Chương 87: Sinh Linh Chi Thể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một âm thanh nam tính vang lên, không làm mọi người mấy bất ngờ, tiếng kia lại xuất ra từ phòng khách số 9:

- Một triệu ruby.

Dù tiếp theo đó không một ai trả giá, Hồng Liên cũng nhanh chóng chốt giá ngay, nhưng biểu hiện này của Bạch Phụng hoàn toàn khiến Hàn Tiểu Nhã bất ngờ. Một tảng đá to cỡ hai người ôm sần sùi, dù được Tiểu Lục nhận định qua lại làm Bạch Phụng kích động đến thế?

Bạch Phụng hoàn toàn không thể giải thích ngay được, chỉ nói khi nào lấy được liền giao lại cho cậu rồi lập tức chạy về không gian linh thú. Thiên Tinh thấy đã hết chuyện cũng cùng Tiểu Lục nhanh chóng biến mất, bỏ lại Hàn Tiểu Nhã còn đang trầm xuống mấy phần. Tảng đá này sao cứ khiến cô có chút gì đó không an tâm vậy nhỉ? Lại nói, thanh toán hết 12 triệu, cô cũng nên xoay tiền trả nợ cái đã.

Hàn Tiểu Nhã cầm tờ giấy được Bạch Phụng giao lại cách đó không lâu chỉ câu môi mỉm cười. Đến lúc gặp người quen của rồi đây.

Cô không thanh toán ngay cho đấu giá sư mà gặp trực tiếp trưởng quản thanh toán. Thiếu mất nhiều tiền như thế, cô chỉ đành bán thêm một viên Linh Nguyên tinh chất mà thôi.

Nhận vật phẩm xong, Hàn Tiểu Nhã theo hướng dẫn đến thẳng tầng cao nhất của tháp Thương Hội. Căn phòng lớn nhất tất nhiên là Phòng chủ tịch nơi đây cũng chính là nơi cô muốn gặp lại người quen đây.

Nhẹ đẩy cửa bước vào, cô quét đôi mắt màu rượu vang ủ một lượt. Cấu trúc khá cầu kỳ nhưng nột thất lại đơn giản vô cùng, đúng là cha nào con nấy. Trên bàn chủ tịch, một người đàn ông thoạt nhìn trên dưới bốn mươi tuổi vẫn đang miệt mài với đống giấy tờ. Nhận thấy có người đến, hắn cũng chẳng hề muốn ngẩng mặt lên, tuy nhiên vẫn lên tiếng chào hỏi:

- Khách đến mà không gõ cửa rất bất lịch sự, em chẳng lẽ còn chưa hiểu sao?

Hàn Tiểu Nhã mỉm cười ngọt ngào, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế nhưng giọng lại mang theo một chút bông đùa:

- Em từ khi nào vào phòng anh cần gõ cửa đây? Đại sư huynh, anh càng ngày càng nhỏ mọn rồi.

Người kia cuối cùng cũng chịu bỏ đống giấy tờ xuống, ngước mắt lên nhìn cô gái mấy phần xa lạ cười hiền hoà:

- Thế nào? Còn muốn chê anh nhỏ mọn sao? Một cái thẻ hắc kim văn còn chưa đủ hào phóng, hay là muốn trả lại cho anh đây?

Hàn Tiểu Nhã le lưỡi cười cười. Thẻ hắc kim văn trong tay cô đúng là do người này tặng. Gần ba mươi năm trước, khi họ còn trong cùng sư môn, người đại sư huynh này đã từng hứa sẽ tạo ra một Thương Hội thật lớn đủ để che chở cho các sư đệ sư muội của mình. Tấm hắc kim văn trong tay Hàn Tiểu Nhã cũng là tấm thẻ đầu tiên được chính tay hắn phát ra. Năm đó cô kì thực chỉ coi nó là kỉ vật mà giữ lại, chẳng thể ngờ không đến mười nào sau nó liền thành vật không biết bao nhiêu người mơ ước. Cho đến hiện tại, nó đã thành thứ chỉ có siêu cấp thế lực mới sở hữu nổi rồi. Nói trả liền trả sao? Nào có dễ như vậy.

Chủ tịch kia cũng chỉ đang đùa, thấy Hàn Tiểu Nhã chỉ cười liền không tính chuyện. Lão tiến về phía cô, ngồi xuống đối diện nhìn một lượt mà ánh lên chút đau lòng:

- Lần đó kết thúc đến linh thể cũng dám hủy, bây giờ lại trở về với hình dáng này. Em bao nhiêu năm qua đã chịu không ít thiệt thòi rồi.

Hàn Tiểu Nhã vẫn giữ bộ dáng cười cười như cũ, nâng chén trà lên uống một hớp nói:

- Em cũng trở về là được rồi không phải sao? Hay anh không thích bộ dáng này? Anh dám không thích Nhã Nhi của em sao?

Vị chủ tịch chỉ mỉm cười nhẹ lắc đầu, rất nhanh liền đổi chủ đề:

- Hôm nay đến vì Thiên Lý Dạ Lan Thảo sao? Có thuận lợi hay không?

Hàn Tiểu Nhã vẫn nhàn hạ uống trà, gương mặt dù có lạnh đi một chút cũng không làm ảnh hưởng đến ngữ điệu lời nói:

- Tạm tạm thôi. Gặp mấy cái không ưa hơi khó chịu một chút. Mà hồi nãy em thấy Dạ Hàn Nhật bên phía Huyết Minh học viện, cậu ấy là đại diện bên đó sao?

Ngài chủ tịch chưa kịp nói gì, bên ngoài có tiếng nheo nhéo lao đến thoáng cái liền ngồi bên cạnh Hàn Tiểu Nhã ôm lấy không rời lải nhải:

- Người ta đường đường là phó viện trưởng chấp pháp viện của Học Viện nha, cái gì mà đại diện chứ. Tiểu sư tỷ, người ta nhớ chị muốn chết ấy.

Hàn Tiểu Nhã cảm thấy thật không thoải mái, đầu còn chảy xuống mấy cái vạch đen xì. Tên này kém cô 10 tuổi, là tiểu sư đệ trong sư môn năm đó coi như cũng không sai biệt lắm. Bộ dáng này của hắn mà nói hắn hơn 30 tuổi có ma mới tin. Cũng chẳng hiểu đã tu luyện bảo dưỡng nhan sắc kiểu gì mà so với lúc 16 tuổi liền chẳng khác chút nào.

Cô hơi thu mình, vừa động liền mang tên này đạp qua một bên. Dạ Hàn Nhật dù tránh ra một chút, bản thân lại vô cùng bất mãn hỏi:

- Làm sao em cảm thấy như Tiểu sư tỷ bưu hãn của em ngày trước yếu đến như vậy nhỉ? Còn có mái đầu vàng kim này, còn có cách ăn mặc... Em đã nói với chị theo Hoàng Thiếu Thiên không có cái gì tốt mà, bây giờ đến hình dáng đều lây theo hắn rồi.

Hàn Tiểu Nhã càng thêm bất đắc dĩ, chẳng biết nên phải nói sao mới đúng đành lắc lắc đầu. Đối với người như Dạ Hàn Nhật, càng giải thích thì càng đau đầu, mặc hắn nghĩ sao tùy hắn còn hơn. Chỉ là nào có dễ như vậy mà dứt được một cái đuôi lắm chuyện như Dạ Hàn Nhật, hắn chẳng cần suy nghĩ liền đập bàn uất ức quát:

- Hàn Chiến Vũ, anh không phải là Đại sư huynh yêu thương Tiểu sư tỷ nhất sao? Ngày đó em cản thế nào ah cũng nhất quyết ủng hộ chị ấy, giờ chị ấy ra bộ dạng này còn không đi đòi công đạo?

Hàn Chiến Vũ cũng chính là ngài chủ tịch nào đó chỉ thở dài lắc đầu. Cũng chẳng phải do tên kia đã nói đúng, chỉ đơn giản là hắn lại không biết đã động chạm đến tiểu sư tỷ bà chằn nhà mình.

Hàn Tiểu Nhã đang trong cơn khó chịu còn nghe thấy cái kia liền bật dậy, trong tay từ khi nào đã nhiều thêm một cây thước dài đập xuống đầu tên nào đó một cái rõ đau quát:

- Cậu trật tự một chút cũng không ai nói cậu câm đâu. Hình dáng này là của Nhã Nhi, là cháu của cậu hiểu chưa. Cậu còn dám nói thêm một câu lăng nhăng nữa thì đừng có trách tôi khâu miệng cậu lại.

Dạ Hàn Nhật còn đang đùng đùng khí thế, bị đánh một cái liền như cún con ngoan ngoãn ngồi xuống không dám hé răng câu nào. Tiểu sư tỷ vẫn bưu như vậy, thực lực không cao thì khí thế vẫn không đổi chút nào đi.

Hàn Tiểu Nhã thấy bộ dạng kia thật muốn bật cười, cơn giận cũng theo đó giảm xuống một chút. Cô ngồi xuống ghế, uống nốt ly trà còn dở trên bàn nói:

- Đại sư huynh, anh ở chỗ này cũng đã 20 năm, có chút manh mối gì về cái kia hay không?

Hàn Chiến Vũ rõ ràng hơi ngưng lại một chút, "cái kia" trong lời nói của Hàn Tiểu Nhã chính là dị tượng xảy ra khi Hàn Tiểu Nhã lần đầu tiên thức tỉnh truyền thừa Thẩm Phán Thần vị, sư môn của họ chính là bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất. Chỉ trong một đêm, bán kính 100m quanh sư môn bị quét trắng không còn lại gì, tiếp theo đó là những người có thực lực cao dần bị ma hóa, dường như chân thể đó không thể chịu được áp lực của năng lượng kia mà bốc cháy tiêu tan. Sư môn vốn là môn phái đứng đầu đại lục chỉ không đến một tháng liền hoàn toàn xụp đổ, số người còn sống đến hiện tại thậm chí còn không đến 10 người. Thành thực mà nói, không ít người cho rằng việc này do Hàn Tiểu Nhã thức tỉnh mà ra, tuy nhiên Hàn Chiến Vũ là người rõ nhất nhận định đó hoàn toàn sai lầm. Mười người còn sống chính là người hồi đó thân cận với Hàn Tiểu Nhã nhất vẫn còn an ổn không mảy may một chút thương tích, nếu thật là do Hàn Tiểu Nhã thì họ đã là người chết đầu tiên kia. 

Hàn Chiến Vũ trầm xuống hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng:

- Thông tin không phải không có, nhưng manh mối vô cùng đứt đoạn. Có chăng anh chỉ có thể nói chuyện này đã vượt qua phạm trù của chủng tộc rồi. Người anh phái đi suốt từ đó đến nay chẳng mấy ai có thể trở về, có trở về cũng điên loạn không ổn định. Anh đoán... có lẽ một chút dính dáng đến Yêu Thần Chi Vương. Cái này trong tập Lịch Sử của Bách Khoa Toàn Thư có nhắc đến một phần, hoàn toàn trùng khớp với những gì xảy ra.

Hàn Tiểu Nhã gật đầu coi như đã hiểu, thở ra một hơi nói:

- Chuyện này anh đừng cố gắng tìm hiểu nữa, phần còn lại cũng đừng quan tâm. Anh theo đuổi thứ đó ngần ấy năm xem như đã phải bỏ ra quá nhiều rồi, đừng để mạng cũng bị ảnh hưởng.

Hàn Chiến Vũ vui vẻ gật đầu, cũng không đáp lại coi như đáp ứng. 

Dạ Hàn Nhật còn bị coi là không khí nãy giờ đã uất ức lắm, có điều bị đánh một cái như vậy cũng không dám ho he gì, nhỏ giọng nói như sợ Hàn Tiểu Nhã sẽ lại phát hỏa:

- Chị chẳng phải nói Nhã Nhi là cháu em sao? Bao nhiêu năm qua lưu lạc cũng không chịu tìm mọi người nhờ giúp đỡ, tội nghiệp bé con lắm không phải ư?

Hàn Tiểu Nhã cười cười, ánh mắt lóe một tia tinh quang làm Dạ Hàn Nhật không tự chủ mà có chút đề phòng. Có điều, cô cũng chẳng làm gì thêm, chỉ nhìn như vậy đùa cợt đáp:

- Con gái chị không phải chỉ có một đứa. Nhã Nhi được anh trai nó nhận nuôi chăm sóc đến 10 năm trời chẳng cần đến phần cậu. Còn vị Phó viện trưởng chấp pháp viện của Huyết Minh Học Viện như cậu đã giữ chức bao nhiêu năm trời lại không biết cô cháu gái tài năng vẫn học tại đó đến gần 9 năm. Phi Nhi nhà chúng ta thật bất hạnh.

Dạ Hàn Nhật phải nghệt ra một lúc như xử lý thông tin, tiếp theo đó tròn mắt như gặp cái gì khủng bố lắm lắp bắp:

- Phi...Phi... Phi Nhi?... Hàn Nhã Phi là con gái của chị? Thảo nào lại khủng bố như vậy, em còn thắc mắc là cái siêu cấp gia tộc nào đã đào tạo ra cái yêu nghiệt kia, hóa ra là con gái của chị. Đúng là mẹ nào con nấy.

Hàn Tiểu Nhã ném sang một ánh mắt hung ác, giọng có phần khó chịu:

- Giống tôi thì thế nào? Cậu rất muốn phản đối sao?

Dạ Hàn Nhật bẹp môi ngồi yên một chỗ không dám nói thêm câu nào, trong lòng thầm than uất ức không tả xiết. Thực lực bây giờ của hắn chẳng thấp, chỉ là bóng ma Tiểu sư tỷ ngày trước còn in sâu trong lòng đây. Ấn tượng về Tiểu sư tỷ trong ký ức của hắn chỉ có một: Dù cho có hết mực bảo vệ hắn thì cũng quá hung tàn, quá bưu hãn a.

Hàn Nhã Phi cũng không ở lại lâu lắm, đại loại hơn một tiếng liền đứng dậy cáo từ. Hỗn Nguyên Thành này không chỉ có Thiên Lý Dạ Lan Thảo, cô còn phải làm việc khác nữa đây. Áng chừng Tây Môn Huyền Vũ có lẽ cũng đã trở lại, cô nên gặp trao đổi một chút. 

Cô rời khỏi Hỗn Nguyên Thương Hội đã là khi bình minh. Cả đêm không nghỉ lại thêm gặp đám người kia khiến cô cũng khó chịu phần nào. Khu ổ chuột như cũ ẩm thấp tối tăm đã được dọn dẹp kha khá, bên trong mơ hồ còn nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của mấy cô bé con ở đó.

Hàn Tiểu Nhã đột nhiên cảm thấy thần kinh căng thẳng, tim nhảy lên một cái rùng mình. Cô bước vào bên trong, mấy đứa nhỏ còn đang quây quanh một thân hình cao gầy nằm bất động, áo trắng bị máu nhuộm đỏ vẫn còn bị vứt bên cạnh, cơ thể bị băng bó có phần thảm thương. Bên cạnh Tây Môn Huyền Vũ dường như cố gắng hết sức ổn định lại thể trạng, cô bé câm nắm rịt lấy tay người nằm đó không rời, mắt đỏ lên nhưng tuyệt không khóc một tiếng, chỉ yên lặng chờ đợi.

Hàn Tiểu Nhã mím môi. Sao cô lại quên mất Hoàng Thiên Nam đã lấy được Sinh Linh Đoản Đao cơ chứ? Giá trị của thứ đó không thấp, Hoàng Thiên Nam thân cô thế cô nhất định sẽ dễ bị đám đại gia tộc quây đánh hội đồng. Dù không rõ tại sao Hoàng Thiên Nam có thể về đến đây, nhưng với tình trạng kia sợ là phải mất ít nhiều thời gian hồi phục, tệ hơn chút nữa có lẽ còn không thể dậy nổi.

Bàn tay Hoàng Thiên Nam vừa động, cô bé câm đã giật mình vươn hẳn lên, tay nắm lấy tay anh càng thêm chặt. Anh khó khăn mở mắt, mơ hồ quan sát một lượt mà dường như còn chưa tỉnh hẳn. Hàn Tiểu Nhã nhanh chân tiến đến, ngồi sát bên đầu giường bệnh lạnh giọng hỏi:

- Là ai gây ra chuyện này?

Hoàng Thiên Nam mấp máy môi, khó khăn lắm mới nói không thành tiếng:

- Địa... Long... Nguyệt... Minh...

Hàn Tiểu Nhã hừ lạnh. Nguyệt Minh Thần giáo, lại là bọn chúng giở trò. Lần trước sau vụ Thiên Không Thành cô đã không muốn tính sổ, lần này lại tiếp tục gây chuyện, lại còn nhằm đến Hoàng Thiên Nam. Không cần biết vô tình hay cố ý, nhiêu đó lý do cũng đủ khiến cô muốn san phẳng cái chỗ kia rồi.

Hoàng Thiên Nam ho một tiếng, cơ thể vừa động liền nôn ra một ngụm máu đen. Đến Hoàng Thiên Nam còn bị đánh ra cỡ này, hôm qua đối thủ gặp phải là cỡ nào khủng bố?

Hàn Tiểu Nhã càng không đành lòng, ánh mắt càng thêm lo lắng hỏi:

- Tình trạng thế nào rồi?

Tây Môn Huyền Vũ cũng đã toát mồ hôi hột, anh hoàn toàn không dám tăng cường độ trị liệu lên. Cơ thể Hoàng Thiên Nam quá yếu, nếu vô ý tăng cường độ sợ là sẽ phản tác dụng mất.

- Nội tạng quá nhiều điểm tụ huyết, kinh mạch bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Cứ đà này con sợ dù trị liệu cũng không tỉnh lại được. Lúc đó con đến quá muộn, căn bản đã không thể cứu vãn được chuyện gì nữa rồi.

Hàn Tiểu Nhã cũng có thể nhận ra hơi thở của Hoàng Thiên Nam đang yếu đi từng chút một. Linh trận của cô không có cái nào giúp được tình trạng này, chỉ đành lực bất tòng tâm.

Cô bé câm luôn ngồi bên cạnh dường như có thể hiểu được những gì Tây Môn Huyền Vũ nói, bàn tay nhỏ run run nắm tay Hoàng Thiên Nam càng thêm chặt, trên má đã lăn dài hai giọt lệ nóng. Cũng là tại bé nên anh mới thành ra như thế này. Nếu đêm qua bé không nhất quyết đòi đi sẽ không xảy ra chuyện. Nếu như bé đừng nài nỉ anh mua thứ kia, anh sẽ không bị bọn chúng tập kết. Nếu như...

Càng nghĩ, nước mắt bé càng rơi xuống nhiều hơn, hai má cứ thế đỏ ửng, gương mặt non nớt bất lực cảm nhận mạch đập của người nằm kia cứ thế yếu dần đi. Bé không muốn như thế, bé không muốn anh chết.

Một vầng sáng màu lục sáng lên, bao quanh toàn bộ diện tích căn nhà. Sinh Linh Đoản Đao dường như có chút phản ứng, lục đục lao ra từ túi phép mini Hoàng Thiên Nam đã bí mật đeo cho bé ngày hôm qua. Trên trán bé cũng nhiều thêm một khe nứt dọc thẳng xuống mi tâm, mở ra một con mắt hoàn toàn mới, mang sinh mệnh lực vô cùng khổng lồ.

Hàn Tiểu Nhã còn chưa hết bàng hoàng, Tiểu Lục trong không gian linh thú đã tự ý phóng ra, điều chỉnh lại toàn bộ sinh mệnh lực thu về một không gian nhỏ nhất định, ngạc nhiên thốt lên:

- Chủng tộc vẫn còn người có truyền thừa huyết thống Sinh Linh Chi Thể?

Sinh Linh Chi Thể vốn là hậu duệ cận huyết của Sinh Mệnh Chi Thần. Có điều sau khi Sinh Mệnh Chi Thần bỏ mạng đã cách đến hơn ngàn năm nay không hề có thêm một cái Sinh Linh Chi Thể nào nữa. Không phải vì chúng không được sinh ra, mà là khi vừa sinh ra đã bị tác động dẫn đến tử vong. Cô bé này có thể sống đến 6 tuổi xem ra là kì tích trong kì tích.

Vầng sáng quanh cô bé câm còn chưa dừng lại, theo tiếng khóc và nước mắt của bé liên tục hướng kinh mạch của Hoàng Thiên Nam đi vào tẩy rửa một lượt. Linh khí nồng đậm trực tiếp còn nâng cơ thể Hoàng Thiên Nam lên, Sinh Linh Đoản Đao theo đó cũng phóng đến, mang sinh mệnh lực cùng Sinh Linh Chi Thể giải phóng đồng nhất cùng hướng hạt giống trung tâm của Hoàng Thiên Nam kích thích. Không đến 10 phút sau, Hoàng Thiên Nam tưởng chừng chết không thể tránh liền an an ổn ổn ngủ, mà cô bé câm cũng quá mệt ngất đi.

Sinh Linh Đoản Đao vẫn chưa dừng lại, hướng con mắt thứ ba của bé con đâm thẳng xuống, hoà thành một thể với bé con. Chỉ đến khi quá trình dung hợp thành công, mọi thứ mới hoàn toàn biến mất. Căn phòng trở về với cái tối nguyên bản của nó.

Tiểu Lục còn cố ý nán lại kiểm tra mi tâm nơi con mắt thứ ba của cô bé con một lượt. Nơi đó đã không còn bất cứ dấu vết nào về Sinh Linh Chi Thể nữa. Nếu cô đoán không sai, cô bé có thể sống đến giờ phút này chính là vì sự thật về Sinh Linh Chi Thể của cô bé đều được phong ấn lại tại con mắt kia. Nếu như vậy bé con còn ở lại chỗ này thì sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.

Tiểu Lục hơi đảo mắt qua Hàn Tiểu Nhã, nhận thấy một ánh mắt tương tự liền lập tức trở về không gian linh thú. Chuyện còn lại cứ để Hàn Tiểu Nhã lo vẫm tốt hơn.

Tây Môn Huyền Vũ còn chưa yên tâm, cố ý kiểm tra thêm một lần nữa, thấy cả hai người đều yên ổn mới dám thở ra một hơi nhẹ nhõm. Chỉ mới nửa tiếng trước thôi, anh còn nghĩ Hoàng Thiên Nam chắc chắn không qua được, hiện tại coi như ổn rồi.

Bế cô bé con lên nằm cạnh Hoàng Thiên Nam, anh nhanh chóng xoay người ra hiệu cho Hàn Tiểu Nhã ra ngoài nói chuyện. Manh mối về thứ kia đã có, chỉ là sẽ hơi khó khăn một chút đây.

Hàn Tiểu Nhã vừa ra khỏi căn nhà liền mở một cái linh trận bao bọc xung quanh, tiếp đó lại là một ma pháp sáng trắng trên diện rộng. Chuyện hôm nay không thể để lộ ra ngoài, áp lên một cái ma pháp phong ấn kí ức sẽ không thừa. Thêm nữa khi cô không có ở đây, linh trận ít nhất có thể đảm bảo chỗ này không bị tự ý xâm nhập.

Xong việc, Hàn Tiểu Nhã mới lấy lại vẻ mặt thường nhật hỏi:

- Thế nào rồi? Đã định vị được hay chưa?

Tây Môn Huyền Vũ nhẹ gật đầu, gương mặt có vẻ chẳng mấy khả quan đáp:

- Thấy thì đã thấy, có điều xem ra lấy không được. Khi Tử Nguyệt nói thứ đó ở Hỗn Nguyên Thành con đã có chút ngờ ngợ rồi. Chẳng thể ngờ nó thật sự do Hỗn Nguyên học viện bảo quản, thậm chí còn trực tiếp nằm dưới chân tháp Thư viện của học viện. Cô cũng biết thế lực của Hỗn Nguyên học viện không nhỏ, nếu như...

Hàn Tiểu Nhã chỉ khoát tay ý nói ngừng lại, đôi mắt ánh lên một chút liền trở lại màu đen sáng long lanh. Cô cứ thế bước đi, giọng còn mang theo chút ý cười:

- Anh sợ cái gì, chúng ta còn chưa có tốt nghiệp đâu, trở về nơi theo học thì có gì mà không được chứ.

Tây Môn Huyền Vũ có chút không thể tiếp nhận nổi thông tin, sau đó liền chạy đến kéo cô gái lại. Quả nhiên không phải Hàn Tiểu Nhã.

Cô gái nhỏ mỉm cười, đôi mắt tinh anh không do dự nhìn thẳng vào anh. Cô quả nhiên là Thiên Nhã.

Dù Tây Môn Huyền Vũ không hiểu tại sao hai người có thể dễ dàng đổi chỗ cho nhau trong cùng một thân thể như vậy, nhưng anh có thể khẳng định người đang nói chuyện với anh cách đây không đến 5 phút và người hiện tại là hai người hoàn toàn khác nhau.

Thiên Nhã cảm thấy cũng chẳng sao cả, hơi ngó vào nhà một chút mới quay lại Tây Môn Huyền Vũ nói:

- Anh và lão ta có liên kết bổn mạng mà đúng không? Vậy còn anh Nam tại sao không có?

Tây Môn Huyền Vũ khá ngạc nhiên, anh không nghĩ đến cô lại đoán ra được. Mà cô cũng chẳng cần anh trả lời, trực tiếp nói:

- Lão già, ta biết lão có nghe thấy những gì ta nói. Ta chỉ muốn hỏi một câu thôi. Nguyệt Minh Thần giáo dám động đến người của lão, lão cứ như vậy mà bỏ qua sao?

Tây Môn Huyền Vũ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, Tử Thần trong linh thức vậy mà thực sự đáp lại:

- Vậy con nói xem phải làm như thế nào?

Thiên Nhã hừ lạnh một tiếng, đôi mắt ánh lên đầy lệ khí:

- Không cần biết lão dùng cách nào, ta chỉ muốn san phẳng chỗ kia. Còn nếu lão không làm, vậy thì Bạch Vân giáo sẽ làm. Ta không tin một cái Thánh Quang Tinh Thạch còn chưa đủ hấp dẫn đâu.

Tử Thần ha ha cười lớn, giọng mang theo đầy ý tứ:

- Con còn quá coi thường tên cáo già kia rồi. Chỉ cần con yêu cầu, lão nhất định sẽ làm thôi. Có điều, lão làm chẳng phải vì con, cũng không hẳn đã là vì Thánh Quang Tinh Thạch. Chuyện này sớm muộn gì con cũng hiểu thôi. Ta sẽ để lại một mầm mống nguyên lực trên người Hoàng Thiên Nam phòng khi cần thiết, sau này còn cũng không cần bận tâm nó nữa. Cần gì cứ nói Hàn Tiểu Vũ, ta sẽ giúp đỡ.

Nói xong, lão lập tức lặn mất, để lại Thiên Nhã cùng một mớ uất ức. Lão già chết tiệt. Sống lâu hoá cáo để bây giờ làm trò mèo này đây. Lão hay lắm, đợi đến khi xong chuyện cô sẽ trả đủ cho lão sau.

Tây Môn Huyền Vũ chỉ bất đắc dĩ cười cười, kéo tay cô ra ngoài một chút. Trở về học viện cũng được, nhưng có lẽ cứ chờ Hoàng Thiên Nam tỉnh lain thì vẫn hơn. Hiện tại dạo phố một chút cũng không tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net