3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Thắng Duẫn không đặt ra quá nhiều qui tắc cho nghệ sĩ của mình. Lý Thắng Huân hoàn toàn được tự do cầm tất cả các mạng xã hội của hắn mà không chịu sự chi phối của đoàn đội phía sau. Bởi dưới góc nhìn của Duẫn, anh nghệ sĩ nhà cậu là người có cá tính, có quan điểm, có tiếng nói riêng. Anh ta nghiêm túc với nghề, và có định hướng rõ ràng cho tương lai của mình. Mọi việc mà Thắng Duẫn nhận đều phải có sự đồng ý của Thắng Huân, anh ta không thích bị ép phải làm cái gì.

Nói là không có quy tắc, thế nhưng Thắng Duẫn vẫn có ba yêu cầu nho nhỏ muốn Thắng Huân thực hiện. Cậu là quản lý, cậu vẫn có cái quyền đó chứ.

Thứ nhất, Lý Thắng Huân tuyệt đối không được tắt điện thoại trong mọi trường hợp. Thắng Duẫn không dám đảm bảo mình có thể kiểm soát được mọi hành vi của nghệ sĩ nhà cậu. Lý Thắng Huân trong lúc tắt điện thoại có thể làm gì thì ai mà biết được. Nên Thắng Duẫn phải đảm bảo, cậu sẽ luôn liên lạc được với hắn.

Thứ hai, Lý Thắng Huân không được trực tiếp đôi co với nhà báo. Hắn cư xử khéo, quá khéo, khéo đến nổi đôi khi làm đám phỏng viên mỉa mai hắn phải cứng họng ngay tức thì. Về điểm này, Thắng Duẫn đôi lúc cũng hả dạ lắm. Cái đám ất ơ chẳng biết ở đâu ra, chẳng biết có biết cái gì không mà chỉ việc đeo một cái thẻ lên cổ rồi cho mình cái quyền soi mói cuộc sống của người khác. Tuy nhiên cậu cũng không thể ra mặt ủng hộ hành động của hắn được. Nên là cấm.

Và cuối cùng, là không gây hấn với anti. Đúng rồi đấy, là không gây hấn với anti chứ không phải cấm yêu đương. Lý Thắng Huân sẽ không làm idol mãi, hắn đã quy hoạch hết con đường cho mình rồi. Vì vậy việc cấm yêu đương là chẳng cần thiết. Với lại, Khương Thắng Duẫn không nghĩ cậu có cái quyền đấy. Lý Thắng Huân là nghệ sĩ, nhưng anh ta cũng là con người mà.

" Anh không gây hấn với anti. Anh nói rồi. "

Thắng Huân rời khỏi xe. Hôm nay hắn có buổi họp với tổ sản xuất trước ngày ra mắt bộ phim đầu tay. Thắng Duẫn đưa hắn khẩu trang. Thắng Huân nhận lấy, đeo lên rồi bước vào trong khách sạn.

" Thế anh bảo muốn mời cậu anti kia đến dự họp báo là sao? "

Thắng Huân đau đầu, Khương Thắng Duẫn cứ cằn nhằn mãi về việc này.

" Đấy không phải là hành động gây hấn à? "

" Không, đấy là hành động thể hiện anh muốn yêu đương đấy nhóc ạ. "

Thắng Huân bước chậm lại, hai người đứng chờ thang máy. Thắng Duẫn bùng nổ rồi. Hắn buồn cười gật gù nghe cậu cằn nhằn, cúi người tìm điện thoại trong túi áo.

Em bé Kim Chấn Vũ lại không trả lời tin nhắn rồi.

Thắng Huân nhìn màn hình điện thoại chỉ có mỗi tin nhắn của hắn gửi đi, chẹp miệng.

À, sao hắn biết Kim Chấn Vũ nhỏ tuổi hơn hắn hả? Phần giới thiệu có ghi mà.

Em bé Kim Chấn Vũ chưa mười tám, nhỏ hơn hắn gần năm tuổi.

Thắng Huân bước vào thang máy, mắt vẫn dán vào điện thoại. Thắng Duẫn nhìn hắn, thoáng chốc không biết phải nói gì.

Cửa thang máy bị chặn lại, có tiếng gọi bảo bọn họ chờ. Thắng Duẫn cũng lịch sự đưa tay ra giữ cửa. Có hai người, một nam một nữ bước vào. Cô gái rất xinh, Thắng Duẫn vừa nhìn thấy đã chấm ngay. Cậu lân la nói chuyện có muốn debut không với cô gái. Cô nàng nghe xong chỉ cười rồi lắc đầu, nói một câu cảm ơn rồi từ chối. Cậu trai bên cạnh đeo khẩu trang kín mít, chỉ để lộ ra đôi mắt. Nhưng nó cũng là một đôi mắt rất đẹp.

Thắng Huân từ lúc thấy có người bước vào thì chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi. Hắn còn đang bận nhắn tin với em bé. Được rồi, là đơn phương làm phiền em bé.

Ting...

Có tiếng chuông điện thoại vang lên một. Thắng Huân nhìn tin nhắn vừa được mình gửi được gửi đi, hơi hoang mang.

Chắc là trùng hợp.

Thắng Huân gửi thêm vài tin nhắn, chuông điện thoại vẫn vang lên liên tục. Hắn ngước mắt, thấy cậu trai kia lôi điện thoại ra. Hắn không thấy biểu cảm của cậu, nhưng màn hình điện thoại thì đập vào mắt hắn.

Hắn không cố tình nhìn trộm nhé, chỉ là hắn cao hơn cậu ta thôi.

Thắng Huân nghe thấy cô gái kia hỏi ai đấy, cậu trai chỉ bảo là tin nhắn rác thôi. Thắng Huân buồn cười.

À đúng em bé đây rồi, đúng cái giọng điệu này rồi.

Thắng Huân từ trên cao nhìn xuống, âm thầm quan sát cậu.

Tóc của em bé trông có vẻ mềm, sờ chắc là thích nhỉ?

Người em bé có vẻ nhỏ, ôm chắc cũng thích nhỉ?

Nhưng Thắng Huân chưa kịp tơ tưởng đến người ta lâu thì thang máy đã mở. Em bé cùng cô gái kia bước ra. Trước khi hai người biến mất hẳn, Thắng Huân loáng thoáng nghe được cái tên Mino được hai người họ nhắc đến.

Mino, Thắng Huân nghĩ ngợi một chút, Tống Mẫn Hạo?

" Tống Mẫn Hạo cũng đang ở đây à? "

" Dạ? "

Thắng Duẫn im lặng một chút, " Hình như cậu ta có lịch phỏng vấn, cũng ở đây thì phải. "

Thắng Huân gật đầu, " Đánh tiếng với quản lý của cậu ta chút nhé? "

" Anh có việc gì ạ? "

" Hỏi chút việc ấy mà. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net