Chương 144.2: Tới cùng là anh muốn gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 144.2: Tới cùng là anh muốn gì

Tiếng nói của anh có thể dễ dàng làm người ta động lòng, trầm thấp nhưng không có lãnh ngạnh giống như Lục Đông Đình, mà là ôn nhu ấm áp, lúc cố gắng hạ thấp âm thanh, giọng điệu hòa hoãn, cực kỳ giống như đang nỉ non.

Tô Yểu nhíu nhíu khóe mắt, biểu lộ phong tình nhàn nhạt, bên môi gợi lên nét cân nhắc, dường như vừa nghe xong truyện cười: "Lời này của anh, nói sai người rồi?"

Tô Yểu vừa nói, vừa kéo ra một khoảng cách đi đến trên ghế sofa dựa vào, tuy đi giày cao gót rất đẹp, nhưng thật sự là một chuyện rất mệt, huống chi hiện giờ thân thể có biến hóa, càng nên chú ý một chút.

"Không sai." Tần Hoành cực kỳ thật sự nói, con ngươi rạng rỡ có vài phần chân thành tha thiết.

Tô Yểu lặng im nhìn anh một lúc lâu, chậm rãi thu lại tươi cười, mím môi rũ mắt xuống, phục lại nói với anh: "Tần Hoành, hôm nay là ngày đính hôn của anh, Tô Khê là vị hôn thê của anh, nếu như chị ta nghe được những lời này, trong lòng sẽ nghĩ thế nào?"

Nhẹ thì để cho Tô Khê càng thêm ghi hận cô, nặng thì hai nhà Tần Tô ghi hận.

Mà Tần Hoành chỉ khẽ thả một câu: "Không có cách nào."

Tô Yểu không thể không thật sự nhìn kỹ anh, nói thật, cô cũng không am hiểu chuyện đoán lòng người khác, cô rất khó chân chính đoán được suy nghĩ của Tần Hoành.

Tô Yểu quay mặt: "Chẳng lẽ anh muốn nói anh đổi ý rồi hả? Mà tôi là lý do khiến anh đổi ý? Đừng náo loạn, tôi đảm đươg không nổi tội danh như thế."

"Em biết cái gì là bằng mặt không bằng lòng sao?" Đột nhiên anh hỏi.

Tô Yểu nhíu mày.

Anh nhìn vào mắt cô, gằn từng tiếng nói: "Liền giống như là anh và Tô Khê, cũng giống như em và Lục Đông Đình."

Tay đang nắm lấy túi của cô không tự giác căng thẳng, cô nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài, làm cho đáy lòng người ta cũng trầm lại.

Âm thanh của cô cũng phát trầm: "Sao anh biết được tôi và Lục Đông Đình là bằng mặt không bằng lòng rồi hả? Tần Hoành, chuyện của anh như thế nào, không liên quan gì tới tôi, mời anh không cần tự can thiệp hoặc đoán chuyện của tôi, đây là tôn trọng giữa người với người, chẳng lẽ anh cũng không làm được sao?"

Tần Hoành từ từ thong thả đi đến trước mặt cô: "Anh hi vọng em được vui vẻ, ở cùng với Lục Đông Đình, em vui vẻ sao, hả?"

Tần Hoành cúi đầu, có thể nhìn thẳng mặt Tô Yểu, cười ảm đạm.

Tô Yểu nhìn anh, đột nhiên có một loại ảo giác, như là trở về thời điểm hai năm trước.

Khi đó mới quen không lâu, đang ở trong phòng họp, anh ngồi ở vị trí đối diện cô, đằng sau người là cánh cửa sổ sát đất khổng lồ, bên ngoài không cách nào xâm nhập, xa xa là cao ốc Empire State, ánh mặt trời chói lọi điểm qua cửa sổ thủy tinh.

Cô thất thần, trên thực tế như đang nhìn trời bên ngoài, anh lại đối với cô cười cười.

Tô Yểu thu hồi tâm trạng, chất vấn: "Tới cùng là anh muốn nói gì?"

Tần Hoành lại đi được gần thêm một chút, hầu kết trở nên kích thích: "Ngày đó, em vốn là muốn cho anh một đáp án đúng không? Tâm tính muốn thử một lần..."

Tối hôm đó, lúc trời tối đó?

Tô Yểu đã nhớ không rõ là có một ngày, chỉ biết là thời tiết rất lạnh, lại còn có tuyết rơi, Tần Hoành rời khỏi Newyork, lúc liên hệ lại với cô đã có cảm giác như trải qua mấy đời, nhưng là đáp án trong lòng không đổi, nhớ lại nếu như anh hỏi, cô sẽ đồng ý.

Nhưng ngày đó cô ra cửa liền có cảm giác gió hiu hiu lạnh, lạnh đến thấu xương, cỗ dự cảm không tốt kia liên tục xuất hiện đến khi gặp anh, cũng là lúc anh nói anh đã có bạn gái.

Lại nhớ tới, cảm giác vẫn còn mãnh liệt, nhớ rõ ràng như thế, là cho chính mình một câu, đừng khờ dại.

"Tôi còn có việc, đi trước đây." Tô Yểu bất đắc dĩ dừng anh lại, cảm thấy không cần nói thêm gì nữa.

Đột nhiên anh bắt lấy người cô, động tác vội vàng, sắc mặt cô rất khó xem: "Buông ra."

"Tô Yểu." Tần Hoành bắt lấy cô, âm thanh chứa kiên nhẫn: "Nếu anh không đính hôn với Tô Khê, chúng ta còn có khả năng không?"

Trong nội tâm của Tô Yểu không có gì dao động, cũng cố gắng để cho âm thanh của mình hòa hoãn, sờ nhẫn cưới trên ngón tay, đang muốn nói chuyện, đột nhiên ngoài cửa truyền đến động tĩnh. Ngay sau đó cửa được đẩy ra, Khương Sơ Ánh một tay cầm nắm đấm cửa, một tay cầm di động để bên tay, lúc ngẩng đầu nhìn thấy Tô Yểu và Tần Hoành, bước chân đột nhiên ngừng lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngon #tinh