Chương mười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

___

Jung Ho Seok vì quá vội mà nhất thời bất chấp tất cả, hắn không muốn buông tay, trên ngực trái đập mạnh liên hồi.

Nữ nhân quay lưng định bỏ đi, gương mặt mơ hồ dưới chiếc khăn trùm đầu in vào đáy mắt hắn.

Cảm giác thật quen thuộc...

Vài giây ngắn ngủi cộng thêm trời tối không đủ ánh sáng, cũng rất có khả năng hắn chỉ hoa mắt nhìn lầm thôi.

Hơn nữa...đối phương còn là nữ nhân.

Nhưng hắn vẫn muốn mạo hiểm.

Những lần trước khi gặp khách tới mua bán thông tin, Min Yoon Gi tuyệt đối sẽ không lên tiếng mà chỉ im lặng nghe yêu cầu, sau vài ngày kết quả được viết ra giấy rồi đưa trả lại cho người cần. Quy định này Kim Seok Jin đã buộc Mẫu Đơn quán phải tuân thủ, nhờ đó thân phận Yoon Gi mới che giấu nổi tới ngày hôm nay.

Nhưng Jung Ho Seok xuất hiện nằm ngoài dự đoán, hắn là nguyên nhân khiến anh kích động, đối diện với hắn khó khăn vô cùng.

Min Yoon Gi quyết định bỏ chạy, linh cảm mách bảo nếu cứ tiếp tục ở gần hắn, anh sẽ bị phát hiện.

"Tiểu thư, nàng có thể nói lại một lần nữa được không?"

Ho Seok tiến gần thêm một bước, vươn tay chạm vào tấm khăn trùm đầu. Thậm chí mỗi hơi thở ấm nóng của hắn cách một lớp vải, Yoongi đều dễ dàng cảm nhận được.

Tình thế hiện tại trở nên bế tắc, nếu anh tiếp tục lên tiếng nữa, hắn sẽ nghe ra giọng nam nhân với nữ nhân khác biệt, còn nếu để hắn vén khăn trùm đầu...

Thân xác này thuộc về Su. Một người vốn dĩ đã chết nay sống lại bình an vô sự, chắc chắn bọn họ sẽ cho rằng anh là quỷ và mang đi thiêu sống.

Dưới ống tay áo, Yoon Gi lặng lẽ chạm vào con dao nhỏ, thói quen mang theo vật phòng thân có từ lâu khi anh còn là cảnh sát thuộc tổ hình sự điều tra trọng án. Nhưng ý nghĩ nhanh chóng bị gạt bỏ, anh không nỡ làm hắn bị thương.

Yoon Gi dùng sức đẩy mạnh, thu tay về rồi vội vã quay đầu bỏ chạy đến cửa hầm thất. Trong khi Ho Seok cũng không phải kẻ dễ dàng từ bỏ, nhất là khi hắn đã bắt đầu nghi ngờ.

Yoon Gi rõ hơn ai hết, Jung Ho Seok thực ra không đơn thuần, càng không phải kẻ dễ chọc vào. Ở phủ Hữu nghị chính mười năm, nhiều lần thấy hắn trở về với vết thương khắp người, mặc dù không rõ nguyên nhân vì sao hắn phải cắn răng chịu đựng đau đớn như thế...mỗi lần hắn mơ ác mộng phải bật dậy giữa đêm là những lần anh xót xa trong lòng.

Hồi ức dài dặc, phút chốc thoảng qua.

Jung Ho Seok dùng tay phải chặn ngang phía trước, kiên quyết không để Yoon Gi rời khỏi hầm thất. Giữa căn phòng tranh sáng tranh tối, một người tấn công một người phòng thủ.

Cách thức xuất chiêu của hắn không hiểm, mục đích chính là để thăm dò đối thủ mà thôi. Còn bản thân Yoon Gi thì sử dụng kĩ năng thiết yếu đã được đào tạo tại học viện cảnh sát tránh để né tránh, kiên quyết không đánh trả lại.

"Thứ nhất, sao nàng biết ta họ Jung? Chẳng phải quy định Mẫu Đơn quán không tiết lộ thân phận khách tới? Thứ hai, chưa điều tra liền lập tức khẳng định không thể tìm, trong khi ta đã nói thi thể biến mất. Thứ ba, nàng biết võ công, lí do gì mà không đánh trả? Rốt cuộc nàng là ai? Chỉ cần giải thích được, ta sẽ để nàng rời đi." Hắn nêu điều kiện, ánh mắt cực kì nghiêm túc.

Yoon Gi không có thời gian đôi co cãi lí, bộ hanbok vướng víu cản trở hành động thoát thân của anh. Lúc bước tới mép cửa liền vấp phải chân váy, mất thăng bằng ngã về sau. Ho Seok phản ứng nhanh lập tức chạy đến. Một tay đỡ eo, một tay giật tung chiếc mũ trùm đầu ném ra xa.

Không để hắn như ý nguyện, Yoon Gi đã kịp thời mở vội chiếc quạt che đi gương mặt của mình, đồng thời đẩy hắn lùi lại.

Anh thoát khỏi hầm thất, thật nhanh hoà lẫn với màn đêm đen tịch mịch.

Jung Ho Seok đứng bất động tại chỗ, đôi đồng tử nhìn trân trân vào lòng bàn tay, tâm trí rối loạn vô cùng. Tuy để vuột mất nữ nhân bí ẩn nhưng cũng không phải không có thu hoạch. Hắn thu lại vẻ thất thần, chậm rãi rời khỏi Mẫu Đơn quán.

Tiếng oanh yến cười nói và mùi hương son phấn nồng đậm bao trùm khắp nơi, ở lâu trong căn phòng không đủ ánh sáng, đột nhiên đối mặt với cảnh đèn hoa rực rỡ, khó tránh khỏi cảm giác choáng váng. Yoon Gi cố gắng vừa đề phòng bị người khác trông thấy, vừa xác định vị trí phòng mình nằm ở hướng đông Mẫu Đơn phường.

Đột nhiên từ đâu có kẻ xông tới va phải anh, cả hai cùng đổ nhào xuống đất. Cả người gã kia toàn là mùi rượu hăng, mặt mũi đỏ gay, mắt lờ đờ nhìn thẳng vào anh.

Yoon Gi vẫn giữ chặt chiếc quạt che, đứng thẳng dậy toan bỏ đi. Nào ngờ tên nát rượu đã tóm được cánh tay anh rồi nói: "Cô nương, cùng vui vẻ tới ta đêm nay đi. Ôi... ta chưa từng thấy nàng trước đây nhỉ? Làn da mới thật trắng làm sao!"

Nghe xong câu nói buồn nôn này, Yoon Gi nổi một tầng ớn lạnh, dứt khoát đạp tên đó sang một bên.

Loạng choạng từ dưới đất bò dậy lần thứ hai, gã bắt đầu nặng lời hơn: "Nữ nhân khốn khiếp, dám đá ta? Ngươi biết ta là ai không? Ta là Hong Won Jong, trưởng nam của Tả nghị chính Hong Han Mo. Biết sợ rồi chứ? Bệ hạ còn phải gọi ta bằng hai tiếng: Anh vợ đấy. Được ta chú ý tới ngươi nên thức thời mới đúng!"

Yoon Gi nghiến răng cảm thán rằng số anh thật xui xẻo, kẻ không nên gặp nhất thì lại gặp, bây giờ làm lớn chuyện lên sẽ chẳng có lợi gì, chưa kể còn khiến nhiều người liên lụy cũng nên.

Vì Hong Won Jong cố tình gây hấn, cả Mẫu Đơn phường náo loạn một trận. Seo Yeon nghe tin lập tức chạy tới can ngăn, giọng nàng mềm mại như nước, ngọt ngào như mật, vài câu là đã xoa dịu cơn thịnh nộ của gã công tử họ Hong. Nàng quay sang đánh mắt với Yoon Gi, ý bảo anh mau quay về phòng.

Thoát được một kiếp nạn, Yoon Gi nằm lăn ra sàn gỗ lạnh lẽo thở dài. Hong Wo Jong không phải mối lo ngại lớn nhất bây giờ mà là Giám sát đại nhân, Jung Ho Seok kìa. Với tính cách của hắn, chỉ e chưa làm sáng tỏ mọi chuyện hắn tuyệt đối không từ bỏ.

Nên bỏ trốn hay ở lại?

Nội tâm Yoon Gi giãy dụa, mâu thuẫn giữa đi và ở. Thú thực anh đã rất hạnh phúc khi được gặp lại hắn, được cảm nhận hơi ấm của hắn, bằng da bằng thịt chứ không phải một hồn ma vất vưởng nhiều năm. Nhưng anh cũng không thể mạo hiểm, kẻ từ tương lai xa xôi như anh đừng nên làm đảo lộn cuộc sống của hắn thì tốt hơn. Ai mà biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra?

"Đệ làm gì vậy hả!?" Kim Seok Jin mở cửa bước vào, trông thấy Yoon Gi đang gói gém hành trang thì kinh ngạc thốt lên.

"Xin lỗi hyunh, đệ phải rời khỏi đây ngay lập tức."

Seok Jin mơ hồ chưa hiểu chuyện gì, "Ai ức hiếp đệ? Để huynh cho hắn một trận."

Yoon Gi bất đắc dĩ dừng tay, nghiêm túc đáp: "Không phải. Vị khách ban nãy đệ gặp chính là Giám sát đại nhân, Jung Ho Seok. Hình như hắn đoán ra đệ còn sống rồi."

"Cho nên đệ muốn bỏ đi để tránh liên lụy Mẫu Đơn phường?"

"Jin ah, đệ biết huynh rất giàu. Nhưng chuyện này không dùng tiền mua được đâu, mọi người có thể chết đấy!"

Người cổ đại đặt ra quốc pháp chỉ để cho đẹp, cũng ít bàn lí lẽ, thấy ngứa mắt thì giết. Cái này Yoon Gi hiểu rõ, ở học viện cảnh sát bắt buộc học qua môn lí luận đại cương, trong đó có đề cập tới hệ thống luật cổ đại. Anh từng phải cày đêm cày ngày mới thoát cảnh bị rớt môn, thực chẳng dễ dàng.

"Khoan hãy lo lắng chuyện khác, đệ hãy nghĩ cho bản thân trước. Cách ngày diễn ra yến tiệc mừng thọ Đại phi không còn nhiều, chẳng phải đệ muốn vào cung hay sao?"

Hành trang trên tay Yoon Gi hơi rung, lời Seok Jin nói hoàn toàn đánh trúng tâm lí anh. Chi bằng cố gắng thêm một thời gian, đợi tới khi vào cung gặp được vu nữ Yang thì anh có thể trở về thế kỉ XXI rồi.

Lần tới không xuất hiện trước mặt Jung Ho Seok nữa là ổn thôi.

"Jin ah, huynh tốt với đệ thật đấy." Yoon Gi cảm động muốn rơi nước mắt vì sự quan tâm lo lắng của Seok Jin.

"Haha, tất nhiên. Vì đệ là gà đẻ trứng vàng của huynh đó, tài năng phân tích thông tin của đệ khắp Joseon này làm gì còn ai vượt được!"

"..."

Đột nhiên thấy quyết định ở lại thực sai lầm.

***

Nhân Chính điện, Xương Đức cung.

Buổi thiết triều diễn ra trong không khí ngột ngạt bức bách, quan thần hai bên đều đồng loạt im lặng không dám hít thở mạnh.

Hôm nay là lần đầu tiên tân vương chính thức chủ trì buổi chầu, Lee Yoon ngồi trên ngọc toạ, bức bình phong Nhật Nguyệt Ngũ Sơn đồ phía sau uy nghiêm sừng sững tương phản với vẻ thờ ơ lười nhác của vị Quân vương trẻ.

"Có gì thì nói, không thì bãi triều." Lee Yoon nhàn nhạt cất tiếng, phá vỡ không khí im lặng trong Nhân Chính điện.

Jung Ho Seok đứng cách khá xa, chăm chú quan sát biểu hiện của Quân vương. Hình như đêm qua không ngủ đủ giấc, sắc mặt hơi nhợt nhạt và vành mắt sưng thấy rõ.

"Bệ hạ, thần có điều muốn nói." Người lên tiếng là Lãnh nghị chính Kim Yoo Suk, phụ thân của Đại phi.

Thân hình ông ta cao lớn, gương mặt góc cạnh của kẻ từng trải sương gió, mái tóc bạc gần hết nhưng nét gian xảo trong đáy mắt không hề phai nhạt theo năm tháng.

Hiện giờ cũng chỉ Lãnh nghị chính chức cao vọng trọng, dưới một người trên vạn người mới dám mở miệng mà thôi.

Lee Yoon nhướng mày, tai nghe nhưng tầm nhìn lại lạc tới chỗ Jung Ho Seok đang đứng.

"Nói đi."

Tân quân vương cùng Kim gia trước nay chưa từng hoà thuận, thậm chí có tin đồn chính Đại phi đã dồn Han Quý nhân - mẹ ruột của Quân vương vào chỗ chết. Ngài hận bà ta thấu xương.

Cả đại điện nín thở.

"Bệ hạ, Ngự hắc cổn y không nên mặc tham triều."

Lee Yoon rời mắt khỏi Jung Ho Seok, cười lạnh một tiếng rồi đứng dậy. Đám quan thần hai bên lập tức sợ hãi quỳ gối xuống đất, bệ hạ ngồi bọn họ được phép đứng, bệ hạ đứng dậy bọn họ buộc phải quỳ.

"À, Lãnh nghị chính thấy chướng mắt y phục của quả nhân sao?" Lee Yoon nhếch môi, dùng tay tháo bỏ long bào.

Quan chúng vội dập đầu xin Bệ hạ hãy dừng tay. Nhưng hiển nhiên, Lee Yoon chẳng thèm đếm xỉa tới.

"Vậy, ngài mặc thay quả nhân nhé?"

Lãnh nghị chính không những không quỳ theo đúng lễ nghi để xin tha tội mà còn thẳng lưng, nâng cao ngực chậm rãi đáp: "Ngự hắc cổn y chỉ hợp với ngài thôi. Quân vương thực sự, không cần mặc nó."

Lee Yoon siết chặt tay thành quyền. Ý khiêu khích rõ mồn một, Kim Yoo Suk công khai chống đối ngay trước mặt các quan đại thần.

"Được. Lãnh nghị chính quả là trọng thần, cảm ơn ngươi vì lời khuyên."

Lee Yoon xoay người trở về ngọc toạ, không ngồi xuống mà tuốt thanh kiếm đặt bên cạnh, hướng thẳng vị trí Lãnh nghị chính phóng tới.

Kim Yoo Suk không hề di chuyển, lưỡi kiếm sượt qua vai, cắt đứt mấy sợi tóc của lão và lưu lại vết sước đỏ máu trước khi cắm mạnh xuống thềm điện.

Những người có mặt ai nấy đều chấn kinh, run lẩy bẩy. 

"Lee Yoon! Tên ranh con vắt mũi chưa sạch, chính ngươi bức chết tiên vương còn nhẫn tâm giết chết đệ đệ song sinh của mình! Ngươi không có tư cách làm Quân vương của Joseon!" Một tên quan liều chết xông ra tố cáo, đoán chừng cùng phe với Lãnh nghị chính, muốn thay ông ta đòi công đạo.

Lee Yoon đi ngang qua Lãnh nghị chính, rút thanh kiếm lên, quay sang chém đứt động mạch cổ tên quan vừa mới to tiếng chỉ trích mình. "Có tư cách hay không, không đến lượt ngươi phán xét ta."

Đại điện lênh láng máu tanh nồng, dính cả trên mặt Lee Yoon. Quan chép sử lạnh cóng bàn tay, không dám hạ bút ghi lại cảnh tượng hãi hùng chưa từng có tiền lệ này.

Jung Ho Seok từ đầu đến cuối chung thủy duy trì vẻ điềm nhiên, chỉ không ai nhìn thấy bàn tay lặng lẽ siết chặt bộ triều phục của hắn.

Câu nói kia cứ quanh quẩn mãi trong tâm trí.

Đệ đệ song sinh với Bệ hạ.

Su...

___

Lần đầu tiên bị chính fic của mình hành. Đã hơn 1 tháng rồi mới quyết định viết tiếp bộ này. Thú thực, nội dung Ann thay đổi tới 4 lần luôn rồi. Vẫn thấy không ổn, hzzz.

Chỉ muốn đem cả Lee Yoon lẫn Min Yoongi cho bạn Jung thôi. Cái bệnh sủng bạn Jung bất chấp của Ann lại trỗi dậy. Còn chưa lết nổi 10% chặng đường đã kiệt sức. Toy mệt với bộ này quáaaaa!!!! (。•́︿•̀。)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net