when the world watches (hold my hand) - 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sunghoon nghĩ rằng anh đã vừa trải nghiệm qua một buổi họp kì lạ nhất trong cuộc đời của mình, nhưng anh lại chẳng có bất cứ ai ngoài bản thân để đổ lỗi. Khi Sunoo và anh được gọi vào văn phòng vào lúc sáng sớm, Sunghoon đã có một chút hhi vọng rằng mọi chuyện sẽ diễn ra một cách êm đẹp. Nhưng tất nhiên, không có chuyện như vậy xảy ra.

Lần thứ hai khi họ được dẫn vào phòng họp, trước mặt họ xuất hiện một màn hình chiếu lớn và hai hợp đồng được gửi trực tiếp vào tay họ. Sunghoon không thể không nhướng mày trong sự hoài nghi, anh biết công ti đã chuẩn bị cho kế hoạch này một thời gian trước khi họ thậm chí còn biết về nó, nhưng dù cho vậy, nó vẫn có vẻ cực đoan.

Sunoo có một phản ứng hơi khác so với anh: lần thứ hai bản hợp đồng được dúi vào tay cậu, đôi môi đầy đặn của Sunoo được mím thành một đường mỏng để giữ cho bản thân cậu không bật cười. Khi Sunghoon ngước lên sau khi lật giở các tờ giấy trong tay, anh đã quay sang nhìn Sunoo và nhận được ánh nhìn từ một đôi mắt lấp lánh đầy tinh nghịch.

Sunghoon sẽ mở miệng hỏi về bất cứ suy nghĩ đang đang chạy qua não bộ của anh lúc đó, nhưng quản lý của đội PR trong công ti đã xuất hiện, nhanh chóng tham gia vào cuộc họp và bắt đầu thuyết trình về kế hoạch đó.

Họ chỉ nêu ra một vài chi tiết đầy mơ hồ về kế hoạch và lịch trình, từ việc "tăng mức độ thân mật trong các tương tác của hai người" cho đến một số ngày nhất định mà họ sẽ phải công khai về mối quan hệ này ở các bài đăng trên mạng xã hội. Phần lớn sẽ do họ quyết định, nhưng bất kỳ màn xuất hiện trước công chúng chính nào cũng sẽ phải được người quản lý của họ thông qua trước. Ngay cả khi đó là một kế hoạch được dàn dựng, toàn bộ sự việc dường như quá thực dụng và phi lý đối với Sunghoon. Anh đã nhanh chóng bước ra khỏi phòng họp ngay sau khi ký hợp đồng với một hương vị lạ trong miệng.

Mặt khác, Sunoo đã phải kiềm chế bản thân để không trở nên quá phấn khích trên quãng đi đi xe trở về kí túc xá.

"Hyung, anh cứ thử nghĩ về nó một giây thôi mà xem"

"Em sẽ nghĩ về nó ư?" - Đôi mắt trừng lớn của Sunghoon dường như có thể rơi ra khỏi khuôn mặt của anh.

Sunoo kéo tay anh vài lần, sự kiên trì của cậu khiến cho Sunghoon quá dễ dàng để nhượng bộ. Anh chỉ có thể thở dài và quay sang đối diện với Sunoo, dành cho cậu sự chú ý mà cậu muốn.

"Nghe nè, em cũng ngạc nhiên như tất cả các thành viên còn lại thôi. Em không hề hay biết về kế hoạch tuyệt vời này của họ, nhưng em đã suy nghĩ về nó cả tuần này và em đã đưa ra kết luận rằng em thật sự không quan tâm". - Sunghoon nhướn mày, nhưng Sunoo chỉ vẫy tay và ra hiệu cho anh để tiếp tục nói - "Đây sẽ chỉ là một màn kịch lố bịch, cả hai chúng ta đều rõ điều đó".

Ouch.

"Nhưng em nghĩ" - Sunoo ngả người ra sau ghế, hai tay đan vào nhau thoải mái đặt trên bụng, không để ý đến sự hờn dỗi thầm lặng của Sunghoon - "ít nhất thì chúng ta có thể vui vẻ với nó, không phải sao?"

Sunghoon im lặng, đôi mắt đảo xoay quanh, rời sự chú ý tới bất cứ một thứ gì đó khác mà không phải Sunoo - "Ý em là gì?"

Sunoo thở dài, mất một giây để bình tĩnh lại. Cậu đã bình tĩnh hơn nhiều so với khi họ mới quay trở lại xe, nhưng Sunghoon vẫn có thể thấy bánh xe đang quay mòng mòng trong đầu anh. Anh ấy không đổ lỗi cho bản thân, nhưng thực tế Sunoo đã suy nghĩ về điều này nhiều hơn cả anh rất nhiều khiến cho Sunghoon cảm thấy lo lắng.

"Chúng ta cần phải thuyết phục Engenes và bất kỳ ai khác có liên quan đến công việc kinh doanh của chúng ta rằng mình đang có quan hệ tình cảm. Jay hyung và Jungwon cư xử như một cặp vợ chồng thì có nghĩa là chúng ta phải vượt qua họ. Em nghĩ, kiểu như là, hôn trước công chúng-"

Sunghoon cảm giác giống như mình đang bị mắc nghẹn vậy.

"-anh và em có thể làm theo cách riêng chúng ta. Giống như là theo một hình thức ít thuận theo mệnh lệnh quản lí đến từ công ti hết mức có thể"

"Sư dụng chiêu trò công khai để trả thù công ti của chúng ta. Lãng mạn thật" - Sunghoon nhăn mặt.

"Vậy anh có cách nào tốt hơn để giải quyết vấn đề này không? Chính anh là người tình nguyện tham gia kế hoạch ngu ngốc này ngay từ đầu mà. Tại sao vậy ạ? Em vẫn thực sự không hiểu được. Nhưng không phải chúng ta nên tận dụng nó sao?"

Những lời nói của Sunoo như lơ lửng giữa không trung, tựa như cậu đang cầu xin Sunghoon hãy đưa ra bất cứ điều gì về vấn đề này vậy. Đó là một câu hỏi công bằng, nhưng cũng là một câu hỏi mà anh chắc chắn không thể trả lời mà không tiết lộ tình cảm to lớn ngu ngốc của mình dành cho Sunoo. Và Sunghoon cũng biết rõ điều đó một cách trung thực, rằng anh chính là một phần lý do khiến họ bị lôi kéo vào mớ hỗn độn hiện tại, bởi vì nếu Sunoo để người quản lí của họ loay hoay lâu hơn một chút mà không đưa ra bất kỳ sự đồng ý nào, thì quản lí có thể đã đồng ý nói chuyện với cấp trên ở công ti một lần nữa.

Nhưng Sunghoon đã thay mặt Jaesuk lên tiếng lúc đó, bởi vì dường như bộ lọc từ não đến miệng của anh gần như không tồn tại mỗi khi nhắc đến Sunoo. Thật khó để hình thành những suy nghĩ vững chắc xung quanh cậu, vì vậy để nói một cách tự nhiên, hoặc duy trì giao tiếp bằng mắt, hoặc bất cứ điều gì đòi hỏi hoạt động như một con người bình thường với Sunoo còn khó hơn nhiều. Anh nghĩ rằng chắc hẳn Sunoo phải sở hữu một sự cuốn hút kì lạ nào đó, thứ mà dường như chỉ ảnh hưởng đến anh và khiến anh luôn ở thế cạnh tranh trong tâm trí. Dường như nếu Sunghoon mất cảnh giác trong một giây, anh có thể sẽ hoàn toàn yêu sa vào tình yêu dành cho cậu một cách sâu đậm hơn nữa.

Cho dù là khi cậu đang ngủ với chiếc khẩu trang trên mặt, hay là khi làm trò hề để giúp tinh thần mọi người phấn chấn trong suốt thời gian luyện tập vũ đạo dài đằng đẵng, thì Sunoo vẫn luôn tỏa ra một sự ấm áp đầy tươi sáng. Và chỉ khi anh không có nó, Sunghoon mới nhận ra thế giới của anh trước kia thật buồn tẻ và lạnh lẽo biết bao. Vì vậy, thành thật mà nói, có một điều mà Sunghoon chẳng cần phải suy nghĩ cũng có thể chắc chắn, rằng nếu Sunoo cuối cùng sẽ thực hiện toàn bộ trò hẹn hò giả này với bất kỳ ai khác, thì Jay có lẽ đã phải can ngăn anh không đấm vào bức tường ở kí túc xá.

Sunghoon biết chính xác lý do tại sao anh tình nguyện tham gia vào chuyện này, và anh cũng biết bây giờ đã quá muộn để có thể rút lui khỏi nó. Nhưng có lẽ anh có thể khiến chuyện này diễn ra một cách nhẹ nhàng và thoải mái hơn cho Sunoo bằng cách chiều lòng cậu.

"Em nói đúng" - Sunghoon cuối cùng cũng đồng tình, anh có thể nhìn thấy sự nhẹ nhõm của Sunoo khi hai bờ vai cậu chùng xuống khi anh nói đồng ý.

Trong cơn hoảng loạn nhất thời, Sunghoon thậm chí còn không nhận ra rằng ngay từ đầu không khí giữa họ đã căng thẳng đến mức nào. Điều đó khiến cho anh cảm thấy tội lỗi một lần nữa, bởi lẽ, trong số những người trong nhóm, Sunoo có lẽ là người ít đối đầu trực diện nhất.Cậu có thừa khả năng tự chăm sóc và bảo vệ bản thân khi cần, nhưng 99 trong số 100 lần, cậu sẽ thà giữ im lặng mà không làm ầm lên (mặc dù Sunghoon cho rằng khi cuộc sống lãng mạn của bạn bị kiểm soát bởi tay sai của công ti có thể tạo ra sự thay đổi lớn).

"Vậy em đang có ý tưởng gì?"

"Chưa có gì cụ thể đâu ạ" - Sunoo chỉ ậm ừ đáp lại. Sau đó, đôi mắt hạt dẻ của Sunoo nheo lại thành một đường rạch, chỉ tay về phía Sunghoon một cách dứt khoát. - "Không có ý xúc phạm gì đâu hyung nhưng anh thật sự cần rèn luyện thêm về kĩ năng diễn xuất của mình"

"Anh diễn xuất đâu có tệ, ý em là gì chứ" - Sunghoon lắp bắp, hai tay khoanh trước ngực tạo tư thế phòng thủ, cứ như thể Sunoo sẽ bắt anh vào tù vậy.

"Ý em là anh rất tệ trong việc giữ bình tĩnh đó. Anh rất dễ bối rối, nếu như em có làm điều gì đó mà chúng ta chưa bàn bạc trước, thì anh cần phải học cách giữ nghiêm mặt"

Rõ ràng là Sunghoon sẽ cảm thấy bối rối rồi, có ai sẽ không cảm thấy như vậy khi họ có một Sunoo cười khúc khích, mềm mại ngã tựa vào bên cạnh người họ chỉ vì cười cậu cười quá nhiều cơ chứ.

"Nếu anh luôn như vậy thì sẽ không có gì lạ cả phải không? Đó chỉ là bản chất tự nhiên mà thôi" - Sunghoon lầm bầm trong một nỗ lực tồi tệ để lấy lại danh tiếng của mình.

"Có thể là đối với khách mời khi anh làm MC tại Music Bank, nhưng em là thành viên cùng nhóm và là "bạn trai" của anh mà! Vì vậy anh nên thoải mái hơn khi ở cạnh em. Ý em là, chúng ta cũng khá thân thiết rồi nên việc đó cũng đâu khó đâu ha? Em nghĩ chúng ta có thể làm được" - Sunoo khẽ nhún vai, lấy ra chiếc điện thoại của mình rồi lướt Twitter.

Sunghoon gật đầu, cổ họng khô khốc khi anh cố gắng nuốt xuống một ngụm nước bọt và rút điện thoại ra khỏi túi để làm điều tương tự, chỉ vì anh không có việc gì đó để làm với tay của mình. Khi Sunghoon bật màn hình lên, có một tin nhắn được gửi đến đang đợi sẵn anh phản hồi.

Jay: Cuộc họp thế nào? Mày nghẻo chưa?

Sunghoon: Tao là một thằng đần. Tao sắp chết rồi

Jay: Nghe giống như một vấn đề không liên quan đến tao

Sunghoon: Thằng tồi


To be continue


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net