Si

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày kia, cô gái Scorpio kể chàng trai Virgo niềm hạnh phúc sau năm năm thoát khỏi ngục tù giam giữ, tự do sẽ trao trả sự trong sạch cho cô và hai người có thể cùng nhau kể chuyện bằng âm nhạc.

[ Tôi không thể diễn tả niềm sung sướng biết bao khi cuộc đời tôi lại được trao tặng quá nhiều thứ sau chuỗi ngày trong tù. ]

Nhưng người yêu dấu hỡi, sao người lại nhìn em, bằng một cặp mắt buồn xa xăm cùng một nụ cười không dùng câu chữ diễn tả?

Khi người nhìn em, như thể phép màu cho người khả năng đọc thấu dòng suy nghĩ, người mở lời, dịu êm như từng nốt nhạc. Mỗi lời là một vần thơ, cả câu thành một bản ca. Người an ủi một đại dương mênh mông lặng sóng, dưới thủy cung là cả lâu đài mộng mơ, em thấy cuộc đời đến bến đỗ cạnh người.

Chúng ta, những kẻ ruồng rẫy cuộc đời lại tìm thấy cuộc đời của nhau, tình yêu kết mọc lan tràn như một dàn nho chín, ngọt ngào đến từng quả xanh.

Rồi sáng hôm đấy, những song sắt kia đã mở ra, chân em dẫm trên đất như lần đầu em thấy mình lẫn vào đời. Em thấy ánh mặt trời ủ ấm hơi thở, tim em rộn mừng đến tìm người trước tất cả, tận giờ em mới hiểu khao khát lòng mình muốn được sẻ chia.

Em cứ hy vọng, rồi cuối cùng mình em thất vọng.

Người cứ thế rời đi trong đêm khuya không nói, đến một xứ gần xa em không thể biết, gắn với ngàn mơ ước và tình yêu của người. Ngỡ tưởng giấc mộng thành gió và tình yêu là nước sông chảy, nhưng em lại nhận được vòng trời che chở đến vĩnh hằng cuộc đời.

Người y tá đưa em một bức thư nhỏ.

Có một chiếc vé tàu, một chiếc vé biểu diễn, và địa chỉ một nơi em chưa từng biết.

"P/s: My dear love, I'm sorry that i couldn't come to your show, but I really want to hear it. It must be very fantastic. Let's come to me in a nice day and play this for me once again at this address: ***.

Regards, Virgo."

Cầm bức thư em tủm tỉm cười mãi, bước ra ngoài em thấy trời xanh mãi xa xôi.

[ Gửi tặng người tôi yêu, khi con đường hai ta tiến lên ngược bóng xế chiều. ]

Anh yêu em, yêu đến tha thiết một đời.

Nhưng người yêu dấu ơi, anh đã không còn nơi nào để đi nữa rồi. Những buổi hòa nhạc anh thấy ồn ã và căn nhà gỗ quá lạ lẫm để anh trở về. Nên anh đã đi đến một vùng quê nhỏ, nơi mà anh của lúc già nhắn nhủ đến tuổi an hưởng.

Nơi bước chân anh qua, lẫn lộn thực giả về giai điệu chúng ta cùng chơi những ngày anh cô độc nằm viện, vẽ màu cảnh vật cho đôi mắt anh mù thấu tỏ.

Có những ngày, anh huyễn tưởng về một tương lai đôi ta đã già chơi chung một bản hòa tấu nhưng anh không đủ mạnh mẽ để đối đầu với nỗi sợ hãi lớn dần. Cứ như chứng bệnh tâm lý của những kẻ phải sử dụng chất kích thích để sống qua ngày, anh cho rằng mình điên rồi.

Anh sợ kinh hồn mỗi khi nghĩ về những tổn thương anh đã trải qua, mệt mỏi với bất cứ điều gì đang diễn ra và đôi khi, một chút hạnh phúc nào đó.

Anh tặng em một sân khấu và một dàn nhạc. Những nhạc công giỏi nhất, những khán giả đa cảm và cuồng nhiệt nhất, những vị khách lạ sẽ yêu lấy những giai điệu của em. Như anh vậy! Đã từng, giờ vẫn thế, nhưng không thoát khỏi mặc cảm của ánh nhìn. Và em thấy đấy, anh hèn nhát bỏ đi.

Bỏ cả em, bỏ cả số phận.

Rất nhiều lần, kể từ lúc âm nhạc là cuộc sống, anh muốn chết. Anh không sợ nó, nhưng anh muốn được giải thoát và giai điệu của em sẽ được tấu lên trong tang lễ.

Anh kiệt sức khi phải sống với nỗi buồn của người mẹ, những vất vả anh trai đã cố gắng cho gia đình, những tiếng hô vang bên lề cảm xúc... Khi người cha mất, ông nên đem theo cả gia đình để không ai bị bỏ lại, nhưng không thể, nên nỗi khổ đó mọi người đều gánh vác thay, còn ông ra đi nhẹ nhàng. Có lẽ, anh đơn thuần muốn giải thoát.

Anh vẫn tàn tật, vẫn xấu xí, cả người quấn đầy băng cứu thương, trên cổ anh đeo thòng lọng. Anh cao hơn mặt đất và chết treo trong một căn nhà gỗ cũ.

Lòng anh nhẹ nhõm, tim anh chứa đầy khí trời tự do, cuối cùng chẳng còn gì bó buộc anh nữa rồi.

...

Em yêu dấu ơi,

Trời hôm nay có đẹp không?

Em cầm đàn vĩ cầm bước đi giữa những bia mộ lạnh. Gót giày cọ trên đất đều như buổi dạy luyện âm, ngắt quãng giữa chừng tại con đường còn dài nhưng đã thấy đích đến.

Vai em gầy tì cây đàn xuống, tay em đặt gậy lên những sợi dây căng, những ngón tay mảnh kéo ngân tiếng du dương. Bản nhạc cũ sờn lần đầu em tự tay xé, em tấu lên để trêu tức anh. Vì anh thấy nó dở tệ, vì anh muốn được nghe nó hoàn hảo như cách anh sáng tác, và em sắm vai anh tại vị trí nhạc trưởng.

Trước tấm bia người em yêu, em tấu bản tang ca buồn, ngập tràn âm sắc cho anh vui.

Giai điệu lặng lẽ lùa từng ngóc ngách lăng mộ.

Tiếng nhạc vang dội lên tận thiên đường tự do.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net