trọng sinh bạn cùng bàn (1-26)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
văn truyền đến tai Trương Triết Hạn.

Trương Kiến Thành chặn cửa, nhìn hai lần vào lớp học, sau đó lại nhìn ra ngoài, nhìn bóng lưng càng lúc càng xa ở đầu hành lang bên kia, hít thở sâu hai cái.

Bóng lưng kia, độc nhất vô nhị toàn trường.

Trương Triết Hạn để ý tới thay đổi tâm trạng của ông, nhìn theo.

Nam sinh không vui bước đi, hai tay nhét túi quần, bóng lưng cao gầy, kiểu tóc hơi lộn xộn, chỉ một mắt Trương Triết Hạn cung nhận ra đó là Cung Tuấn, dù có lẫn vào trong đám người, Trương Triết Hạn cũng không thể nhận nhầm hắn.

Trương Triết Hạn mới nãy nhìn thấy danh sách học sinh xuất sắc lớp 1 trêи bàn làm việc của Trương Kiến Thanh, hai chữ "Cung Tuấn" đứng ở vị
trí đầu tiên rất nổi bật, hơn nữa còn đánh dấu sao năm cánh đỏ tươi. Cậu thậm chí còn có chút hoài nghi đời này của mình có phải có thêm vận may nào không.

Vì cậu mới chuyển đến Văn Lễ, dễ dàng học cùng lớp với hắn.

Bóng lưng của Cung Tuấn nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ.

Trương Triết Hạn thu hồi tầm mắt: "Thầy ơi, em muốn đi nhà vệ sinh."

Trương Kiến Thanh "A..." một tiếng, thu hồi nửa bước chân bước vào phòng học lại: "Được, ở bên kia." Ông chỉ chỗ Cung Tuấn biến mất: "Trêи cửa có bảng, thầy ở đây đợi em trở lại."

Lúc chờ Trương Triết Hạn trở lại, mặt Trương Kiến Thanh đã dán lên cửa sổ.

Cửa nhà vệ sinh bị đá văng, đập vào tường hai cái, Cung Tuấn hít hít mũi, sắc mặt còn lạnh hơn vừa nãy.

Mùi thuốc lá trong nhà vệ sinh nồng đến mức sặc người.

Hắn sờ túi, không mang thuốc lá, đạp cửa lại, mới đi rửa tay cho tỉnh táo một chút.

Mấy học sinh hút thuốc núp ở gian bên cạnh bị âm thanh này doạ sợ hết hồn, bọn họ còn cố ý chọn nhà vệ sinh cũ, là sợ bị phát hiện. Đợi một hồi không thấy có động tĩnh gì khác, biết là không phải thầy, vội vàng đẩy cửa gian phòng ra.

Bồn rửa tay của nhà vệ sinh Văn Lễ 1 có một cái gương lớn, đám học sinh đẩy cửa ra nhìn gương một cái, lại yên lặng đóng vào.

Động tác rửa tay của Cung Tuấn dừng một chút, liếc về phía sau một cái, không để ý đến nữa.

Nhưng mà một phút sau, cửa nhà vệ sinh một lần nữa bị đẩy ra.
Mấy người trong gian phòng khóc không ra nước mắt.

Bọn họ tạo ra cái nghiệp gì vậy, khó khăn lắm mới len lén hút thuốc được, đụng phải Cung Tuấn cũng cho qua đi, sao lại thêm một người nữa, năm hai căn thời gian đi học rồi đi wc sao?

"Cung Tuấn." Da Trương Triết Hạn trắng hơn con trai bình thường, vừa đi cả đường không có vật che chắn, mặt phơi có chút đỏ lên, cậu vẫn mặc thường phục, áo T-shirt màu trắng thông thường, vì chạy tới mà vạt áo cuốn lại, đường nét eo như ẩn như hiện.

Cậu trực tiếp nhìn chằm chằm Cung Tuấn, đối phương đang cúi đầu nghiêm túc rửa mặt, chỗ cố tay áo không cuộn lên bị làm ướt, Trương Triết Hạn chỉ có thể nhìn thấy đường cong gò má của hắn có chút nhu hoà.

Hít mũi một cái, mùi thuốc lá như lấy mạng chui vào mũi, đoán chừng nơi này vừa có người hút thuốc.

Trương Triết Hạn nín thở một lát, xoay người đóng cửa wc, khoá cửa lại.

Chốt cửa xong âm thanh yên tĩnh ở wc hết sức rõ ràng, đám người gian bên cạnh cũng không dám thở mạnh.

Con mẹ nó, đây rõ ràng là đi gây chuyện phải không?

Người bên ngoài là nhân vật thần thánh nào mà dám tìm đến Cung Tuấn gây chuyện?

Nếu không phải sợ hãi, bọn họ nhất định phải mở cửa ra xem trò vui.

Nghe được tiếng động, Cung Tuấn nhíu mày, không ngẩng đầu, rút hai tờ giấy, ung dung thong thả lau khô tay.

Mỗi ngày đều có người tìm hắn, nếu không có ai đến tìm, thì hắn chắc chắn không phải là Cung Tuấn rồi.
Trương Triết Hạn cũng biết chuyện này, cậu cắn răng đứng sau lưng Cung Tuấn, vụng về chống hai tay lên bồn rửa tay, nghiêng nửa người dưới, đẩy Cung Tuấn dính vào bồn rửa, khoảng cách hai người bỗng nhiên trở nên quá gần.

Hơi thở Trương Triết Hạn kẹp giữa lồng ngực phập phồng của cậu và lưng Cung Tuấn, lấy tư thế không được tự nhiên này ôm người vào trong lòng mình, vểnh môi tự giới thiệu: "Tôi là Trương Triết Hạn, hôm nay mới chuyển đến lớp tự nhiên 1."

Giờ không có quan hệ không để ý đến cậu, sau này cũng không để ý, cả đời sẽ không để ý.

Đây là một tư thế mang tính xâm lược cao, Cung Tuấn không thích tiếp xúc thân mật với người khác, bất ngờ không kịp đề phòng bị vây vào tư thế này, đến cả hắn cũng sửng sốt hai giây, hơi thở nam sinh ấm áp và trêи người lộ ra mùi vị nhàn nhạt muốn xâm lược hắn.

"Tránh ra." Cung Tuấn ngẩng đầu lên, sắc mặt bỗng lạnh lẽo, tầm mắt lướt qua nam sinh trong gương ráy tai hơi đỏ lên.

Có điều hắn bình tĩnh lại

Hai giây sau, cổ tay Trương Triết Hạn bị nắm lấy, Cung Tuấn dùng sức không nhỏ, cậu nhíu mày vì đau, lui về phía sau hai bước, tư thế hai người liền thay đổi.

Cậu bị Cung Tuấn nắm gáy, chân bị đối phương chặn lại, tay đặt trêи bồn rửa, phía gáy truyền đến cảm giác lạnh, ngón tay đối phương vuốt trêи cổ cậu.

Cặp mắt Trương Triết Hạn trợn to, giãy giụa theo bản năng, sức lực của hai người khác xa nhau nên chẳng làm gì được, cậu từ người thực vật mới trở lại bình thường, chưa thích ứng hoàn toàn với cơ thể, lại thiếu rèn luyện, Cung Tuấn ra tay trước, chiếm thế thượng phong, cánh tay bị nắm ngược lại.
Tiếng chế nhạo của Cung Tuấn, dính sát sau lưng Trương Triết Hạn, nhìn thấy gáy cậu có vết đỏ, ghé sát tai cậu, gần như giễu cợt: "Cam đảm đấy?"


------oOo------

Chương 3: Bạn cùng bàn

Nguồn: EbookTruyen.Net

Động tác này mang tính xâm lược mạnh hơn.

Hơi thở của Trương Triết Hạn không yên, nâng mắt lên nhìn Cung Tuấn trong gương, khoé mắt đỏ lên, cắn môi dưới, giọng khàn nhẹ: "Tôi muốn làm bạn cùng bàn với cậu."

Đây là mục đích cậu tìm Cung Tuấn.

Ở tuổi học sinh, bạn cùng bàn là thân phận có tính xâm nhập vào cuộc sống của đối phương nhất.

Mấy người núp ở gần đấy run lẩy bẩy.

Học sinh chuyển trường này thật lợi hại? Hay là uống rượu say mới có Triết Hạnng khí tìm đến đòi làm bạn cùng bàn với Cung Tuấn?

Có ai mà không biết Cung Tuấn từ khi mới vào học chưa bao giờ có bạn ngồi cùng bàn, mọi người nói rằng hắn không thích. Đến cả mấy người có quan hệ tốt với Cung Tuấn kia cũng không thể ngồi cùng bàn với hắn.

Tính tình Cung Tuấn kém như vậy, tên này chắc chắn phải bị tẩn cho một trận, đến lúc đó bọn họ có thể tốt bụng đi ra hốt xác cho hắn.

Nhưng trận đấu kịch liệt bọn họ chờ mãi không thấy truyền tới.

Trương Triết Hạn biết, với tính tình của Cung Tuấn, hơn nửa là sẽ không đồng ý, cậu nói ra, chỉ là muốn Cung Tuấn biết, mục đích mà mình tiếp cận hắn là như vậy, hết sức quang minh chính đại muốn thiết lập quan hệ với hắn.
Cậu vừa dứt lời, nét giễu cợt trêи mặt Cung Tuấn càng sâu, hừ lạnh một tiếng, buông Trương Triết Hạn ra, giống như là vừa nghe thấy một câu nói đùa, cũng không thèm nhìn Trương Triết Hạn, lại đi đến bồn bên cạnh rửa tay lần nữa, lúc xoay người đi ra, bước chân dừng lại một chút, lại cười hừ một tiếng.

Không đồng ý nhưng cũng chẳng từ chối.

Trương Triết Hạn không nhìn Cung Tuấn nữa, quay lại nhìn cổ mình trong gương, vẫn còn hơi đỏ, vẫn còn hơi lạnh chưa kịp rút đi.

Chờ hai người đi khỏi, mấy học sinh núp trong gian bên cạnh mới dám ra ngoài.

"Gay cấn! Gay cấn!"

"Mẹ, chỉ hận là không nhìn thấy hình! Sao lại không đánh vậy?"

"Điện thoại mày đâu? Lên diễn đàn của trường chút đi!"

"Lại còn cần mày phải chỉ hả? Title là gì? Đợi đã để tao nghĩ một chút."

Mấy phút sau, diễn đàn trường xuất hiện một bài viết nóng bỏng tay #Kinh hoàng! Học sinh chuyển trường ngày đầu tiên đã chặn thần thoại trong wc#.

Cung Tuấn tồn tại ở Văn Lễ bọn họ như một "Thần thoại".

Gia cảnh ưu việt, đại ca, cúp học đánh nhau tinh thông đủ các món nghề, nhưng mà ấy, mỗi lần thi học kỳ, thành tích đó lại khiến cho người ta chùn bước.

...

Giáo viên ngữ văn chia đoạn phân tích được một nửa, Cung Tuấn đã trở lại, chỉ là sắc mặc quá khó coi, ánh mắt quét qua bàn học của

mình, mới rơi xuống mặt bàn bên cạnh.

Vì từ trước đến nay không có ai ngồi, Cung Tuấn vốn dĩ đã biến nơi này thành địa bàn của mình, trêи mặt bàn đặt hai quyển sách của hắn, nhìn vẫn còn mới, nhìn như chưa giở ra lần nào, ngược lại trong ngăn bàn nhét một đống bài thi đã làm xong.

Cung Tuấn hơi phiền não, lấy mấy tờ giấy thi ra.

"Đại ca..." Lục Sơ Hành cầm quyển sách chắn trêи bàn, quay lại gọi hắn.

Cung Tuấn lại nhét bài thi vào trong ngăn bàn, còn mấy tờ trêи mặt bàn nhét vào nốt.

"Ở cửa."

Lục Hành Sơ nhắc nhở.

Ở cửa lớp học,Trương Kiến Thanh dẫn Trương Triết Hạn vào, chuẩn bị để cậu giới thiệu bản thân.

"Không cần căng thẳng, lớp chúng ta đều là... học sinh ngoan." Lúc nói ba chữ "Học sinh ngoan", đến cả ông cũng chột dạ.

Mới nãy còn trơ mắt nhìn thấy Cung Tuấn đi vào từ cửa sau, đau đầu quá.

Trương Triết Hạn đứng rất ngoan ngoãn, nghe được câu nói của Trương Kiến Thanh, nhìn phía sau lớp học, ánh mắt lao đến phía Cung Tuấn, sờ gáy một cái, cúi đầu cắn cánh môi dưới.

Trương Kiến Thanh gõ cửa một cái, chào giáo viên dạy văn trước, sờ cái đầu trọc của mình xong, dẫn người đi vào.

"Học sinh mới chuyển đến?"
"Đẹp trai đấy, nhìn đầu hói cười kìa."

"Nhìn bọn mình sao? Nhìn thêm chút nữa đi mà!"

Giáo viên ngữ văn nghiêm túc gõ bục giảng một cái.

"Đừng nói, quá đẹp trai." Lục Hành Sơ quay đầu nhìn về phía sau, một tay khoác lên bả vai Thích Vinh ngồi cùng bàn.

"Đúng mà, tao nói rồi, dáng đẹp, người cao." Thích Vinh nhíu mày.

"Mày có nói mặt mũi đâu?" Lục Sơ Hành véo bả vai hắn, xem ra hai người họ lại muốn đánh nhau.

Cung Tuấn nhìn lên, Trương Triết Hạn đang viết tên mình trêи bảng.

"Trương Triết Hạn"

Chữ viết của cậu rồng bay phượng múa, không nhìn kĩ còn không nhận ra cậu đang viết chữ gì.

Không hợp với khuôn mặt kia chút nào.

Cung Tuấn đột nhiên nghiêng người sang đạp cái ghế vì cản trở mà bị hắn ném đến chặn cửa.

Lục Sơ Hành xoay người: "Đại ca?"

Cung Tuấn một chân đạp ghế trở lại, vẻ mặt lãnh đạm dựa vào tường: "Liên quan gì đến tao?"

Lục Sơ Hành: "Không có, chỉ là muốn hỏi một chút, cái nhảy cóc đó của em..."

Cung Tuấn nhìn hắn một cái: "Chống đẩy ghế, hành lang."

Lời nói đơn giản, không chút dông dài.

Lục Sơ Hành hận bản thân quá lắm mồm.

Thích Vinh cười đến mức ôm bụng ngã trêи người hắn.

Cung Tuấn mở mí mắt, lia Thích Vinh một cái, Thích Vinh cũng cấm khẩu luôn.

"Ừ... Bạn học Trương tạm thời ngồi ở hàng thứ hai chỗ thứ ba nhé, có được không?"

Đó là chỗ của lớp phó học tập.

Lời của Trương Kiến Thanh vừa nói xong, nữ sinh ngồi bàn đầu có chút kϊƈɦ động tụm lại nói thầm với nhau, lớp phó học tập Khương Châu ngẩng đầu lên nhìn một cái, hình như không có dị nghị gì.

Trừ chỗ trống cạnh Cung Tuấn, cả lớp còn mỗi chỗ này còn trống.

Trương Triết Hạn nhìn lướt qua, cười nhẹ nhìn chủ nhiệm lớp: "Thầy ơi, em thích ngồi phía sau kia."

Giọng cậu không nhỏ, cũng rất nhẹ nhàng bình thản, người ngồi dưới cũng nghe thấy.

Chỗ phía sau là chỗ nào?

Là đất hội tụ của đám học sinh kém đó.

Đám cuối lớp đó thuần một màu áp chót, nhưng lớp bọn họ có tồn tại một cá biệt, chỗ trống duy nhất kia hay tồn tại bên cạnh vị đặc thù kia.

Lời Trương Triết Hạn vừa nói xong, sắc mặt Trương Kiến Thanh có chút mất tự nhiên, cũng không phải không muốn cho hắn ngồi hàng sau, chẳng qua là chỗ ngồi đó có chút lúng túng.
Trương Kiến Thanh và giáo viên dạy văn hai mắt nhìn nhau, đều thấy được khó xử trong mắt đối phương, chỉ có giáo viên mới hiểu được nỗi khổ của giáo viên thôi.

"Oa! Muốn ngồi cùng bàn với đại ca kìa!" Lục Sơ Hành nhíu mày, lộ ra vẻ mặt xem trò vui.

Thích Vinh gật đầu đánh giá: "Có Triết Hạnng khí, có can đảm, tiếc là không có cái mạng đó."

Trương Triết Hạn cũng không đợi chủ nhiệm nói, khom lưng kính cẩn: "Cảm ơn thầy, vậy em xin về chỗ ngồi trước."

Cậu vẫn đi tới chỗ Cung Tuấn, mặc kệ lời thán phục của các bạn học khác.

Trương Kiến Thanh sờ đầu mình một cái.

"Phắc, tới đây!"

"Đại ca, hay là để hai đứa bọn em cản lại?" Thích Vinh đề nghị.

"Không được, chỗ tốt bên cạnh lớp phó học tập không ngồi, thằng này còn định chuyển đến nơi nào?" Lục Sơ Hành đã đứng lên.

Cung Tuấn liếc mắt một cái: "Đang trong giờ học."

Phải có tổ chức, có kỷ luật, không thể làm lớp rồi loạn.

Lục Sơ Hành đặt ʍôиɠ ngồi xuống, mặt đầy bực bội.

Lúc bọn họ nói chuyện, Trương Triết Hạn đã đi đến cuối lớp, cậu gõ một cái lên bàn Cung Tuấn, nụ cười trêи mặt nhàn nhạt, khác một trời một vực với hình ảnh quật cường trong wc, cậu nhìn xuống bàn học.

Cung Tuấn ngồi dựa vào cửa sổ, ánh sáng tốt, trêи cửa sổ dán mấy tờ giấy thi cũng không ngăn được ánh sáng.

"Cung Tuấn sẽ không đánh người trong lớp học chứ?"

"Cũng không nói trước được, từ trước đến giờ Cung Tuấn không thích có bạn cùng bàn, học sinh mới vẻ ngoài đẹp trai thì được ích lợi gì chứ, não không được tốt lắm."

"Mặt vẫn đẹp trai, nhìn mặt, nhìn mặt."

"..."

Tiếng nghị luận trong lòng lớn dần lên.

Trương Kiến Thanh gõ cửa một cái: "Đang trong giờ học! Đừng có mà nói có nói không, ai nói tiếp tiết sau tôi cho đứng ngoài nói một tiết!"

Nói xong, ông lo lắng nhìn Trương Triết Hạn.

Lớp học cách phòng y tế không xa.

Chính là Trương Triết Hạn cao như vậy sợ hãi ngẩng lên, cậu phải thăm dò hai người kia.

"Bạn Cung Tuấn." Trương Triết Hạn kéo ghế ở cửa ra, muốn dọn dẹp đồ trong ngăn bàn.

Cung Tuấn đột nhiên đứng lên.

Lục Sơ Hành và Thích Vinh cũng ngay lập tức đứng lên theo: "Đại ca, chúng ta lên!"

"Mẹ ơi muốn đánh nhau hả?"

"Đầu hói vẫn còn ở đây, không chắc nữa, nhưng nhất định có kịch hay xem, quay video trước đã!"
"Không mang điện thoại, lát nữa gửi video cho tao với!"

"Đến cả Title tao cũng nghĩ xong rồi! Học sinh chuyển trường ngày đầu tiên solo với trùm trường bla bla!"

Mọi người đều nghĩ là Trương Triết Hạn muốn ngồi ở cuối lớp, này căn bản là "Cậu gây sự muốn Cung Tuấn chuyển đi".

Trương Kiến Thanh và giáo viên ngữ văn đẫ chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi có động sẽ lao đến ngay.

Trương Triết Hạn lùi một bước, giữ không gian cho Cung Tuấn.

Vì đối phương kéo cái ghế của mình, hắn bước lên hai bước, đạp chiếc ghế Trương Triết Hạn mới kéo đến ra, rõ ràng là dáng vẻ muốn độc chiếm chỗ ngồi.

Trương Kiến Thanh sờ mũi một cái: "Ngồi hàng thứ hai trêи đầu đi, chuyện vị trí..."

Khi đó còn kèm theo mấy lời như "Sắc mặt Cung Tuấn thật kinh khủng" "Muốn xem đánh nhau cơ" "Đầu hói bình thường vẫn sợ Cung Tuấn như thế à".

Cung Tuấn lại ngồi xuống, bỗng ngẩng đầu, hai tay bọc lại, lưng tựa vào ghế ngước đầu mắt nhìn lên bảng đen, giọng không thiện cảm: "Không học nữa hả?"

...

Cùng một ngày, trêи diễn đàn trường học có hai bài viết cực hot.

Một là #Kinh hoàng! Học sinh chuyển trường ngày đầu tiên chặn thần thoại ở wc blabla#

Một là #Kinh hoàng! Cung Tuấn có bạn cùng bàn rồi!#
[Người đứng xem trực tiếp, Cung Tuấn có thể nhịn được không đánh người, tui cảm thấy đây là kỳ tích]

[Nếu không phải quy định của diễn đàn là để tên thật, tui thực sự còn muốn hỏi xem có nên ship hai người này không, mặt chó ti tiện]

[Nói muốn ship đến điên rồi sao? Ai có thể chịu được cái tính kia của Cung Tuấn chứ? Cái người ở cạnh bồn xí đó có phải đang bịa chuyện hay không vậy? Tui không tin ở tình huống đó Cung Tuấn không đánh người.]

[Phắc, tao là chủ thớt wc, nếu như bịa chuyện, tao quét wc trăm ngày!]

[Năm nhất hả, được rồi, cạnh bồn xí giải tán đi]

[Lầu trêи à, Mị có thể chịu được tính của Cung Tuấn, chỉ cần hắn bằng lòng thoy!]

[Ăn ngay nói thật nè, học sinh mới rất đẹp trai đó]

[Ngày mai qua thăm lớp cô]

[Không cần không cần, tui post ảnh đây! Mấy cô từ từ thưởng thức! (Chèn hình: Cung Tuấn mặt lạnh, Trương Triết Hạn cười chúm chím sắp xếp lại bàn học, ánh mặt trời chiếu xuống người Trương Triết Hạn, như một vầng ánh sáng nhu hoà)]

[Cũng may Cung Tuấn không lăn lộn trêи diễn đàn, quyết rồi, hai cái nhan sắc này đều là của tui]

[Mỗi ngày một câu hỏi, hôm nay Cung Tuấn và bạn cùng bàn của hắn đánh nhau sao?]

Chẳng mấy khi diễn đàn của trường náo nhiệt như vậy.

Mặc dù Cung Tuấn không dạo quanh diễn đàn, nhưng Lục Sơ Hành
và Thích Vinh là khách quen, còn chưa đến lúc tan học, bài viết đã được đưa đến trước mặt Cung Tuấn.

Lúc sau, hai bài viết hot đều trở thành "Bài viết đã bị xoá bỏ, nếu có thắc mắc gì có thể liên lạc với nhân viên quản lý diễn đàn".


------oOo------

Chương 4: Kí túc xá

Nguồn: EbookTruyen.Net

"Bên kia là nhà thi đấu của trường, thường trời mưa sẽ học thể ɖu͙ƈ trong nhà thi đấu."

Tiết học cuối cùng của buổi chiều là tiết thể ɖu͙ƈ, tranh thủ thời gian này, Trương Kiến Thanh để cho lớp phó học tập Khương Châu dẫn Trương Triết Hạn đi lấy sách và đồng phục, chăn đệm kí túc xá, vân vân.

Buổi sáng nắng đến mức không mở nổi mắt, buổi chiều trời lại râm, nhiệt độ cũng dịu đi, Trương Triết Hạn mặc áo ngắn tay, có chút lạnh.

"Siêu thị trường ở đâu?" Cậu vẫn ôm sách trong ngực, lát nữa còn phải mang về lớp.

Khương Châu bị cắt ngang, đẩy mắt kính một cái: "Phía cổng trường, hơi xa, tôi nghĩ tốt nhất là cậu mang sách về, sau đó sẽ đi đến phòng giáo vụ lấy đồng phục trường và chăn đệm..."

Đang nói chuyện, Trương Triết Hạn cứ ngoảnh mặt về phía cổng trường.

Khương Châu không có cách nào khác, chỉ có thể đi theo cậu.

Siêu thị trường xa lớp học, bình thường giờ lên lớp sẽ không có ai đến, lúc Trương Triết Hạn đi vào, bà chủ còn đang nằm trêи ghế xem tivi.

Trương Triết Hạn đặt sách trêи quầy, cẩn thận chọn đồ.

"Lớp học không cho phép ăn vặt, cũng sắp đến giờ ăn chiều rồi." Khương Châu đứng bên cạnh khuyên nhủ, hắn thật ra không coi trọng Trương Triết Hạn lắm, hôm nay nội dung bàn luận của lớp chính là Trương Triết Hạn, từ trường Văn Thành đến, thành tích áp chót, còn chọn ngồi bàn cuối cùng.
Đây rõ ràng là một đứa học sinh kém.

Trương Triết Hạn khẽ ừ một tiếng, chọn một kẹo bạc hà, nhưng mà là một hãng chưa từng nghe tên.

Trêи đường trở về, cậu bóc kẹo ra, về đến lớp cũng không chia cho Khương Châu một viên.

Khương Châu mang theo hờn giận, cả đường Trương Triết Hạn lạnh nhạt với hắn, nhưng hắn lại là một lớp phó học tập tốt, thầy giao nhiệm vụ là phải hoàn thành tốt, như vậy mới có cơ hội giành được cán bộ ưu tú cuối học kỳ.

Giờ học hôm nay, sách Trương Triết Hạn cầm đều là của Cung Tuấn, sau tiết Ngữ Văn, Cung Tuấn không thấy đâu nữa.

Cung Tuấn không có ở đây, Lục Hành Sơ và Thích Vinh cùng Trần Niên Nhất đều chạy cả, không có học sinh quậy nào trong lớp, giáo viên có tiết hôm nay đều cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Trương Triết Hạn để sách mới dựa vào tường, chỗ cậu ngồi vốn dĩ là chỗ của Cung Tuấn, tất cả sách của Cung Tuấn vẫn còn ở trong ngăn bàn của cậu, Trương Triết Hạn không động vào.

Trương Triết Hạn vuốt nhẹ lên mặt bàn của Cung Tuấn hai cái, cúi đầu bất giác mang theo nụ cười yếu ớt.

Sách người này cũng không khác sách mới lắm, chưa viết chữ nào, thậm chí đến cả tên cũng không viết, trong ngăn bàn chất đầy bài thi. Cậu rút hai quyển sách mới của mình ra, nhét hai quyển cùng môn vốn của Cung Tuấn chồng sách kia của mình.

Khương Châu liên tục nhìn đồng hồ phía sau lớp học.

Đã qua nửa tiết học.

Cũng may động tác của Trương Triết Hạn cũng nhanh, lúc ra khỏi phòng
học, Khương Châu khinh bỉ liếc nhìn chỗ ngồi của Cung Tuấn.

"Phòng giáo vụ gần với kí túc xá, cho nên lát nữa có thể lấy đồ trước kí túc xá." Khương Châu hỏi: "Cậu cũng dùng đồ mang đến hả?"

Trương Triết Hạn ngậm kẹo trong miệng, vị bạc hà đánh thẳng vào vị giác, tinh thần của cậu mới khá hơn một chút, bước chân hơi dừng lại: "Không". Cậu rủ mắt, đi theo Khương Châu vào phòng giáo vụ.

Khương Châu Trương mặc một hồi, không tiếp lời của cậu, hắn chỉ là khách sáo hỏi một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112
Ẩn QC