Chương 12: Tây Môn Huyền Vũ bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa về đến cầu thang, cô đã nghe tiếng Thanh Long lo lắng nói:
- Cậu còn muốn đi đâu? Còn chê mạng quá dài hay sao?

Ngay sau đó, một tiếng nói có vẻ yếu ớt đáp lại:
- Tớ đã nói rồi, nếu đã là định mệnh thì dù có sớm hơn vài tháng hay một năm cũng đâu có sao? Hơn nữa nếu để con bé thấy tớ, nó sẽ bỏ đi thật đấy.

Thiên Nhã trấn động một cái, cô nhận ra được giọng nói kia là của ai. Sao anh lại phải tránh mặt cô cơ chứ? Chẳng lẽ khi đó anh là cố ý nói như vậy ư?

Thanh Long thật không biết nên làm thế nào với tên này, bất đắc dĩ nói:
- Tớ nói con bé ra ngoài với nhóm Chu Lý cùng mấy đứa nhóc rồi, sẽ không trở về sớm như vậy đâu. Hơn nữa đây là phòng của cậu, sao phải khổ như vậy chứ? Tốt nhất cậu cứ vào nghỉ trước, sáng sớm mai hãy đi.

Tây Môn Huyền Vũ vốn rất cố chấp, đâu có dễ dàng mà nghe lời như vậy, men theo tường đi thêm vài bước nữa. Thanh Long bất đắc dĩ phải đánh ngất Tây Môn, lôi vào phòng, miệng không ngừng mắng tên ngốc không biết điều kia.

Thiên Nhã đi đến trước cửa, không phát tiếng động nào đi vào phòng, bàn tay nhỏ đưa lên che miệng không dám thốt lên tiếng. Thanh Long giật mình quay lại, chỉ tự trách mình quá sơ xuất mà không để ý nhóc con này vốn rất tinh ý. Đáng lẽ anh phải xem xét kỹ trước khi trở về mới đúng.

Giúp Thanh Long một tay đỡ Huyền Vũ nằm xuống, cô không nói gì đi vào nhà tắm lấy một cái khăn ướt lau lên khuôn mặt tái xanh kia. Trong lòng như bị ai nhéo một cái, cô cố gắng giữ bình tĩnh, xem xét vết thương sâu hoắm trên ngực, nhẹ giọng hỏi:
- Sao anh ấy lại ra nông nỗi này?

Thanh Long lắc đầu trả lời:
- Để cậu ấy tự nói với em không phải tốt hơn sao? Có nhiều chuyên vốn anh cũng không thể giải thích cho em được.

Thanh Long không nói, Thiên Nhã cũng không muốn hỏi nữa. Cô nhẹ nhàng cởi cúc áo của Huyền Vũ, kiểm tra lại vết thương trên người một chút, sau đó lôi trong túi phép ra một đống chai lọ cùng băng gạc, nói:
- Em bị phong ấn nguyên lực nên không thể làm gì được, anh giúp em đỡ anh ấy dậy, sau đó làm theo chỉ dẫn của em đi.

Thanh Long gật đầu, ngồi xuống giường đỡ Tây Môn ngồi dậy. Thiên Nhã lấy ra lọ thuốc đầu tiên, vừa dùng khăn thấm đắp lên vết thương, vừa hỏi:
- Anh dùng được quang nguyên tố chứ?

- Cũng không tính là tệ. - Thanh Long thành thật đáp lại

- Anh điều khiển được liều lượng chứ? - Thiên Nhã tiếp tục hỏi

Thanh Long gật đầu, bây giờ dù có không được, anh cũng phải ép cho bằng được.

- Tốt, vậy thì trước mở một ma pháp đơn giản, dẫn từng chút một thôi, cơ thể của anh ấy không chịu được nguyên tố đột ngột tràn vào đâu, khi nào cần, em sẽ nói anh điều chỉnh cường độ sau. Bây giờ bắt đầu đi.

Thiên Nhã nói xong cũng là lúc cô vừa đóng lại cái lọ thứ 3. Đối với cô, nguyên lực không nhiều khiến cho bản thân bị hạn chế, muốn có được thành quả như hôm nay, cô phải nghiên cứu rất nhiều sách y dược để tìm biện pháp, cũng vì vậy, trình độ y lý của cô cũng không kém, nếu ở thế giới của cô, hẳn là có thể so với một y sĩ rồi.

Thanh Long nghe lời, mở một vòng ma pháp cỡ nhỏ, không trược tiếp áp xuống vết thương của Tây Môn Huyền Vũ mà để cách một chút, để quang nguyên tố phát ra từ từ thẩm thấu. Ban đầu Thanh Long còn nghĩ chuyện này cũng không phức tạp, ai dè lại khó khăn như thế. Chỉ một vòng phép nhỏ không tiếp xúc trực tiếp mà cơ thể Tây Môn cũng có chiều hướng bài xích. Thiên Nhã giữ bình tĩnh nói:
- Giảm cường độ xuống 30%, mở rộng phạm vi ảnh hưởng lên 50%.

Thanh Long lập tức thực hiện, mở rộng vòng ma pháp ra gấp rưỡi, đồng thời cũng giảm cường độ xuống. Quả nhiên, phản ứng bài xích cũng không còn mạnh như trước nữa, vết thương cũng có chiều hướng hồi phục nhưng rất chậm.
- Tiếp tục giảm cường độ pháp xuống 20%.
Thiên Nhã nói, mở ra lọ thuốc thứ tư thoa lên phía bên ngoài miệng vết thương.

Thanh Long tiếp tục giảm cường độ pháp, trên trán bắt đầu toát mồ hôi. Thực hiện ma pháp kiểu này thật không hay ho chút nào, đầu óc lúc nào cũng căng thẳng sợ có gì sơ sót xảy ra. Sau đợt này có lẽ anh phải xem nhiều sách dạy về ma pháp trị liệu một chút, dù không giỏi nhưng cũng giúp khống chế ma pháp tốt hơn.

Sau hơn 10 phút đồng hồ, cơ thể Tây Môn Huyền Vũ mới không còn bài xích quang nguyên tố này nữa, tiếp nhận cũng dần có chiều hướng tăng lên, Thiên Nhã lần nữa nói:
- Tăng cường độ pháp lên 10%, sau 10 phút thì thu nhỏ quy mô xuống 5%, sau 20 phút thì lặp lại quá trình đó một lần.

Thanh Long lần nữa điều chỉnh cường độ pháp, cố gắng làm hết sức nhẹ nhàng để cơ thể tên kia không bị bài xích, mồ hôi cũng vã ra nhiều hơn vì độ tập chung cao hơn. Cứ như vậy hết 10 phút, rồi lại 20 phút, lại 10 phút tiếp theo, kéo dài gần 2 tiếng đồng hồ. Khi vết thương của Tây Môn Huyền Vũ đã có chiều hướng không còn quá nghiêm trọng nữa, cô mới nói Thanh Long dừng lại. Nhẹ thở ra một hơi, cô đưa tay lau đi mồ hôi đã ướt đẫm trên trán, thậm chí có một ít đã chảy vào mắt cay xè. Nếu hôm nay là tự tay cô thực hiện ma pháp, có lẽ cũng không căng thẳng đến như vậy.

Một lúc lâu sau, cô mới hỏi:
- Anh ấy vốn là ma pháp sư phục hồi, sao có thể bài xích quang nguyên tố được chứ?

Thanh Long vừa mới hoàn hồn, vô thức nói:
- Có thể là do quang nguyên tố trong hạt giống nguyên lực đột nhiên giảm mạnh chăng?

- Sao lại có chuyện đó được chứ?

Thiên Nhã đột nhiên thốt lên, khuôn mặt lộ ra một chút sợ hãi.

Thanh Long biết mình lỡ lời, chỉ có thể cười trừ nói:
- Em hỏi cậu ta đi, anh cũng không biết gì đâu. Em cũng nên nói chuyện với cậu ta một chút, dù gì cũng gặp rồi, không phải sao?

Thiên Nhã một nước đứng dậy, quay lưng đi ra ngoài cửa nói:
- Em không nhìn thấy gì hết, cũng không làm gì hết. Hôm nay em chỉ về phòng ngủ sớm thôi. Anh ấy và em đều có tính toán riêng, tốt nhất anh đừng nói chuyện này ra. Nếu không, có lẽ thực sự như anh ấy nói, em cũng không ở lại chỗ này nữa.

Thanh Long thật sự hết thuốc với hai con người này, quan tâm thì cứ nói quan tâm không phải sẽ đơn giản hơn sao? Cứ phải làm khó nhau như vậy, cuối cùng là Thanh Long anh chịu trận đây này.

Nhóm Chu Lý về tới nhà cũng đã là hơn 11 giờ tối, cũng không biết đã đi chơi ở chỗ nào, chỉ biết khi trở về ai nấy đều cư xử như vừa mới đi buôn lậu vậy, thậm thà thậm thụt. Thiên Nhã chẳng quản nhiều như vậy, cứ thế lên giường ngủ một giấc tới sáng thôi.

Một tuần tiếp theo, cứ sau tiết học trên lớp là cô lập tức đến thư viện, mãi tối muộn mới trở về một chút, sau đó lại đến thư viện không rõ là để làm gì. Thậm chí có cả hôm, cô ngồi luôn ở thư viện, tối cũng không về, sáng hôm sau cũng bỏ luôn cả buổi học trên lớp. Nhóm Anh Vũ bắt đầu cảm thấy lo lắng, hỏi Thiên Nhã xảy ra chuyện gì nhưng chẳng có kết quả gì, cũng không bám theo được, dù sao sách mà Thiên Nhã đọc cũng chỉ toàn ở tầng 7 và tầng 8 thư viện mà thôi.

Lại thêm một tuần nữa trôi qua, cô vẫn cứ đến thư viện như vậy, tần suất trở về ký túc ngày một ít hơn, thậm chí chỉ còn có 2 lần 1 tuần mà thôi. Dù điều kiện ở thư viện tốt đến đâu thì suốt ngần ấy thời gian ăn uống không đủ bữa cùng với không ngủ nghỉ gì cũng khiến cô trông xanh xao hơn hẳn. Cô cũng không quan tâm đến ngoại hình của mình cho lắm nên tóc tai cũng rối bù, chỉ đơn giản buộc thấp bằng một cái dây lụa mà thôi.
Hơn hai tuần không tìm được thứ cần tìm khiến cô dần chán nản, đành quyết định ra ngoài tản bộ một chút.

Vừa qua tiệm đồ của chú Phong, Thiên Nhã đã bị gọi lại:
- Nhã Nhi đúng không? Em tính đi đâu trong cái bộ dáng đó vậy?

Người gọi hiển nhiên là Hải Tinh, con trai chú Phong. Đến lúc bấy giờ, cô mới để ý mình bị người đi đường nhìn không ít, liền ngượng ngùng đi vào tiệm của chú một chút. Hải Tinh lấy một bộ đồ sạch của một cô bé làm thêm trong tiệm, đưa cho Thiên Nhã, nói:
- Trước thay đồ đi đã, bộ dáng này chắc em lại mới từ thư viện lâu ngày ra chứ gì?

Thiên Nhã ngài ngùng gật đầu, nhận lấy bộ đồ trên tay Hải Tinh, chạy và phòng tắm thay đồ. Xong xuôi, cô mới ngồi xuống cái bàn gần đó cùng Hải Tinh, nói:
- Thật ngại quá, em cũng không để ý đến bộ dáng lúc đó, để anh nhìn thấy đúng là không hay lắm.

Hải Tinh cười cười đáp lại:
- Ngày trước anh cũng vậy đấy, có lần anh vào trong đó đúng 1 tháng mới ra, kết quả trông còn thảm hơn em ấy chứ. - Hải Tinh nhìn Thiên Nhã một chút, nhẹ nhàng nói - Nhưng mà dù có ham đến đâu, em cũng đừng bỏ bữa chứ. Lần trước tới đây còn dễ thương như vậy, bây giờ lại gầy thế này rồi.

Thiên Nhã mặt khẽ đỏ lên, không phải vì ngại ngùng gì, mà là vì đã lâu rồi không có ai nói với cô lời như vậy, lần cuối cùng cô nghe, hẳn là từ anh trai hơn 13 năm trước. Cô nói:
- Anh nói em lại thấy đói đấy, lần cuối em ăn một bữa hình như là cách đây 3 ngày thì phải. Tính ra cũng bỏ không ít bữa rồi.

Hải Tinh cười tươi, nhìn cô bé con đòi ăn kia mà cảm thấy như được an ủi mấy phần. Em gái anh mà còn sống hẳn là cũng như thế này. Anh gọi một cậu nhân viên trong quán đến, nhờ cậu ra ngoài mua giúp một ít bánh về, mình thì lấy cho Thiên Nhã một cốc nước quả. Thiên Nhã lễ phép cảm ơn, sau đó hỏi:
- Ngày trước anh có vào thư viện, hẳn cũng là học viên của học viện đi.

Hải Tinh gật đâu, nói:
- Anh vừa kết thúc học tập 5 năm đầu cách đây 1 tháng thôi. Hỗn Nguyên Học Viện có 1 quy định là học viên sau năm thứ 5 có thể chọn ở lại học viện tiếp tục nghiên cứu hoặc chọn làm nhiệm vụ bên ngoài. Cha anh làm ăn chỗ này, tất nhiên anh cũng không lựa chọn ra bên ngoài rồi. Hơn nữa thực lực của anh không tính là cao, ra ngoài cũng nguy hiểm nữa.

- Anh khiêm tốn gì chứ? Hỗn Nguyên Học Viện có 10 người, hết 5 cái là quái vật, 5 cái còn lại chính là thiên tài. Dù anh không thuộc cái đám quái vật kia, cũng là 5 cái thiên tài còn lại đấy.

Thiên Nhã tinh nghịch nói, cô cũng chỉ nói thật mà thôi.

- Anh không khiêm tốn, anh nói thật mà. Anh thi vào học viện năm 10 tuổi, khi đó cũng chỉ vừa đủ tiêu chuẩn qua, sau 5 năm cũng chỉ miễn cưỡng qua được mà thôi.

Hải Tinh khiêm tốn đáp lời, Thiên Nhã cũng không muốn nói thêm nữa, liền đổi chủ đề.

- Ngày trước anh vào thư viện cao nhất là tầng mấy vậy?

Hải Tinh suy nghĩ một chút, sau đó thành thật nói:
- Thực ra anh có may mắn được vào tầng 10 một lần, lúc đó cũng đều do mấy người trong hội giúp. Lại nói, anh hiện tại cũng là thanh viên Tứ Linh Hội như em đấy.

Thiên Nhã trợn mắt một cái. Có thực lực vào được thư viện tầng 10 còn dám nói là không cao. Rõ ràng là thuộc vào nhóm quái vật kia mà. Khiêm tốn cái gì chứ, để cô biết rồi không phải muốn đả kích cô sao? Nhưng tiện đã nói rồi, cô cũng phải hỏi cho ra đã.

- Hai tầng trên cùng hẳn là rất nhiều sách quý đi. Anh thuộc phân lớp nào thế?

- Anh là ma pháp sư tấn công. Nhưng nói thật anh thích nghiên cứu mấy loại liên quan đến hệ hồi phục hơn, đáng tiếc là 3 loại nguyên tố chữa trị cơ bản anh đều không dùng được.

- Vậy anh biết có loại ma pháp nào có thể giúp một người mở rộng mạch nguyên lực hay không?

Hải Tinh đăm chiêu một chút như muốn nhớ lại cái gì, sau đó gật đầu nói:
- Hình như trên tầng 9 có ghi chép về một loại như thế. Tên thì anh không nhớ rõ, nhưng tác dụng thì đúng là có thể mở rộng mạch nguyên lực, còn có thể nuôi dưỡng hạt giống trung tâm rất tốt. Có điều...

- Có điều gì ạ? - Hải Tinh đột nhiên ngừng lại khiến Thiên Nhã gấp gáp hơn, hỏi

- Có điều yêu cầu sử dụng rất cao, đó là ma pháp sư thi triển thuật phải có đủ cả 3 nguyên tố kia, tác dụng phụ của nó rất lớn, hình như sau khi sử dụng, 3 nguyên tố kia sẽ gần như mất đi, nếu có còn thì cũng chỉ rất yếu ớt. Đối với ma pháp sư phục hồi mà nói, không có nguyên tố phục hồi giống như là mất đi toàn bộ năng lực đấy.
Thiên Nhã đột nhiên rơi vào trầm mặc, Hải Tinh tò mò hỏi:
- Sao đột nhiên lại có hứng thú hỏi như vậy?

Thiên Nhã gượng cười đáp:
- Còn không phải do mạch nguyên lực của em quá hẹp sao? Nếu có thể mở rộng ra thì con đường tu luyện sau này cũng dễ hơn nhiều. Chỉ là phương pháp kia cần có một người khác làm, lại gây hậu quả lớn như vậy, hay là thôi bỏ đi.

Hải Tinh không hề nhìn ra sự bứt rứt trong ánh mắt của Thiên Nhã, chỉ thấy cô có vẻ buồn liền an ủi:
- Tuổi của em còn nhỏ, sau này vẫn còn nhiều cơ hội mà. Cũng không chỉ có một cách đó mới có thể mở rộng mạch nguyên lực đâu. Hơn nữa anh từng xem trận đấu của em và Lạc Cơ lúc trước, với thực lực của em hiện giờ mà nói, cũng không nhất thiết cần phải vội vàng chuyện đó đâu.

Thiên Nhã rũ mi mắt, thở dài hỏi:
- Anh Tinh, anh nói xem có cách nào chữa được cho hạt giống trung tâm đã bị tổn thương không?

Thấy Thiên Nhã buồn như vậy, Hải Tinh không đành lòng nói:
- Có thì cũng có, nhưng chắc không dễ gì tìm được thôi. Anh từng nghe nói Băng Sương liên hoa một trăm năm mới nở, mỗi lần nở cũng chỉ tạo được đúng 10 hạt sen. Hạt này có sinh mệnh lực rất lớn, có thể giúp người ta kéo dài được tuổi thọ, ngòa ra điều kiện sinh trưởng của hoa này rất khắc nghiệt, phải ở trong một nơi đóng băng quanh năm, nhưng lại phải hấp thụ đủ ánh sáng mới có thể sinh trưởng được. Cũng chính vì vậy mà hạt sen được tích lũy một năng lượng rất lớn, trong đó chủ yếu là quang cùng băng nguyên tố. Em cũng biết băng nguyên tố chính là thủy nguyên tố biến dị, so ra thì công dụng chữa trị lớn hơn rất nhiều.

Thiên Nhã hầu như không nghe được phần sau Hải Tinh nói cái gì, chỉ vừa nghe thấy tên bông hoa cùng điều kiện sinh trưởng, trong đầu cô đã lóe lên một thứ.

- Anh có biết hoa đó trong thế nào không?

Khuôn mặt Thiên Nhã không lộ ra mấy cảm xúc nhưng giọng nói giống như có chút hy vọng. Hải Tinh thấy vậy liền lục lọi trong túi phép của mình, lấy ra một cuốn sổ tay nhỏ đưa cho Thiên Nhã, nói:
- Thư viện không cho manh sách ra ngoài, trí nhớ của anh cũng không được tốt lắm nên chỉ có cách sao chép lại một vài ý thôi. Trong một cuốn sách cổ trên tầng 10 có ghi trông nó thế này.

Nhìn vào hình vẽ trong cuốn sổ, mắt Thiên Nhã đột nhiên lóe lên một tia sáng, nhưng ngay sao đó lập tức biến mất. Điều kiện sử dụng ma pháp liên quan ít nhất cũng phải đạt đến Thanh Anh cảnh, hơn nữa còn phải có băng hệ pháp sư làm người dẫn pháp. Cô nhớ rõ sư phụ từng nói, trong mấy trăm thủy hệ pháp sư mới có một người có thể đạt được băng nguyên tố, chưa kể những người đạt băng nguyên tố đó hơn phân nửa không phải ma pháp sư phục hồi. Nếu vậy không phải đánh đố người ta hay sao?

- Quả nhiên là không được. - Thiên Nhã buồn bã nói.

Hải Tinh dù không hiểu lắm nhưng vẫn cố an ủi một câu:
- Nghĩ thoáng một chút, anh tin mọi chuyện cũng không phải bế tắc như vậy.

Thiên Nhã gật đầu, nhưng trong lòng thật sự không can tâm. Ngày hôm nay cô đã tiếp nhận quá nhiều thông tin rồi, thật sự không còn tâm trạng nào nữa cả. Mấy cái bánh Hải Tinh đưa cho cô dù là loại ngon nhất chỗ này đi nữa thì với cô cũng không khác nhai rơm là mấy.

Nuốt xuống miếng bánh cuối cùng, Thiên Nhã tạm biệt Hải Tinh ra ngoài nhưng không về ký túc xá mà theo hướng tổng bộ Tứ Linh Hội mà đi. Với thân pháp của một thích khách, cùng với việc mạch nguyên lực mở rộng, hạt giống trung tâm được củng cố, cô có tự tin dù cô có đến hay đi khỏi tổng bộ cũng không ai nhận ra.

Trong phòng khách tổng bộ, Tây Môn Huyền Vũ mệt mỏi ngồi ngả lưng ra ghế làm việc, hai mắt dù nhắm nhưng trên mi tâm vẫn nhíu lại khó chịu, sắc mặt xanh xao hơn rất nhiều, có vẻ như là do vết thương lần đó ảnh hưởng. Nếu là lúc trước, một ma pháp sư phục hồi đâu có dễ gì lại để một vết thương hành hạ lâu như thế chứ? Chú Phong từng nói là chú được nhờ và trả tiền để giúp Thiên Nhã nâng cấp sương kiếm, nếu cô đoán không sai, hẳn là Huyền Vũ đã kiếm 2 viên tinh thạch kia cho cô. Trong tình trạng kém như vậy mà dám đi tìm linh thú 6 sao, đúng là tên ngốc chán sống mà.

Một làn gió nhẹ thổi qua làm Tây Môn Huyền Vũ mở mắt. Hướng ra của sổ trống không, anh hình như cảm giác được có ai đó ở ngoài cửa nhìn mình, chẳng lẽ là thần hồn nhác thần tính thôi ư? Nếu có người có thể tự tiện đến đi như vậy, có lẽ anh chỉ nghĩ ra được một người mà thôi, nhưng người đó anh tin cũng sẽ không tìm đến chỗ này.

- Vết thương còn chưa lành mà lại ngồi đó tới giờ này. Tớ đã nói thời gian này cứ để tớ lo cơ mà.

Thanh Long bước vào phòng, lo lắng trách móc một câu. Thanh Long thừa biết dù có nói thế đi chăng nữa thì tên kia cũng chẳng thay đổi gì đâu. Ngày trước còn khỏe mạnh Tây Môn cũng không thích ngồi không một chỗ, bây giờ phải ở một chỗ tất nhiên sẽ kiếm thứ gì đó để làm giết thời gian thôi.

Tây Môn Huyền Vũ coi như không nghe thấy, lảng đi hỏi:
- Nhã Nhi gần đây thế nào rồi?

- Sao cậu không tự hỏi con bé ấy? Hỏi tớ cũng chịu thôi. Nghe Tiểu Hồ nói hình như hơn 1 tuần rồi con bé không về ký túc, cũng không nghe Hải Tinh nói gì về việc con bé đến tiệm chú Phong cả.

Thanh Long nhàn nhạt nói nhưng bụng đang ôm một cục tức kia kìa. Tên ngốc này không muốn anh cho con bé kia biết chuyện gì xảy ra, mà con bé kia lại lấy chính mình ra uy hiếp anh không được nói cho tên này biết. Hai người này sao lại biết cách làm khó người khác như vậy cơ chứ?

- Con bé đã đi đâu? Không phải tớ nhờ cậu để ý giúp hay sao?

Tây Môn Huyền Vũ lo lắng hỏi, cứ nghĩ đến việc cô xảy ra chuyện là anh lại không đành lòng bỏ mặc rồi. Thanh Long thở dài một hơi, nói:
- Cậu lo gì chứ? Nhã Nhi đến thư viện thôi. Ngoài giờ trên lớp con bé đều đến đó cả.

Tâm trang Tây Môn lúc đó mới hạ xuống một chút. Anh rời khỏi bàn làm việc, đứng trước của sổ lộng gió nhìn về phía xa nơi đồi cỏ sau trường. Thanh Long dựa lưng vào bàn, hỏi:
- Cậu cứ nói thẳng với con bé không phải tốt hơn sao? Cứ tự mình ôm khư khư như vậy sẽ có ngày chết vì quá tải đấy.

Tây Môn nhàn nhạt đáp lại:
- Tớ vốn dĩ không sợ cái đó, cậu cũng thừa hiểu vì sao rồi mà. Hơn nữa, có lẽ con bé cũng sẽ ghét tớ thôi.

- Cậu còn chưa hỏi sao dám khẳng định chứ? - Thanh Long khoanh hai tay trước ngực, mắt đưa về một chỗ xa nói.

- Chuyện hôm đó... là lỗi của tớ.

Hai tên con trai đứng đó, không hề nói thêm gì nữa. Thanh Long thừa nhận, dù đã quen vói tên kia từ nhỏ, nhưng anh thật không thể hiểu được đứa bạn này. Đôi khi Tây Môn này thật quá khó hiểu, đôi khi lại quá đơn thuần, lúc thì vô tình mạnh mẽ, lúc lại hoang mang yếu ớt. Anh thật sự không hiểu đâu mới là con người thật của Tây Môn, nhưng có một điều mà bây giờ anh biết, chính là tên bạn ngốc này của anh, cuối cùng cũng đã có một chút sắc màu tô điểm, mà sắc màu đó, chính là cô bé tân sinh kém bọn anh 4 tuổi ở phòng đối diện.

Thiên Nhã chưa hề rời đi, cô chỉ đề phòng một chút mà nhảy lên mái hiên của căn phòng mà thôi. Tất nhiên, cô cũng nghe được những gì mà hai tên kia vừa nói. Tuy quen Huyền Vũ không lâu, nhưng cô biết được con người này vốn dĩ rất hiền lành, hơn nữa còn luôn vì cô mà bất chấp. Người như vậy, cô thật sự không muốn để vụt mất một chút nào. Nhưng mà... tại sao anh lại không muốn cho cô biết cơ chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net