Chương 114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Ngân mở mắt, nhìn xuống đứa nhỏ còn đang lo lắng lại lảng đi. Hơn hai năm trước, ngày cậu tỉnh giấc sau cơn hôn mê cũng là lúc cậu phải đối mặt với thực tại. Anh trai cậu là bị chính tay cậu hại chết. Cậu thực sự chỉ muốn đi theo bồi tội với anh ấy, nhưng mẹ lại lấy chính tro cốt của anh ấy để uy hiếp cậu phải sống tiếp.

Cậu quằn quại trong dằn vặt, đến mức gần như đã phát điên. Cậu tự đâm vào ngực mình, tự mình rạch nát lồng ngực lôi ra hạt giống linh lực, tự tay bóp nát cái kia, lại tự tay đem từng chút mạch linh lực phá hủy. Cậu gần như đã trở thành một kẻ tàn phế, nhưng mẹ lại không cho phép cậu từ bỏ, ép cậu lần nữa đứng dậy.

Cho đến ngày hôm đó, bà mang về một đứa bé gái nhớp nháp bẩn thỉu. Tay chân nó đầy vết bầm dập, gương mặt cũng lem luốc xấu xí vô cùng. Mẹ nói nó là con gái của anh ấy và Hinh Nhi. Vũ Đồng mất tích rồi, Đường Hải cũng bỏ theo quân đội. Hinh Nhi chính là người thừa kế duy nhất, buộc phải lựa chọn vứt bỏ đứa bé, hoặc bị cả tộc vứt bỏ.

Cô ấy cuối cũng đã vứt bỏ đứa bé này, còn không ngại ném nó vào bao tải quăng ra bãi tập kết rác. Khi mẹ tìm thấy nó, nó đã chẳng còn dám đến gần ai. Nhưng nó lại rất sợ lần nữa bị vứt bỏ. Vì thế mới cho dù bị chán ghét cỡ nào, nó cũng phải cố bám lấy bằng được.

Tiểu Ngân ban đầu chẳng muốn phải nhận nuôi đứa bé này. Cậu chỉ muốn từ bỏ tất cả. Nhưng mẹ lại đem tro cốt của anh ấy để ép cậu phải nhận nuôi nó cho đến khi trưởng thành, bằng không sẽ khiến anh ấy vĩnh viễn tiêu tán, cậu lại không dám phản kháng đành phải chấp nhận. Có điều, hai năm qua cậu cũng luôn để mặc nó tự sinh tự diệt, nó hình như lại càng ngày càng bám cậu hơn.

Đứa bé thấy nắm tay gọi không có mấy tác dụng, nó liền đánh liều bò lên ghế, áp hẳn trán xuống trán Tiểu Ngân xem thử. Nóng quá. Nó biết biểu hiện này, ba của nó đang sốt rồi.

Nó vội vàng trèo xuống, ôm theo cái ghế ở góc nhà chạy tới nhà vệ sinh, sau đó bắc ghế lấy khăn, còn cẩn thận làm ướt mới quay lại đắp lên trán cho ba.

Tiểu Ngân mặc kệ đứa nhỏ muốn làm gì, yên lặng rũ mắt như đã ngủ. Cậu hiện tại chỉ muốn một mình. Cậu còn thậm chí muốn nó tự rời đi. Như thế ít nhất mẹ sẽ không có cớ nói cậu làm khó nó nữa.

Đứa bé sau đó lục lọi trong bếp rất lâu, sau đó cũng miễn cưỡng bưng ra được một bát cháo trắng. Thứ này có lẽ còn không thể gọi là cháo, chỉ giống như nước gạo mà thôi.

Nó cẩn thận múc từng thìa nhỏ, đút cho người nằm đó từng chút một. Tiểu Ngân không chịu uống, nó cũng chẳng bỏ cuộc mà đi làm thêm một tô khác. Đến khi nó quay lại lần thứ 3, Tiểu Ngân cũng chịu nhìn nó một lần.

Đứa bé năm nay đã 6 tuổi, đôi mắt rất giống với anh ấy, nhưng gương mặt thì lại của Hinh Nhi. Có những chuyện cậu không thể nhớ ra, nhưng có một điều cậu không quên được, chính là cậu từng thích Hinh Nhi đến cái độ nào. Tiếc là chỉ vì nó, anh ấy đã sống dở chết dở ở trại cải tạo. Cậu không thích nó, nhưng lại không nỡ sẽ ghét bỏ nó, để đến khi nó xuất hiện rồi, cậu cũng chỉ có thể tỏ ra lạnh nhạt để nó từ bỏ.

Đứa bé cần mẫn đút cháo, sau đó ngoan ngoãn dọn đồ ra ngoài. Nó biết ba không thích nó. Nó cũng biết ba nhìn thấy nó sẽ không vui. Vậy nên nó muốn ở lại chỗ này thì phải ngoan ngoãn tránh mặt, không được để ba giận. Bằng không sẽ giống với khi đó, ba sẽ lại đuổi nó đi giống những người kia thôi.

Tiểu Ngân nhìn theo bóng lưng nhỏ, đôi mắt lạnh nhạt đã xao động ít nhiều. Khi đứa nhỏ quay lại, cậu mới vẫy tay gọi nó lại gần.

Đứa nhỏ còn cho rằng nó đang nằm mơ. Hơn 2 năm qua, ba chưa từng nguyện ý muốn chạm vào nó dù chỉ một lần. Vậy mà giờ đây, ba lại đang gọi nó đến gần, vươn tay nắm lấy tay của nó. Nó thực sự không dám nghĩ nhiều, chỉ hỏi:

- Ba ơi, ba muốn làm gì?

Tiểu Ngân chẳng nói gì cả, chỉ kéo đứa nhỏ nằm trong lòng mình, yên lặng ngủ thiếp đi. Cậu rất mệt, cũng cảm giác rất lạnh. Đứa bé này thật ấm, nó giống như đốm lửa nhỏ leo lắt cho cậu chút hy vọng sống vậy.

Đứa nhỏ khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy đáy mắt ba trào lệ không ngừng. Nó cố vươn tay lau đi nước mắt cho ba, không ngờ lại nghe được tiếng lẩm bẩm:

- Anh, em sai rồi... anh... đưa em đi được không?... 

Đưa nhỏ hoảng hốt ôm lấy cổ ba, hai cánh tay chẳng có bao nhiêu lực chỉ có thế cố gắng vớt vát thêm chút hơi ấm. Nó không đủ lớn để hiểu được ba đang nói gì, nhưng nó biết hình như ba đang rất đau.

Tiểu Ngân vẫn không ngừng chảy nước mắt, hơi thở càng lúc càng yếu ớt. Nhịp tin của cậu đập rất nhanh, ngay cả cơ thể cậu cũng dần vô lực. Hai tay cậu dần thả lỏng, cả cơ thể cũng như đã chìm sâu. Đến khi hai tay cậu hoàn toàn buông thõng, đứa nhỏ mới bật khóc thành tiếng.

Nó sợ hãi lay ngực áo ba, miệng không ngừng gọi người tỉnh lại. Vậy mà đến cùng ba chỉ nằm đó, càng lúc càng lạnh đi. Nó hoảng hốt chạy ra ngoài, vừa khóc vừa gõ cửa từng nhà cầu cứu. Đến cùng nó lại chẳng thể gọi được ai cả. Đôi chân trần đã phồng rộp vậy mà cố chấp chạy hết một đêm.

Sáng hôm sau, có người bắt gặp nó nằm gục ở một góc bãi rác bẩn thỉu. Toàn thân nó đều là bụi đất, hai chân nó cũng đã rộp nước rách ra. Nó nghe được chút tiếng ồn, khó khăn mở mắt. Ở đây có rất nhiều người, nó có thể nhờ họ cứu ba nó.

Chỉ là đến đây, nó lại không biết nên phải nói thế nào. Nó không biết chữ, nó thậm chí còn không biết ba nó tên là gì. Nó chỉ biết ba nó là bác sỹ, nhà nó có một phòng khám, chỉ có như vậy mà thôi.

Một thiếu nữ nhìn đến có phần đồng cảm, hỏi:

- Em gái, sao em lại ở đây? Ba mẹ em đâu?

Đứa nhỏ chẳng biết phải làm thế nào, chỉ bám lấy tay người mà nói:

- Ba bị bệnh... Làm ơn... Cứu ba...

Thiếu nữ kia vậy mà cực kỳ kiên nhẫn, tiếp tục hỏi:

- Ba em ở đâu? Chúng ta cùng đến đó.

Đứa bé con còn không biết nhà mình ở đâu, sao có thể đáp được? Nó chỉ có thể đánh liều nói:

- Ở y quán.

- Là y quán nào?

Thiếu nữ tiếp tục hỏi.

Đứa nhỏ không biết, chỉ có thể kéo tay người đưa đi. Nó không biết chỗ đó là chỗ nào, nhưng nó có thể nhớ mang máng đường về. Ba đang bệnh, chỉ cần có người giúp đã tốt lắm rồi.

Thiếu nữ đi theo đứa nhỏ qua liền mấy con hẻm, gương mặt đã thay đổi mấy phần. Hồi nãy rõ ràng còn rất hiền hoà, giờ lại không dấu nổi tham lam. Cô ta khẽ liếm môi, chỉ một động tác đã thành công chụp thuốc mê đứa nhỏ, còn kéo nó cõng lên vai như rất thân thiết.

Nhìn vào thân thủ này, đây rõ ràng không phải lần đầu tiên cô ả bắt cóc trẻ con. Nói trắng ra, có lẽ còn là dân chuyên nghiệp nữa.

Nơi giao dịch chẳng qua chỉ là một công trình bị bỏ hoang. Ở đó từ sớm đã có người chờ rồi. Cộng thêm cả đứa bé, tổng cộng ở đó đã có 12 đứa nhỏ đều trong tình trạng hôn mê. Thiếu nữ kia giao hàng cho một tên lưu manh, nhận lấy tiền bỏ đi.

Tên lưu manh nhìn lại đám nhỏ, đem băng keo trói chặt mấy đứa nhỏ lại, băng miệng, che mắt không cho phép chúng được làm loạn ở đây. Hàng đã gom đủ, khoảng 1 ngày nữa con buôn sẽ đến. Sau vụ này, hắn cũng có thể phát tài rồi.

Khi bé con tỉnh lại, mọi thứ trước mắt đều tối đen. Quanh bé con đầy rẫy tiếng rên rỉ khóc lóc khiến nó bị hoảng sợ. Nó cố gắng cựa mình, toàn thân nó lại bị bó chặt chẳng động được.

Tên lưu manh kia khi quay lại kiểm tra, vừa hay bắt được cảnh duy nhất chỉ có bé con không khóc, thậm chí còn đang tìm đường thoát thân đột nhiên cảm thấy hứng thú. Hắn xách đứa nhỏ lên, thô bạo quăng nó xuống một bãi cỏ rậm rạp.

Hắn tháo băng keo cho nó, nhưng lại không hề cho nó cơ hội lên tiếng. Nó không biết hắn đã nhét gì vào miệng nó. Nó chỉ biết cái mùi vị ghê tởm kia khiến nó chỉ muốn nôn ra. Tiếc là nó làm không được, toàn thân nó đã bị trói cứng, thứ kia cũng khiến nó ngạt thở. Nó không phản kháng được, nó cũng chẳng thể kêu lên.

Nó lúc này mới cảm thấy hối hận. Nó chỉ muốn ở cạnh ba lâu hơn một chút. Bên ngoài này thực sự quá đáng sợ, khiến nó chẳng bao giờ muốn phải tiếp xúc nữa.

Một vết cắt ngọt qua da khiến nó đau đến muốn hét lên. Đến cuối cùng, hai chân của nó cũng không còn bị bó chặt nữa. Thay vào đó, nó chỉ cảm giác cổ chân nó như đã bị bẻ gãy vậy, nơi kia cũng như bị gọng thép đâm thẳng qua xương, đau tới không muốn sống nữa.

Thứ kia cuối cùng được lấy ra khỏi miệng nó rồi. Nó co mình hít lấy hít để chút không khí, còn ho sặc nôn mửa không dừng.

Tên lưu manh kia chỉ tặc lưỡi một cái, xé toạc áo quần của nó nhét vào miệng nó, lại liên tục quấn băng keo ép nó phải ngậm miệng lại.

Đứa bé đã chẳng còn sức phản kháng, mặc cho tên cầm thú tiếp tục trò chơi xâm hại bạo hành. Nó đã mất toàn bộ lý trí, nó cũng chẳng còn chút hy vọng nào.

Tên lưu manh đã chơi chán, nhìn lại đứa nhóc chẳng còn đáng một đồng khinh miệt. Hắn lấy một cái bọc lớn ném bé con vào, dùng băng keo quấn chặt ném tại một góc khuất của công trình bỏ hoang kia. Đám người môi giới đến, hắn liền giao lại đám nhỏ, lấy tiền biệt tích.

Kẻ môi giới nhìn lại đám nhỏ, khẽ kéo cổ áo thở dài:

- Thiếu 1 đứa, chúng ta đến trễ rồi.

Phía bên kia bộ đàm, Đường Hải còn đang tức đến phát điên. Hắn truyền lệnh cho cấp dưới đuổi người, lái xe vội chạy đến hiện trường xem xét. Hắn rõ ràng đã nhận được tin tổng cộng 12 đứa nhỏ, như thế nào có thể thiếu một đứa được?

Hắn lệnh cho người lục soát toàn bộ hiện trường, không dám bỏ sót dù chỉ một chút. Cuối cùng, người của hắn cũng tìm được một cái bọc đen mang đến. Khi mở được bọc ra, tất cả đám người đều không nhịn được hít một ngụm khí lạnh. Đứa bé con mới chỉ 5 6 tuổi lại bị đối xử tàn nhẫn đến độ này.

Cái mà họ không thể ngờ có lẽ là đứa nhỏ vẫn còn sống. Nó rất yếu, nhưng đúng là vẫn còn sống. Chẳng qua, tên kia dường như đã cố ý đổ một thứ dung dịch hoại tử lên người đứa bé, khiến cho lớp da của nó gần như đã tan chảy. Để có thể gỡ được toàn bộ băng keo trên người nó xuống, bọn họ cũng đã phải cố gắng suốt mấy ngày liền. Chưa kể tới đứa bé quá yếu ớt, sau khi sơ cứu cũng chìm trong trạng thái hôn mê.

Tiểu Ngân thực ra không hề thiếp đi lâu đến thế. Cậu chỉ là đã quá mệt mỏi mà thôi. Cậu tỉnh lại là khi gần 4 giờ sáng, đứa nhỏ đã chẳng còn ở đó nữa rồi. Cậu đứng dậy xem qua các phòng, nó đã chẳng còn ở đó nữa. Nó cuối cùng cũng bỏ cuộc rồi. Cũng tốt, cậu cuối cùng cũng chỉ cần một mình thôi.

Công việc của cậu vẫn diễn ra rất bình thường. Chỉ đến khi 1 tuần trôi qua, đứa nhỏ vẫn chưa trở lại, cậu mới cảm giác bất an trong lòng. Hơn hai năm qua nó luôn ở cùng cậu. Đột nhiên nó biến mất lâu như thế, lẽ nào xảy ra chuyện rồi?

Bên ngoài có tiến ồn ào bàn tán, Tiểu Ngân mới chú ý hơn bước ra. Người hàng xóm vẫn thường hay qua nhà vội cầm tờ báo mới qua cho Tiểu Ngân xem, hốt hoảng hỏi:

- Y sư, bé con nhà cậu đâu? Vì sao 2 ngày nay lão không còn thấy bé ở nhà nữa?

Tiểu Ngân khẽ lắc đầu, lạnh nhạt đáp:

- Đã đi rồi, có lẽ đi tìm mẹ nó.

Người hàng xóm kia càng thêm hoảng hốt, chỉ đến đứa nhỏ một nửa gương mặt đã bị hoại tử đến bầy hầy, toàn thân yếu ớt cũng chẳng chỗ nào nguyên vẹn, nói:

- Đứa bé này được giải cứu từ nhóm buôn người một tuần trước. Cậu xem đi, có phải rất giống không? Y sư, cậu nói có lẽ, tức là chính cậu cũng không biết con bé đang ở đâu phải không? Thứ cho lão nhiều lời. Nhưng lão sợ đứa bé đó chính là bé con nhà cậu. Cậu mau đến sở cảnh sát đi.

Tiểu Ngân nhìn thật kỹ đứa nhỏ trong bức ảnh, sau đó cũng vội vã bỏ đi. Không sai, đúng là nó. Nó rốt cuộc đã gặp chuyện gì? Sao lại thành dạng kia?

Tiểu Ngân đột nhiên xuất hiện, Đường Hải lại càng thêm bất ngờ. Đến khi cậu nói đó là con gái của anh trai cậu, Đường Hải mới nắm chặt bàn tay, không chút kiêng kỵ đấm người một đấm. Con gái của Hoàng Niệm Hy, còn bằng ngần này tuổi, không phải nói chính là đứa nhỏ của Hinh Nhi năm đó hay sao?

Đường Hải lần nữa xách cổ áo người lên, quát:

- Các người là cái thá gì mà cứ xuất hiện rồi mang đến bất hạnh cho bọn họ? Cậu, và cả anh trai kia của cậu, các người cảm thấy đứa nhỏ còn chưa đủ đáng thương hay sao?

Tiểu Ngân chẳng nói gì cả, chỉ yên lặng chờ đợi người đưa bé con đến.

Bé con còn ngồi trên xe lăn, đôi mắt đã chẳng còn chút hồn nào cả. Toàn thân nó đều là vết ăn mòn hoại tử rất sâu. Nó không nói gì cả, chỉ nhìn về một chỗ vô định mãi không thôi.

Tiểu Ngân quỳ xuống trước xe lăn của nó, bàn tay khẽ nắm lấy tay nó hồi lâu. Chỉ khi đó nó mới có chút phản ứng, nước mắt trào xuống đầy mặt, miệng gọi mãi không thành lời.

Tiểu Ngân đột nhiên cảm giác đau vô cùng. Cậu vươn tay ôm lấy bé con trong lòng, cổ họng nghẹn đắng nói mãi không ra tiếng:

- Xin lỗi... Xin lỗi...

Đứa bé cũng bật khóc thành tiếng, cố vươn tay bám lấy ngực áo ba mà khóc một trận thật lâu. Nó đã sợ hãi đến độ nào, nó đã đau đến độ nào. Chẳng ai có thể biết được cảm giác của nó. Thứ cảm giác ghê tởm khiến nó vĩnh viễn không muốn quay lại lần nữa.

Tiểu Ngân theo Đường Hải làm thủ tục, nhận lấy đưa bé con về nhà. Đường Hải cũng không quên giáo huấn tên kia một trận.

Thực ra hắn cũng có thể hiểu phần nào câu chuyện. Hoàng Niệm Hy nghe nói đã bị người ta hại chết, sau đó Hoàng giáo sư cũng mất rồi. Hoàng Mộc Ngân này hiện tại chỉ sống một mình, lại vạ thêm phải nuôi con riêng của anh trai. Cậu ta chỉ mới 23 tuổi, có lẽ cũng không cách nào tiếp nhận được chuyện phải chăm sóc một đứa nhỏ 6 tuổi như thế nào.

Tiểu Ngân không nói gì cả, chỉ lặng lẽ mang theo đứa bé về nhà.

Cậu cẩn thận kiểm tra lại thương tích, sống mũi cũng cay xè khó chịu vô cùng. Cậu có thể tưởng tượng được nó đã phải trải qua chuyện gì. Cậu cũng rất hận kẻ cầm thú đã làm ra chuyện như thế.

Đứa bé chỉ nắm chặt tay ba, gương mặt xấu xí thậm chí còn chẳng thể làm ra cái biểu cảm gì nữa. Ngoài việc nắm tay ba, nó thậm chí chẳng thể làm gì. Hai cổ chân nó đều đã bị bẻ nát, ngay cả đốt sống của nó cũng đã bị tổn thương rất nặng khi tên kia quăng nó từ trên lầu xuống chỗ kia. Nó bây giờ còn rất xấu xí, nó rất sợ ba sẽ không cần nó nữa.

Nhưng không, ba của nó lại lần nữa khóc trước mặt nó. Ba chỉ nắm tay nó, đôi mắt đỏ chỉ có thương cảm cùng phẫn nộ. Ba khẽ vuốt tóc cho nó, giọng nói lần đầu tiên lộ vẻ ân cần:

- Ngủ đi, không sao rồi. Ngủ đi...

Đứa bé ngoan ngoãn vâng lời, hai tay bám lấy tay ba, thực sự ngủ mất.

Tiểu Ngân hơi rũ mắt, đứng dậy đóng cửa toàn bộ phòng khám. Cậu bế đứa bé ôm trong lòng, lặng lẽ leo lên căn phòng cũ của anh trai cậu khi trước. Cậu đặt mình nằm xuống giường, để bé con nằm gọn trên ngực, cơ thể không còn chút linh lực dường như đã có thêm chút phản ứng.

Tiểu Ngân lẩm bẩm đọc chú, căn phòng tối tăm như được thắp sáng bởi vô số đốm sáng thần thánh vô cùng. Không còn linh lực nữa, cậu chỉ còn duy nhất một lá bài này nữa thôi. Ma pháp ngày đó ba dạy cho cậu không phải chỉ có thể dùng Linh lực để kích hoạt. Trường hợp linh lực không còn, hoàn toàn có thể dùng linh hồn lực để thay thế. Có điều, sử dụng linh hồn lực sẽ phải trả giá rất lớn, khiến người thường chẳng dám làm bậy.

Tiểu Ngân lại khác, cậu không nuối tiếc gì cả, cho dù có là giá nào, cậu cũng chẳng quan tâm.

Đứa bé lờ mờ tỉnh lại, chỉ thấy xung quanh tối om. Nó hoảng sợ hét lên, không ngừng quơ loạn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó có thể trùm lên mình. Cũng là cảnh này, nó đã từng trải qua cảm giác kinh sợ kia chính là trong bóng tối như thế này.

Một tiếng kéo rèm cửa thật lớn vang lên, ánh sáng chói mắt chiếu tới không gian, nó mới dám ló mình ra nhìn thử. Là ba của nó. Phải rồi, nó đã quay lại với ba của nó rồi.

Nó buông mền xuống, hơi với tay gọi:

- Ba ơi... Ba bế con được không?

Tiểu Ngân không quay đầu nhìn nó, chỉ lặng lẽ bỏ ra ngoài.

Đứa bé con cũng buồn hẳn đi. Nó hình như nhớ được trước đó ba đã ôm nó rồi. Nó chỉ là muốn xác nhận lại mà thôi. Nhưng không, hình như đều là mơ cả, ba vẫn lạnh nhạt với nó như thế thôi.

Nó lê mình rời khỏi giường, nhưng cái mà nó không thể ngờ chính là nó lại có thể đi lại được. Nó còn tự soi mình trước gương. Cơ thể nó thậm chí đã không còn một vết sẹo. Đúng rồi. Ba của nó là y sư giỏi nhất vùng này, có lý nào lại không chữa được cho nó chứ?

Nó mở tủ của mình, chọn một bộ đồ còn nguyên vẹn nhất, soi mình trong gương thật đáng yêu, nó liền chạy xuống nhà tìm ba. Nó phải ôm ba thật chặt, nó sau này cũng phải thật ngoan hơn nữa.

Đứa bé con xuống nhà, chạy khắp nơi vẫn chẳng thấy ba đâu. Phải đến khi ra ngoài phòng khám, nó mới nhìn thấy một bác rất lạ. Tóc của bác ấy đã bạc một phần rồi, gương mặt cũng xạm đi vất vả. Hai tay bác ấy đều là vết sẹo sâu, trên cổ còn có vết đen cực kỳ đáng sợ. Bác ấy đang cầm bút của ba nó, run run viết lên sổ kê đơn thuốc của ba nó.

Nó lạ lẫm tiến đến, nhìn người đó thật lâu. Hình như nó đã gặp bác ấy ở đâu rồi. Người này hình như còn rất thân với nó nữa.

Bác ấy không hề ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ giọng hỏi nó:

- Tỉnh rồi? Có đói không?

Đứa bé con thậm chí còn không dám trả lời. Là giọng của ba nó. Sao ba nó lại thành bộ dạng này? Nó đưa hai tay lên ôm chặt miệng, nước mắt không ngừng rơi xuống khóc nấc lên.

Tiểu Ngân bấy giờ mới nhìn qua nó, vẫy tay gọi nó lại gần.

Đứa bé lại chỉ lui lại, ôm mặt khóc chạy về phòng. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Sao ba của nó lại có bộ dáng đáng sợ kia?

Tiểu Ngân khẽ thở dài, tiếp tục viết đơn thuốc. Cậu biết bộ dáng của cậu hiện tại rất doạ người. Bé con sợ cũng là chuyện thường thôi. Cứ để nó bình tâm lại. Hoặc nếu nó có muốn đi, cậu sẽ nói mẹ đưa nó đến một chỗ tốt hơn.

Đứa bé con khóc rất lâu. Nó chỉ cảm thấy ngực nó rất đau, nó cũng chẳng nói được gì cả. Nó rất sợ bộ dáng kia của ba nó, nhưng nó càng cảm thấy thương hơn nhiều. Đến khi nó mệt mỏi ngủ thiếp đi, không bao lâu sau lại hoảng hốt tỉnh lại. Nó mơ thấy ba của nó bỏ nó đi, cho dù nó có gọi cỡ nào ba cũng không hề quay lại.

Nó lần nữa chạy xuống nhà, đôi mắt đã sưng đỏ liên tục tìm kiếm. Trong bếp có tiếng đổ vỡ, nó lập tức chạy tới xem thử. Ba của nó đang ngồi gục dưới bệ bếp, xung quanh đã đầy chén đĩa vỡ ngổn ngang. Nó khi đó chẳng còn nghĩ được gì cả, vội lao vào trong lòng ba nó mà khóc lên.

- Ba ơi, ba đừng bỏ lại con. Con hứa con sẽ ngoan, con sẽ nghe lời ba. Ba đừng bỏ lại con một mình.

Tiểu Ngân khó khăn điều tiết lại hơi thở, chống tay bế đứa nhỏ đứng dậy. Cậu đặt nó ngồi ngay ngắn trên ghế, nhẹ lau đi nước mắt trên gương mặt non nớt khẽ cười, nhỏ tiếng hỏi:

- Không sao đâu. Đã đói chưa, ăn chút gì đó nhé.

Đứa bé lần nữa lắc đầu. Đây là lần đầu tiên ba cười với nó, nhưng nó lại chẳng thấy vui gì cả. Nó hiện tại chỉ là đang rất hoảng sợ. Sợ ba của nó sẽ cứ thế bỏ nó đi. Khó khăn lắm mới có người chịu chăm sóc cho nó, nó không muốn lại phải lần nữa bị vứt bỏ.

Tiểu Ngân ngồi hẳn xuống, nhẹ vuốt tóc nó dỗ dành:

- Đừng khóc nữa. Đều đã qua cả rồi. Bé con, con tên là gì?

Đứa bé hơi cúi đầu, giọng cũng chỉ đều là tủi thân:

- Con không có tên. Bọn họ nói con là con hoang, không xứng đáng có tên. Ba ơi, thế nào mới là con hoang? Có phải là con hoang sẽ không ai cần nữa không?

Tiểu Ngân nhìn đứa nhỏ chỉ có thể đau lòng. Cậu ôm lấy đứa nhỏ, vô cùng chắc chắn nói:

- Con không phải con hoang. Cho đến khi con có thể tự đứng trên đôi chân của mình, ba chính là ba của con. Bé con, ba thực sự rất bối rối chuyện con đột nhiên xuất hiện. Ba cũng không đủ dũng khí để đến gần con. Nhưng nhìn con phải chịu đủ thiệt thòi, ba thực sự không thể chịu nổi. Con tha thứ cho ba được không?

Đứa bé con vội lắc đầu, vùi mặt vào vai ba nó bật khóc:

- Không phải lỗi của ba, là con không ngoan khiến ba lo lắng. Ba, ba đừng nói nữa. Chỉ cần ba không bỏ con, ba có đối với con thế nào cũng được. Con hứa, con sẽ không tự ý làm ba lo lắng nữa. Ba đừng bỏ lại con một mình.

Tiểu Ngân coi như không nghe thấy những gì bé con đã nói, chỉ tiếp lời:

- Lần đầu tiên ba nhìn thấy con, ba giống như đã lần nữa nhìn thấy dáng vẻ năm đó khiến ba không thể quên vậy. Trong trẻo như nắng mai, cũng nhẹ nhàng như cánh bồ công anh trong gió vậy. Sau này, ba sẽ gọi con là Nhã Phi nhé?

Bé con liên tục gật đầu, đôi tay ôm người càng thêm chặt. Ba của nó rất nặng, gần như đã đè lên cơ thể nó rồi. Nó biết,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net