Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại quá trình quay phim đã chính thức đi vào thời kì bận rộn, bên cạnh đó về phía công ty cũng đang sắp xếp khá nhiều sự kiện quảng bá cho Doãn Khởi và Trịnh Hạo Thạc. Hầu như ngày nào lịch trình của hai người cũng kín mít từ sáng đến tận tối. Doãn Khởi không còn tiếp tục làm việc ở Blue Moon nữa, đây là Phác Chí Mẫn khuyên cậu nên nghỉ để tập trung vào bộ phim, nếu sau này còn có thể thì lâu lâu Doãn Khởi cũng có thể đến làm một hai tiếng cho vui.

Tuy lịch trình khá tương đồng nhau, nhưng cũng có những ngày Doãn Khởi và Trịnh Hạo Thạc phải quay riêng lẻ, chẳng hạn như hôm nay.

Doãn Khởi từ sáng sớm đã đến phim trường, tuy cậu vẫn còn chưa quen thuộc lắm vời thời gian đi quay phim bất ổn như vậy, nhưng khi đến nơi nhìn thấy toàn bộ mọi người trong đoàn đều đã tới đầy đủ và ai nấy đều đang tất bật chuẩn bị mọi thứ thì Doãn Khởi liền cố lấy lại tỉnh táo để bắt đầu hoà vào nhịp làm việc với mọi người.

Những cảnh quay ngày hôm nay đều tại thời điểm Văn Hạ trước khi gặp Đường Minh Vũ, Doãn Khởi cả ngày bị xoay tới xoay lui đến chóng mặt, phải quay cảnh bị rượt đuổi vì thiếu nợ, bị đánh, đánh xong ở nơi này lại đến bị đánh ở nơi khác, cả ngày đều phải mang cái lớp hoá trang máu me bầm dập dày cộm kia.

"Cho anh này. "
Một chiếc khăn nhỏ và một chai nước ướp lạnh bỗng từ đâu xuất hiện trước mặt cậu, kèm theo đó là giọng nói ấm áp vẫn còn lẫn sự non nớt của thiếu niên  vang lên ở trên đỉnh đầu Doãn Khởi.

"Ơ ? Sao em lại tới đây ?"
Doãn Khởi ngạc nhiên mở to mắt nhìn người con trai cao lớn đang đứng đối diện mình, đợi đến khi Trịnh Hạo Thạc lắc lắc chai nước trước mắt cậu một lần nữa, Doãn Khởi mới giật mình cầm lấy.

"Em ở nhà chán quá, không có gì làm nên đến đây chơi thôi. "
Trịnh Hạo Thạc nói một cách vô cùng điềm tĩnh giống như phim trường ở gần ngay sân nhà hắn vậy.

Trên thực tế, nơi này là ngoại ô thành phố, từ nhà hắn đi đến cũng phải hơn ba tiếng lái xe.

Doãn Khởi nghi hoặc nhìn Trịnh Hạo Thạc, cậu đương nhiên biết khoảng cách để đến đây rất xa nhưng sau một hồi nhìn biểu hiện không có chút mệt mỏi nào của hắn, Doãn Khởi cũng thôi không muốn hỏi thêm gì nữa.

Trịnh Hạo Thạc đương nhiên đem hết biểu cảm biến hoá của Doãn Khởi thu hết vào trong mắt, híp mắt cười nhìn cậu.
"Anh có biết nãy giờ mặt anh rất buồn cười không ? Muốn nói cái gì thì cứ nói đi, sao lại đắn đo nhiều thế làm gì ?"

"Ừm vậy anh nói ra cũng được. Em làm sao lại đến đây được ?"

"Là anh Chí Mẫn chở em tới, anh ấy nói muốn tới đây xem xét tình hình một chút. "
Trịnh Hạo Thạc nói xong thì chỉ tay về hướng có Phác Chí Mẫn và Kim Tại Hưởng đang đứng, Doãn Khởi cũng nhìn theo bàn tay hắn.

"Mẹ tớ bảo tớ đưa cái này cho cậu, là canh hầm đó, mau mau uống đi."
Phác Chí Mẫn tay đang cầm một cái bình cách thủy đưa đến cho Kim Tại Hưởng.

"Bảo bác gái là tớ cảm ơn, nhưng mà tớ không uống đâu."
Kim Tại Hưởng vẫn chăm chăm nhìn vào kịch bản trên tay, hoàn toàn không ngẩng đầu lên.

"Mau uống đi, nếu tớ mà mang bình còn nguyên về thì sẽ bị mẹ mắng chắc luôn."
Phác Chí Mẫn vẫn như vậy kiên trì đẩy cái bình đến cho Kim Tại Hưởng.

"Cậu cũng biết là tớ không thích uống mấy cái này mà. "
Kim Tại Hưởng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhưng và vẫn lắc đầu nguầy nguậy từ chối uống.

"Cái thằng nhóc này, có phải gần đây tớ dễ dãi với cậu quá nên hiện tại liền không nghe lời tớ nữa đúng không ? Hôm qua kêu đi ngủ thì không chịu nghe, vẫn thức đêm xem kịch bản, hôm nay đi quay sớm thì không chịu lo ăn sáng, để đến trưa mới ăn vài miếng bánh mì. Cậu có phải là đang muốn làm việc đến khi ngất xỉu luôn đúng không ?"
Phác Chí Mẫn vừa lớn tiếng càm ràm. vừa trợn to mắt nhìn Kim Tại Hưởng, nhưng tay lại vẫn bận bịu đem rót canh từ trong bình giữ nhiệt ra.
"Mau uống, nhanh !"

"Đây, tớ uống là được chứ gì. Hôm nay cậu sao thế, tự nhiên lại nổi cáu với tớ ?"

"Tớ mà không nổi giận thì chắc ngày mai cậu sẽ đổ bệnh nằm liệt giường cho coi."

Kim Tại Hưởng cầm lấy chén canh uống uống, canh xương hầm với bí đỏ thơm phức vẫn còn nóng hổi nhưng mùi vị so với trước đây hắn đã uống qua một lần thì không tương đồng lắm.
"Mẫn, cậu có chắc đây là mẹ cậu hầm không ? Sao lại khó uống như vậy ?

"Cái gì mà khó uống ! Tớ nhớ đã làm đúng theo công thức của mẹ mà."
Phác Chí Mẫn dành lại cái chén trên tay của Kim Tại Hưởng, tự mình nếm luôn số canh còn thừa lại trong chén.

"Tớ biết ngay là cậu làm mà. Mẫn, tớ biết cậu lo lắng cho tớ, nhưng tớ đã lớn rồi, có thể tự lo cho bản thân được rồi, cậu cũng bận rộn công việc riêng mà đúng không, vì vậy nên đừng để tớ chi phối quá nhiều thời gian của cậu, như thế tớ sẽ cảm thấy áy náy đó."
Kim Tại Hưởng nhìn Phác Chí Mẫn, trong mắt không rõ là ý vị gì.

Hai người quen nhau từ hồi cao trung, lúc đó Phác Chí Mẫn vẫn còn là một thằng nhóc mập mạp, cận thị, suốt ngày chỉ biết có học hành, chỗ duy nhất thường hay lui tới cũng chỉ có thư viện, luôn luôn bị mấy thằng nhóc cao lớn hơn bắt nạt. Kim Tại Hưởng học chung lớp với Phác Chí Mẫn, nhưng một người ngồi bàn cuối, một người ngồi bàn đầu nên hầu như không bao giờ nói chuyện, Kim Tại Hưởng cũng thuộc dạng không ham học gì lắm nên suốt ngày lên lớp chỉ có ngủ, hoàn toàn không quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh. Mọi thứ bắt đầu thay đổi sau một lần Kim Tại Hưởng cứu Phác Chí Mẫn khỏi đám bắt nạt, từ đó hai người mới biết đến sự tồn tại của nhau. Nhưng chỉ sau khi Kim Tại Hưởng cứu Phác Chí Mẫn thêm ba bốn lần nữa, hai người mới chính thức trở thành bạn, với lí do Kim Tại Hưởng không an tâm để cho Phác Chí Mẫn ở một mình, Phác Chí Mẫn lại chẳng dám đi đâu nếu thiếu Kim Tại Hưởng.

"Nhưng mà tớ chăm sóc cho cậu như vậy đã thành thói quen rồi, làm sao mà bỏ được."
Phác Chí Mẫn bỗng nhiên sụ mặt xuống, hai người từ khi lên đại học đã ở chung một phòng kí túc xá, từ đó mọi việc từ ăn uống, giặt giũ, sinh hoạt của Kim Tại Hưởng đều một tay Phác Chí Mẫn lo liệu, ngay cả Kim Tại Hưởng dùng kem đánh răng cũng là Phác Chí Mẫn mua cho, bây giờ Kim Tại Hưởng bỗng nhiên yêu cầu Phác Chí Mẫn dừng làm tất cả các việc đó lại, Phác Chí Mẫn không cảm thấy ổn chút nào.

"Vậy đến lúc một trong hai chúng ta có bạn gái thì phải làm thế nào ? Cô ấy sẽ ghen khi thấy tớ và cậu lúc nào cũng dính với nhau đó."
Kim Tại Hưởng cười cười, nói như nửa đùa nửa thật.

Phác Chí Mẫn nghe xong, thật lâu cũng không thấy trả lời lại Kim Tại Hưởng.

"Mẫn, cậu sao thế ?"
Kim Tại Hưởng đặt tay lên vai Phác Chí Mẫn lay lay.

"Không sao. Tớ để canh ở đây, nếu cậu không thích thì có thể không uống. Tớ không muốn ép cậu nữa."
Phác Chí Mẫn nói xong liền quay đầu rời đi.

'Anh Khởi, nếu em cũng đối xử tốt với anh như anh Chí Mẫn đối xử với đạo diễn, anh nói xem, anh sẽ nhận ra hay sẽ hành động giống như đạo diễn mà một ngày nào đó đẩy em ra xa khỏi anh ?'
Câu hỏi này chỉ là suy nghĩ trong đầu của Trịnh Hạo Thạc thôi, hắn không muốn hỏi thẳng Doãn Khởi, hắn muốn từ từ cho hai người thời gian để rồi đến một ngày hắn sẽ có một đáp án thực tế nhất từ chính bản thân cậu.

"Anh Chí Mẫn. "
Doãn Khởi vừa thấy Phác Chí Mẫn đi lại đây liền vội vàng chào anh một câu.

"Chào em. Hạo Thạc em muốn ở lại đây rồi về với Doãn Khởi hay bây giờ đi về với anh ?"
Phác Chí Mẫn trong giọng nói và ánh mắt không giấu nổi vẻ buồn bả.

"Em sẽ về sau, anh nhớ lái xe cẩn thận."
Trịnh Hạo Thạc mỉm cười với Phác Chí Mẫn một cái, nhưng không nhận lại được nụ cười đáp lại.

Phác Chí Mẫn dáng vẻ vội vàng nhưng lại thất thần đi ra xe, một mình cô đơn đi về.

Buổi quay sau khi mọi người đều đã nghỉ ngơi xong liền lại được tiếp tục.

Văn Hạ đang trên đường trở về nhà sau ca làm việc cuối cùng của mình, thời gian hiện tại cũng đã hơn nửa đêm, Văn Hạ mỗi ngày đều làm việc từ năm giờ sáng đến quá mười hai giờ, gần như ngày nào cậu cũng chỉ ngủ chưa đến bốn tiếng đồng hồ.

Văn Hạ vừa đi vừa ho, cổ họng cậu bây giờ đang vô cùng khô khốc, vô cùng khó chịu, chắc là do thời tiết đang vào kì chuyển mùa, nắng mưa thất thường, hôm qua cậu còn dính phải một cơn mưa rào lúc đi làm về. Văn Hạ bước đi loạng choạng, đầu cậu đau như bị búa bổ, con đường trước mặt cũng bỗng nhiên trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo.

Văn Hạ đang đi thì có cái gì đó đụng vào vai cậu, hình như là một người thanh niên đi cùng với một nhóm người nữa, tuy Văn Hạ không có lỗi nhưng cậu biết cái xã hội này đủ nhiều để tự động cúi đầu xin lỗi. Nhưng mà hình như người vừa đụng cậu không có thiện chí để nhận lời xin lỗi này, hay nói cách khác chính là hắn ta đang muốn kiếm chuyện với Văn Hạ.

"Mày nói cái gì ? Tao nghe không rõ, nói lại nghe xem."
Hắn ta nắm chặt lấy vai cậu, đẩy Văn Hạ ra đằng sau, muốn thấy rõ mặt của cậu.

"Xin lỗi."
Văn Hạ hít sâu một hơi, cố hết sức để nói to nhất có thể.

"Hả ? Gì ? Tao vẫn chưa nghe rõ."
Hắn ta đưa mặt lại gần cậu, ghé lỗ tai sát đến miệng cậu.

Văn Hạ có thể ngửi thấy được mùi rụơu nồng nặc từ người hắn, khó chịu đến mức cậu phải nín thở để ngăn mình không nôn ra.

"Này, từ nãy là câm, bây giờ chuyên sang cả điếc luôn hả, đúng là tội nghiệp quá mà."
Hắn ta nắm cằm cậu đưa lên cao, một vài người trong băng nhóm của hắn bắt đầu khúc khích cười, giống như đang cổ vũ cho hắn ta giở thói côn đồ.

"Xin lỗi."
Văn Hạ nén lại cơn đau rát giống như gần muốn xuất huyết từ trong cổ họng mình, cố hết sức nói lại một lần nữa thật lớn.

"À, thì ra là mày không câm cũng không điếc, vậy là từ nãy đến giờ mày đang giả bộ để giỡn mặt với tao đúng không ?"
Hắn ta cố ý siết cằm cậu càng mạnh.

Văn Hạ đau đến nhăn hết mặt mày, nước mắt cũng vì như vậy mà không kiềm được phủ kín chân mi của cậu.
"Không có, tôi đã nói xin lỗi anh ba lần rồi."

"Bây giờ mày lại còn trả treo với tao à."
Hắn ta trợn mày, ánh mắt mở to, thật hung tợn nhìn cậu.

"Muốn đánh thì liền đánh đi, còn đôi co nhiều thế làm gì."
Đây là một tên trong băng đản của hắn lên tiếng.

Vừa nghe lời này xong, hắn ta liền như lên cơn điên, quăng mạnh người Văn Hạ xuống đất, nhưng ...

"Anh Khởi !"

"Doãn Khởi !"

"Mau gọi cấp cứu, mau gọi cấp cứu, nhanh lên !"

"Anh Khởi, anh có nghe lời em nói không ? Có đau lắm không ? Anh có nhìn thấy em không ? Anh cố chờ một chút xe cấp cứu gần tới đây rồi. "

"Ở đây ! Người ở đây !"

Đây là tất cả những gì Doãn Khởi nghe được trước khi toàn bộ khung cảnh trong mắt cậu đều chuyển thành một màu đen.

Khi Doãn Khởi mở mắt ra lần nữa thì thấy bản thân đang nằm ở bệnh viện, hình như là trong phòng hồi sức sau cấp cứu.

"Anh Khởi, anh tỉnh rồi !"
Trịnh Hạo Thạc vẫn luôn luôn ngồi bên cạnh giường của Doãn Khởi từ lúc cậu được bác sĩ băng bó vết thương xong nên đương nhiên mọi chuyển động dù là nhỏ nhất của Doãn Khởi đều được hắn thu vào trong mắt.

Mọi người nghe xong lời hắn nói cũng bắt đầu vội vàng chạy lại bên giường của cậu.

"Em thấy sao rồi, có còn đau đầu nhiều lắm không ?"
Đây là Kim Tại Hưởng hỏi cậu.

"Dạ không, chỉ có đau một chút thôi."
Doãn Khởi đưa tay lên sờ trán của mình, đúng thật là đầu cậu đang được một lớp băng gạc quấn quanh, nhưng Doãn Khởi không thấy đau quá nhiều, chỉ giống như cơn đau đầu lúc bị sốt nhẹ thôi.

"Ừm, vậy là mọi người an tâm rồi, bây giờ em phải cố nghỉ ngơi đi cho mau khoẻ lại."
Nói xong, Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu sau đó quay đầu muốn rời đi.

"Đạo diễn, vậy còn việc quay phim thì phải làm sao ạ ? "

"Đừng lo, đợi em phục hồi rồi anh sẽ báo lịch lại với quản lí của em."
Kim Tại Hưởng cười cười với cậu, tuy Doãn Khởi là diễn viên chính, đóng vai trò rất lớn trong phim, nhưng mà hiện tại cơ thể của cậu gặp chấn thương đương nhiên là phải được nghỉ ngơi, còn về các cảnh quay anh có thể dồn các cảnh phụ không có sự xuất hiện của Doãn Khởi lên trước.

Mọi người trong đoàn sau khi đều đã biết được Doãn Khởi không bị thương quá nặng thì cũng bắt đầu dần dần đi về, dù sao thời gian hiện tại cũng đã hơn nửa đêm.

"Sao em còn chưa về ?"
Doãn Khởi thấy Trịnh Hạo Thạc đang ngồi ung dung chuẩn bị cháo cho mình thì không nhịn được tò mò hỏi.

"Không phải là anh Chí Mẫn trước khi đi đã bảo em phải về với anh rồi sao. Anh Chí Mẫn đã phó thác em cho anh rồi nên anh đi đâu em phải ở đấy."
Trịnh Hạo Thạc đổ cháo của Doãn Khởi vừa được một nhân viên trong đoàn mua mang đến vào tô, cháo vẫn còn nóng hổi bốc khói nghi ngút trên tay hắn, Trịnh Hạo Thạc cẩn thận bưng mang đến bên giường của Doãn Khởi.

"Hả ? Gì chứ ?"
Doãn Khởi hơi hơi mở to mắt nghi hoặc, cậu biết hắn chắc chắn là đang nói đùa thôi nhưng mà nét mặt Trịnh Hạo Thạc mỗi lần nói đùa đều rất nghiêm túc, làm Doãn Khởi lúc nào cũng bị bối rối.

"Em giỡn chút thôi mà, em ở đây là để chăm sóc cho anh, em không an tâm để anh lại một mình đâu. "
Trịnh Hạo Thạc chỉnh lại giường cho Doãn Khởi, nâng cậu dậy sau đó lấy gối để dưới lưng của Doãn Khởi để cậu ngồi không bị mỏi.

"Em hình như rất quen với việc chăm sóc người bị bệnh hả ?"
Doãn Khởi nhìn động tác thuần thục của hắn cũng hơi hơi cảm thấy bất ngờ.

"Trước đây em đã từng chăm sóc cho chị em. "
Trịnh Hạo Thạc cầm tô cháo lên bắt đầu múc lấy một muỗng đưa lên miệng thổi.

"Để anh tự ăn là được rồi, dù sao tay anh cũng không có đau. "
Doãn Khởi thấy ngại khi được Trịnh Hạo Thạc chăm sóc ân cần đến như vậy, tuy thật tâm cậu cũng có một chút tận hưởng sự chăm sóc từ hắn, nhưng cậu vẫn là không muốn làm phiền Trịnh Hạo Thạc.

"Anh tự ăn từ nhỏ đến giờ rồi, lâu lâu mới được làm người bệnh một lần, phải lo tận hưởng hết đi. "
Trịnh Hạo Thạc thổi xong liền đưa muỗng cháo đến bên miệng của Doãn Khởi, cậu cũng rất ngoan ngoãn há miệng ra ăn vào.

Nhiệt độ rất vừa, không quá nóng không quá nguội, đúng là về vẻ bên ngoài Trịnh Hạo Thạc trông rất giống công tử bột con nhà giàu, nhưng mà kĩ năng chăm sóc người bệnh thành thục như thế này không phải là chỉ ngày một ngày hai mà luyện thành.

"Thạc, tại sao đầu anh lại bị thương vậy ?"
Doãn Khởi nuốt xong liền hé miệng ra hỏi hắn.

Trịnh Hạo Thạc vừa tiếp tục đút cháo cho Doãn Khởi vừa trả lời cậu.
"Em cũng không rõ lắm, hình như là anh bị ngã vào đạo cụ là mấy tấm gỗ được dựng bên đường. "

"À đúng rồi, anh nhớ là anh đã bị trượt chân, bởi vì đường trơn quá. "
Buổi quay được ghi hình tại một khu vực gần chợ nên dưới nền đất có rất nhiều nước đọng lại, trước khi quay Doãn Khởi cũng không có tập trước ở chỗ đó nên cậu đã không cẩn thận đạp chân lên vũng nước vô cùng trơn trượt.

"Hầy, chắc sau này mỗi lần anh quay thì em phải khảo sát địa hình trước dùm anh thôi, người gì đâu mà hậu đậu quá. "
Trịnh Hạo Thạc bỉu môi, lắc lắc đầu.

"Anh không có hậu đậu, là do đường thật sự trơn mà. "
Doãn Khởi bỉu môi trả lại hắn, cậu trước giờ đều chưa làm hỏng cái gì cũng không bao giờ làm bị thương chính mình, chỉ có duy nhất một lần này thôi.

"Hay là vì do có em theo dõi nên anh cảm thấy hồi hộp ? "
Trịnh Hạo Thạc bộ dạng thật nghiêm túc khiến cho Doãn Khởi ngượng đến mức không dám nhìn lại.

"Không có, hai chúng ta đã quay với nhau nhiều cảnh lắm rồi, anh có gì mà phải hồi hộp chứ. "
Lúc đó đúng là không có hồi hộp, nhưng bây giờ thì có rồi.

"Cũng đúng a, chúng ta đã từng ôm nhau, hôn nhau, thậm chí là nằm cùng một giường nữa nên chẳng còn gì gọi là khoảng cách hết, đúng không ? "
Trịnh Hạo Thạc rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh nói.

Nhưng Doãn Khởi thì đã bị hắn chọc cho đỏ hết cả mặt lên.
"Anh không thèm nói chuyện với em nữa. "

"Không nói cũng được, chỉ cần há miệng ra ăn hết cháo là tốt rồi. "
Trịnh Hạo Thạc vẫn tiếp tục đút cho Doãn Khởi, cháo trong tô nhanh như vậy đã vơi đi hơn một nửa.

"Hừm, hôm nay buổi chiều thì tốt với anh, buổi tối lại chọc anh, em đúng là đồ hai mặt. "
Doãn Khởi khoanh lại hai tay, nhăn mũi nhìn hắn.

"Tại vì anh đáng yêu nên mới chọc anh đó, dù sao em cũng biết là anh sẽ không giận được em đâu. "

"Tại sao lại không, anh đang giận đây này, giận lắm đó. "

"Tại vì em là em trai của anh, không phải hôm họp báo anh đã nói vậy sao. "

"Anh cũng có thể giận em trai của anh mà, vậy giờ anh sẽ giận em. "
Doãn Khởi quay đầu đi tỏ vẻ là mình đang thật sự rất bực bội.

Nhưng hành động phản kháng này của cậu lọt vào trong mắt Trịnh Hạo Thạc lại bằng một cách nào đó trở thành giận lẫy trẻ con.
"Vậy có người nào anh không thể giận không ?"

"Cũng có, là ba và mẹ anh. "

"Vậy còn người yêu thì sao ? Nếu anh có người yêu thì anh có giận người ấy không ? "

"Ừm, anh chưa từng có người yêu nên anh không biết, nhưng nếu có thì anh nghĩ anh sẽ không giận đâu, tại vì anh thật sự yêu người đó mà. "
Doãn Khởi trả lời một cách rất tự nhiên quên đi luôn mình là đang giận dỗi với Trịnh Hạo Thạc.

"Vậy sao, em cũng sẽ như vậy, nếu em được ở bên cạnh người em yêu, em sẽ luôn luôn chăm sóc, nuông chiều, yêu thương người ấy, không bao giờ giận người ấy, không bao giờ làm người ấy phải buồn lòng. "
Trịnh Hạo Thạc vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Doãn Khởi, con ngươi đen láy sâu thăm thẳm như muốn thu hút tất cả sự chú ý của cậu.

"Ừm, vậy anh nghĩ ai được em yêu thì sẽ may mắn lắm đó. "
Doãn Khởi làm bộ nhìn đi chỗ khác tránh đi ánh mắt thẳng tắp kia của Trịnh Hạo Thạc.

"Có nhiều người may mắn nhưng người ta không hề muốn nhận ra. "
Trịnh Hạo Thạc tự cười cười một mình, hạ giọng tự nói cho bản thân nghe.

"Hả ? "

"Không có gì. Anh ăn hết cháo rồi này, giỏi ghê. Anh đợi em ở đây một chút, em đi dọn dẹp rồi sẽ quay lại gọt táo cho anh ăn. "
Trịnh Hạo Thạc cầm cái tô đi ra ngoài, một chút sau liền quay trở lại.

Doãn Khởi ăn táo Trịnh Hạo Thạc gọt xong thì liền chống đỡ mệt mỏi không nổi mà vừa nằm xuống liền thiếp đi.

Trịnh Hạo Thạc cũng đi đến phòng y tá mượn thêm một bộ chăn gối nữa xong liền tại chiếc giường bên cạnh Doãn Khởi đặt lưng xuống. Nhưng hắn chưa ngủ liền, Trịnh Hạo Thạc ngắm góc mặt nghiêng của Doãn Khởi được ánh trăng màu bạc bình yên chiếu rọi, cho đến khi mọi suy nghĩ trong đầu hắn đều vì cơ thể đã trải qua một ngày thật dài mà ngưng trệ thì mới vô thức nhắm lại hai mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net