Tô Nhạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm chóng qua. 

Sáng, hệ thống đánh thức Hàn Hiểu Đình dậy, nhìn ra sắc trời, thấy vẫn còn tối, Hàn Hiểu Đình lại nằm yên trên sàng đan. Nhìn qua hai chú tiểu miêu vẫn còn đang say ngủ kế bên, Hàn Hiểu Đình mỉm cười sủng nịch, định lấy tay vuốt tóc các nàng, lại chợt nhớ ra cả hai tay đều đang bị chiếm đóng.

Hàn Hiểu Đình lắc đầu cười, chậm rãi rút lại hai tay nhẹ nhàng nhất có thể để tránh đánh thức các nàng. Hàn Hiểu Đình mặc xong y phục, cúi người xuống in lên trán các nàng nụ hôn nhẹ, tay lại vuốt tóc mái của các nàng.

Hứa Liên, Tống Thương Thư đang say ngủ lại bị quấy phá, bất mãn hừ một tiếng, lại xoay qua tiếp tục ôm lấy người kia ( Hàn Hiểu Đình , nhưng tại Đình xuống giường rồi nên thành ra là 2 bả ôm nhau ngủ ) tiếp tục ngủ.

Hàn Hiểu Đình nhìn Hứa Liên, Tống Thương Thư thêm một lúc, nhỏ giọng nói " Tạm biệt. "

Sau đó xoay người, lấy ra trong không gian hai tấm Tẩy Phù, một ít tinh thạch, một ít đan dược cấp 4 và 5, hai bộ y phục sạch, một ít thức ăn sáng, cuối cùng là một tờ giấy, trong đó chỉ vỏn vẹn sáu chữ " Tạm biệt. Ta yêu hai nàng. " Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ và lời nhắn, Hàn Hiểu Đình mở cửa bước đi.

Trúc Sơn Ma Trạch cách đó khoảng một tháng đi đường, nếu dùng cánh bay thì sẽ ít hơn một chút, Hàn Hiểu Đình quyết định đi bộ, vừa để ngắm cảnh, vừa để rèn luyện sức khỏe.

Hệ thống " Túc chủ, hệ thống sẽ gửi cho ngươi bản đồ để đi đến Trúc Sơn Ma Trạch, bây giờ hệ thống cần nâng cấp, do đó sẽ tạm ngủ đông. "

Hàn Hiểu Đình " Ngươi ngủ đông bao lâu? "

Hệ thống " Còn tùy thuộc vào nâng cấp nhanh hay chậm. "

Hàn Hiểu Đình " Ngươi nâng cấp để làm gì? "

Hệ thống " Túc chủ muốn biết thì nên hỏi Chủ Mẫu. "

Hàn Hiểu Đình " Vậy làm sao để gặp chủ mẫu? "

Hệ thống " Chủ Mẫu không phải muốn gặp là được! "

Hàn Hiểu Đình đầu đầy hắc tuyến, nghiến răng nghiến lợi nói " Không gặp sao mà hỏi ?! "

Hệ thống nhún vai tỏ vẻ không liên quan tới nó " Vậy thì túc chủ không cần hỏi. Sau khi nâng cấp xong túc chủ sẽ tự biết. "

Hàn Hiểu Đình nghiến răng " Cút! "

Hệ thống cũng không để ý tới cái mặt đen hơn than của Hàn Hiểu Đình, ném cho nàng cái bản đồ, sau đó không nói hai lời liền lập tức ngủ đông.

Không nghe tiếng hệ thống trả lời, Hàn Hiểu Đình liền biết hệ thống đã ngủ đông, cũng không nói nhiều nữa, đem tiểu Phượng từ trong không gian ra, lấy thêm một ít bánh cho mình, đan dược cho tiểu Phượng, để nó trên vai. Một người một thú cứ thế cùng nhau đồng hành.

Không biết đi bao lâu, cũng chẳng biết đi tới đâu, các nàng chỉ thấy được cách chấm màu xanh trên bản đồ không xa, có lẽ còn tầm một tuần nữa sẽ tới.

Nhìn sắc trời đã tối, Hàn Hiểu Đình lấy trong không gian ra một cái lều, sau khi dựng xong lều, nàng nhúm lửa bên ngoài, ôm tiểu Phượng ngồi trước đống lửa, lấy ra một ít thịt và gia vị, ướp xong, nàng lấy vài cây nhỏ xiên qua rồi đem nướng. 

Đang ăn vui vẻ, đột nhiên tiểu Phượng chạy đi, Hàn Hiểu Đình vội đuổi theo, tới nơi nàng thấy một vị cô nương, toàn thân đều là máu, hơi thở vô cùng yếu, y phục lại rách nát. 

Hàn Hiểu Đình vội chạy tới, quỳ xuống nâng cô nương kia lên, để nàng dựa vào lòng mình, lấy ra trong không gian trữ vật một viên đan dược, uy cho nàng uống, sau đó nhanh chóng bế nàng chạy về lều.

Hàn Hiểu Đình đem cô nương kia vào không gian trữ vật, nhìn về cô nương kia một chút, rồi lại nhìn xuống y phục của nàng, Hàn Hiểu Đình đấu tranh tâm lí " Nên cởi hay không? Nếu không cởi thì không thể trị thương được. Nhưng, nếu cởi lỡ nàng ta bắt mình chịu trách nhiệm thì sao? Danh tiết của nữ tử ở cổ đại là vô dùng quý giá, dù đây là tu tiên giới, nhưng vẫn là cổ đại a! "

Tiểu Phượng thấy phụ thân của mình cứ đứng yên một chỗ, lại nhìn vị cô nương kia sắp hồn về đất mẹ tới nơi, liền lên tiếng kêu cái người còn đang thẩn thờ kia " Phụ thân tỷ tỷ, vị tỷ tỷ này sắp chết rồi a. "

Hàn Hiểu Đình nghe tiểu Phượng gọi thì giật mình, nhìn về cô nương kia, nàng cắn môi đưa ra quyết định. Chịu trách nhiệm cũng được, cùng lắm giải thích cho nàng ta là được! Còn nếu không cứu, nàng nhất định sẽ ân hận tới chết mất!

Hàn Hiểu Đình cắn răng cởi y phục nàng ta ra, vừa cởi vừa nói " Cô nương, thứ lỗi! " 

Sau khi cởi xong y phục, Hàn Hiểu Đình lau sơ qua người cho nàng ta, sau đó nhìn kĩ vết thương. một vết kiếm cách tim khoảng 2cm, với vô số nội thương. Hàn Hiểu Đình nhíu mày, băng bó cho nàng ta xong, lấy một bộ y phục mới mặc cho nàng ta, sau đó cho nàng ta uống đan dược trị nội thương.

Vị cô nương được Hàn Hiểu Đình chữa trị, hơi thở cũng dần ổn định, nàng ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hàn Hiểu Đình quyết định tiếp tục đi tới Trúc Sơn Ma Trạch, còn vị cô nương kia, nàng tiếp tục để nàng ta ở trong không gian trữ vật, nàng vẫn điều độ vào đó thay băng và uy dược cho nàng ta uống, sắc mặt nàng ta cũng đã dần trở lại hồng hào.

Hàn Hiểu Đình vừa đi vừa nghỉ, tới nơi cũng mất hơn một tuần, vị cô nương kia cũng đã có dấu hiệu sắp tỉnh. 

Đứng trước lối vào, nàng phân vân có nên đi thẳng vào hay không, nếu không vào thì ở đâu? Mà nếu vào thì cô nương kia phải làm sao? 

Hàn Hiểu Đình quyết định tạm thời sẽ không vào, nàng vào lại không gian trữ vật, tiếp tục luyện đan chờ cô nương kia tỉnh.

Ba ngày sau, rốt cục cô nương kia cũng tỉnh lại, Hàn Hiểu Đình vội bỏ đan dược qua một bên, bế theo tiểu Phượng vội chạy tới chiếc giường.

Nữ nhân kia vừa tỉnh lại, cảm nhận thân thể đã đỡ đau hơn, lại cảm giác bản thân đang nằm trên một vật mềm mại, nàng lặng lẽ đánh giá xung quanh, nhìn đến một người, một " gà nhỏ " đang hướng về phía nàng đi tới, nàng vội vàng bật dậy, lại bị người kia ấn nằm xuống lại, nàng đưa ánh mắt cảnh giác về phía người kia.

Hàn Hiểu Đình thấy nữ nhân vừa tỉnh lại đã nhìn xung quanh, thấy nàng và tiểu Phượng lại vội muốn bật dậy, nàng nhanh chân đi tới đè nàng ta nằm lại xuống giường, lại thấy nàng ta dùng ánh mắt cảnh giác nhìn nàng làm nàng thấy buồn cười muốn chết.

Hàn Hiểu Đình giả vờ làm mặt lạnh, trầm giọng hỏi người kia " Cô nương tỉnh? "

Nữ nhân cảnh giác nhìn nàng, muốn mở miệng nói gì đó, lại cảm thấy cổ họng khô rát, nàng khó khăn " Nướ..c "

Hàn Hiểu Đình nghe nàng ta kêu khát, liền kêu tiểu Phượng lấy cho nàng ta một chút nước. Xong lại hỏi " Cô nương, ngươi sao lại bị thương nặng như vậy? "

Nữ nhân thẳng lăng lăng nhìn nàng, sau đó nói " Trước tiên, đây là đâu? Ngươi là ai? Ta tại sao lại ở đây? "

Hàn Hiểu Đình không nhanh không chậm trả lời " Ta gọi Hàn Hiểu Đình, đây là trong không gian trữ vật của ta, trong lúc ta và tiểu Phượng đang trên đường đến Trúc Sơn Ma Trạch thì tiểu Phượng phát hiện ra ngươi, thấy ngươi bị thương rất nặng, hơi thở vô cùng yếu ớt, ta liền đem ngươi vào đây, trị thương. "

Nữ nhân như cũ nhìn nàng, rồi lại nhìn y phục của nàng, thoáng chốc, nàng trầm hạ khuôn mặt " Là ngươi thay y phục cho ta? "

Hàn Hiểu Đình đỏ mặt, gật đầu, sau đó vội xua tay " Phải..., nhưng ngươi đừng lo, ta..ta chỉ nhìn những chỗ cần nhìn, à không...không phải...ta chỉ nhìn vết thương! "

Nữ nhân đen mặt, sát khí thoáng chốc liền mạnh mẽ triều nàng mà đến " Ta giết chết ngươi! " 

Hàn Hiểu Đình hoảng thần, nàng vội vàng dịch thân thể, từ xa nhìn nàng, nhẹ giọng trấn an " Trước hẳn bình tĩnh, thương thế của cô nương nghiêm trọng, không nên loạn động đậy. Ta thật sự không có ý mạo phạm, tình thế cấp bách nên ta đành mạo muội cô nương. Xin cô nương chớ trách... "

Nữ nhân thoáng thả lỏng, nàng nhỏ giọng xin lỗi " Là ta phản ứng quá mạnh, xin lỗi cô nương. "

Hàn Hiểu Đình thở ra, nàng cười cười " Không sao, là phản ứng bình thường thôi. Ngươi gọi là gì? "

Nữ nhân lên tiếng, âm thanh trầm thấp " Ta gọi Tô Nhạc. "

Hàn Hiểu Đình " Vậy tại sao ngươi lại bị thương nặng như vậy, nếu ta không đến kịp, e là ngươi đã chết rồi. " 

Tô Nhạc cười khổ " Là ái nhân của ta làm ta thành thế này. Nàng giờ cũng đã vui bên ái nhân của mình, ta sống cũng chẳng còn ý nghĩa. "

Hàn Hiểu Đình nhăn mày " Ái nhân của ngươi không yêu ngươi sao? Hắn nhẫn tâm đem ngươi biến thành thừa sống thiếu chết như vậy? "

Tô Nhạc " Ngươi có muốn nghe một câu chuyện không? "

Hàn Hiểu Đình " Kể đi. "

Tô Nhạc hít một hơi thật sâu, sau đó kể ra " Ta và nàng vốn dĩ là đồng môn, chúng ta cùng nhau lớn lên, nàng ấy chỉ xem ta như tỷ tỷ, nhưng ta... lại không như thế, tình cảm của ta dành cho nàng ấy cứ thế lớn dần theo thời gian, sớm đã vượt qua tình cảm tỷ muội. " 

Hàn Hiểu Đình " ..... "

Tô Nhạc " Từ nhỏ ta đã luôn âm thầm ở phía sau nàng ấy, yêu thương nàng ấy, còn nàng ấy, lại vô tư xem tình cảm của ta là tình cảm tỷ muội, xem sự quan tâm của ta thành sự quan tâm bình thường của tỷ muội. "

Hàn Hiểu Đình " ....... "

Tô Nhạc " Trong một lần làm nhiệm vụ của tông môn giao, ta và nàng ấy gặp phải kẻ địch quá mạnh, nàng ấy vì yếu hơn ta nên sớm đã bị hắn đánh cho trọng thương, ngất xỉu. Ta sợ nàng ấy gặp nguy hiểm, liền liều mình phá vòng vây, mang muội ấy đặt trong một ngôi miếu hoang, sau đó một mình chạy đi, đánh lạc hướng của kẻ địch. Bọn hắn đuổi theo ta tới vách núi, chúng ta lại tiếp tục giao chiến, ta bị bọn hắn đánh văng xuống vách núi, vào lúc ấy, ta lại nhớ tới gương mặt của nàng ấy, nhớ nụ cười, giọng nói của nàng. Ta nhắm mắt, để mình cứ thế rơi xuống vực, đối với ta, chỉ cần nàng ấy sống là được. "

Hàn Hiểu Đình " ...... "

Tô Nhạc " Cứ nhỡ ta sẽ chết, không ngờ lão thiên gia lại không muốn ta chết. Ta được một cô nương đi lên đó hái thuốc thấy, nàng ta liền đem ta về chữa trị. Ba tháng, ta mất ba tháng để hồi phục, sau đó ta cáo biệt cô nương kia, trở về Thái Nhạc Tông, ngươi biết ta vừa trở về, thấy được cảnh gì không....? "

Hàn Hiểu Đình lắc đầu 

Tô Nhạc cười, hốc mắt lại chảy ra nước mắt, nàng khóc " Ta...thấy nàng ấy đang ôm ấp với một tên nam nhân khác,..... nàng ấy cười.....nụ cười đó....trông rất hạnh phúc.....ngay cả lúc ở với ta, nàng ấy cũng chưa bao giờ cười... như thế! "

Hàn Hiểu Đình " Hẳn ngươi rất đau khổ? "

Tô Nhạc " Đau? Đau chứ. Đau như cả ngàn mũi dao đang khoét vào tim ta..... , đau hơn cả là nàng ấy.... lại không nhận ra sự tồn tại của ta... "

Hàn Hiểu Đình " ...... "

Tô Nhạc " Ta chỉ có thể hèn mọn như thế, ta chạy trốn khỏi nơi đó.... ta sợ, sợ sẽ lại thấy nụ cười đó....nụ cười không dành cho ta... "

Hàn Hiểu Đình " Vậy ngươi có cảm thấy hối hận khi cứu nàng ta? "

Tô Nhạc không do dự đáp " Không. Nếu được chọn lại, ta vẫn sẽ chọn cứu nàng. "

Hàn Hiểu Đình " Ngươi thật ngu ngốc. "

Tô Nhạc cười khổ " Haha, biết làm sao được. Ta thà chọn đau khổ, còn hơn thấy nàng ấy buồn, thấy nàng ấy khóc, vậy ngươi nghĩ ta có thể trơ mắt nhìn nàng ấy chết sao? "

Hàn Hiểu Đình lắc đầu

Tô Nhạc " Sau hôm đó, ta lựa chọn trốn tránh, ta tránh mặt nàng ấy, những nơi nàng ấy xuất hiện, sẽ không có ta. Cho đến ngày hôm đó.... ta thấy tên nam nhân nàng ấy yêu, lén lén lút lút đi vào phòng nàng ấy. Sợ hắn ta làm hại nàng ấy, ta lén đi theo hắn, ngươi biết ta thấy gì không...? "

Hàn Hiểu Đình " Bọn họ đang làm chuyện xxxx? "

Tô Nhạc trên trán xuất hiện ba đường hắc tuyến, nàng tát mạnh một cái vào đầu Hàn Hiểu Đình " Điên! Hắn bỏ xuân dược vào trà và thức ăn của nàng ấy! "

Hàn Hiểu Đình xoa đầu, bĩu môi oán giận " Không phải thì thôi! Làm gì đánh mạnh như vậy?! Ngươi muốn mưu sát ân nhân sao?! "

Tô Nhạc không để tâm tới nàng, tiếp tục nói " Ta thấy vậy, nhanh chóng chạy vào ném hết tất cả xuống đất, hắn thấy ta ném xuân dược của hắn xuống đất như thế thì tức giận. Do hắn mạnh hơn ta, nên ta bị hắn đả thương không ít. Lúc ấy...nàng ấy chạy vào, hắn thấy nàng ấy, liền giả vờ bị ta đả thương, sau đó té xuống đất. Nàng ấy...đẩy ta ra...vội quỳ xuống...ôn nhu lau máu cho hắn, sau đó lại dìu hắn dậy, nàng ấy nhìn ta bằng ánh mắt...câm hận...." Nói tới đây, Tô Nhạc không nhịn được đau khổ

Hàn Hiểu Đình im lặng, nàng chưa trải qua cảm giác này bao giờ, nhưng chắc hẳn nó rất đau.

Tô Nhạc " Tên khốn đó, hắn nói láo! Hắn nói ta thích hắn, vì hắn thích nàng ấy, nên ta ghen tức, muốn bỏ độc vào thức ăn để hại nàng ấy, lại bị hắn nhìn thấy, hắn can ngăn không được, ta lại muốn giết hắn để phi tang chứng cứ. Ngươi biết nàng ấy làm gì không? Nàng ấy lấy kiếm chỉa về phía ta, nàng ấy nhìn ta bằng ánh mắt thất vọng! Ta nói sự thật, nàng ấy lại không tin, nàng ấy nói ta ngụy biện. Ta nói thật cho nàng ấy biết tình cảm của ta, nàng ấy nói nàng ấy cảm thấy kinh tởm khi ta có thứ tình cảm đó với nàng ấy, nàng ấy nói nàng ấy cần một nam nhân thật sự, một gia đình thật sự, nàng ấy muốn có hài tử, mà ta, lại không thể cho nàng ấy những thứ đó! Nàng ấy tức giận, lấy kiếm đâm thẳng vào tim ta.....,ngươi biết không, lúc nàng ấy nói nàng ấy kinh tởm ta, nàng ấy đâm ta, cũng là lúc nàng ấy giết chết con tim và linh hồn ta..... "

Hàn Hiểu Đình " Đúng là những kẻ si tình như ngươi, là những kẻ vô cùng ngu ngốc. "

Tô Nhạc " Ngươi có ái nhân sao? Nếu ngươi không có, ngươi mãi mãi cũng không biết! "

Hàn Hiểu Đình nhắc tới ái nhân, nhịn không được nở nụ cười hạnh phúc " Ta có. Hai nàng ấy cũng nói yêu ta, ta cũng rất biết ơn hai nàng ấy, vì ta, hai nàng ấy lại chấp nhận yêu cùng một người. Được hai nàng ấy yêu, ta cảm thấy bản thân thật may mắn. "

Tô Nhạc cười nhạt " Những kẻ như ngươi, sẽ mãi mãi không biết nỗi khổ của những kẻ yêu đơn phương như ta. "

Hàn Hiểu Đình " Có thể ngươi nói đúng. Ta không hiểu, cũng không muốn hiểu. "

Hàn Hiểu Đình " Ngươi có muốn uống Vong Tình Đan không? "

Tô Nhạc nghi hoặc " Vong Tình Đan? "

Hàn Hiểu Đình không nhịn được liền quảng cáo thuốc của mình " Uống nó vào, sẽ làm ngươi quên đi người ngươi yêu nhất. Yêu càng sâu, thì hận cũng càng sâu. Uống Vong Tình Đan, ngươi càng yêu người nào, càng sẽ quên đi nhanh chóng, kể cả những thứ liên quan tới người đó. "

Tô Nhạc " Có loại đan như thế sao? "

Hàn Hiểu Đình " Có. Ta có thể luyện cho ngươi. "

Tô Nhạc " Sao lại giúp ta? Ta và ngươi vốn không quen biết. Hơn nữa, ngươi không thấy kinh tởm khi biết ta yêu nữ nhân sao.....? "

Hàn Hiểu Đình nhún nhún vai " Ta cảm thấy ngươi thật đáng thương, hơn nữa ta dự định sẽ ở Trúc Sơn Ma Trạch một thời gian dài, ở một mình rất buồn chán, có ngươi sẽ vui hơn. Ta không kinh tởm ngươi, ta thấy chuyện này vô cùng bình thường, với lại.... ta cũng như ngươi, ta thích nữ nhân, nhưng ta may mắn hơn ngươi, nữ nhân ta thích, cũng thích ta. "

Tô Nhạc hiểu ý, cười nói" Vậy ra ngươi cũng giống ta. Có ngươi làm bằng hữu, năm tháng ở đây cũng xem như vui vẻ. "

Hàn Hiểu Đình không hiểu hỏi " Ta thành bằng hữu của ngươi khi nào? "

Tô Nhạc " Khi ngươi cứu ta. "

Hàn Hiểu Đình " Da mặt của ngươi thật dày. "

Tô Nhạc " Quá khen. "

Hàn Hiểu Đình và Tô Nhạc ra khỏi không gian trữ vật, tiến thẳng vào Trúc Sơn Ma trạch, hai nàng ' mượn ' hang động của một con yêu thú ngũ giai ( Tương đương trúc cơ kì tầng 2 ) sẵn ' mượn ' luôn yêu đan và thịt của nó, sau đó, Hàn Hiểu Đình bế quan hết bốn ngày, luyện Vong Tình Đan cho Tô Nhạc. 

Khoảnh khắc Tô Nhạc uống vào Vong Tình Đan, cũng là khoảnh khắc ái nhân của nàng, hoàn toàn chết trong tim và tâm trí của nàng.

Tô Nhạc , tu vi : Kết đan kì tầng 4



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net