Chương 34: Chuẩn bị cho một kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bố mẹ anh nghe tin con về thăm rất háo hức, mẹ anh làm rất nhiều món ngon, bố anh thì quét tước nhà cửa.

Chị gái nhìn cảnh tượng này không biết phải làm gì cho phải, nếu họ biết người anh yêu sắp dẫn về đây là Taehyung, thì liệu họ có thể chịu nổi cú sốc này không...

- Kìa con, sao đứng thần người ra thế, em nó sắp về rồi, mau phụ mẹ mang đồ ăn ra bàn nào.

- A...vâng...

Có lẽ bà đã biết, và bà tin con trai mình đã có quyết định đúng, đã từng có khoảng thời gian cấm cản hai đứa đến với nhau, nhưng nhìn đứa con mình đau khổ như thế, làm mẹ ai mà không xót.

Hai người đứng tần ngần trước nhà thật lâu trước khi anh thở hắt ra và nhấn chuông, anh từ khi xuống xe đến khi bước vào nhà vẫn nắm chặt lấy tay cậu.

Bố mẹ anh đứng chờ con trai trong gian nhà chính, chị anh mở cửa dẫn hai người vào trong. Tay anh nắm mỗi lúc một chặt, đôi mắt anh kiên định nhìn thẳng về phía trước.

- Hoseok, hôm nay con dẫn cả Taehyung về thăm gia đình à?

- Thưa bố, mẹ...Taehyung là người con yêu.

Một khoảng không lặng thinh sau câu nói của anh. Cậu cúi gằm mặt, bố anh bất động, mẹ anh sắp khóc.

Rồi ông quay mặt đi, bỏ vào phòng.

Anh quay sang nhẹ nhàng rời khỏi bàn tay cậu.

- Anh vào nói chuyện với bố, em ở đây cùng mẹ và chị nhé.

Cậu gật đầu. Sau khi anh an tâm đi khỏi, cậu quay sang mẹ và chị. Bà bình lặng cất lời:

- Con ngồi đi.

Cậu trai trẻ trước mặt bà đây là người mà con trai bà từng kiên quyết bảo vệ mà quên cả bản thân. Hạnh phúc của hai đứa nhỏ này, phải rất cố gắng mới có thể giữ lấy.

- Con trai, mẹ rất hiểu cho hai đứa, chỉ cần hai đứa hạnh phúc là mẹ vui rồi...chỉ là không biết ông ấy...

Bà hướng mắt về phía phòng.

- Tất cả mọi chuyện nhờ vào Hoseok vậy...còn ba mẹ con thì sao? Họ đồng ý chứ?

- Dạ...con đã có thông báo cho họ biết...ban đầu rất khó khăn, nhưng dần dần họ đã thông cảm cho tụi con rất nhiều.

- Vậy thì tốt rồi...Taehyung, Hoseok nhà mẹ phiền con chăm sóc rồi, sau này nhất định sẽ còn nhiều khó khăn, hai đứa phải tin tưởng ở nhau đấy.

Đột nhiên, tiếng rơi vỡ và quát tháo trong phòng khiến cậu lập tức đứng phắt dậy, đó là căn phòng anh và bố đang ở đó.

Ngay khi mở cửa bước vào, Taehyung cảm thấy cổ họng mình như nghẹn ứ đi, những mảnh thuỷ tinh từ tách sứ trắng văng tung toé, anh quỳ ở đó, đối diện là bố, vô cùng tức giận.

- Bác... - Cậu sợ đến mức run rẩy.

- Ai cho phép cậu vào đây?! Cậu lại định giải thích gì với tôi?

- Con...xin bác đừng làm đau anh ấy. - Cậu đứng trước mặt anh, ban nãy cậu thấy anh gục đầu xuống như thế, có phải là đã bị thuỷ tinh cứa trúng chỗ nào không cơ chứ...

- Ta là bố nó, ta làm gì với nó, cần người ngoài can thiệp à?

- Anh ấy không có lỗi ạ...con, con rất yêu anh ấy, anh ấy rất tốt, luôn nghĩ cho hai bác..anh ấy luôn cảm thấy có lỗi vì đã khiến hai người buồn lòng, anh ấy đã cố gắng mạnh mẽ rất lâu rồi, con muốn che chở cho Hoseok, con sẽ khiến Hoseok hạnh phúc mà, con sẽ cố gắng để hai bác chấp nhận con. Hãy cho con một cơ hội...

Dồn hết can đảm khiến câu từ cậu tuôn ra rất nhanh, sau khi kết thúc liền lập tức cúi gập người, cậu cố nén cơn sợ hãi xuống vì cậu không cho phép bản thân như thế, cậu phải bảo vệ tình cảm này, bảo vệ anh, tình cảm này không có lỗi, cậu sẽ chứng minh điều đó

- Dọn dẹp chỗ này và đi ra khỏi đây. Cả hai đứa.

Ông nghiêm mặt đi ra ngoài. Taehyung lúc này mới quay sang, khuỵu gối nhìn anh.

- Hoseok ah, anh có sao không? Không bị thương chứ?

Anh vươn tay ôm lấy cậu. Dụi mặt vào vai cậu thì thầm.

- Cảm ơn em.

---------------------

Sau bữa cơm tối mà đối với cậu là vô cùng ngộp thở với gia đình anh, hai người lập tức quay về Seoul. Cậu vẫn còn cảm thấy rất lo lắng dù anh đã hết lời trấn an cậu.

- Hoseok ah, xong tour mình lại đến thăm hai bác nữa nhé?

- Được rồi được rồi, tranh thủ ngủ một chút đi, khi về Seoul sẽ rất bận đấy.

- Em rất lo lắng đấy, hình như bác trai vẫn chưa thích em, bác còn giận lắm...

- Vậy à, em nên thay đổi cách xưng hô với bố nếu không muốn bố anh giận thêm...

- Sao ạ??? Vậy thì gọi là gì...?

Anh cười bí hiểm, chống tay nhìn ra phía xa:

- Bố chồng.

---------------------

Ông vươn tay lấy cái bánh quy để trên bàn, tay còn lại giở từng trang báo, đột nhiên bị bà đánh vào vai một cái:

- Cái tách trà thằng con mới mua mấy trăm nghìn won một cái mà cư nhiên đem đi quăng không thương tiếc như vậy? Có phải là ông muốn tôi đi mua cho ông một lô ly nhựa để ông uống trà không hả?

- Nào có, làm vậy nó mới giống thật chứ vợ...

Ông đưa đôi mắt long lanh nhìn bà - người đang vừa quét nhà vừa lầm bầm tiếc của.

- Không hiểu rốt cuộc ông với Hoseok bày cái trò diễn kịch này làm gì, tội cho Taehyungie ngây ngô của tôi. Cơ mà hai người bàn nhau diễn từ khi nào? - Bà ngừng cây chổi, ngồi xuống bên cạnh .

- Tôi để ý hai đứa lâu rồi, tôi chờ Hoseok thừa nhận và nói sẽ bảo vệ Taehyung hết mình, để chắc chắn rằng thằng bé nó biết cách trân quý hạnh phúc riêng, thế mà lại xảy ra bao nhiêu chuyện.

- Rồi sao nữa?

- Thì sau khi xuất viện, nó ghé nhà mình 1 lần ấy, nó gặp riêng tôi rồi kể sự thật, mà tôi thì thoải mái mà, nó yêu ai miễn là hạnh phúc là được. Tôi nói không mấy dẫn Taehyung về đi, rồi hai bố con mình diễn 1 vở kịch, tôi muốn xem phản ứng của Taehyung thế nào.

- Rồi ông thấy thế nào?

- Thiệt chỉ muốn bắt thằng bé về nuôi liền ấy chứ :)) tôi đã làm mặt lạnh lùng thạch sùng lắm rồi, mà thằng bé vẫn nghiêm mặt nhìn tôi thế này, rất đáng yêu.

- Ừ lạnh lùng, lừa được hết cái nhà này...không biết khi Taehyung biết được sự thật thì sẽ phản ứng như nào nữa...

---------- Ở một diễn biến khác ---------

- Ý anh là...anh và bố chỉ đang diễn kịch...??? - Taehyung ngơ ngác hét lên trong xe.

- Là anh đạo diễn đấy, thấy anh giỏi chưa~

"Mình đang nghe cái gì thế này? Diễn kịch? Lúc đó tim tôi như muốn bay ra ngoài, run cầm cập, muốn xỉu tới nơi, sợ muốn chết luôn, và giờ thì nói đó chỉ là kịch? Ủa..tui nên phản ứng sao trời..có nên khen năng lực diễn xuất của hai người họ không???" - Taehyung nheo mắt hậm hực quay sang chỗ khác.

- Anh thật sự rất ngưỡng mộ em đấy Taehyungie, bố đã thử thách em, và em can đảm đối mặt với bố anh, còn nói sẽ che chở cho anh...anh cảm động lắm, cho anh dựa vào vai em khóc một chút nào...

- .... TRÁNHHHH XA TÔI RA!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net