Hon nguen vo ton 511 -574

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 511: Lẻn vào hàn diếu

Dịch: Công Tử Bạc Liêu

Sưu tầm: 4vn.eu

Lúc đó, một cái đầu đỏ rực khả ái từ hộp ngọc sau lưng Diệp Phong thò ra khiến

Thu Tố Nhã kinh ngạc: “Hóa ra ngươi mang theo cả hỏa nguyên tinh tủy của Liệt

Hỏa tông, có tiên thiên hỏa nguyên của nó bảo vệ thì có thể thử vào xem sao.”

“Việc không thể chậm chễ, nhân lúc trời tối, mong Thu phong chủ lén đưa tại hạ

vào Vạn niên hàn diếu.” Diệp Phong nóng lòng. Chắc sư phụ hiện giờ cũng lòng như

lửa đốt, gã phải nhanh chóng lấy được thi thể sư mẫu.

“Việc này phải thần bất tri quỷ bất giác, không nên lỗ mãng, Ninh sư thư mà biết

tất sẽ gây bất lợi cho ngươi.”

“Lão yêu bà đó, tại hạ sợ gì.” Gã khẽ hừ lạnh.

“Ta không hoài nghi thực lực của ngươi nhưng vào Vạn niên hàn diếu sẽ tiêu hao

phần lớn năng lượng. Nếu sư thư bày bẫy rập đối phó ngươi ở cửa ra thì lúc đó

ngươi phát huy được mấy phần thực lực?” Thu Tố Nhã hiển nhiên suy tính sâu xa

hơn.

“Vậy mong Thu phong chủ nhanh chóng đưa tại hạ vào hàn diếu.” Gã thấy bà ta nói

cũng có lý, có thể lấy được thi thân sư mẫu mà không kinh động Bích Thủy cung là

hay nhất.

oOo

Sáng hôm sau, trời mới tờ mờ. Thu Tố Nhã một mình rời Ngọc Nữ phong, phiêu dật

phi hành đến hàn đàm ở khu vực giữa Bích Thủy cung.

Hàn đàm là nguồn gốc khí lạnh của Bích Thủy hồ, cũng là nơi tu luyện nhiều thủy

nguyên linh khí nhất Bích Thủy cung, bên ngoài có không ít nữ đệ tử tu vi võ

tông đang tu luyện hoặc rèn võ kỹ, thấy Thu Tố Nhã đến thì đều cung kính hành

lễ: "Thu phong chủ!"

Thu Tố Nhã khẽ gật đầu, không dừng bước mà đi thẳng vào trung tâm hàn đàm.

Trung tâm hàn đàm là lối vào Vạn niên hàn diếu, có một đội nữ đệ tử thực lực đều

đạt đến võ tôn thần tình nghiêm túc đứng canh. Trong hầu hết tình huống, họ có

tác dụng không phải để phòng bị địch nhân xông vào hàn diếu mà để ngăn đệ tử

trong cung hiếu kỳ, xông vào rồi mất mạng.

"Cung nghênh Thu phong chủ!" Toán đệ tử này thấy Thu Tố Nhã đến thì đều kinh

ngạc. Ai cũng biết bà ta từng được lợi từ hàn diếu, có nghĩa là không thể vào

trong đó tu luyện, giờ lại không đưa đệ tử theo, thì đến đây để làm gì?

“Các ngươi đều lui xuống đi.” Thu Tố Nhã khẽ phất tay áo dặn dò.

"Chuyện đó..." Chúng đệ tử nhìn nhau, không hiểu ý. Một nữ đệ tử cẩn thận bước

lên hỏi: “Bọn đệ tử phụng mệnh cung chủ trông coi hàn diếu, không hiểu sao hôm

nay lại điều động đi.”

“Bản phong chủ không điều động các ngươi đi mà chỉ muốn ở đây một mình.” Thu Tố

Nhã tỏ vẻ nhớ nhung: “Thẩm Lan đi rồi, bản phong chủ đột nhiên nhớ nó, muốn đến

đây hoài niệm…”

Nói đoạn, bà ta mỉm cười hòa ái với nữ đệ tử: “Các ngươi không thỏa mãn nguyện

vọng nho nhỏ này của bản phong chủ sao?”

“Không dám!” Chúng nữ đệ tử thi lễ: “Bọn đệ tử tạm lui ra, không hiểu Thu phong

chủ định ở lại đến bao giờ để bọn đệ tử quay lại trông nom.”

Có Thu Tố Nhã ở đó, nhưng nữ đệ tử tu vi không đủ sẽ không dám mạo hiểm vào hàn

diếu, toán nữ đệ tử này tất nhiên nhẹ nhàng hơn. Họ chỉ mong bà ta ở lâu một

chút để họ được nghỉ ngơi lâu hơn.

“Ít nhất hôm nay không cần các ngươi ở đây, bản phong chủ muốn rời khỏi thì sẽ

phái người thông tri cho các ngươi.” Thu Tố Nhã gật đầu mỉm cười.

"Tuân mệnh!" Chúng đệ tử lĩnh mệnh lui đi.

“Tốt quá, hôm nay chúng ta lại được nghỉ một ngày. Trông coi hàn diếu tuy linh

khí sung mãn nhưng khô khan quá.” Rời khỏi hàn diếu, các nữ đệ tử có phần hưng

phấn.

“Ai, Thẩm Lan sư muội đúng là có phúc, không chỉ tìm được một nam tử lợi hại yêu

mình mà cả Thu phong chủ cũng không rũ bỏ được. Nếu ta có phúc phận đó thì tốt

quá.” Tuy Diệp Phong nhiều lần mạo phạm Ninh Thu Vũ và Bích Thủy cung, nhưng

trong mắt các nữ đệ tử thì có thực lực chống lại cung chủ đồng thời hết lòng với

Thẩm Lan như thế đương nhiên là bạn lữ tốt nhất. Thực lực làm đầu là pháp tắc

vạn cổ bất biến của Võ Nguyên đại lục.

Có phu quân như vậy còn mong gì hơn nữa?

Đợi toán nữ đệ tử lui xuống, không gian trước mặt Thu Tố Nhã dao động quỷ dị,

thân ảnh Diệp Phong từ mơ hồ chuyển thành rõ dần, xuất hiện tại cửa Vạn niên hàn

diếu.

“Xem ra Bích Thủy cung nhiều bảo bối thật.” Gã cười ha hả, trả lại áo choàng

băng lam cho Thu Tố Nhã.

“Chiếc áo thủy ẩn này có thể che mắt cường giả dưới cấp võ hoàng, nếu phong chủ

khác hoặc cung chủ vô tình có mặt thì e đã bị lộ tẩy.” Thu Tố Nhã khẽ mỉm cười

rồi tỏ vẻ kỳ vọng: “Hy vọng ngươi thuận lợi mang được thi thân sư thư ra.”

“Việc không thể chần chừ, Diệp Phong vào trước đã.”

“Cẩn thận.”

oOo

Chưa vào trong hàn diếu, Diệp Phong đã cảm thấy băng hàn thấu xương thấm vào cốt

tủy khiến gã rùng mình. Biết đám nữ đệ tử trông coi đã lui đi mấy dặm, gã khởi

động nhất trọng khí hải, nếu đối phương không để ý thì không thể phát hiện cửa

hàn diếu có thêm một vị khách không mời.

Thu Tố Nhã ở đây nên các nữ đệ tử không phòng bị, làm gì có chuyện Ngọc Nữ phong

phong chủ lại cấu kết với người ngoài lẻn vào cấm địa Bích Thủy cung.

Có nguyên lực bảo vệ, hàn ý tràn vào thể nội gã tan đi quá nửa. Bất quá gã vẫn

cảm tấy kinh ngạc, mới ở ngoài hàn diếu mà nhục thân thiên tôn của mình có phần

không chống nổi, vậy khi thật sự vào trong thì sẽ thế nào?

Gã liếc nhìn hộp ngọc sau lưng, có hỏa nguyên tinh tủy cùng với khi tất yếu, gã

có thể thi triển Thần thông biến chắc đủ ứng phó với mọi nguy hiểm. Lấy lại tinh

thần, gã rảo bước đi vào hàn diếu.

“Sư thư... che chở cho người tâm ái của con gái sư thư an toàn đưa sư thư ra. Y…

chắc đợi sư thư lâu lắm rồi…” Thu Tố Nhã sắc mặt phức tạp nhìn hàn diếu, lòng

đầy hỗn loạn đứng ngơ ngẩn ở cửa.

“Đáng ghét, nơi này không hổ là cực hàn chi địa của Võ Nguyên đại lục, cực hàn

chi khí đáng sợ thật.” Vào hàn diếu, nhất trọng nguyên lực quanh người gã hoàn

toàn vô dụng, từng dải hàn khí băng lạnh thâu xương như vô số con cá tranh mồi,

liên tục gặm nhấm hộ thể nguyên lực của gã. Thoáng sau, gã lại cảm thấy hơi lạnh

buốt xương.

Khí hải - - tứ trọng!

Gã đã vào trong, có cực hàn chi khí ngăn cách khí tức nên không cần quá lo lắng

vì khí tức quá mạnh mà bị nữ đệ tử Bích Thủy cung phát hiện. Tuy tiểu hỏa đồng

có thể phát huy tác dụng nhưng hỏa nguyên của nó hữu hạn, hiện tại mới chỉ ở

tầng ngoài cùng chứ chưa đến nơi cực hàn thật sự. Tạm thời dựa vào mình là đúng

đắn nhất.

Năng lượng khí tức vượt mức võ hoàng trùm quanh gã, lúc đó gã mới không thấy còn

khí lạnh, tiếp tục lướt nhanh vào sâu trong hàn diếu. Ở trong này càng ít thời

gian, gã và tiểu hỏa đồng tiêu hao càng ít. Nên gã không chần chừ, thuận theo

thông đạo trong hàn diếu, tiến bước vừa nhanh vừa ổn định.

Trong hàn diếu, băng tinh sáng lấp lánh, đâu đâu cũng là hàn băng, nguồn sáng

duy nhất là ánh nắng ở cửa và, qua vô số lần chiết xạ và phản xạ, dù vào sâu mấy

trăm thước nhưng động quật vẫn sáng rực rõ.

Càng đi cực hàn chi khí càng dày, nguyên lực của gã tiêu hai càng nhanh. Hơn nữa

gã phát hiện một việc cực kỳ bất lợi, trong Vạn niên hàn diếu, thiên địa chi

linh khí thuần chính phi thường thưa thớt, ngược lại thủy nguyên linh khí băng

hàn cực dày. Gã cực kỳ vất vả trong việc điều động thiên địa linh khí nên khí

hải tiêu hao càng dữ dội.

“Lạnh hơn nhiều quá. Chả trách Thu phong chủ nói, nếu không phải người đồng

nguyên khí hải tiến vào thì nguy hiểm gấp mấy chục lần.” Vào sâu ba trăm thước,

gã lại cảm thấy hàn ý. Cứ thế này, không đầy hai trăm thước nữa, gã cũng khó

lòng an toàn dù đã vận tứ trọng khí hải.

Nhưng đến giờ gã vẫn chưa thấy băng thi mà Thẩm Lan kể. Tứ phía chỉ có hàn bằng

dày dặn sáng lấp lánh, trong veo như thủy ngọc. Tức là gã vẫn chưa đến được chỗ

sâu của hàn diếu.

“Tiểu tử, hiện thân ra sức đi.” Đi thêm khoảng mấy chục trượng, Diệp Phong vỗ vỗ

hộp ngọc sau lưng để tiểu hỏa đồng ra ngoài.

Hỏa nguyên tinh tủy vừa lộ diện, gương mặt trẻ nít khả ái lập tức tỏ vẻ đáng

ghét. Thủy hỏa bất dung, hàn băng tứ phía khiến tiểu hỏa đồng cảm thấy không

thoải mái. Nó chúm môi, quanh mình dấy lên một làn khí hộ thể hỏa hồng sắc, trùm

lên Diệp Phong và nó.

Gã đứng trong màn lửa, lập tức cảm thấy ấm áp, từng dải vụ khái trắng xóa phiêu

đãng chung quanh chạm vào hỏa diễm thì bắn ngay ra, đồng thời không khí rơi

xuống từng chuỗi thủy châu nhưng trước khi chạm đất đã bị hàn khí đông thành

băng, gõ giòn tan lên băng đạo, trong hàn diếu liên tục xuất hiện hồi âm khe

khẽ.

“Khá lắm.” Gã xoa đầu tiểu hỏa đồng khen ngợi. Tiểu hỏa đồng lộ vẻ đắc ý đầy khả

ái, ưỡn ngực lên ra vẻ ta đây hơn người.

Có lớp bảo hộ do tiểu hỏa đồng phát ra tiên thiên hỏa nguyên chi lực hình thành,

gã an tâm hơn hẳn. Tình huống của tiểu hỏa đồng cho thấy no không mất nhiều tinh

lực đối phó cực hàn chi khí, vì thế gã quyết định gia tốc hành động.

Nhân lúc tiểu hỏa đồng hỏa lực sung túc, thẳng tiến một mạch vào trong. Ở đây có

nhiều băng thi, muốn tìm được mẫu thân Thẩm Lan tất phải mất thời gian nhất

định.

pika41223-09-2011, 07:44 AM

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài

Quyển 3: Võ Dung Học Viện

Chương 512: Băng phách bạo động

Dịch: Công Tử Bạc Liêu

Sưu tầm: 4vn.eu

Trong thông đạo hàn diếu, càng đi càng rộng rãi, Diệp Phong và tiểu hỏa đồng đi

thêm mấy trăm thước, sau rốt cũng đến một động quật lớn.

Đường kính động quật mấy chục trượng, bên dưới là băng cốc sâu không thấy đáy,

theo hình trôn ốc xoáy xuống, tầm nhìn của gã cho thấy băng cốc ít nhất cũng sâu

hơn nghìn thước.

Gã từng nghe Thẩm Lan đề cập, băng cốc hình trôn ốc vươn xuống dưới là nơi hạch

tâm của hàn đàm, cũng là nguồn cực hàn chi khí lợi hại nhất. Đệ tử Bích Thủy

cung tiến nhập hàn diếu nếu đến được đây vẫn có thể quay lại, nhưng một khi vào

băng cốc thì trừ tu luyện được kháng tính với cực hàn ra không còn con đường

sống nào nữa.

Trong băng cốc, băng vụ trắng xóa khẽ chuyển động, Diệp Phong vẫn loáng thoáng

nhìn thấy trên thông đạo ở độ sâu khoảng chục trượng phía dưới rải rác các băng

thi là đệ tử Bích Thủy cung, tư thế vẫn cực kỳ sống động, chỉ là sinh cơ đoạn

tuyệt nhiều năm.

“Nhất định đây là các đệ tử tu vi chưa đủ, mạo hiểm vào tu luyện hàn băng chân

khí nhưng thất bại.” Gã thờ dài. Càng xuống dưới số lượng băng thi càng nhiều,

chắc Mộc thánh sứ không đặt mẫu thân Thẩm Lan ở ngoài này mà khẳng định ở nơi

sâu nhất của hàn diếu.

“Xuống nào.” Gã không hề do dự, cùng tiểu hỏa đồng theo thông đạo xoay trôn ốc

tiến xuống đáy cốc.

Nguyên lực khí tức lạ lùng vừa xuất hiện tại băng cốc, lập tức khiến cực hàn chi

khí xao động. Ở đây không giống với bên ngoài băng cốc, cực hàn chi khí cực

mạnh, từng đợt hàn vụ tràn về phía màn hỏa nguyên của tiểu hỏa đồng. Hai luồng

năng lượng tương phản kịch liệt đối kháng nhau.

Lúc này gã và tiểu hỏa đồng thần niệm tương thông, cảm giác được nó không chịu

áp lực gì nên tốc độ hành động không giảm, coi như không để ý đến cực hàn chi

khí vây công, thẳng tiến rảo bước.

Diệp Phong lướt đi, qua băng thi đầu tiên, thể nội băng thi đột nhiên bật ra một

năng lượng thể trắng toát hình nòng nọc, lập tức khiến gã cảnh giác. Đồ chơi này

chắc là Băng phách mà Thu Tố Nhã từng đề cập với gã?

Băng phách lơ lửng trên đầu gã, tựa hồ đang nhìn hai vị khách không mời. Thần

niệm của gã khẽ quét qua, chắc nó không tạo ra phiền phức gì cho tiểu hỏa đồng,

bởi nó chỉ là dạng ngưng tụ của cực hàn chi khí.

Gã đối diện với Băng phách nửa phút, không thấy nó có ý công kích thì nhíu mày:

Lẽ nào vật có chút linh trí rồi, biết công kích như thế với tiểu hỏa đồng chỉ là

lấy trứng chọi đá nên không dám khinh cử vọng động?

Gã ngó lơ Băng phách, tiếp túc mang theo tiểu hỏa đồng tiến vào sâu. Nhưng Băng

phách cũng phiêu đãng quỷ dị, thong thả bám theo, như bạch sắc u linh khiến

người ta rợn tóc gáy.

“Giở trò gì hả?” Diệp Phong chợt cảnh giác hẳn, co tay búng ra một đạo kim quang

- - Linh tê nhất chỉ. Kim quang xẹt vào Băng phách.

“Cách.” Thân thể Băng phách bị Linh tê nhất chỉ bắn thủng, cực hàn chi khí quanh

đó liên tục ngưng tụ, thoáng sau nó đã khôi phục nguyên trạng, tiếp tục phiêu

đãng đầy quỷ dị sau lưng gã.

“Đáng chết.” Diệp Phong biết muốn hoàn toàn tiêu diệt Băng phách, e rằng phải

hủy diệt được thân thể, gã có thực lực đó nhưng thị thời gian khẩn bách, hơn nữa

trong sâu băng cốc không chỉ có một Băng phách, thay vì lãng phí tinh lực tiêu

diệt, chi bằng mau tìm cho được thi thể của Thu Tố Thanh.

Bất lực, gã đành tiếp tục lao xuống phía dưới băng cốc, mỗi khi qua một băng thi

là thấy Băng phách xuất hiện, rồi cũng như Băng phách đầu tiên, bám theo sau

lưng, không phát động công kích cũng không để gã thoát thân.

Cứ vậy, băng thi càng lúc càng nhiều, càng dày, đội quân Băng phách bám theo

cũng đông dần. Lúc gã còn gần nửa đường là đến đáy cốc, số lượng Băng phách đã

là hơn trăm, một con rắn trắng toát lấp lánh cấu thành từ những thân thể hình

nòng nọc, phát ra hàn khí rùng mình, nhìn gã và tiểu hỏa đồng chăm chăm.

“Chúng định làm gì nhỉ?” Gã cảm thụ được tâm thần tiểu hỏa đồng run lên, phảng

phất hơi sợ đàn Băng phách. Gã không cho rằng Băng phách sau lưng bám theo sẽ

không có ý đồ gì bất lợi với mình.

Thân thể trẻ nít của tiểu hỏa đồng run lên, không hề giao lưu với Diệp Phong mà

cũng thôi động tiên thiên hỏa nguyên tràn ra tứ phía. Lớp hỏa nguyên năng lượng

bảo vệ cả hai lớn thêm mấy phân, nhiệt độ đẩy cực hàn chi khí quanh đó ra xa.

Trường xà do Băng phách tổ thành như bị tiểu hỏa đồng kích thích, trở nên xáo

động, cực hàn chi khí từ bốn phương tám hướng tràn tới, ngưng kết quanh trường

xà, bao chặt lấy đàn Băng phách. Rồi một con băng xà dài hơn trượng, lớn cỡ cổ

tay lao vào màn hỏa nguyên năng lượng.

Chát. Băng và hỏa giao nhau, phát ra tiếng nổ trong băng cốc im lìm, một màn

sương trắng từ chỗ Diệp Phong bay lên, bao trùm song phương. Trong màn bạch vụ

liên tục lấp lóe hồng sắc quang mang, mặt đất chảy đầy nước trong, được vài

thước thì lại bị đông thành băng cứng.

Băng xà uốn mình quấn chặt hỏa nguyên của tiểu hỏa đồng, băng hỏa năng lượng

liên tục va nhau, giao phong kịch liệt, từng đạo sóng xung kích đập ầm ầm vào

vách băng khiến cả băng cốc như bị lay động, rung lên bần bật.

Sau cùng, tiên thiên hỏa nguyên chi lực của tiểu hỏa đồng chiếm thượng phong,

cực hàn chi khí của Băng phách trường xà không chống nổi, lại biến thành hơn

trăm con nòng nọc Băng phách. Qua lần giao chiến, thể tích đàn Băng phách co lại

bằng một nửa nhưng không con nào biến mất, sau khi hấp thu cực hàn chi khí thì

thân thể lại lớn lên.

“Thế này sẽ mãi không hết được. Mau tìm thấy mục tiêu là hơn.” Diệp Phong bắt

đầu nóng lòng, tiểu hỏa đồng giờ vẫn ung dung nhưng thêm mấy lần giao phong e

rằng sẽ cật lực.

Không đợi tiểu hỏa đồng hồi ứng, gã ôm nó lên lao vào sâu trong băng cốc. Chỉ

cần tìm được Thu Tố Thanh, bằng vào hỏa nguyên uy năng của nó và tứ trọng Thần

thông biến của gã thì tin rằng thoát được khỏi Vạn niên hàn diếu có khó gì. Tiểu

hỏa đồng tiếp tục hao phí tiên thiên năng lượng ở đây là không nên.

Diệp Phong chạy trước, Băng phách ở phía sau không càn nhưng bám sát, vừa chạy

vừa hút cực hàn chi khí.

Lộ trình sau cùng đến đáy cốc, băng thì nhiều đến độ khiến ngươi ta tặc lưỡi.

Trên băng đạo chừng gần một trượng dày đặc băng thi với đủ các thần thái, chỉ đủ

chỗ cho gã miễn cưỡng đi qua. Mấy lần gã bất cẩn va vào băng thi, hất bắn sang

bên.

Sau lưng gã, Băng phách đại quân đã tập hợp được hơn nghìn thành viên. Lực lượng

này lơ lửng trên không phát ra hàn ý khiến người ta run rẩy, sau cùng bắt đầu

hành động.

Ban đầu gã còn quan sát từng băng thi để tìm ra mẫu thân Thẩm Lan. Bằng chứng

duy nhất của gã là lời Yêu vương nói rằng Thẩm Lan và mẹ giống hệt nhau, chỉ cần

gã thấy Thu Tố Thanh là nhất định sẽ nhận ra. Hơn nữa, trong thi thân Thu Tố

Thanh còn một tia tàn hồn ý thức, tin rằng với thần niệm của gã gã sẽ không khó

nhận ra.

Nhưng đến gần đáy cốc, số lượng băng thi quá nhiều, gã phải đi chậm lại, kiểm

tra cẩn thận. Lúc gã giật mình nhận ra dấu hiệu nguy hiểm thì tứ phía đã bị cự

xà do Băng phách tổ thành bao vây, hai đạo quang mang lạnh lẽo từ mắt rắn bắn

ra, nhìn chằm chằm vào mình gã và tiểu hỏa đồng.

Chát, chát, chát. Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, hàn khí ào ào tràn

tới, tiểu hỏa đồng cũng tỏ vẻ ngưng trọng, hỏa diễm quanh mình bừng lên khiến

màn lửa càng ngưng kết. Diệp Phong bị hàn khí bức bách không tiến bước được nữa,

cảm giác lạnh lẽo lại tràn vào thân thể.

“Đáng ghét!” Diệp Phong sau rốt cũng hiểu vì sao ban nãy tiểu hỏa đồng định giải

quyết số Băng phách đó. Hóa ra trực giác trời sinh cho nó biết nếu để Băng phách

bám theo thì nhất định sẽ tạo thành cục diện nguy hiểm như hiện tại. Nhưng gã

vạn lần không ngờ Băng phách không chỉ có thần trí, thậm chí trình độ thần trí

không thấp, biết đơn lẻ thì không uy hiếp được gã và tiểu hỏa đồng nên dọc đương

đã tụ tập lực lượng, có đủ uy lực rồi thì phát động.

Hàn khí của hơn nghìn Băng phách tuy lợi hại nhưng tiểu hỏa đồng không chịu kém,

tiên thiên hỏa nguyên chi lực của nó cũng mạnh mẽ, vượt xa đàn Băng phách. Chỉ

tiếc năng lượng của nó hữu hạn còn Băng phách có thể qua cực hàn chi khí vô tận

trong hàn diếu liên tục bổ sung tự thân.

Trận chiến dằng dai bắt đầu.

oOo

Bên ngoài Vạn niên hàn diếu, Thu Tố Nhã đứng ở cửa vào. Diệp Phong đã vào hai

canh giờ rồi, không hiểu tìm được thi thân sư thư chưa. Tuy có hỏa nguyên tinh

tủy hộ thân nhưng nếu ở trong đó quá dài thì tất phi thường nguy hiểm.

Xoạt. Hàn diếu đột nhiên như cá kình há miệng, trong khoảnh khắc hút sạch toàn

bộ thủy nguyên linh khí dày đặc quanh hàn đàm vào trong. Khiến Thu Tố Nhã há hốc

miệng.

“Chuyện gì vậy?” Đệ tử Bích Thủy cung ở ngoài đang tu luyện nhờ vào hàn khí của

hàn đàm đều biến sắc. Hàn diếu xưa nay đều phát ra linh khí, chưa từng xuất hiện

hiện tượng hút linh khí vào. Sự việc này cực kỳ lạ lùng.

“Mau lên. Đến bẩm cáo cung chủ, Vạn niên hàn diếu có điều dị thường.” Một trung

niên mỹ phụ phụ trách trông coi lập tức hô lên.

pika41223-09-2011, 07:45 AM

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài

Quyển 3: Võ Dung Học Viện

Chương 513: Bọ ngựa bắt ve

Dịch: Công Tử Bạc Liêu

Sưu tầm: 4vn.eu

Nghe nói Vạn niên hàn diếu xuất hiện hiện tượng kỳ quái hút linh khí vào, sắc

mặt Ninh Thu Vũ lập tức ngưng trọng như sương lạnh. Nơi này là căn cơ Bích Thủy

cung, nếu xảy ra tình huống gì thì hậu qua khó tưởng tượng.

Bà ta không hề chần chừ, phi thân lao khỏi chính điện, thoáng sau đã đến Vạn

niên hàn diếu. Sau đó, các phong chủ cùng mười

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC