rẽ ngang gió tuyết (1-37)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
xa lạ quá, sau này chúng ta chính là huynh đệ, theo tuổi thì ta nhỏ nhất..." Y xoa cằm nhìn Cung Tuấn: "Lãm Minh huynh."

Từ Thế Xương nhìn thấy người hợp ý y là lại bắt đầu luyên thuyên, vừa kể mình vì tổ chức yến tiệc mà lao tâm khổ tứ thế nào, đã chuẩn bị bao nhiêu trò tiêu khiển, vừa dẫn Cung Tuấn và Chu Tử Thư nhập tiệc.

Phi Hà Các đã đốt địa long, bên trong ấm áp như xuân về.

Trong tiệc có người nâng ly uống rượu, có người ngâm thơ đối câu, cũng có dăm ba kẻ cùng nhau bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt, quốc gia đại sự.

Chu Trương Hoài vừa bước vào, xung quanh đột nhiên im bặt, tất cả đều cúi người trước y, hành lễ: "Tiểu Hầu gia".

Chu Tử Thư phất tay: "Miễn lễ."

Trước ánh mắt của mọi người, Chu Tử Thư an tọa, vừa khéo ngồi đối diện với Cung Tuấn.

Có vẻ vì bệnh còn chưa dứt, ánh mắt y có hơi thất thần, hoàn toàn trái ngược với ánh mắt hừng hực như lửa của Cung Tuấn. Ánh mắt ấy chưa từng rời khỏi, y lại làm như không thấy.

Những kẻ chung bối phận với Chu Tử Thư bước đến bắt chuyện với y, mở miệng là "Trường Hoài", "Tam lang", có kẻ hỏi y bệnh tình thế nào, cũng có kẻ mời y mùa xuân sau cùng nhau ra ngoài du xuân, năm ngoái diều của Chính Tắc Hầu bay cao ngút ngàn, bọn họ vẫn đang ngóng trông được chiêm ngưỡng thêm lần nữa.

Từ Thế Xương chen qua đám người, tự tay rót rượu cho Trường Hoài, nói: "Ca ca, đây là Hồ Bích nhất phẩm huynh thích nhất. Lúc nãy huynh đến hơi trễ, không được chứng kiến tài nghệ của Lãm Minh huynh, hai mươi bốn chiếc phi tiêu không trật một chiếc. Nhìn huynh ấy làm ta nhớ tới năm ấy Tùng Tuyển cũng lợi hại như thế này, mỗi lần yến tiệc có trò ném phi tiêu là không ai thắng nổi huynh ấy..."

"Khụ khụ!"

Một người đang đứng bên cạnh bắt đầu ho sặc sụa, giơ tay đẩy Từ Thế Xương, không ngừng chớp mắt ra hiệu cho y đừng nói nữa.

Từ Thế Xương không hay biết gì, còn quay sang mắng người: "Mẫu thân nhà ngươi, đụng ta làm gì? Ta cùng ca ca nói chuyện một chút làm các ngươi ghen tị đỏ mắt rồi à, đi chỗ khác đi!"

Người kia thấp giọng mắng: "Tên tiểu Thái tuế nhà người!"

Hắn hất hàm, ý bảo Từ Thế Xương mau nhìn sắc mặt Chu Tử Thư.

Từ Thế Xương lúc này mới nhìn thấy vẻ mặt như mất hồn của Chu Tử Thư, từ đầu đến cuối chỉ cầm chén rượu trên tay, không hề đáp lời y.

Y mới nhớ ra, Hồ Bích không phải loại rượu Chu Tử Thư thích, mà là loại rượu mà người kia thích nhất.

Vừa mới qua ngày giỗ của người kia, Chu Tử Thư cáo bệnh lâu ngày, chắc hẳn là vì đau thương chưa dứt.

Từ Thế Xương nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Tử Thư, trong lòng rối rắm. Bọn họ đều là bằng hữu thân thiết, người kia đã mất nhiều năm, lẽ nào chỉ vì Trường Hoài đau buồn mà cái tên này bị biến thành cấm kị không được nhắc tới rồi dần biến mất trong ký ức của bọn họ?

Tiểu Thái tuế bụng dạ không thâm sâu, trong lòng có bất mãn cũng không giấu giếm.

Từ Thế Xương tựa như đứa trẻ giận dỗi đặt mạnh bình rượu xuống bàn, nói: "Huynh và người kia là tri kỷ, hai người là long phụng trong nhân gian, nhưng người người xưng ta là tiểu Thái tuế, y là tiểu Ma đầu, tri kỷ của y không phải chỉ có mình huynh."

Người bên cạnh nắm tay áo y ngăn lại: "Ngươi nói gì thế? Cẩm Lân, ngươi uống say rồi!"

Từ Thế Xương mất kiên nhẫn gạt tay người kia ra: "Cút đi, ta đây vẫn tỉnh táo!"

Chu Tử Thư miễn cưỡng mỉm cười, nhìn Từ Thế Xương nói: "Ta biết chứ."

Thái độ của y bình thản như không, Từ Thế Xương như đấm vào bông, tâm tình nghẹn ứ, dứt khoát xoay người tiếp tục đón khách.

Người bên cạnh thấy tình huống không xong, hô hào mời Chu Tử Thư uống rượu, y cũng không chối từ, ai mời cũng uống. Một ly lại tiếp một ly, chẳng dừng qua một khắc.

Chu Tử Thư kiệm lời, phần lớn thời gian đều im lặng nghe người khác nói. Người khác tôn kính gọi y tiểu Hầu gia, y lại không được thế mà kiêu, lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi, ấm áp tựa gió xuân, gặp ai cũng vui vẻ hòa hợp.

Trừ Cung Tuấn.

Lúc đàm đạo, có người nhắc tới Cung Tuấn, Chu Tử Thư bất động thanh sắc, lập tức đổi chủ đề, hai ba lần như vậy, ai cũng ngầm hiểu trong lòng, Chính Tắc Hầu không ưa thích kẻ nhà quê đến từ Tần Hoài này.

Chính Tắc Hầu hài lòng là quan trọng nhất, bọn họ đều bắt đầu xa lánh Cung Tuấn.

Cung Tuấn cũng không tức giận, chỉ cảm thấy sự tình ngày càng thú vị rồi, y gỡ mảnh ngọc Kỳ Lân trên eo, thong thả bước tới.

Chu Tử Thư đưa mắt, nhìn thấy mảnh ngọc trên tay Cung Tuấn, chốc lát thất thần.

Người bên cạnh gọi y: "Trường Hoài, ngài đang nhìn gì đấy?"

Chu Tử Thư tỉnh táo lại, dời tầm mắt, đầu bắt đầu ngây ngất, hẳn là đã say.

Y sợ thất lễ trước mặt người khác, thấp giọng nói: "Ta đi thay y phục."

Trò ném phi tiêu ngoài đình viện vẫn tiếp tục, có người hứng chí bắt đầu đánh cược, Từ Thế Xương cũng góp một miếng phỉ thúy thượng đẳng. Cuộc so tài càng lúc càng kịch liệt, tiếng hò reo như sấm.

Từ Thế Xương còn bực bội chuyện của Chu Tử Thư lúc nãy, cũng hết hứng chơi đùa, cứ ngồi ủ dột trên ghế.

Cung Tuấn bước đến, xoa đầu y.

Từ Thế Xương ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt đều sáng cả lên: "Lãm Minh huynh? Sao huynh lại ra đây, có phải tiếp đãi không chu toàn?"

Cung Tuấn đáp: "Rất chu toàn, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện."

"Huynh cứ nói."

"Trong nhà Chính Tắc Hầu còn có huynh đệ mặt mũi giống y hay không?"

"Làm sao mà còn được?" Từ Thế Xương cười hắn nói năng hoang đường xong mới nói tiếp: "Vị ca ca này của ta, phụ thân và huynh trưởng toàn bộ đều đã chết dưới vó ngựa Tẩu Mã Xuyên rồi, trong phủ hiện giờ chỉ còn mình y. Cũng may Lãm Minh huynh hỏi ta trước, nếu trực tiếp hỏi lại chọc y đau lòng."

Cung Tuấn mỉm cười, ánh mắt đưa sang thân hình anh tuấn cao gầy, lời nói chứa đầy thâm ý: "Ta nào dám chọc y."

/

Chu Tử Thư đã bắt đầu vất váng, hai kẻ hầu đỡ y vào một căn phòng dành cho khách. Men rượu trong bụng làm y khó chịu, càng không muốn thấy bất cứ ai, bèn phất tay đuổi người ra ngoài, định ngủ một giấc cho tỉnh rượu.

Người hầu không dám trái ý Chính Tắc Hầu, cúi đầu vâng dạ rồi lui ra.

Tiếng củi cháy tí tách trong lò sửa cũng chẳng thể đánh vỡ sự im lặng nặng nề trong phòng. Chu Tử Thư chậm rãi chìm vào giấc ngủ, ngủ càng say, mộng càng rõ.

Từ trận Tẩu Mã Xuyên sáu năm trước trở đi, y thường hay nằm mộng, có lúc là ác mộng, cũng có lúc là mộng đẹp.

Trong mộng chẳng còn cái rét cắt da của ngày đông, tuyết tựa lông vũ biến thành hoa lê dưới ánh mặt trời, nắng xuyên qua tán lá dày đặc, như tan vỡ ra trên nền đất.

Trường Hoài đang đứng dưới gốc lê, chợt thấy một thiếu niên thân khoác áo đỏ, tóc buộc dây vàng từ trên cây nhảy xuống.

Có vẻ như thiếu niên rất quen thuộc mấy chuyện leo nhà lật ngói, thân người ổn định tiếp đất. Nhìn thấy Chu Tử Thư, thiếu niên cong mắt cười, lưu tô trên eo vẫn còn đung đưa, vừa cười vừa nói: "Trường Hoài, hôm nay ngươi muốn đi thả diều hay đi luyện kiếm? Cho dù là cái nào ta cũng sẽ dạy ngươi."

Chu Tử Thư năm ấy nhỏ tuổi hơn thiếu niên, bộ dáng trắng trẻo, lanh lợi đáng yêu, y nhìn người trước mắt, cười cất tiếng gọi: "Tùng Tuyển."

Tùng Tuyển, Ôn Khách Hành.

Chú thích: Tiểu Ma đầu, tiểu Thái tuế đi đôi, xuất xứ từ "Thủy Hử Truyện": Tựa như Ma đầu trên trời giáng xuống, quả là Thái tuế giữa nhân gian.

------oOo------

Nguồn: EbookTruyen.VN

Chương 6. Quần Anh Yến (3)

Chu Tử Thư thuở thiếu thời học tập tại thư viện Minh Đỉnh, tiên sinh dạy học thấy y trời sinh tài tuấn, đặc biệt quan tâm việc học của y, lúc nào cũng muốn dạy thêm cho y.

Trường Hoài cũng ngoan ngoãn ở lại, các học sinh khác đã ra về hết, y vẫn ở lại nghe tiên sinh giảng kinh văn, vì vậy rất ít khi y ra ngoài chơi đùa như bạn đồng trang lứa.

Trừ những lúc Ôn Khách Hành tới.

Chẳng cần biết đã tới giờ tan học hay chưa, Ôn Khách Hành lúc nào cũng tự nhiên leo tường vào dẫn y trốn học chạy ra ngoài phố, xem đủ thứ mới lạ trên đời.

Ban đầu Chu Tử Thư sợ chọc giận tiên sinh, không đồng ý cùng thiếu niên trốn học.

Ôn Khách Hành cũng không ép y, chỉ lấy trong ngực ra một người rối nho nhỏ được làm bằng giấy dùng để biểu diễn rối bóng, vừa hát mấy câu lạc điệu, vừa điều khiển người rối, rồi lại tiếp tục hỏi: "Hôm nay phố Tây dựng đài biểu diễn tuồng 'Xích Hà Khách', kinh văn thì ngày nào cũng học, nhưng muốn xem biểu diễn thì một năm chỉ có một lần, ngươi không đi thật à?"

Chu Tử Thư nhìn con rối sặc sỡ, đắn đo tới nỗi cả mặt cũng đỏ hồng, cuối cùng mới thấp giọng hỏi: "Chỉ đi xem một canh giờ rồi về chắc không tính là trốn học đâu nhỉ?"

Ôn Khách Hành cười ha ha: "Dĩ nhiên là không tính rồi."

Có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba... Nhiều lần rồi cũng có một lần bị tiên sinh bắt gặp.

Ngày đó, Chu Tử Thư vừa đứng trên vai Ôn Khách Hành vừa leo ra khỏi tường, tiên sinh nhìn thấy, giơ cây thước gỗ trên tay, lớn tiếng mắng Ôn Khách Hành: "Cái tên ngu ngốc trời đánh này!"

Ôn Khách Hành quay đầu lại, cũng không sợ hãi, còn gập người hành lễ với tiên sinh: "Cảm tạ tiên sinh ban tên, tên ngu ngốc tạ lễ!"

Đôi mắt ấy toàn là kiêu ngạo bất kham, nói dứt lời liền vịn cành cây, leo ra ngoài, chỉ để lại hoa lê rơi như tuyết.

Hôm ấy Ôn Khách Hành dắt tay y đi khắp phố phường, từ đường lớn hẻm nhỏ, các tiệm quán san sát nhau, cờ vải sặc sỡ phấp phới, người người nhộn nhịp qua lại.

Bên tai là các loại âm thanh rộn ràng, làm Chu Tử Thư hoa cả mắt, Ôn Khách Hành vốn nắm lấy tay y, chẳng biết bị ai đâm sầm vào, hai đứa trẻ cứ thế lạc mất nhau.

Chu Tử Thư ngày thường đều ngồi xe ngựa ra ngoài, không biết đường đi, giữa phố xá đông đúc không ngừng đưa mắt tìm kiếm, lại chẳng thể tìm thấy bóng dáng của Ôn Khách Hành.

Trường Hoài lúc nhỏ là quỷ khóc nhè, phụ thân nói y không có bản tính khát máu của con nhà tướng, lúc gặp chuyện việc đầu tiên làm là rơi nước mắt.

Lúc y gần như sụp đổ, tay y được ai đó nắm lấy, xoay đầu lại liền rơi vào ánh mắt Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành thấy mắt y ướt nhòe, biết là y bị dọa, liền cười nói: "Khóc cái gì? Ta tìm thấy ngươi rồi, Trường Hoài."

Hiếm khi mới gặp một giấc mơ đẹp lại bị những ý nghĩ hỗn độn phá rối.

Mộng cảnh biến thành ánh tàn dương đỏ rực phủ lên vách núi xám xịt của chiến trường Tẩu Mã Xuyên.

Chu Tử Thư nặng nề nhấc từng bước, dưới chân là hàng trăm hàng nghìn xác thịt, máu tanh ngập trời, thi thể thối nát, ruồi nhặng khắp nơi.

Máu tươi nhuộm hồng cả đất, chẳng khác gì địa ngục trần gian.

Y gần như ngộp thở, đột nhiên gió lạnh nổi lên, ngẩng mắt nhìn, chỉ thấy trên cột cờ cao ngút treo một cỗ thi thể mặc áo giáp bạc trắng kỳ lân.

Cơn gió ấy lạnh lẽo thấu xương, thổi vào tay áo y, khiến y bất giác run rẩy, thân thể ngã chúi về phía trước... Rồi y đột nhiên tỉnh lại.

Phòng khách nhỏ, than vẫn rực hồng trong lò, bị gió thổi qua, sắc lửa càng đượm.

Cơn gió thổi vào phòng cùng người mở cửa.

Mắt Trường Hoài tối sầm, nhìn xuyên qua rèm lụa, chỉ thấy một dáng hình mơ hồ. Ngọc bội kỳ lân trên hông người đó đung đưa theo nhịp bước, phát ra âm thanh trong trẻo.

Trường Hoài ngẩn ra, trong phút chốc cứ tưởng mình vẫn còn trong mộng: "Tùng Tuyển?"

Đối phương vén rèm, khuôn mặt anh tuấn rõ ràng trước mắt, giọng nói trầm ấm: "Cuối cùng cũng tìm được ngươi, Trường Hoài." Trường Hoài lặng người.

Ngươi kia tiến lại càng gần, đưa tay nắm lấy cổ tay y, hơi thở ấm nóng phả trên mặt y.

Ánh mắt đối phương tựa như muốn giam cầm y lại, giây lát sau mới nói tiếp: "Hay ta nên cung kính gọi ngài một tiếng "Chính Tắc Hầu"?" Chu Tử Thư lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo.

"Cung Tuấn."

------oOo------

Nguồn: EbookTruyen.VN

Chương 7:

Cung Tuấn cong mắt, càng nắm chặt lấy cổ tay y: "Ồ, ta còn tưởng Chính Tắc Hầu không quen ta đấy."

Cổ tay Chu Tử Thư bị siết đau, nhíu mày nói: "Buông tay." Vẫn là cái giọng điệu ra lệnh ấy.

Đêm đó tưởng Trường Hoài là nam kỹ của Lầu Phù Dung, Cung Tuấn còn bảo y đúng thật là kẻ khó hầu, tới bây giờ biết y chính là Chính Tắc Hầu, mới hiểu được cái tính ngạo mạn ấy là từ đâu ra.

Chu gia, bề thế quyền quý, hiển hách kinh thành.

Là Tam công tử lớn lên trong Hầu gia, là tiểu Hầu gia đương nhiệm, lại bị hắn ức hiếp cả một đêm, sao không cáu kỉnh cho được?

Nhưng Cung Tuấn hắn trước nay chưa từng biết sợ hãi, chẳng những không buông tay, lại còn tiện lần theo cổ tay bắt lấy tay y.

Cung Tuấn cười mỉm nói: "Mà còn nữa, trên người ngươi còn chỗ nào ta chưa từng chạm qua sao?"

Gương mặt tái nhợt của Chu Tử Thư tức khắc đỏ bừng, mắng: "Nói bậy."

Y vẫn chưa khỏi ốm hẳn, lại uống thêm ít rượu, mắng Cung Tuấn một câu, lúc này liền ho như sắp chết, thiếu nước ho cả ra máu.

Cung Tuấn thấy y bực đến độ này, cũng không sốt ruột ép y nữa, vội nói: "Được được được, là ta nói bậy."

Hắn nhanh chóng buông tay, xoay người tới bên cạnh Chu Tử Thư, nằm ngửa xuống.

Lưng Chu Tử Thư thẳng tắp, ngồi nghiêm chỉnh, Cung Tuấn lại tùy ý nằm nghiêng, tay đỡ lấy đầu. Cả hai đều đang ở trên một chiếc sập dài, ở giữa chỉ vẻn vẹn một cái bàn ngăn cách.

Một chốc lặng thinh, Cung Tuấn quyết định ra đòn phủ đầu trước, nói:

"Lời là nói bậy, nhưng sự thật chẳng thể chối . Tiểu Hầu gia, ở Lầu Phù Dung ngươi thừa dịp ta say rượu cường bạo ta, đây là sự thật không thể chối cãi."

Chu Tử Thư suýt nữa thì nổi giận: "Ta cường bạo ngươi?"

"Đúng vậy, nhân chứng, là ta, vật chứng, ừm..." Hắn vén cổ áo cho Chu Tử Thư thấy rõ, phần dưới cổ, trên xương quai xanh đều lộ ra dấu răng màu đỏ nhạt, nói: "Nhân chứng vật chứng đủ cả, Thư Thư, ngươi cắn ta sâu lắm đấy."

Hắn nói câu cuối cùng đầy ngả ngớn, đôi mắt lộ vẻ phong lưu.

Chu Tử Thư ngồi không yên nổi nữa, thực sự không muốn nhớ lại đêm đó mình rốt cuộc đã làm gì với Cung Tuấn, đứng dậy muốn rời .

Cung Tuấn cũng không gấp, thong dong nói: "Cứ như vậy mà đi à? Tiểu Hầu gia hôm nay tới Phi Hà Các, không phải là để gặp ta sao?"

Bước chân Chu Tử Thư ngừng lại, nhưng không quay đầu, giọng điệu lạnh nhạt hỏi: "Ở đâu ra chuyện ấy?"

Cung Tuấn cười, đã biết mình đoán không sai: "Dạo gần đây thầy ngươi

– Trần Văn Chính gặp phải chút phiền toái không nhỏ, vốn nghe Chính Tắc Hầu trọng tình trọng nghĩa, hẳn sẽ không nhắm mắt làm ngơ."

...

Trước khi diễn ra Quần Anh Yến, Chu Tử Thư nhận được mật báo, người của Hoàng Thành Ty phụng mệnh tới quê Trần Văn Chính, điều tra chuyện cũ của Trần gia.

Nếu không có bằng chứng và manh mối rõ ràng, Hoàng Thành Ty sẽ không dễ dàng được điều động chỉ để đi điều tra một quan viên tiền triều.

Chu Tử Thư hoài nghi thầy Trần Văn Chính bị kẻ khác bắt được sơ hở, lập tức mời Trần Văn Chính tới quý phủ, hỏi ông hồi còn ở quê cũ có từng làm chuyện lầm lỗi gì hay không.

Trần Văn Chính biết Chu Tử Thư đã hỏi, tức không phải chuyện nhỏ, đắn đo một lát, cũng thành thực khai báo với Chu Tử Thư, rằng trước khi vào kinh thi tuyển, ông có từng nạp một vị thiếp thất ở Dương Châu.

Chu Tử Thư nghe đây cũng chẳng phải tội gì lớn, nhưng câu tiếp theo, lại khiến y nhăn mặt chau mày, nhận ra tình thế không ổn.

Người phụ nữ tên là Mạn Nương kia, vốn là người trong phòng của phụ thân Trần Văn Chính, Trần Văn Chính lúc , ái mộ khó buông, đợi sau khi phụ thân qua đời, liền trộm nạp nàng làm thiếp thất.

Tận cho tới khi vào kinh đi thi, cưới hiền thê, mới cắt đứt tình cảm với Mạn Nương.

Thông dâm với thiếp thất của phụ thân trong nhà, bê bối trái với luân thường đạo lý, loạn luân khó dung, một khi bại lộ, cả tiền đồ làm quan lẫn danh vọng của Trần Văn Chính nhất định sẽ tan tành.

Trần gia ban đầu vốn đã định giết Mạn Nương, diệt trừ hậu họa, nhưng

Trần Văn Chính vẫn luôn cảm thấy có lỗi với nàng, không chịu đồng ý, Trần gia cũng hết cách, chỉ đành để Mạn Nương an dưỡng ở biệt uyển Trần phủ.

May mà Mạn Nương vẫn luôn ghi nhớ tình cảm giữa mình và Trần Văn Chính, một mực an phận, chưa từng gây ra chút phiền phức nào, thế nên bao năm qua vẫn sống bình an yên ổn.

Chuyện cũ vừa dứtũ, lưng Trần Văn Chính thấm một tầng mồ hôi, vừa thẹn vừa xấu hổ, không ngờ cả một đời thanh danh, chút thời gian tuổi già của mình cũng khó giữ, chỉ vì Mạn Nương này.

Chu Tử Thư không bình luận gì về hành động của ông, chỉ hỏi: "Giả như bản hầu nguyện ý ra mặt cho thầy, tiễn Mạn Nương kia một đoạn, hoàn toàn kết thúc chuyện này, thầy có đồng ý hay không?"

Trần Văn Chính quỳ xuống trước mặt Chu Tử Thư, lấy tay áo gạt lệ, nói: "Dưới gối Mạn Nương không có lấy một đứa con, lẻ loi hiu quạnh ở nhà cũ, hơn mười năm nay xuân hạ thu đông đều chỉ có một mình, khốn khổ thế nào chẳng cần bàn. Cả đời này nàng chưa từng làm khó lão thần, lão thần cũng chẳng phải hạng vong ơn bội nghĩa. Chốn quan trường chìm nổi, đều là số mệnh, tiểu Hầu gia, xin ngài thủ hạ lưu tình."

Chu Tử Thư cười nhẹ: "Tốt lắm, như thế chuyện tình mới còn đường cứu vãn."

Chu Tử Thư nghĩ, chuyến này Hoàng Thành Ty tám chín phần mười là tới tìm Mạn Nương. Y lập tức phái một đội thân tín của mình ra khỏi thành, tới Dương Châu đón Mạn Nương vào kinh, không ngờ vẫn chậm một bước.

Đội thân tín này quay về phục lệnh, vừa đặt chân tới trạm dịch ở ngoại ô kinh thành, lại đúng lúc đụng phải người của Hoàng Thành Ty.

Thân tín trong lúc nói chuyện thì tình cờ nghe được, bọn họ vẫn luôn giam lỏng Mạn Nương trong trạm dịch, chậm chạp mãi vẫn chưa đưa người vào kinh thành.

Thân tín lập tức quay về Hầu phủ, bẩm báo việc này cho Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư nghe đến đây, lòng tỏ như gương, người phía sau màn đây là đang đặt dao kề cổ Trần Văn Chính, đợi để trao đổi điều kiện.

Vậy cái kẻ đứng sau màn này là ai?

Ngoại trừ Cung Tuấn dạo gần đây được Trần Văn Chính dâng tấu nhiều nhất, y chẳng thể nghĩ ra ai khác.

Thậm chí Chu Tử Thư còn phỏng đoán, chuyện thân tín của mình tình cờ nghe được Mạn Nương bị giam lỏng ở trạm dịch cũng chẳng phải ngẫu nhiên, mà là do Cung Tuấn cố ý tung tin.

...

Chu Tử Thư xoay người, nhìn về phía Cung Tuấn.

Cung Tuấn chống khuỷu tay đỡ nửa người trên, nằm ngất ngưởng trên giường nhỏ, cầm lấy ngọc bội Kỳ Lân quấn trên eo, giơ qua, cười mỉm hỏi lại: "Tiểu Hầu gia, ngươi đi hay là không đi đây?"

Chu Tử Thư mím môi chẳng ừ hử gì, một lúc lâu sau, lại quay lại ngồi lên sập.

Y lạnh giọng hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

Cung Tuấn tựa lên bàn ngăn cách giữa chiếc sập dài, lấy tay nâng cằm, ánh mắt trong veo, nói: "Sau khi ta vào kinh, từng gửi cho phủ Chính Tắc Hầu ba lượt thiếp mời, tiểu Hầu gia vẫn luôn cáo ốm, không chịu gặp mặt. Ta đành phải nghĩ cách khiến Hầu gia không gặp ta không được."

"Chỉ vì muốn gặp ta?"

"Đúng, là vì muốn gặp ngươi, nhưng phải là ngươi chủ động tới bái kiến mới được, bởi Cung Lãm Minh ta ghét nhất là bị đóng sập cửa ngay trước mặt."

Chu Tử Thư nghe ý như thể hắn canh cánh trong lòng chuyện Hầu phủ không nghênh đón vị khách quý là hắn, cũng vì chuyện này mà Cung Tuấn sớm đã ghi thù y trong lòng, giờ mới mượn chuyện của Trần Văn Chính làm khó y.

Chu Tử Thư nói: "Hôm nay ngươi cũng gặp được rồi, có thể thả người hay chưa?"

Cung Tuấn nói: "Người ta muốn gặp là Chính Tắc Hầu."

Chu Tử Thư nhăn mày lại, hỏi: "Là ý gì? Ta chính là Chính Tắc Hầu."

Cung Tuấn nhìn đôi tai y bị men say hun đỏ ửng, cười cười: "Ngươi là Chính Tắc Hầu, hay là Trường Hoài?"

Ngón tay Chu Tử Thư bất chợt căng thẳng.

Cung Tuấn hỏi: "Chính Tắc Hầu tới thiếp mời của ta cũng không nhận, hà cớ gì đêm đó lại ngủ bên cạnh ta ở lầu Phù Dung? Trường Hoài, rõ ràng ngươi biết ta là ai, đừng nói với ta mấy lời nhận sai người gì đó."

Một hồi lặng thinh trôi qua, Chu Tử Thư khó khăn mở miệng, nói: "Ta uống say, Cung Tuấn, chẳng qua chỉ là hiểu lầm... Mong ngươi quên cả đi..."

"Quên đi? Hay cho một chữ quên đi." Cung Tuấn mỉa mai nói: "Phải chăng tiểu Hầu gia cho rằng ta là loại thấp kém, thích thì chơi đùa, thế nên chỉ cần một câu "Quên đi" là có thể xong chuyện?"

Chu Tử Thư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112
Ẩn QC