Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Phác Chí Mẫn nghe tin Doãn Khởi bị thương liền lật đật chạy đến bệnh viện thăm cậu, anh còn dẫn thêm Kim Thạc Trấn nữa.

"Anh đem cho em bánh chocolate mà em thích nhất đây, ăn xong rồi phải mau chóng khỏe lại đó. "
Kim Thạc Trấn ngồi một bên giường của Doãn Khởi, anh lấy từ trong hộp ra một ổ bánh vừa mới được nướng xong còn đang tỏa ra một mùa hương vô cùng hấp dẫn.

Bởi vì cả bốn người ở trong phòng đều chưa ăn sáng nên ổ bánh đó được chia thành bốn phần, mọi người cùng nhau vừa ăn vừa trò chuyện.

"Anh không ngờ em lại hậu đậu như vậy đó, trước giờ anh cứ thấy em làm cái gì cũng nhìn trước ngó sau còn hơn ông cụ non nữa. "
Phác Chí Mẫn cười cười chọc cậu, anh còn nhớ lúc Doãn Khởi đang học việc ở Blue Moon, cậu luôn luôn là dùng bộ mặt nghiêm chỉnh nhất thế giới để học thế mà hôm qua lại trượt chân ngã nặng đến mức phải băng bó cả đầu.

"Hôm qua Hạo Thạc đã chọc em câu này rồi, có phải hai người đang thông đồng với nhau đúng không ? "
Doãn Khởi híp mắt nghi ngờ nhìn Phác Chí Mẫn.

"Vậy sao ? Ha ha. Anh nghĩ là do anh với Hạo Thạc tâm linh tương thông đó. "
Phác Chí Mẫn cười lớn đập tay với Trịnh Hạo Thạc, hắn cùng hùa theo anh nói Doãn Khởi là người hậu đậu nhất thế giới.

Kim Thạc Trấn thấy một màn như vậy thì liên tục phản bác lại hai người kia muốn bênh vực Doãn Khởi.
"Hai người rốt cuộc là có lương tâm không vậy ? Tới để thăm bệnh chứ có phải là đến chọc em ấy đâu. Xem xem, Doãn Khởi mà khóc là hai người chết với tôi. "
Anh còn tới ôm ôm vai của Doãn Khởi, vỗ vỗ như muốn an ủi cậu. Doãn Khởi tinh thần vui vẻ cũng diễn theo anh bắt đầu nhăn mặt lại giả vờ đang khóc.

Phòng bệnh trở nên vô cùng ồn ào, náo nhiệt đầy tiếng nói chuyện cùng vui đùa.

Bỗng nhiên cửa phòng được đẩy ra, Kim Nam Tuấn thân hình cao ngất cầm theo hai cái túi to bự vô cùng bình tĩnh đi vào phòng.

Trịnh Hạo Thạc, Doãn Khởi cùng Phác Chí Mẫn đã quen với sự xuất hiện người không biết quỷ không hay này của Kim Nam Tuấn rồi nên chỉ hơi giật mình một chút xong liền quay lại tiếp tục chọc ghẹo nhau, chỉ có Kim Thạc Trấn vừa nhìn thấy mặt của Kim Nam Tuấn đã ngay lập tức không cười được nữa.

Kim Nam Tuấn mang trái cây, đồ ăn vặt, nước uống cùng một số đồ linh tinh nữa đến, Trịnh Hạo Thạc được phân phó đi rửa cùng gọt trái cây còn Kim Nam Tuấn vẫn ở lại trong phòng để xem xét tình hình của Doãn Khởi rồi báo lại cho phía công ty quản lý.

Kim Nam Tuấn ung dung đi đến bên giường cậu nơi có Kim Thạc Trấn và Phác Chí Mẫn đang ngồi, anh hỏi cậu vài câu về sức khỏe hiện tại xong rồi liền chuyển sang hỏi cậu muốn ăn hay muốn uống thứ gì đó cụ thể không, Doãn Khởi trước nay chưa từng kén chọn nên kêu Kim Nam Tuấn đem đến cái gì cũng tốt cả.

"Doãn Khởi, Chí Mẫn chắc anh phải về trước đây, anh có việc ở trường cần lo. "
Kim Thạc Trấn cười cười nói với hai người, Kim Thạc Trấn đang học liên thông lên thạc sĩ nên bận rộn là chuyện đương nhiên, Phác Chí Mẫn và Doãn Khởi đều biết nên không cản anh rời khỏi.

"Vậy nói tạm biệt với Hạo Thạc dùm anh nha. Nếu em xuất viện rồi có thời gian rãnh thì nhớ đến Blue Moon, anh sẽ làm bánh ngon cho ăn. "
Kim Thạc Trấn nói xong liền vẫy tay rồi rời đi.

Không lâu sau Trịnh Hạo Thạc cũng quay về phòng, mang theo một rổ đầy trái cây vừa được rửa sạch sẽ xong.
"Ơ, anh Thạc Trấn đi đâu rồi ? "

"Anh ấy có việc ở trường đại học nên đi rồi. "

"Vậy còn quản lý Kim đâu ? "

"Hả ? Anh ấy vừa mới ở ngay kia mà. "
Phác Chí Mẫn chỉ qua chỗ ghế trong góc phòng mà từ lúc Kim Nam Tuấn tới đây vẫn luôn ngồi, nhưng đồ đạc thì vẫn còn nguyên đó chỉ có người là biến đi đâu mất rồi thôi.

"Chắc anh ấy cũng bận cái gì đó thôi. "
Doãn Khởi thấy hai người kia đang ngây ra thì mới nói, Kim Nam Tuấn trước giờ vẫn như vậy rất ít nói, hầu như nếu không hỏi đến anh thì anh sẽ không tự động nói chuyện trước, vả lại Kim Nam Tuấn còn vô cùng bận rộn việc quản lý và sắp xếp lịch trình cho Doãn Khởi với Trịnh Hạo Thạc nên không có thời gian ở tại một chỗ quá lâu cũng xem như khá hợp lí.

Ba người cũng không vì sự rời đi của hai người kia mà im lặng được quá lâu, sau một lúc thì liền tiếp tục xúm lại cười vui, đùa giỡn nhau.

Đến gần trưa, Trịnh Hạo Thạc nhờ Phác Chí Mẫn chở mình về nhà để tắm rửa thay đồ, hắn đã gần hai ngày nay không tắm rồi, người cũng gần bốc mùi chua đến nơi rồi.

Khi Trịnh Hạo Thạc quay lại thì hắn có đem theo hai phần cơm trưa cùng một cái ba lô thật to đựng toàn sách ôn tập trong đó, kì thi sát hạch của các trường trung học công lập trong tuần sau sẽ diễn ra cho nên hiện tại mỗi giây phút đối với Trịnh Hạo Thạc đều rất quý giá.

Doãn Khởi nhìn thấy Trịnh Hạo Thạc im lặng ngồi một bên học bài thì tò mò tiến lại gần, cậu thấy hắn hình như đang tập giải đề thi, trùng hợp là đề hắn đang giải chính là đề năm của cậu, Doãn Khởi vẫn còn nhớ mang máng các câu trả lời trong đó nên muốn giúp đỡ Trịnh Hạo Thạc một chút.
"Câu này nếu em lấy công thức đối lập lại thì sẽ giải nhanh hơn đó. "
Doãn Khởi chỉ tay vào một cái công thức mà Trịnh Hạo Thạc vừa mới ghi vào giấy nháp.

"Cảm ơn anh. "
Trịnh Hạo Thạc nghe theo lời Doãn Khởi, hắn rất nhanh liền đã tính ra được đáp án, để thi vài năm gần đây đều là câu hỏi trắc nghiệm nên thời gian giải bài nếu càng ngắn thì sẽ càng tốt.

"À đúng rồi, em định thi vào trường nào vậy ?"
Doãn Khởi cảm thấy năng lực của Trịnh Hạo Thạc rất cao, cậu nghĩ nếu hắn thật sự muốn thi rất có thể sẽ đậu vào được những trường trọng yếu của thành phố.

"Em cũng không biết, đậu vào được đâu thì đậu thôi. "
Trịnh Hạo Thạc muốn giữ bí mật là mình sẽ thi vào Hoa Hạ với Doãn Khởi, hắn muốn xem biểu cảm vào ngày khai giảng năm học mới Doãn Khởi sẽ bất ngờ đến thế nào khi thấy mình.

"Nhưng mà hạn định đăng kí nguyện vọng đã đến rồi mà, chẳng lẽ em không có đăng kí sao ? "
Doãn Khởi mới thi vừa thi xong năm ngoái cho nên vẫn còn nhớ rõ ngày tháng trong lịch thi lắm.

"Em có đăng kí rồi, nhưng mà quên mất rồi. "
Trịnh Hạo Thạc không tìm được cớ nữa nên đành bịa ra cái điều vô cùng ngốc nghếch này.

"Vậy sao, nhưng mà em cứ yên tâm, nếu em đậu vào trường nào thì sẽ có giấy thông báo gửi về, cho dù có quên cũng không sao đâu. "
Doãn Khởi không biết bằng một cách kì diệu nào đó mà tin lời hắn, cậu còn khẽ vỗ vỗ vai hắn ra vẻ an ủi nữa.

"Anh mà cứ như thế này trước sau gì cũng bị bắt đi qua tận biên giới cho xem. "
Trịnh Hạo Thạc cười cười bắt lấy cái tay đang ở trên vai mình của Doãn Khởi, kéo cậu qua đứng đối diện mình.

"Hả ? Ai mà bắt anh thì sẽ bị đi tù đó. "
Doãn Khởi không hiểu lắm nhăn nhăn mặt.

"Vậy nếu em tình nguyện đi tù anh có cho em bắt đi không ?"
Trịnh Hạo Thạc nhìn biểu cảm ngốc ngốc của Doãn Khởi càng lúc càng muốn chọc cậu.

"Cái gì ? Em muốn đi tù làm cái gì ? Trong đó không vui đâu, với cả anh gầy như thế này bán giá không cao được đâu. "
Doãn Khởi tuy vẫn mờ mịt về chủ đề hai người đang nói đến nhưng cậu không muốn cứ bị Trịnh Hạo Thạc đùa giỡn, nên cố hết sức vận dụng tối đa cái gọi là đanh đá của mình để đáp trả lại hắn.

"Nhưng mà anh rất dễ thương, đem về để làm gối ôm cũng không tệ đâu nha. "
Trịnh Hạo Thạc vừa nói xong liền đứng lên ôm lấy vai Doãn Khởi.
"Đúng là không tệ thật, thịt rất mềm, làn da lại vô cùng trơn mịn. "
Bàn tay hắn ở trên bắp tay của cậu khẽ khàng lướt lên lướt xuống, Trịnh Hạo Thạc còn không ngần ngại nhìn thẳng vào Doãn Khởi với ánh mắt lưu manh như sắp muốn ăn cậu tới nơi.

Doãn Khởi bắt đầu vì hành động của hắn mà hai má nóng lên, mặt bắt đầu xuất hiện hai vệt hồng hồng. Cậu túng quẫn không biết làm như thế nào nên đành lấy ngón tay chọt vào vào eo hắn.
"Chọt chết em, chọt chết em. "

Nhưng Trịnh Hạo Thạc bị chọt một cái cũng không có cảm thấy nhột ngược lại còn bắt lấy tay của Doãn Khởi, cầm luôn.

Doãn Khởi không chịu thua, lấy tay kia chọt hắn, kết quả bị Trịnh Hạo Thạc nắm chặt lấy cả hai, lại còn khóa ra đằng sau, cậu vô cùng đáng thương ở trong ngực hắn không ngừng vặn vẹo kêu cứu.

Trịnh Hạo Thạc bị Doãn Khởi đứng trước ngực mình liên tục cọ cọ, đầu cậu chị đến ngang cổ hắn cho nên Trịnh Hạo Thạc bị mái tóc mềm mượt của cậu lướt đến lướt đi dưới cằm, chóp mũi nhỏ nhỏ của Doãn Khởi cũng như có như không chạm chạm đến hõm vai hắn.

"Thả anh ra, thả anh ra. "
Trịnh Hạo Thạc không hề siết chặt tay cậu nên Doãn Khởi không bị đau, nhưng đứng trong tư thế này cũng thật kì lạ đi cho nên cậu cố sống cố chết vừa vùng vẫy vừa la lớn.

Nhưng ngoài dự đoán của cậu Trịnh Hạo Thạc sẽ đùa lại bằng cách siết chặt tay hay nói gì đó đại loại như không thả cậu ra đâu, hắn hiện tại vô cùng im lặng, chỉ đứng như vậy, một chút động đậy cũng không có.

Doãn Khởi nhận thấy sự kì lạ từ hắn thì tự nhiên cũng không muốn vùng vẫy nữa, đứng im chờ đợi xem xem Trịnh Hạo Thạc sẽ làm gì tiếp theo.

Hai người cứ đứng như vậy mất một lúc, cuối cùng Trịnh Hạo Thạc chính là người buông cậu ra trước.

"Em nghĩ chắc anh cũng mệt mỏi rồi, anh đi nghỉ một chút đi, em phải làm bài của em tiếp đây. "
Trịnh Hạo Thạc mặc kệ Doãn Khởi vẫn còn đứng thẳng người một bên, ngồi lại vào chỗ của mình, bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra cầm bút lên một lần nữa chuyên tâm học bài.

"Vậy anh đi nghỉ, nếu em có gặp bài nào khó thì cứ hỏi anh. "
Doãn Khởi không muốn hỏi hắn, hay nói đúng hơn cậu không không muốn làm phiền hắn, Doãn Khởi tự động quay trở về giường của mình, ngồi yên đọc sách.

Bầu không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, còn có một chút nặng nề.

Bữa tối của hai người là do Phác Chí Mẫn mang đến, anh cũng nhận ra có một cái gì đó ngượng ngùng giữa hai người, nhưng lời muốn hỏi đến đầu lưỡi rồi lại thôi.

Buổi sáng ngày tiếp theo, sau khi giữ Doãn Khởi lại theo dõi một ngày cũng không phát hiện ra cậu có di chứng bất thường gì, bác sĩ phụ trách liền đến thông báo Doãn Khởi đã có thể xuất viện.

Kim Nam Tuấn đến đón hai người Trịnh Hạo Thạc và Doãn Khởi cùng ra khỏi bệnh viện.

"Doãn Khởi, hôm nay và ngày mai em vẫn có thể tiếp tục nghỉ ngơi ở nhà, đến thứ hai thì lịch quay sẽ trở lại giống như bình thường, bản ghi thời gian cụ thể anh đang để ở bên cạnh đó em cầm xem đi. "

"Dạ vâng. "
Doãn Khởi nhìn lướt qua một vài trang đầu rồi thôi, vốn dĩ cũng không có thay đổi gì nhiều lắm.

"Còn Hạo Thạc thì hiện tại sau khi về nhà em sẽ có hai tiếng để chuẩn bị, đến đầu giờ chiều anh sẽ đến đón em đi quay. "

"Vâng. "
Trịnh Hạo Thạc kê cánh tay trên bệ cửa sổ, nghiêng đầu chăm chú nhìn ra phong cảnh bên ngoài.

Doãn Khởi về đến nhà cũng không cảm thấy mệt mỏi nên quyết định dọn dẹp lại nhà cửa một chút, lúc cậu đi quay quần áo dơ ở nhà đã có sẵn may mắn là chủ nhà có để lại một cái máy giặt cũ, Doãn Khởi cũng không cần quá vất vả phải giặt quần áo bằng tay. Cậu đi hai ngày, đồ ăn nấu trong tủ lạnh có thứ cũng đã bị hư mất rồi, Doãn Khởi đem đổ hết đi, lại lật đật dọn phòng bếp, lau sàn nhà, phơi đồ, luẩn quẩn như thế nào đó đến lúc nhìn lại đồng hồ thì cũng đã xế chiều.

Doãn Khởi cầm khăn cùng quần áo sạch đi vào phòng tắm, tuy đầu cậu vẫn còn hơi đau nhưng cho đến khi dòng nước mát lạnh vừa chạm vào da thịt, mọi mệt mỏi đều bằng một cách nào đó trôi đi hết. Dạo gần đây Doãn Khởi vô cùng bận rộn, đến cả thời gian để bản thân thư giãn một chút cũng không có, cậu phải đi quay từ sáng đến tối, đến khi về nhà thì chỉ kịp tắm rửa qua loa xong liền nằm lên giường ngủ thiếp đi. Hiện tại như thế này lại giống như Doãn Khởi đang tự nạp lại năng lượng cho chính mình, để chuẩn bị tiếp tục với guồng quay công việc bận rộn kia.

Doãn Khởi tắm xong thì tự mình thay băng gạc, cậu phải chật vật lắm mới làm xong, bởi vì vết thương ở phía sau đầu, Doãn Khởi phải lôi hết gương soi trong nhà ra, bày binh bố trận một hồi mới có thể nhìn thấy chính xác vết thương để làm sạch.

Trong nhà không còn đồ ăn tươi nên Doãn Khởi đành lôi hết tất cả những gì còn sót lại trong tủ lạnh ra bỏ vào mì gói. Trời buổi đêm hơi hơi se lạnh cùng một nồi mỳ nóng hổi, cay nhè nhẹ với một vài miếng thịt cùng bắp cải xanh, tuy vô cùng đơn giản nhưng lại tuyệt vời đến không ngờ.

Doãn Khởi vừa ăn vừa nhàm chán không có chuyện gì làm nên mở điện thoại của mình lên xem xem, có hơn một ngàn thông báo xuất hiện trên màn hình làm Doãn Khởi xém chút nữa bị sặc nước mì. Cậu vội vàng nhấn vào để xem vì sao lại như vậy thì phát hiện toàn bộ số thông báo này đều đến từ tài khoản instagram của mình. Doãn Khởi có hơn hai mươi nghìn người theo dõi mới, ba mươi nghìn lượt thích cùng bình luận ở bức ảnh duy nhất trên tường nhà cậu. Doãn Khởi từ trước đến giờ đều không dùng mạng xã hội, nên hiện tại khi nhận được sự chú ý lớn đến như vậy đương nhiên là sẽ không khỏi trợn mắt há miệng.

Doãn Khởi ngồi vừa chầm chậm trấn tĩnh tinh thần vừa đọc các bình luận trong ảnh của cậu.

'A, hai người thật là dễ thương nha.'

'Đẹp đôi thật đó, mong phim của hai người ra nhanh nhanh đi a.'

'Phim của hai người bao giờ mới chiếu vậy ? Tôi sẽ theo dõi hết mình.'

'Hai người có phải cặp đôi thật không vậy ? Nếu thật thì chúc mừng nha.'

'Trời ơi bên ig của Thạc ca cũng đăng tấm này còn để làm ava nữa, lovestagram là đây chứ đâu.'

'Người yêu của Thạc ca thật khả ái, tôi thề là không ghen tị đâu.ㅠㅠ'

'Cậu thật có mắt nhìn người, yêu được Thạc ca là may mắn cả đời đó.'

Thạc ca ? Là Hạo Thạc sao ?
Trong đầu Doãn Khởi xuất hiện một thắc mắt, sau đó cậu thấy có khá nhiều người khi viết bình luận còn gắn tên của một người khác vào, Doãn Khởi thử nhấn vào đó, trên màn hình lập tức hiện ra tài khoản của một người khác.

Trịnh Hạo Thạc đã đăng lên ig khá nhiều ảnh của bản thân nên Doãn Khởi chỉ cần nhìn sơ qua liền nhận ra được tài khoản này là của hắn. Trịnh Hạo Thạc theo như tác giả đã đề cập từ trước thì vô cùng nổi tiếng trên ig, hiện tại sau khi tin tức hắn đi đóng phim được thông báo thì càng nổi hơn, số người theo dõi từ một trăm nghìn bây giờ đã gần thành một trăm năm mươi nghìn người, trong tất cả bức ảnh hắn đăng lên thì tấm nào cũng có rất nhiều lượt yêu thích cùng bình luận. Doãn Khởi không cần suy nghĩ cũng có thể hiểu được chuyện đơn giản này, Trịnh Hạo Thạc đẹp trai như vậy, lại thường xuyên ra ngoài tụ tập bạn bè, ăn mặc cũng có phong cách riêng nên việc hắn nổi tiếng trên mạng xã hội cũng là điều hiển nhiên thôi.

Chỉ có duy nhất một điều làm Doãn Khởi bất ngờ chính là khoảng mười tấm ảnh gần đây nhất Trịnh Hạo Thạc đăng lên đều là mặt của cậu, Doãn Khởi hoàn toàn không hề biết Trịnh Hạo Thạc đã chụp mấy tấm ảnh này khi nào, trong ảnh là khi Doãn Khởi đang ngồi trang điểm ở trường quay, ăn trong giờ nghỉ, thậm chí là đang ngủ gật khi đọc kịch bản.

'Hôm nay tôi đến sớm hơn anh ấy một chút, đã làm tóc xong rồi còn anh ấy thì vẫn đang nhắm mắt nhắm mũi để tránh đi keo xịt tóc. Thật giống như mèo nhỏ. '

'Anh ấy nói thích ăn pizza nhưng không thích ăn olive nên tôi phải bỏ hết ra cho anh ấy rồi mới ăn sau. Thứ khó chiều đáng yêu. '

'Anh ấy lại ngủ rồi, dạo này tôi thức khuya nhiều hơn anh ấy nhưng chẳng bao giờ ngủ gật cả. Nhưng mà lúc anh ấy ngủ cũng thật đáng yêu. '

'Anh ấy hôm nay bỏ quên kịch bản trong tủ lạnh, kết cục phải lật tung cả phim trường lên. Đồ ngốc nghếch đáng yêu. '

Trong lòng Doãn Khởi không hiểu vì sao dâng lên một cảm xúc gì đó rất khó gọi tên, cảm giác đó pha lẫn một chút vui vẻ, một chút biết ơn cùng một chút mờ mịt.

Doãn Khởi đột nhiên nhận thức được thì ra ở bên cạnh cậu luôn luôn có một người vẫn thường xuyên dõi theo cậu, để ý từng hành động của cậu, chăm sóc cậu như vậy. Doãn Khởi muốn cảm ơn hắn, muốn cảm ơn Trịnh Hạo Thạc vì đã cho cậu cảm nhận lại được cảm giác ấm áp khi nhận được sự quan tâm mà đã từ rất lâu rồi cậu không nhận được. Và Doãn Khởi cũng muốn làm điều ngược lại cho hắn.

===========

"Thạc, đồ ăn sáng của em này. "
Doãn Khởi cầm một cái túi đựng hộp thức ăn khá lớn đưa ra trước mặt Trịnh Hạo Thạc.

"Gì đây, em không cần anh cảm ơn vì đã ở trong bệnh viện với anh đâu."
Trịnh Hạo Thạc đang ngồi đọc lại kịch bản trên điện thoại của mình, nghe được giọng Doãn Khởi thì mới ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn cậu.

"Không phải, là do anh thấy em thường xuyên không ăn sáng trước khi quay nên muốn làm cơm mang đến đây để hai chúng ta cùng ăn thôi."
Doãn Khởi vừa nói vừa đi đến một cái bàn đang được đặt gần đó đem hộp thức ăn mình đã chuẩn bị sẵn lấy ra.

"Thật là, sao anh cứ mãi khách sáo với em như vậy chứ ! "
Trịnh Hạo Thạc không hài lòng lắm nhăn nhăn mặt với Doãn Khởi, nhưng ngay khi hắn vừa nhìn thấy đồ ăn mà cậu mang tới thì miệng hắn liền chuyển thành mở lớn đến sắp rơi cả hàm xuống đất.
"Oa ~~ Xinh thật nha, anh làm sao mà tạo được ra mấy cái hình này đáng yêu dữ vậy, đem mấy cái này đi bán cũng được lắm tiền đó. "
Hai mắt hắn phát ra tia sáng chiếu chiếu.

Trong hộp là một vài cái sandwich, cơm nắm, và cơm cuộn, tuy chỉ là mấy món ăn sáng bình thường thôi nhưng Doãn Khởi vì muốn chuẩn bị thật chu đáo nên từ năm giờ sáng đã dậy, cậu cũng lên mạng tìm vài công thức chế biến cùng cách trang trí, cho nên đồ cậu làm không những toả ra hương thơm vô cùng hấp dẫn mà còn được bày biện giống như những con vật đáng yêu ở trong vườn thú nữa.

Mọi người ở trong đoàn bắt đầu vì lời nói của hắn mà tụm lại đây, ai cũng khen đồ ăn cậu làm thật đáng yêu.

"Khen thì được nhưng mà không được ăn đâu. Đây là cơm anh Khởi đích thân làm cho một mình em thôi. "
Trịnh Hạo Thạc bắt đầu đanh đá rướn mắt nhìn nhìn mấy chị trong tổ biên kịch đang định xin Doãn Khởi cho thó đi vài miếng bánh.

"Tụi đây không thèm đâu, đồ của hai người mà ăn vào á, không khéo lại biến thành cẩu độc thân cả đời. "

"Đúng rồi đó, sao mà tui ghét mấy đứa có bồ ghê vậy đó. "

"Đi chị em, đi ăn mì gói của mình đi, ở đây thêm tí nữa là bị lườm cho thủng mặt đó. "
Mấy chị trong tổ biên kịch cũng không chịu nhịn, nhọn miệng lên chọc lại hắn.

"Ơ, mấy cái chị này sao hôm nay thích ghẹo em thế nhỉ. "
Trịnh Hạo Thạc buồn cười nhưng vẫn cố nhịn, trợn mắt nhìn mấy chị đang ngúng nguẩy bỏ đi.

"Ghẹo đâu mà ghẹo, là chúc phúc đó. "
Một chị trong tổ biên kịch bỗng nhiên đi đến chỗ Doãn Khởi nói nhỏ vào tai cậu.
"Lần sau có làm thì em nhớ làm thừa cho tụi chị với nhé, thèm muốn chảy nước dãi luôn rồi. "

"Dạ vâng. "
Doãn Khởi lúng túng không biết làm gì ngoài cười cười, gật đầu.

Rốt cuộc Trịnh Hạo Thạc phải vừa vội vàng ăn vừa ngồi trong tư thế ôm hộp cơm vào lòng cứng ngắc, trong lúc nhai cũng không thể nào ngẩng đầu lên được bởi vì chắc chắn sẽ gặp phải vài cặp mắt thù hằn hoặc vài cái miệng chép chép, nước miếng còn chảy dài một bên.

"Em ăn từ từ không thôi nghẹn bây giờ. "
Doãn Khởi thấy hắn đang tọng nguyên một cái bạn sandwich vào miệng thì lo lắng đưa nước tới.

"Ai bảo do anh nấu ngon quá làm gì. "
Trịnh Hạo Thạc vẫn đầy một mồm đồ ăn, hàm hồ nói.

Doãn Khởi nhìn bộ dạng buồn cười của hắn, trong đầu nảy ra một ý tưởng.
"Thạc, nhìn vào đây. "

*tách*

"Gì vậy ! Anh chụp ảnh lén em hả ? Còn chụp lúc xấu như vậy. "
Trịnh Hạo Thạc vươn tay tới muốn lấy lại cái điện thoại trên tay cậu, nhưng vì Doãn Khởi đã nhanh chân đứng lên trước nên hắn vươn không tới.

"Em là người chụp ảnh anh mà không xin phép trước đó. Haha. "
Doãn Khởi cười lớn hài lòng nhìn tấm ảnh mà mình chụp hắn, sau đó cậu nhanh chân chạy ra một góc khác để đăng bức ảnh này lên ig.

'Đây là bộ dạng sợ bị dành cơm của cậu ấy hôm nay. Thật buồn cười. Haha '

+++++++++++++++++++
Có cô nào ở đây sinh năm 2k1 không vậy?
Nếu có thì đọc xong chap này thì tắt điện thoại đi học bài đi nha. Chúc các cô học tốt và chuẩn bị tất cả cho kì thi thật tốt nha.
Tôi cũng 2k1 nhưng mà không được thi nè hiuhiu TT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net