Chương 136.1: Anh cứ đi như vậy sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Môi cô nhấp ra một độ cong vừa đúng, tiếng nói mềm nhẹ không chút để ý nói: "Là em nhiều chuyện, mặc kệ được không? Đi ngủ đi, buồn ngủ quá rồi."

Trên mặt chữ ý tứ tựa như người phụ nữ nhận sai làm nũng lấy lòng, nhưng trong giọng nói của cô có chút không để ý vỗn dĩ thật ra chính là chẳng hề để ý.

Tô Yểu nói xong liền để một nụ cười nửa thật nửa giả hướng về phía anh, sau đó đặt tay xuống, tự mình đắp kín chăn, xoay người về phía anh.

Lục Đông Đình nhìn người phụ nữ đắp chăn cũng thật sự nghiêm ngặt, chỉ lộ ra một cái đầu, tóc dài phô tán ở trên gối, cô im lặng không nhúc nhích, như thật sự ngủ thiếp đi, Lục Đông Đình lại cầm lấy thuốc.

....

Lúc Tần Hoành đưa Tô Khê về nhà, Tống Hiểu Su và Tô Hoài Sinh còn ở trong phòng khách bàn chuyện hôn lễ, Tống Hiểu Du còn đang gọi điện thoại kêu người ta chuẩn bị mấy thứ vụn vặt.

Thật ra loại chuyện này vốn nên để Tần gia lo liệu, nhưng Tống Hiểu Du cực kỳ tích cực thích làm mấy chuyện này, không khói có ý tứ lấy lòng.

Người nhà Tần Hoành ở thành phố C, bởi vì Tần Thị nhiều năm ở nước ngoài, cha mẹ anh cũng định cư ở nước ngoài, cho dù về nước cũng chỉ ở thành phố C, hôn lễ muốn tổ chức ở Thượng Thành, Tô gia xử lý cũng có chút thuận tiện.

Thứ hai là mẹ Tần cũng không muốn tổ chức quá trắng trợn, danh lợi trong giới, đám hỏi cũng chỉ là hành vi có lợi cho hai bên, hiện giờ Tô Hoài Sinh cứ việc sau cùng vẫn còn một hơi, nhưng ông tá ngã, địa vị đã tràn đầy nguy cơ. Nếu là hơi vô ý, Hội đồng quản trị có thể thay đổi bất cứ lúc nào, đối với thế lực to lớn của Tần gia ở nước ngoài mà nói, chính là ôm binh tồn tại.

Cho nên bên kia Tần gia đối với mối hôn sự đã không quá xem trọng, thế nhưng lại ngại nếu như có tổn hại gì mới đồng ý cử hành hôn lễ.

Tần Hoành đi theo Tô Khê vào, Tống Hiểu Du vừa thấy hai người cùng trở về, mừng rỡ lập tức kêu người chuẩn bị đồ ăn khuya.

Tần Hoành ngăn cản: "Không cần đâu bác gái, chúng ta liền đi bây giờ."

Tống Hiểu Du giữ lại: "Đã trễ thế này, không bằng cứ ở đây qua đêm?" Dù sao đều đã hôn thê hôn phu của nhau, ở cùng một chỗ cũng là bình thường.

Hiện tại Tống Hiểu Du đã có bầu hơn năm tháng, tình hình cũng cực kỳ ổn định, Tô Hoài Sinh cũng không nghĩ mới vừa mang thai đã quản giáo bà thật cẩn thận, sợ con trai của mình có chuyện gì sai lầm, chỉ cần bà cảm thấy không thoải mái thì không nhiều lời nữa, đến nỗi ở hơn nửa đêm vẫn chấn an tinh thần Tống Hiểu Du.

Tô Khê không nói chuyện, cắn môi nhìn Tần Hoành, trưng cầu ý kiến của anh.

Tần Hoành vẫn nói chuyện cẩn thận từ chối: "Không được, nơi này cách công ty quá xa, sáng sớm ngày mai còn có hội nghị quan trọng."

"Thật sự không giữ lại?" Tô Khê có chút không tha nhìn anh.

Tần Hoành gật đầu, đã tạm biệt Tô Hoài Sinh và Tống Hiểu Du: "Bác trai bác gái, cháu đi trước."

Tống Hiểu Du vẫn cực kỳ vừa lòng người con rể này, cẩn thận dặn dò: "Lái xe cẩn thận nhé."

Tô Hoài Sinh vẫn thật bình tĩnh, phản ứng có vẻ nhạt, dù sao cũng là trưởng bối trên năm mươi tuổi, cười hề hề đi đón một người trẻ tuổi, tóm lại không giống như thế, chỉ gật đầu với Tần Hoành.

Tô Khê vẫn ôm cánh tay Tần Hoành, nhỏ giọng nói: "Em đưa anh đi."

"Không cần." Tô Khê gắt gao bấu víu lấy anh, có chút oán hận mím môi: "Sẽ đưa đến ngoài cửa."

Không đợi Tần Hoành trả lời, cũng đã lập tức lôi kéo anh đi ra ngoài.

Cửa lớn khép hờ, hai người đi xa, nét cười trên mặt Tống Hiểu Du ngưng lại trong nháy mắt, lo lắng mà bất mãn nói với Tô Hoài Sinh: "Tần Hoành sao lại lạnh nhạt với Tô Khê như vậy?"

Tô Hoài Sinh hừ lạnh một tiếng: "Hiện thành đổi thành chúng ta trèo cao Tần gia, người ta tự nhiên muốn bắt làm bộ làm tịch."

"Tô Khê được gả đi, kia chẳng phải là muốn nhận tức giận."

....

Tô Khê đưa Tần Hoành đến chỗ dừng xe, Tần Hoành mở khóa xe, mở cửa xe muốn đi.

"Anh cứ đi như vậy sao?" Tô Khê rụt rè kéo ống tay áo của anh.

Tần Hoành không có tâm tư đi trấn an cô, thân thiết với cô, chỉ là lấy tay vuốt tóc của cô, thấp giọng nói: "Ngủ ngon."

Tô Khê mở mắt, có chút kinh ngạc nhìn anh, cái này xong rồi sao?

Càng ngày cô càng cảm thấy cô và Tần Hoành cũng không phải đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt mà chỉ là tình bạn, liền giống như một đôi không có tình cảm mãnh liệt, chỉ là hai người được khoác lên một cái khung quan hệ trống không.

Nhưng nếu như muốn nói như vậy, mà lại không hoàn toàn đúng, bởi vì cô đối với anh bây giờ đều là toàn tâm toàn ý, cho dù là lúc đầu dùng chút tâm tư lạt mềm buộc chặt cẩn thận suy tính, nhưng tình cảm của cô đến bây giờ đều là thật, nhưng Tần Hoành? Ngoài việc ngay từ đầu đối với cô dịu dàng lấy lòng, hiện giờ tính tình luôn luôn lãnh đạm là có ý gì?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngon #tinh