Chương 130:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liên Minh học viện Hoả Linh phân nhánh hôm nay mới từ sáng sớm đã có người đến gây chuyện. Nói chính xác ra thì đây là chỗ duy nhất mà cho dù có người gây sự, Bạch Hổ gia tộc cũng không thể với tới. Một khi đã lên đến lôi đài, cho dù có là hiệu trưởng cũng đừng hòng có thể can thiệp được.

Trên đài cao, một cô gái dáng người nhỏ nhắn hiên ngang mà đứng. Cơ thể hơi thoát lực khiến hơi thở của cô có phần gấp gáp hơn. Người này gương mặt đã bị che mất một nửa, nhưng thẻ tư cách chứng minh thân phận học viên của Liên Minh Hỗn Nguyên học viện hoàn toàn không thể sai lệch được. Chỉ là thẻ tư cách mới là Tử Vân trung kỳ, làm thể nào có thể bưu hãn đến độ này?

Người thứ 10 bị cô hất cẳng khỏi lôi đài cũng là lúc toàn thân cô phát lạnh. Thanh đoản kiếm trên tay liên tục dao động, mơ hồ toát ra quang cùng lôi nguyên tố uy hiếp diện rộng.

Cô gái này nếu để người quen nhìn thấy chắc sẽ giật mình. Gương mặt dù bị che đi, đôi mắt đen láy cùng với khí chất không thể nhầm lẫn này chính xác là Tây Môn Tư Nguyệt. Cô cũng chẳng phải không sợ chết chạy tới chỗ này. Tinh Vân luồn lách vất vả cô cũng biết, sáng nay cậu còn đã lên cơn sốt vẫn bất chấp chạy ra ngoài, nếu cô không làm gì nữa, vậy cô cũng chỉ là gánh nặng cho cậu mà thôi. Muốn kích cho Viên Khải xuất hiện, vậy dù có phải bò trên lôi đài này, cô cũng sẽ đem hắn lôi tới.

Lại nói 10 cái vừa bị Tư Nguyệt đánh bay đều không phải loại dễ dây dưa gì. Hai trong số đó thậm chí đều là học viên năm 7 kì cựu, thực lực chạm đến Nguyên Anh đỉnh phong, gần đột phá Thanh Anh cảnh. Cô liều mình đánh bại, còn liên tục huy động Tiểu Lục hồi phục nhanh cho mình, trên người đã có một vài vết thương sâu vẫn đang hồi phục với tốc độ mắt nhìn thấy.

Tư Nguyệt giơ cao tay, lam điện giật liên tục trên không tạo tiếng động vô cùng khó chịu, cao giọng quát:

- Hoả Linh phân nhánh hoá ra chỉ đến đây thôi, thực lực kém như vậy cũng muốn ứng chiến. Chẳng phải nói ở đây còn một cái Hoả Long Viên Khải sao, hắn rốt cuộc trốn chui trốn nhủi chỗ nào rồi.

Bên dưới liên tục có tiếng hít hà, thán phục có, nổi giận có. Bà cô này không biết từ đâu chui ra lại phá đám như vậy. Đến hai cái năm bảy cũng bị đánh bật rồi, này là cỡ nào trâu bò đây? Chỉ là không khỏi quá cao ngạo đi. Đánh liên tiếp mười trận rồi còn muốn khiêu chiến, đảm bảo sẽ nhục nhã bò khỏi chỗ này.

Người thứ 11 bước lên đài, Tư Nguyệt liền nhíu mày một cái. Phía sau mặt nạ, cô rõ ràng đã âm thầm toát mồ hôi. Người này thực lực chắc chắn ở trên cô, hơn nữa nhìn vào dáng đứng đến cả khí tức thoát ra đều mang lại chút cảm giác bất an khó tả.

Người này là một tên con trai nhìn qua cũng bằng tuổi Thanh Linh, vũ khí chuyên dùng là một thanh trường kiếm có khảm sáu viên ma hạch của linh thú tám sao. Hắn hướng phía Tư Nguyệt, hữu lễ chào một tiếng:

- Năm chín Hoả Linh phân nhánh Liệt Hoả. Không biết học muội quý tính thế nào, từ phân nhánh nào đến?

Tư Nguyệt hoàn toàn không có ý định muốn trả lời, bị tên kia gọi học muội cũng không phản đối, cứ như vậy lấy thêm một thanh đoản kiếm thủ thế:

- Học trưởng muốn biết, vậy thắng trước rồi nói.

Nói đoạn, hai thanh đoản kiếm bắt đầu rục rịch phát bạo, một mang theo lam điện phá hoại, bên kia mang theo mộc nguyên tố hiền hoà lại tạo cảm giác nguy hiểm vô cùng.

Liệt Hoả bên kia không chậm hơn, đường kiếm phóng ra mang theo ngoài hoả nguyên tố còn có cả chiến khí. Thực lực Thanh Anh trung kỳ, Tư Nguyệt mới Thanh Anh sơ kỳ tất nhiên sẽ bị thua thiệt mà bật ngược lại.

Tư Nguyệt hơi mím môi, giáp mềm được cô chuẩn bị đúng là để kháng hoả, nhưng những vết rách để lộ da thịt trước đây lại không hề có tác dụng gì, gặp phải hoả nguyên tố hoà theo chiến khí trực tiếp bị bỏng nặng khiến cô đau kinh khủng. Đó là chưa kể chiến khí này vẫn đang liên tục tàn phá mạch nguyên lực tại vết bỏng kia, khiến chỗ đó phục hồi vô cùng chậm chạp.

Tư Nguyệt một chút đêù không muốn từ bỏ, song đoản kiếm tiếp tục phóng lên tấn công. Tốc độ của cô mỗi lúc lại được cường hóa lớn hơn một chút, dần dần lấy được thế chủ động.

Liệt Hoả là một người kì cựu trong chiến đấu, cho dù Tư Nguyệt có lấy được thế chủ động, hắn vẫn như cũ dành được lợi thế về mình. Đó là còn chưa kể Tư Nguyệt đã chiến liên tục 10 trận, nguyên lực đã chẳng còn lại bao nhiêu, hiển nhiên thất bại là chuyện không thể tránh.

Ẩu đả một hồi, Tư Nguyệt cuối cùng vẫn là không chịu nổi bị đánh dạt khỏi võ đài. Dù đã được ai đó vững chãi bắt được ôm trong ngực, sự thật không thể chối cãi chính là cô đã thua rồi.

Tư Nguyệt rất không cam lòng thực muốn cựa mình lầm nữa phóng lên, Tinh Vân đã áp chế lại toàn bộ. Nếu không nhờ Tố Tố báo tin cho cậu đến, không biết Tư Nguyệt còn muốn làm cái gì nữa.

Nhẹ thở ra một hơi nắm lấy tay Tư Nguyệt áp chế tâm tình của cô, Tinh Vân ngước lên đài, nhìn qua nhân vật kia một chút. Cậu cúi sâu người, giọng nói bị áp chế xuống nhất có thể:

- Thực xin lỗi học trưởng cũng như các vị đồng học đã để cô ấy đến làm lớn chuyện như vậy. Các vị đồng học hôm nay đã bại dưới tay cô ấy nhất định tôi sẽ bồi thường thoả đáng. Còn chuyện gây rối này, chúng tôi cũng sẽ hướng Bạch viện trưởng bồi tội. Thực sự xin lỗi vì sự mạo phạm này.

Tư Nguyệt thực sự rất muốn phản đối, chỉ là nhìn lên ánh mắt chỉ còn tràn ngập sự lo lắng của anh trai chỉ có thể yên lặng. Lần này lại do cô vọng động gây rắc rối cho cậu rồi.

Tinh Vân lại chỉ nhẹ lắc đầu, bàn tay liên tục vuốt trên vết bỏng phục hồi nhanh cho Tư Nguyệt. Sau này cậu nên chú ý cảm giác của cô nhiều hơn. Cô có lẽ là vì quá bức bối nên mới hành động như vậy.

Phía trên đài cao, Liệt Hoả lại không muốn bỏ qua như thế. Hắn giơ lên một vật nhỏ đung đưa như con lắc, rõ ràng chính là nhẫn đeo trên cổ Tư Nguyệt, nói:

- Tôi không chấp nhận chuyện xin lỗi xuông như vậy. Đồ này của học muội kia, muốn lấy lại rời khỏi đây thì thắng được tôi trước rồi nói.

Tư Nguyệt nắm chặt bàn tay, quả nhiên là cô gây hoạ.

Tinh Vân lại bình tĩnh hơn nhiều, nhẹ nắm lấy bàn tay cô mỉm cười, cho cô một cái ánh mắt an tâm mới quay đi. Cậu bước lên lôi đài, giọng cũng tự áp chế ba phần:

- Học trưởng, tôi đồng ý thách đấu. Có điều vật đó đối với cô ấy thực sự rất quan trọng, anh có thể trả lại cho cô ấy trước không?

Liệt Hoả nhìn xuống Tư Nguyệt hơi nhếch môi, vật kia lại thu vào trong túi phép, giọng nói mang theo vài phần khinh thường:

- Cũng chỉ là đồ rẻ tiền thôi, không đáng giá đến như vậy. Cậu thắng tôi trước, tôi sẽ trả lại, bằng không không cần nói thêm nữa.

Tinh Vân hơi rũ mắt, khí tức từng chút một phóng ra chuẩn bị ứng chiến. Đôi đồng tử màu vàng kim ánh lên, gương mặt dấu sau lớp áo choàng cũng lộ ra hết sức tầm thường. Ở chỗ này tất nhiên cậu sẽ không dùng đến gương mặt thật, ưu tiên lớn nhất vẫn là gương mặt đã theo cậu hơn 10 năm qua.

Liệt Hoả càng lúc càng tỏ vẻ coi thường hơn. Nhìn qua gương mặt kia chỉ mới 15 tuổi, thực lực so với cô gái dưới kia còn thấp hơn 1 bậc, chỉ mới Nguyên Anh cao cấp mà thôi. Với độ tuổi kia xem như thực lực không tồi, chỉ là hôm nay phải đối đầu với hắn, xem chừng còn không thể lết xuống lôi đài được. Hắn đồng dạng rũ mắt, trường kiếm cũng xuất ra mang theo chiến khí Thanh Anh trung kỳ uy hiếp toàn sân đấu.

Tư Nguyệt chỉ cảm giác cả cơ thể có phần cứng ngắc, không cách nào di chuyện được. Tinh thần cũng mang theo chút hỗn loạn không thể diễn tả. Cô chật vật như vậy chính là vì một chiêu kia, anh trai cô thực sẽ không sao chứ?

Tinh Vân như cảm nhận được hơi quay đầu lại, hướng em gái cười một cái thật tươi. Cậu biết Tư Nguyệt lo lắng, nhưng cậu hiện tại đã có lý do đánh tên kia rồi. Dám nói tín vật của ba mẹ cậu là đồ rẻ tiền, cậu cho hắn biết cái giá phải trả khi chạm đến đồ rẻ tiền đó.

Liệt Hoả giơ kiếm chuẩn bị tư thế, ánh mắt tràn ra một tia hoả khí bức người lạnh giọng:

- Cũng nên cho cậu biết tên người đã đánh bại cậu hôm nay. Liệt Hoả, kiếm sĩ cận chiến năm chín Liên Minh Hỗn Nguyên học viện Hoả Linh phân nhánh.

Dứt lời, hắn lập tức chém xuống một nhát. Nhát kiếm kia mang theo hoả nguyên tố rất đậm, còn có chiến khí càn phá xới tung mặt lôi đài lên một lượt. Không thể nghi ngờ, người trúng chiêu này tuyệt đối không thể bò dậy được.

Nào ngờ phía bên này Tinh Vân thậm chí còn không dịch chuyển dù chỉ một bước chân. Cậu trực tiếp đứng đó, bàn tay đưa lên bất cứ lúc nào cũng có thể đối đầu với thứ kia.

Bên dưới người xem sớm đã nín thở. Không ít người còn cho rằng Tinh Vân đang muốn tự sát đây. Tư Nguyệt hai tay đã toát đầy mồ hôi lạnh. Anh trai cô sao lại không tránh, chẳng lẽ muốn trực tiếp đối mặt với đòn đó sao? Cái đó không phải chuyện đùa, thực sẽ không có vấn đề gì?

Tinh Vân quay lại nửa gương mặt cười thật sâu, bàn tay trên không liền xuất hiện một ma pháp sáng chói, đem toàn bộ đòn đánh kia chặn lại. Tiếp đó chỉ một cái nắm tay giật mạnh, toàn bộ đòn đánh liền tiêu biến như chưa từng diễn ra.

Chuyện diễn ra nhanh đến nỗi bất cứ ai cũng không thể theo kịp được. Đến khi Liệt Hoả đã ngồi bệt xuống đất, sắc mặt trắng bệch sợ hãi mới có người bên dưới a lên một tiếng. Một chiêu liền có thể thắng học trưởng năm chín, đó là loại yêu nghiệt gì vậy?

Tinh Vân cứ thế bước đi, lấy lại đồ mình cần xong liền xoay người mang Tư Nguyệt rời khỏi. Đám đông bấy giờ mới hết bàng hoàng, một tên nào đó có chút hoảng sợ thốt lên:

- Tôi hình như từng nhìn thấy tia lôi điện trong ma pháp đó ở đâu rồi thì phải... Nhớ ra rồi... Cậu ta là Hoàng Tinh Vân. Đội trưởng Thiếu niên tranh bá của Hỗn Nguyên phân nhánh Hoàng Tinh Vân.

Hoả Linh phân nhánh học viện sau tranh bá đều có một số đoạn thu lại hình ảnh trong cuộc thi gửi về cho học viên tham khảo. Trận trung kết tuy không được gửi về, nhưng những trận trước về cơ bản đều có. Hoàng Tinh Vân cái tên này chỉ xuất hiện đúng hai lần đều là đối đầu với Tuyết Linh dongbing đoàn, nhưng lại để lại ấn tượng vô cùng mạnh trong tâm trí đám học viên trẻ tuổi. Khi tham gia tranh bá Tinh Vân mới chỉ hơn 14 tuổi, còn mới là năm nhất mà có thể dẫn đội giành được quán quân, thực sự rất xứng đáng trở thành cái tên được tôn sùng. Nay thần tượng đã xuất hiện ngay trước mặt, đám người này lại không hề biết khiến nhiều tên sau đó cứ thầm tiếc của. Lẽ ra phải giữ lại một chút. Không thể thách đấu cũng phải chào lấy một câu cái đã. Giờ người ta đi mất lại thấy tiếc không thôi.

Tinh Vân đem Tư Nguyệt rời khỏi tất nhiên không thể trở về khách sạn ngay, như cậu đã nói, cậu còn phải đến chỗ Bạch viện trưởng bồi tội đây. Việc lần này Tư Nguyệt làm không sai, đây là cách tốt để dụ Viên Khải ra mặt. Có điều hơi vọng động rồi, cũng may đám người bị khiêu chiến hôm nay thực lực không quá cao, nếu không sợ là mạng cũng sẽ bị đe doạ.

Tư Nguyệt một đường đi cứ cúi đầu không nói câu nào, lòng bàn tay đã toát đầy mồ hôi lạnh. Hồi nãy là do cô quá căng thẳng, bây giờ là do cô không biết sẽ đối mặt với anh trai như thế nào. Hoạ do cô gây ra, cuối cùng lại là anh trai cô gánh chịu.

Tinh Vân rất nhanh có thể cảm ứng được cảm xúc của Tư Nguyệt. Cậu dừng lại trước một cửa hàng, tùy tiện mua một thanh kẹo que đưa cho cô, mỉm cười nói:

- Không cần căng thẳng như vậy. Hôm nay em làm rất tốt, sau này còn cần phát huy nữa. Yên tâm đi, cho dù trời có sập xuống, anh trai cũng thay em chống lên. Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Tư Nguyệt giờ mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt tươi cười vô cùng tự tin của anh trai cũng dễ chịu hơn mấy phần. Cô mỉm cười ngọt ngào, nhận lấy cây kéo ngoan ngoãn để Tinh Vân đưa đi.

Tinh Vân đã nói muốn đến bồi tội, tất nhiên sẽ không đến nhà riêng. Cậu đã theo Tư Nguyệt đến văn phòng của Bạch viện trưởng, đứng bên ngoài chờ đợi anh tiếp khách gần hai tiếng đồng hồ. Đến khi vị khách rời đi, cậu mới dắt theo Tư Nguyệt tiến vào, lễ phép cúi đầu hành lễ một cái.

Bạch viện trưởng dường như cũng biết nguyên do cậu đến đây, gạt bỏ toàn bộ giấy tờ sang một bên lười biếng chống cằm nhìn xuống hai đứa nhỏ chờ chúng lên tiếng.

Tinh Vân hơi ngẩng đầu lên, nhận định chính xác thái độ của Bạch viện trưởng liền lên tiếng:

- Bạch viện trưởng, ngài chắc đã biết lý do vì sao cháu đến chỗ này. Thực sự xin lỗi vì đã làm lớn chuyện như vậy khi chưa có sự cho phép của ngài. Hiện tại cháu đến thứ nhất là để bồi tội với ngài, thứ hai là mong ngài hãy đồng ý chuyện khiêu chiến giao hữu như hôm nay. Chúng cháu chấp nhận dù là đơn chiến, song chiến hay đoàn chiến, cho dù có bị thua thiệt cũng tuyệt không oán trách nửa lời.

Bạch viện trưởng hơi câu môi, giọng nói có chút thách thức:

- Bồi tội có thể đồng ý, chuyện đó không thành vấn đề. Có điều chuyện thứ hai kia, vì cái gì cậu cho rằng ta sẽ đồng ý?

Tinh Vân giữ nguyên nét mặt không mấy cảm xúc ban đầu, nhìn thẳng vào đối phương vô cùng chắc chắn:

- Chuyện này đối với phân nhánh nào cũng chỉ là có lợi không hại. Hơn nữa chẳng phải cũng vì mục đích này mà các phân nhánh đưa đến học viên trao đổi hay sao ạ. Bọn họ có thể muốn tránh phiền phức, bọn cháu lại không sợ vấn đề này.

Bạch viện trưởng bật cười, đôi mắt màu đỏ lửa ánh lên đầy ý tứ:

- Không sai, việc trao đổi học viên chính là ý này. Ta có thể đồng ý thông qua với cậu, nhưng tất nhiên sẽ có điều kiện. Các cậu phải tiến vào học viện Hoả Linh phân nhánh với tư cách lưu học sinh, tất nhiên ta sẽ sắp xếp cho các cậu tại nhóm tiềm năng của năm hai. Danh ngạch gồm bốn cái, hai cô cậu tất nhiên chính là trong số đó.

Tinh Vân nhẹ hít sâu một hơi, trong lòng đôi chút dâng lên cảm giác bị đào hố. Cậu nhẹ giọng hỏi:

- Vậy còn hai cái danh ngạch còn lại thì sao ạ?

Bạch viện trưởng viết xuống vài chữ, đưa cho Tinh Vân bốn tờ giấy đã được chuẩn bị từ lâu. Bốn cái tên được nhắc đến là Hoàng Tinh Vân chính tên cậu không hề thay đổi, Vân Tư Tư là Tư Nguyệt đây, còn lại chính là điều khiến Tinh Vân toát mồ hôi hột. Quả nhiên là bị đào hố.

Cậu bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn tính chậm mất không chỉ một nước.

Bạch viện trưởng câu môi vô cùng gian tà, cuối cùng chỉ nhắc hai đứa ngày mai có mặt để tới nhận lớp.

Tinh Vân trở về vô cùng bất đắc dĩ, người lớn quả nhiên tính kế cũng giỏi hơn nhiều. So với họ, các cậu chỉ là nhóc con chưa sạch mũi mà thôi.

Vân Thiên ở khách sạn chờ đến nửa ngày trời, sau khi nhận được tờ giấy gọi nhập học kia mặt lập tức đen một mảng. Vì cái gì cậu vẫn phải giả gái cơ chứ? Bạch viện trưởng kia đúng là đủ độc, giấy chứng nhận lưu học sinh ghi tên Vân Thiên Thiên, giới tính nữ. Này còn không phải nói trắng ra ép cậu mang cái giới tính con gái này đến trường sao. Đúng là quỷ tha ma bắt.

Tư Nguyệt ban đầu còn có chút bất đắc dĩ, sau đó lại cảm thấy thực buồn cười, đặc biệt là biểu hiện kia của Vân Thiên đúng là khiến cô mở mang tầm mắt.

Cái danh ngạch cuối cùng kia tất nhiên chẳng phải người lạ, nhưng cũng không phải Ngân Nhi, mà là Bạch Tố Tố. Ngân Nhi chỉ được coi như người đi theo Vân Thiên Thiên mà thôi. Cái thế cục này, thực có chúa mới biết chuyện gì có thể xảy ra tiếp đó.

Sáng hôm sau, Tinh Vân dẫn đầu mang theo hai cô gái đến Hoả Linh phân nhánh như đã hẹn. Ngân Nhi còn đi làm nhiệm vụ chuyển tiền đúng như thời hạn đã định nào đó của Tinh Vân và Chiến gia gia. Tổ hợp ba người này có thể nói là chênh lệch không nhỏ. Chưa biết thực lực như thế nào, nhưng trái với gương mặt có phần tầm thường của Tinh Vân và Tư Nguyệt, Vân Thiên lập tức trở thành trung tâm của mọi sự chú ý. Một mái tóc đen dài suôn mượt, đôi mắt nâu sáng to tròn, da trắng mịn, môi căng mọng đỏ hồng, tổng thể gương mặt vô cùng dịu dàng, còn có đôi chút nhút nhát. Không ít tên con trai vừa nhìn thấy lập tức chảy máu mũi ròng ròng, đôi mắt cơ hồ đã hoá thành hình trái tim. Trên đời gái đẹp chẳng thiếu, nhưng cô này tuyệt có thể coi là cực phẩm trong cực phẩm đi.

Vân Thiên trong lòng không ngừng chửi thề, ngoài mặt lại cúi thấp đầu không tỏ ra cái gì như đang lạ lẫm, mà Tinh Vân với Tư Nguyệt chỉ suýt chút nữa đã khoa trương cười lớn lên. Vẫn biết Vân Thiên có mị lực rất lớn, cơ mà phản ứng của đám này thực cũng quá mức khoa trương đi.

Bạch viện trưởng đã sắp xếp toàn bộ, tất nhiên ba người sẽ phải đến kí túc xá sống. Mà Vân Thiên với thân phận con gái tất nhiên không tránh được sẽ cùng Tư Nguyệt chung một phòng. Vân Thiên thực có chút giãy nảy, nào ngờ Tinh Vân chỉ nói đúng một câu khiến cậu hoàn toàn câm nín:

- Cậu ngày trước không phải vẫn cùng tớ ở phòng Lam Nhi sao?

Vân Thiên thực chẳng biết nói gì, nhưng đúng là trước đây cậu đã từng chung phòng với Tinh Vân và Lam Hà hai tháng. Chỉ là lần này hoàn toàn khác biệt, thứ nhất vì ngày trước cậu không biết Lam Hà là con gái, phần còn lại chính là... Cậu còn đang ở tuổi dậy thì đây, ở cùng phòng với bạn gái sẽ không có chút phản ứng nào sao? Không nói đến chuyện ham muốn sinh lý kia chính là cũng ngượng nghịu vô cùng.

Tinh Vân còn như chợt nhớ ra cái gì, tiến đến gần Vân Thiên, áp chế giọng nói:

- Chung phòng là một chuyện, ngày trước tớ và Lam Nhi vẫn chung phòng đều không sao. Có điều Mộ Dung Vân Thiên, tớ cảnh cáo cậu, nếu cậu dám có ý đồ với em gái tớ, cho dù cậu có trốn ở chỗ nào, tớ cũng sẽ lôi cậu ra hỏi tội.

Vân Thiên tính ra còn thấp hơn Tinh Vân một chút, đứng từ chỗ khác nhìn vào chính là tư thế lớn bắt nạt nhỏ đây. Tư Nguyệt vẫn đang đứng sau Tinh Vân nén cười, thực giống như Vâm Thiên không được thiện cảm của hai người kia cho lắm.

Giữa cái không khí tưởng chừng rất bình thường này, một tên thừa hơi nào đó đã nhanh chân bước đến, một tay kéo Vân Thiên chắn toàn bộ phía sau, gương mặt chẳng mấy thiện cảm nhìn cặp trai gái phía bên kia khiến Tinh Vân cũng có chút bất ngờ. Hình dáng này xem ra là Bạch Hổ gia tộc rồi.

Đằng xa, Tố Tố có vẻ như đi cùng tên kia chạy đến, mặt mang theo chút bất đắc dĩ nhẹ kéo tay tên kia mà nói:

- Chính Nhân, bình tĩnh. Họ có chút bất đồng nội bộ thôi, không cần phải đề phòng như vậy.

Tinh Vân hơi đảo mắt qua Vân Thiên, chuẩn xác nhận một cái gật đầu liền hừ lạnh một tiếng rời đi. Thì ra chính là hắn. Thiếu chủ nhân Chấp pháp Bạch Hổ gia tộc Đường Chính Nhân. Tố Tố là cửu vĩ hồ đời này, xem chừng chính là do tên này hộ mệnh. Còn có Tố Tố ở đó, cậu cũng không lo Vân Thiên xảy ra chuyện gì.

Đường Chính Nhân hồi lâu mới thu lại khí tức, quay đầu nhìn cô gái nhỏ mà hắn chỉ mới gặp đêm qua. Thực sự không thể nhầm lẫn được. Sau khi nhìn rõ gương mặt rồi, hắn thậm chí còn cảm giác bức bối gấp mấy lần. Phải đến khi Tố Tố vờ ho nhẹ một cái, hắn mới thu lại nét mặt kia, chống chế nói:

- Vân Thiên Thiên đúng không? Tôi đã nghe Bạch viện trưởng nói cô sẽ học ở đây một thời gian. Sau này không cần phải khép nép với họ như vậy. Cảm thấy khó chịu cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cô.

Vân Thiên hơi ngẩn ra, sau đó cũng gật đầu lấy lệ.

Tố Tố phía sau lại hơi nén cười, mãi mới thốt lên thành tiếng:

- Chính Nhân, Bạch viện trưởng nhắn anh đến gặp bác ấy, Thiên Thiên ngày trước học cùng em ở Hỗn Nguyên phân nhánh, để em đưa chị ấy đi được rồi.

Đường Chính Nhân rất không muốn vẫn chào một tiếng rời đi, bỏ lại Tố Tố còn nhịn cười đến chảy nước mắt.

Vân Thiên càng thêm bốc hoả, quàng tay qua nhẹ kẹp cổ cô nhóc mà nói:

- Nhóc con, còn gọi chị thuận miệng đến như vậy. Sau này về học viện nhất định phải dạy lại em mới được.

Tố Tố biết Vân Thiên không phát ra bao nhiêu lực, nghe thấy giọng con gái như giận dỗi kia còn càng buồn cười. Cô hơi lách mình thoát khỏi tay Vân Thiên, hai tay ôm lấy tay cậu đu đưa kéo đi cười cười nói:

- Chuyện đó về học viện hẵn tính. Hiện tại nghe em một chút, em còn là chủ nhà đây.

Vân Thiên bật cười, hơi vuốt lên mái tóc bạch kim của cô gái nhỏ vô cùng chiều chuộng. Cũng đến giờ vào lớp rồi, theo cô nhóc một chút chắc cũng không sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net