Hon nguen vo ton 511 -574

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

của Diệp Phong, nếu ở đại lục đủ đánh một ngọn núi nhỏ vỡ làm bốn, năm mảnh,

nhưng ở thánh địa chỉ khiến mặt đất xuất hiện một miệng hố lớn, không sâu lắm.

Phụt. Mộ đại nhân không chịu nổi nửa, phun ra một ngụm máu, kinh hãi đến cực độ.

Thấy Diệp Phong còn muốn giáng ra đòn thứ ba thì vội nói: “Đợi đã, ta nhận

thua.”

Là cửu tinh hư thánh trấn thủ thông đạo lâu năm, lão rất biết tiến thoái, bằng

không chỗ màu mỡ này đâu đến lượt lão. Ban nãy lão coi Diệp Phong là phổ thông

thánh tiềm giả nên mới dám bắt nạt, nhưng khi gã thể hiện thực lực rồi thì lão

tỉnh ngộ ngay, ở hoàng cấp mà thi triển được uy lực này, tương lai nhất định

không thể vô danh. Lão đang hối hận vô vàn, lẽ ra không nên đắc tội với gã.

Diệp Phong mới đến, không muốn sự tình quá đá khiến người khác chú ý. Đối phương

chịu nhún thì cũng mềm lòng, hơn nữa đã trút giận cho Tiểu Hôi nên gã dừng lại

lạnh lùng nói: “Nếu các hạ xin lỗi Tiểu Hôi, mỗ sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy

ra.”

Mộ đại nhân giần giật da mặt, xin lỗi tiểu yêu thú hả? Đương nhiên là việc cực

kỳ mất mặt. Lão liếc sang Hỏa thánh mới kinh ngạc nhận ra thái độ của Hỏa thánh

với Diệp Phong đầy kính sợ. Lần này tầm quan trọng của gã trong mắt lão lại tăng

thêm.

Tuyệt đối không được đắc tội tiểu tử này, bằng không khi gã có quyền thế tại

Thánh điện thì lão không còn đất dung thân. Mộ đại nhân nghiến răng, cúi đầu nói

khẽ: “Tiểu Hôi các hạ, tại hạ xin lỗi.”

“Nói nhỏ quá, ta không nghe thấy.” Tiểu Hôi cười ha hả, không chịu buông tha.

Mộ đại nhân hít sâu một hơi, cố nén lửa giận lặp lại lần nữa. Tiểu Hôi lúc đó

mới chịu vừa ý hếch cằm lên.

“Thôi việc này coi như xong. Diệp Phong, chúng ta phải đi bái kiến các vị Thánh

điện đại nhân. Xuất phát.” Hỏa thánh đứng ra dàn hòa.

“Đi thôi.” Diệp Phong không chần chừ, làm lơ lão mập ủ rũ cúi đầu đứng đó, cùng

Hỏa thánh và năm cô lướt về phía Thánh điện.

oOo

“Hỏa thánh, mỗ giáo huấn lão mập đó, liệu có gì phiền hà không?” Dài đen ngoài

xa chính là căn cơ Thánh điện, cũng là lục đảo lớn nhất trong thánh địa. Từ đây

nhìn ra không xa lắm nhưng để đến được sẽ tốn không ít thời gian.

“Nếu có phiền hà thì chi bằng trừ khử hắn luôn, hủy thi diệt tích. Chắc người

Thánh điện sẽ không hoài nghi chúng ta.” Hỏa thánh là lục tinh hư thánh, không

phải đối thủ của Mộ đại nhân, bọn Diệp Phong lại là thánh tiềm giả mới tiến nhập

thánh địa, sẽ không ai hiềm nghi họ giết được một cửu tinh hư thánh.

Chỉ cần gã không lập tức biểu lộ thực lực, tin rằng sẽ vạn vô nhất thất.

“Việc đó không cần thiết.” Hỏa thánh lắc đầu: “Hậu đài của Mộ đại nhân không

chắc lắm, sẽ không vì địa nhân mà ra mặt chống đối một thánh tiềm giả tiềm lực

cực cao như Diệp Phong các hạ, hơn nữa việc này do chính Mộ đại nhân gây ra,

chắc sẽ không dám cho ai biết. Mất mặt đã đành mà nếu để cao tầng của Thánh điện

biết thì món hời trấn thủ thông đạo này giữ sao nổi. Chỉ cần chúng ta không đề

cập thì việc này cũng sẽ không bị đồn ra.”

“Vậy thì tiện nghi cho y rồi.” Lúc đó Diệp Phong mới bỏ ý định trảm thảo trừ

căn, ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “La hồn quả mà tên mập nói đến là gì?”

“La hồn quả là loại tiền tệ nhỏ nhất trong thánh địa. Đồng thời là tu luyện chi

vật tốt nhất cho hoàng cấp võ giả mới tấn cấp hư thánh hấp thu hồn lực.” Hỏa

thánh giải thích.

“À, trong La hồn quả có chứa hồn lực?” Diệp Phong hơi động tâm niệm.

“Không sai, La hồn quả là linh quả do Thánh điện lợi dụng hồn lực bồi dưỡng

được. Tuy hồn lực ẩn chứa trong đó rất ít nhưng với võ hoàng và hư thánh mới tấn

cấp thì rất tốt rồi.”

“Hỏa thánh nói vậy là Thánh điện còn nguồn hồn lực cao cấp hơn?” Còn một đoạn

nữa mới đến Thánh điện, Diệp Phong hỏi luôn.

“Đích xác như thế! Tại kông gian đặc thù như thánh địa, do thiên địa linh khí

quá dày, hoặc do nhân tố nào đó mà cạnh các lục đạo thỉnh thoảng lại ngưng tụ

được một loại linh thạch đặc biệt. Linh thạch này quý ở chỗ hàm chứa hồn lực

phong phú, cũng như ở Võ Nguyên đại lục, tinh thạch hàm chứa linh lực vậy. Linh

thạch này được gọi là hồn thạch – nguồn hồn lực duy nhất trong thánh địa.”

“La hồn quả lấy hồn lực từ đâu?” Diệp Phong ngạc nhien, Hỏa thánh nói vậy không

phải tự mâu thuẫn sao?

“La hồn quả cần có hồn thạch bón vào mới kết quả được. Bồi dưỡng La hồn quả, kỳ

thật là pha hồn lực từ hồn thạch có nồng độ cao ra từng quả. Các thánh tiềm giả

đều với tu vi võ hoàng tiến nhập thánh địa, Thánh điện vì muốn nhanh chóng bối

dưỡng họ thành lực lượng chiến đấu nên cấp La hồn quả để tu luyện. hàm lượng hồn

lực của hồn thạch quá cao, cho võ hoàng tu luyện hiển nhiên quá ư lãng phí, hơn

nữa…” Hỏa thánh ngẩng lên nhìn gã rồi mới thổ lộ: “Thánh tiềm giả kỳ thật đại bộ

phận là tốt thí trong chiến tranh, Thánh điện đương nhiên không đầu tư nhiều cho

họ.”

"Hóa ra thế!"

“Tại Thánh điện, La hồn quả và hồn thạch các cấp đều có thể sử dụng như tiền tệ

để giao dịch với người khác.” Hỏa thánh lại bổ sung.

“Hồn lực là căn bản để tu luyện vậy thì vật quý giá gì mà cần hồn lực để trao

đổi nhỉ?” Diệp Phong lấy làm lạ.

“Ha ha, lợi dụng hồn lực đề thăng tu vi là quá trình từng bước, nhưng có những

thứ có thể trực tiếp đề thăng thực lực như: yêu thú thiên phú cực cao, các loại

thánh khí cấp cao… Hồn lực tuy quý giá nhưng phải kiến lập công huân thì mới có

được. Có những bảo bối đó là có thể thuận lợi giành được công huân, đổi lấy

nhiều hồn lực hơn. Mua bán như thế không thiệt.”

pika41228-09-2011, 08:34 AM

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài

Quyển 3: Võ Dung Học Viện

Chương 574: Câu đố về Tiểu Hôi

Dịch: Công Tử Bạc Liêu

Sưu tầm: 4vn.eu

“Yêu thú thiên phú cực cao? Tại thánh địa có phải thường xuyên bắt yeu thú làm

trợ thủ?” Diệp Phong chợt nhớ ra Mộ đại nhân tựa hồ rất hứng thú với Tiểu Hôi,

mười La hồn quả không lớn lắm với một cửu tinh hư thánh, nhưng với thánh tiềm

giả vừa tiến nhập thánh địa thì là con số trên trời.

"Tình huống xác thật như vậy." Hỏa thánh gật đầu, giải thích: “Ở thánh địa, trừ

Thánh điện và Vu ma nhất tộc còn không ít yêu thú sinh tồn. Kỳ thật, yêu thú mới

là cư dân của không gian này, mọi chủng loại yêu thú ở đại lục đều từ thánh địa

lưu truyền xuống.”

Diệp Phong gật đầu, được Vu võ truyền thừa nên gã cũng hiểu lai lịch thánh địa.

Hỏa thánh hơi kinh ngạc, dù là yêu vương cũng không hiểu rõ lắm về lịch sử thánh

địa mới đúng, thế mà Diệp Phong lại tỏ vẻ đã biết. Lão càng ngày càng thấy gã

cao thâm mạc trắc.

“Thực lực của yêu thú cùng cấp có thể sánh với Vu ma, nên với các võ giả Thánh

điện, đó là trợ thủ tốt nhất. Các địa thánh và thiên thánh thì có yêu thú trợ

lực hay không không quan quan trọng, nhưng họ còn con cháu và tộc nhân, những

người này đều không có tu vi quá cao, thành ra Thánh điện cường giả thương đem

yêu thú thu phục được tặng cho người thân để giữu mình. Hơn nữa, nhưng võ giả

còn trong giai đoạn hư thánh như lão phu, nếu thuần phục được yêu thú thiên phú

cực cao, trưởng thành nhanh lại thực lực không kém thì đương nhiên đã đề cao

thực lực tự thân một cách rõ rệt.”

“Như tiểu yêu thú của Diệp Phong các hạ, tuy lão phu không biết chủng loại nhưng

nó chỉ chưa đầy mười tuổi đã đạt đến tu vi hoàng cấp thì thiên phú quả hiếm

thấy. Chỉ cần một lòng bồi dưỡng, sau này tiềm lực của nó không thể ước lượng

được. Ai có nó, sau này dù thực lực không cao cũng có chỗ dựa vững vàng, Mộ đại

nhân động lòng cũng là bình thường.” Hỏa thánh lại nhìn Tiểu Hôi, lão đã thấy

không ít yêu thú ở thánh địa nhưng hoàn toàn không lần ra chủng loại của nó.

“Lão đầu, yêu thú bọn ta không phải là thú cưng của các ngươi. Còn nói lằng

nhằng, cẩn thận ta đánh ngươi.” Tiểu Hôi giận dữ giơ quyền.

“Đừng giận, Tiểu Hôi!” Diệp Phong vỗ an nó: “Hỏa thánh chỉ giới thiệu tình hình

ở thánh địa, đừng trách. Xưa nay ca ca có coi đệ là thú cưng bao giờ đâu.”

“Phong ca ca là tốt nhất. Lúc trước không được ca ca cứu thì Tiểu Hôi đã chết

rồi.” Nó ôm cổ gã, hân hoan: “Suốt đời này Tiểu Hôi theo ca ca.”

“Còn bọn ta?” Mộ Dung Tử Thanh cũng thích nó, nên hỏi trêu.

“Tam vị thư thư đều là người tốt, Tiểu Hôi cũng thích các thư thư.” Nó đáp đầy

khả ái, Thẩm Lan và Hồng Diệp tươi cười, tìm cảm ấm áp lan tràn. Vũ Hân tỏ vẻ

hiếu kỳ, từ đáy lòng thấy khao khát vô vàn, chưa bao giờ cô được biết đến tình

cảm như vậy.

“Còn ta, còn ta.” Hạ Kỳ Lạp không muốn bị quên, cướp lời xen vào.

“Tiểu thư thư chỉ quấn lấy Phong ca ca, chưa từng quan tâm đệ.” Tiểu Hôi không

khách khí, vẻ mặt hoạt kê của nó khiến chúng nhân cười ha hả.

Hạ Kỳ Lạp giận dữ định bắt Tiểu Hôi nhưng tốc độ sao so được. Hai thành viên nhỏ

tuổi nhất nhóm đuổi nhau quanh Diệp Phong khiến gã lắc đầu bất lực, mặc cho cả

hai đùa nghịch.

“Nhưng như mỗ biết. Yêu thú, đặc biệt là chủng loại huyết mạch tôn quý đều rất

cao ngạo, đâu có dễ thuần phục, dù thực lực không bằng đối phương cũng thà chết

chứ không khuất phục. Qua những gì mỗ nghe Hỏa thánh nói thì hình như thuần phục

yêu thú là việc rất đơn giản?” Diệp Phong quay lại, lấy làm lạ hỏi Hỏa thánh:

“Lẽ nào yêu thú ở thánh địa dễ thuần phục hơn ở đại lục?”

Hỏa thánh lắc đầu: “Đương nhiên không phải, yêu thú của thánh địa khó thuần phục

hơn đại lục nhiều. Nên tuyệt đại đa số yêu thú bị thuần phục ở đây không phải

theo cách thông thường mà là cưỡng ép.”

“Cưỡng ép thu phục? Là việc gì?” Gã hiếu kỳ hỏi.

“Nói đơn giản thì là lợi dụng thánh khí Tẩy hồn dẫn do Thánh điện chế tác, triệt

để tiêu trừ tâm tính ngạo nghễ trong linh hồn của yêu thú bị chế phục. Tuy nhiên

kiểu trừ mất một phần linh hồn này sẽ ảnh hưởng nhất định đến thực lực nhưng

khiến yêu thú triệt để phục tùng chủ nhân. Đó là thứ ban nãy Mộ đại nhân nhắc

đến: Nô thú.” Hỏa thánh cố ý hạ giọng, sợ Tiểu Hôi nghe thấy.

Tiểu Hôi tuy đùa nghịch với Hạ Kỳ Lạp nhưng tai vẫn thính kinh người. Nó chợt

dừng lại, đôi mắt non nớt chợt xanh biếc lên, từ thể nội tràn ra khí tức kinh

thiên. Khí thế cuồng bạo đột nhiên bạo phát.

Khí thế chỉ tồn tại trong tích tắc nhưng khiến tất cả đều cả kinh thất sắc. Ngay

cả thực lực mạnh nhất như Diệp Phong hay tu vi cao nhất như Hỏa thánh đều bị uy

áp khó lòng hình dung đó trấn trụ bất động. Diệp Phong có cảm giác vô lực như

lúc còn là võ tông gặp thánh giai sứ giả, hoàn toàn không dám kháng cự.

Hỏa thánh cảm thụ được nỗi sợ run rẩy, nỗi sợ không giải thích nổi đó dù lúc lão

đối diện thiên thánh cũng không thấy.

Tiểu Hôi bạo phát xong, khí thế lập tức tiêu tan vô ảnh vô tung. Nếu không vì

cảm nhận của chúng nhân chính xác thì ai cũng cho đó là ảo giác. Diệp Phong ngẩn

người không nói thành lời, đến giờ gã không biết huyết mạch của Tiểu Hôi là gì.

Nếu khí thế ban nãy Tiểu Hôi bạo phát ra là thực lực của nó thì thật ra nó đạt

đến trình độ nào?

Trong lúc chúng nhan còn hoang mang, không hề biết rằng khắp các lục đảo ở thánh

địa, hơn nghĩn yêu thú tu vi vượt thánh giai đều dấy lên cảm giác kính sợ, cùng

nhìn về một vị trí, là nơi Tiểu Hôi đang đứng.

“À…” Tiểu Hôi cơ hồ hư nhược hẳn, đột nhiên ngã xuống, Diệp Phong vội vàng đỡ

lấy, nhìn kỹ thì nó đã ngất xỉu.

“Chuyện đó... là sao hả?” Hỏa thánh run giọng ấp úng hỏi.

“Mỗ cũng không biết…” Diệp Phong nhíu mày không nghĩ ra nguyên nhân. Gã từng hỏi

sư phụ về vấn đề của Tiểu Hôi nhưng sư phụ cũng chỉ qua thần niệm cảm ứng được

tiềm lực của nó thập phần kinh nhân. Còn cả toán yêu hoàng cũng chỉ qua truyền

thừa ký ức mà phán đoán huyết mạch của Tiểu Hôi là chủng loại thượng cổ thập

phần tôn quý, nhưng cụ thể là gì thì không biết chính xác. Họ kích hoạt huyết

mạch của Tiểu Hôi cũng chỉ là một phần sức mạnh, hơn nữa thì không thuộc phạm

trù năng lực.

“Tình hình vừa xảy ra ban nãy, hi vọng Hỏa thánh bưng kín miệng bình, không để

Thánh điện biết.” Mắt Diệp Phong ánh lên lạnh lùng nhìn Hỏa thánh, không hề

khách khí ra lệnh.

"Lão phu hiểu!" Hỏa thánh đổ mồ hôi ròng ròng, vội đáp. Lão cảm giác được, nếu

hơi do dự là Diệp Phong sẽ lập tức trở mặt giết lão ngay. Lão cũng hiểu tầm

nghiêm trọng của việc này, nếu bị Thánh điện cường giả biết Tiểu Hôi có tiềm lực

như vậy thì e thiên thánh cường giả cũng động lòng. Diệp Phong hiện giờ ngay cả

địa thánh cũng không chống nổi. Lão đã thành người phe gã thì làm gì cũng phải

đứng trên lợi ích của Diệp Phong mới mong được an toàn.

“Chúng ta đi vòng một thời gian rồi đến Thánh điện. Tiểu Hôi gây ra động tĩnh

này, Thánh điện nhất định sẽ đến điều tra, nếu chạm phải mà chúng ta không giải

thích được thì sẽ bị hoài nghi.” Hỏa thánh cẩn thận nêu lên kiến nghị.

“Ở đây các hạ quen thuộc, các hạ tự quyết định.” Gã không thấy tâm thần dao động

của đối phương có gì khác lạ, nên làm theo lời Hỏa thánh kiến nghị.

Cả nhóm vừa đi chưa được bao xa, mấy chục đạo thân ảnh với đủ màu nguyên lực

lướt nhanh tới.

“À… chỗ này còn năng lượng khí tức của khí thế bạo phát ban nãy.” Người đến toàn

là cường giả trứ danh của Thánh điện, có cả thiên thánh. Một vị tra xét cẩn thận

rồi nhíu mày: “Nhưng quanh đây không phát hiện khí tức của đối phương, kỳ quái

thật.”

“Theo khí thế ban nãy thì tu vi của đối phương tuyệt luân, không kém chúng ta.

Chúng ta không biết đối phương rời đi cũng là bình thường, mỗ chỉ lấy làm lạ sao

trong khu vực của Thánh điện mà đột nhiên xuất hiện cường giả như vậy? Đối

phương hiển nhiên không phải người Thánh điện, cũng không phải Vu ma, lẽ nào

là…”

“Đích xác giống với khí tức yêu thú, nhưng không tính trong phạm vi thánh địa,

yêu thú tàn dư không có ai đạt thực lực đó, chỉ mỗi việc y vô duyên vô cớ xuất

hiện tại Thánh điện, bạo phát khí thế này ra, lẽ nào để thị uy với chúng ta?”

Người này tự phân tích: “Nếu muốn thị uy, y hiện thân chẳng phải càng có sức uy

nhiếp sao? E rằng chúng ta ở đây không có ai là địch thủ…”

“Nói chung việc này lạ lùng lắm. Nhất định phải điều tra cho kỹ. Còn nữa, Thánh

điện cũng phải tăng cường giới bị hơn, đề phòng địch nhân đột nhiên tập kích.”

Trong khi các Thánh điện cường giả nghi thần nghi quỷ, bọn Diệp Phong đã đi xa,

dừng chân ở một lục đảo không người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC