°||chap 26||°

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

park jimin vừa lờ mờ tỉnh dậy sau giấc mộng kì lạ, hôm qua cậu mơ thấy mình đang một căn biệt thự xa hoa cùng một khu vườn cùng những đoá hoa thực dược đen ẩn chứa hàm ý sau lớp màu đen tối của chúng đó chính là lời cảnh báo về sự phản bội cùng những cây dương xỉ to lớn oằn mình trong cơn mưa bão. đưa tay chạm lên song sắt rỉ hoen ố, nhìn ra bên ngoài hành rào là một cảnh tượng kinh dị đến mức khiến cậu chẳng thể thốt lên lời..

" jiminnie, em sao đó? "

" h-hả? "

" tôi hỏi em ổn không, sao sáng giờ cứ như người mất hồn vậy? "

" l-làm gì có "

rồi bỗng jimin đứng lên, đậo bàn một cái rồi rồi vội bắt xe đi mất để lại một jung hoseok với gương mặt ngơ ngác vì chẳng giểu điều gì vừa xảy ra

" số 3xx, đường Bxxx "

" chú có thể đi nhanh hơn một chút được không? tôi cần đến đó gấp "

" vâng "

jimin gấp rút như vậy là vì căn biệt thứ đó thật sự rất giống với nơi hắn - người tự xưng là anh em cùng cha khác mẹ của cậu từng yêu cầu cậu đến

và trên hết là..những gì cậu thấy trong giấc mơ khiến cậu muốn đến nơi đó để làm rõ mọi chuyện

đến nơi cậu đẩy cửa bước vào, nơi này thật sự rất giốnh vớk trong mơ, chỉ là..căn biệt thự kia giờ đây đã trở thành một đống hoang tàn đổ nát

jimin chần chừ một chút, định quay về thì chợt tháy một lối đi nhỏ dẫn vào đống đổ nát kia. như có điều gì thúc ép, xúi giục cậu. jimin cứ thể đi vào đó trong vô thức, mãi đến khi cầm bông hoa thược dược đen sẫm lên cậu mới ý thức đượcc mình đã đi vào.

" mẹ.. "

jimin chẳng hiểu sao mình lại thốt lên tiếng kêu đó nhưng cậu chắc chắn rằng mình sẽ ở đây đến khi mọi thứ được làm rõ.

" jiminnie "

" hoseok? "

" em không sao chứ? "

" tôi ổn, anh làm gì ở đây vậy? "

" buổi sáng em vẫn chưa ăn gì mà lại chạy đi như người mất hồn làm tôi lo gần chết "

" em chưa ăn gì đúng chứ? tôi có gói theo đồ ăn cho em nè "

" mà sao anh lại biết tôi ở đây "

" thì..tôi có biết đâu nên là lái xe đến từng nơi em từng đi qua cho đến khi tìm được em thôi "

" ủa bộ anh bị gì hả, lái xe vòng vòng gần hai tiếng không thấy mệt hả? điện thoại đâu sao không lấy ra gọi? "

" ừ nhỉ "

" ủa jztr? "

" thôi thôi, em ăn trước đi rồi nói tiếp, nhìn em như sắp xĩu tới nơi rồi đó "

" ủa gì gì, tôi đâu có yếu tới vậy, nhịn một bữa cũng đâu có sao vả lại tôi cũng không đói "

" nhưng mà- "

" ọt ọt "

" ha- "

" cấm anh cười, anh mà cười là tôi cạch mặt anh luôn "

" à dạ dạ, jung hoseok này không dám, giờ tôi để đồ ăn ở đây, nhờ bụng của jiminnie giữ hộ nhé "

" anh im đi "

" nói câu gì nghe tổn thương quá vậy? em làm tôi buồn đó "

" kệ anh "

" mà này jiminnie "

" gì nữa? "

" sau này đi đâu nói trước với tôi một tiếng nhé "

" ủa mắc gì phải nói, thiếu tôi thì anh cũng đâu có chết "

" chết thiệt đó, trái tim tôi sẽ chết nếu không có bé mèo dáng yêu của tôi bên cạnh "

" ủa ai của anh? rồi mắc gì nói tôi là con mèo? tin tôi cắn anh không? "

" nè cắn đi "- jung hoseok cứ giơ tay qua lại trước mặt jimin làm cậu bực cả mình

" ủa bộ đầu óc anh có vấn đề hay gì dị? "

" đâu có, em cắn tôi cũng coi như đánh dấu chủ quyền rồi. cắn xong rồi thì jung hoseok này là của park jimin. em phải chịu trách nhiệm với tôi"

" dị thì mơ đi, còn lâu tôi mới cắn "

" ée, anh làm cái gì dị? " - park jimin giật nào mình khi hoseok nhào đến ôm cậu

" ôm em đến khi nào em cắn thì tôi buông. tốt nhất là đừng cắn, để tôi ôm em mãi đi "

" anh ăn cái gì mà khôn quá dị "

" nãy mới nói đầu óc tôi có vấn đề giờ lại nói tôi khôn, em kì lạ thật đó "

" nhưng đâu có kì bằng anh, buông ra đi cái đồ kì cục "

" cho tôi hun một cái nhaa "

nói xong hoseok liền nhào tới làm jimin vô cùng cực kì hoảng hốt

" a "- jimin bị hoseok bị ôm cứng ngắc rồi nên đành phải cắn anh ta để thoát thân

" hehehehehe "

" bỏ cái cách cười đó đi anh làm tôi sợ đó "

" ế ee lại gì nữa "

" tôi nói rồi, em cắn tôi thì từ nay tôi là của em, hehehe " - hoseok nắm lấy tay jimin kéo cậu lại khiến cậu không giữ được thăng bằng mà ngã vào lòng anh

" anh làm ơn bỏ cái điệu cười đó đi dùm cái, nổi hết cả da gà "

" hì hì "

" rồi giờ bỏ tôi ra được chưa? "

" ụa tôi có làm gì đâu, là tự nhào vào lòng tôi mà "

" anh kéo tôi rồi còn nói vậy nữa hả? "

" thôi lỡ rồi, cứ giữ vị trí như hiện tại i "

" ai gảnh, buông ra cho tôi đi về "

" ò, để tôi chở em về "

" không thích, tôi tự bắt xe đi "

" thôi vậy nguy hiểm lắm đó, em chưa coi cái trend đi ra ngoài một mình thì sẽ gặp chuyện gì hả? "

" trong trend thì người đi một mình là con gái và bây giờ là bạn ngày ban mặt ai làm gì được tôi? "

" nè không nên chủ quan đâu đó, trai hay gái cũng không nên chủ quan phải biết bảo vệ cho bản thân mình chứ "

" mặc kệ tôi đi, anh nói nhiều vậy làm gì? "

nói xong jimin cứ thế cầm điện thoại lên mà gọi xe

" anh làm cái quái gì vậy?? " - trước sự ngoan cố của jimin anh liền giật lấy điện thoại của cậu

" đừng như vậy được không? em làm như vậy tôi lo lắm đó "

" tại sao lại phải lo? "

" em be bé, trắng trẻo, đáng yêu như vậy nỡ bị người ta bắt mất hay làm gì thì tôi biết phải làm sao đây? "

" thì anh đi kiếm người khác mà yêu, anh đừng có ỷ anh cao mà khinh thường tôi nha, tôi còn mạnh hơn anh nữa đó "

" nè nét đừng có đùa như vậy chứ, tối biết kiếm đâu ra park jimin đanh đá khác đây? "

" anh thôi đi, nói chung là tôi sẽ tự bắt xe về, trả điện thoại đây "

" thôi mà jiminnie, là em mạnh tôi yếu được chưa. jiminnie mạnh mẽ như vậy phải đi chung để bảo vệ tôi chứ. tôi mà mất tích thật em hối hận cũng muộn rồi "

" ủa ai dám bắt anh, nói gì kì dị? "

" năn nỉ năn nỉ mà, tôi đi một mình sợ lắm, phải có jiminnie bảo vệ mới được "

trong lòng park jimin đang cười khặc khặc trước dáng vẻ làm nũng của hoseok đó. nhưng mà đang cố kìm chế để không làm mất dáng vẻ cool ngầu của mình thôi=)

" ờ thì cũng được "

" yayy, yêu jiminnie nhấtt "

" chụt "

" ủa bộ muốn hun là hun hả? tin tôi cho anh về một mình luôn không? "- jimin vừa nói vừa lấh tay che mặt tại giờ mặt cậu đỏ như quả cà chua luôn rồi

" thôi mà "

" jiminnie, mặt em đỏ quá, em ổn chứ? " - thấy mặt jimin đỏ hết cả lên hoseok sợ cậu bị sốt nên tiến gần tới xem thử

" a-anh tránh xa ra coi "

" đâu có sốt đâu ta? "- đặt tay mình lên trán cậu, thấy nhiệt độ bình thường nên anh mới yên tâm bỏ tay xuống

" không lẽ là... "

" không lẽ cái gì chứ, đi về mau đi, lát nữa tôi đổi ý thì anh tự mà chịu "

" jiminnie em ngại hỏ? "

" ngại cái đầu anh, đi xa ra coi, trời nóng vậy mà cứ sáp sáp lại "

" em ngại đáng yêu lắm đó "

" đã nói là không có ngại, tin hay không tuỳ anh "

" rồi rồi, tôi tin em bé không có ngại mà "

" e-em bé cái gì chứ? đừng có tuỳ tiện gọi tôi là em bé. có tin tôi đánh anh không hả? "

" nếu là đánh yêu thì tôi rất sẵn lòng "

" k-không nói chuyện với anh nữa, đúng là cái đồ dở hơi "

" dở hơi nhưng mà yêu jiminnie là được rồi "

" ... "

°seju°
lâu quá không đăng chap mới, chắc không còn ai nhớ đến tui rồi ( ;∀;)



























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net