Hon nguen vo ton 480- C510

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mãnh.

Bất quá gã không cả nghĩ, cấm cố năng lượng trói buộc khí hả đột nhiên dao động

đầy quỷ dị. Tuy không ảnh hưởng gì với gã nhưng gã không dám sơ ý, vội dùng tâm

thần quan sát toàn thân.

Hạ Kỳ Lạp thấy gã không phản ứng thì buồn bực, lắc tay gã làm nũng: “Ca ca, ca

ca! Thật sự không thích Hạ Kỳ Lạp hả.”

Gã bị bức bách, đành đáp ứng: “Sao ta lại không thích Tiểu Kỳ Lạp khả ái.”

“Thích thì thơm muội đi.” Hạ Kỳ Lạp vui vẻ ghé sát mặt. Diệp Phong đang lo lắng

đến cấm cố năng lượng trong thể nội, không nghĩ ngợi nhiều, hơn nữa ca ca thơm

muội muội là việc bình thường.

Gã phối hợp, khẽ đặt môi lên mặt cô bé, xúc cảm cực kỳ êm dịu.

Cũng lúc đó, cấm cố năng lượng dao động mạnh hơn, một dải hôi sắc quang mang vút

lên mây cao, tuy quang trụ không bắt mắt tí nào nhưng từ xa nhìn lại thì dễ dàng

xác định được vị trí.

Không ổn. Dị tượng đã xuất hiện, gã biết là việc gì xảy ra.

Biến đổi của cấm cố năng lượng nhất định là thủ đoạn của ngục sơn tuần sát sứ

dùng để tìm tù phạm thất tung. Gã cảm nhận được khí hải của mình vẫn bị trói

buộc nhưng đối phương sẽ dựa vào quang mang đó mà truy tìm.

“Tiểu kỳ lạp, ca ca phải đi ngay, không thì sẽ gây phiền phức cho tộc nhân của

muội.” Gã nắm chặt hai vai cô, thận trọng nói.

Tuy Vu võ thôn hiện nay không khác gì trước nhưng bức tường đá tu luyện bị hủy

hoại sẽ khiến chúng hoài nghi. Vì thế mà thôn của Hạ Kỳ Lạp bị hủy diệt không

phải là thứ gã muốn thấy.

Chỉ cần gã đi xa, tuần sát sứ sẽ không tìm đến đây. Thánh sơn vốn cho rằng Vu võ

di tộc hoàn toàn nằm trong vòng khống chế, sẽ không đề phòng gì.

“Vậy… ca ca còn đến gặp Hạ Kỳ Lạp không?” Mắt thiếu nữ đầy chờ mong.

“Cách hai tháng, ca ca lại đến thăm các vị.” Gã vuốt mái tóc dài của cô, khuyên:

“Tiểu kỳ lạp, phải chăm chỉ tu luyện nhé.”

Thiếu nữ gật đầu, tựa hồ hứa hẹn với gã. Gã mỉm cười thi triển Tấn tật thuật

lướt ra khỏi thôn.

oOo

Quả nhiên, gã lướt đi chừng nửa canh giờ, cách Vu võ thôn mấy chục dặm thì thinh

không loáng lên mấy dải cầu vồng. Ngục sơn tuần sát sứ đã đuổi tới.

Gã không tiếp tục chạy nữa, dừng lại đứng im, ngẩng lên chờ đợi.

Mấy thân ảnh tỏa ra sắc màu năng lượng khác nhau, thoáng sau đã dừng trên đỉnh

đầu Diệp Phong. Người dẫn đầu là Tề Sơn vốn có mâu thuẫn với gã.

Thấy gã, Tề Sơn nhếch nụ cười lạnh, cầm cấm cố thánh khí, đắc ý dương dương đáp

xuống phía đối diện.

“Hắc hắc! Chạy đi, sao ngươi không chạy tiếp?” Tề Sơn cười lạnh.

“Ai bảo ta bỏ chạy?” Thấy hắn, Diệp Phong biết hôm nay sẽ có phiền hà, nhưng gã

sợ gì?

“Hừ! Tùy ngươi giảo biện thế nào cũng được. Ngươi tưởng rằng trốn trong ngục sơn

là thoát được bị thánh khí cấm cố hả?” Tề Sơn phì cười khinh bỉ: “Trong ngục

sơn, đừng nói ngươi không có cơ hội thoát được cấm cố, dù ngươi khôi phục toàn

bộ thực lực cũng không có khả năng thoát được khỏi phạm vi ngục sơn.”

Tề Sơn hiển nhiên có hàm ý, nhưng Diệp Phong tạm thời chưa định rời nơi tu luyện

tuyệt vời ngục sơn, nên gã thản nhiên đáp: “Như thế chỉ chứng tỏ thánh sơn các

ngươi không ngu xuẩn như tưởng tượng mà thôi.”

Gã nói xong, mọi tuần sát sứ, kể cả Tề Sơn đều sầm mặt, hiển nhiên rất giận

trước sự bất kính của gã.

Tề Sơn lạnh giọng: “Diệp Phong, ngươi vi phạm trật tự của ngục sơn, lại khẩu

xuất cuồng ngôn vũ nhục thánh sơn. Giờ ta sẽ chấp hành xử phạt hắn, các vị có ý

kiến gì không?”

Câu sau chót, Tề Sơn nói với đồng bạn. Ngục sơn không cho phép tự ý hành hạ tù

phạm, hắn muốn lấy công báo thù tư thì phải được đồng bạn đi cùng chấp thuận mới

xong. Bất quá hắn nắm chắc, vì hắn đặc biệt xin nhận nhiệm vụ đuổi theo Diệp

Phong, nên đi theo toàn là bằng hữu có giao hảo, sẽ không cắt mất hứng của hắn.

Mấy tuần sát sứ lạnh lùng nhìn gã, quả nhiên không ai phản đối Tề Sơn. Hắn có

làm gì cũng không đến tai thánh sứ.

Ánh mắt gã lạnh lại cảnh cáo đối phương: “Ngươi tưởng tà là con dê mặc các ngươi

mổ thịt?”

Tề Sơn sầm mặt, cười vang huênh hoang: “Ha ha ha. Ngươi tưởng mình là ai mà dám

uy hiếp ta?”

Tề Sơn chỉ vào Diệp Phong, cười ngông cuồng: “Ngươi không phải dê, vì ngươi

không xứng là dê. Trong mắt ta, ngươi chỉ là con kiến, con kiến, hiểu không?”

Hắn lắc lắc cấm cố thánh khí, Diệp Phong lập tức cảm giác thấy cấm cố năng lượng

trói buộc khí hải đột nhiên tràn ra cảm giác đau đớn khó lòng chịu nổi, thoáng

sau lan khắp toàn thân. Nếu không vì nguyên nguyên lực của gã dấy lên sức kháng

cự đôi phần thì e rằng gã đã quỳ xuống tại chỗ.

Đáng ghét. Chắc đó là thủ đoạn lúc trước Vũ Hân trừng phạt Công Áp. Chỉ là cảm

giác đau đớn của hắn bằng một phần mười người thường, còn nguyên nguyên lực của

Diệp Phong tuy chống lại được phần nào nhưng hiệu quả vẫn rất thấp. Có thể tưởng

tượng, nếu một võ giả bị trừng phạt thế này sẽ chịu thống khổ cỡ nào.

Chả trách mọi võ hoàng cường giả cao ngạo cũng không dám bất kính với mấy tuần

sát sứ. Cường giả cỡ nào cũng không vui vẻ gì khi bị trừng phạt thế này.

“Tiểu tử này cứng đầu lắm, bị năng lượng lưu xung kích vào thần kinh mà không

gục ngã.” Một tuần sát sứ hơi kinh ngạc.

“Hắn chỉ đang cố gượng thôi. Tề Sơn, thêm vài lần nữa, lần trước không phải hắn

khiến ngươi xấu mặt sao? Ha ha ha!”

“Đừng tưởng ngươi có gì ghế gớm, đến ngục sơn này rồi, tuần sát sứ bọn ta mới là

đại gia thật sự. Ngã xuống cho ta.”

Thấy vẻ mặt Diệp Phong thống khổ méo đi, Tề Sơn dấy lên khái cảm cực lớn, không

cần đồng bạn nhắc nhở cũng biết nên tăng thêm cường độ.

Bốp, từng khối cơ nhục trên mình gã nổi lên, những đường gân vồng hẳn, ngoằn

ngoèo như giun bò từ trán xuống cỏ, đến tận tay và chân gã, cực kỳ đáng sợ.

Nhưng gã vẫn không ngã xuống. Mồ hôi như hạt đầu nhỏ tong tong từ cằm gã, gương

mặt tuấn lãng méo đi. Gã cúi đầu thở hồng hộc: “Tề Sơn! Đừng có quá đáng.”

Tề Sơn đắc ý cười vang: “Con kiến đáng thương kia, ta quá đáng thì ngươi làm gì

được ta? Hôm nay ta sẽ cho ngươi đau đớn một canh giờ để vĩnh viễn nhớ rằng ta

lợi hại.”

Nói đoạn, Tề Sơn chuẩn bị tiếp tục kích phát công năng trừng phạt của cấm cố

thánh khí.

Xoạt. Khí lưu hung hãn quét khắp toàn trường, chỉ trong nháy mắt, bọn Tề Sơn đã

thấy Diệp Phong như biến thành ma thần, chân nguyên tử kim sắc chảy khắp toàn

thân, khí tức trở nên siêu phàm khiến mọi tuần sát sứ chỉ có tôn cấp tu vi rùng

mình.

Tay Diệp Phong cầm Thích nguyên thi mà Vũ Hân giao cho.

Một nửa thực lực, kim nguyên khí hải của gã đại khái hồi phục tu vi võ tôn nhất

giai. Để giáo huấn bọn Tề Sơn cũng đủ rồi.

Vù! Gió vừa rít bên tai, Tề Sơn cảm giác cổ mình bị ai đó nắm lấy, thở cũng khó.

Bàn tay ánh lên tử kim quang mang xuất hiện trước mắt hắn, thân ảnh mơ hồ của

Diệp Phong rõ dần. Gã đoạt lấy cấm cố thánh khí, tay phải giơ Tề Sơn lên cao.

“Không phải ngươi muốn ta sẽ làm gì ngươi hả?” Sắc mặt Diệp Phong lạnh tanh, ngữ

khí như từ chốn cửu u vọng về, không hề chứa chút tình cảm nào: “Giờ ta dùng sự

thật trả lời, ta sẽ giết ngươi.”

“Ngươi chết. Thánh sứ đại nhân cũng sẽ không truy cứu ta, cùng lắm chịu thêm

chút hình phạt… Cái giá này ta trả được.” Lời gã nói khiến Tề Sơn rơi từ chín

tầng mây xuống hầm lạnh trong tích tắc.

pika41221-09-2011, 01:21 PM

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài

Quyển 3: Võ Dung Học Viện

Chương 485: Thời cơ chín muồi

Dịch: Công Tử Bạc Liêu

Sưu tầm: 4vn.eu

Tề Sơn biết Diệp Phong không nói đùa. Cả thánh tộc mà gã còn dám giết trước mặt

thánh sứ cơ mà, giờ gã đoạt được cấm cố thánh khí, hắn rơi vào tay gã thì còn

trở lực và e dè nào ngăn được gã nữa.

"Cứu ta!" Tề Sơn cảm thấy sợ hãi cực độ, kêu cứu với đồng bạn.

Mấy vị tuần sát sứ gần đó nhìn Diệp Phong đầy sợ hãi. Áp lực từ khí thế của gã

khiến họ không dấy lên được ý niệm phản kháng. Nhưng Tề Sơn dù gì cũng là đồng

bạn, chúng nhân nghiến răng nhìn nhau rồi xông lên.

“Thả Tề Sơn ra.”

Diệp Phong lạnh lùng nhìn sang, thu cấm cố thánh khí vào nguyên trạc, đưa tay

vạch một dãy tàn ảnh trên không, vỗ liên tục mấy cái.

Mấy khí trụ trắng toát từ lòng tay gã phun ra, cực kỳ chuẩn xác vỗ trúng mình

các tuần sát sứ xông tới.

Bùng! Bùng! Bùng! Bùng!...

Chúng nhân mới ngẩng lên đã bị đánh ngã, y phục chuyên dụng của tuần sát sứ bị

khí lưu chấn tan thành bột. Diệp Phong không hạ sát thủ với họ, chỉ để chổng

mông lăn mấy vòng, thổ máu ra rồi uể oải gục xuống đất bất động.

“Ngươi… ngươi định làm gì?” Diệp Phong lại nhìn lên mặt Tề Sơn khiến hắn nói

năng không rõ ràng nữa.

“Ngươi cho rằng ta nên làm gì?” Diệp Phong nheo mắt, sát cơ bắn ra.

“Không, ngươi không thể giết ta.” Tề Sơn tuyệt vọng cầu xin: “Ta đảm bảo sau này

tuyệt đối không làm phiền ngươi nữa.”

“Ta sao lại tin được ngươi? Ta không cho rằng hạng người như ngươi lại thực hiện

lời hứa không có bằng chứng.” Diệp Phong lạnh giọng, tay tăng thêm một phần lực

khiến Tề Sơn thở cũng khó khăn, mặt tím tái đi.

“Ta… ta… có thể giải khai… cấm cố… của ngươi.” Tề Sơn gian nan nói xong, Diệp

Phong khẽ lỏng bớt lực đạo, hắn liền thở hồng hộc.

“À, không cấm cố, thánh sơn lẽ nào không tra xét?” Diệp Phong cười lạnh có vẻ

hứng thú.

“Tù phạm trong ngục phong đều do tuần sát sứ bọn ta quản lý, mỗi ngục phong đều

không có người quản lý cố định. Ngục phong số một vì đặc thì nên không ai muốn

nhúng tay vào, nên chỉ cần ta chủ động yêu cầu nhận việc ở đó, tuyệt đối không

có tuần sát sứ nào xen vào.” Tề Sơn thấy gã hơi dao động liền vội giải thích.

Diệp Phong gật đầu, chả trách lại là hắn dẫn người đuổi theo, chắc hắn chủ động

xin xỏ, muốn nhân cơ hội báo thù. Hắn nào biết gã không dễ chạm vào, không những

không báo thù được mà suýt nữa mất mạng, quả thật mất cả phu nhân lại thiệt

quân.

“Họ đều là thân tín của ta, tuyệt đối không tiết lộ bí mật thực lực của ngươi

không bị cấm cố. Chỉ cần ngươi không định chạy khỏi ngục sơn khiến các hoàng cấp

cao cấp tuần sát sứ truy đuổi thì sẽ không thể bị lộ.” Tề Sơn bổ sung.

“Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta không đào tẩu?” Diệp Phong hỏi đầy trào lộng.

Tề Sơn tỏ vẻ lạ lùng, cười bảo: “Ngươi không thể thoát được. Quanh ngục sơn có

đại trận phong ấn do thánh sứ bố trí, dù ngươi có hoàng cấp thực lực cũng không

dễ dàng phá được. Một khi bị cao cấp tuần sát sứ phát hiện có người công kích

đại trận, họ sẽ nhanh chóng đến vây bắt.”

"Hóa ra là vậy!" Diệp Phong ve cằm, ra vẻ trầm tư.

“Ngươi không cần hoài nghi, Thích nguyên thi của ngươi còn hai lần sử dụng nữa,

không cần sợ ta có trò gì.” Tề Sơn nói dồn vào: “Một khi ngươi khôi phục toàn bộ

thực lực thì càng không cần sợ ta. Việc này ta mạo hiểm lắm rồi, tuyệt đối không

dám tiết lộ gì với cao cấp tuần sát sứ.”

Diệp Phong giả bộ miễn cưỡng gật đầu: “Được, lần này ta tha cho ngươi.”

Kỳ thật gã vốn không định giết Tề Sơn, hắn tuy đáng ghét nhưng chưa đến mức đáng

chết. Quan trọng hơn là giết hắn có thể sẽ dân đến một loạt sóng gió ảnh hưởng

tới đời sống của gã sau này trong ngục phong và đến Vu võ thôn nữa. Mạo hiểm vì

một tiểu nhân là chuyện gã không mấy khi dễ dàng mắc vào.

Giờ Tề Sơn hứa giúp gã giải khai khí hải bị cấm cố, có thể coi là kết cục khá

hoàn mỹ. So với bị người ta chế ước thì mọi thứ nằm trong tay mình là chắc chắn

nhất.

Diệp Phong ném cấm cố thánh khí cho hắn: “Nếu ngươi dám giở trò thì ta khẳng

định ngươi sẽ chết cực thảm.”

Tề Sơn giật giật da mặt, muốn giở thủ đoạn nho nhỏ nhưng đối diện với thực lực

tuyệt đối mà Diệp Phong thể hiện thì gã không có hy vọng thắng được, chỉ biết

thầm oán hận Vũ Hân giao Thích nguyên thi cho gã.

Hắn nghiến răng, tìm hai chiếc cấm cố thánh khí phong tỏa Diệp Phong rồi vẩy

tay, thu hôi sắc năng lượng trong khí hải gã lại.

Diệp Phong thoải mái thư gân giãn cốt, mỉm cười vừa ý đoạn chế nhạo Tề Sơn:

“Được rồi, còn lại giao cho ngươi. Tin rằng ngươi biết cách xử lý.”

Đoạn gã nghênh ngang dốc kim nguyên năng lượng, đằng không lướt đi.

Tề Sơn bực tức ném cấm cố thánh khí xuống đất, sắc mặt âm trầm một lúc rồi đành

đến chỗ đồng bạn. Bí mật này phải giữ cho chặt, một khi bị cao cấp tuần sát sứ

phát hiện hắn có tư tâm thì sẽ bị trừng phạt không nhẹ tí nào.

Dù việc này bị phát hiện, Diệp Phong cũng không ảnh hưởng lắm, lại bị cấm cố hai

khí hải mà thôi. Tạm thời gã không định chạy khỏi ngục sơn, cấm cố hay không

không ảnh hưởng gì.

oOo

"Ca ca!" Diệp Phong vừa đáp xuống Vu võ thôn, một thân ảnh mảnh mai đã lao vào

lòng gã.

Cảm thụ cảm giác mềm mại từ ngực cô lan tỏa, gã đành vỗ vỗ tấm lưng bóng bẩy của

cô bé rồi kéo đến trước mặt.

Ba năm đã qua, thiếu nữ ngây thơ lúc trước đã lớn lên xinh đẹp, thân thể càng

lúc càng thành thục. Hạ Kỳ Lạp đầu đội một vòng hoa tươi rói, lồng ngực vun cao

được che bằng lá xanh càng trở nên mê hoặc, cặp chân dài bóng bẩy tô thêm cho

thân thể phong tình đặc biệt.

Ánh mắt cô bé trong veo, nhưng trong đó ẩn chứa tình hoài của thiếu nữ, nhìn gã

đầy vui sướng.

“Tiểu kỳ lạp! Muội lớn rồi, không thể lần nào gặp mặt cũng nũng nịu thế chứ?”

Tuy biết có nói cũng vô hiệu quả nhưng gã phát hiện mình càng lúc càng khó chống

lại mị lực của cô. Gã mắng thầm mình lại có ý niệm tà ác với muội muội thuần

chân khả ái như thế thì thật quá vô sỉ.

Bất quá Hạ Kỳ Lạp mặc kệ, ôm dính lấy tay gã, đôi chân màu bánh mật cọ vào tay

gã, liên tục tỏ ra mị hoặc: “Không được, Hạ Kỳ Lạp thích ca ca, Hạ Kỳ Lạp phải

nũng nịu với ca ca.”

Diệp Phong cũng thở dài, không dây dưa nhiều về vấn đề đóm hỏi: “Gần đây mọi

người tu luyện thế nào?”

Hạ Kỳ Lạp chớp mắt khoe: “Hạ Kỳ Lạp đã thành công đột phá võ tông. Trong tộc, so

với cùng lứa, muội có tu vi cao nhất. Những người khác cũng đã thành trung giai

võ sư, phương pháp tu luyện ca ca truyền thụ quả nhiên tuyệt diệu nhất.”

Gã cười ha hả, gõ lên trán cô bé trêu: “Trong mắt muội, ca ca hình như cái gì

cũng tốt nhất thì phải.”

“Vốn là thế.” Hạ Kỳ Lạp vẫn lắc lắc tay gã, gã lại “bị bức” phải tiếp xúc thân

mật với chỗ mẫn cảm của cô. Hạ Kỳ Lạp như không thấy, có lẽ cô chưa từng để ý.

Với cô thì dù thân mật thế nào với ca ca cũng là đương nhiên. Trong số tộc nhân,

có không ít thiếu niên ái mộ nhưng Hạ Kỳ Lạp chưa từng để ý đến ai.

Hạ Kỳ Lạp tiếp tục giới thiệu: “Những tộc nhân bị tổn thương tâm thần, sau khi

luyện Ngũ Hành quyền ca ca truyền thụ, tâm trí cũng được cải thiện nhiều. Họ đã

suy nghĩ đơn giản được rồi, có thể nói năng được nữa. Chúng ta có thể bắt đầu

dạy họ thần thông công pháp chính tông. Có khi… tương lai họ sẽ hoàn toàn bình

thường cũng nên.”

Hạ Kỳ Lạp vui lắm, mỗi tộc nhân đều là người thân của cô, người thân hồi phục

tất nhiên là việc đáng mừng. Cô muốn cùng hưởng niềm vui này với gã nhất.

“Vậy là hay nhất.” Diệp Phong cũng vui lấy, nếu chi huyết mạch Vu võ này được

tiếp nối bình thường thì gã không thẹn với ân tình của lý gia tiên tổ.

Nhưng… chỉ cần thánh sơn còn thống trị, toán Vu võ này khó có cơ hội xuất đầu.

Thánh giai là cái ngưỡng người Võ Nguyên đại lục vĩnh viễn khó vượt qua. Chỉ cần

thánh sứ còn xuất hiện tại Võ Nguyên đại lục, Vu võ sẽ vĩnh viễn không được tự

do thật sự.

Trước mắt, đến đây hay đến đó.

Gã theo lệ ở lại thôn mấy ngày rồi quay về ngục phong trong ánh mắt lưu luyến

của Hạ Kỳ Lạp. Cô không ngờ, ca ca đi lần này không phải chi tay ngắn ngủi mà là

phân ly đằng đẵng.

oOo

“Diệp huynh đệ! Còn nhớ ước định của chúng ta không?” Huyết Ma cười quỷ dị, ghé

sát hạ giọng nói với gã.

"Tiền bối nói đến... Thích nguyên thi?" Diệp Phong hiểu ý, cười nhạt hỏi.

"Không sai!" Con mắt đỏ rực của Huyết Ma ánh lên tinh quang, khẳng định: “Hiện

tại, thời cơ đã chín muồi.”

pika41221-09-2011, 01:22 PM

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài

Quyển 3: Võ Dung Học Viện

Chương 486: Thị Huyết ma công

Dịch: Công Tử Bạc Liêu

Sưu tầm: 4vn.eu

Trong ba năm ở ngục sơn, tu vi của Diệp Phong tăng vọt, đạt tới võ tôn thất

giai. Với cảnh giới thứ ba của Nguyên Thần quyết – nghĩ thế, gã cũng có đột phá

vi diệu, nắm được nhưng ảo bí quan trọng.

Tin rằng tới đây gã sẽ dễ dàng thành công tấn cấp võ hoàng, cảnh giới cũng bước

lên một tầm cao mới. Giờ chỉ riêng nhục thân, gã đã đạt tới thiên tôn, phối hợp

với tứ trọng Thần thông biến thì e rằng hai thánh sứ muốn bắt gã cũng tốn không

ít công sức.

Vốn gã tính khi đột phá đến võ hoàng thì sẽ tìm kế thoát thân, vì khi tu vi đạt

đến hoàng cấp, gã có thể dựa vào chiến lực của Thần thông biến, dù không thể

chiến thắng thánh sứ thì cũng đủ sức giữ mình. Hà huống gã còn thần khí như Tru

Thần cung, thánh giai cũng phải e dè mấy phần.

“Huyết Ma tiền bối nói đến thời cơ chín muồi là gì?” Tuy thời khắc hắn phát động

sớm hơn gã kỳ vọng một chút nhưng đối phương nói là thời cơ chín muồi, tất không

phải nói suông.

Qua Tề Sơn, gã biết muốn thoát khỏi ngục sơn không dễ dàng gì. Nếu hợp tác với

bọn Huyết Ma, tỷ lệ thành công sẽ tăng cao.

“Việc này cho huynh đệ biết cũng không sao. Theo nguồn tin đáng tin cậy, lưỡng

vị thánh sứ rời thánh sơn đã năm ngày rồi.” Huyết Ma cười âm lạnh với gã: “Huynh

đệ có biết thế là nghĩa gì không?”

Gã không hiểu lắm, nhìn đối phương đầy nghi hoặc.

“Ha ha. Huynh đệ có biết, nếu không có việc gì đặc thù, lưỡng vị thánh sứ tuyệt

đối không rời thánh sơn. Với thực lực thánh giai của họ, nếu đi đâu gần đây thì

sao lại kéo dài tới năm ngày?” Huyết Ma mỉm cười phân tích: “Nên theo ta chỉ có

hai nguyên nhân. Một, thánh sứ khẳng định đã vướng phải việc gì đó khó khăn,

nhất thời không về thánh sơn được. Hai, việc này cần nhiều thời gian, thánh sứ

nhất thời cũng không thể về thánh sơn.”

“Dù nguyên nhân là gì, ta đều cho rằng khả năng thánh sứ về thánh sơn trong thời

gian ngắn là rất nhỏ. Đó không phải cơ hội quá tốt cho chúng ta trốn khỏi ngục

sơn sao?” Mắt Huyết Ma đầy khát vọng thoát khỏi nơi này.

“Tức là tiền bối đã có kế hoạch?” Gã biết hắn nói có lý, thánh sứ không ở thánh

sơn, đích xác là thời cơ tốt nhất.

“Các hạ đống ý cho mỗ mượn Thích nguyên thi, cứ đưa đây mỗ sẽ cho biết kế

hoạch.”

Diệp Phong mỉm cười, vật chỉ giải phóng được một nửa thực lực, giao cho hắn cũng

không uy hiếp được gã, nên rất sảng khoái ném cho Huyết Ma.

Huyết Ma hớn hở, dùng nguyên lực quét qua, vừa ý thốt lên: “Còn sử dụng được hai

lần, đủ rồi.”

“Hiện tại tiền bối có thể tiết lộ kế hoạch chăng? Cũng để Diệp Phong yên tâm.”

Gã thản nhiên nói. Huyết Ma còn chưa biết gã không hề bị cấm cố, thực lực đã

vượt hoàng cấp thông thường.

Chỉ cần kế hoạch của hắn khả thi ở mức nào đó, Diệp Phong không ngại mạo hiểm

một lần.

“Kế hoạch này không hề phức tạp, ta sẽ lợi dụng Thích nguyên thi giải phóng tu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC