Chương 116: Sơ đấu Mạc Linh Tuyết - Cực hạn băng linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ ba vòng loại thứ hai diễn ra khá sớm. Theo như những gì Tư Nguyệt kể lại, vòng hai này đã có chút thay đổi về thể chế. 32 đội được chia thành tám bảng khác nhau, mỗi bảng sẽ đấu xoay vòng tích điểm chọn ra hai đội vào vòng 16. Bảng mà Hỗn Nguyên phân nhánh bốc được là bảng D, coi như không may mắn cùng bảng với Tuyết Linh dongbing đoàn.

Thi đấu cũng có phần thay đổi bằng phương pháp tích điểm. Đơn chiến, song chiến và đoàn chiến liên tục. Mỗi trận thắng cộng hai điểm, hoà cộng một điểm. Cường độ thi đấu quá cao mới khiến ban tổ chức phải chắc chắn một ngày một đội chỉ gặp một đối thủ.

Hai ngày qua tổng kết, cả Tuyết Linh dongbing đoàn và Hỗn Nguyên phân nhánh đều thắng cả hai trận. Hôm nay vô tình chạm mặt nhau, dù kết quả thua thắng thế nào cũng chắc chắn được vào vòng trong. Chỉ xem đội nào sẽ dẫn đầu bảng mà thôi.

Đối với Tinh Vân mà nói, dù có đầu bảng hay không đều không quan trọng. Vào được vòng sau là ổn rồi. Để tránh những thành viên cũ có thể bị quá sức, thành viên hôm nay cũng bị đổi qua một chút. Đối với một đội chủ yếu dựa vào ma pháp như Tuyết Linh dongbing đoàn, một đội chỉ công phá vật lý sẽ không có ý nghĩa nhiều lắm.

Tinh Vân đã nghiên cứu qua đội hình, chọn đi ra sân bao gồm: Tư Nguyệt tiên phong không đổi, Vân Thiên một cặp hỗ trợ Tư Nguyệt, Ý Đạt hàng trước, cặp với Mã Bân hỗ trợ, cuối cùng là Lam Hà ma pháp tấn công tầm xa, Tinh Vân hỗ trợ, đồng thời khống chế toàn bộ trận hình.

Đoàn chiến về cơ bản thì là như vậy. Nan giải là thứ tự đơn chiến kia, còn cả song chiến tiếp đó nữa. Đối phương thực lực thấp nhất Nguyên Anh sơ kì, cao nhất Thanh Anh sơ kì, muốn đơn chiến chi bằng nhận thua sớm. Chỉ là nhận thua cũng chưa chắc đã giải quyết được gì. Cuối cùng thứ tự đành phải quyết định là: số 1 Mã Bân, số 2 Vân Thiên, số 3 Lam Hà, số 4 Tư Nguyệt, số 5 Ý Đạt, cuối cùng mới là Tinh Vân. Song chiến tấn công hỗ trợ giống đoàn chiến kết đôi, thứ tự coi như không thay đổi. Cậu cũng không quên dặn thêm:

- Đơn chiến gặp Mạc Linh Tuyết không cần cố chấp. Nếu đến lượt Tư Nguyệt vẫn chưa thu được kết quả gì lập tức nhận thua các trận còn lại, để song chiến lại tính tiếp. Còn phải nhớ kỹ, chúng ta đã vào vòng trong, đừng để một chút vọng động làm ảnh hưởng cả đội. An toàn của bản thân mới là trên hết đã rõ hay chưa?

Một tiếng rõ rõng rạc vang lên. Một điều quá rõ ràng, Tinh Vân là người khống chế thế cục rất tốt. Đó cũng là lý do đám nhỏ dù là lớn hơn tuổi vẫn tôn trọng nhường lại vị trí dẫn đội cho cậu. Dù cậu khiêm tốn không nhận, mọi nước đi cho đến hiện tại của đội hầu hết đều do cậu bày ra.

Mã Bân lên đài đầu tiên coi như không may mắn, chạm phải đúng một cái Nguyên Anh trung kỳ. Tên kia thuộc nhân thú tộc, gọi là Chu Tiểu Hùng, mạnh nhất là kiếm thuật, hơn nữa còn mơ hồ có thể thấy được quanh thân thổ nguyên tố rất mạnh.

Mã Bân nhíu mày, thật sự không nghĩ trận đầu lên lại chạm phải đối thủ thế này. Đúng là quá đen đủi, không chừng sáng nay không để ý đã bước chân trái ra khỏi cửa rồi.

Chu Tiểu Hùng nhìn qua chắc cũng 16 17 tuổi, cao đến gần mét chín, thân hình có lẽ chỉ có dùng từ đồ sộ mà tả. Trọng kiếm chưa cần chém ra, chỉ lỡ chống xuống đất một cái đã đủ rung một góc sân rồi. So với thân hình khá nhỏ nhắn của Mã Bân, thật giống như mèo đấu với gấu vậy. Hắn nhìn xuống Mã Bân phiên một cái xem thường:

- Nhận thua sớm sẽ bớt ăn khổ. Bằng không trên võ đài đao kiếm không có mắt, nhỡ làm ngộ thương còn mất thể diện các người.

Mã Bân cắn răng chậc lưỡi một cái chửi thề. Còn chưa đánh đã nhận thua, còn con mẹ nó nhục gấp mấy lần đây? Còn mở miệng cái gì giả nhân giả nghĩa, Mã Bân hắn nhổ vào.

Trên chiếu nghỉ Tố Tố vốn còn đang hâm mộ vóc dáng tên kia liền biến sắc, lập tức lớn giọng mắng:

- Nhìn dáng hình không đến nỗi tệ mà câu khó nghe như vậy cũng dám nói ra? So với Ý Đạt sư huynh còn không bằng một góc. Mã Bân sư huynh, đạp hắn xuống đài đi.

Giọng nói trẻ con của Tố Tố thật khiến đám Tinh Vân đang ở khu chờ cười đến đau cả bụng. Ý Đạt không biết là ngốc thật hay giả ngốc mà còn đỏ mà cho rằng mình được khen. Riêng có Mã Bân trên võ đài trực tiếp toát mồ hôi hột to như hạt đâu. Tiểu Bạch Hồ, em có thể đừng làm quá như vậy có được hay không? Người ta không bị em chọc giận kể cũng hơi lạ đấy.

Mã Bân quay lại, nhìn đối thủ đang toả sát khí thật sự cũng hết cách, đành bất đắc dĩ lắc đầu. Trọng tài vừa hô bắt đầu, hắn đã hít sâu một hơi, dựa vào tốc độ bản thân tay không phóng đến đối thủ.

Chu Tiểu Hùng tuy không nhanh nhạy bằng, lực phòng ngự lại vô cùng lớn. Hắn chỉ tùy tiện đưa tay lên đã chặn được một quyền Mã Bân đánh tới, còn suýt quăng Mã Bân ra đến hơn chục bước chân.

Mã Bân tiếp đất mà rùng mình, thật là cứng như thiết bản vậy. Thảo nào Tinh Vân nói đừng ngại giở trò, chỉ cần không phạm quy coi như làm cái gì cũng được. Hắn vừa vuốt ngực hai cái lấy lại tinh thần, đối thủ đã đem trường kiếm đánh đến, đem hẳn một khoảng rộng tàn phá một lượt.

Mã Bân cũng phát hoảng, đôi đồng tử co rút liền quay đầu bỏ chạy. Thậm chí còn không dám nhìn lại xem Chu Tiểu Hùng đã đuổi đến đâu rồi, cứ thế bỏ trốn.

Khán giả trên khán đài mắt tròn mắt dẹt. Lên sàn thi đấu mà chạy như vậy cũng được sao? Hỗn Nguyên phân nhánh hai trận trước rất uy mãnh cơ mà, sao đến trận này lại như con mèo chạy trốn vậy?

Trong khu chờ mấy đứa Tinh Vân một tay che mặt tối một mảng, giống như đang rất xấu hổ. Chỉ là tại một góc khuất, môi Tinh Vân rõ ràng hơi cong lên. Cậu còn sợ Mã Bân không dám làm trò cậu bày, không ngờ sư huynh vậy mà làm thật. Hồi nay khi hai người chạm nhau chiêu đầu tiên, Mã Bân đã đặt lên người Chu Tiểu Hùng một cái bùa dịch chuyển. Hay lắm. Trận này coi như thắng cũng không bất ngờ.

Trên võ đài, Mã Bân đã chạy đến tận sát mép võ đài, coi như không còn đường lui. Chu Tiểu Hùng đuổi mãi cũng cáu, đôi mắt đỏ ngầu đầy giận dữ. Hắn bật nhảy lên, đem trường kiếm chém xuống một nhát. Nhát chém này mang theo mười phần lực. Đừng nói là Mã Bân, sợ là cao thủ cùng cấp cũng bỏ mạng.

Trọng tài vốn là một cao thủ Huyền Mặc cảnh còn đang tính can thiệp, nào ngờ Mã Bân liền sợ hãi nhảy ra khỏi phạm vi lôi đài.

Người trên khán đài còn chưa hết bất ngờ, chỉ trong đúng một khắc trước khi Mã Bân chạm đất, một sự thay đổi nhỏ liền diễn ra. Một góc dưới võ đài bị đánh nát. Người bị loại cư nhiên lại là Chu Tiểu Hùng.

Mã Bân thở hắt ra một hơi, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Cũng may là căn chuẩn thời gian, nếu không là hỏng hết chuyện rồi.

Mã Bân thắng thật sự khiến không ít người xì xào. Màn thắng này mà nói có hơi... không phải, là quá bỉ ổi đi. Làm trò đến độ này hình như không được hay lắm.

Mã Bân lại hoàn toàn không tỏ ra cái gì. Hắn biết thực lực của hắn không cao. Vậy nên quản làm gì bỉ ổi hay không bỉ ổi. Chỉ cần giúp đội có thể thắng, hắn chấp nhận bị dư luận ném đá.

Đổi thủ thứ hai bên Tuyết Linh dongbing đoàn là một cô gái nhỏ, ước chừng cũng chỉ mới 10 tuổi, mặt mày có vẻ hơi yếu ớt nhưng đôi mắt lại sắc vô cùng. Cô gái này gọi là Như Cơ, là một ma pháp sư đại tài. Dù chỉ mới 15 tuổi, thực lực đã chạm đến Nguyên Anh trung kỳ chứ chẳng chơi. Tuy nhiên độ phương pháp tu luyện đặc thù, cô không thể phát triển thêm được hoặc phát triển cũng rất chậm. Đó là lý do hình dáng bên ngoài mới chỉ là đứa nhóc 10 tuổi như vậy.

Mã Bân đã giở trò một lần, đâu dễ lại làm vậy lần thứ hai. Như Cơ vừa lên đài, hắn đã cảm thấy áp lực nặng nề đè xuống, âm thầm nuốt nước bọt. Trận này nếu thực sự phải dây dưa, hắn chết là không thể chối cãi, đừng nói đến có thể nguyên vẹn xuống đài.

Tinh Vân ngồi tại ghế chờ cũng âm thầm toát mồ hôi. Thực ra nếu phải đối đầu với Tuyết Linh dongbing đoàn, người cậu sợ chạm mặt sớm không phải Mạc Linh Tuyết, mà là Như Cơ này. Đừng nhìn vẻ bề ngoài cô ta ngây thơ yếu đuối. Thực ra cách ra tay của cô ta là tàn độc nhất đội. Ám nguyên tố phóng ra, chỉ sợ một chiêu tất sát.

Mã Bân âm thầm quay lại tham khảo ý kiến, chỉ thấy Tinh Vân vô cùng căng thẳng âm thầm lắc đầu, trong lòng cũng tự có quyết định riêng. Tinh Vân từng nói Như Cơ này mạnh nhất là ám nguyên tố, vậy thì tiếp cận với như không thể rồi. Bằng không dứt khoát một chút nhận thua thì hơn.

Chỉ là Mã Bân còn chưa kịp nói gì, tiếng hô bắt đầu của trọng tài đã vang lên.

Tiếng hô vừa dứt, Như Cơ đã biến mất khỏi vị trí, sau đó đột nhiên xuất hiện ở trên cao hơn năm mét ném xuống một cái trận pháp bao gọn Mã Bân bên trong khiến hắn hoàn toàn bất lực, thậm chí còn không thể kêu một tiếng.

- Trọng tài, chúng ta nhận thua.

Tinh Vân phía dưới hoảng hồn đứng dậy, lớn tiếng hét lên để trọng tài cứu người. Chiêu đầu tiên đã là sát chiêu. Cậu vẫn quá xem thường Như Cơ này rồi. Mã Bân hôm nay nếu xảy ra chuyện, cậu nhất định sẽ ân hận.

Như Cơ vậy mà không hề dừng lại, mỗi chiêu đều muốn giết người. Trọng tài khi lôi được Mã Bân ra, hắn xem như đã mất hơn nửa cái mạng.

Nhìn từng vệt đen trên cơ thể Mã Bân, Tinh Vân mím chặt môi không nói được gì. Ám linh chú mạnh như vậy cũng dùng đến, Như Cơ này còn thi đấu đến khi nào, uy hiếp sẽ càng lớn đến khi đó. Cậu nhận lấy Mã Bân từ chỗ trọng tài, mặt tối đi một mảng hướng Vân Thiên nhỏ giọng:

- Tiêu hao được rồi, còn lại cứ để Lam Hà lo.

Vân Thiên còn đang căng thẳng chỉ gật đầu. Tính cách của cậu vốn rất ôn hòa, chỉ là người ta trước mặt chạm đến đồng đội của cậu, cậu càng không thể bỏ qua. Lúc này có thể cậu thật sự đồng ý với Tinh Vân, nhưng đã lên sàn thi đấu, có thực hiện được không còn phải nhờ vào độ kiềm chế khi đó cái đã.

Tinh Vân không có thời gian để ý sắc mặt của Vân Thiên như vậy, vội mang theo Mã Bân đặt xuống thảm nghỉ. Bằng thủ pháp nào đó, cậu mang cả thảy 64 cây ngân châm lần lượt ghim xuống cơ thể Mã Bân, còn kích thích quang nguyên tố điên cuồng theo ngân châm dẫn vào cơ thể hắn, đem ám nguyên tố tống ra ngoài.

Ám linh chú muốn giải được cũng không đơn giản, Tinh Vân còn chẳng thể theo dõi trận đấu trên kia. Mạng của Mã Bân còn đang treo trên chỉ mảnh, cậu không thể lơ là lúc này được.

Trên võ đài, Vân Thiên đấu với Như Cơ đã đến hồi kịch tính nhất. Quang Minh song chiến đao của Vân Thiên liên tục được huy động tấn công. Cậu vậy mà còn tránh được gần 10 chiêu của đối thủ. Như Cơ cũng chẳng phải hạng vừa, tốc độ di chuyển không nhanh nhưng tốc độ làm phép thực sự rất đáng sợ. Cho đến hiện tại, Vân Thiên đã chịu thiệt ít nhiều mà Như Cơ dường như vẫn còn nguyên vẹn.

Mấy lần Tư Nguyệt bên dưới muốn hét lên đều bị Vân Thiên ra hiệu yên lặng. Tinh Vân đang tập trung không thể phân tâm, cậu cũng tự có tính toán riêng. Nếu để Tinh Vân biết được ý muốn của cậu hiện tại nhất định sẽ phản đối, đã vậy đừng để Tinh Vân biết là tốt rồi.

Vân Thiên mím chặt môi, ám nguyên tố hình như đã ít nhiều xâm nhập vào cơ thể cậu. Cậu mở linh vũ bay vụt lên, đôi mắt vàng kim rực rỡ trong ánh nắng. Chiến đao còn trên tay đêù bị thu lại, thay vào đó là một đoản trượng có đính bốn viên cao cấp linh hạch quang hệ. Không đến năm giây, ba vòng ma pháp màu trắng xếp chồng đã liên tục xuất hiện, mang theo quang nguyên tố chói mắt khiến không ít người đứng bật dậy.

Phía bên dưới Như Cơ cũng không chậm hơn, một vòng ám nguyên tố xuất hiện cứng đối cứng đáp trả. Ma pháp chạm nhau tạo thành một vụ nổ lớn khiến bất cứ ai cũng rùng mình.

Tinh Vân lúc quay mặt lại đã quá muộn. Bên dưới võ đài, Tư Nguyệt đã dìu theo Vân Thiên đang thở hồng hộc, còn chật vật ít nhiều. Phía bên đối diện, Như Cơ hình như đã bất tỉnh được người ta đưa đi. Vân Thiên cư nhiên lại tự mình giải quyết? Sao đột nhiên có thể thiếu suy nghĩ như vậy?

Lam Hà là người tiếp theo lên đài tỷ võ không nói một câu, mắt đã loé lên vài tia lệ khí. Đều là bạn bè với nhau, nhìn bạn mình bị người ta bắt nạt, nếu hắn không trả đũa thì coi như cũng không đúng lắm.

Có điều hắn hoàn toàn không thể ngờ, Tinh Vân đúng lúc đó lại kéo tay hắn lại, một tay giơ cao hướng trọng tài nhận thua đơn chiến.

Trọng tài rất nhanh chấp nhận, thông báo nghỉ ngơi 15 phút, sau đó bắt đầu song chiến.

Mắt Tinh Vân đã tối đi rất nhiều. Gương mặt đã bị mặt nạ che lại hơn nửa vẫn có thể nhìn ra chút trắng bệch. Cậu lôi Lam Hà trở về ghế ngồi, tiến đến giúp Vân Thiên xử lý vết thương. Quang nguyên tố của Vân Thiên khá thuần nên hầu như ám nguyên tố không thể xâm nhập được. Tinh Vân chỉ đơn giản đâm xuống vài châm dẫn ám nguyên tố ra ngoài, còn cố ý mạnh tay khiến Vân Thiên đau điếng.

Vân Thiên biết mình hơi vọng động chỉ cười cười nói vui:

- Nhẹ tay chút, cậu làm tớ đau đấy. Đừng căng thẳng như vậy, tớ vẫn có thể tham gia trận sau mà.

Tinh Vân lặng yên một hồi, mãi sau mới thở dài nhỏ giọng:

- Mạng của bản thân mới quan trọng nhất. Có thắng hay không cũng không sao cả. Nếu có thua, vậy thì đó là lỗi của tớ.

Vân Thiên còn chưa kịp nói thêm cái gì, trọng tài đã nhắc nhở song chiến bắt đầu. Cậu đành phải theo Tư Nguyệt đi trước.

Lam Hà có vẻ như cảm nhận được cái gì lập tức tiến đến ôm vai Tinh Vân đỡ trở lại ghế ngồi. Người bên ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy Lam Hà làm vậy vì muốn an ủi cậu bạn. Chỉ có chính hắn mới cảm nhận được nhịp tim của Tinh Vân đang đập nhanh hơn gấp mấy lần, cơ thể đã bị áp chế để người ngoài không thể nhận ra cũng kịch liệt run rẩy. Hắn hơi cúi mặt, nhỏ giọng hỏi:

- Cậu còn chịu nổi không?

Tinh Vân điều tiết lại hơi thở nhẹ lắc đầu. Cậu lôi trong túi ra lọ thuốc nhỏ tính dốc xuống, Lam Hà vẫn nhanh tay hơn chặn lại:

- Đó là thứ gì?

Tinh Vân giật tay lại, nuốt xuống hai viên mệt mỏi đáp:

- Thuốc bổ thôi.

Lam Hà nhíu mày, giọng cũng đầy nghi hoặc:

- Vì sao lại có mùi Tử Lan Thảo nặng như vậy?

Tinh Vân nhẹ lắc đầu, nhắm mắt dưỡng thần đáp:

- Tôi chưa muốn chết, sẽ không làm chuyện tự hại mình.

Lam Hà tất nhiên không hài lòng với cậu trả lời này. Hắn đứng dậy, nói Ý Đạt để ý Tinh Vân liền rời đi đâu đó không rõ.

Trên võ đài, Tư Nguyệt và Vân Thiên gặp đối thủ không khó dây dưa lắm, thực lực đều ở Nguyên Anh sơ kỳ. Cho dù Vân Thiên không thể phát hết lực, một mình Tư Nguyệt cũng có thể dành chiến thắng thành công đi xuống.

Trận thứ hai diễn ra, đối phương cho ra Chu Tiểu Hùng cùng với một ma pháp sư hỗ trợ, đấu với Hỗn Nguyên phân nhánh vốn là Mã Bân và Ý Đạt lên sân. Mã Bân bị thương còn chưa tỉnh, Ý Đạt không thể đánh một mình. Hỗn Nguyên phân nhánh chấp nhận nhận thua.

Trận thứ ba, Hỗn Nguyên phân nhánh Tinh Vân, Lam Hà xuất chiến, đối phương Như Cơ, Mạc Linh Tuyết.

Như Cơ kia coi như mạng quá lớn. Bị Vân Thiên đánh tới như vậy mà chỉ qua gần một tiếng đã có thể tỉnh lại tham chiến. Mạc Linh Tuyết một thân đồ trắng như tuyết bước lên đài, phong thái cao ngạo cùng với nhan sắc xinh đẹp càng khiến người ta trầm trồ.

Bên này Tinh Vân một thân đồ đen kín đáo, Lam Hà một sắc băng lam chưa bao giờ đổi cũng lên đài. Lam Hà lớn lên tuấn tú không ai không yêu thích, thậm chí nếu so với Mạc Linh Tuyết kia, còn không biết là ai đẹp hơn ai đâu. Một băng một tuyết đối đầu, chưa biết sẽ thành cái dạng gì nữa.

Lam Hà tiến lên phía trước hai bước, chắn hẳn Tinh Vân phía sau. Bóng lưng tuy cao, vai lại có phần nhỏ, cơ thể hơi gầy của Lam Hà thật khiến Tinh Vân có đôi chút bức bối. Hắn quay lại nửa gương mặt, giọng có chút lạnh vang lên:

- Đứng sau lưng tôi là được rồi. Tôi bảo vệ cho cậu.

Tinh Vân không nói câu nào, nhanh tay mở ma pháp cường hóa.

Phía đối diện không chậm hơn, Như Cơ cũng đã mở ma pháp cường hoá cho Mạc Linh Tuyết, đồng thời còn huy động ám nguyên tố tấn công diện rộng.

Lam Hà không nhíu mày lấy một cái, khẽ phẩy tay liền đem toàn bộ võ đài đóng băng, còn lan rộng ra phạm vi bên ngoài đem toàn bộ ám linh đóng băng rơi xuống đất tạo tiếng vỡ như thủy tinh.

Phía bên đối diện, Mạc Linh Tuyết đã nhìn Lam Hà đầy ý tứ. Cô ta vẫn luôn tự hào băng nguyên tố của mình là cực hạn băng linh truyền thừa, vậy mà ở đây còn nhiều thêm một cái băng nguyên tố trước mặt cô ta làm càn, thật sự không biết tự lượng sức.

Không gian như ngưng đọng, từng bông hoa tuyết nhè nhẹ rơi xuống khiến khán giả lạnh đến phát run. Đang là đầu xuân, hồi nãy còn nắng đẹp, nói có băng liền có băng, muốn có tuyết lại có tuyết, hai người này thực sự là thiên tài trong thiên tài đi.

Tinh Vân nhìn cảnh này có đôi chút ngạc nhiên, sau lại hơi câu môi cười lạnh. Lam Hà từng nói một câu: "Càng huyễn lệ thì càng sáo rỗng". Suy cho cùng dù là băng, hay là tuyết, lợi thế trên sân đấu cũng không phải chỉ do đẹp mà ra. Quan trọng là phương thức chiến đấu thế nào.

Lam Hà thậm chí một chút cũng không hề di chuyển, có chăng chỉ là bàn tay đưa lên khiêu khích mà thôi.

Trên khán đài không ít người đã lên tiếng mắng. Người ta còn là con gái, khiêu khích trần trụi như vậy cũng được? Là không biết thương hoa tiếc ngọc, hay là không chịu nghĩ đến bản thân là con trai thì cần nhường nhịn đôi chút đây?

Mạc Linh Tuyết lại không nghĩ như vậy, nhận được khiêu khích liền không ngần ngại đánh tới. Vũ khí trên tay cô ta là một thanh bạch ngọc kiếm mang theo nồng đậm băng nguyên tố.

Lam Hà một bước đêù không rời khỏi vị trí, trực tiếp đem băng nguyên tố hoá kiếm đáp trả. Hắn nhận thức rất rõ Tinh Vân hiện tại chỉ có thể hỗ trợ, không thể tấn công. Nếu hắn rời đi, Tinh Vân xem như thất thủ. Nếu đã như vậy, hắn không cần rời đi, trực tiếp đứng tại chỗ được rồi. Cực hạn băng linh? Chưa chắc hắn đã để thứ đó vào mắt.

Băng kiếm của Lam Hà chạm phải bạch ngọc kiếm kia không ngờ lại có phần yếu thế. Dù vẫn đánh bật được Mạc Linh Tuyết, băng kiếm trên tay hắn lại giống như thủy tinh vỡ vụn rơi xuống.

Lam Hà vẫn không hề tỏ thái độ, tiếp tục tụ thêm một băng kiếm khác ứng chiến. Mạc Linh Tuyết lại càng thêm coi thường, bạch ngọc kiếm như vũ bão chém xuống.

Kiếm pháp của Mạc Linh Tuyết thật sự rất đẹp, còn mang theo mưa tuyết tạo thành khung cảnh khiến ai cũng trầm trồ khen ngợi.

Lam Hà lại đơn giản hơn nhiều, đến khi không thể dùng đến băng kiếm, vậy thì trực tiếp dùng quyền. Điều kì lạ là dù hắn có tụ lại bao nhiêu băng nguyên tố bao bọc, chúng đều vỡ vụn như thủy tinh sau khi chạm phải bạch ngọc kiếm kia.

Người trong cuộc không nhận ra, người ngoài cuộc lại rất rõ ràng. Tinh Vân phía sau bất ngờ tiến lên, đem tay áp xuống lưng Lam Hà khiến hắn rùng mình. Bạch ngọc kiếm kia dường như có tác dụng phân rã kết cấu băng. Nếu không thật sự cậu không nghĩ ra lý do nào khác khiến Lam Hà thất thủ như vậy.

Lam Hà thoáng đảo mắt trở lại, chỉ thấy Tinh Vân mỉm cười chợt có phần hoảng hốt. Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm giác cả cơ thể run lên, một luồng lôi nguyên tố chạy dọc theo cơ thể hoà quện với băng nguyên tố tạo thành một tổ hợp mạnh mẽ phóng ra ngoài. Tổ hợp kia thực sự có thể đẩy lùi Mạc Linh Tuyết, nhưng Tinh Vân phía sau lại như yếu hẳn đi.

Mạc Linh Tuyết vừa bị đánh lùi có vẻ như muốn nổi giận, lực đạo đánh xuống lại tăng gấp mấy lần.

Lam Hà dù cảm thấy có thể đánh lại, hắn hoàn toàn chẳng có chút ý định nào muốn phản kháng. Hắn một tay ôm lấy Tinh Vân, ánh mắt nhìn hai đứa con gái phía bên kia có phần thù địch.

Mạc Linh Tuyết chỉ cảm thấy tinh thần bị uy hiếp kịch liệt, một luồng băng lạnh ngắt phóng đến xém chút đem cả cơ thể cô ta đóng băng.

Như Cơ còn bị thương từ trận trước không chịu nổi trực tiếp bị băng phong lại không thể phản kháng.

Mạc Linh Tuyết cùng Như Cơ đều mất đi năng lực chiến đấu, mặc nhiên Hỗn Nguyên phân nhánh thắng.

Trọng tài vừa tuyên bố dứt lời, Lam Hà đã vội vàng dìu Tinh Vân chạy xuống khu chờ.

Mặt Tinh Vân đã trắng nhợt không còn mảnh huyết sắc, đôi mắt dù mang theo một chút cố chấp cũng lực bất tòng tâm không thể ngồi vững được, hoàn toàn dựa vào Lam Hà.

Tư Nguyệt mím chặt môi, hướng lên Thanh Long chưng cầu ý kiến. Nhận được một cái gật đầu, cô lập tức hướng trọng tài nhận thua đoàn chiến, nhờ Lam Hà cõng theo Tinh Vân chạy về dịch quán.

Ba

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net