Fog (1-84)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tiếp tục nói: "Bọn họ bây giờ thay đổi Trị Liệu Sư, sửa chữa khuyết điểm chiến đội, tỉ lệ chúng ta thắng tất nhiên ít đi, đây còn không phải sự thật?"

Đạo lý này Triệu Phong đương nhiên hiểu rõ, hắn nở nụ cười: "Trên sân thi đấu luôn có những phát huy vượt xa ngày thường mà, thôi không mang đến áp lực cho các cậu, lát nữa tận lực là được."

Âm thanh cổ vũ của fan xa dần, xe bảo mẫu lái vào nhà xe Cungới hầm, Trương Triết Hạn mặc đồng phục của đội chuẩn bị xuống xe: "Tất nhiên tận lực."

Đội viên IAC đi theo nhân viên đến phòng nghỉ của mình, đi qua hành lang dài dằng dặc, lúc bước ngang phòng nghỉ NSN, bước chân Trương Triết Hạn ngừng lại, chếch mắt nhìn cửa lớn NSN đóng chặt một cái.

Tim quản lý Triệu Phong trong nháy mắt vọt lên tận cổ họng.

Tuy rằng hai ngày nay Trương Triết Hạn mọi thứ như thường, nhưng dù gì cũng đã cùng làm việc hai năm, Triệu Phong có thể cảm giác được rõ ràng tiểu thiếu gia vênh váo này sau khi biết Cung Tuấn về nước vẫn luôn đè lại cơn giận, hơn nữa cơn giận này tuyệt đối còn không nhỏ.

Hắn bây giờ rất lo lắng Trương Triết Hạn không nói một lời đột nhiên đá văng cửa phòng nghỉ NSN, làm ra một cái tin tức bùng nổ xã hội.

Còn tốt, Trương Triết Hạn chỉ liếc mắt nhìn.

Trương Triết Hạn đeo tai nghe, mặt không đổi sắc thổi thổi kẹo cao su, đeo balo thiết bị của mình đi vào phòng nghỉ chiến đội IAC.

Huấn luyện viên IAC dành Thời gian nhấn mạnh trọng điểm cho từng đội viên, điều chỉnh trạng thái cho mọi người trước, đối với Trương Triết Hạn lại luôn chẳng có gì để dặn, huấn luyện viên thường sẽ không lãng phí Thời gian phí lời với hắn, ngày hôm nay thay đổi thái độ bình thường hỏi Trương Triết Hạn: "Han có ý kiến gì không?"

Trương Triết Hạn vẫn luôn cúi đầu nhìn điện thoại, nghe vậy ngẩng đầu: "Ý kiến gì?"

Huấn luyện viên không cẩn thận tinh tế như Triệu Phong, nói trắng ra: "Đội chúng ta đều là người mới, chỉ có cậu quen biết Simon, có đề nghị gì không? Cần phải chú ý."

Huấn luyện viên nói: "Đấu pháp của Simon, cậu nên rõ ràng nhất đúng không?"

Trương Triết Hạn cất di động.

Không ai so với hắn có khả năng quen thuộc hơn.

Năm đó Trương Triết Hạn làm Trị Liệu Sư là một tay Cung Tuấn dẫn dắt, từng chút từng chút, mỗi một chi tiết nhỏ đều mang ra. Thời gian đó Trương

Triết Hạn được xưng là "Tiểu Simon", không chỉ bởi vì hắn chơi Trị Liệu Sư tốt, mà còn bởi vì con đường chơi game của hắn gần như hoàn toàn phục chế Cung Tuấn.

Đấu pháp quen thuộc của Cung Tuấn, không ai có thể hiểu rõ hơn Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn gật đầu: "Đương nhiên."

Huấn luyện viên yên tâm nói: "Đây là ưu thế của chúng ta. Lát nữa tất cả đều nghe Trương Triết Hạn chỉ huy, nhất định phải chú ý đến Simon, tuyệt đối không được xem cậu ta là một Trị Liệu Sư đến nhìn, cậu ta có thể giết người, tuyệt đối không được để cậu ta lấy đầu, tốt nhất giai đoạn đầu cũng không được để cậu ta ăn được điểm phụ trợ. Người này một khi có thể vận dụng kinh tế công cộng sẽ rất đáng sợ, giai đoạn sau nếu để cho cậu ta mua được ba lá chắn ánh sáng thì càng không còn cách nào đánh nữa, chú ý nhiều một chút, Trương Triết Hạn..."

Trương Triết Hạn ngẩng đầu, huấn luyện viên nhấn mạnh nói: "Ngày hôm nay đánh với NSN không cần đặt toàn bộ lực chú ý lên người Cố

Càn, nhìn Trị Liệu Sư của bọn họ nhiều một chút, nhắm vào Simon, không thành vấn đề?"

Triệu Phong hãi hùng khiếp vía nhìn huấn luyện viên, cả mặt bày ra vẻ "Cứ nhắc Simon mãi cậu không sợ chết à".

Ngoài dự liệu của Triệu Phong, thái độ Trương Triết Hạn như thường: "Nhằm vào Simon, không thành vấn đề."

Huấn luyện viên lại nhấn mạnh thêm mấy điểm cần chú ý, lúc chỉ còn cách 10 phút nữa là lên đài, nhân viên công tác sân đấu đến xác nhận thông tin đội viên lần cuối, sau đó thông báo: "Tuyển thủ lên sân chính thức của chiến đội NSN đối diện, Tay Bắn Tỉa ROD, Tay Đột Kích Cố Càn, Tay Đột Kích Tín Nhiên, Trị Liệu Sư Ngoã Ngoã."

Trương Triết Hạn chếch mắt: "Cái gì?"

Mọi người IAC đều sửng sốt, Triệu Phong xác nhận nói: "Trị Liệu Sư đối diện là Ngoã Ngoã? Simon không lên?"

Nhân viên công tác gật đầu: "Đúng thế."

Triệu Phong không hiểu lắm, lại hỏi: "Simon có tới không?"

Nhân viên công tác nói: "Tới, vừa nãy còn thấy."

"Ài há." Triệu Phong nở nụ cười, "Thật ngạc nhiên, NSN bỏ ra không biết bao nhiên tiền mới mua được Cung Tuấn, chỉ để làm cảnh đẹp không cho lên sân? Không đến nỗi chứ, chẳng lẽ không để Cung Tuấn làm quen đồng đội một chút?"

Nhân viên công tác cười cười không nói gì, xác nhận thông tin xong liền rời đi, Triệu Phong vui vẻ nói với mọi người: "Cố lên cố lên, Simon không lên, cái này dễ chơi nhiều hơn rồi, Trương Triết Hạn..."

Triệu Phong hỏi: "Bây giờ tỷ lệ thắng là bao nhiêu?"

Trương Triết Hạn khẽ nhíu mày, cũng không rõ ràng trong hồ lô của NSN bán thuốc gì, nghe vậy nói: "40%."

(*Không biết trong hồ lô bán thuốc gì: ý nói những điều khó hiểu, bí ẩn, không nói rõ được.)

Triệu Phong bất mãn: "Mới vừa trên xe cậu còn nói NSN không có Cung Tuấn thì tỷ lệ thắng của chúng là là 50% đây, tại sao một hồi lại biến thành 40%?"

Trương Triết Hạn mở balo thiết bị lấy bàn phím với con chuột của mình ra, nói: "Khí thế gia tăng."

"Khí thế" này là chỉ ai, hiển nhiên không cần nhiều lời.

Triệu Phong nghĩ thấy cũng đúng, tay cầm lá bài vua Simon này, mặc cho át chủ bài có lên sân hay không, tự tin của cả đội đều vẫn rất dồi dào, Triệu Phong không hề gì nở nụ cười: "Thôi, mọi người tận lực là tốt rồi, đây là tin tức tốt. Mở màn trận chiến thi đấu hâm nóng, tất cả mọi người cố lên!"

Mọi người gật đầu, Triệu Phong liếc nhìn Trương Triết Hạn, xác nhận trạng thái của hắn vững vàng xong thì yên lòng, Triệu Phong tự giễu thở dài, không chừng chỉ là mình suy nghĩ nhiều, Trương Triết Hạn nhìn qua rõ ràng còn bình thường hơn cả bình thường.

Mấy phút sau, khi nhân viên công tác lần thứ hai đến thông báo đội viên vào trận, mọi người đứng dậy đi theo nhân viên đi lên trước sân đấu.

Trương Triết Hạn đi đằng trước, hắn như bình thường vừa đi vừa thảo luận với Tay Đột Kích vài câu, hành lang dài dằng dặc, chưa đi được một nửa, Trương Triết Hạn hơi dừng bước lại, đứng tại chỗ.

Cách đội chưa tới năm mét, cửa phòng nghỉ của NSN mở ra.

Huấn luyện viên NSN đi đầu tiên, Cố Càn đi phía sau, kề vai sát cánh đằng sau Cố Càn là ROD và Tín Nhiên, phía sau hai người là Ngoã Ngoã, lại sau nữa....Vỗ vỗ vai Ngoã Ngoã, là một người mặc quần áo bình thường.

Có lẽ bởi vì vội vàng gia nhập đội, áo đồng phục in ID của người này chưa phát ra.

Cungờng như hai năm nay hắn chưa từng đi cắt tóc, mái tóc màu nâu đã dài qua vai.

Đồ ăn nước Đức chắc cũng không được tốt, người gầy đi rất nhiều.

Thật sự thay đổi rất nhiều, cho nên những người khác ở IAC đều một mặt mê man hỏi: "Anh trai cao to đẹp trai phía sau Ngoã Ngoã là ai thế?"

Chỉ có Trương Triết Hạn liếc mắt một cái đã có thể xuyên thấu hoàn toàn bóng lưng thay đổi này, nhận ra người đã từng là đội trưởng của mình.

Từ khi bắt đầu biết tin Cung Tuấn về nước, Trương Triết Hạn tự cho là mình coi như bình tĩnh, trước sau chưa mất trạng thái, không có động tĩnh ồn ào gì, không hề mang đến phiền toái nào cho chiến đội, cũng không để anti-fan châm biếm. Hắn không kích động, không lại giống như hai năm về trước muốn sống muốn chết, cãi lộn.

Trương Triết Hạn vốn cho là bởi vì mình đã thành niên, trưởng thành, đã có thể bình tĩnh đối mặt qua lại, đối mặt với người này.

Đáng tiếc, đây chỉ là "Trương Triết Hạn tự cho rằng".

Lồng ngực Trương Triết Hạn chập trùng mãnh liệt, tay phải nắm con chuột vang lên kèn kẹt.

"Trương Triết Hạn, Trương Triết Hạn?" Triệu Phong cau mày, nhẹ nhàng vỗ vỗ Trương Triết Hạn, "Làm sao thế?"

Trương Triết Hạn hít một hơi thật sâu, không cẩn thận sặc một cái.

Triệu Phong hoang mang, liếc mắt nhìn phía trước: "Người đó là ai?"

Vẻ mặt Trương Triết Hạn từ từ khôi phục, nói: "Simon."

"Tôi phắc! ! !"

Mọi người IAC giật mình, Triệu Phong yên lặng: "Này, chuyện

này...."

Động tĩnh của bọn họ không nhỏ, đội viên NSN đi ở phía trước dồn dập quay đầu lại, bao gồm cả Cung Tuấn.

Lúc Cung Tuấn quay đầu lại nhìn thấy Trương Triết Hạn, run lên.

Lồng ngực Trương Triết Hạn càng chập trùng trầm trọng hơn, tránh né ánh mắt Cung Tuấn, không thể nhịn được nữa mắt nhìn thẳng mang theo balo thiết bị của mình nhanh chân đi qua mọi người NSN.

Trương Triết Hạn một đường đi về phía trước, nhân viên công tác không để ý lắm bảo Trương Triết Hạn chờ đồng đội một chút, vài bước đi thẳng qua khu vực chờ bước lên sân khấu ánh đèn chói mắt, bên ngoài khán phòng nháy mắt bùng nổ một trận núi hô biển động tiếng hoan hô.

Chap 4

"...Han?"

Tiến vào phòng kính cách âm, bốn tuyển thủ IAC lần lượt ngồi xuống, Tay Bắn Tỉa vừa gỡ rối micro vừa không yên lòng hỏi: "Không sao chứ?"

Giọng Trương Triết Hạn trong đội ngột ngạt nói: "Không có chuyện gì."

Ba đồng đội không hẹn mà cùng nhìn về phía Trương Triết Hạn, hắn bây giờ nhìn vào một chút cũng không giống "không có chuyện gì".

Từ sau lúc ở hành lang nhìn thấy Cung Tuấn, Trương Triết Hạn như biến thành một người khác, sắc mặt tái xanh, thần sắc hoàn toàn thay đổi, tỉ mỉ lưu ý một chút còn có thể nhìn ra tay hắn đang phát run.

Lúc các đồng đội vừa mới lắp bàn phím xong liền chú ý thấy, Trương Triết Hạn bởi vì tay run mà thử mấy lần mới lắp vào được, dùng sức lớn đến mức khiến Trị Liệu Sư bên cạnh sợ hãi Trương Triết Hạn Cungới cơn nóng giận sẽ bạo lực phá huỷ đầu USB máy chủ.

Cái này so với Trương Triết Hạn bình thường khác nhau rất nhiều.

Tay Bắn Tỉa trong đội nỗ lực hoà hoãn lại bầu không khí, nhưng đáng tiếc đầu óc người này không quá tốt, hết chuyện để nói: "Mới vừa, vừa nãy thế mà thật sự là Simon! Woa, cũng thay đổi nhiều lắm chứ! Em còn là nửa fan của Simon đây, vừa nãy không nhìn ra, vẫn là mắt của anh Trương tốt."

Trị Liệu Sư hoảng sợ trừng mắt nhìn Tay Bắn Tỉa, tận lực chữa lại: "...Đó là đương nhiên, năm đó Trương Triết Hạn và Simon từng cùng một đội, chắc chắn thân quen hơn những người khác."

Tay Bắn Tỉa gật đầu: "Ừ ừ ừ, dù sao cũng là quan hệ cùng đội."

Vẻ mặt Trương Triết Hạn vốn đang căng thẳng, lúc này nghe thấy đồng đội trong tai nghe giấu đầu hở đuôi thăm dò không nhịn được nở nụ cười tự giễu, có lẽ người khác lúc này xem mình như một người điên.

Chẳng qua cũng chỉ từng cùng đội, chẳng qua cũng chỉ hai năm không gặp, chẳng qua cũng chỉ mới vừa gặp lại.

Tuyển thủ nhà nghề chuyển giao khu thi đấu nhiều, hợp tan là chuyện thường, như đối thủ NSN hôm nay đây, hay ông chủ Trương Triết Hạn đây, trên sàn thi đấu gặp lại đồng đội ngày trước, không phải là chuyện thường như cơm bữa sao?

Thất thố như vậy, đến mức này?

Trương Triết Hạn cuối cùng miễn cưỡng gỡ rối thiết bị, mở cài đặt tài khoản của mình lên, đăng nhập vào trận thi đấu xong còn cách thi đấu chính thức 10 phút, tuyển thủ đều đang làm nóng tay, Trương Triết Hạn cũng bắn thử vào vài bia đạn, thao tác rác thải đến mức nhìn không nổi.

Cảm xúc thay đổi liên tục, hai tay bởi vì không được cung cấp máu đầy đủ mà lạnh ngắt cả người, vấn đề sinh lý, không còn cách nào, dù cho Trương Triết Hạn đã rất nỗ lực khắc chế.

Trương Triết Hạn buông bàn phím, nhẹ nhàng chà xát tay cứng ngắc, thở ra một hơi, vẫn không được.

Trương Triết Hạn nhìn màn hình, yên lặng một lát, thấp giọng nói trong microphone: "Tôi với anh ta, không chỉ là quan hệ cùng đội."

Mấy đồng đội nghe thấy âm thanh của Trương Triết Hạn trong tai nghe đều hết hồn, không biết Trương Triết Hạn lại đang hát cái gì. Trị Liệu Sư khô cằn tiếp lời:

"À...Trước đó quản lý Triệu có nói một ít cho bọn tôi, hình như Simon đưa cậu vào nghề."

Trương Triết Hạn nói: "Không chỉ vậy."

Mấy đồng đội hai mặt nhìn nhau, trọng tài đội IAC đang nghe trộm cũng liếc mắt nhìn hướng Trương Triết Hạn. Tất cả mọi người đều không hiểu Trương Triết Hạn làm sao, Trương Triết Hạn luôn ít lời, đối với Simon càng xưa nay ngậm miệng không nói, ngày hôm nay bị cái gì kích thích?

"Quan hệ với Simon..." Trương Triết Hạn nỗ lực để giọng điệu của mình ôn hoà: "Nói thế này, năm đó, tôi còn kém việc đem mạng sống cho anh

ta."

Trị Liệu Sư sặc một cái, bất an nhìn bốn phía, thấp giọng nhắc nhở qua mic: "Trương ca, cậu chắc còn nhớ thi đấu có lịch sử lưu trữ ngữ âm đúng không? Lời gì có thể nói lời gì không thể nói, cậu...Cân nhắc một chút."

Hai tay Trương Triết Hạn luân phiên nắm cánh tay của mình, dứt khoát nói: "Tôi đương nhiên biết rõ."

"Ban đầu biết chuyện này, là Simon nói cho tôi trong lần đấu chuyên nghiệp đầu tiên." Trương Triết Hạn vừa xoa xoa hai tay đang dần ấm lại vừa chậm rãi nói, "Lúc đó tôi mới vừa vào đội không lâu, thi đấu thường quy của chiến đội của bọn tôi chỉ còn một trận cuối, nếu tôi muốn theo chiến đội đến xem trận playoffs, nhất định phải chơi trận đó."

Tổ thi đấu liên minh FOG quy định rõ ràng, tuyển thủ nhà nghề phải thay chiến đội của mình đánh ít nhất một trận BO3 lúc thi đấu thường quy, mới có thể được chính thức thi đấu playoffs hoặc thay thế bổ sung thân phận theo vào playoffs quý sau.

(*BO3 (Best of 3): Đấu 3 lượt, thắng 2 lượt sẽ thắng trận.)

(*Playoffs (Tranh suất vớt): là một trận đấu quyết định để tranh một suất cuối cùng vào vòng tiếp theo của một giải đấu, cho biết đội nào sẽ được đi tiếp và đội nào sẽ phải ở lại. Thông thường, play-off sẽ chỉ diễn ra sau một trận hòa.)

"Lúc đó điểm của chiến đội bọn tôi đứng đầu toàn bộ liên minh, đã vững vàng tiến vào quý sau so tài, cho nên để tôi đánh một trận cũng không quan trọng, chỉ để tranh thủ cho tôi một cái tiêu chuẩn vào thi đấu quý sau." Mười ngón tay Trương Triết Hạn đan xen, hoạt động khớp ngón tay một chút: "Chiến đội cũng không áp lực, nhưng với tôi mà nói đó hoàn toàn là không trâu bắt chó đi cày*, cái gì cũng chưa chuẩn bị xong, ù ù cạc cạc được ra sân."

(*Ép buộc người khác làm việc ngoài khả năng của họ.)

"Tôi ngay cả thi đấu cũng chưa từng xem, tới lúc được đánh chính thức, mọi người đều nói bừa, chỉ có Simon nói cái gì thì tôi làm cái đó." Trương Triết Hạn đưa tay đặt lên chuột bàn phím, "Anh ta nói muốn để tôi thử mic trước tôi liền thử mic, nói thử mic tốt nhất hát hai câu tôi liền hát hai câu. Tuy rằng cảm thấy việc này thật ngu xuẩn, nhưng tôi nghĩ nên nghe theo đội trưởng, liền làm theo, tôi thật sự hát hai câu, sau đó ngày hôm sau, bài hát kia của tôi liền vọt lên tuyển tập ngữ âm thi đấu."

Ba đội viên hít vào một ngụm khí lạnh, thương hại nhìn Trương Triết Hạn, không thể tưởng tượng đó là hình ảnh đáng sợ thế nào.

"Khi đó tôi còn quá nhỏ, so với Ngoã Ngoã còn nhỏ hơn một tuổi, mới vừa mười bảy, cái gì cũng không hiểu..." Trương Triết Hạn cười tự giễu, "Giống như một tên ngốc."

Trị Liệu Sư miễn cưỡng nói: "Không không không, cậu là người mới, Simon không nên bắt nạt cậu."

"Bắt nạt?" Trương Triết Hạn nạp băng đạn mới, không nhanh không chậm nói: "Một trận không thể ảnh hưởng xếp hạng thi đấu thường quy, dắt một con chó lên đánh cũng chẳng sao, không ai để ý tôi, cũng không ai để ý trận đấu đó."

"Anh ta là Trị Liệu Sư, tôi lúc đó cũng là Trị Liệu Sư, thật ra lúc đó tôi thay thế vị trí của anh ta chỉ cần tuỳ tiện đánh là được, nhưng..."

Trương Triết Hạn dùng đạn tốt nhất, vào luyện tập bắn thử: "Nhưng anh ấy cố tình không yên lòng, sợ tôi không có kinh nghiệm, sợ tôi mất bình tĩnh, sợ không ai chăm sóc tôi, sợ một Tay Đột Kích trong đội thấy tôi là người mới sẽ không phối hợp tốt, anh ấy là một Trị Liệu Sư, trận đó lần đầu tiên đánh vị trí Đột Kích."

Các đồng đội khiếp sợ nhìn Trương Triết Hạn: "Simon còn đánh qua vị trí Đột Kích ?!"

Một Tay Đột Kích khác trong đội yếu ớt hỏi: "Hình như tôi nhớ, lúc Simon phỏng vấn rõ ràng nói mình không thích chơi vị trí khác."

Từ khi Cung Tuấn ra mắt cũng chỉ chơi Trị Liệu Sư, lúc thường phát sóng trực tiếp giải trí cũng không chơi vị trí khác, trước đây tham gia hoạt động, phía chủ sự tự mình xin người này biểu diễn nghề nghiệp khác một chút, Cung Tuấn đều sẽ khéo léo từ chối, bản thân hắn cũng rất nhiều lần trò chuyện phỏng vấn nói mình không thích thao tác những vị trí khác.

Trương Triết Hạn gật đầu: "Không thích, nhưng không chơi vị trí Đột Kích, làm sao thành đồng đội cùng theo tôi vào trận?"

Trị Liệu Sư trong đội ánh mắt phức tạp: "Nhìn vậy, trước đây Simon đối xử với cậu rất tốt."

"Rất tốt."

"Trận thi đấu đầu tiên xuất sắc là anh ta giúp đỡ tôi, không lúc nào không chỉ dạy, từ chuyện lớn đến chuyện bé." Sắc mặt Trương Triết Hạn khôi phục, giọng nói rốt cục cũng vững vàng như thường: "Giống như bây giờ, tại lúc cảm xúc của tôi không ổn định sẽ không tránh né vấn đề, mang hết chuyện khổ sở của mình nói ra, thông qua trò chuyện phát tiết nhanh chóng để bản thân bình tĩnh lại, cũng là anh ta dạy tôi."

Trị Liệu Sư không nhịn được tiếp tục nói: "Trước đây đối với cậu tốt như vậy, hai người tại sao đi đến bước này?"

"Vấn đề là ở chỗ này, cũng bởi vì trước đây anh ta đối với tôi quá tốt." Trương Triết Hạn nắm chuột, nhàn nhạt nói, "Cho nên sau này dễ dàng đẩy tôi ra, mới có thể khiến tôi canh cánh trong lòng đến bây giờ." Trương Triết Hạn nở nụ cười, tự lẩm bẩm: "Nếu như tôi chưa từng thấy ánh sáng..."

Trương Triết Hạn không nói nữa, nín thở hai giây, theo một trận tiếng súng oành oành vang, Trương Triết Hạn vững vàng bắn trúng cùng một lỗ vào bia đạn.

Các đồng đội suýt nữa bị kinh hãi rớt cằm.

"Gặp lại tiền bối trong quá khứ một lần nữa, không khéo hình ảnh anh ta đưa Ngoã Ngoã vào trận khiến tôi nhớ đến cảnh tượng năm đó đưa tôi vào trận lần đầu tiên, không khống chế được cảm xúc, để mọi người chê cười rồi." Trương Triết Hạn thả con chuột ra xoa nhẹ vai, vẻ mặt đã khôi phục như thường, "Được rồi, trạng thái của tôi đã không thành vấn đề."

Các đồng đội nhìn một bộ thao tác nước chảy mây trôi của Trương Triết Hạn, cảm thán: "...Việc tự điều chỉnh này, trâu bò."

Thi đấu rất nhanh đã sắp bắt đầu, Tay Bắn Tỉa hỏi: "Đội viên của bọn họ không thay đổi, chúng ta vẫn dùng đấu pháp đánh với NSN trước đây, cả hành trình đều nhằm vào hai Tay đột kích?"

Trương Triết Hạn nói: "Không, ngày hôm nay nhìn chằm chằm vào Trị Liệu Sư."

Tay Bắn Tỉa kinh ngạc: "Ngày hôm nay nhìn chằm chằm Ngoã Ngoã? Không phải quan hệ giữa anh với cậu ta không tồi sao?"

"Quan hệ tốt mới chiếu cố nhiều." Trương Triết Hạn điều chỉnh microphone một chút, "Luôn nhắm vào Trị Liệu Sư của bọn họ, tốt nhất là để cậu ta thò đầu ra liền chết, không có bất kỳ thao tác trống nào."

Tay Đột Kích nở nụ cười: "Chơi cái này hả? Có điều Ngoã Ngoã giai đoạn trước thường không lộ đầu, nhắm vào không được nhỉ?"

Trương Triết Hạn nhìn chằm chằm màn hình: "Tôi đoán được hướng của cậu ta."

Tay Đột Kích nhướng mày: "Vậy được! Tôi thích mù quáng nhắm vào một người."

Trị Liệu Sư trong đội run rẩy: "Các cậu thật quá ác ý!" Thi đấu bắt đầu.

Không ngoài dự liệu của Trương Triết Hạn, quả nhiên ngày hôm nay Ngoã Ngoã mở màn sẽ đi theo Tay Đột Kích sờ đến chỗ giao tiếp bản đồ, vị trí con đường đó Trương Triết Hạn thật sự quá quen thuộc, Trương Triết Hạn không để Tay Bắn Tỉa bấm máy xác nhận, trực tiếp liên tục thu rớt một máu của Ngoã Ngoã.

Một máu thu được, Trương Triết Hạn có thể thăng cấp □□.

Trị Liệu Sư IAC cứng họng: "Sương độc không hề nhạt, làm sao cậu thấy được?"

"Không nhìn thấy, nghe." Trương Triết Hạn nín thở, "Cậu ta từ phía Cungới vòng ra sau, sẽ đến phía tây tạo một lá chắn ánh sáng cho Tay Đột Kích, chú ý chờ một chút."

Ngoã Ngoã giống như đang nghe theo lời Trương Triết Hạn chỉ huy, hai phút sau, đến sườn bản đồ phía tây bị IAC tập kích lấy được đầu người.

Tay Bắn Tỉa bật cười: "Cậu ta thật sự mò tới phía tây, anh còn nghe được?"

"Không nghe thấy, đoán."

"Vừa mất hai đầu người, phía Cungới cậu ta sẽ không dám tự mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112
Ẩn QC