duong thu mi anh 1 (1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sàm sỡ bắt đầu ><)

Thanh Lang đi đến ngồi xổm trước mặt nam nhân, hai tay thâm nhập vào nội y hắn. Đầu vàlưng liền hiện ra sơ hở trước mặt Chu Tử Thư. Chu Tử Thư trong mắt chợt lóe tinh quang, rút thanh ngân châm chụp hướng đỉnh đầu Thanh Lang.

Rắc một tiếng, Chu Tử Thư còn không kịp phản ứng chỉ ngơ ngác nhìn gương mặt tươi cườicủa Thanh Lang gần ngay trước mắt. Một lúc sau mới cảm thấy cổ tay đau đớn đến độ tê tâm liệt phế. Thanh Lang đã gần như bóp nát xương cổ tay y.

Chu Tử Thư đau đến toát mồ hôi lạnh, mặt đầy huyết sắc lại quật cường cứng rắn cố không phátra tiếng rên rỉ.

"Chu Tử Thư a Chu Tử Thư, ngươi vẫn ngu xuẩn như vậy. Ngu xuẩn đến độ khinh thường mà xem ta là địch." Thanh Lang đoạt lấy ngân châm trên tay y, lướt qua mặt nhìn y, y bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, cười nhạo một tiếng ném Chu Tử Thư, liền sau đó xoay người sang namnhân đang nằm trên mặt đất kia.Chu Tử Thư yếu ớt nằm trên mặt đất, cổ tay mềm oặt, thấp đầuthở hồng hộc. Cao Phóng chạy bay đến bên người Chu

Tử Thư, cẩn thận nâng cổ tay y lên xem xét, đột nhiên thấy Thanh Lang xoay đầu nhìn lại, ánhmắt đầy tia thâm hiểm.

Cao Phóng đem Chu Tử Thư bảo hộ trong người: "Thanh Lang, niệm tình chung ta là đồng môn cùng cam cộng khổ, giáo chủ cũng chưa từng gây nên chuyện gì bất lợi cho ngươi, chúng ta sau này nước sông không phạm nước giếng."

Thanh Lang không đáp chỉ nhìn Chu Tử Thư ở phía sau Cao Phóng. Tựa hồ nhìn như vậy vẫn chưa đủ, lại đi tới đẩy Cao Phóng ra, đưa tay nâng cằm Chu Tử Thư.

Gương mặt kia vì mắt máu quá nhiều mà có vẻ tái nhợt dị thường, mồ hôi theo khuôn mặt trượt xuống cằm. Vì khụ ra vài lớp huyết mà trên môi giờ nhiễm sắc hồng cư nhiên lộ vẻ yếu ớt mị hoặc. Con ngươi nhìn thẳng kia lại ngời sáng dị thường.

Chu Tử Thư lúc này chịu nội thương lẫn ngoại thương, nếu là lúc bình thường y còn có thể đánh ngang ngửa với Thanh Lang, hiện tại lại bị khống chế liền cảm thấy thống khổ không thể tả nhưng lại không dám động đậy., sợ rằng vạn nhất chọc giận Thanh Lang thì chính mình lại bỏ mạng tại nơi này.

Ngón tay trên cằm khí lực vô cùng lớn, Chu Tử Thư giãy không ra chỉ có thể đối diện ThanhLang, lại bị ánh mắt xem xét kia khiến cho sợ hãi.

"Nhìn kỹ, bộ dáng Chu Tả sứ thật sự là..." Thanh Lang ngả ngớn lên tiếng "...thiên tư quốc sắca. Chỉ là tính tình này thật sự làm cho người ta không dám khen tặng."

Chu Tử Thư nghe được, lông mao khắp người liền nổi lên (nổi da gà á). Vốn luôn ở thế hô phong hoán vũ nay lại yếu thế như vậy, cảm giác này khiến y thực chán ghét, chán ghét đến cực đỉnh.

Cao Phóng nghe được, tim liền thót lên. Hắn biết một số nam nhân với người cùng giới có tínhthú, sợ Thanh Lang đối với Chu Tử Thư lại nổi lên ý tưởng kỳ quái nào đó.

Thanh Lang thấy được hắn khẩn trương liến nhếch môi cười: "Đừng sợ, ta có hảo vật muốn tặngchủ tử ngươi."

Nói rồi từ trong người rút ra một viên dược buộc Chu Tử Thư nuốt vào. Rồi sau đó phủi phủi đứng dậy xem Chu Tử Thư nôn khan trên mặt đất cười nói: "Ngươi còn nhớ tiền giáo chủ trước kia có nhắc tới thuốc trường sinh bất tử chứ? Này chính là ta thật vất vả mới tìm được, thật tiện nghi cho ngươi kéo dài sinh mệnh a, ha ha"

Thanh Lang cười khẽ, không tốn chút sức nào ôm lấy nam nhân cao lớn trên mặt đất, phi thânvài cái, thân ảnh liền biến mất.

oOo

Chương 9

Nguồn: EbookTruyen.Me

"Lạnh... lạnh quá... ta đau quá..." Chu Tử Thư nằm trên giường, mặt đầy mồ hôi, thần tríkhông rõ.

Cao Phóng ở một bên nóng lòng không thôi. Hắn đã bắt mạch cho Chu Tử Thư, rõ ràng là đãtrúng chung độc. Hắn từng ở Miêu Cương, đối với chung thuật tuy rằng cũng biết không ít, cũng từng học qua biện pháp giải chung độc nhưng lại không biết tác dụng của chung độc này. Hắn vì vậy cũng không dám mạo muội động thủ.Cao Phóng nghĩ Thanh Lang hắn sẽ không cần lấy mạng Chu Tử Thư, ở tình huống lúc đó hắn muốn giết Chu Tử Thư dễ như trở bàn tay, căn bản không cần phí chút công phu nào. Chính là không biết rõ được tác hại của chung độc này cũng khiến hắn thật sự lo lắng.

"Giáo chủ, ngươi đau ở đâu?" Cao Phóng thấy Chu Tử Thư có vẻ vô cùng đau đớn, tạm thời chỉcó thể dùng ngân châm giảm đau cho y.

Chu Tử Thư miễn cưỡng duy trì một chút thần trí, đưa tay dời về phía bụng, đau đớn tỏa ra theo từng hơi thở yếu ớt, lời nói mười từ chỉ có thể nghe rõ tám từ: "Nơi này... như có hàng vạn nghìn ngân châm ghim vào..."

Cao Phóng cầm ngân châm cắm vào huyệt trung quản, thần khuyết quan nguyên của Chu Tử Thư không nghỉ tới vừa xong y liền la hét khản cả

giọng, tay chân co giật, lăn lộn trên giường.

Cao Phóng vội vàng ngừng châm, Chu Tử Thư yếu ớt dựa vào giường thở gấp gáp, mồ hôi tuônđầy trên trán, chảy xuống chóp mũi. Y lại bắt đầu chậm rãi thất thần, thì thào kêu đau.

Cao Phóng sờ da Chu Tử Thư, làn da lạnh cóng đến kinh người. "Lạnh..." Chu Tử Thư co rúmlại tránh khỏi tay hắn.

"Đúng rồi, ôn tuyền" (hồ nước nóng ~_~ ) Cao Phóng đột nhiên nghĩ ra. Phía sau Thiên LangSơn có một vùng đất nóng, tiền giáo chủ trước kia vì hưởng lạc đã cho người đào hồ, dẫn nước vào làm thành một ôn tuyền nhân tạo.

Lúc trước Chu Tử Thư đem những nơi hoan lạc của tiền giáo chủ một phen tiêu hủy, lại không nghĩ đến ôn tuyền này vì vậy nó mới có thể may mắn mà tồn tại.

Cao Phóng tránh những người khác, vội vàng đưa Chu Tử Thư đến chỗ ôn tuyền trong sơnđộng.

Tiền giáo chủ khi còn sống rất thích nơi này, không cho người khác biết. Bởi vậy người biết nơi này không nhiều lắm. Trong số những người còn sống chỉ có hai người bọn họ cùngThanh Lang là biết đến ôn tuyền này.

Động rất lớn, trần cao. Giữa động có một cái hồ, nước trong vắt nổi lên hơi nóng. Tiếng nước lưu động róc rách, thanh âm cực kỳ dễ nghe. Toàn bộ vách động đều phản chiếu lân quang, vừa xinhđẹp lại thánh khiết.

Nước ấm giảm bớt thống khổ cho Chu Tử Thư khiến cho thần trí y dần tỉnh táo lại.

Y thần trí tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lại phát ra tia phẫn hận âm độc.

"Cung Tuấn, Thanh Lang, các ngươi hại ta ra thế này, ta tuyệt đối không tha cho các ngươi!"Chu Tử Thư giơ chưởng về phía mặt nước gây nên tiếng vang từng hồi trong động kéo dàikhông không tiêu tan.

Cao Phóng ôn nhu trấn an: "Người còn sống không sợ không trả được thù. Ngươi trước tiên nên ở nôi này an tâm dưỡng thương, ta sẽ mau chóng tìm cách giải chung độc trên người ngươi.Hiện tại nghĩ nhiều cũng vô ích."

Chu Tử Thư thở sâu, điểm nhẹ phía dưới, lại nói: "Không cần nói cho kẻ khác biết."

"Ta không có ngốc như vậy" Cao Phóng cười nói nhưng trong lòng có chút chua xót. Dù Chu Tử Thư hiện tại đứng đầu Thiên Nhất giáo nhưng trong giáo không ai nhiệt tình phục y, chỉ là e ngại võ công của y cao cường cùng thủ đoạn ngoan độc mới có thể cung kính tuân mệnh y.Nếu bọn họ biết Chu Tử Thư hiện tại lực bất tòng tâm, không nghi ngờ gì bọn chúng sẽ nổi loạn đem Chu Tử Thư xé nát.Chu Tử Thư thân thể trần trụi ngâm mình trong hồ nước ấm áp, có thể cảm nhận rõ ràng nội lực đang tập trung lại. Thật không ngờ nơi này trước đây dùng để hoang dâm mua vui cư nhiên còn có công dụng như vậy. Y cho Cao Phóng đi xử lý giáo vụ.Cao Phóng cũng sợ hai người bọn họ đều biến mất lâu sẽ khiến giáo chúng hoài nghi, hơn nữa xem tình trạng Chu Tử Thư hiện tại đã có thể ứng phó được với cao thủ bình thường liền nghelệnh rời đi.

Thân ảnh Cao Phóng cùng linh âm dễ nghe dần dần biến mất. Chu Tử Thư trầm mình vào hồ nước ấm áp bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Trong bụng vẫn như đang có vật nhiễu loạn có chútđau nhức, nhưng không quặn đau khó chịu như lúc trước.

Cao Phóng vừa mới trở lại trong giáo liền nhận được sự tình khó giải quyết. Chiến thư củaCung Tuấn lại tới. Thời gian giao chiến liền định là tối nay.

Cao Phóng cười thầm vị Trung Nguyên đại hiệp cổ hủ này, bất quá lại nhiệt tình cảm tạ hắn cho mình đủ thời gian chuẩn bị cho trận giao chiến. Cao Phóng không biết võ công, cũng biết nếu hắn sử dụng độc trùng với Cung Tuấn phỏng chừng cũng không có tác dụng gì, nhưng cá tínhnày của Cung Tuấn lại cho hắn cơ hội thủ thắng.

Cao Phóng khi ở Miêu Cương từng được một lão phụ nhân tặng một loại chung. Biết được tácdụng của loại chung này khiến sắc mặt hắn biến đổi nhưng lại không dám không tiếp thu hảo ýcủa âm độc lão phụ nhân kia.

Người bị trúng chung độc lập tức mật đi khả năng hoạt động, lại phát sinh

dục vọng. Kia vốn là chung mà nữ tử Miêu Cương dùng trên người nam tử mình ngưỡng mộ mà không chiếm được, ý tứ này tự nhiên không nói cũng hiểu được.

Cao Phóng cho là mình cả đời cũng không dùng đến nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy cần thiết hơn bao giờ. Chỉ cần một ít thời gian cũng đủ cho hắn thong dong ung dung mà đem dao sátnhập trái tim Cung đại hiệp.

oOo

Chương 10

Nguồn: EbookTruyen.Me

Ban đêm trong Thiên Nhất giáo đèn đuốc sáng choang, tiếng người hỗn độn.

Cao Phóng nhìn từng vệt máu đứt quãng trên đường lên núi, nhíu mày phân phó giáo chúngThiên Nhất giáo phân công nhau đuổi giết.

"Cung Tuấn trong người mang chung độc, nội lực hỗn độn. Đây là cơ hội ngàn năm một thuở,nhất định không thể để cho hắn chạy thoát."

Mọi giáo chúng cung kính lĩnh mệnh, phân công nhau đi thực hiện nhiệm vụ. Cao Phóng lại trở về giáo. Đợi cho đến lúc chỉ còn một mình, hắn rốt cuộc không chống đỡ được, yếu ớt ngã trên mặt đất phun ra một hơi tinh huyết.

"Thật là một quái vật!"

Cao Phóng lẩm bẩm nói. Hắn thật không ngờ cư nhiên ngay cả Miêu Cương chung độc cũngtrấn không được Cung Tuấn. Chung độc trong người nam nhân kia nếu không khiến người khác mất đi khả năng hoạt động thì nội lực cũng thương tổn. Hắn biết rõ chung độc này rất lợi lại.

Nhiều nhân sĩ gian hồ võ công cao cường bị độc trùng nho nhỏ này biến thành con rối không hề có năng lực tự phản kháng, hắn thật không thể tưởng tượng Cung Tuấn võ công nội lực đã đạt tới trình độ cao cỡ nào.Nhưng Cung Tuấn cũng bị thương không ít. Cao Phóng lau đi khóemiệng đầy máu tươi, nhoẻn miệng cười. Chính mình tay trói gà không

chặt, một chưởng cũng dễ dàng đoạt mệnh hắn, hiện tại sợ gì giáo chúng Thiên Nhất giáo khôngthể giết chết hắn.

Cung Tuấn lánh ở chỗ tối, chờ tất cả giáo chúng Thiên Nhất giáo đuổi về hướng chân núi mớiđứng dậy thất tha thất thỉu đi về hướng sau núi.

Trên vai hắn có vết máu tươi đang thấm ra, nhiễm đỏ quần áo. Đó là do nam nhân tóc dài kiamột kiếm hướng tim hắn may mà tránh được.

Vết thương trên vai cũng không đáng lo ngại, hắn đã tự điểm huyệt cầm máu cho mình. Hiện tại khiến hắn khó chịu chính là chỗ chung độc đang đấu đá lung tung trong cơ thể.

Chung độc kia bá đạo làm phiêu tán chân khí của hắn, căn bản không thể ngưng tụ nội lực.Cảnh vật trước mắt từng đợt mơ hồ, trên người khô nóng không chịu nổi. Cung Tuấn đã mơ hồ biết công dụng của chung độc này không khỏi âm thầm kêu khổ. Bị nhiệt lượng lớn trên người thiêu đốt, quần áo trên người cũng khiến hắn khó có thể chịu được.

Cảnh vật trước mắt bắt đầu hoa lên, Cung Tuấn lắc lắc đầu, dừng lại tựa vào một thân cây đại thụthở hồng hộc, buồn bực xả tung cổ áo.

Nội lực tập trung không được, căn bản không thể chống cự. Trong cơ thể chung độc cực kỳmãnh liệt, dị thường mãnh liệt.

Bên tai đột nhiên truyền đấn tiếng nước chảy róc rách mơ hồ, mỏng manh lại rõ ràng. Cung Tuấn cố giữ lấy chút lý trí cuối cùng, giãy giụa tìm theo tiếng nước. Qua một mảnh núi rừng cùng loạn thạch, trước mắt cư nhiên xuất hiện một sơn động mở rộng. Thanh âm dòng nướcphát ra càng vang dội vào tai Cung Tuấn cả người đang khô nóng, thực dễ nghe dị thường.

Nghiêng ngả lảo đảo đi vào, Cung Tuấn hai mắt vốn bắt đầu mơ hồ, tại đây quang ba trong suốt càng nhìn không rõ, chỉ cảm thấy giữa thủy quang trong trẻo có một thân ảnh mơ hồ, lờ mờ.

Cung Tuấn thầm rủa một tiếng, tại đây là địa giới của Thiên Nhất giáo nhất định người đó là địch, không phải bạn. Trên thân thể nhiệt độ táo động làm cho hắn ngay cả tâm cũng đánh mất thái độ bình tĩnh thường ngày, chỉ cảm thấy phiền não không chịu nổi.

Cung Tuấn cố gắng duy trì tỉnh táo, cố sức tập trung nội lực đang bị tán loạn. Trong sơn động mặt khác im lặng, chỉ có tiếng nước chảy róc rách là rõ ràng.

"Cung Tuấn!" Chu Tử Thư đầu tiên là ngạc nhiên cảm thấy thấy có chút kinh sợ, Lấy thể lựchiện tại của hắn chống lại Cung Tuấn ngay cả một tia hy vọng còn sống cũng không có.

Nhưng nhìn Cung Tuấn rõ ràng lung lay sắp đổ, bộ dáng đứng cũng không vững. Chu Tử Thư giữa lúc kinh sợ phục hồi lại tinh thần, y vẻ mặt vẫn còn hơi tái nhợt chợt chậm rãi hiện ra nét tươi cười, cáo thấp đánh giá Cung Tuấn. Nụ cười kia từng chút một mở rộng, đến độ điên cuồng.

Y nhìn đến phía vai Cung Tuấn. Ở ôn tuyền chữa trị hồi lâu, ngoại trừ trong bụng có chút đau đớn cũng không còn chỗ nào không khỏe, nội lực cũng đã có thể thu phóng tự nhiên."Cung Tuấn, ngươi đây là trúng độc sao? Nhìn ngươi đứng cũng không vững." Chu Tử Thư hưng phấn nói: "Ta đang thực buồn rầu không biết bao giờ mới có thể đòi món nợ một kiếm kia, chính ngươi lại dẫn xác đến đây. Ngươi không phải võ công rất cao sao? Đáng tiếc nha, ngươi hiện tạiđánh không lại ta. Ta hiện tại lại có thể nghiền nát ngươi."

"Bắt đầu chứ? Ánh mắt ngươi thật khiến người ta chán ghét." Chu Tử Thư lời nói còn chưa dứtliền phi thân tới tấn công. Cung Tuấn nỗ lực ngăn cản, chỉ qua mấy chiêu liền đã đến cực hạn, lảo đảo té trên mặt đất. Nơi này ngay cả mặt đất cũng nóng, Cung Tuấn đã có chút thần tríkhông rõ, chỉ có dục vọng bản năng đang kêu gào.

Chu Tử Thư đang nhe răng cười trước mặt, y nói gì hắn cũng không nghe rõ chỉ nhìn thấy yđang giơ thanh chủy thủ lên cao.

Cung Tuấn chưa bao giờ mong chờ kì tích, tại đây dưới tình thế địch cường ta yếu, hắn chỉ cóthể cười khổ. Thôi, xem ra hôm nay phải thật sự bỏ mạng tại nơi này.

Cung Tuấn nhắm mắt chờ đợi một đao đoạt mạng nhưng mãi vẫn không có gì xảy ra.

Cung Tuấn mở to mắt, cư nhiên nhìn đến Chu Tử Thư kia mới vừa rồi còn vênh váo tự đắcđang nằm trên mặt đất cách không xa, cuộn tròn

thân thể, thống khổ quay cuồng.

Tuy rằng không biết là chuyện gì nhưng đây cũng là ông trời đưa đến trước mặt hắn một cơ hộituyệt hảo.

Cung Tuấn cố sức đứng dậy, đem nội lực còn lại không nhiều tập trung phía tay phải ngồi xổm trước mặt y, khẽ cười một tiếng nói: "Đây cũng là ngày chết của ngươi"

Còn chưa kịp ra tay lại bị Chu Tử Thư thình lình ôm lấy cổ, miệng thì thào kêu lạnh chui thẳngvào trong lồng ngực hắn.

Cung Tuấn thở gấp gáp một tiếng lại bị Chu Tử Thư lôi ngã trên mặt đất, nội lực vừa ngưng tụnháy mắt tiêu tán.

Chu Tử Thư nguyên bản chỉ có một mảnh ngoại sam, lại nhiều lần giãy giụa, hơn phân nửa da thịt đầu lõa lồ ra bên ngoài. Bị da thịt tiếp xúc, Chu Tử Thư trong ngực lại không ngừng mấp máy, đối với Cung Tuấn vốn đã bị dục hỏa thiêu đốt mà nói quả thực là kích thích rất lớn.

oOo

Chương 11

Nguồn: EbookTruyen.Me

Cung Tuấn cố gắng duy trì một chút lý trí cuối cùng, giơ chưởng vỗ vào người Chu Tử Thưkhông hiểu sao lại biến thành ôn nhu khẽ vuốt. Dưới bàn tay nóng bỏng là làn da nhẵn mịn như hút lấy ngón tay hắn, luyến tiếc không rời.

Nhiệt độ cơ thể của Cung Tuấn tựa hồ làm cho Chu Tử Thư rất thoải mái, cổ họng phát ra tiếng than nhẹ đầy kích thích. Thanh âm này lại làm cho huyết mạch của Cung Tuấn sôi sục càng vuốt ve say đắm hơn, tràn ngập cảm xúc trong từng động tác.

"Ah..." Chu Tử Thư phát ra âm thanh khó chịu nhưng không rời khỏi ngực Cung Tuấn, ngược lại càng chui sâu vào ngực hắn. Cung Tuấn nhờ tiếng kêu khẽ này mà lấy lại được thần trí."Tađang làm cái gì?" Thấy

rõ Chu Tử Thư đang nằm trong ngực mình, Cung Tuấn hoảng sợ. Đã muốn bị dục hỏa thiêu đốt nhưng không có cách nào, chỉ có thể cố sức đẩy Chu Tử Thư sang một bên, cố rời đi. Đi đượchai bước lại ngã nhào trên đất, chung độc trên cơ thể càng thêm mãnh liệt, đấu đá lung tung. Cung Tuấn chỉ có thể ngồi dưới đất thở dốc.

Chu Tử Thư thần trí sớm đã không rõ ràng lại không buông tha, gắt gao đến ôm bả vai Cung Tuấn. Đem toàn thân đặt trên người hắn, tựa hồ không muốn đụng tới mặt đất lạnh như băng kia, cố gắng vùi mình vào ngực Cung Tuấn.

"Cút ngay!" Cung Tuấn la. Chu Tử Thư thì thào gì đó, nhăn mặt cố sống cố chết bám lại, tựa hồ bất mãn với ý đồ muốn đẩy y ra của Cung Tuấn, há mồm cắn hắn.

"!" Hành động này châm lên ngọn lửa dục hỏa trong người Cung Tuấn. Trong nháy mắt lý trí bị thiêu đốt, trong người chỉ còn lại dục vọng đang kêu gào, khát cầu bùng nổ, khát cầu phát tiết.

Hắn nghiêng người đem Chu Tử Thư đặt dưới thân, đem môi hôn lung tung lên thân thể mỏng manh. Chu Tử Thư lưng tiếp mặt đất lạnh như băng khiến y rùng mình, nhiệt độ của người ởphía trên lại nóng, cảm giác vừa nóng vừa lạnh làm y không thoải mái nhíu mày.

"Lạnh..." Chu Tử Thư giãy giụa muốn thoát ra, theo bản năng hướng đến cơ thể ấm áp bêntrên. Cung Tuấn phát hiện ý đồ của y liền ôm lấy y ngay tại chỗ lăn một vòng đến bên một tảngđá lớn bên cạnh ôn tuyền.

Sự ấm áp trên tảng đá làm Chu Tử Thư yên tĩnh trở lại. Ngón tay Cung Tuấn dao động trên người y lại làm y khó chịu, mong manh giãy giụa nhưng lại bị Cung Tuấn sớm đã thú hóa gắtgao ngăn chặn.

Sự ấm nóng vây quanh khiến Chu Tử Thư tỉnh táo lại. Trong lúc nhất thời không biết mình đang ở chỗ nào có chút mê man nhìn mái tóc đen đang vùi trên người mình, thình lình CungTuấn ngẩn đầu đối diện y. Y nhìn vào đôi mắt đầy tơ máu, con ngươi tràn ngập dục vọng lộ ra bản tính dã thú muốn công kích y.

"Ngươi... ngươi làm gì vậy?!" Chu Tử Thư giãy giụa đứng lên lại phát hiện mình đã bị CungTuấn gắt gao ngăn chặn, không thể thoát thân.

Cung Tuấn cong khóe miệng. Chu Tử Thư thậm chí thấy được trên chiếc răng nanh đang lộ ra kia lóe lên ý muốn chiếm đoạt như ánh mắt hắn.

Cung Tuấn đã hoàn toàn mất đi bộ dáng ôn hòa bình tĩnh trầm ổn thường ngày như là đã trútđi lớp vỏ ngụy trang, lộ ra bộ mặt dã thú thật sự.

Cung Tuấn vươn đầu lưỡi, chậm rãi lướt qua đôi mắt, vết thẹo nhạt màu, lại vươn đến trướcngực. Ánh mắt của hắn lại chăm chú nhìn Chu Tử Thư làm Chu Tử Thư sợ hãi không thôi.

Cảm giác bị người khác đùa bỡn ở chỗ mẫn cảm trước ngực khiến Chu Tử Thư cả người tóc gáy dựng thẳng, kịch liệt giãy giụa muốn đứng lên. "Buông! Buông ra! Cung Tuấn! Có bản lĩnhchúng ta đứng lên tái phân thắng bại!"

Chu Tử Thư rút tay ra, vung một chưởng về phía Cung Tuấn lại bị hắn dễ dàng phá giải. ChuTử Thư ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn không phải vừa trúng độc sao?! Vừa rồi rõ ràng còn là một bộ dáng suy yếu, hiện tại lại có thể cảm giác được nội lực hắn dư thừa, thậm chí so với lần trướccùng mình giao thủ lại càng thâm hậu hơn.Cung Tuấn không để y có nhiều thời gian tự hỏi, đem hai tay y đưa lên đỉnh đầu, đôi môi thoáng mở ra mãnh liệt hôn xuống.

Chu Tử Thư há miệng nhìn, bị đầu lưỡi bá đạo của hắn xâm chiếm cơ thể. Y nghĩ sao cũng không thông, tại sao mình cùng Cung Tuấn lại biến thành tình thế này?

Cung Tuấn đôi mắt cũng yên tĩnh lại, hai người đối diện nhau trong khoảng cách rất gần. Chu Tử Thư rõ ràng nhìn thấy trong mắt Cung Tuấn có ý cười, không giống như lúc bình thường, lại không giống Cung Tuấn mà y đã gặp khiến y thấy mình không thể nào hiểu nổi Cung Tuấn.

oOo

Chương 12

Nguồn: EbookTruyen.Me

"Ah... ah..." Chu Tử Thư lắc đầu lia lịa, lời lẽ dây dưa muốn tránh Cung Tuấn. Cung Tuấn hạmi cười, ánh mắt lộ vẻ tà ác nhìn Chu Tử Thư trong lòng đang run sợ.

Cung Tuấn dùng tay trái nắm lấy hai tay Chu Tử Thư. Tình cảnh không sức phản kháng mặc cho người khác định đoạt khiến trong lòng Chu Tử Thư hết sức tức giận, cánh tay khẽ động lạikhông thể giãy giụa được.

Cung Tuấn dùng tay phải bắt đầu vuốt ve mái tóc xõa tung của Chu Tử Thư, chậm rãi quấnquanh, không để ý tới Chu Tử Thư đang muốn giãy giụa trốn tránh, đem môi mình đặt lên mặt,lên cổ y.

"Cung Tuấn! Ta mặc kệ ngươi muốn làm gì! Ngươi dám làm nhục bổn giáo chủ như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112
Ẩn QC