Chương 4. Anh trai xã hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi còn nhỏ, Hyun Suk từng nhiều lần nghe mẹ kể về lần đầu tiên bố và mẹ cậu gặp nhau. "Mẹ gặp bố con hôm đứng đợi xe bus từ trường về. Trời mưa xối xả, bố con vừa đưa cây dù sang cho mẹ thì sấm sét đùng đoàng.... Mẹ sợ quá, ôm lấy ổng rồi yêu đến giờ luôn." Mỗi lúc như thế, bố cậu lại thêm mắm dặm muối bảo cái đấy ông bà gọi là tình yêu sét đánh theo đúng nghĩa đen.

Hyun Suk, không hiểu bằng sự non nớt đôi mươi hay vì tình yêu mến dành cho bố mẹ mà luôn khắc ghi lời dạy của hai người về cái gọi là dấu hiệu của tình yêu đích thực: "Con ấy mà, con chỉ nên yêu cái người mà ngay ba giây đầu nhìn thấy đã khiến con yêu thôi".

"Một năm ba tháng"

"Meow"

"Tao quen Jihoon được một năm ba tháng rồi. Mày nói xem. Làm gì có chuyện tự dưng giờ lại thích cậu ta được?"

"Meeeooowwwwwww........"

Mười giờ sáng, Hyun Suk nằm cuộn mình trong chăn, cậu đến phát cáu vì sinh vật duy nhất có thể tâm sự cùng là con Chilly chỉ biết ăn, ngủ, nằm dài và kêu mấy tiếng vô tri.

Đêm qua, sau khi Jihoon rời khỏi, Hyun Suk không còn nhớ nổi tiếp đó bản thân thay đồ, skincare, lên giường ngủ bằng cách nào. Mà đêm qua cậu có ngủ được không? "Sao tự dưng làm thế? Đã lỡ hôn rồi thì sao không hôn môi, hôn trán làm gì? Không nhưng mà tại sao lại hôn? Mà mình có thích được hôn không? Nếu thích được hôn là thích Park Jihoon à?...... Không nhưng nếu thích thì sao không thích từ lúc mới gặp nhau đi? Mẹ bảo thích nhau từ lần đầu gặp nhau mới là....Thế là không thích à? Mà.... Jihoon có thích mình không?"....

Hàng ngàn câu hỏi thi nhau nhảy chồm lên trong đầu khiến Hyun Suk vừa lâng lâng vừa chán ghét đến mức chỉ muốn bật dậy, chạy sang tóm cổ người kia hỏi cho ra nhẽ, hỏi xem người nọ làm thế để làm gì, rồi tuỳ vào câu trả lời sẽ sấn tới hôn hoặc cho cậu ta ăn đấm.

Nghĩ cứ trò chuyện mãi với con Chilly không phải là cách, cậu lật đật dời giường, đánh răng, thay đồ tươm tất, định bụng đến quán cafe quen cuối ngõ ngồi cho khuây khoả. Vừa rời phòng, tim cậu vừa mới dịu đi sau một đêm dài giờ lại điên cuồng nhảy nhót khi bắt gặp Jihoon đứng chầu hẫu ngay ngoài ban công rộng, là không gian chung của cả hai phòng. Còn đang luống cuống không biết nên nói gì, cậu thở phào khi Jihoon quay lại, tay phải chống nạnh, tay trái cầm điện thoại áp vào tai. Bắt gặp ánh mắt Hyun Suk, cậu chỉ khẽ gật đầu rồi quay trở vào phòng. Trước khi cánh cửa đóng lại, Hyun Suk còn kịp nghe giọng người kia gay gắt "Vậy cậu không thèm quan tâm đến cảm xúc của tôi à? Cậu coi tôi là gì?".

Chẳng nghe cũng biết "cậu" là cậu nào, Hyun Suk thở dài, một tia xao động ánh lên trong mắt. Cậu tự nhủ thầm, nhiều câu hỏi hôm qua, vốn dĩ là không nên hỏi.

Orange Cafe nằm ngay cuối ngõ là của Asahi, cậu bạn hàng xóm thuê căn hộ duy nhất nằm dưới tầng trệt nhà Hyun Suk. Vốn là dân nghệ thuật, Asahi bày biện không gian quán cafe của mình theo phong cách Bohemian độc đáo. Tầng một và tầng hai của quán dành để phục vụ cafe, tầng trên cùng là không gian vẽ vời riêng của cậu.

Hyun Suk đến khi quán đã khá đông. Ấm ức thấy góc khuất quen thuộc phía ban công tầng hai đã bị chiếm đóng bởi đôi nam nữ nọ, cậu quyết tiến thẳng lên tầng ba xin Asahi một chỗ yên tĩnh nằm nhờ.

Hyun Suk vừa lắc lắc quả chuông nhìn rất Asahi được hai lần thì cửa phòng bật mở. Từ bên trong, Jaehyuk ló đầu ra trước sự ngỡ ngàng của người đối diện, cười tươi rói:

"Anh à. Anh vào đi, Asahi vừa chạy ra ngoài rồi"

Hyun Suk vẫn chưa hết ngạc nhiên, hết chỉ vào Jaehyuk lại chỉ vào trong căn phòng:

"Sao cậu lại ở đây?"

Jaehyuk thấy Hyun Suk vẫn đứng yên không di chuyển thì chạy vòng ra ấn anh vào phòng, cười cười nói:

"Thì phòng tranh của người yêu em mà, em phải ở đây chứ đâu"

Hyun Suk trợn mắt hỏi lại:

"Người yêu á?"

"Vâng anh"

Jaehyuk tủm tỉm cười, tiến đến đưa cho người lớn hơn chai nước cam ủ lạnh:

"Tụi em quen nhau hơn một năm rồi"

Hyun Suk lại trợn ngược mắt lên lần nữa. Asahi chuyển đến sau Jihoon hai tháng. Quen nhau cả năm trời, chưa bao giờ cậu thấy người yêu Asahi lảng vảng quanh nhà mình. Thậm chí cậu cũng chưa từng gặp Jae Hyuk ở Orange dù đến đây liên tục:

"Nhưng anh có thấy cậu bao giờ đâu?"

"Sahi giấu người yêu dữ lắm. Đây mới là lần thứ hai em được bén mảng đến đây"

Hyun Suk gật gù, nghĩ cũng có lý vì Asahi bí ẩn vô cùng. Có dạo Hyun Suk lo lắng đến điên khi suốt một tháng trời không thấy Asahi ra khỏi phòng. Vừa định nhờ Jihoon phá cửa xông vào vì sợ người thuê trọ đã khô queo, cậu nhận được thông báo chuyển tiền nhà kèm lời Asahi nhắn mua hộ ba chai nước lọc.

"Em nghe nói Sahi ở cùng nhà với anh và anh Jihoon". Jaehyuk vừa nói vừa cầm cây cọ vẽ quệt ngang dọc bảng pha màu bằng gỗ.

"Ừ, nhà đó của ông nội anh"

Giọng Jaehyuk đều đều:

"Buồn cười là em mới gặp anh hai lần thôi, nhưng cứ như là quen lâu lắm rồi ấy...Vì hai người kia kể về anh miết"

"Em quen Jihoon lâu chưa?". Hyun Suk đột ngột hỏi

- Em quen anh Jihoon cách đây bốn năm, từ lúc mới vào trường. Giờ tụi em làm cùng một chỗ.

Hyun Suk vừa mân mê chai nước vừa hỏi tiếp:

"Sao anh chưa thấy em bao giờ nhỉ? Asahi không dẫn người quen về nhà bao giờ, nhưng Park Jihoon thì có. Anh cũng bắt gặp đám bạn của cậu ta nhiều lần rồi"

"Anh Jihoon nhiều bạn lắm. Nếu là tụ tập quanh khu này thì chỉ có bạn cùng lớp cấp ba, đại học, hoặc bạn xã hội của ảnh thôi. Jihoon không dẫn mấy đứa hậu bối đi bar, pub bao giờ."

Hyun Suk gật gù, đầu óc lại chuẩn bị lảng vảng đi đâu đó thì Jaehyuk ở bên cạnh nói thêm:

"Anh Jihoon vừa ngầu vừa giỏi, lại tốt bụng, dễ gần, nên gái trai thích anh ấy nhiều không kể hết."

"Vậy sao giờ cậu ta còn chưa có bạn gái?"

Jaehyuk cười hề hề:

"Tụi em hay đùa anh Jihoon là anh trai xã hội. Ảnh quan hệ rộng, chơi bời lả lướt cũng nhiều nhưng có chừng mực. Đôi khi người ta cứ thích, anh Jihoon không bài xích nhưng cũng chẳng tỏ ra mặn mà gì, nên dần dần người ta cũng phải bỏ cuộc thôi anh."

Lả lướt, không bài xích nhưng cũng không tỏ ra mặn mà? Là hôn người ta xong, đến sáng hôm sau lại chỉ gật đầu chào một cái rồi đi à? Hyun Suk ngơ ngơ, đưa lòng bàn tay ướt hơi nước đọng lại từ vỏ chai cam ép lên vuốt lọn tóc loà xoà hai bên mắt, vừa định hỏi thêm gì đó thì Asahi mở cửa bước vào:

"Anh đến lâu chưa? Jihoon đang tìm anh ở nhà"

Hyun Suk nhớ ra mình lỡ không mang điện thoại, ngơ ra hỏi:

"Tìm anh làm gì?"

Asahi nhún vai lắc đầu đáp:

"Em chịu thôi. Anh ấy nhờ em nhắn lại là đi vắng vài ngày. Thấy xách vali to nhỏ đi rồi."

Cậu nói xong, đi về phía Jaehyuk cốc đầu bạn trai một cái vì tội táy máy nghịch bảng màu, lại quay qua nhét vào tay Hyun Suk hai quả quýt.

"Giờ chắc anh ấy cũng đi rồi, nhưng nếu anh thích thì cứ về nhà xem"

Hyun Suk ậm ừ nói không cần, vứt chai nước ép sang một bên rồi vân vê bóc quýt.

Jaehyuk bị tước đi bảng màu thì chuyển sang nghịch vạt áo Asahi:

"Hay ảnh lại bay vào miền Nam rồi? Hôm qua em không dám hỏi, nhưng có vẻ là ảnh cãi nhau với chị Yujin thật. Chắc hôm nay nghĩ lại, bay vào để làm lành."

Asahi quay qua lừ mắt, lần này Jaehyuk giật mình không hiểu mình làm sai chuyện gì.

Giọng Asahi đều đều:

"Thiếu gì chỗ để bay? Sao lại chắc chắn là bay vào Nam? Mà bay vào Nam thì làm sao?"

Rồi đột nhiên quan sang Hyun Suk:

"Anh, bóc quýt ra rồi thì ăn đi"

—--------

Nếu là ngày bình thường thì Hyun Suk đã nằm lại phòng tranh của Asahi cho đến tối, nhưng vì thương Jaehyuk lâu lắm mới được đến chỗ làm của bạn trai lại không may gặp phải ông anh kỳ đà, cậu phủi mông rời khỏi quán cafe khi chưa đến hai giờ chiều. Về đến cửa phòng mình, cậu liếc sang thấy cửa phòng người kia đã khóa, lại liếc xuống chiếc xe phân khối lớn vẫn còn đậu dưới sân, trong lòng bỗng nổi lên cơn bỏng rát.

Vào phòng lấy điện thoại, thấy tin nhắn Jihoon gửi đến hơn bốn mười phút trước "Em đi vắng vài ngày, anh nhớ ăn cơm đầy đủ", cậu chỉ nhắn lại một tiếng "ừ" cụt ngủn, vứt điện thoại sang một bên rồi vò tơi mái tóc.

Nằm trên giường đến tận sáu giờ chiều, điện thoại cậu sáng lên lần nữa, lần này là cuộc gọi từ Jihoon:

"Anh ăn tối chưa, đồ ăn em nấu sẵn để trong tủ rồi, hâm n...."

"Đúng là cái đồ anh trai xã hội"

Hyun Suk nổi điên gào lên rồi tắt máy. Chưa đầy một phút sau, Jihoon gọi lại, Hyun Suk thấy bản thân vừa đáng chán, vừa nực cười. Không biết nếu bắt máy thì phải giải thích sao về thái độ khó hiểu vừa rồi, cậu tắt máy, nhắn một tin báo Jihoon:

"Anh biết rồi". 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net