Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe nhạc cho nó nhập tâm nè mấy cô :) Nhất định phải nghe nhạc à , giỡn thôi chứ muốn nghe thì nghe , ko thì thôi :)))
________________________________

Guanlin và Jihoon vò đầu bứt tóc suy nghĩ , nhưng kết quả cũng chỉ là 1 con số 0 . Chả là Hoseok đã ngắt định vị trong điện thoại của Guanlin rồi nên có muốn cũng không thể nào dùng được .
Nhìn thấy hai người bạn của mình như vậy , cậu lại càng hiểu được một phần . Cảm xúc của cậu bây giờ thực sự rất rối bời , xen lẫn vào nhau : lo lắng , bồn chồn , buồn bã mà cũng có chút bất an nữa !
Rồi cậu nhìn qua phía khung cửa sổ màu xanh kia , ôi , đêm nay thật nhiều sao . Bỗng chốc cậu lại nhớ đến anh , Hoseok , người con trai mà cậu yêu , yêu đến mù quáng , yêu đến điên cuồng . Nhìn những ngôi sao ấy , cậu lại vô thức nói ra những lời mà trong trái tim của cậu đang ấp ủ bao lâu nay
Jimin : Hoseok à , đây là đêm đầu tiên em phải ngắm sao một mình đó . Vì trước khi gặp anh , em chẳng bao giờ ngắm sao cả , em cho nó là sến súa , là mất nhiều thời gian . Nhưng khi yêu anh , mọi thứ nó khác lắm , bầu trời sao đối với em như cả 1 thiên đường . Em ghét anh lắm Hoseok à , em ghét cái khuôn mặt đáng yêu ấy vào mỗi buổi sáng thức giấc . Em ghét cái nụ cười ấm áp khi anh nhìn em . Em ghét cái đôi mắt tràn đầy sự yêu thương mà anh dành cho em , Ghét luôn những cử chỉ , hành động ôn nhu . Vì tất cả những điều ấy đã làm em yêu anh , để rồi bây giờ lại đau khổ , tuyệt vọng
Mãi suy nghĩ mà cậu chẳng để ý rằng , đã là 23h40 rồi . Guanlin và Jihoon cũng đã tựa người vào ghế ôm nhau ngủ từ lúc nào . Jimin cười nhẹ , hai cái con người này thật là , lúc bình thường thì chẳng có gì hết , lúc ngủ là ngập trong mật ngọt vậy đó . Nhưng buồn cười nhất là lúc Jihoon nói mớ
Jihoon : Guanlin , Guanlinie ~~~ Yêu anh lắm nè , Hoonie muốn hôn hôn . Hoonie mệt òi , bế Hoonie về phòng nhe ~~~
Ôi thật là , mơ đến cỡ đó luôn sao ? Jimin khẽ nhìn họ rồi cũng nhắm mắt lại đi ngủ , mong rằng ngày mai sẽ ổn thoả ...
________________________________
Sáng hôm sau
Những tia nắng chói chang khẽ len lõi vào những chiếc lá , toả sáng giữa biết bao con vật , cây cối ... Mặc cho mọi thứ diễn ra như thế nào thì nó vẫn chỉ như thế , cứ được 1 lúc rồi lại đến nơi khác toả sáng tiếp ! Tia nắng vô tình toả sang chiếc cửa sổ màu xanh quen thuộc ấy , chiếu vào chàng trai nhỏ bé xinh đẹp đang nằm ngủ trên chiếc giường màu trắng kia
Jimin : Ưm ... Sáng rồi sao ???
Cậu khẽ nhìn ra ngoài , 1 ngày nắng , thật đẹp . Nhưng tâm trí và con tim của cậu lại âm u tựa như những ngày mưa . Jimin thích nhất là được thức dậy giữa 1 buổi sáng bình yên , có nắng , thích nghe những tiếng lá xào xạt nhè nhẹ , chứ không phải là tiếng xe cộ tấp nập ngoài kia ! Nhưng hôm nay , cậu bỗng nhiên lại muốn thức dậy vào 1 buổi sáng lạnh lẽo , hệt như tâm trạng của cậu .
Cặp đôi Linhoon vẫn còn ngủ say sưa , thôi thì không nỡ đánh thức , dù sao cũng vẫn còn sớm , cứ để họ ngủ 1 chốc . Hôm qua họ suy nghĩ cũng đã đủ mệt rồi . Jimin nằm im trên giường , một phần cũng vì ... cậu cũng chả nhúc nhích được , cái cảm giác đó thật khó chịu . Khoé môi Jimin bất chợt nở 1 nụ cười nhẹ , không phải vì trời đẹp , mà là vì .... cậu nhớ đến anh . Nhớ những khoảnh khắc đẹp đẽ của 2 người khi còn ở bên nhau . Mãi đắm chìm trong suy nghĩ , Jimin không biết rằng , Guanhoon đã dậy từ bao giờ , họ nhìn cậu bằng đôi mắt xót xa .
Jihoon : Jimin này , tớ biết cậu thật sự đang rất đau , đau trong lòng . Nhìn cậu cười rất đẹp , nhưng nó cũng mang 1 nỗi đắng cay trong đó . Nếu cậu muốn khóc , hãy cứ khóc , vì cậu đã âm thầm chịu đựng quá nhiều rồi ...
Jimin : Đúng , tớ đã chịu đựng quá nhiều , chịu đựng vì 1 người . Tớ đã từng nghĩ rằng chính bản thân thật sự rất ngu ngốc , tại sao không chịu buông bỏ , tại sao không quên Hoseok đi , anh ấy sỉ nhục , đối xử tệ bạc như vậy tại sao vẫn còn nuối tiếc , suy nghĩ , tìm kiếm nhiều đến thế
   Và rồi Jimin cũng không chịu đựng đc nữa , gục đầu vào vai Jihoon mà khóc . Những giọt nước mắt mặn chát , đắng cay , ông trời ơi , Jimin đã làm gì đắc tội cơ chứ , a , Jimin đã từng là kẻ bắt cóc , làm chuyện xấu nên ông đang trừng phạt đúng không ? Nhưng đâu nhất thiết phải đến mức này , phải cướp đi sự sống cuối cùng của cậu ấy ! Guanlin chỉ đứng yên đó , không nói gì cả , Guanlin biết bây giờ cứ để cho Jimin khóc . Căn phòng lúc này chỉ có hai từ : Đau đớn . Tiếng khóc của cậu thanh niên bị người mình yêu ruồng bỏ , tiếng khóc của cậu thanh niên sắp phải lìa xa cõi đời .
   Thời gian trôi qua , mới đó mà đã 9h sáng , Guanlin và Jihoon đã vệ sinh cá nhân xong xuôi , chuẩn bị ra ngoài , tìm kiếm 1 người mà Jimin yêu nhất
Jihoon : Jimin à , tớ thấy như vậy không an toàn cho lắm , nhỡ cậu cần gì mà tớ không ở đây , cậu phải làm sao ?
Jimin : Không sao đâu mà , tớ có thể tự xoay sở được , có y tá này , bác sĩ nữa !
Guanlin : Thôi được rồi , để tớ sẽ lấy 1 cái camera mini gắn vào cổ áo , cậu sẽ quan sát tivi , thấy được tất cả chuyến đi của tớ và Jihoon . Nếu muốn gọi , hãy dùng chuếc điện thoại này , cậu chỉ cần nói : "Guanlin" . Nó sẽ tự động gọi cho tớ , được không Jimin ? ( Bảy : Không biết cái điện thoại này có bán trên thị trường chưa -.- )
Jimin : Được mà , 2 cậu đi đi , có gì tớ cần sẽ gọi
   Guanlin và Jihoon bước ra ngoài , tivi cũng được bật lên , mong rằng 2 người họ sẽ tìm được Hoseok thật sớm !
Giờ này anh ở đâu ? Hoseok
Em mệt lắm rồi
Tại sao anh lại trở nên tàn nhẫn như vậy
Thời gian là thứ sẽ quyết định cuộc sống của em
Nó cứ trôi mà không chờ đợi ai
Nó đang dần nuốt chửng sự sống của em
Em sợ lắm
Về bên em đi , Hoseok à ...
Cuối cùng cũng xong chap 6 , đáng ra chap này là chap cuối í , nhưng mà văn chương dữ quá nên nó dài ra :))) Đợi chap 7 nhé , sẽ cố gắng ra sớm nạ . Viết chap này xong tự nhiên thấy tội cho Mochi dễ sợ hà , cơ mà cứ trôi theo kịch bản đi :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net