Bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn uống no nê, Tống Thương Thư, Hứa Liên lôi Hàn Hiểu Đình đi dạo phố, dạo phố đói rồi thì ghé vào tửu lâu ăn, ăn xong lại đi dạo phố. 

Đến tối, Tống Thương Thư, Hứa Liên mới buông tha cho Hàn Hiểu Đình, vừa về đến cổng Hứa gia, Hàn Hiểu Đình ngã người nằm lì dưới đất ' nữ nhân có nhiều sức như vậy sao? Đi cả ngày mà còn sung như vậy?! " . 

Hứa Liên, Tống Thương Thư nhìn con người nằm lì trên đất kia, thở dài ngao ngán " Tiểu Đình, mới đi dạo có một chút mà ngươi đã mệt như vậy? "

Hàn Hiểu Đình trợn mắt " Một chút? "

Tống Thương Thư gật đầu " Phải, chỉ đi có một chút. Đình Đình, không phải là ngươi bị yếu sinh lí chứ? " Nói xong giả vờ lấy tay che miệng, mắt mở to tỏ vẻ bất ngờ

Hàn Hiểu Đình mắt mở to không thể to hơn, nghiến răng nghiến lợi " Ngươi thử liền biết ta mạnh hay yếu! " 

Hàn Hiểu Đình ngồi dậy, nở nụ cười hết sức vô lại " Hay là.... Thương Thư, ngươi tới thử xem ta có yếu sinh lí hay không đi! " 

Hàn Hiểu Đình đứng dậy bước tới chỗ Tống Thương Thư, tay còn hướng tới hai đại bạch thỏ của nàng, giả vờ bóp bóp trong không khí.

Tống Thương Thư sợ xanh mặt, vội lắc đầu xua tay " Không...không cần! " Xong lại chạy trối chết về phòng.

Hàn Hiểu Đình thấy Tống Thương Thư sợ thì bật cười, lại xoay qua Hứa Liên làm động tác tương tự. Nhưng ngoài dự đoán, Hứa Liên vô cùng tự nhiên ưỡng ngực, dâng hai đại bạch thỏ tới tay nàng, tay che miệng cười duyên " Hay là để ta thử đi?! "

Hàn Hiểu Đình đứng hình, não load trong vòng 10 giây, sau khi đã load xong thông tin, nàng mặt trắng bệt, vội rụt tay lại " Không...không cần thử! A, ta nhớ ra mình chưa tắm! Ta phải về phòng tắm rửa, tạm biệt! " 

Hàn Hiểu Đình chạy như điên về phòng, thầm nghĩ Hứa Liên với Tống Thương Thư đổi tính cách cho nhau khi nào vậy?

Hứa Liên nhìn Hàn Hiểu Đình sống chết chạy về phòng, nàng bật cười, trên mặt xuất hiện vài rặng mây hồng, nàng cũng ngại muốn chết! 

Cùng lúc đó, Hứa Miên và Tiêu Phong vô tình đi ngang qua, nhìn thấy Hứa Liên và Hàn Hiểu Đình ngang nhiên tuyên dâm giữa cổng, mắt mở to tới nỗi muốn lồi ra. 

Hứa Miên thầm cảm thán ' Thì ra tình yêu có thể thay đổi cả tảng băng a, nhị tỷ cư nhiên lại trở nên thoải mái như thế! Tỷ phu đúng là lợi hại mà! ' , khác với Hứa Miên, Tiêu Phong đầu đầy chấm hỏi ' Từ khi nào sư phụ lại gan lớn như vậy? Ngài ấy vậy mà dám xxyy với sư mẫu nơi đông người qua lại như thế?! Không sợ sư mẫu đấm bầm mắt sao a? ' Nơi đông người qua lại trong lời của Tiêu Phong, thực chất một con ruồi tìm cũng không thấy!

Sau khi tắm rửa ăn cơm, Hứa Liên và Tống Thương Thư lại lôi Hàn Hiểu Đình qua phòng mình ngủ. 

Hàn Hiểu Đình vừa mở cửa phòng, Tống Thương Thư nhanh như chớp bay ra đẩy Hàn Hiểu Đình xuống giường, Hứa Liên nhanh tay đóng chặt cửa, còn thuận tay để tạo ra một kết giới, tránh có người làm phiền các nàng.

Hàn Hiểu Đình còn đang bị lag, tự nhiên mới vô phòng cái bị đẩy lên giường? Còn đóng cửa? Rồi tạo kết giới nữa? Định rủ nhau làm chuyện người lớn hay gì?

Hàn Hiểu Đình đầu đầy chấm hỏi " Các ngươi đây là định làm gì? Tự nhiên tạo kết giới? "

Tống thương thư ngồi trên bụng Hàn Hiểu Đình, mị hoặc cười " Đình Đình~ , không phải ngươi nói muốn để ta kiểm tra xem ngươi mạnh hay yếu sao? Bây giờ ta kiểm tra giúp ngươi~ "

Hứa Liên bên này cũng vừa vặn giải khai xong y phục, chỉ còn mặc trung y mỏng manh, leo lên giường ôm lấy Hàn Hiểu Đình, thổi khí bên tai nàng, giọng muốn bao nhiêu quyến rũ, có bấy nhiêu quyến rũ " Đúng vậy a~ , để bọn ta giúp ngươi kiểm tra đi~ "

Hàn Hiểu Đình lại đơ người, Tống Thương Thư không cho nàng cơ hội phản đối, trực tiếp đem môi mình áp lên môi nàng, mút nhẹ bên ngoài. 

Hàn Hiểu Đình trợn tròn mắt, tay bị Hứa Liên và Tống Thương Thư giữ chặt, không thể nâng lên, nàng định mở miệng bảo hai nàng dừng lại, Tống Thương Thư nhân cơ hội nàng mở miệng, nhanh chóng đẩy lưỡi mình vào khoang miệng nàng.

Chiếc lưỡi tinh nghịch của Tống Thương thư nhanh chóng dạo quanh khắp khoang miệng Hàn Hiểu Đình, truy tìm chiếc lưỡi nhút nhát của nàng. Lưỡi Hàn Hiểu Đình lúc đầu trốn tránh, sau đó cũng từ bỏ mà nghênh hợp với chiếc lưỡi nghịch ngợm của Tống Thương Thư, hai chiếc lưỡi trúc trắc quấn lấy nhau đến khi mặt cả hai đỏ bừng, Tống Thương Thư biết nàng hết hơi, mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi bạc gợi tình kia, kéo ra một sợi chỉ bạc.

Hứa Liên cũng không chịu thua, lưỡi nàng liếm nhẹ vành tai Hàn Hiểu Đình, làm Hàn Hiểu Đình run run người. Chiếc lưỡi hư hỏng đó vẫn chưa chịu dừng lại, Hứa Liên luồn lưỡi mình vào tai Hàn Hiểu Đình, xoay xoay vài vòng, răng lại cắn nhẹ lên vành tai Hàn Hiểu Đình, nhìn Hàn Hiểu Đình đỏ mặt, nàng mỉm cười hài lòng.

Hàn Hiểu Đình chưa hiểu chuyện gì đã bị Tống Thương Thư cưỡng hôn, lại bị Hứa Liên trêu chọc tai mình, nàng đỏ mặt, giọng nói có phần run run " Dừng...dừng lại! "

Tống Thương Thư nhìn nàng hỏi " Tại sao phải dừng lại? "

Hàn Hiểu Đình " Bây giờ...chưa phải lúc làm chuyện này! "

Hứa Liên lúc này mới lên tiếng " Vậy lúc nào mới được? "

Hàn Hiểu Đình " Đợi ta...., các nàng có thể đợi đến lúc ta xác nhận tình cảm của mình được không? " 

Hứa Liên và Tống Thương Thư im lặng nhìn nàng, Hàn Hiểu Đình lại nói tiếp " Lúc đó, ta sẽ chính thức rước các nàng về, chúng ta có thể quang minh chính đại làm chuyện này, được không? "

"......" Vẫn im lặng, Hàn Hiểu Đình đổ mồ hôi hột, nuốt một ngụm nước bọt, nàng chậm chạp nói " Thật ra...ta....ta còn một bí mật chưa nói cho hai nàng.... "

Lúc này Tống Thương Thư mới lên tiếng " Bí mật? "

Hàn Hiểu Đình gật đầu, mặt trở lại nghiêm túc, nàng nhìn Hứa Liên, rồi lại nhìn Tống Thương Thư " Ta...ta là......nữ nhân.... "

Hứa Liên, Tống Thương Thư nghe vậy thì cười, Hứa Liên cốc nhẹ lên trán nàng một cái " Chuyện này ngươi đã nói cho ta biết, Tống Thương Thư cũng đã biết. "

Hàn Hiểu Đình mắt chữ A miệng chữ O " Ta nói khi nào? sao ta không nhớ? Còn Thương Thư, sao nàng biết? "

Hứa Liên " Lúc trong rừng ngươi từng nói ra. "

Tống Thương Thư vân vê vạt áo Hàn Hiểu Đình, nhàn nhạt trả lời " Hứa Liên nói cho ta biết. "

Hàn Hiểu Đình " Vậy.....nàng chấp nhận sao? "

Tống Thương Thư " Có gì mà không thể chấp nhận? "

Hàn Hiểu Đình " Các nàng chấp nhận chung phu sao.....? Không ghen sao? "

Hứa Liên " Ngươi là nữ nhân bọn ta còn chấp nhận, có gì không thể? "

Hàn Hiểu Đình " ..... "

Tống Thương Thư " Tất nhiên sẽ ghen. Nhưng, người đó là ngươi, nên bọn ta chấp nhận. "

Hàn Hiểu Đình " ...... "

Hứa Liên " Hơn nữa..., bọn ta biết ngươi sau này sẽ không chỉ có riêng hai chúng ta... "

Hàn Hiểu Đình " ....... "

Tống Thương Thư " Đình Đình, bọn ta không ngại ngươi có nhiều nữ nhân, chỉ cầu ngươi dành một phần tình yêu cho chúng ta, hảo sao....? "

Hàn Hiểu Đình " ...... " Nàng cảm động, thật sự cảm động rồi, lớp phòng bị cuối cùng cũng đã bị phá vỡ. 

Tiêu Phong gì đó, nàng không quan tâm nữa. Là lão bà của hắn thì sao? Bây giờ là của nàng! Hàn Hiểu Đình rốt cuộc cũng biết cảm xúc của mình, nói không rung động là giả, hai nữ nhân rộng lượng như thế, yêu nàng như thế, vì nàng mà có thể chấp nhận cảnh chung phu, không yêu làm sao được? 

Hàn Hiểu Đình đảo khách thành chủ, ôm lấy Hứa Liên và Tống Thương Thư " Liên nhi, Thư nhi, cảm ơn các nàng. Ta cũng đã minh bạch, ta cũng yêu các nàng! Ta không dám chắc sẽ chỉ có hai nàng, ta tự biết ta hoa tâm, nhưng hai nàng yên tâm! Hàn Hiểu Đình ta yêu hai nàng, tim ta sẽ luôn có một góc dành cho các nàng. "

Hứa Liên cũng vòng tay qua ôm lại nàng " Tiểu Đình, ta chỉ chờ câu nói này của ngươi! "

Tống Thương Thư cũng như thế, ôm Hàn Hiểu Đình thật chặt " Đình Đình, ta cũng như thế. Ta không ngại ngươi có nhiều nữ nhân, ta chỉ sợ ngươi không cần ta, không yêu ta mà thôi! "

Hàn Hiểu Đình cười " Làm sao có thể không cần, không yêu các nàng đâu? "

Hàn Hiểu Đình lại nói " Lúc nãy ta vẫn chưa nói xong, ta vẫn còn một bí mật... "

Hứa Liên " Bí mật gì? "

Hàn Hiểu Đình " .... Thật ra, ta cũng không hẳn là nữ nhân.... "

Tống Thương Thư đầu đầy dấu chấm hỏi " Đình Đình, ý của ngươi là sao? "

Hàn Hiểu Đình vuốt vuốt cái mũi " Hừm...nói sao nhỉ? Ta vừa có bộ phận của nam nhân....., lại vừa có bộ phận của nữ nhân... "

Hứa Liên, Tống Thương Thư " ..... "

Hàn Hiểu Đình thấy các nàng im lặng thì hoảng, vội nói " Ta biết... có thể các nàng sẽ nghĩ ta kì lạ..., nhưng mà, đừng xa lánh ta...được không?! " 

Hàn Hiểu Đình gấp đến muốn khóc, nàng sợ! Sợ các nàng ấy sẽ xa lánh mình! Dù sao đây cũng là cổ đại, những chuyện thế này ở hiện đại không có gì lạ, nhưng ở cổ đại này thì lại khác! Các nàng ấy sẽ nghĩ nàng là quái nhân, sau đó xa lánh nàng mất! Nếu là trước đây, nàng sẽ không quan tâm, nhưng bây giờ, nàng đã xác định được là nàng yêu các nàng ấy, vì thế mà nàng rất sợ các nàng ấy tránh xa nàng, sợ các nàng ấy bỏ rơi nàng, lúc đó, nàng không chắc mình sẽ chịu được. 

Dù sao, Hàn Hiểu Đình nàng vốn là kẻ nhát gan, nàng sợ tổn thương, vì thế nàng vẫn không dám yêu ai. Giờ đây, nàng lại trót yêu Hứa Liên và Tống Thương Thư. 

Hứa Liên thấy mặt Hàn Hiểu Đình trắng bệt, cắt không còn giọt máu, mặt lại như sắp khóc đến nơi, nàng thở dài, tên ngốc này hẳn là lại nghĩ lung tung rồi! 

Hứa Liên vuốt ve mặt Hàn Hiểu Đình, dịu giọng " Ta sẽ không xa lánh ngươi, đừng sợ. "

Tống Thương Thư ôm nàng, vuốt vuốt lưng nàng, dịu giọng " Ta có nói là sẽ xa lánh ngươi sao? "

Hàn Hiểu Đình " Vậy, vậy sao các nàng lại im lặng như thế? "

Hứa Liên " Ta đang suy nghĩ. "

Hàn Hiểu Đình " Nàng nghĩ cái gì? "

Hứa Liên " Ngươi nói ngươi có cả bộ phận của nam nhân lẫn nữ nhân, vậy ngươi có thể làm nữ nhân có hài tử hay không? "

Hàn Hiểu Đình đơ người, nàng nhìn qua Tống Thương Thư " Đừng nói với ta nàng cũng bận suy nghĩ vấn đề này? "

Tống Thương Thư " Ta đúng là đang suy nghĩ về vấn đề này. "

Hàn Hiểu Đình đỡ trán, hai nữ nhân này, làm nàng sợ muốn chết, vậy mà lại nghĩ vấn đề tào lao này " Các nàng không cảm thấy ta kì lạ sao? "

Hứa Liên " Đúng là lạ thật, nhưng vì là ngươi nên không còn lạ nữa. "

Tống Thương Thư " Đúng vậy! Mà, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta đâu. "

Hàn Hiểu Đình " Aizzz, ta đúng thật là có thể làm nữ nhân có hài tử. "

Hứa Liên cười " Vậy thì tốt rồi! "

Hàn Hiểu Đình gãi ót khó hiểu " Tốt gì? "

Tống Thương Thư " Đương nhiên là tốt! Nữ nhân nào chẳng mong có thể có hài tử với người mình yêu! "

Hứa Liên cũng gật đầu. Các nàng đều là nữ nhân, các nàng cũng muốn được gả cho người mình yêu, sinh hài tử cho người đó, cùng người đó an an yên yên sống, cùng nhau nhìn hài tử lớn lên, như thế, với các nàng đã là hạnh phúc. 

Từ lúc biết Hàn Hiểu Đình là nữ nhân, các nàng cũng đã chấp nhận không thể làm mẹ, thế nhưng, nay lại nghe Hàn Hiểu Đình nói có thể làm cho các nàng có hài tử, mẫu tính trong các nàng nổi dậy mạnh mẽ. 

Nghĩ đến có thể sinh hài tử cho Hàn Hiểu Đình, cùng Hàn Hiểu Đình nuôi hài tử, các nàng cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc!

Hàn Hiểu Đình nhìn các nàng cười vui vẻ như thế, nàng cũng cảm thấy vui, nàng sủng nịch xoa đầu Hứa Liên, Tống Thương Thư, cười hỏi " Các nàng vui vậy sao? "

Hứa Liên cười " Đương nhiên vui! Có thể sinh hài tử cho tiểu Đình, ta thật sự rất hạnh phúc. "

Tống Thương Thư cũng cười " Ta cũng vây. Đình Đình có thích hài tử không? "

Hàn Hiểu Đình cười gật đầu " Có. Ta cũng rất thích hài tử. Mập mập, nhỏ nhỏ, rất khả ái. "

Hứa Liên " Vậy ngươi thích nam hài hay nữ hài? "

Hàn Hiểu Đình " Chỉ cần là hài tử của ta, nam hay nữ ta đều thích. Nhưng, ta vẫn thích nữ hài hơn. "

Tống Thương Thư " Tại sao lại thích nữ hài hơn? "

Hàn Hiểu Đình " Nàng không nghe nói con gái là người tình kiếp trước của cha sao? "

Hứa Liên sau một hồi suy nghĩ, rốt cuộc cũng hiểu ý nghĩa câu hỏi của Hàn Hiểu Đình, nàng nắm lấy lỗ tai của Hàn Hiểu Đình xoắn xoắn " Ngươi giỏi lắm! Còn cả người tình kiếp trước? Ta mới không sinh con gái cho ngươi. "

Hàn Hiểu Đình ăn đau, la oai oái " Ta chỉ đùa mà thôi!...AAA... tai ta sắp....sắp đứt rồi! Nàng mau bỏ..bỏ ra....huhu "

Tống Thương Thư đầu đầy chấm hỏi, tự nhiên Hàn Hiểu Đình nói con gái là người tình kiếp trước của cha? Rồi Hứa Liên lại nhéo tai Hàn Hiểu Đình? Ủa? Là sao?

Hứa Liên hừ một tiếng, sau đó bỏ tai Hàn Hiểu Đình ra. Hàn Hiểu Đình xoa xoa lỗ tai, nàng có cảm giác tai không còn là của nàng nữa rồi. 

Hàn Hiểu Đình kéo Tống Thương Thư và Hứa Liên nằm xuống " Được rồi, giờ ngủ thôi, ngày mai ta còn phải đi sớm. "

Tống Thương Thư nằm xuống, ôm lấy Hàn Hiểu Đình " Chúng ta thật sự không thể đi theo sao? "

Hàn Hiểu Đình " Nơi đó nguy hiểm, ta không muốn các nàng gặp nguy hiểm. "

Tống Thương Thư " Nhưng tu vi của bọn ta... "

Không để Tống Thương Thư nói hết, Hàn Hiểu Đình cắt ngang lời nàng " Được rồi, nơi đó thật sự không thể dẫn các nàng theo. "

Sủng nịch xoa đầu Tống Thương Thư và Hứa Liên " Đợi ta hoàn thành nhiệm vụ đó, ta sẽ trở về tìm các nàng, được không? "

Hứa Liên " Khi nào thì xong nhiệm vụ? "

Hàn Hiểu Đình " Ta cũng chưa biết, nhưng có lẽ không lâu lắm đâu. "

Tống Thương Thư " Nhớ lời ngươi nói đó. Xong nhiệm vụ phải mau chóng trở về tìm chúng ta. "

Hứa Liên không nói, gật đầu xem như tán thành ý của Tống Thương Thư

Hàn Hiểu Đình cười cười, hôn nhẹ lên trán hai nàng " Ta nhớ. Giờ ngủ đi thôi. "

Cả ba chìm vào giấc ngủ, căn phòng chỉ còn lại tiếng hít thở. Xác định Hàn Hiểu Đình đã ngủ, Hứa Liên nhẹ nhàng ngồi dậy, đưa tay lên không trung phát họa đường nét khuôn mặt Hàn Hiểu Đình. 

Hứa Liên " Ta thật không muốn xa ngươi, chúng ta vừa nhận thức tình cảm của nhau, còn chưa chân chính ở cùng một chỗ, ngươi đã đi... "

Bỗng người tưởng như đã ngủ say kia nhỏ giọng nói " Thật xin lỗi.... "

Hứa Liên ngạc nhiên " Ngươi còn chưa ngủ? "

Hàn Hiểu Đình lại kéo nàng nằm xuống, một tay xoa nhẹ mái tóc nàng " Ngày mai ta đi rồi, nên ta muốn nhìn các nàng lâu hơn một chút... "

Hứa Liên " Có thể để ngày khác đi được không... "

Hàn Hiểu Đình " Ta cũng không muốn nhanh như thế đã ly khai các nàng, nhưng đây là nhiệm vụ... "

Hứa Liên " Rốt cuộc nhiệm vụ kia là gì? Quan trọng hơn cả chúng ta sao...? "

Hàn Hiểu Đình " Liên nhi...., đợi ta, sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, ta sẽ nói cho nàng biết tất cả, được không? "

Hứa Liên " .... "

Hàn Hiểu Đình " Liên nhi, nhiệm vụ của ta rất nhiều, không phải chỉ có một. Nhưng không phải nhờ nó, chúng ta mới có thể gặp nhau hay sao? "

Hứa Liên " Được rồi, ngủ thôi. "

Hứa Liên nói một tiếng, cũng không đợi Hàn Hiểu Đình nói thêm, nàng ôm chặt Hàn Hiểu Đình, nhắm mắt.

Hàn Hiểu Đình cũng không nói thêm gì nữa, khẽ thở dài, nặng nề nhắm mắt.

Một đêm khó ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net