Chương 144.1: Đừng nói dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 144.1: Đừng nói dối

Diệp Đường Nhân đứng ở phía xa, cùng mấy vị phu nhân trò chuyện vui vẻ, ánh mắt vẫn chưa bao giờ rời khỏi Tô Yểu và Lục Đông Đình.

Đột nhiên Diệp Phi Linh cười nói bên tai bà: "Chị đừng nói, hiện giờ không phải Lục Đông Đình sẽ quan tâm Tô Yểu à, vẫn nhìn chăm chú con bé như thế, nếu không thì đâu thể nhanh tay lẹ mắt như thế."

Diệp Đường Nhân một mức oán giận lén nhìn Diệp Phi Linh, Lục Đông Đình quá lạnh lùng, sợ anh đối với Tô Yểu không để bụng, làm Tô Yểu cảm thấy khó ở chung, dẫn đến quan hệ vợ chồng trở nên lãnh đạm. Cho nên Diệp Đường Nhân mới thường làm ít thức ăn cho Tô Yểu, kéo cô cùng đi dạo phố, hi vọng cô nhớ kỹ bà đã đối tốt với cô, không cần quá so đo với tính tình của anh.

Đều nói lạnh lùng sẽ hao hết nhiệt tình, nhiệt tình không có, hôn nhân sao có thể tiếp tục kéo dài?

Mới trước đây Lục Đông Đình không tồi, tính tình không tốt, thích tranh cường háo thắng, nhưng ít nhất còn có thể vui buồn tình cảm không lời nào có thể miêu tả nói được, dáng vẻ không giống như về sau càng ngày càng lớn, càng ngày càng lạnh lùng, đối với cái gì cũng là dáng vẻ không thèm để ý, Diệp Đường Nhân vẫn vì thế mà buồn rầu thật lâu.

Diệp Phi Linh vừa nói như thế, trong lòng bà cũng được trấn an một chút.

Âm thanh Diệp Phi Linh nói không nhỏ, những phu nhân xung quanh nghe thấy đều nhìn về phía Lục Đông Đình và Tô Yểu.

Sau đó mỗi người một câu phụ họa: "Tình cảm con trai và con dâu tốt, ngày bà ôm cháu trai cũng không xa."

"Mọi người đều nói dáng người cao lồng ngồng không có trở ngại, chỉ cần mông kiều, chú ý ăn uống, con dâu bà lại xinh đẹp, hai đứa nếu muốn thì rất dễ dàng."

Những lời này quả thực chạm vào tâm khảm của Diệp Đường Nhân, trong lòng cũng vui vẻ lên, trên mặt lại chuyển sang đoan trang: "Ha ha, nào có tốt như thế."

Trong lòng nghĩ muốn nhưng là, con tôi là ánh mắt tốt, con dâu nhu thuận hiểu chuyện. Ài, liền là đứa bé mập mạp rồi.

Trong lòng bà nghĩ thầm, nếu Tô Yểu mang thai, bà không xuất ngoại nữa, về sau sẽ ở Thượng Thành, nếu có đứa cháu ôm ấp, ai còn muốn chạy đến dị quốc tha hướng.

Mấy người đàn ông nước ngoài mê lãng mạn kia vẫn là...

Tô Yểu đưa điện thoại vào trong túi, sau đó nói một câu với Lục Đông Đình: "Em có việc, dời đi trước một chút."

Lục Đong Đình uống một hớp rượu đỏ, ánh mắt rơi vào trên người cô, Tô Yểu nghe anh phát ra một tiếng nhàn nhạt từ trong cổ họng "Uhm."

Tô Yểu hỏi nhân viên phục vụ phòng nghỉ ở đâu, theo hướng người đó chỉ đi vào một hành lanh, sau cùng đứng trước cánh cửa mở, phía trên biển có ghi phòng nghỉ.

Tô Yểu vốn muốn gõ cửa, tay vừa mới chạm vào, cửa kẽ nhẹ mở một đường nhỏ.

Cửa không khoá, cô liền đẩy đi vào, cách âm trong phòng nghỉ rất hiệu quả, rời xa tiếng động ầm ĩ của yến sảnh, nơi này quá mức yên tĩnh, giày cao gót của cô dẫm trên sàn đá cẩm thạch, âm thanh thâm thúy.

Cửa mở ra hoàn toàn, Tô Yểu không nhìn thấy Tô Khê, chỉ có một bóng dáng cả người mặc tây trang màu đen, một tay cho vào túi đứng trước cửa sổ sát đất.

Anh nghe được tiếng cửa mở, dường như là dừng một chút, sau đó quay đầu, động tác vững vàng mang theo một loại khẩn cấp.

Tần Hoành đang nhìn đến cô, giữa lông mày chứa ý cười, giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ở phòng họp vậy.

Tô Yểu nhìn thấy anh, trên mặt không có vẻ gì, khuôn mặt xinh xắn thần sắc lạnh lẽo, cô trở tay muốn đẩy cửa đi ra ngoài, ra vẻ đi nhầm chỗ, thật có lỗi nói: "Tôi đi nhầm rồi."

"Tô Yểu, là anh gọi em đến." Tần Hoành ung dung gọi cô lại.

Tô Yểu nhìn thấy tin nhắn của Tô Khê không biết vì sao lại như thế, thế nhưng loại thời điểm này cô cũng không muốn người khác nhìn thấy, mặc kệ anh có lý do gì, Tô Yểu không hề nghĩ muốn cùng anh ở trong một phòng.

Tô Yểu đứng tại chỗ, cũng không đóng cửa, nhạt tĩnh khách khí hỏi: "Có chuyện gì?"

Tần Hoành nhìn thoáng qua cửa đang rộng mở, biết cô có ý gì, cô không muốn cho anh bất kỳ cơ hội để người ta hiểu lầm, thứ hai, sợ mang tiếng.

Tần Hoành đi qua phía cô: "Em đứng ở cửa thì sao anh nói được?"

"Nói ngắn gọn đi, Lục Đông Đình còn đang chờ tôi."

Tần Hoành nghe thế, hỏi: "Tối hôm qua em ở nhà sao?"

"Không."

Tần Hoành nhíu mày: "Đừng nói dối, buổi sáng hôm nay anh thấy em đi ra khỏi nhà rồi."

Tô Yểu tự nhiên không thoải mái trong lòng, cái loại cảm giác bị người khác nhòm ngó này, làm cho lưng người ta run lên.

Cô thất thần một chút, Tần Hoành nhân cơ hội lôi cô đi vào, sau đó đưa tay đẩy cửa lại.

Tô Yểu không dấu vết đưa tay rút khỏi tay anh, sau đó bó lại tóc dài của mình, không nhanh không chậm nở nụ cười: "Thật sự là làm khó anh rồi, chuẩn bị làm chú rể bận rộn như thế, vẫn còn quan tâm đến em vợ." Cô nhìn anh một cái: "Tần Hoành, càng ngày anh càng không biết lễ độ rồi."

Tần Hoành cúi thấp đầu nhìn khuôn mặt nhã nhặn lịch sự của cô, thấp giọng nói: "Em nói không tốt cũng được, không lễ độ cũng được, Yểu Yểu, anh không muốn em không vui."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngon #tinh