36.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạo Thạc đợi Chí mẫn rời đi mới lái xe trở về Trịnh gia, Diêu Lộ và Dạ Ly bị giam lỏng trong khách phòng suốt cả đêm. Dạ Ly nhát gan một chút đã sớm sợ đến choáng váng, cho tới khi có người đẩy cửa bước vào, cô ta nhất thời không kịp phản ứng.

Bị hai nam nhân thân hình cao lớn mang vào phòng khách, Dạ Ly liếc mắt liền nhìn thấy Hạo Thạc đang ngồi trên ghế salon.

Từ khi chưa vào giới giải trí cô ta đã từng nghe nói đến đại danh của Trịnh Hạo Thạc, tuổi còn trẻ mà đã giành được ngôi Ảnh đế, diễn xuất hạng nhất rất được mọi người khen ngợi, giờ phút này, nhìn anh trong khoảng cách gần như vậy, trên người của người đàn ông này, tựa hồ có một hơi thở lạnh lùng trời sinh, ngồi một chỗ không nói một lời, lại giống như vị vua cao cao tại thượng làm người khác nhìn mà thấy sợ, ánh mắt lạnh như băng đen nhánh lợi hại, xuyên qua gọng kính bạc bắn lên người hai người, cơ hồ muốn đem người sống lăng trì đến chết.

Dạ Ly một câu cũng không dám nói lung tung, lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu khẩn trương siết chặt ngón tay.

"Biết lỗi sai của các người là ở đâu chứ?" Hạo Thạc hơi hơi nhướng mày, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Dạ Ly, "Muốn mượn chỗ leo lên, biện pháp như vậy ở trong giới cũng thấy không ít. Đáng tiếc... các người đã chọn sai đối tượng."

"Phác Chí Mẫn cậu ấy không phải loại người giống như cô nghĩ."

"Cứ cho là cô thật sự cùng cậu ấy phát sinh chuyện gì, cô cũng sẽ chỉ khiến cậu ấy ghê tởm mà thôi. Cậu ấy sẽ không vì cô mà đi sử dụng quan hệ gia đình cậu ấy, lại càng không vì cô mà đi cầu xin mẹ cậu ấy, bởi vì... cô còn chưa đủ tư cách này."

Thanh âm của nam nhân bình tĩnh mà lạnh như băng, Dạ Ly bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, sau một lúc trầm mặc rất lâu, mới cúi thấp đầu nói "Đúng vậy, thật xin lỗi... Tôi, tôi cũng là đến đường cùng mới... mới nghĩ ra biện pháp như thế..."

Diêu Lộ cắn răng nói "Chủ ý này là tôi ra, tôi cùng lắm chỉ là đưa người leo giường Phác Chí Mẫn mà thôi, cũng chưa làm gì với anh ta... Trịnh Hao Thạc anh hình như quản quá nhiều rồi thì phải?"

Hạo Thạc lạnh lùng nhìn cô ta, cho đến khi Diêu Lộ rốt cục cắn môi trầm mặc xuống, Hạo Thạc mới thấp giọng nói "Cô có tin không, chỉ bằng việc các người lợi dụng Chí Mẫn này, tôi đã có thể khiến cho các người... sống không bằng chết?"

Thời điểm anh nói những lời này biểu cảm đặc biệt bình tĩnh. Nhưng là, lãnh ý thấm vào tận cốt tủy đó trong giọng nói, nhất là "sống không bằng chết" bốn chữ còn nhấn mạnh ngữ khí, lại làm cho người ta không nhịn được mà rùng mình.

Cho đến giờ phút này, Diêu Lộ mới phát hiện mình chọc phải một phiền phức lớn cỡ nào, cô ả lại còn không sợ chết nói "anh quản quá nhiều"... Nghĩ đến đây, Diêu Lộ vội vàng cúi đầu, sắc mặt trắng bệch siết chặt ngón tay, nhỏ giọng nói "Trịnh Hạo Thạc, anh muốn như thế nào?"

Hạo Thạc nhíu mày một cái, lấy ra một tờ chi phiếu đặt trước mặt hai người, "Tôi sẽ không làm gì các cô cả, tôi chỉ có một yêu cầu. Cầm số tiền này rời khỏi Tây Lâm, từ nay về sau, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi và Chí Mẫn nữa."

"......" Diêu Lộ và Dạ Ly liếc mắt nhìn nhau, có chút do dự liếc nhìn chi phiếu trên bàn, không biết làm thế nào cho phải.

Hạo Thạc sắc mặt bình tĩnh đẩy chi phiếu đến cạnh tay Dạ Ly, "Tùy tiện đến nơi nào đó làm ăn, hoặc là tiếp tục mở tiệm bán hoa của các người, giới giải trí không thích hợp với các cô." Hơi dừng lại một chút, "Cầm nó, trong vòng ba ngày biến mất cho tôi!"

Dạ Ly không thể làm gì khác hơn là ngón tay cứng đờ cầm chi phiếu trên bàn lên, âm thanh run rẩy nói, "Cảm... cảm ơn."

"Không cần cảm ơn tôi, đây là ý của Chí Mẫn." Hạo Thạc đứng dậy, phất phất tay với Dật Luân nói, "Đưa bọn họ về thu dọn hành lý, mau rời khỏi nơi này."

Mãi đến khi bóng dáng Hạo Thạc sắp biến mất sau cánh cửa, Dạ Ly mới run giọng nói "Trịnh, Trịnh tiên sinh, xinh anh hãy thay tôi, nói với Phác Chí Mẫn một tiếng... Thật xin lỗi..."

Hạo Thạc đầu cũng không quay lại nói "Không cần."

Đúng vậy, Chí Mẫn không cần nhất chính là ba chữ "Thật xin lỗi" này. Bởi vì, thật xin lỗi, là phương thức giải thích rẻ mạt nhất trên thế giới này, Lừa gạt và tổn thương đã tạo thành, ba chữ này không có bất kỳ tác dụng nào. Anh sẽ khiến người đàn bà này hoàn toàn biến mất, về phần tổn thương mà Chí Mẫn đã phải nhận, sẽ do anh Trịnh Hạo Thạc tự mình chữa khỏi!

Hạo Thạc làm việc tốc độ quả nhiên sấm vang chớp giật, trong vòng ba ngày, Dạ Ly và Diêu Lộ đã thu dọn xong hành lý rời khỏi thành phố Tây Lâm, nghe nói bọn họ chuyển đến một thành phố ven biển ở phương Nam xa xôi, định mở một cửa hàng bán hoa an phận phận làm ăn tự nuôi bản thân. Hạo Thạc rất vừa lòng với kết quả này, từ đó về sau Chí Mẫn cũng không còn gặp lại tiểu sư muội mà cậu từng có hảo cảm kia nữa.

***

Buổi tối hôm đó, Chí Mẫn lại mơ một giấc mơ.

Trong cảnh mộng rất dài rất dài, tái hiện lại một đoạn năm tháng khi còn trẻ kia, thiếu niên trong mộng kia, thủy chung làm bạn bên người mình, mỗi lần nhìn thấy hắn, Chí Mẫn đều sẽ mỉm cười gọi tên hắn "Hạo Thạc..."

Hai chữ này, tựa hồ tràn đầy một niềm ấm áp kỳ diệu.

Hạo Thạc... mỗi lần gọi ra miệng, ngay cả tâm tình cũng không thể hiểu nổi mà trở nên sung sướng.

Nhiều năm như vậy, Hạo Thạc đối tốt với cậu, Chí Mẫn vẫn đều ghi nhớ trong lòng. Thế cho nên rất nhiều lần, cậu thậm chí sẽ ở trong mộng mơ thấy Trịnh Hạo Thạc, mơ thấy từng giọt từng giọt chi tiết ấm áp khi hai người ở chung thời niên thiếu ngây ngô.

Thời điểm sáng sớm tỉnh dậy, Chí Mẫn phát hiện bên môi mình cư nhiên mang theo mỉm cười.

Cảnh mộng quay xung quanh con người quen thuộc bên cạnh kia, hơi thở quen thuộc... khiến cậu cơ hồ muốn sa chân vào.

Chí Mẫn vẫn tưởng rằng, Hạo Thạc tốt với cậu, là vì coi cậu là bạn tốt, thậm chí là em trai ruột mà đối xử. Chí Mẫn nhỏ hơn Hạo Thạc một tuổi, lại biết anh là người bạn tốt nhất của anh trai, cho nên, mỗi lần được Hạo Thạc quan tâm chăm sóc,

Chí Mẫn chung quy cảm thấy sự ấm ắp mà anh cho mình này giống hệt như anh trai mình.

Chí Mẫn vẫn cảm thấy, có thể có người bạn như Hạo Thạc là chuyện may mắn nhất của cậu. Được bạn như thế, người còn cầu gì?

Thế nhưng, cậu hoàn toàn không ngờ tới, Chí Mẫn cư nhiên thích cậu, còn là kiểu muốn triệt để giữ lấy cậu, muốn hung hăng tiến vào thân thể cậu, muốn làm tình với cậu đến hừng đông... Một tình yêu tràn ngập ham muốn độc chiếm.

Điều này làm cho CHí Mẫn hoàn toàn không thể thừa nhận.

Vì sao Hạo Thạc nhất định muốn biến tình hữu nghị tốt đẹp thành quan hệ người yêu? Hai người cứ làm bạn bè không phải tốt lắm à? Tương lai đều tự tìm một người phụ nữ mình thích kết hôn sinh con, tự mình xây dựng gia đình hạnh phúc của chính mình, con cái nhà mình còn có thể nhận anh làm cha nuôi, như vậy mới là kết cục viên mãn nhất... không phải sao?

Chí Mẫn vươn tay giật giật tóc, thật sự là không hiểu Hạo Thạc tốt đẹp như thế tại sao lại đi thích đàn ông, lại còn là kiểu đàn ông như cậu? Cậu toàn thân trên dưới rõ ràng đều rất đàn ông, có chỗ nào hấp dẫn đồng tính chứ?!"

Chí Mẫn vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, xua đi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Vừa mới rửa mặt xong, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, mắt nhìn cái tên trong hiển thị cuộc gọi, cư nhiên là Giang Tuyết Ngưng. Tuy rằng lần hợp tác này bởi vì chuyện đổi nữ chính náo loạn thật không thoải mái, nhưng Giang Tuyết Ngưng dù sao cũng là thần tượng thời còn trẻ của Dịch Phong, thần tượng tiền bối gọi điện thoại đến, cậu vội vàng tiếp máy, cười tủm tỉm nói "A lô, đạo diễn Giang."

"Phác Chí Mẫn, việc đổi nữ nhân vật chính lần này, kỳ thật là cậu hiểu lầm Trịnh Hạo Thạc." Giang Tuyết Ngưng mỉm cười giải thích, "Chúng ta sở dĩ thay cô ấy ra, là vì cô ấy giả mạo người em gái song sinh của mình, chuyện mạo danh thế thân này nếu sáng tỏ, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, Hạo Thạc điều tra ra được nội tình như vậy, cho nên mới ra mặt yêu cầu chúng ta thay đổi nữ chính. Cậu hiểu chứ?"

Bên tai truyền đến âm thanh nhu hòa của Giang Tuyết Ngưng, Chí Mẫn vội nói "Em biết, Hạo Thạc đã giải thích với em rồi..."

"Ừm, còn một chuyện nữa muốn bàn bạc với cậu, bên đầu tư ban đầu đã rút vốn tài chính, tôi bây giờ nhận được một phần đầu tư khác, kim ngạch khá ổn, thù lao của diễn viên cũng có thể gia tăng thích đáng, cậu có thể trở về đoàn làm phim không?" Giang Tuyết Ngưng dừng lại một chút, lại nói "Chúng ta sẽ tìm nữ chính lại lần nữa, sẽ không để cậu thất vọng, thù lao của cậu cũng có thể bàn lại lần nữa."

Chí Mẫn sờ sờ mũi, "Cái này..."

Tuy rằng cậu cũng tiếc đoàn làm phim này, nhưng lúc trước dù sao cũng đã kiên quyết nói với Giang Tuyết Ngưng mấy lời "Đổi luôn cả tôi đi, tiền vi phạm hợp đồng tôi sẽ bồi thường" linh tinh, giờ lại đi hối hận, có thể không tốt lắm hay không a?

Giang Tuyết Ngưng rất tốt tính mỉm cười nói "Nhân vật Tiêu Tường Trung này, tuy rằng tôi có thể tìm người khác đến diễn, nhưng mà, Phác Chí Mẫn, ở trong lòng tôi, cậu diễn nhân vật này mới là thích hợp nhất, cậu chính là tiểu thái tử tốt nhất trong cảm nhận của tôi."

Được nữ thần tượng chính miệng khen, điều này khiến cho tâm tình Chí Mẫn không khỏi nhảy nhót loạn xạ. Xem ra, biểu hiện ở đoàn làm phim trước đó đã được đạo diễn Giang tán thành.

"Vả lại, cậu không phải rất cảm thấy hứng thú với đề tài này ư? Kịch bản cậu cũng đã xem, tuy rằng tôi không thể cam đoan doanh thu bộ điện ảnh này sẽ rất tốt, nhưng tôi rất muốn nghiêm túc quay hết nó... Thế nào, cậu sẽ cân nhắc suy xét chứ?" Giọng nói của Giang Tuyết Ngưng rất dịu dàng thậm chí còn mang theo vị dụ dỗ.

Cô dù sao cúng là Ảnh hậu chị cả năm đó, lão tiền bối trong giới, cô ấy đã tốt tính mở miệng như vậy Chí Mẫn lúc ấy chỉ là nói miệng muốn đổi người, hợp đồng hủy bỏ linh tinh còn chưa ký, công ty quản lý cũng vẫn chưa biết tình hình, hiện giờ quay lại đích xác là có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì.

Quan trọng hơn là, Hạo Thạc cư nhiên rút vốn... Dù là như thế nào, Chí Mẫn để ý nhất kỳ thật chính là chuyện anh bỏ tiền cho cậu đóng phim này, nếu đoàn làm phim này đã không còn quan hệ với Hạo Thạc, vậy thì...

Chí Mẫn suy tính trước sau, rốt cục đưa ra quyết định, cười nói "Vậy thì nhờ ngài chỉ dẫn nhiều hơn."

Giang Tuyết Ngưng cười nói "Được, cả nhà đều đang đợi cậu quay về. Vẫn ở khách sạn gần thành phố điện ảnh Giang Châu kia nhé, tôi đặt trước phòng cho cậu, mong chờ cậu trở về với đoàn."

Chí Mẫn cũng tâm tình vui vẻ nở nụ cười, "Vâng! Cám ơn đạo diễn Giang, tôi ngày mai sẽ trở lại Giang Châu!"

Sau khi treo điện thoại, Chí Mẫn tâm tình siêu tốt gửi tin nhắn cho người đại diện, bảo người đại diện giúp đặt vé máy bay ngày mai. Sau đó cậu liền ở trong nhà tay chân lanh lẹ thu dọn hành lý. Lại không biết rằng, trong biệt thự cách vách, Hạo Thạc cũng đang đồng thời nghe điện thoại.

"Trịnh tổng, tôi đã làm theo ngài yêu cầu, ký kết hiệp nghị đầu tư với đoàn làm phim Thiếu Niên Thiên Tử."

Bên tai vang lên âm thanh quen thuộc, Hạo Thạc gật gật đầu, ngữ khí bình tĩnh nói "Anh làm rất tốt, tạm thời lấy danh nghĩa cá nhân của anh đầu tư bộ điện ảnh này, đừng để bất kỳ ai biết chuyện này có liên quan đến tôi."

"Vâng, tôi biết phải làm như thế nào."

Sau khi cúp điện thoại, Hạo Thạc đứng lên, ánh mắt thâm trầm nhìn về hướng ngôi nhà cách vách.

Xuyên qua cửa sổ sát đất ở ban công, có thể tinh tường nhìn thấy thân ảnh người kia tâm tình vui sướng thu dọn hành lý trong phòng...

Nụ cười nhẹ bên môi Hạo Thạc dần dần trở nên dịu dàng.

Chí Mẫn, cậu xem, vì để cậu được vui vẻ, không có bất kỳ áp lực nào trở lại đoàn làm phim, để cậu tiếp tục diễn hết kịch bản mà cậu yêu thích này, tôi đã chủ động rút vốn, sau đó đưa người khác một khoản tiền để người đó lấy danh nghĩa cá nhân đầu tư lại... Tôi muốn giúp cậu, còn phải áp dụng cách thức vòng vo, không lưu tên tuổi như vậy.

Chí Mẫn, cậu có thể cảm nhận được, tôi thích cậu đến nhường nào không?

J�����R

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net