phế đế vi phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phế Đế Vi Phi

Tác giả: Hiên Lam

Ebook tạo bởi: EbookTruyen.VN

Giới thiu:

Tác giả: Hiên Lam

Thể Loại: Đam mỹ, nguyên sang, cổ đại, song trọng sinh, ngọt sủng, ngược luyến, cung đình hầu tước, chủ thụ, 1v1, HE

Edit: Chary

Tình Trạng Bản Gốc: Hoàn (103 chương chính văn + phiên ngoại)

Văn Án

[Trước khi trọng sinh BE, sau trọng sinh là HE, bảo bối nào thích BE có thể chỉ đọc trước trọng sinh]

Y là thiếu niên tướng quân trên chiến trường hồng y liệp liệp, sát phạt quyết đoán, là Chu quốc Thái tử thần thái phi dương, kinh tài tuyệt diễm chốn triều đình. Cũng là bậc đế vương trẻ tuổi tài văn đề bút an thiên hạ, tài võ thượng mã định kiền khôn.

Trót sa cơ chiến bại, vì bách tính Chu Quốc mà thành sủng phi của Cung Tuấn, thân hãm tại hậu cung Cung Quốc.......

Khi Cung Tuấn dùng mọi thủ đoạn tàn nhẫn để rồi đánh tan Chu Tử Thư một thân ngạo cốt, mài mòn hết thảy lăng giác của y, khiến y chân chính trở thành một yêu phi họa quốc. Hắn mới phát hiện, thiếu niên lang ngạo kiệt bất tuân mà hắn yêu sớm đã bị hắn tự tay mai táng.

May mà trời cao ban phát cơ hội trọng sinh.......

Y là đóa mạn đà sa, diễm lệ mà chí mạng;

Hắn là tín đồ trầm mê, quỷ quyệt vặn vẹo lại chân thành tha thiết.........

CP: Chu Tử Thư x Cung Tuấn

[Phong hoa tuyệt đại ngạo cốt mất nước đế vương thụ] x [Quỷ súc cố chấp địch quốc đế vương công]

Tương ái tương sát, cơ điều sơ lược: ngọt –– ngược –– ngọt

Mc lc:

------oOo------

Nguồn: EbookTruyen.VN

Edit : Chary

Chu Tử Thư, ngươi thua rồi

Cung lịch cuối năm thứ bảy mươi sáu, Ngũ hoàng tử Cung Quốc – Cung Tuấn huyết tẩy vương cung Cung Quốc, lấy thủ đoạn lôi đình trèo lên vương vị.

Ẩn nhẫn giấu tài suốt ba năm, rồi dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai diệt trừ hết thảy bảy quốc gia lớn nhỏ ngoại trừ Chu Quốc, thành lập Cung vương triều.

Cung lịch năm thứ tám mươi lăm, Cung Tuấn rốt cuộc xuống tay với một nước cuối cùng – Chu Quốc.

Ngoài hoàng cung Chu Quốc là một mảnh chiến hỏa liên miên, nơi nơi thi thể chất chồng, không khí mang theo mùi máu tươi dày đặc làm người ta buồn nôn.

Thiết kỵ Cung Quốc đã vây kín hoàng cung Chu Quốc, Chu Quốc diệt vong là kết cục đã định.

Bên trong hoàng cung.

Vị thiếu niên đế vương ngồi trên long ỷ, vận một thân hoàng bào, khí chất phi nhiên, đai ngọc thắt tại yêu gian, toàn thân trên dưới được chỉnh lý cẩn thận kỹ lưỡng.

Mi mục như họa, ngũ quan tinh xảo so với bất luận nữ tử càng muốn đẹp hơn, không chỗ nào không nhiễm nữ khí. Da thịt ẩn ẩn có quang trạch lưu động, tựa như ngọc giũa, tựa như thạch mài*, tuấn mỹ không giống phàm nhân.

(*Nguyên văn là 如切如磋, 如琢如磨: như thiết như tha, như trác như ma: hai câu này trong "Thi Kinh. Vệ Phong. Kỳ áo." có ý là đã tốt, hoàn mĩ, tinh xảo rồi còn cầu tốt hơn nữa.)

Mắt phượng hẹp dài, uyển nhược như câu, phong duệ sắc bén, khóe mắt điểm viên lệ chí làm y tăng thêm nét thanh mị.

Bên ngoài tiếng chém giết rung trời, nhưng trên mặt đế vương chẳng có một tia khủng hoảng, an ổn như thường tọa trên long ỷ.

"Phanh ––– "

Đại điện bị người bên ngoài mở toang, nam tử mặc huyền giáp nghịch sáng mà đứng trước cửa.

Ánh lửa bay múa sau lưng nam tử, đế vương thấy dung mạo hắn.

Mày kiếm mắt sáng, góc cạnh rõ ràng, hình dáng như dao khắc, cả người tỏa ra khí phách ngạo thị thiên hạ.

Chính là chất tử từng ở Chu Quốc sống suốt bảy năm – Cung Tuấn.

Cung Tuấn tay cầm trường kiếm, trên thân thấm đẫm máu đen, ánh lửa sau lưng bập bùng chiếu rọi, trông hắn như Tu La đạp lửa đến giết người.

"Ngươi đến rồi."

Thanh âm bình tĩnh không một tia gợn sóng, đế vương cơ hồ sớm đã đợi chờ giờ khắc này, y bình tĩnh hướng mắt nhìn nam tử đứng tại cửa điện, ánh mắt cao ngạo lạnh như băng nhưng không có Cung cự, tựa hồ xuyên thấu qua hắn mà nhìn về chốn xa xôi nào đó.

Bị người nọ ngó lơ, mâu sắc Cung Tuấn thâm trầm, vặn vẹo bất cam xoẹt qua trong mắt nhanh đến nổi người ta chẳng thể phát hiện, hắn khẽ nhếch môi mỏng: "Chu Tử Thư, ngươi thua rồi."

Cung Tuấn gắt gao nhìn chằm chằm nam tử tuấn mỹ ngồi tại ghế rồng trên cao kia, đề kiếm từng bước đi về phía y, trong mắt ngập tràn quỷ quyệt cuồng dã cùng mê luyến sâu đậm.

"Cho nên, ngươi tới để giết trẫm sao?"

Rốt cuộc Chu Tử Thư cũng nhìn hắn, con ngươi nồng đậm ngạo kiệt bất tuân, môi treo lên nụ cười kinh thường, bất chợt tuyết liên Thiên Sơn nở rộ, đuôi mày khóe mắt diễm lệ phong hoa, khiến cho Cung Tuấn lập tức ngây người.

Trong bảy năm làm chất tử sống tại Chu Quốc trước kia, Cung Tuấn không ít lần gặp qua Chu Tử Thư cười, khi đó Chu Tử Thư vẫn còn là Thái tử Chu Quốc, hắn là con tin lẻ loi chỉ dám nấp ở chỗ tối tham lam nhìn ngắm khóe môi người nọ tựa tiếu phi tiếu, vậy mà khắc in sâu đậm tại tim liên của hắn, từ đó bóng hình khó phai.

Mục quang Cung Tuấn trở nên càng thêm cuồng nhiệt, hắn đem mắt mình dán chặt vào người nọ không chớp mắt chăm chú nhòm ngó dung nhan đế vương đến khi hô hấp cũng trở nên dồn dập, hắn như sói đói thèm thuồng nhìn con mồi thơm ngon.

Chu Tử Thư nhẹ nhàng cười, đáy mắt chợt lóe khinh thường rồi biến mất, từ nhỏ đến lớn ánh mắt như vậy chẳng còn hiếm lạ với y.

Nhưng nếu là trước kia, y sớm đã đem mắt người nọ khoét ra.

Y bình tĩnh từ long ỷ đứng dậy đi đến trước mặt nam tử, dang rộng hai tay rồi khẽ nhắm mắt: "Thắng làm vua thua làm giặc, trẫm không còn gì để nói, chỉ hy vọng ngươi đối xử tử tế với vương tộc và bách tính Chu Quốc, đến đây đi."

Khóe miệng Chu Tử Thư thoáng câu lên, có thể chết trong tay một đối thủ cường đại như vậy xem ra cũng không tồi.

Qua thật lâu mà đau đớn trong tưởng tượng vẫn chậm chạp chả đến, Chu Tử Thư có chút khó hiểu mở mắt, liền trông thấy Cung Tuấn đang dùng ngón tay vân vê lọn tóc tinh tế của y, đặt bên chóp mũi cẩn thận ngửi, trong mắt còn chứa chan si mê cùng cuồng nhiệt.

"Làm càn!" Chán ghét băng lãnh xẹt qua nơi đáy mắt Chu Tử Thư, nhất chưởng xuất kích trúng ngay trước ngực Cung Tuấn.

"Ầm!"

Cung Tuấn chịu một chưởng này phải lùi lại mấy bước mới có thể ổn trụ thân hình, thể nội khí huyết cuồn cuộn, phun ra ngụm máu tươi.

Chiêu này Chu Tử Thư hạ thủ cực nặng, nếu không phải hắn có nội lực cường đại ngăn cản, chỉ sợ ngũ tạng hắn đều bị đánh tới nát tan.

Cung Tuấn mặt vô biểu tình lau chùi vết máu vương ở bên môi, lại câu lên độ cong rất nhỏ, mục quang ánh lên sự hưng phấn, như thợ săn nấp kỹ đã lâu thấy được con mồi vừa lòng thích ý.

Đúng như vậy! Đây mới là Chu Tử Thư! Đây chính là người trong trí nhớ của hắn, kẻ luôn đứng nơi thần đàn tự cao tự đại, tự cho mình là cao thượng không chấp nhận bất cứ kẻ nào dám nhúng chàm – Chu Tử Thư!

Y chẳng phải không đặt hắn vào mắt sao? Vậy liền kéo y khỏi thần đàn cùng hắn hãm vào vũng bùn tanh hôi, khiến trong mắt y chỉ có hắn! Khiến y không bao giờ làm lơ hắn nữa!

Hưng phấn trong con ngươi Cung Tuấn càng sâu, chinh phục người như Chu Tử Thư so với chinh phục thành trì đất đai càng mang đến cho hắn kích thích chí mạng!

"Phốc ––– " Chu Tử Thư hạ xuống chưởng phong cũng làm chính mình nôn ra tiên huyết, y thoái lui vài bước phải chật vật vịn lấy long ỷ để ổn định thân hình, thụ nội thương nặng nề khiến khuôn mặt y trắng bệch.

Trông thấy Chu Tử Thư lúc này, nhãn tình Cung Tuấn híp lại, xem ra lời đồn một năm trước là thật, thân thể Chu Tử Thư quả thực trọng thương vì bị ám toán.

Sát khí thị huyết nổi lên trong con ngươi Cung Tuấn, nếu để hắn biết người làm Chu Tử Thư bị thương là ai, hắn nhất định tự mình đem gã lột da rút xương, để gã muốn sống không được muốn chết chẳng xong.

Người của Cung Tuấn hắn, chỉ có Cung Tuấn hắn mới có thể đả thương!

"Chu Tử Thư, ngươi đến làm sủng phi của trẫm đi!"

Chu Tử Thư còn đang khí huyết cuộn trào, những lời này của Cung Tuấn thình lình rót vào tai.

Chu Tử Thư câm lặng, khi phản ứng lại lập tức cười ha hả, giống như nghe được trò cười ghê gớm lắm.

Đột nhiên, tiếng cười im bặt, Chu Tử Thư dáng người thẳng tắp, tựa gốc tùng bách ngạo nghễ sừng sững, đầu y hơi ngó xuống Cung Tuấn, mâu sắc khinh thường cùng ngạo kiệt: "Thà làm hồn thiêng dưới lưỡi kiếm, còn hơn khuất thân chịu kiếp tôi tớ!"

_______________________________________________

P/s: Hố này chưa lấp đã nhảy hố khác, này là tại hố quá mê người chứ hổng phải tại tui. Tui khổ quá mà!

------oOo------

Nguồn: EbookTruyen.VN

Edit : Chary

Ta theo ngươi trở về

Dứt lời, Chu Tử Thư dương môi gợi độ cong tùy tiện, mang theo sự mỉa mai cùng kiệt ngạo tới cực độ, y trở tay trừu xuất thanh kiếm treo bên long ỷ, hướng cổ chính mình chém ngang.

Thế nhưng, thân kiếm vừa nhiễm huyết thì kiếm trong tay đã vô lực tiến thêm.

Chu Tử Thư bị Cung Tuấn điểm trụ huyệt đạo.

Không thể cử động.

"Tử Thư, ngươi xem ngươi kìa, làm sao lại bất cẩn vậy chứ?"

Đánh văng thanh kiếm trên cổ Chu Tử Thư, cánh tay thon dài thật tự nhiên ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của y, ngón tay chậm rải vuốt ve hầu kết hơi nhô, ngữ khí ôn nhu như tình nhân nháo loạn biệt nữu.

Khi Chu Tử Thư sắp phát cáu, Cung Tuấn đột nhiên vươn đầu lưỡi, dùng tốc độ cực chậm liếm đi huyết châu trên cổ y..........

......... !!!

Tại khoảnh khắc đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng chạm vào da thịt Chu Tử Thư, một cổ điện lưu theo sống lưng xông thẳng lên đại não, ướt át mà tê dại.

Sắc mặt Chu Tử Thư nhanh chóng trở nên mờ mịt hốt hoảng, lại như một hồi ảo mộng rất nhanh liền lướt qua, chỉ trong nháy mắt đã không tồn tại.

Bất quá vẫn bị Cung Tuấn nhạy bén bắt trọn.

"Ha ~"

Cung Tuấn nhẹ giọng khẽ cười, tựa hồ vô cùng hớn hở, đầu lưỡi ở vành tai hồng nhạt của Chu Tử Thư liếm liếm, vừa ý cảm nhận được thân thể Chu Tử Thư run lên, ý cười tràn ngập trong mắt hắn: "Tử Thư, ngươi thật khả ái ~"

"Cút ––– "

Chu Tử Thư vô pháp giải khai huyệt đạo trên người, phượng mâu xinh đẹp phóng xuất sát khí cảnh cáo tựa đao phong sắc bén băng lãnh.

Nhưng y nào biết dáng vẻ này rơi vào mắt nam nhân mang đầy ý vị khác, đáy lòng hắn chỉ muốn đem y hung hăng đặt dưới thân tùy ý chà đạp.

Tiên Tuấn nháy mắt trở nên dạt dào hứng thú, cảm thụ rõ ràng yết hầu chấn động dưới ngón tay, lòng Cung Tuấn ngứa rang, tựa hồ có phiến lông vũ quét qua nơi tim hắn.

Mạnh mẽ vặn ót Chu Tử Thư khiến y giống thiên nga sắp chết giương cổ triển lộ đường cong duyên dáng.

Trông thấy hầu kết dưới ánh nến lập lòe toát lên vẻ dụ hoặc cực điểm, con ngươi Cung Tuấn tối sầm, một bộ dáng sói đói hạ răng cắn xuống. "Tê ~"

Cung Tuấn cắn rất sâu, cơ hồ muốn gặm hết thảy da lẫn thịt tại yết hầu Chu Tử Thư. Lập tức y bị đau đến hít ngụm lãnh khí, đuôi mắt bất giác phiếm hồng, diện mạo vốn đã yêu dã tuyệt diễm nay càng nhuốm thêm vài phần mị sắc.

Mắt phượng mỹ lệ cứ khăng khăng chứa đựng sát ý lạnh lẽo, trong vũ mị vô cớ vương phần nguy hiểm, khiến cảm giác uy hiếp cực đại bao trùm nhân tâm.

Hưng phấn của Cung Tuấn càng nồng đậm, giờ khắc này Chu Tử Thư tựa đóa mạn châu sa yêu dã, diễm lệ lại chí mạng, ép huyết dịch toàn thân Cung Tuấn phảng phất đều sục sôi.

"Cung Tuấn, hôm nay nếu ngươi không giết trẫm, ngày sau trẫm nhất định đích thân lấy cái mạng chó của ngươi!"

Đồng tử tinh hồng thị huyết nhìn chòng chọc Cung Tuấn như Tu La đoạt mạng, nếu ánh mắt có thể giết người mà nói chỉ sợ Cung Tuấn sớm bị bầm thây vạn đoạn. "Được, trẫm ~ chờ ~"

Câu nói nguyên bản nghiêm túc qua miệng Cung Tuấn liền biến chất, hơi thở nóng ướt phun bên tai Chu Tử Thư, lộ vẻ ái muội pha lẫn sắc tình.

Ngắm nghía dấu vết hằn rõ do chính mình lưu trên yết hầu Chu Tử Thư, ý cười trong mắt Cung Tuấn muốn tuôn trào.

"Cung! Chấn! Diệp!"

Nơi trán Chu Tử Thư gân xanh bạo khởi, con ngươi tuyệt mỹ càng lúc càng hồng, giữa hầu kết phát ra thanh âm dã thú trầm thấp thét gào, ẩn ẩn xu thế phá tan huyệt đạo.

"Tử Thư, trẫm không nói đùa với ngươi." Âm thanh Cung Tuấn bỗng trở nên nghiêm túc.

Ngón tay thon dài lần nữa dừng bên yết hầu Chu Tử Thư, "Chính ngươi biết rõ, trẫm không hạ lệnh giết chết bách tính Chu Quốc, cũng không đồ sát người vương tộc nào......."

Nội tâm Chu Tử Thư đánh tiếng lộp bộp: "Ngươi có ý tứ gì?"

Cung Tuấn nhìn thẳng Chu Tử Thư: "Tự ngươi minh bạch."

Mũi nhọn âm hàn trong mắt Chu Tử Thư thình lình xuất vọt như sóng triều cuồn cuộn nhìn chằm chằm Cung Tuấn.

Cung Tuấn không hề né tránh, bình tĩnh đối mặt cùng Chu Tử Thư.

Hai người ai cũng lặng thinh, cứ như vậy nhìn nhau, thật lâu sau, khóe miệng Chu Tử Thư giương lên: "Nếu trẫm nói không thì sao?" Hàm chứa cực độ khinh cuồng cùng khiêu khích.

Cung Tuấn đồng tử thâm trầm: "Thây phơi vạn dặm, máu chảy thành sông."

"Ngươi......."

"Tử Thư, kiên nhẫn của trẫm có hạn." Ngón tay thon dài khẽ khàng mân mê nốt lệ chí nơi khóe mắt Chu Tử Thư, "Ngươi hiểu mà, trẫm nói được làm được."

"Vậy nên Tử Thư à, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?"

Chu Tử Thư không hồi đáp, y khép mắt, lòng ngực kịch liệt phập phồng, bàn tay ẩn dưới tay áo nắm chặt đến máu tươi đầm đìa.

Cung Tuấn chẳng hề vội vã, miệng ngậm ý cười dương dương tự đắc, lẳng lặng chờ đợi Chu Tử Thư trả lời.

Qua hồi lâu, phảng phất trải qua cả thế kỉ, Chu Tử Thư rốt cuộc mở bừng mắt, con ngươi không chứa nửa phần cảm xúc: "Ta theo ngươi trở về ......."

------oOo------

Nguồn: EbookTruyen.VN

Edit: Chary

Tối nay, hưởng thụ ân sủng của trẫm cho tốt đi... Hoàng cung Cung Quốc.

"Tử Thư à, ngươi ....... đẹp quá ......"

Ngắm Chu Tử Thư nằm trên giường, trong mắt Cung Tuấn không giấu được kinh diễm cùng cuồng nhiệt, hô hấp gần như cứng lại. Chu Tử Thư yên lặng nằm giữa đại sàng phủ kín cánh hoa hồng.

Y khoác kiện bạc sa hồng sắc, cảnh sắc trên người ẩn dưới tầng lụa mỏng, thấp thoáng xem không rõ.

Thân thể mạn diệu, vòng eo bình thường vốn đã mảnh khảnh hơn nhiều so với thường nhân nay được hồng y bao lấy càng tôn thêm dáng diệu tinh tế, tưởng chừng chỉ cần dùng một tay liền có thể ôm trọn.

Cánh môi tựa anh đào câu lên gợi độ cung bán nguyệt, hé ra hợp lại, nhiệt khí như ẩn hiện, phảng phất muốn dụ người duỗi đầu lưỡi thâm nhập tìm kiếm mật ngọt.

Con ngươi xinh đẹp ướt sũng, mập mờ hơi nước, mê mang như mộng, trông như tiểu lộc lạc vào bầy sói, hoàn toàn chẳng hay biết tình cảnh chính mình.

Trong vũ mị xen lẫn thanh thuần, thanh thuần mang theo dụ hoặc, vô tình toát ra loại cám dỗ chí mệnh.

Cung Tuấn hô hấp phút chốc nặng nề, nhãn thần càng lúc càng nóng rực, nơi nào đó trên thân thể nháy mắt nổi lên phản ứng.

"Ngươi thật sự là một yêu nghiệt."

Bàn tay to lớn xoa nắn eo nhỏ một tay có thể ôm hết đã mơ ước từ lâu, ở thịt mềm bên hông khẽ nhéo một phen.

"Ưm ~"

Thanh âm kiều mị phát ra từ miệng nhân nhi nằm trên giường, trong lúc nhất thời làm Cung Tuấn ngây ngẩn cả người, sau khi phản ứng lại thì huyết dịch toàn thân sôi trào.

Từ trước đến nay, Chu Tử Thư luôn mang bộ dáng cao ngạo thanh lãnh đứng tại thần đàn tâm cao khí ngạo, Cung Tuấn là lần đầu tiên chứng kiến dáng vẻ thế của y, vậy mà yêu mị bực này.

Chu Tử Thư hiển nhiên bị cung nhân tự chủ trương hạ thứ đồ bậy bạ gì đó. Bất quá, không thể không nói, việc này rất hợp tâm ý hắn.

Ngón tay hữu lực ôn nhu âu yếm mi mục mỹ lệ độc nhất thế gian, bên trong chẳng còn sự sắt bén lãnh ngạo ngày thường, ngược lại nhiều hơn một phần quyến rũ, song nhãn liễm diễm mị hoặc, đuôi mắt hơi hơi phiếm hồng, nốt lệ chí tựa hồ thật sống động, càng thêm kiều diễm ướt át.

Mẫu chỉ bọc đầy vết chai vuốt ve nốt ruồi yêu dã kia của Chu Tử Thư, hắn đột nhiên nhớ tới năm ấy chinh chiến sa trường, người nọ cũng là một thân chiến bào hồng sắc, giục ngựa xông pha nơi chiến tuyến đầu quân.

Liệt mã trường tông* rực đỏ phi dương, thiếu niên tướng quân hồng y đón gió, thống lĩnh vạn quân lập tức chém xuống thủ cấp địch nhân, nhất cử đập nát quân tâm cường địch.

(*Trường tông: lông bờm dài)

Một hồi trống trận rền vang, dẵn dắt năm nghìn quân sĩ Chu Quốc đánh cho tan tác năm vạn địch quân, lúc ấy thiếu niên mười lăm tuổi lập nên một đoạn chiến sử thần thoại trên Lăng Phong đại lục, trở thành chiến thần trẻ tuổi nhất mảnh đại lục này.

Khi đó tư thế Chu Tử Thư là cỡ nào oai hùng bừng bừng phấn chấn Cung Tuấn ghi nhớ rõ ràng, từ thân ảnh đỏ rực nghiêng đầu trong màn tịch dương buông xuống cho đến khóe môi tự tiếu phi tiếu đậm khí phách hăng hái ngông cuồng.

Vạn vật thế gian tựa hồ đều ảm đạm, thiên quân vạn mã như Cung thất, trong mắt trong tâm hắn cũng chỉ còn lại thiếu niên hồng bào trên lưng ngựa cùng với độ cung chí cuồng chí ngạo làm chấn động toàn thiên địa.

Một thoáng kinh hồng đổi lấy một đời rung động.

Mang theo ôn nhu tuế nguyệt.

Bảy năm qua đã trở thành chấp niệm sâu nặng nhất của hắn.

Đoạt tẫn thiên hạ, chỉ vì muốn ở bên một người.

Rốt cuộc, y cũng thành người của hắn, của duy nhất mình hắn.

Hắn cuối cùng không cần trốn ở chỗ tối rình coi, rốt cuộc hắn có thể quang minh chính đại có được y.

Khuôn mặt xưa nay hung ác nham hiểm lộ ra tươi cười xán lạn, tựa như hài tử trộm được trái cấm, trong mắt ngập tràn say mê và thỏa mãn, phát ra tiếng cười khanh khách thích ý.

"Tử Thư, ngươi biết không? Ta chờ ngày này, đã lâu lắm rồi ......"

Đại thủ trút bỏ hồng sa, bại lộ Chu Tử Thư da thịt trắng nõn mê người.

Cung Tuấn bắt lấy mắt cá chân mảnh dẻ của Chu Tử Thư, từng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống nơi chân, hàm chứa tín ngưỡng thành kính nồng nhiệt.

Tỉ mỉ in vết hôn từ mu bàn chân một đường hướng tới, lần lượt rải rác qua eo bụng, rốn, chu anh trước ngực, đầu vai, xương quai xanh, cổ,

.......

Ý cười tại con ngươi ngày càng đậm, hắn hôn đến say mê, như muốn mỗi tất da thịt Chu Tử Thư đều phải lưu lại dấu vết của hắn.

"Hự ——"

Ngay lúc đang hôn nhiệt liệt, cơ thể bất thình lình vọt đến đau nhức lạnh thấu xương.

Cung Tuấn cúi đầu nhìn, thanh chủy thủ phát ngân quang chứa nội lực mạnh mẽ từ sau lưng đâm xuyên thân hắn, mũi nhọn lộ ra trước ngực chỉ lệch trái tim khoảng một tấc.

Cung Tuấn vừa hướng Chu Tử Thư dò xét, đúng lúc bắt gặp nhãn thần Chu Tử Thư bốc lên sát khí sâm lãnh cực lực áp chế tình dục do dược vật kích thích.

Như mãnh thú khốn thân trong lồng, dù bị ngục tù vây hãm vẫn y nhiên kiệt ngạo bất tuân, nguy hiểm chết người.

Máu tươi đỏ thấm nhỏ xuống cánh hồng phủ kín trên sàng, Cung Tuấn nhưng lại giống như căn bản không cảm thấy đau, môi câu lên tiếu ý mê người.

Hắn thế mà quên mất, Chu Tử Thư vốn là dã thú, dưới túi da mĩ lệ che giấu lợi trảo có thể giết người bất cứ lúc nào.

Mắt thấy Chu Tử Thư xuất chưởng chứa đầy nội lực hướng ngực mình đánh úp, Cung Tuấn đảo mắt, chặn được hai cánh tay y.

Cánh tay trật khớp truyền tới đau đớn, Chu Tử Thư chẳng thèm kêu một tiếng, lại vận khởi chưởng phong lăng lệ đánh tới Cung Tuấn.

"Ầm ——"

Cung Tuấn nhất thời sơ suất, bất ngờ bị Chu Tử Thư đắc thủ trúng ngực.

Không nghĩ tới dưới tình huống như vậy, Chu Tử Thư còn có khả năng xuất kích một chưởng có lực sát thương lớn thế này.

Đúng thật xem nhẹ y rồi.

Song, đây mới là Chu Tử Thư chân chính, mặc dù bị kéo xuống vũng bùn vẫn như cũ cao ngạo không dung bất luận kẻ nào nhúng chàm!

Y không cho phép kẻ nào nhúng chàm, vậy hắn càng phải đẫm đạp y dưới chân! Khiến cho toàn thân Chu Tử Thư mỗi một chỗ đều đóng lên dấu hiệu độc nhất của Cung Tuấn, ép buộc y cả đời đều phải đặt hắn trong mắt, không tài nào quên được hắn!

Cung Tuấn tùy tiện lau máu dính trên miệng, ánh mắt lặp lòe tinh quang hưng phấn dị thường, giống như hổ báo trình rập đã lâu rốt cuộc đợi được con mồi xa vào cạm bẫy.

Cung Tuấn cường ngạnh bẻ gãy khớp tay Chu Tử Thư, giữ hai tay y tại đỉnh đầu: "Tử Thư à, tối nay ngươi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112