35.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng ngủ bức rèm che nắng màu xám sẫm chặn đi gần hết ánh mặt trời bên ngoài, ánh sáng hôn ám trong phòng phi thường hợp cho giấc ngủ. Hôm qua ép buộc một đêm, Chí Mẫn thậm chí không đếm được rốt cuộc mình bắn bao nhiêu lần... Đến cuối cùng, thể lực cơ hồ bị ép khô toàn bộ, cậu mệt đến kiệt sức, nặng nề ngủ, ngủ thẳng đến chạng vạng ngày hôm sau mới mở mắt.

Thói quen ngủ chết tiệt, lại làm cho Chí Mâbx một lần nữa đem Hạo Thạc trở thành gối ôm, nằm trong lòng anh ngủ say sưa không nói, mặt còn dán chặt vào lồng ngực nam nhân này, hô hấp toàn bộ phất qua trên làn da trước ngực anh.

Mở to mắt nhìn bờ ngực choán đầy trước mắt, Chí Mẫn bên tai đỏ lên, lập tức xoay người từ trên giường ngồi dậy.

"Khụ khụ..." Chí Mẫn ho một chút để che giấu bối rối trong nháy mắt của bản thân, đồng hồ trên tường đã sắp chỉ hướng bốn rưỡi, cậu xoa xoa huyệt thái dương nhìn bốn phía xung quanh một chút, cũng không thấy quần áo của mình. Thân thể trong ổ chăn còn đang loã lồ, cậu muốn đi rửa mặt, đành phải nhẫn nại nói "Giúp tôi... tìm bộ quần áo thay đi."

Hạo Thạc đã sớm tỉnh, chỉ dùng ánh mắt thâm trầm nhìn nhìn Chí Mẫn

Chí Mẫn cũng không phảt hoả giống như lần trước, cũng không hỏi chuyện tối qua mà là sắc mặt xấu hổ vành tai đỏ rực né tránh ánh mắt của mình. Hiển nhiên, chuyện tối hôm qua cậu nhớ rõ nhấn thanh nhị sở. Dù cho thời điểm lúc ban đầu bởi do thuốc mà có chút mơ hồ, bị Hạo Thạc phun nước lạnh một phát, cậu đã hoàn toàn thanh tỉnh lại. Còn dưới trạng thái thanh tỉnh, kịch liệt làm trọn một đêm.

Tỏ tình lần này, mặc kệ kết quả như thế nào, ít nhất đã làm cho cậu nhỡ kỹ rành mạch.

Khoé môi Hạo Thạc hơi hơi giương lên, ngồi dậy, nhẹ nhàng ôm eo Chí Mẫn từ phía sau, gác cằm lên trên vai cậu, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng hỏi "Đang nói với ai thế?"

"..." Loại lời nói tựa như thân mật đùa giỡn này, làm cho chỉ số tức giận của Chí Mẫn lập tức tăng vọt theo cấp luỹ thừa.

Trong phòng có mỗi hai người sống, không nói chuyện với ngươi chẳng lẽ ông đây nói chuyện với không khí?

Chí Mẫn thở sâu, nhịn xuống xúc động muốn đánh anh một quyền, nghiến răng nghiến lợi nói, "Trịnh Hạo Thạc, tìm bộ quần áo cho tôi, tôi muốn đi rửa mặt!"

"Được." Hạo Thạc nhẹ nhàng hôn tai Chí Mẫn một cái, thấo giọng nói "Tôi thích cậu gọi tên tôi như vậy."

"..." Mặt CHí Mẫn đột nhiên đỏ lên.

Tai là nơi mẫn cảm của cậu, hiển nhiên,Hạo Thạc cũng đã phát hiện ra điều này, đêm qua luôn lặp lại công kích nơi yếu ớt này, dùng môi khẽ hôn, dùng đầu lưỡi khẽ liếm, thậm chí dùng răng nanh khẽ cắn.... làm cho cậu một lần lại một lần lâm vào trạng thái mê loạn.

Động tác hôn tai vừa rồi của anh khiến sau lưng Chí Mẫn không nhịn được một trận rùng mình, những đoạn ngắn ý loạn tình mê tối hôm qua lại hiện lên trong đầu...

Tối hôm qua dưới tác dụng của thuốc, Chí Mẫn đã sớm mất đi lí trí. Nam nhân vốn chính là động vật rất dễ xúc động, cảm quan thân thể đè lên tất cả, đến sau đó, cậu thậm chí còn chủ động ôm lấy anh hôn qua.

Quả thực là nhiệt tình như lửa.

Nhớ đến phóng túng đêm qua, sắc mặt Chí Mẫn càng thêm cứng nhắc.

Đây nhất định là tác dụng của thuốc! Nhất định là thế!

Nếu không, một thẳng nam như cậu tại sao lại sinh ra phản ứng với ôm ấp của nam nhân?

Hạo Thạc nhanh chóng đem quần áo đến, quần lót màu trắng mới tinh, còn có một bộ quần áo thể thao màu trắng, cầm tất cả đưa vào tay Chí Mẫn, cậu nhận lấy rồi nhanh chóng thay trong chăn, xoay người vào toilet rửa mặt.

Phía sau hình như cũng không đau đến vậy, hơn nữa ngày hôm qua sau khi làm xong, Hạo Thạc còn rửa sạch giúp cậu...

Lần trước đau đến cơ hồ không nhấc nổi chân, ngoại trừ việc Hạo Thạc dùng bạo lực còn vì Chí Mẫn kịch liệt phản kháng, lần này lại không giống thế, chẳng những cậu không kịch liệt phản kháng, động tác của anh cũng đủ cẩn thận và dịu dàng, tuy rằng làm trọn một đêm, nơi đó cũng chỉ là hơi hơi trướng đau chứ không ảnh hưởng đến đi lại.

Chí Mẫn tạt nước lạnh lên mặt, nhanh chóng đánh răng trong toilet, sau khi đi ra chỉ thấy Hạo Thạc đã dọn xong cơm chiều lên bàn ăn, thấp giọng nói "Đến ăn cơm."

"Tôi..." Chí Mẫn còn chưa nói xong, Hạo Thạc đã trực tiếp đứng lên, nhẹ nhàng nắm tay cậu cường ngạnh kéo đến bên cạnh bàn, ấn cậu ngồi xuống ghế còn đè bờ vai cậu thấp giọng nói "Ngồi xuống ăn cơm, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Chí Mẫn ngẩn người, ngồi xuống hỏi "Chuyện gì?"

"Ăn trước đã, ăn xong nói sau."

Hạo Thạc nói xong liền múc một bát canh cá đưa đến trước mặt Chí Mẫn, không thể không nói, anh là một người thực biết sinh hoạt, tài nghệ nấu ăn phi thường đáng ghen tị, canh anh nấu đặc biệt ngon miệng, khi bát được đưa đến trước mặt, hương vị đậm đà này phả vào mặt, làm người ta không khỏi thèm ăn nhiều hơn nữa.

Chí Mẫn thật sự rất đói bụng, rất nhanh, thức ăn trên bàn đã bị hai nam nhân đói meo càn quét không còn một mảnh.

Chí Mẫn thỏa mãn lau miệng, vào phòng khách ngồi xuống sofa. Hạo Thạc tay chân lanh lẹ thu dọn xong bát đũa, sau đó mới trở lại phòng khách, đi đến bên người Chí Mẫn ngồi xuống, thấp giọng hỏi "Dạ Ngân bên kia, cậu muốn xử trí như thế nào?"

Hạo Thạc một câu trực tiếp đi vào vấn đề chính, Chí Mẫn sợ run một chút, ngược lại bắt đầu có chút xấu hổ.

Cậu từng trước mặt anh nói ra lời thề son sắt rằng mình thích Dạ Ngân, nay lại xảy ra chuyện như vậy, quả thực như là giáng cái tát thẳng vào mặt khiến cậu khó bề chịu nổi.

Hạo Thạc lấy ra một chồng văn kiện từ trong ngăn kéo, đặt trước mặt Chí Mẫn, "Cậu xem cái này trước đi."

"Đây là cái gì?" Chí Mẫn nghi hoặc hỏi.

Hạo Thạc nói "Là kết quả điều tra của tôi với Lưu Dạ Ngân."

Chí Mẫn nhíu nhíu mày, cúi đầu nghiêm túc đọc.

Hạo Thạc chỉ chỉ ảnh chụp trên tư liệu, thấp giọng giải thích "Lưu Dạ Ngân sau khi tốt nghiệp trung học thi vào trường Nghệ thuật Tây Lâm, cũng chính là trường cậu từng học kia. Cô ấy còn có một chị gái song sinh tên là Lưu Dạ Ly, Dạ Ly không tài hoa như cô ấy, sau khi tốt nghiệp trung học vẫn luôn làm việc trong cửa hàng bán hoa cho hai chị em một chút phí sinh hoạt."

"Nửa năm trước, Dạ Ngân tham gia cuộc thi tài năng toàn quốc, giành được giải nhất. Ba tháng trước, Dạ Ngân gặp tai nạn bỏ mình, "Dạ Ngân" mà cậu nhìn thấy hiện tại cũng không phải bản thân cô ấy."

"Chị em sinh đôi tổng cực kì giống nhau, khác biệt duy nhất là đằng sau tai trái của Dạ Ngân có một nốt ruồi đỏ còn Dạ Ly thì không."

Chí Mẫn nhìn tư liệu trong tay, sắc mặt nhất thời càng thêm khó coi.

Hạo Thạc thấp giọng nói "Chí Mẫn, hiện tại cậu đã hiểu chưa?"

"Là Dạ Ly mạo danh thế chỗ em gái song sinh Dạ Ngân của cô ta tham gia vào đoàn làm phim Thiếu Niên Thiên Tử của chúng ta. Cô ta biết cậu tốt nghiệp trường Nghệ thuật Tây Lâm cho nên mới nói là tiểu sư muội của cậu, cố ý lôi kéo làm quen cậu. Tối hôm qua hạ thuốc với cậu khẳng định cũng là quyết định dưới sự thương lượng của cô ta và người đại diện. Mục đích cô ta lừa gạt, nói là sư muội của cậu chẳng qua là muốn lợi dụng cậu leo lên mà thôi."

"Đây là lí do tôi thay đổi nữ chính."

"..."C ní Mẫnắm chặt lấy tư liệu trên tay, đầu ngón tay bởi vì dùng sức quá mức mà có vẻ tái nhợt.

"Cậu lúc ấy không nghe tôi nói xong đã trực tiếp quay đầu bỏ đi, cho nên mới sinh ra một ít hiểu lầm với tôi." Hạo Thạc dừng lại một chút, "Chí Mẫn, tôi trước nay đều lười đi giải thích với người khác.... Nhưng mà, tôi không muốn vì một ả đàn bà như vậy khiến giữa chúng ta sinh ra khoảng cách."

Nhớ tới ánh mắt bi thương cùng bóng dáng cứng ngắc khi xoay người rời đi của Chí Mẫn lúc ấy, Hạo Thạc liền cảm thấy trái tim từng đợt đau nhói.

"Cho nên, chuyện này, tôi phải giải thích lại cho cậu nghe."

"Ngoại hình hai chị em Dạ Ly và Dạ Ngân cực kì giống nhau, đáng tiếc Dạ Ly không có tài hoa và thiên phú của em gái cô ta. Nốt ruồi đỏ tự nhiên ở tai cũng không dễ làm giả. Một khi bộ điện ảnh cô ta đóng này nổi, chuyện mạo danh thế thân cũng rất dễ dàng sáng tỏ. Ảnh hưởng tiêu cực của loại chuyện này cực kì nghiêm trọng, khẳng định sẽ liên lụy đến toàn bộ đoàn làm phim, cho nên tôi mới quyết định đổi vai nữ chính."

Hạo Thạc đè thấp thanh âm "Cũng không phải bởi vì tôi thích cậu và cậu có hảo cảm với cô ta nên tôi mới ghen tị với cô ta đến mức vô lý đi hại cô ta. Tôi Trịnh Hạo Thạc, không phải loại người thiếu nguyên tắc như vậy."

"Tôi tuy rằng thật sự tức giận cậu thích cô ta, nhưng mà người đàn bà kia còn chưa đủ tư cách khiến tôi động thủ."

Dù cho Chí Mẫn thích ai, Hạo Thạc đều muốn dùng thủ đoạn của mình thu phục trái tim cậu, chứ phong sát một nữ nhân yếu thế anh còn không thèm làm chuyện vậy. Nếu không phải Dạ Ly mạo danh lấy thân phận sư muội lừa gạt Chí Mẫn, chạm đến điểm mấu chốt của Hạo Thạc, anh cũng sẽ không lấy thân phận người đầu tư cưỡng chế đoàn làm phim thay đổi nữ diễn viên chính.

Đáng tiếc, anh lúc ấy còn chưa kịp giải thích, cậu trong cơn phẫn nộ đã cho anh một quyền rồi trực tiếp xoay người rời đi.

Giờ phút này, manh mối chân tướng rốt cục được tra ra, Dịch Phong trầm mặc thật lâu, một lúc sau mắt đặt tư liệu trong tay lên bàn, cúi đầu hỏi "Thế... Dạ Ngân, không phải, Dạ Ly, cô ta hiện tại ở đâu?"

"Tôi hôm qua sai người tạm thời đưa cô ta và Diêu Lộ về Trần gia vốn định sáng nay trở về xử lý. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến cậu." Hạo Thạc quay đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Chí Mẫn, thấp giọng nói, "Bọn họ lừa gạt cậu, muốn xử trí như thế nào tôi sẽ tôn trọng quyết định của cậu."

Chí Mẫn trầm mặc một chút, sắc mặt cứng nhắc nói, "Anh xử lí là được. Tôi không muốn nhìn thấy bọn họ lần nữa."

Chí Mẫn thấp giọng hỏi "Cậu yên tâm giao cho tôi à?"

"Ừ. Tôi tin tưởng anh làm việc có chừng mực..." Chí Mẫn lại ngẩng đầu bổ sung nói, "Đừng quá phận là được rồi, bọn họ cũng không phải loại tôi không thể tha thứ, trong giới giải trí những nữ nhân không có thân phận bối cảnh như vậy rất nhiều người đều dựa vào loại thủ đoạn này trèo lên.... Đáng tiếc cô ta chọn sai đối tượng, tôi không bao giờ để mình bị xoay vòng vòng." Chí Mẫn dừng một chút, "Để bọn họ hoàn toàn biến mất khỏi giới giải trí đi."

Hạo Thạc nói "Được, cậu yên tâm, chuyện này tôi sẽ giải quyết."

Hai người cùng trầm mặc trong chốc lát.

Hạo Thạc lại đột nhiên hỏi "Như vậy, việc còn lại thì thế nào?"

Chí Mẫn quay đầu nhìn anh, khó hiểu nói "Việc còn lại? Còn có... chuyện gì?"

"Việc tôi thích cậu..."

Hạo Thạc bất đắc dĩ cười cười, ghé lại nhẹ nhàng hôn hôn môi Chí Mẫn, chăm chú nhìn thẳng tắp vào ánh mắt cậu, thấp giọng nói "Tôi tối hôm qua lấy phương thức nhiệt tình như vậy bày tỏ, sau khi ngủ một giấc tỉnh lại, cậu chẳng lẽ lại quên rồi, hửm?"

"..." Nhớ tới phương thức bày tỏ "nhiệt tình" của anh, mặt Chí Mẫn bỗng nhiên đỏ lên, dối diện với ánh mắt anh, đầu lưỡi cũng bắt đầu xoắn lại, "Không, không phải... Tôi không quên... Nhưng mà tôi, tôi là trai thẳng... Hơn nữa... Tôi vẫn coi anh là...."

"Bạn bè hả?" Hạo Thạc ngắt lời cậu, nghiêm túc nói, "Nhưng tôi trước nay chưa từng coi cậu là bạn, tại cậu quá trì độn."

"..."Chí Mẫn xấu hổ xoay người qua chỗ khác.

Hạo Thạc trầm mặc một lát lại thấp giọng hỏi "Cậu đối với tôi, vốn không có một chút thích nào ư?"

Chí Mẫn nghiêm túc nói "Tôi không có cách nào tiếp nhận chung sống với một người đàn ông..."

"Cậu tối hôm qua rõ ràng có thể..."

"Tối hôm qua là vì bị hạ thuốc mất đi lý trí!" Chí Mẫn vội vàng phản bác nói, "Tôi tương lai khẳng định muốn kết hôn sinh con, ông nội còn chờ tôi sinh cho ông một thằng chắt nữa kìa. Cậu cũng không phải không biết tình huống trong nhà tôi, nếu tôi ở bên đàn ông, mẹ tôi ông nội tôi tuyệt đối sẽ chém chết tôi..."

Hạo Thạc ngắt lời hắn "Chỉ cần cậu có thể nhận, những việc này tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Mấu chốt là ở cậu... Cậu đối với tôi, thật sự một chút cảm giác cũng không có ư?"

Thanh âm trầm thấp dịu dàng như vậy, làm cho tâm tình Chí Mẫn không hiểu sao có một chút bối rối.

Bản thân là trai thẳng, thích con gái, tương lai khẳng định sẽ kết hôn sinh con. Hai mười mấy năm qua, Chí mẫn chưa từng hoài nghi điều này, cậu thậm chí thật không ngờ có một ngày cậu cư nhiên gặp phải lựa chọn "Có nên thay đổi tính hướng hay không" khó có thể tưởng tượng nổi như vậy.

Nhưng mà hiện tại Hạo Thạc bày tỏ lại khiến cậu có chút tâm phiền ý loạn.

Cậu không muốn thay đổi quan niệm nhiều năm như vậy, cậu không muốn biến thành đồng tính luyến ái ở bên một người đàn ông, nhưng mà... Nhưng mà Hạo Thạc cậu ta.... Tình cảm chấp nhất sâu đậm trong mắt anh, đè Chí Mẫn đến gần như không thở nổi.

Người bạn cùng nhau lớn lên từ nhỏ này cư nhiên vẫn luôn thích mình?

Chí Mẫn lẳng lặng nhìn Hạo Thạc, hơn nửa ngày cũng không biết nói thế nào cho tốt.

Anh nhìn cậu, thấp giọng nói "Chí Mẫn, tôi thích cậu như vậy, cậu chẳng lẽ không thể vì tôi mà thay đổi? Thử một chút cũng không chịu sao?"

"Nhưng tôi..." Chí Mẫn cuống quýt quay đầu, tránh đi tầm mắt Hạo Thạc, "Tôi thật sự không phải đồng tính luyến, tôi không có cách nào đi thích nam nhân, muốn tôi thay đổi tính hướng, so với trực tiếp giết tôi còn khó hơn..."

"Tôi cũng không phải đồng tính luyến ái, chỉ là tôi thích cậu mà thôi."

"..."

"Được rồi. Cậu đã tạm thời không có cảm giác với tôi, tôi cũng không ép cậu lập tức đưa ra câu trả lời thuyết phục."

Hạo Thạc khẽ cười một chút, dán vào môi Chí Mẫn thấp giọng nói, "Bất quá, Phá Chí Mẫn, cậu hẳn là sẽ không phản đối tôi từ giờ trở đi theo đuổi cậu nhỉ? Tôi có quyền theo đuổi một người, đúng không?"

"..."

Thẳng đến khi ra khỏi biệt thự của Hạo Thạc, trở lại nhà mình ở cách vách, Chí mẫn vẫn còn bị vây trong một loại trạng thái mờ mịt, khiếp sợ, khó tin.

Hạo Thạc anh ấy thích mình?

Tại sao lại có thể biến thành như vậy?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net