Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua rất nhanh, đến lúc hai người được thả về nhà cũng đã gần nửa đêm, Kim Nam Tuấn ở trên xe nhắc nhở hai người một chút về giờ giấc của buổi học diễn xuất ngày mai.

Kim Nam Tuấn nói xong, trong xe lại trở về trạng thái im lặng như cũ, Doãn Khởi và Trịnh Hạo Thạc tuy đều ngồi ở cùng một băng ghế nhưng mỗi người lại tách ra ngồi ở một bên, Doãn Khởi nghiêng đầu nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, còn Trịnh Hạo Thạc thì dán mắt vào màn hình điện thoại.

Nhưng Trịnh Hạo Thạc không dùng điện thoại của mình để lên mạng, trên màn hình cảm ứng hiện ra khung bàn phím số, thì ra là hắn muốn xin số điện thoại của Doãn Khởi, nhưng ngại ngùng từ lúc lên xe đến giờ vẫn chưa dám hỏi.

"Anh Khởi. "
Trịnh Hạo Thạc đưa điện thoại của mình ra trước mặt Doãn Khởi, chắn tầm nhìn của cậu với cái cửa sổ.

Doãn Khởi hơi bất ngờ nhìn nhìn hắn, như muốn hỏi Trịnh Hạo Thạc có chuyện gì mà gọi mình.

Trịnh Hạo Thạc chỉ chỉ vào màn hình điện thoại.
"Em có một số thắc mắc về kịch bản, anh cho em số điện thoại của anh có được không ?"

Doãn Khởi gật gật đầu, cầm lấy điện thoại của Trịnh Hạo Thạc đang ở trước mặt mình, nhấn nhấn một dãy số, rồi nhấn nút gọi đi.

Một hồi tiếng nhạc chuông vang lên.

Doãn Khởi lấy điện thoại của mình từ trong túi quần ra, nhanh tay bấm tắc cuộc gọi. Điện thoại của Doãn Khởi dùng là một cái kiểu dáng đời cũ, còn dùng bàn phím số, vỏ ngoài vừa nhìn vào liền đoán được đã dùng trong một khoảng thời gian khá lâu, cái này là vào ngày Doãn Khởi chuẩn bị tới Đông Thành nhập học mẹ cậu đã mua cho cậu, nói là để Doãn Khởi có thể tiện liên lạc với gia đình khi cần, và phòng khi mẹ cậu nhớ cậu nữa, Doãn Khởi dùng cái điện thoại này cũng đã gần một năm, chỉ dùng để gọi cho mẹ và ba, thậm chí trong danh bạ chỉ có hai số điện thoại của ba mẹ cậu, bây giờ có thêm số của Trịnh Hạo Thạc nữa là thành ba.

Doãn Khởi trả điện thoại lại cho Trịnh Hạo Thạc, hắn ngồi nhìn dãy số cuộc gọi thất bại trong lịch sử, khóe môi từ từ kéo lên càng lúc càng cao, Trịnh Hạo Thạc lưu tên Doãn Khởi vào trong danh bạ, phía sau còn cho thêm ba hình trái tim.

Xe đi đến dưới chung cư của Doãn Khởi trước, cậu chào Kim Nam Tuấn rồi quay qua cười một chút với Trịnh Hạo Thạc, sau đó mới mở cửa xe ra ngoài.

Trịnh Hạo Thạc nhìn nhìn về phía bóng lưng Doãn Khởi đang đi lên cầu thang, xe chạy đi rồi nhưng Trịnh Hạo Thạc vẫn cứ quay đầu lại nhìn, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng của Doãn Khởi nửa mới thôi.

Doãn Khởi về đến nhà liền đi vào bếp lấy thức ăn mình nấu sẵn buổi sáng để ở trong tủ lạnh ra hâm nóng, bụng cậu đói muốn sôi lên rồi, bây giờ đã là nửa đêm mà Doãn Khởi vẫn chưa ăn tối.

Trong nhà không có lò vi sóng, cơm ở trong nồi tuy đã nguội nhưng vẫn còn ăn được, Doãn Khởi cho thức ăn vào chảo xào sơ lại, canh cũng đem để lên bếp nấu lại.

Sáng mai cậu còn phải đến Blue Moon làm việc, Doãn Khởi ăn xong, tắm rửa qua loa rồi lên giường đi ngủ, cậu vừa mới tắt đèn, điện thoại để ở trên tủ đầu giường 'ting' một cái, báo hiệu có tin nhắn đến. Đây là lần đầu tiên Doãn Khởi nghe được âm thanh thông báo tin nhắn của điện thoại.

Doãn Khởi mở ra, tin nhắn đến từ 'Hạo Thạc'.

'Anh Khởi, đã ngủ chưa ?'

Doãn Khởi nhấn nhấn bàn phím, đây là lần đầu tiên cậu trả lời tin nhắn của ai đó, mấy chữ cái nhỏ xíu làm Doãn Khởi tìm muốn nổ mắt, nói không ngoa chứ từ lúc có điện thoại, cậu chỉ có đụng vào nút nghe và tắt cuộc gọi thôi.

'Chưa. '

Trịnh Hạo Thạc nhìn nhìn màn hình vui đến muốn nhảy lên, hắn đắn đo mãi mới dám nhắn tin cho cậu, lúc quyết định nhắn thì cũng đã nửa đêm rồi, vậy mà Doãn Khởi vẫn trả lời tin nhắn của hắn.

'Em đang ngồi đợi mì tôm chín nè, anh đã ăn gì chưa ?'

'Anh ăn cơm rồi. '

'Ngon thế, em không biết nấu cơm nên đành ăn mì gói nè, em sợ ngày mai sẽ mặt nổi hai cục mụn chà bá thì chết. '
Tốc độ lướt tay trên bàn phím của Trịnh Hạo Thạc phải nói là cực kì nhanh, tin nhắn dài như vậy mà ba giây đã gửi xong.

'Có nổi thì cũng đẹp trai mà. '
Đây là cậu nói thật lòng chứ không có nịnh nọt gì đâu, Trịnh Hạo Thạc thật sự rất đẹp trai, chính là đẹp trai trong định nghĩa về sự đẹp trai của Doãn Khởi, thân hình cao ráo, cao hơn Doãn Khởi đến cả cái đầu, mới mười sáu tuổi thôi nhưng đã cao hơn mét tám, cơ thể cũng rất cân đối không gầy không béo, nước da ngâm ngâm khỏe mạnh, gương mặt rất nam tính, cằm vuông, mũi cao, mắt sâu, đẹp theo một cách rắn chắc, trưởng thành, nói chung lần đầu gặp mặt Doãn Khởi không hề biết Trịnh Hạo Thạc nhỏ tuổi hơn mình, lúc đó cậu còn muốn gọi hắn là anh, cho đến khi đọc được một vài thông tin sơ lược ở phía sau tấm ảnh của Trịnh Hạo Thạc mới biết dược hắn chỉ mới mười sáu tuổi thôi.

Trịnh Hạo Thạc cười đến trên mặt hiện lên một bông hoa, mặc kệ ấm nước sôi đang réo in ỏi.

Trịnh Hạo Thạc nhìn chằm chằm vào hai chữ 'đẹp trai' của Doãn Khởi, hắn đã từng được rất nhiều người khen là đẹp trai, nhưng chưa bao giờ cảm giác vui vẻ đến muốn bay lên như thế này.

'Cảm ơn anh. Thôi khuya lắm rồi, em không làm phiền anh nữa, chúc anh ngủ ngon. '
Kèm theo một icon mặt cười mắt trái tim.

Nhưng điện thoại của Doãn Khởi không hiển thị được icon, nên nó biến thành một cái ô vuông trống.

'Chúc em ngủ ngon. '

Doãn Khởi nhắn xong tin nhắn, hai mắt cũng đã híp hết lại vào nhau, cậu tắt điện thoại đi, để lại trên đầu giường sau đó liền nằm xuống ngủ.

Trịnh Hạo Thạc ăn xong mì tôm thì đi vào phòng ngồi xuống bàn học, kì thi chuyển cấp còn gần một tháng nữa là đến rồi, hắn vốn ban đầu sẽ định vào một trường dân lập, chỉ cần nộp tiền là vào được, mẹ hắn cũng không bắt ép nhiều, nhưng hiện tại Trịnh Hạo Thạc đã có trong đầu ngôi trường mình muốn thi vào, chính là Hoa Hạ, một trong ba ngôi trường công lập có điểm đầu vào cao nhất Đông Thành, vì vậy kể từ bây giờ trở đi hắn phải nổ lực ôn tập thật nhiều để có thể thi cho thật tốt.

Thành tích của Trịnh Hạo Thạc từ trước đến nay chỉ ở mức trung bình khá, không phải vì hắn học dở mà là do lười, Trịnh Hạo Thạc ở trong phòng học nghe cô giáo giảng bài nhưng lúc nào trong đầu cũng chỉ có duy nhất một ý nghĩ.
'Học mấy cái này để làm gì ? Ra chợ mua rau cần đến đạo hàm cấp ba hả ?'
Thế cho nên hắn cứ học chơi chơi cho có lệ, chỉ cần không đội sổ khiến cho cô giáo gọi mẹ tới uống trà là được.

Trịnh Hạo Thạc đem đống sách vở của mình chất đống ở trên bàn, ôn lại toàn bộ những kiến thức đã học, nhưng đương nhiên nhiều thứ như vậy không thể nào ôn hết trong một đêm được. Đến lúc đầu óc Trịnh Hạo Thạc không thể tiếp nhận được một chữ nào nữa thì trời cũng đã hửng sáng.

Trịnh Hạo Thạc bỏ mặt đống sách vở nhàm chán qua một bên, thả người chui vào ổ chăn trên giường, nhưng hắn chưa đi ngủ vội, còn có một chuyện quan trọng phải làm.

Trịnh Hạo Thạc mở điện thoại lên, kiểm tra ig (instagram) cá nhân của mình một chút.

Trịnh Hạo Thạc tuy mới chỉ là một học sinh vừa tốt nghiệp trung học nhưng với ngoại hình bắt mắt như thế này, cộng thêm việc chơi thể thao giỏi, tính cách cũng có chút phóng khoáng, phải nói là thu hút ánh nhìn của rất nhiều người, đặc biệt là các cô gái, nhỏ hơn hắn có, bằng tuổi hắn có, lớn hơn hắn cũng có, dần dần như vậy Trịnh Hạo Thạc ở Tây Thành trở thành cái tên vô cùng nổi tiếng trong giới học đường, không những các học sinh trong trường biết hắn mà hầu như là tất cả các học sinh ở Tây Thành đều biết đến hắn. Trịnh Hạo Thạc cũng nhờ vậy mà nhận được rất nhiều lời mời đi đóng quảng cáo, chụp hình họa báo,... Hắn cũng xem như dành ra một chút thời gian rãnh rỗi nhàm chán mà nhận, hơn hết đây còn là cái cớ trốn học rất thuyết phục.

Trịnh Hạo Thạc cũng không thường xuyên cập nhật hình ảnh hay sinh hoạt của mình lắm, chỉ là lâu lâu ngẫu hứng chụp phong cảnh, rồi nhờ bạn chụp cho mấy bức hình giả vờ sâu sắc một chút, thế mà hiện tại ig của hắn đã có hơn 100 ngàn người theo dõi.

Trịnh Hạo Thạc mở ra ig của bộ phim 'Không thể ôm em. ', đây là ig chính thức của bộ phim, hiện tại chỉ mới đăng tải một số hình ảnh của những buổi casting và công bố người được chọn vào vai.

'Không thể ôm em. ' được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của Phác Chí Mẫn, anh lấy bút danh là ChimChim, đầu tiên truyện được đăng trên một diễn đàn chuyên về tiểu thuyết, sau đó đã thu hút vô cùng nhiều lượt xem nên được in ra thành sách, bây giờ là chuyển thể luôn thành phim, vì vậy dự án lần này tuy mới chỉ đang ở những khâu sản xuất đầu tiên cũng đã nhận được rất nhiều sự quan tâm, hầu hết đều là đến từ cộng đồng người đọc truyện.

Trịnh Hạo Thạc lướt tìm hình của Doãn Khởi, cậu trong tấm hình cũng như những người khác đứng trước ống kính tươi cười cầm bảng số báo danh, thông thường các thí sinh sẽ chụp hình trước sau đó mới vào thử vai, nhưng Doãn Khởi lại khác, cậu diễn xong rồi, được chọn luôn rồi mới chụp ảnh, đây chỉ là ngụy trang để mọi người không nói cậu được biệt đãi thôi, và điều này Trịnh Hạo Thạc không hề biết.

Video phần thử vai của một vài diễn viên được đăng tải, Trịnh Hạo Thạc cũng đi tìm cái của Doãn Khởi.

Trịnh Hạo Thạc gần như là mở to mắt vì bất ngờ, Doãn Khởi ở trong video phải nói là vô cùng nhập tâm, tuy hắn không biết những thứ về chuyên môn quá sâu xa, nhưng chỉ xem cậu diễn thôi cũng đủ để hắn cảm nhận được toàn bộ cái đau khổ của nhân vật, nếu nói đúng hơn là chỉ cần thay bối cảnh thì sẽ chẳng khác gì tình huống có thật ngoài đời, Doãn Khởi còn khóc nữa, cậu khóc rất nhiều, dường như sau khi video kết thúc cậu vẫn còn đang khóc, Trịnh Hạo Thạc xem đi xem lại hơn chục lần, lưu video vào máy xong vào phần bình luận bên dưới, toàn bộ đều là khen ngợi diễn xuất của cậu, có người còn kêu mình khóc theo cậu luôn rồi, có người muốn tìm ig của cậu, còn có người bởi vì tình cờ xem được video này mà liền muốn coi phim.

Trịnh Hạo Thạc cũng là một trong số những người muốn tìm ig của cậu đây, thông thường dưới hình ảnh của diễn viên sẽ có thông tin trang cá nhân của người đó, nhưng chỉ riêng Doãn Khởi là không có.

Trịnh Hạo Thạc đi tìm trong các ảnh có dính mặt cậu, tìm trong bình luận, tìm trong danh sách theo dõi của ig phim, cũng hoàn toàn không thấy, rồi hắn lại thử vận may bằng cách đánh tên của cậu ở chỗ tìm kiếm, nhưng toàn ra kết quả là những người khác thôi.

Vậy là Doãn Khởi không dùng mạng xã hội.

Trịnh Hạo Thạc cuối cùng cũng chịu từ bỏ công cuộc đi tìm infor trai giang khổ của mình bởi vì mắt hắn thật sự mở không lên nữa rồi, Trịnh Hạo Thạc cứ như vậy mà thiếp đi, trên tay vẫn cầm khư khư chiếc điện thoại còn sáng màn hình nụ cười của Doãn Khởi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net