày liền tới Thiên Lang Sơn. Hiện giờ thế cục Thiên Nhất Giáo rung chuyển, Cung Tuấn cơ hồ không phí chút công phu gì liền có thể xâm nhậpvào.

Quan sát đại nội vài ngày, Cung Tuấn dựa theo địa hình Thiên Nhất Giáo suy đoán, tính toáncũng hiểu được cách bố trí thị vệ trong phái.

Khi Cung Tuấn lần đầu tiên trông thấy tân giáo chủ Thiên Nhất Giáo, là lúc y đang trừng phạt thủhạ.

Trong phòng luyện võ nổi lên mười mấy cái giá gỗ, vài thuộc hạ không hoàn thành nhiệm vụbị trói lên giá, thân thể chỉ còn xương cốt. Khổ hình giằng co suốt cả ngày, từ phòng luyện võ vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết, người trên giá đau đớn cực độ, run rẩy điên cuồng, làm cho giáo chủ khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo một nụ cười tàn khốc.

Tuy rằng giáo chúng Thiên Nhất Giáo cũng không phải hạng người thiện lương, ngày thường làm nhiều việc ác, nhưng trừng phạt như thế, Cung Tuấn vẫn thấy tàn bạo.

Chu Tử Thư kia tựa hồ trời sinh bình thường, lại vui giận vô thường, có khi chỉ vì một việc nhỏbé không đáng kể cũng khiến y giận dữ cực độ, tùy tiện lạm sát. Cung Tuấn chưa từng gặp qua người như thế, cho dù là nam nhân tóc dài vẫn luôn trung thành tận tâm tận lực theo bên cạnh y, nhiều khi đối mặt y vẫn nơm nớp lo sợ.

Cho dù không phải vì an nguy võ lâm Trung Nguyên, nhưng người thâm hiểm như thế, khôngthể không diệt trừ.

oOo

Chương 5

Nguồn: EbookTruyen.Me

Tại đây địch ngoài sáng ta trong tối, Cung Tuấn muốn ám sát một người xem ra dễ như trở bàntay.

Nhưng là hắn thuở nhỏ được dạy đại trượng phu làm việc quang minh lỗi lạc, loại hành vi lén lútnày hắn chưa từng kinh qua.

May mắn võ công của hắn cao cường, trên giang hồ cơ hồ không có người vượt qua hắn mới có thể tứ dư kiện toàn sống tới ngày nay. Nhưng lúc mới bước chân vào giang hồ, Cung Tuấn thường xuyên bị tiểu nhân ám toán, đầy người toàn thương tích. Khi đó vẫn là hài đồng, TínVân Thâm lo lắng đau lòng khóc lóc, nước mắt giàn giụa mắng hắn không biết ứng biến tự tìm thương tích. Cung Tuấn lúc ấy cũng nhận tội, sau đó vẫn là không thể thay đổi. Lúc này đây Cung Tuấn vẫn thoải mái nhìn Chu Tử Thư xem chiến thư, tự nhiên có chút hứng thú tiêu sái. Nội dung ngắn gọn là: Trưa ngày mười, tại Thương Lang Sơn, Thanh Phong kiếm phái CungTuấn.Chu Tử Thư đem chiến thư nhìn lướt qua hừ lạnh một tiếng siết chặt tờ giấy trong tay đưara ngoài cửa sổ, bột phấn màu trắng chậm rãi rơi xuống theo gió bay đi.

Cao Phóng lo lắng hỏi: "Cung Tuấn này võ công rất lợi hại, ở võ lâm Trung Nguyên thanh dang vang dội. Hắn lần này nhất định lai giả bất thiện, chúng ta phải ứng đối thế nào?"

Chu Tử Thư khơi mào một bên khóe miệng, biểu tình kia căn bản không thể gọi là tươi cười mà hàm chứa châm chọc cùng lãnh khốc, còn mang khắc cầu mãnh liệt.

"Hắn có lá gan hướng bổn giáo chủ hạ chiếu thư, bổn giáo chủ chẳng lẽ còn không dám một mình ứng đối? Ta còn chưa từng giết qua loại người này. Máu của hắn so với cái bọn không biết cái gọi là chính nghĩa chi sĩ sẽ có hương vị rất khác." Chu Tử Thư chậm rãi nói, khéo léo cầm lấy thanh chủy thủ đã ghim bản chiến thư vào bàn gỗ khẽ vuốt như đối với vật phẩm trân quý, trong mắt chớp động tia điên cuồng bất đồng với động tác ôn nhu.

"Giáo chủ một mình ngươi đi quá nguy hiểm, hãy cho ta đi cùng ngươi." Cao Phóng khuyên can.Chu Tử Thư lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.

Dừng một chút Cao Phóng vội chuyển lời: "Vậy ngươi cẩn thận"

"Được"

Cung Tuấn đứng trên đỉnh Thương Lang Sơn, gió núi rất lớn thổi quần áo hắn rung động mãnhliệt.

Chu Tử Thư nhẹ nhàng lên núi, dừng lại đứng đối mặt Cung Tuấn, dưới chân lại không vươn mộthạt bụi.

Đối diện thanh niên một thanh bố y màu xanh mộc mạc sạch sẽ, huyền nhai lay động kim sắc trên không. Hắn đứng nơi đó thân hình cao ngất mang chút ngạo khí thiên hạ.

Chu Tử Thư cười cười cất cao giọng nói: "Cung Tuấn sao ngươi không vì cái mạng củamình mà rời khỏi Thiên Lang Sơn đi?"

Cung Tuấn mỉm cười: "Chu giáo chủ thật không khách khí, đây là cách đãi khách của ThiênNhất giáo sao?"

"Chỉ là giết chóc mà thôi, ngụy Chu tử các ngươi thấy thì không được tốt lắm a. Có nên mở tiệc tẩy trần cho ngươi không Cung Tuấn?" Chu Tử Thư vừa cười vừa nói, chỉ nói nửa lời liền rútvũ khí tấn công. Y thân hình mơ hồ nhưng nhanh như chớp.

Cung Tuấn không nghĩ tới khắc trước y còn ung dung tự tại mỉm cười cùng hắn nói chuyện, khắc sau liền đánh. Trong lúc nhất thời kiếm cũng chưa kịp rút chỉ cảm thấy một cỗ âm hàn khí ập đến bao vây toàn thân hắn. Hắn chỉ có thể cầm kiếm khó khăn tiếp được chiêu này, dù tunghết nội lực tay cũng cảm nhận được xung lượng rất lớn.

Chu Tử Thư một kích không trúng tức khắc thối lui về sau, nhẹ nhàng đáp xuống đất.

"Hảo nội lực" Y cười khen, thanh âm đã chút tức giận.

Cung Tuấn lúc này mới thấy rõ trong tay y là trúc địch (cây tiêu á) xanh biếc, phong cách cổ xưathanh nhã.

Bất quá hiện tại không phải là lúc thưởng thức vũ khí của đối thủ. Cung Tuấn rút kiếm, kiếm quang như thủy."Quả nhiên âm độc tàn nhẫn. Ta vốn tưởng rằng Thiên Nhất giáo chủ chí ít phảilà một nhân vật kiêu hùng,

không ngờ ngươi lại là tiểu nhân ti tiện." Cung Tuấn nói nâng mũi kiếm chỉ hướng Chu Tử Thư:"Hôm nay ta thề vì võ lâm trừ hại."

oOo

Chương 6

Nguồn: EbookTruyen.Me

Cách đấy mấy trượng, Chu Tử Thư có thể cảm nhận rõ ràng bảo kiếm sắc bén kia đang phát ra sát khí cường liệt. Mới vừa rồi còn là một nam nhân ôn hòa như nước, trong nháy mắt lại trở nên giống như bảo kiếm trong tay, nhuệ khí bức người.

Chu Tử Thư hừ lạnh một tiếng, chân trái đạp đất bay lên giữa không trung, chém ra trúc địchtrong tay, vài đạo kiếm khí sắc bén chia làm hình quạt hướng Cung Tuấn đâm tới.

Cung Tuấn kiếm trong tay khinh hoa hóa giả sát khí vây quanh. Động tác biến hóa khôn lường, hắn tựa như đột nhiên biến mất ngay sau đó lại bất ngờ xuất hiện trước mặt Chu Tử Thư mang theo cảm giác như bị ngàn Chu áp bách. Cung Tuấn đem kiếm từ dưới hướng về phía trước, gócđộ xảo quyệt lạ thường.

Keng một tiếng, kiếm cùng trúc địch tương giao, cả hai đều bị đẩy lui về phía sau.

Chu Tử Thư thầm giật mình. Nội lực Cung Tuấn quả nhiên hơn hắn, thậm chí kinh công cũngtrên hắn một bậc. Chu Tử Thư tự nhận chính y cũng không thể thi triển thân pháp nhanh và quỷ mị như vậy. Đệ nhất võ lâm Trung Nguyên quả nhiên không chỉ là hư danh.

Cung Tuấn vừa thối lui về phía sau vừa cầm kiếm xuất vài đạo kiếm khí như lôi đình vạn Chuhướng Chu Tử Thư đánh úp lại. Đúng là vừa rồi hắn xuất một chiêu kia uy lực hiển nhiên cao hơn so với y, Chu Tử Thư không dám đón đỡ, chỉ có thể ở giữa không trung xoay người vộivàng tránh thoát.

Nào biết Cung Tuấn trong nháy mắt lại vượt qua mấy trượng xuất hiện

trước mặt y giơ kiếm tấn công. Chu Tử Thư chỉ có thể vội vàng đón đỡ. Hai người ở giữa không trung trao đổi mấy chiêu, tiếng binh khí động vào nhau không ngừng vang lên.

Chu Tử Thư chưa từng gặp qua người nào có kiếm pháp nhanh như vậy. Y thậm chí có chút hoảng sợ cho rằng đây là loại tốc độ mà căn bản con người không thể nào đạt tới. Lấy công lực của y mà ngay cả chiêu thế của nam nhân kia đều không thấy rõ ràng mà chỉ có thể ứng phó bằng trực giác, dần dần trở nên yếu thế.

Phanh một tiếng, thân thể Chu Tử Thư bị trúng một chưởng.

Chu Tử Thư theo giữa không trung hạ xuống, ngã thật mạnh trên đất, khụ ra vài lớp huyết, gãygiụa bò lên.

Cung Tuấn theo giữa không trung phiêu nhiên đáp xuống đất, lại giơ kiếm lên không chút đìnhtrệ, bình thản như nước chảy mây trôi.

Chu Tử Thư ra sức ngăn cản, dần dần không thể chống đỡ nổi.

Cung Tuấn biết rõ bị một quyền đầy nội lực của mình đánh vào người nhất định sẽ bị nộithương nghiêm trọng, Chu Tử Thư hiện tại cũng chỉ cố gắng chống đỡ. Cung Tuấn lập tức xoay người xuất ra kiếm pháp linh hoạt kỳ ảo, giơ kiếm chém từ đầu xuống dưới.Chu Tử Thư phảnứng kịp thời, đem trúc địch để ngang đỉnh đầu ngăn cản.

Trúc địch kia không biết thêm vào vật liệu gì mà cứng rắn vô cùng, ở dưới một kích cường lực như thế tuy không vỡ ra nhưng cũng xuất hiện vài đường nứt.

Chu Tử Thư lại trượt té trên mặt đất. Mới vừa rồi hắn luôn kiềm chế khí huyết trong yết hầu, hiện tại khí lực nhất tiết lập tức phun ra mấy ngụm máy tươi.

Chu Tử Thư giãy giụa lui về phía sau tránh thoát một kiếm đoạt mệnh nhưng vẫn lãnh đườngkiếm khí cường lực. Trước ngực xuất hiện một vết thương thật dài, hắc y lập tức thâm lại mấyphần.

Cung Tuấn lại giơ kiếm, bên tai bỗng vang lên một trận tiếng trúc địch. Giai điệu nhu hòa tuyệtđẹp kia hoàn toàn không phù hợp với chiến trường

tràn đầy sát khí.

Cung Tuấn hơi sửng sốt lại phát hiện mình đã mất cơ hội giết nam nhân đang ở tư thế chật vậtthổi trúc địch kia.

Tiếng trúc địch phát ra trong nháy mắt, cùng lúc đó vô số độc xà to nhỏ xuất hiện từ tứ phía, vôsố độc hạt tử to nhỏ, độc trùng đủ loại kiểu dáng, phát ra âm thanh tê tê, rậm rạp bao trùm cả mặt đất, chậm rãi hướng về phía hắn.

Cung Tuấn chỉ có thể thối lui về phía vách huyền nhai, độc vật này lại gắt gao xông tới, cùng tiếng trúc địch ngày càng xuất hiện nhiều hơn, đột nhiên hướng đến Cung Tuấn đã đứng bênvách đá.

Cung Tuấn toàn thân xông lên, mũi kiếm họa hai vòng kiếm khí xung quanh hắn, kiếm khíhướng ra phía ngoài, tiêu diệt độc trùng. Độc trùng bị hạ rơi rụng lả tả, một mùi tanh hôi trànngập khắp nơi.

Luc này tiếng trúc địch đã chấm dứt, những độc xà độc trùng còn lại lập tức rút lui, ẩn xuốngđất.

Cung Tuấn đưa mất nhì tứ phía, tuy nhiên làm sao còn có thể nhìn thấy bóng dáng kẻ địch?

Khẽ thở dài, Cung Tuấn tra kiếm vào vỏ, hướng xuống chân núi.

oOo

Chương 7

Nguồn: EbookTruyen.Me

Chu Tử Thư bị chấn thương, chật vật quay về giáo nội, Cao Phóng mặt nhăn mày khẩn chữa thương cho y.May mà nội thương mặc dù nặng, nhưng không tổn thương đến kinh mạch. Chu Tử Thư nội công thâm hậu, Cao Phóng xử lý ngoại thương cho y, chỉ cần y điều tức khí lực thìcũng không nguy hiểm đến tính mệnh.

Cao Phóng đem cao dược đến cho Chu Tử Thư, Chu Tử Thư tiếp

nhận, một hơi uống xong, nắm chặt chén thuốc trong tay, nghiến răng nghiến lợi thì thầm:"Cung Tuấn!"

Vì mất máu quá nhiều, Chu Tử Thư sắc mặt tái nhợt, môi không có chút máu, chỉ cần một động tác nhỏ cũng khiến y thở hổn hển. Cao Phóng sợ y làm tăng thêm nội thương, liền khẽ vuốt haicái sau lưng Chu Tử Thư an ủi, nói: "Giáo chủ, ngươi có muốn hạ lệnh đuổi giết Cung Tuấn? Dù võ công của hắn cao tới đâu, chỉ cần phần đông cao thủ giáo nội liên thủ sẽ giết được hắn."

Chu Tử Thư hất tay Cao Phóng, đầu ngón tay khẽ vuốt băng vải trước người: "Không cần,người này ta phải tự tay giết hắn! Ta muốn hắn trước khi chết nếm thử cảm giác sống khôngbằng chết!"

Lúc này đột nhiên có đệ tử trong giáo ở ngoài cửa báo cáo, hơi thở có chút ngắt quãng, không biết là do mệt hay sợ. "Bẩm giáo chủ, có một quái vật... quái vật... xông đến giáo lý ta!"

"Quái vật? Cái gì mà quái vật?" Cao Phóng ngạc nhiên nói.

Chu Tử Thư liễm mi trầm tư một lát rồi khoác ngoại y lên vai, mở cửa đi ra ngoài. Cao Phóng cùng người đang quỳ trên mặt đất kia vội vàng đuổi theo.

Ba người đi vào trước sơn môn, liền nhìn thấy một đám giáo chúng Thiên Nhất Giáo đang vâyquanh khổ chiến với một thân hình cao lớn.

Chu Tử Thư tập trung nhìn diện mạo người bị vây quanh, mới hiểu được tại sao vừa rồi thuộchạ kinh hoàng báo lại là quái vật đến xâm phạm.

Nam nhân kia cao chừng chín thước, phần lớn giáo chúng Thiên Nhất giáo xung quanh chỉ đứng tới lồng ngực của hắn. Hắn nửa người trên trần trụi, dáng người khôi tráng, cơ thể có chút dị dạng. Trên người có vằn đỏ, chạy dài từ lưng hướng về phía trước, từ thân đến mặt, khiến mặt hắn có vẻ đáng sợ dị thường. Ánh mắt chỉ thuần một màu đỏ. Hắn một bên cánh tay múa may gạt đám người xung quanh, một bên há miệng gào thét. Trên hàm răng hắn dính đầy máu tươi, hỗn hợp máu và nước dãi theo cằm chảy xuống.

Một gã đệ tử Thiên Nhất giáo nơm nớp lo sợ giơ kiếm về phía quái vật,

liền bị hắn một tay bắt lấy thân kiếm, một phen xả qua, há mồm cắn lấy vai phải, cùng mộttiếng kêu thê lương thảm thiết, người nọ cư nhiên lỗ tai bị mất một mảng.

Quái vật ném người nọ đang khóc thét xuống đất, trừng ánh mắt màu đỏ nhìn quét một vòng,giáo chúng Thiên Nhất giáo không dám tấn công nữa, do dự lui về phía sau.

Ánh mắt quái vật Chu Tử Thư đang đứng trên bậc thang, đột nhiên rống to một tiếng, hướng ChuTử Thư lao tới.

Chu Tử Thư thối lui hai bước, đưa tay rút kiếm, một kiếm đâm vào bụng hắn rồi liền rút ra.

Quái vật nhìn chằm chằm Chu Tử Thư, trong miệng phát ra quái thanh khanh khánh.

Chu Tử Thư đôi mắt lạnh lùng nhìn ngón tay hắn che miệng vết thương đang tràn ra máu tươi,khơi mào khóe miệng cười lạnh nói: "Đồ không biết tự lượng sức mình."Dưới bậc thang, giáo chúng nhìn thấy cảnh này, lá gan tăng lên lại bắt đầu tiến công. Ai ngờ quái vật kia bản thân bịtrọng thương, nhưng hai tay khua một vòng lại đánh bay vài người. Hắn cũng không có giết những người đang cầm kiếm tiến lên mà lại thẳng hướng về phía Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư cả kinh, không nghĩ tới quái vật kia còn có khí lực công kích. Một chiêu vừa rồi đãmuốn hao hết nội lực không có biện pháp ngăn cản quái vật mạnh như trâu này, đúng lúc bối rối chỉ có thể giơ kiếm lung tung đâm tới.

Quái vật kia cư nhiên hoàn toàn không né, mặc kệ kiếm của Chu Tử Thư lại sáp nhập trong cơ thể, chỉ đưa hai tay nắm chặt cổ Chu Tử Thư, nhấc y lên, anh mắt đầy màu đỏ hưng phấn, miệngphát ra tiếng nói mơ hồ: "Chu... Thư... Ảnh... chết... giết... chết... ngươi..."

Chân Chu Tử Thư dần dần cách mặt đất. Y dùng hai tay cố gỡ tay hắn nhưng không cách nàolay động. Hít thở không thông khiến trước mắt càng lúc càng mơ hồ. Nhưng y vẫn nhìn thấy tất cả giáo chúng phía sau quái vật đều đứng tại chỗ, do dự nhìn lẫn nhau. Bọn họ mỗi người đềucầm kiếm trong tay, chỉ cần tất cả cùng nhau xông lên, quái vật kia nhất định sẽ

chết, mà y cũng có thể được cứu. Nhưng không ai nhúc nhích, mọi người chỉ đứng tại chỗ, nhìngiáo chủ của mình đang giãy giụa trong tay quái vật.

Chu Tử Thư lúc này cư nhiên còn có thể cong khóe miệng, lộ ra một tia cười lạnh, chứa đầy sátkhí

Quái vật vẫn tiếp tục dùng sức, Chu Tử Thư đã không còn một tia khí lực, nhưng y biết mình sẽ không chết. Bên tai y là tiếng kêu hoảng loạn của Cao Phóng, tuy rằng Cao Phóng khôngbiết võ công, nhưng nhất định sẽ không để y chết.

Nhìn gương mặt xấu xí cùng đôi mắt màu đỏ đang dần mơ hồ trước, Chu Tử Thư đột nhiên nghĩđến một người.

Con của tiền giáo chủ, thiếu chủ một thời của họ.

Nam nhân phong lưu tuấn tú kia cùng quái vật diện mạo xấu xí trước mặt hoàn toàn không giốngnhau. Chu Tử Thư lại cảm thấy tinh tường, nhất định là hắn! Là nam nhân kia!

Cao Phóng từng nói thiếu chủ của bọn họ cho dù từ đầu đến chân đều không ra dáng một kẻngu ngốc, nhưng dáng vẻ hời hợt thật ra lại có lợi cho hắn. Nam nhân nông cạn kia cũng ít khi nào ló mặt, hiện giờ vì báo thù, cư nhiên lại đem mình làm thành một bộ dáng như vậy, có thể thấy được hắn đối với y hận ý sâu đậm.

Mọi người đều oán hận y, chán ghét y, y không cần. Hiện tại, y là giáo chủ, tương lai y còn muốn trở thành bá chủ võ lâm, y chỉ cần mọi người đều e ngại y, vậy là đủ rồi. Chu Tử Thưmiệng cười chậm rãi mở rộng. Khí lực trên cổ đột nhiên biến mất, quái vật kia kêu thảm môt tiếng rồi té trên mặt đất.

Chu Tử Thư ngã nhào trên đất, không ngừng ho khan. Cao Phóng bỏ thanh kiếm trong tay ra, nhanh chóng đi qua đỡ hắn: "Giáo chủ, người không sao chứ?"

Nguyên lai là vừa rồi Cao Phóng đem thanh kiếm cắm trên bụng quái vật dạo qua một vòng,khiến bụng quái vật xuất hiện một cái lỗ đổ máu không ngừng.

Chu Tử Thư dựa vào Cao Phóng đứng dậy, nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên, đi đến bên người quái vật đang gào thét lăn lộn trên mặt đất cười nói: "Thiên đường có lối ngươi không đi, địangục vô lối ngươi lại xông vào.

Bổn giáo chủ ta đang lo không biết tìm ngươi chỗ nào, ngươi lại tự mình dẫn xác đến, cũng đừng trách ta không khách khí." Nói xong, liền giơ kiếm lên nhắm ngay tim quái vật đâm tới.

oOo

Chương 8

Nguồn: EbookTruyen.Me

Chu Tử Thư nói xong liền giơ kiếm nhắm ngay tim quái vật. Kiếm kia vừa chạm vào da quái vậtliền bị một đạo khí bắn bật ra.

"Ai?" Chu Tử Thư hổn hển quát đưa mắt nhìn tứ phía. Người tới hiển nhiên nội lực thâm hậu, sovới y hiện tại thể lực suy yếu căn bản không đủ để ứng phó. Mà người hay xen vào việc của người khác, y chỉ có thể nghĩ đến kẻ muốn lấy mạng y Cung Tuấn.

Chu Tử Thư cảm thấy có chút kinh sợ, trên mặt lại bất động thanh sắc, nỗ lực đề khí nói: "Bọnchuột nhắt phương nào? Đã đến đây lại không dám ló mặt sao?"

Cùng với tràng cười đắc ý, một thân ảnh thon dài màu xanh chợt xuất hiện: "Chu Tả sứ, lâu ngày không gặp! Hay là ta phải gọi ngươi là Chu giáo chủ?"

Thấy rõ gương mặt tuấn tú mang nụ cười thản nhiên kia, Chu Tử Thư cả kinh: "Thanh Lang!"

Thanh Lang khoát tay: "Ngươi đừng khẩn trương, ta đối với ngôi vị giáo chủ kia không có hứng thú. Ta đến chính là muốn dẫn hắn đi." Thanh Lang dùng chân điểm chỉ nam nhân đangnằm hấp hối trên mặt đất.

Lời nói khinh thị làm Chu Tử Thư rất căm tức nhưng cũng biết chính mình hiện tại không phải làđối thủ của hắn.

Chu Tử Thư hừ lạnh một tiếng: "Nếu ta nói không?" Thanh Lang mỉm cười:"Ngươi cảm thấy sẽ có tác dụng sao?"

Chu Tử Thư âm thầm nắm chặt tay rồi lại thả lỏng ra, thấp giọng nói: "Ta có thể để ngươi mang hắn đi. Nhưng hắn lấy trộm đồ vật trong giáo giấu trong người, ngươi hãy bắt hắn giao ra chota." Chu Tử Thư buồn cười liếc người đang nằm trên mặt đất một cái.

"Giấu trên người? Hắn thân trên xích lõa, chẳng lẽ ngươi lại muốn ta trước mặt nhiều người cởibỏ hạ y của hắn?"

"Nếu ngươi không muốn, ta chỉ có thể phanh thây hắn để tìm vật đó! Ngươi biết ngươi sẽkhông ngăn được ta" Chu Tử Thư chậm rãi tiến gần nam nhân trên mặt đất. Hắn dần bớt giãy dụa, tiếng rống thê lương đã biến thành tiếng khóc nức nở.

Thanh Lang giơ tay đi đến, bất đắc dĩ nói: "Được, được, ta tìm" (màn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112