Chương 136.2: Vui sướng khi người khác gặp họa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thật giống như chính cô đã bị hãm sâu trong nhà tù, anh vẫn đứng ở bên ngoài cạm bẫy cô đã thiết lập bình tĩnh nhìn cô.

Tô Khê cũng đã có cảm giác nguy cơ thâm sâu, cô không nghĩ muốn cùng anh cãi nhau.

Vi thế cô cắn môi, chủ động đưa tay lên cổ anh, đi giày cao gót, chỉ cần thoáng ngửa đầu, liền hôn lên môi anh.

Trên môi truyền đến cảm xúc mềm mại, Tần Hoành mở to mắt, con ngươi ám sắc bất đắc dĩ nhìn thoáng qua nhắm mắt lại nhìn Tô Khê.

Tô Khê thiếp trên môi một hồi lâu, mà anh lại không nhúc nhích chút nào, ngay cả môi cũng cứng lại.

Tô Khê căng thẳng trong lòng, nếu một người đàn ông có cảm giác với người phụ nữ, làm sao có thể ngay cả sự ái muội giữa tình nhân cũng chẳng muốn làm? Mà hai người đã thật lâu không có chuyện thân mật, anh cũng không muốn?

Nhớ tới hôm nay ở trong phòng thay quần áo nghe thấy Tô Yểu bị Lục Đông Đình làm cho phát ra tiếng hừ lạnh liên tục, kia mới đúng là chuyện nên có, lấy lòng đối phương, an ủi đối phương. Bên tai vẫn vang lên tiếng ngâm hừ ấp úng của Tô Yểu, cô chủ động tưởng tượng hai tay của Tần Hoành cũng đang du tẩu trên người mình, tự nhiên miệng lưỡi cũng trở nên khô hanh.

Tô Khê cọ ngực mình lên người anh, gắt gao kề nhau, cô tiến đến nói nhỏ bên tai anh: "Nếu không em đi theo anh, chúng ta lâu rồi không làm? Anh không muốn em sao? Em muốn...."

Tô Khê đã nói ra rõ ràng như thế, từ trước đến nay cô đều là thục nữ, mặc dù trước mặt anh, cô cũng cố gắng duy trì vẻ rụt rè của mình, nhưng thật sự phụ nữ cũng có dục vọng, có đôi khi còn không thua kém đàn ông.

"Đừng náo loạn, sáng mai anh còn có việc." Tần Hoành động một cái, đưa tay muốn kéo cô ra.

Tô Khê ngược lại ôm anh chặt hơn, vươn đều lưỡi run rẩy liếm láp ở viền tai của anh, khàn khàn tiếng vô tội hỏi: "Thật sự không muốn sao? Hiện giờ em kề sát bên anh cũng có cảm giác, Tần Hoành..."

Đang lúc cô muốn cắn lên cổ anh, Tần Hoành lại túm tay cô xuống, cau mày nói: "Ba mẹ em còn đang ở nhà, mau trở về đi, anh đi đây."

Tô Khê thất thần tại chỗ,, không dám tin nhìn Tần Hoành thờ ơ lên xe, lái xe đi thật xa.

Gió ban đêm thổi tóc cô bay bay, cô cắn răng vén lại bên tai, nhìn chiếc xe từ từ biến mất, mãi đến khi không thấy nữa.

Lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng chó sủa hùng hậu đằng sau, sau khi sủa xong còn ngửa mặt lên trời tru một tiếng, nghe qua cảm thấy giống như vui sướng khi người khác gặp họa.

Tô Khê phẫn nộ quay đầu, Allah đang mở to mắt dưới bóng đêm, lè lưỡi nhìn cô.

"Kêu cái gì, con chó ngu xuẩn!"

Allah lại kêu hai tiếng, cực kỳ khiêu khích.

Tô Khê tự nhiên tức giận dễ sợ, nhặt lên một chiếc cuốc mà người làm vườn để một bên, đi nhanh tới chỗ ổ của nó.

Bác Khánh nghe được tiếng kêu của Allah, thấy mặt Tô Khê tức giận, trong tay còn đang cầm cái cuốc, vốn dĩ Allah đang nằm úp sấp đã cảnh giác đứng lên, nhe răng nhếch miệng nhìn cô.

Bác KHánh khẩn trương giữ Tô Khê lại, thuận tay túm lấy cái cuốc trong tay cô: "Tiểu thư, việc gì co phải so đo với một con chó, bên ngoài lạnh như thế, đừng để cảm lạnh."

Tô Khê hung hăng trừng mắt nhìn Allah một cái, lúc này mới từ bỏ, sắc mặt khó coi đi vào phòng.

Cùng Tô Khê đi vào, bác KHánh mới than một tiếng, Allah nhảy dựng lên, dùng bộ lông màu đen muốn đi cọ lên người ông.

Bác KHánh chỉ chép miệng le lưỡi như đang khen ngợi Allah, không khỏi buồn cười: "Mày nha, còn vui sướng khi người khác gặp họa!"

....

Tần Hoành lái xe trên đường cái trống trải, đèn đường ở hai bên không ngừng trôi về phía sau, anh chưa có về nhà, mà là thay đổi tuyến đường ở một ngã tư, cuối cùng đứng dưới một khu chung cư đã có chút cũ kỹ.

Anh ngửa đầu nhìn chằm chằm cửa sổ ở tầng năm không có bất kỳ ánh sáng gì, hạ cửa kính xe xuống châm một điếu thuốc, liền như thế ngồi ở trong xe, tay đáp trên cửa kính xe, để khuôn mặt lẫn vào trong khói.

Hiện giờ cô cũng không có ở đây, thậm chí anh còn có một tia may mắn.

Anh đã từng chưa bao giờ cảm thấy chuyện buông bỏ Tô Yểu khổ sở như thế nào, bởi vì nhận định thời gian sẽ san bằng toàn bộ, nhưng điều kiện tiên quyết là cô cũng đừng lại xuất hiện trước mặt anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngon #tinh