4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trung thu năm nay vốn là mùa bội thu, nhưng không may mấy ngày vừa rồi lại có một đợt mưa bão lớn, vậy nên Bạch Tông (Baekjong) đại vương ra lệnh cả hoàng tộc sẽ không tổ chức đại lễ mừng Trung thu. Công sức chuẩn bị của hắn, cũng coi như là không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Trời còn chưa tối, vậy mà ánh trăng mờ nhạt đã in lên nền trời. Cơn mưa lớn quét sạch mọi thứ tạp bụi, khiến màu xanh lại càng thêm trong trẻo. Hắn nheo mắt nhìn một chút. Trời quang như vậy, đêm nay có lẽ trăng sẽ rất sáng.

Cửa phủ vừa mở ra liền đụng phải một nhóc con, cái bộ dạng lấm lét như vậy là muốn trốn đi chơi phải không? Park Yoora thầm nghĩ trong đầu thật là không may rồi, sao lại có thể bắt gặp đại huynh ở ngay cửa vậy chứ? Nàng cố ý chọn một bộ váy màu sắc thực rực rỡ, vừa hợp với không khí lễ trung thu, chính là vì muốn đi tìm người mình thích nên mới cất công chuẩn bị như vậy. Lỡ như Park Chanyeol không cho nàng đi chơi thì phải làm sao?

"Huynh... muội đi chơi trung thu."

Trái lại với sự lo lắng của nàng, Park Chanyeol lại chỉ cười rồi vươn tay xoa nhẹ mái tóc nàng, miết lên chiếc cặp hình hoa mai trắng mà hắn đã mua tặng cho nàng.

"Đi một mình sao? Cần huynh đi cùng không?"

"Không cần! Huynh đi thì chẳng còn gì vui cả." - Park Yoora vội vàng lắc lắc đầu.

"Sợ huynh phá đám sao?" - Được rồi, hắn không phải loại người thú vị cho lắm. Ngay cả tiểu muội cũng không hề cảm thấy đi cùng hắn là vui vẻ.

"Huynh ghét Baekhyun huynh như vậy. Đi chỉ làm mất vui." - nàng vừa nói vừa vội vàng chạy mất.

Đi chơi cùng Byun Baekhyun sao? Hắn khẽ thở dài trong lòng, có chút cảm giác phiền muộn về đứa nhỏ này. Mãi mà nàng vẫn không thể nào phân biệt được rõ ràng thế nào là yêu thế nào là thích.

"Đâu rồi chứ...?"

Park Yoora nhìn quanh, rõ ràng nàng đã dò la được từ người hầu bên phủ của Quý phi rằng Byun Baekhyun đã về rồi, tối trung thu nhất định sẽ ra ngoài phố. Thế nhưng chờ trước phủ của Quý phi cả buổi cũng chẳng thấy, một mình đi tìm quanh. Giữa dòng người nhộn nhịp đón đêm trung thu lại chẳng thể nào tìm được người cần tìm.

Kim Jongin đang vui vẻ ngó cái nọ ngó cái kia thì bị Baekhyun túm lấy áo kéo mạnh một cái, lôi đi xềnh xệch. Jongin dở khóc dở cười.

"Cho ta trốn nhờ một lát."

Bất đắc dĩ mà trở thành cái khiên che chắn của y. Vị tiểu công chúa kia lùng sục Baekhyun khắp nơi khiến bọn họ cứ chốn chui chốn lủi cả buổi tối như vậy thì còn là gì vui chứ?!

Kim Jongin vừa cười vừa vung vẩy tay áo, hết ngó bên nọ lại nghiêng bên kia để hù dọa Byun Baekhyun một phen. Y hốt hoảng, chỉ biết lúi cúi nắm lấy áo Jongin mà nấp vội.

"Huynh trốn công chúa sao? Nàng xinh đẹp như vậy, người mê gái như huynh lại không thích?"

Y nhăn nhó ca cẩm.

"Gì mà mê gái?! Nàng ấy nói nhiều như vậy, vô cùng đau đầu."

Ngẩng đầu nhìn lên, Baekhyun bắt gặp một tử lâu mới mở liền không chút chần chừ nắm cổ Jongin lôi vào bên trong. Trốn vào đây thì chắc Park Yoora khó mà tìm ra được, quả là diệu kế. Y hí hửng nhìn khắp mọi nơi. Chỗ này quả nhiên là nhộn nhịp hơn hẳn thành đông. Đèn hoa rực rỡ chăng kín trong tửu lâu đông khách. Thế nhưng thứ khiến Byun baekhyun đem lòng yêu thích hơn cả, chính là người nghệ sĩ đang ở trên sân khấu diễn một vở hí kịch nổi tiếng.

"Ồ, ngũ gia. Ngài đã về kinh thành từ bao giờ vậy?" - Nam ca kĩ nổi tiếng cũng là người của nhị gia mà y vẫn hay lui tới coi như một vị "bằng hữu" liền nở nụ cười chào mừng Byun Baekhyun.

"Không cần gọi ta như vậy ở đây đâu." - Baekhyun còn đang mải tập trung vào vở kịch, không mấy chú ý tới người kia. Thế nhưng dường như vị nam kỹ kia đã nhận ra ánh mắt của ngũ vương gia vốn là đang để mắt tới cái gì.

"Vậy... ngũ gia. Ngài có muốn thử một chút không?"

Byun Baekhyun dời tầm mắt về phía người này rồi nghiêng đầu thắc mắc. Thử một chút?

Phủ Thế tử đón tết trung thu không rình rang, chỉ là ăn cùng nhau một bữa cơm tối rồi thưởng trà cùng nếm vị bánh nướng vừa mới làm. Tuy phi tử của hắn sức khỏe yếu nhược dù là người dân tộc Khiết Đan, thế nhưng nàng lại rất khéo tay. Bánh nướng đủ vị được nướng vừa chín tới, hương thơm nồng đậm, vị lại đặc sắc.

"Hai con cũng nên ra ngoài dạo chơi chút đi. Đêm trung thu mà ở nhà cùng người mẫu thân có tuổi này thì còn đâu là dịp lễ nữa. Mau đi đi." - Hoàng hậu phẩy tay gọi người hầu tới dìu mình vào phòng tụng kinh, có ý để hai người ra ngoài.

Quan hệ giữa hắn cùng vị phi tử này cũng không khác trắc phi đã khuất, vẫn là tương kính như thân. Nàng lại có chút ốm yếu nên từ ngày tới phủ thế tử tới giờ vẫn chưa ngày nào là không phải dùng tới thuốc sắc. Chuyện thế tử điện hạ nạp hai vị phi tử có chút kỳ lạ lúc nào cũng là câu chuyện cửa miệng của mấy người hầu ngồi lê đôi mách. Có kẻ nói trắc phi đã khuất là do hoàng thượng chỉ định, nàng có gia thế tốt, lại có bộ dạng xinh đẹp. Thế nhưng gia tộc của nàng lại là người ở phe của Nhị vương gia. Cũng không biết là Baekjong đại vương vô tình hay hữu ý mà lại chọn nàng ban cho Park Chanyeol.

Còn vị phi tử yếu nhược còn lại, là một trong số những người mà Khiết Đan đưa sang để đại vương Cao Ly lựa chọn làm phi cho Thế tử. Thế nhưng không hiểu sao, bao nhiêu người tới đều không vừa ý đại vương. Cuối cùng vẫn là chọn một cô nương yếu nhược làm con dâu Cao Ly. Có lẽ họ sợ rằng có quá nhiều người dân tộc Khiết Đan hùng mạnh ở trong hoàng cung có thể làm dòng giống hoàng tộc Cao Ly bị đe dọa hay chăng?

Hai người không mấy khi nói với nhau nhiều lời, nhưng hắn cũng chưa từng đối xử không tốt với nàng. Bởi chung quy họ cũng là người cùng một gốc gác. Bọn họ đi dạo trên con phố nhộn nhịp, người vui cười, kẻ ca hát. Vậy mà dường như hai người vẫn chỉ một mảnh tịch mịch cơ hồ không chút xao động.

"Công chúa..."

Nàng khựng lại một chút làm hắn cũng phải chú ý về phía trước. Kia không phải là Park Yoora hay sao? Byun Baekhyun ở đâu mà lại để tiểu muội của hắn một mình như vậy?

"Đại tẩu..." - Nàng hậm hực đi tới, ôm lấy nàng mà khóc lóc kể tội. Jang Hyebin nhẹ nhàng dỗ dành vị tiểu công chúa này, quả nhiên là tâm tình của thiếu nữ, thật chẳng thể nào trách được.

"Điện hạ, chúng ta vào chỗ nào đó nghỉ chân đi."

Ngẩng đầu liền thấy một tửu lâu nhộn nhịp chăng đèn kết hoa. Ba người dợm bước vào trong, ngồi một bàn nơi góc khuất. Tiếng hát của ca kỹ kia thu hút hắn, thế nhưng cũng không tính là thật sự lay động lòng người.

"Byun Baekhyun đâu mà muội lại đi một mình?" - Hắn đẩy đĩa bánh về phía tiểu muội mong dỗ dành nàng một chút.

Yoora phụng phịu ôm chặt lấy đại tẩu. Tại sao lại giận lây sang cả đại huynh của mình như vậy chứ? Hắn rốt cuộc đã làm gì sai?

"Muội đi về phủ đây."

Nàng hừ một tiếng, bộ dạng một vị tiểu công chúa cao ngạo không muốn nói ra mình chính là bị cho leo cây, phẩy vạt áo một cái mà bước đi.

"Điện hạ... Thiếp đưa công chúa về." - Hyebin vội vàng đi theo nàng. Hắn hất tay cho người hộ tống cả hai về cung còn mình ngồi lại xem nốt vở hí kịch còn dang dở.

Vai của nữ nhân ngày đêm chờ đợi tình nhân quay trở về bắt đầu bước ra sân khấu. Nàng cất giọng ca một câu, liền biết được tâm nàng đang quặn thắt vì nhớ nhung đến mức nào. Đã là đêm trung thu thứ mấy chàng không về? Đã chờ biết bao ngày vẫn chưa thể đoàn tụ.

Khuôn mặt thanh tú được vẽ lên vài nét, phấn má hồng cùng làn môi đỏ như son. "Nàng" là ai không rõ, cũng chẳng thể biết là nam hay nữ, chỉ biết rằng "nàng" hát thật buồn, ánh mắt cũng thực quen.

Khoảng cách giữa hai người bọn họ, rất xa, thế nhưng lại vô cùng gần. Chỉ bởi vì giữa bạt ngàn khuôn mặt khác nhau, ánh nhìn lại rơi ngay vào đáy mắt. Ngón tay thanh thoát của y nhẹ nhàng lướt một vòng, lại vì ánh mắt của hắn mà khựng lại. Tâm chấn động trong cái chớp mắt rồi lại cất tiếng ca một khúc nhớ người yêu. Cái liếc mắt u buồn ướt nước cứ đặt vào người hắn không suy chuyển.

Lòng người ca buồn tới vậy, tựa như là vô cùng mong nhớ. Mong nhớ ai? Chắc không phải là hắn. Nơi tửu lâu đông người, ánh mắt người kia có phải nhìn mình không cũng không chắc, Park Chanyeol cũng không dám nhận bừa.

Baekhyun ỷ hắn không nhận ra mình, hiện tại lại đang ở trên sân khấu, cũng không phải là Byun Baekhyun nữa, cũng chẳng phải là một ngũ vương gia... Y nhìn hắn, đáy mắt ẩn chứa nỗi buồn mang theo chút khao khát người kia sẽ nhận ra dù chỉ một chút. Thế nhưng câu hát vì người cũng đã hết, nước mắt nhớ thương cũng đã rơi, kịch đã đến hồi kết còn hắn lại không hề nhận ra.

Rốt cuộc là người kia đang muốn nói với hắn điều gì? Hay là do hắn vọng tưởng. Vọng tưởng rằng người kia nhớ thương tới vô cùng, tới tuyệt vọng. Phải chăng y lại nhập vai tới như vậy, đã quá nhập tâm rồi.

Hắn lắc đầu, thở nhẹ một hơi. Bản thân chính hắn có lẽ đã quá tưởng tượng rồi.

"Đại ca." - Kim Jongin bật cười, nhảy một cái liền ngồi lên bàn trang điểm mà trêu đùa vị đại ca đang có chút thô bạo mà lau đi lớp trang điểm trên khuôn mặt xinh đẹp của chính mình - "Thế tử điện hạ đã đi rồi. Đại ca bực dọc cái gì chứ? Hắn làm hỏng tâm trạng của đại ca à?"

Tưởng như là đã hiểu ý của đại ca mình, vậy mà cuối cùng Kim Jongin nhận lại cái lườm nguýt vô cùng hung hăng. Kim Jongin này đâu có làm sai việc gì chứ?!

Tản bộ trên con phố nhộn nhịp, giữa tấp nập người qua lại, hắn cũng không khác gì một kẻ bình thường. Thậm chí bản thân còn lẻ bóng một mình, đến đèn cá chép còn có đôi có cặp.

"Thiếu gia! Thiếu gia có thể mua giúp con không?"

Một thằng nhóc bộ dạng lém lỉnh bám lấy tay hắn mà níu kéo. Đôi mắt tinh anh như vậy, có thể thấy ở một đứa nhóc dân thường sao?

"Ngài xem, con chỉ còn có vài chiếc đèn trời này thôi. Bán hết thì con sẽ được về nhà chơi trung thu."

Hắn ngẩng đầu nhìn một lát rồi quyết định mua hết số đèn trời còn lại của thằng nhóc. Nhìn cái bộ dạng vui vẻ nhảy chân sáo mà vội vàng chạy đi khỏi dòng người náo nhiệt. Ra là ai cũng có chốn để về đoàn viên, không trừ một ai.

Con đường đá kéo dài nối giữa phủ viện của Thế tử cùng Ngũ vương gia, xưa kia đã từng ở đây mà thả đèn trời. Dưới đôi mắt hạnh phúc cùng tâm hồn ngây thơ của trẻ nhỏ.

"Hoàng huynh, làm gì mà ngốc ra vậy chứ?"

Thanh âm quen thuộc như vậy, hắn làm sao có thể không nhận ra. Ngẩng đầu liền thấy bộ dạng thiếu niên thanh thoát trong bộ áo lam nhạt quen mắt đang ngồi trên mái nhà vui vẻ ngậm trong miệng xâu kẹo táo. Bộ dạng vô lo vô nghĩ của y, quả nhiên luôn làm hắn ghen tị. Park Chanyeol hắng giọng một tiếng, đầu mày nhăn lại mà dùng giọng dạy dỗ nói với y.

"Ngươi đừng có lúc nào cũng đường đột xuất hiện như vậy. Ta còn chưa hỏi tội ngươi đã bỏ mặc tiểu muội của ta đâu."

Thiếu niên cắn một miếng táo ngọt trong miệng, nhăn nhó lầm bầm bất mãn, bật người từ trên mái nhà nhẹ nhàng đáp xuống ngay trước mặt hắn. Xoay người một vòng thực nhanh nhẹn mà lấy đi đèn trời trong tay hắn.

"Hoàng huynh, bớt miệng chút. Giúp châm lửa đi." - Byun Baekhyun tự mình châm lên một cái, ném cho hắn mấy cái đèn trời còn lại. Bộ dạng vô cùng chuyên chú mà thắp lên từng chiếc đèn trời một.

Hắn nhìn y một chút rồi lại như nhận ra mình thất lễ, cố rời ánh mắt vào que diêm ánh lên đốm lửa nhỏ châm vào chiếc đèn trời. Con đường đá nho nhỏ nối phủ viện của hai người họ, nhiều năm trước cũng từng giống như vậy, nhiều năm sau lại tựa như một bức tranh chắp vá kì lạ.

"Trong cung làm vậy có được không thế?!"

"Không sao đâu, trung thu mà. Sao đột nhiên đệ nhát thế?!"

Vậy nên cuối cùng lại có cả đèn trời được đốt nhờ pháo sáng. Quả là những đứa nhóc cái gì cũng không suy nghĩ, có thể lấy pháo sáng mà thắp đèn trời.

Park Chanyeol với nửa dòng máu của người dân tộc Khiết Đan, đã từng tựa như một con ngựa bất kham đến vậy, là một đứa trẻ nghịch ngợm. Vậy mà rồi lại trở thành một kẻ ngốc nghếch trong mắt kẻ khác.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, đèn trời phủ kín, sáng rực.

Nếu như không làm huynh đệ. Nếu như không sinh ra trong hoàng cung. Nếu như khi ấy bọn họ không đốt đèn trời bằng pháo sáng. Thì có phải đã thấy được đèn trời đẹp như bây giờ không?

Byun Baekhyun nhìn bầu trời đêm rực sáng những đốm li ti, đáy mắt lấp lánh như ánh sao xa, khóe miệng cong tự vẽ lên nụ cười. Y nghiêng đầu tới trước mặt hắn, bộ dạng hệt như một đứa trẻ không chút lo nghĩ nào của nhiều năm về trước.

"Chúc mừng lễ trung thu, hoàng huynh."

Bọn họ đã nhiều năm không đối diện nhau một cách tử tế chứ đừng nói tới cùng nhau đón lễ trung thu. Ánh mắt bắt gặp nhau ngại ngùng đến vậy, thế nhưng lại không thể nào né tránh. Park Chanyeol im lặng một lúc rồi trầm giọng.

"Trung thu vui vẻ."

Byun Baekhyun bật cười, tiếng cười giòn tan như hòa vào cả không khí mát lạnh. Y nắm lấy cánh tay hắn, bật người nhẹ nhàng lôi Park Chanyeol lên mái nhà mà ngồi. Trong đôi bàn tay thanh thoát nhỏ nhắn của y là một hai vò rượu nhỏ, cái hương thơm nồng vấn vương bên mũi cũng đủ biết rượu ngon.

"Bằng hữu của ngươi đâu cả rồi? Rảnh rỗi cùng ta ngồi thưởng rượu như này sao?"

Đón lấy một vò rượu thơm trong tay, hắn không chần chừ mà ngửa cổ dốc một hơi. Trăng thanh, gió nhẹ. Cảnh cùng người đều như muốn say, vậy thì hắn có ngại gì mà không uống. Đáy mắt y có chút xao động, lại tựa như có cả ánh trăng rót đầy vào sóng sánh, Byun Baekhyun mỉm cười thật nhẹ, ngón tay nhẹ nhàng nâng vò rượu uống vào một ngụm.

"Đêm trung thu vốn là để đoàn tụ không phải sao?"

"Đoàn tụ". Hai chữ này nghe mà cũng chỉ biết bật cười. Bọn họ thì ra là người thân, Byun Baekhyun không nói, chính hắn cũng thực quên mất. Người thân mà lại tựa như kẻ địch. Ngươi sống ta chết. Nghe mà thực nực cười.

Chén rượu này, chạm vào đầu lưỡi thì ngọt, nuốt vào trong lòng lại đắng ngắt.

"Huynh sẽ giết ta chứ?"

Tựa như hư không, Byun Baekhyun nhàn nhạt hỏi hắn một câu. Khắc trước còn là người thân, khắc sau liền hỏi khi nào thì hai ta giết lẫn nhau. Hắn siết chặt bình rượu, ngửa cổ uống cạn, một lời không đáp.

Gió thu lành lạnh, khẽ thổi qua một chút cũng làm bản thân thoáng run rẩy. Không biết là mượn chút gió thu hay mượn chính tâm tình mình, nhẹ nhàng chậm rãi mà nghiêng đầu tựa lên bờ vai của hắn.

"Nếu huynh không giết ta thì ta sẽ giết huynh đấy." - Thanh âm của y tan vào trong không khí, nửa đùa, nửa thật mà nói.

Giữa bọn họ, tại sao cứ phải là ở hai phía chiến tuyến như vậy? Hay có chăng, chính là bọn họ tự lựa chọn bước đường này. Cứ như là lời độc thoại, Byun Baekhyun cười nhẹ, ngón tay thon dài khua nhẹ trong không khí như đang vẽ vào khoảng không thứ gì đó vô định.

"Vậy... nếu ta nhường huynh lên làm vua, huynh có giết ta không?"

Ánh mắt hắn cuối cùng cũng dừng lại ở chỗ Byun Baekhyun. Mi mắt y cụp xuống, hàng lông mi mỏng khẽ rung động. Người ngồi tựa lòng hắn như vậy, không phải chính là cảm giác như tình lữ hay sao? Vậy mà trong lòng cứ nặng trĩu như vậy.

"Nếu đã nhường, thì tại sao phải giết?!"

"Để huynh sống giống như nuôi cọp trong nhà vậy. Bất cứ lúc nào huynh cũng có thể giết ta được."

Byun Baekhyun y phải chăng là sợ chết? Bản thân chỉ là một vị hoàng tử không quyền không thế, có được chút sủng ái từ Baekjong đại vương. Nếu nói y ham mê quyền thế, Byun Baekhyun đã không an phận làm Ngũ vương gia tới tận bây giờ. Chuyện hỏi xem hắn có muốn giết y hay không, chẳng qua là vì Byun Baekhyun cảm thấy đau lòng.

Thiếu niên lanh lẹ thông minh thường ngày đột nhiên lại có gì đó mông lung sợ hãi mà nhìn Park Chanyeol. Hắn nhìn vào mắt y, tròng mắt nâu vốn chỉ giống như những người khác, nhưng lại ánh lên chút sóng sánh như mặt nước gợn sóng.

"Vậy điều ngược lại không đúng sao? Ngươi cũng sẽ làm vậy."

Chỉ cần một cái ngẩng đầu, chóp mũi hai người liền muốn chạm vào nhau, cảm nhận được cả hơi thở nóng ấm của đối phương.

"Chính vì vậy một trong hai chúng ta phải bị giết."

Hắn nhìn khuôn mặt y đang ghé sát, ánh mắt muốn trốn tránh cũng không có cách nào.

"Phải. Ai bảo chúng ta sinh ra ở nơi này.."

Y nhếch môi cười, thả người nằm lên mái nhà, nhìn mây dần dần bị đẩy ra để lộ mặt trăng vừa tròn vừa sáng, sáng đến mức đau cả hai mắt. Bâng quơ mà nhắc lại lời hắn.

"Ừ...phải. Ai bảo chúng ta sinh ra ở đây.."

Mọi thứ tịch mịch như vậy, thật chẳng biết nên làm gì. Hắn buông một tiếng thở dài rồi ngửa cổ nốc cạn một hơi. Byun Baekhyun trông hắn chẳng khác nào một đứa trẻ giận dỗi cả, bật cười với lấy vò rượu từ tay hắn.

"Uống ít thôi, chẳng phải huynh không uống được nhiều sao?"

"Ai nói ta không uống được nhiều?"

Quả nhiên chẳng khác gì đứa trẻ, bộ dạng như bị cướp mất món đồ ưa thích mà nhăn nhó. Lại làm Byun Baekhyun nheo mắt cười mà giật lấy vò rượu từ tay hắn.

"Lần nào huynh cũng say trước ta. Vậy mà còn muốn uống sao?"

Rượu thơm từng dòng chảy ra khỏi khóe miệng. Ánh mắt hắn chẳng thể nào rời khỏi được người này, chú mục mà nhìn Byun Baekhyun.

Y cũng ngửa đầu uống từng ngụm, rượu vào nóng rát cả cổ họng thế nhưng cảm giác say thật sự là rất tốt. Byun Baekhyun cũng không nghĩ, thực ra là chưa bao giờ nghĩ, hắn sẽ giết mình. Cũng không rõ là vì sao, chỉ là y biết chắc... Park Chanyeol, tuyệt đối không giết mình.

Rượu không có để uống, hắn cũng chỉ biết ngửa cổ nhìn trời.

Thì ra có thể ngắm đèn trời thật sự bay được như vậy, cũng không đẹp hơn là mấy so với những gì hắn vọng tưởng. Có lẽ, quan trọng là ngay từ đầu, ngay từ quá khứ đã sai rồi. Có sửa thế nào cũng không thể thay đổi được.

Uống một mình giữa cảnh đêm tranh đẹp như vậy đúng là uổng phí mà. Byun Baekhyun uống chán thì nằm lăn ra đó, hơi thở có chút hỗn loạn.

"Ngày mai ta về thành đông rồi."

Báo cho hắn một tiếng như vậy, là trong lòng đang mong chờ gì đây? Vậy mà cuối cùng Park Chanyeol chỉ ừ nhẹ một tiếng làm trong lòng y cũng trùng xuống.

"Huynh vui lắm phải không?"

"Sao ta phải vui?" - Hắn không nhìn y mà chỉ bình thản nói.

"Ta đi rồi huynh sẽ không nguy hiểm."

Lời này không rõ là thật hay là giả. Byun Baekhyun bật cười, cầm bình rượu đứng lên có chút lảo đảo. Park Chanyeol vươn tay vội ôm lấy Byun Baekhyun vào lòng.

"Nếu ngươi đã muốn, dù xa hay gần có khác gì nhau?"

"Thì ra hoàng huynh đánh giá ta cao như vậy?" - Tiếng cười lanh lảnh tan vào khoảng không.

Hắn cũng chẳng có ý tức giận, cánh tay hữu lực mà giữ chặt lấy y trong lòng, buông lời đùa một câu.

"Dù sao tất cả mọi người đều ủng hộ phe của các ngươi không phải sao? Không đánh giá ngươi cao chẳng hóa ta là kẻ hoang tưởng."

Byun Baekhyun cười nhẹ, ánh mắt long lanh như nền trời đêm thu không chút gợn. Y đưa tay nâng cằm hắn lên, ngón cái khẽ miết nhẹ viền môi đầy đặn.

"Vậy sao lại cứ phải cố chấp lên làm vua? Huynh không từ bỏ, ta cũng không. Dù huynh có ngồi lên cái ngai vàng đó, chúng ta sẽ lại giáp mặt nhau như kẻ thù."

Ôm người trong lòng vậy mà cảm giác như có thể vuột mất không cách nào níu giữ lại. Park Chanyeol tham vọng tới mức nào, tàn nhẫn tới mức nào. Tại sao lại không thể buông bỏ để có thể ôm lấy người trong lòng tới khi già đi chứ?

"Ta đã chịu đựng nhiều năm, ngươi không thấy sao? Ngu ngốc, nhu nhược,... toàn bộ mọi thứ, ta sẽ trả lại."

Byun Baekhyun quả thật chẳng biết phải giãi bày ra sao nữa. Hơn hai mươi năm trông khuôn mặt người kia, chưa khi nào có thể âu yếm nhẹ nhàng như vậy. Y đành dành chút can đảm này mà tỏ lòng luyến tiếc. Ngón tay thon dài vuốt ve nhẹ viền môi của hắn, hơi thở ấm nóng khẽ lướt qua rồi cười nhẹ mà rời khỏi vòng tay của hắn.

"Vậy chúc huynh may mắn. Mong rằng sẽ có ngày ta có thể gọi huynh hai tiếng đại vương."

Đèn trời rực sáng một màu vàng cam điểm lên màn đêm tịch mịch. Trôi thật nhẹ, chậm rãi, tựa như chút tình cảm giấu kín cứ như vậy thả trôi theo dòng nước. Đèn trời dù có đẹp mấy, đều sẽ bay đi mất mà thôi.

Cuộc chiến của bọn họ chính là không tìm thấy đường ra, vĩnh viễn không thể chạy thoát.

-

Năm 993, vùng biên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bhtyjk