Hon nguen vo ton 480- C510

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 3: Võ Dung Học Viện

Chương 480: Thiếu nữ không biết nói

Dịch: Công Tử Bạc Liêu

Sưu tầm: 4vn.eu

Sát Hoàng hoàn toàn tắt tiếng, không ngờ thanh niên có vẻ nghiêm túc này lại có

lúc vô sỉ đến thế.

Rõ ràng Diệp Phong muốn làm người tốt bảo vệ tiểu cô nương, mượn danh nghĩa của

ông ta đã đành, nhưng giờ lại như thể ông ta nợ gã món gì đó lớn lắm. Cái gì mà

đồng ý giúp? Liên quan gì đến ông ta đâu.

Sát Hoàng giận run người, phất tay áo đi ngay, không nói câu nào.

Tù phạm tại trường còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, Sát Hoàng có quyết

định nhúng tay vào hay không?

Huyết Ma biến sắc liên tục, sa vào trầm tư. Sát Hoàng muốn khiêu chiến Diệp

Phong chứng tỏ thực lực của gã vượt xa hắn dự liệu. Tuy hắn đánh giá cao Diệp

Phong nhưng không sai ngờ được gã lại đạt được mức khiến Sát Hoàng coi trọng.

Hắn không cho rằng Sát Hoàng phán đoán nhầm. Đối phương thành danh trước hắn

nhiều, nên hắn hiểu rõ chiến tích của ông ta. Mỗi cường giả bị ông ta nhắm trúng

đều có chỗ độc đáo. Diệp Phong cũng thế.

Hắn cũng không còn dám chắc tất thắng gã nữa, như thế hắn càng không vì một

thiếu nữ mà gây sự với gã. Cân nhắc một lúc, hắn quyết định bỏ cuộc.

“Sát Hoàng các hạ đã ra mặt, Huyết Ma không nhúng vào nữa.” Huyết Ma lập tức tìm

ra lý do thích hợp để xuống nước. Cúi đầu trước Sát Hoàng không mất mặt gì.

Diệp Phong vỗ vỗ trán thiếu nữ, cô bé mở cặp mắt nhắm tịt lại vì hoảng sợ ra.

Đoạn gã cười cười chỉ vào Sát Hoàng đang ấm ức: “Đi, đến bên vị đại nhân đó.”

Đôi mắt to tròn của tiểu cô nương hấp háy, ánh mắt hoang mang, tựa hồ không hiểu

ý gã.

“Hả… cô nương không hiểu ý mỗ?”

Tiểu cô nương nhăn cái mũi khả ái, lắc đầu với Diệp Phong, miêng kêu a a, không

hiểu muốn biểu đạt gì.

Diệp Phong hiểu ra, vì Vu võ thành niên đề mất thần trí vì nguyên nhân không rõ

nên ngôn ngữ cũng dần bị tuế nguyệt mài mòn. Những Vu võ sinh sau đẻ muộn này

không tiếp xúc với người thường lại không thể học tập ngôn ngữ từ cha mẹ nên tất

nhiên không biết nói.

Gã làm động tác ra hiệu cho tiểu cô nương ôm tay gã rồi chỉ vào Sát Hoàng, hàm ý

cô bé đến bên ông ta.

Tiểu cô nương nhìn Sát Hoàng với vẻ sợ hãi, khẽ lắc đầu, tựa hồ e dè.

Diệp Phong khẽ vuốt tóc cô bé, nở nụ cười cổ vũ. Vì tín nhiệm gã, tiểu cô nương

do dự một lúc rồi khép nép đi về phía Sát Hoàng.

Ông ta bất động, coi như không thấy cô bé đến gần. Đột nhiên, ông ta thấy tay áo

mình bị giật giật, cúi xuống thấy ngay đôi mắt ngây thơ đang nhìn mình đầy đáng

thương.

Không hiểu sao ánh mắt ông ta chạm vào ánh mắt thuần khiết đó thì lòng run lên,

nét lăng lệ tan biến vô ảnh vô tung. Tuy vẻ mặt ông ta vẫn lạnh nhạt nhưng theo

thiếu nữ, vị thúc thúc hung dữ này tựa hồ không còn đáng sợ nữa.

Thiếu nữ sống lâu trong hoàn cảnh đơn thuần, cảm nhận về người khác toàn bằng

tâm linh. Một khi nhận thấy Sát Hoàng không có ác ý với mình thì không còn sợ

nữa, mà mỉm cười thuần hậu.

Mí mắt Sát Hoàng khẽ giật, không muốn nhìn vào mắt cô bé nữa mà tránh đi. Nhưng

ông ta đưa tay ra cầm tay cô bé.

Diệp Phong kinh ngạc nhướng mày lên, vốn gã chỉ mong Sát Hoàng không cự tuyệt

rồi giả danh ông ta sẽ bớt được vô khối phiền hà. Xem ra hiệu quả còn vượt xa dự

liệu.

Thấy Sát Hoàng chấp nhận thiếu nữ, mọi tù phạm đều rũ bỏ thèm muốn ngay. Duy có

Công Áp đứng im, ánh mắt bất cam đầy oán độc quét qua gương mặt của thiếu nữ,

giận đến run người.

oOo

Cửa ngục phong lại mở ra, một đội tuần sát sứ cầm cấm cố thánh khí phát động với

mỗi tù nhân.

Hiệu quả cấm cố tối đa chỉ trong một tháng, nên mỗi khi rèn luyện bắt đầu hoặc

kết thúc thì tù phạm lại bị cấm cố, bằng không họ khôi phục hoàng cấp thực lực

sẽ gây ra cho thánh sơn không ít phiền hà.

Họ phát hiện cạnh Sát Hoàng có một tiểu cô nương không thuộc ngục phong, theo

quy định thì không thể cho cô bé vào, hoặc phải giết chết hoặc lại đưa vào thánh

sơn. Nhưng mấy tuần sát sứ bị Sát Hoàng lạnh lùng nhìn một lượt là rùng mình,

không dám hỏi tới nữa.

Tuy họ có cấm cố thánh khí để trừng phạt tù phạm nhưng không dám đắc tội với mấy

nhân vật đáng sợ nhất. Sát Hoàng đương nhiên là ngươi họ sợ nhất, hơn nữa tiểu

nha đầu cũng không có thực lực gì đáng kể, để lại ngục phong cũng không hề hấn

gì.

Cứ vậy, tiểu cô nương Vu võ theo Sát Hoàng vào trong ngục phong.

Đời sống trong ngục phong đơn giản lại khô khan. Sát Hoàng hiển nhiên không có

kinh nghiệm sống với người khác, trừ thỉnh thoảng mỉm cười với tiểu cô nương, nụ

cười còn khó coi hơn là khóc, thì không biết làm gì.

Diệp Phong tuy cười thầm nhưng không tiện lộ ra ngoài mặt. Sát Hoàng không chuẩn

bị nhiều thức ăn nên hàng ngày vẫn do gã chu toàn.

Sát Hoàng ra mặt nên Diệp Phong không đến nỗi trở mặt với mọi tù nhân khác, trao

đổi thức ăn vẫn diễn ra trong thái độ hai bên mặc nhân. Huyết Ma đưa hết linh

quả còn dư cho gã, những tù phạm khác cũng lấy ra một phần, gom lại thì tạm đủ.

Vu võ thiếu nữ rất ngoan ngoãn, bình thường trừ lúc ở bên Sát Hoàng thì thỉnh

thoảng qua chỗ Diệp Phong học tập ngôn ngữ thông dụng của Võ Nguyên đại lục. Chỉ

vài ngày là học được không ít từ đơn giản.

“Nào, nếm thử món này xem.” Tay gã cầm một miếng thịt đùi Thôn vân báo vừa nướng

chín, là một phần còn lại của lần trước. Gã đưa miếng thịt thơm nức cho cô, bé,

ôn hòa bảo.

Thiếu nữ tựa hồ chưa từng ăn thức ăn đã chế biến, ít nhất cũng chưa từng ăn thịt

nướng nên hân hoan ngửi mùi rồi cười ngọt ngào với Diệp Phong: “Đa… tạ. Ca ca! ”

Cô gọi tiếng ca ca này rất rõ ràng.

Gã nhìn cô bé đầy thân thiết, như nhìn em gái ruột. Lâu lắm rồi… gã không có cảm

giác ấm áp thế này.

Gã sớm đã đã tính cách an bài cho thiếu nữ. Đợi đến kỳ rèn luyện tới, gã sẽ thử

tìm nơi Vu võ cư trú, nếu thiếu nữ được ở cùng tộc nhân thì chắc rằng còn chiếu

cố nào bằng?

Đồng thời gã cũng muốn xem Vu võ trong ngục sơn có bí mật gì. Vì sao lại sinh

tồn ngay dưới mắt thánh sơn mà không bị diệt.

Thoáng sau thiếu nữ ăn hết miếng thịt, lại nhìn những bộ phận khác. Diệp Phong

mỉm cười, đưa một miếng khá to cho cô bé.

Cô bé ngoẹo đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi tung tăng đến bên Sát Hoàng, đưa miếng

thịt bằng hai tay ra.

“Thúc thúc! Ăn… đi.” Thiếu nữ cất giọng trong veo thành khẩn khiến Sát Hoàng

ngẩn người.

“Ta… ta không thích ăn thứ này.” Vẻ mặt ông ta như bất ngờ. Ông ta không trao

đổi thịt với Diệp Phong vì thường ngày vẫn ăn rau quả đến no, không ngờ tiểu nha

đầu này lại thấy nên hôm nay được ăn thị thì không quên vị “thúc thúc” cơ hồ

không nói chuyện với cô bé bao giờ.

“Cái này.. thơm. Thúc thúc, ăn đi.” Thiếu nữ kiên trì đưa thịt nướng tới, ánh

mắt đầy chân thành.

Dưới ánh nhìn đó của cô bé, dù Sát Hoàng tu luyện nghìn năm, lòng cứng như thép

cũng không chống nổi. Mắt tiểu nha đầu như có ma lực đặc thù gì đó khiến ông ta

không nỡ cự tuyệt.

Sát Hoàng đón lấy thịt nướng cắm mạnh mấy miếng. Tiểu nha đầu nở nụ cười hân

hoan. Diệp Phong ở xa nhìn thấy, biết Sát Hoàng đã triệt để bị tiểu nha đầu

chinh phục.

Nếu trong ngục phong còn tù phạm nào dám nhắm vào tiểu cô nương, e rằng cửa ải

đầu tiên phải qua là ông ta.

Trong góc ngục phong, Công Áp lòng đầy phẫn hận.

Vì sao? Tiểu cô nương xinh đẹp này là hắn vất vả lắm mới cướp về được, còn bị bà

nương điên đó đuổi suốt mấy trăm dặm, may mắn lắm mới về được ngục phong, suýt

nữa mất mạng mấy lần dọc đường.

Thế cũng chưa là gì, vì giải quyết bà nương đó, thậm chí hắn phải bán tự do của

bản thân để làm thủ hạ của Huyết Ma. Tuy theo Huyết Ma cũng không tệ nhưng dù

thế nào vẫn bị người khác chế ước, không thể như lúc trước tiêu diêu khoái hoạt.

Hắn trả giá như thế nhưng cuối cùng vẫn công cốc, thậm chí còn chưa được chạm

vào tiểu mỹ nhân kia – lúc đào vong, hắn không còn lòng dạ nào mà hưởng thụ

thiếu nữ trong lòng.

Không cam lòng. Công Áp cực độ bất cam.

Hắn ngầm quan sát hơn mười ngày, phát hiện thiếu nữ và Sát Hoàng cơ hồ không

giao lưu gì, như hai người xa lạ. Trừ lần ăn thịt nướng. Nhưng với Công Áp thì

đó không phải việc gì đặc biệt, chắc do Diệp Phong sai cô bé đi lấy lòng Sát

Hoàng.

Hắn đi đến kết luận Sát Hoàng vị tất nguyện ý bảo vệ tiểu cô nương. Tuy hắn

không biết Diệp Phong dùng cách gì khiến Sát Hoàng đồng ý cho tiểu cô nương ở

bên, nhưng hắn cũng muốn đánh cược một phen.

Sát Hoàng là nhân vật thế nào mà lại vì một tiểu nha đầu không liên quan mà xuất

thủ? Hắn chỉ tiểu nhân tham luyến nữ sắc, dù có mạo phạm thì chỉ cần không

nghiêm trọng, ông ta chắc cũng không thèm để ý…

Hừ. Con nhóc này là của ta, không ai được đoạt đi.

pika41220-09-2011, 08:52 PM

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài

Quyển 3: Võ Dung Học Viện

Chương 481: Vu võ thôn

Dịch: Công Tử Bạc Liêu

Sưu tầm: 4vn.eu

Đêm. Yên tĩnh.

Đa số tù phạm đang ngủ say, một phần nhỏ tự tu luyện hoặc dưỡng thần.

Đôi mắt lạnh lùng của Công Áp đảo đi đảo lại trên mình tiểu nha đầu ngủ say cạnh

Diệp Phong.

Bình thường cô bé vẫn ngủ bên Sát Hoàng, dù hắn gan lớn bằng trời cũng không dám

sinh sự. Hôm nay Diệp Phong dạy cô bé nói, cả hai giao đàm hơi muộn, thấy Sát

Hoàng đã ngủ rồi nên không quấy nhiễu ông ta.

Công Áp liên tục tính toán: Chỉ cần dùng tốc độ cướp được con nhóc đó, dù Diệp

Phong thực lực đến đâu cũng không làm gì được. Hà huống ngục phong còn tù phạm

khác, chỉ cần họ thấy Sát Hoàng không can dự là sẽ đứng về phía hắn.

Lùi một bước, vạn nhất… nếu vạn nhất Sát Hoàng ra mặt thì hắn bỏ cuộc cũng đành,

đằng nào thần kinh đau đớn của hắn cũng trì độn, bị trọng thương cũng không phải

chịu đựng gì ghê gớm.

Nghĩ vậy, hắn quyết định xuất thủ.

Thân hình hắn như điện lướt qua mấy tù phạm, thò tay chụp vào thiếu nữ ngủ trong

đống cỏ. Tiểu cô nương hoàn toàn không biết.

Vù, vù, vù. Đột nhiên khóe mắt Công Áp liếc thấy mấy dải kim quang, nỗi sợ hãi

thấu xương dâng lên từ đáy lòng.

Hắn cả kinh thất sắc, không dám cướp thiếu nữ nữa mà nhún chân nhảy lướt sang

bên.

"Bộp!" Tiếng động khe khẽ vang lên, ba nửa ngón tay ngọ nguậy trên không, tay

Công Áp phun máu như suối. Tay phải hắn, trừ ngón cái và ngón út còn nguyên thì

ba ngón giữa bị kim quang cắt đứt.

Ngoài xa, ánh mắt Sát Hoàng lạnh lẽo bắn tới, trường kiếm trên lưng không hiểu

từ lúc nào đã nằm trên tay.

“Lần tới… ta không chỉ xuất một chiêu đâu.” Sát Hoàng lạnh lùng thốt rồi lại

nhắm mắt.

Công Áp ướt đầm mồ hôi lạnh vì sợ hãi, ban nãy mà hắn không phản ứng cực nhanh,

thân pháp xảo diệu thì e giờ đã tan xác. Hắn run rẩy ôm lấy bàn tay tàn phế,

không dám nhìn đến thiếu nữ thêm lần nào nữa, loạng choạng quay về góc của mình.

Hắn vĩnh viễn không biết mình vừa may mắn thế nào. Nếu không vì Sát Hoàng thái

quá lo cho tiểu nha đầu, xuất thủ hơi nóng nảy thì tốc độ của hắn có nhanh hơn

cũng không thoát được nhát kiếm đoạt mệnh đó.

Dù thế nào, hắn cũng thật sự sợ. Thật sự từ bỏ.

Nét mặt không hề biến đổi của Diệp Phong sau rốt cũng nhếch khóe môi lên. Tuy gã

cũng nhận ra động tĩnh của Công Áp nhưng không vội xuất thủ. Quả nhiên, Sát

Hoàng còn quan tâm tới tiểu cô nương hơn gã. Việc đời đúng là phi thường kỳ

diệu, coi như chút duyên pháp của tiểu nha đầu…

oOo

Kỳ rèn luyện thứ hai từ khi Diệp Phong bị nhốt trong ngục sơn lại tới.

Nghe gã nói sẽ đưa tiểu nha đầu về với tộc nhân, ánh mắt Sát Hoàng tỏ ra hơi lưu

luyến. Nhưng dù gì ông ta cũng là cường giả vô địch tâm trí kiên định, sau cùng

chỉ nhìn cô bé rồi quay đi.

Tiểu nha đầu sau một tháng huấn luyện ngôn ngữ đã biết được những câu cơ bản,

cộng thêm động tác tay, tạm thời giao tiếp thuận lợi với Diệp Phong.

Cô bé cho biết mình không nhớ đường về từ ngục phong này. Nhưng nếu gã đưa cô bé

tìm được chỗ quen thuộc thì cô bé sẽ nhớ đường về nhà.

Diệp Phong cân nhắc một lúc, theo địa hình của ngục sơn thì gã đoán rằng nơi Vu

võ tộc tụ tập ở gần khu trung tâm. Chỉ cần tiểu nha đầu vào đó, cô bé sẽ nhớ ra

nơi mình quen thuộc.

“Đi nào, hướng này chắc dẫn vào sâu trong ngục sơn.” Gã cầm tay tiểu nha đầu

lướt đi giữa cây cỏ.

Tu vi của tiểu nha đầu rất kém, dù được gã đưa đi thì tốc độ cũng không nhanh

lắm. Cộng thêm gã phải bỏ thời gian tìm thức ăn cho cả hai.

Tận ngày thứ hai mươi, tiểu nha đầu mới kinh hỉ phát hiện khi vực quen thuộc.

"Ca ca!" Tiểu nha đầu chỉ vào một hõm núi, thánh thót nói: “Nhà… chắc là đi

hướng này.”

Diệp Phong nhìn con đường mòn đầy cây gai, đích xác có dấu tích người đi qua.

Thông thường tù phạm không vào đến khu vực trung tâm ngục sơn, nên tiểu nha đầu

chắc không đoán sai.

Gã thầm cảnh giác, Vu võ lợi hại trong ngục sơn đều là những người điên không

còn lý trí, không hiếm Vu võ đạt tới tôn cấp. Vạn nhất bị công kích bất ngờ thì

nhiều khả năng sẽ bị thiệt thòi.

Cả hai quanh co một hồi trong hõm núi, tiểu nha đầu chỉ dẫn đi qua một sơn động,

Diệp Phong sau rốt cũng cảm giác được năng lượng khí tức.

Số lượng không ít, ít nhất cũng hơn trăm người… Không biết có phải mọi Vu võ đều

tập trung ở đây.

Gã mang theo nghi vấn, cẩn thận kéo tiểu nha đầu từ từ đi đến đó.

“Gừ.” Thinh không vang lên tiếng gầm, một thân ảnh to lớn từ trên trời đáp

xuống, khí thế kinh nhân bổ vào Diệp Phong.

Vu võ cường giả tôn cấp. Hỏng rồi.

Gã dựng tóc gáy, hàn ý từ đáy lòng dâng lên mãnh liệt, ném tiểu nha đầu ra xa để

không bị ảnh hưởng. Thân thể gã kêu tanh tách lớn vụt lên, đồng thời thổ nguyên

hồn hậu tràn ra, bao kín làn da.

Để Vu võ biết bí mật thổ nguyên khí hải không bị phong tỏa cũng không sao. Họ

chắc không qua lại gì với thánh địa? Gã có thể khẳng định như vậy.

Chát. Thân ảnh trên không và gã ở dưới đất va nhau, tức thì cát bay đá chạy, khí

lưu cuồng loạn thổi cây cối quanh đó ngả nghiêng.

Gã vận Thiết bì thuật hộ thể, vẫn bị lực đạo này hất bay, đáp xuống cạnh tiểu

nha đầu.

Bóng đen không bỏ qua, lắc mình tiếp tục truy kích, nhưng tiểu nha đầu dũng cảm

nhảy ra ngăn giữa hai người. Bóng đen thấy cô bé thì dừng sững lại.

Lúc đó gã mới có cơ hội quan sát đối phương. Bóng đen có mái tóc dài rối bù, mặt

đầy dấu tích phong sương, trông giống một lão đầu già nua đã đi gần trọn năm

tháng của cuộc đời. Bất quá, đấu một chiêu xong, gã hiểu đối phương không giống

vẻ ngoài yếu ớt đó tí nào.

Người này mặc da thú, ánh mắt cũng đờ đẫn như Vu võ nữ tử lần trước, ngây người

nhìn tiểu nha đầu, tựa hồ không biết xử trí thế nào.

“Cửu gia gia! Không được động đến ca ca.” Tiểu nha đầu nói cho gã nghe, còn với

lão đầu thần trí không sáng suốt này, tựa hồ cô bé có cách riêng.

Cửu gia gia hung hãn trừng mắt với Diệp Phong rồi kéo tiểu nha đầu đến bên mình,

cả hai lắc lắc đầu không hiểu làm gì. Hồi lâu, ánh mắt cử gia gia nhìn gã tuy

hòa hoãn hơn nhưng không hữu hảo cho lắm.

Gã cười khổ bò dậy, đột nhiên nhớ ra lần trước Vu võ nữ tử vốn định công kích gã

nhưng khi gã thi triển Thần thông thuật thì lại bỏ qua.

Lẽ nào.. Vu võ này dựa vào nguyên nguyên lực khí tức đế phân biệt địch ta?

Gã lập tức thu liễm nguyên lực trong khí hải, đẩy khí tức của Thần thông thuật

lên mức cao nhất. Cửu gia gia ngoài xa nhìn gã đầy hoàng mang, địch ý trong mắt

quả nhiên dần tan đi.

Nhờ thế, tiểu nha đầu tựa hồ triệt để thuyết phục được cửu gia gia, chạy đến cầm

tay gã, vui vẻ nói: “Ca ca! Muội đưa ca ca vào thôn.”

Thôn mà tiểu nha đầu nói kỳ thật là một bãi trống trong rừng, có dựng mấy gian

nhà tranh tuềnh toàng, trên bãi trống còn không ít thiếu niên thiếu nữ đang chơi

đùa. Ngồi xuống mép bãi, Diệp Phong cảm thụ được rõ ràng mấy luồng khí tức mạnh

mẽ, chắc là Vu võ thành niên đang bảo vệ thôn.

Khí tức lạ lẫm cả gã vừa xuất hiện, chủ nhân những khí tức hung hãn thi nhau

xuất hiện, nhanh chóng tụ lại.

Mọi Vu võ thành niên đều có ánh mắt đờ đẫn, hiển nhiên thần trí không tỉnh táo.

Còn các thiếu niên thiếu nữ đang chơi đùa, ánh mắt đều trong veo, không có gì

khác thường.

Vì gã không để lộ khí tức ngũ hành nguyên lực nên họ không tỏ rõ địch ý, cộng

thêm tiểu nha đầu giao đàm một phen xong, những khí tức đó đều rút lại.

Kỳ quái! Kỳ quái! Đời sau của Vu võ không có điểm nào bất thường, vì sao khi họ

thành niên, mạnh mẽ hơn thì lại mất đi thần trí? Giữa tộc nhân với nhau, Vu võ

thành niên trừ đầu óc suy nghĩ không linh hoạt thì cực kỳ bình tĩnh.

Diệp Phong vừa quan sát vừa thầm nghi hoặc. Nếu là thiên sinh di truyền thì đời

sau của họ sinh ra đã si ngốc mới đúng, nhưng tình huống hiện tại không phải như

vậy. Vậy đáp án chỉ có một là hình thành sau này.

Tiểu nha đến trước gian nhà tranh, đột nhiên buồn bã hẳn, khẽ nói: “Mẹ… chết

rồi. Cha, sẽ buồn lắm.”

“Cha muội đâu?” Diệp Phong thấy trong nhà không có ai thì lấy làm lạ.

“Tộc nhân, đi, tìm, thức ăn.” Tiểu nha đầu cầm kinh quả, giải thích.

Gã ngẫm nghĩ rồi quyết định hỏi: “Muội có biết tộc nhân vì sao lại biến thành

như thế? Đầu óc họ… sao lại có vấn đề?”

Tiểu nha đầu lắc đầu, cố tìm từ thích hợp rồi đáp: “Tộc nhân, tu luyện thực lực,

sau khi mạnh lên thì biến thành thế này.”

Tu luyện? Diệp Phong rúng động, phảng phất nắm bắt được thứ gì đó quan trọng.

pika41220-09-2011, 08:53 PM

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài

Quyển 3: Võ Dung Học Viện

Chương 482: Vu vương

Dịch: Công Tử Bạc Liêu

Sưu tầm: 4vn.eu

Vu võ cư trú ở đây, tính đến nay đã có mấy vạn năm, không hiểu qua bao nhiêu

đời. Nếu từ đời đầu tiên đã mất trí thì làm ách nà truyền lại công pháp cho đời

sau?

Hơn nữa Vu võ ở đây cả ngôn ngữ cũng quên mà bản lĩnh Thần thông thuật không hề

đoạn tuyệt. Đương nhiên là việc bất thường. Kế thừa ngôn ngữ dễ hơn kế thừa Thần

thông thuật nhiều, nhưng chỉ có Thần thông thuật lưu truyền lại mà thôi.

Tiểu nha đầu nhăn mặt nói: “Không ai dạy, bọn muội, tự học.”

"Tự học?" Diệp Phong kinh ngạc, Thần thông thuật cũng có thể tự học? Lẽ nào Vu

võ nhất tộc thiên sinh là lĩnh hội được ảo diệu của Thần thông thuật? Diệp Phong

cho rằng không thể tin được.

“Ca ca, muốn học không?” Tiểu nha đầu đột nhiên kéo gã chạy ra ngoài thôn.

Diệp Phong nghi hoặc, mặc cho tiểu nha đầu dẫn đường.

Cả hai không đi bao xa, cách thôn chừng năm chục trượng. Gã ngẩng lên nhìn thấy

trên vách đá lớn ở trước mặt có ghi lại cụ thể mạch lạc đồ hình công pháp tu

luyện Thần thông thuật, có cả chú thích đã được nhân tính hóa.

Gã chấn kinh hồi lâu mới bước đến, xem kỳ từng bức một.

Bên dưới vách đá có dấu văn tự rất mờ. Xem ra từ lâu lắm vách đá này đã ghi lại

Vu võ công pháp bằng văn tự, nhưng không hiểu từ lúc nào, văn tự đã bị xóa đi,

biến thành đồ hình tu luyện công pháp như bây giờ.

“Đồ hình này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC