1. Lục Giới bất ổn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Giới

Mùng chín tháng Giêng năm Chiêu Nguyên thứ hai vạn hai ngàn, lại là một lần Lục giới triều hội, không, đã không thể xưng là Lục giới, từ hai vạn năm trước Minh giới thượng biểu nghe Thiên giới điều khiển là lúc bắt đầu, Lục giới đã bị Thiên Đế Nhuận Ngọc nắm giữ ở trong tay.

Sau khi Minh giới thượng biểu, Thiên Đế hạ chiếu, Hoa Giới vốn thuộc Thiên giới, trở về Thiên giới xưng Hoa tộc. Yêu Ma hai giới nguyên Yêu Đế, Ma Tôn sắc phong phiên vương, từng người chưởng quản nội chính. Minh giới phụ trách Lục giới sinh linh luân hồi. Các giới cứ trăm năm một lần tới Cửu Tiêu Vân Điện hội báo chính vụ.

Vị Đế Vương trẻ tuổi này đăng vị gần hai ngàn năm được tứ hải thần phục, thống nhất Lục giới, hoàn thành mấy thế hệ Thiên Giới Đế Vương mưu đồ bá nghiệp. Lục giới không ngừng bàn tán về vị Thiên Đế này. Người nói hắn ôn nhuận như ngọc, lại có kẻ bảo Thiên Đế một thân thủ đoạn, lãnh ngạo cô thanh, khiến lòng người rét lạnh, Lục Giới đối với chuyện này thật giả tình tiết nhiều không đếm xuể. Đáng tiếc Thiên Đế hai vạn năm trước đã phá bỏ tình kiếp, thấu hiểu thất tình lục dục của thế gian, thanh tâm quả dục, hiện giờ chính là Thái Thượng Vong Tình, một lòng vì thiên hạ thương sinh.

Hôm nay Cửu Tiêu Vân Điện náo nhiệt phi phàm, trừ bỏ ngày thường thượng triều tiên gia, Yêu Vương, Minh Vương, Ma Tôn toàn ở trong triều đình.

Thiên Đế Nhuận Ngọc người mặc ngân bạch đế vương mũ miện triều phục, ngồi ngay ngắn trên Đế vị, giơ tay nhấc chân đều hiện kiêu căng cao quý, uy nghiêm vô thượng Đế Vương phong phạm, lẳng lặng nghe các tộc hội báo, sắc mặt khó coi vô cùng khiến người trong điện không rét mà run.

Tất cả cũng do Nhân Giới mấy năm nay vô cùng bất ổn. Minh Vương Nguyệt Dạ khóc lóc kể khổ giữa đại điện, Nhân Giới yêu ma hoành hành, Nhân Tộc chết thảm vô số, Minh Giới không đủ nhân lực xử lý, luân hồi chậm trễ. Lại thêm kết giới Thượng Cổ ngăn cách Nhân - Minh suy yếu, lệ quỷ tràn ra gây hại không kiểm soát được.

Minh Vương hiện giờ chỉ có một chữ "thảm" để miêu tả thì Yêu Ma hai giới lại có vẻ nhàn hơn rất nhiều. Nhưng nghe đến Minh Vương nói "yêu ma hoành hành" bất giác run lên một chút, khẽ liếc nhìn Đế Vương trên đài cao, chỉ sợ nói thêm cái gì thì bọn họ khó mà bước ra khỏi Thiên Giới.

Nghe xong các tộc hội báo, Thiên Đế lập tức hạ lệnh cử Văn Khúc Tinh Quân dẫn đầu một số Văn Tiên đến Minh Giới trợ giúp giải quyết sinh linh luân hồi, hằng ngày hội báo tiến độ về Thiên Giới đồng thời trấn thủ lỗ hổng kết giới. Yêu Đế cùng Ma Tôn điều tra rõ việc Yêu Ma làm loạn, hạn trong ba tháng báo về Thiên Giới.

"Trăm năm triều hội" liền như vậy kết thúc, chúng tiên yêu ma thở phào nhẹ nhõm, thầm tạ trời đất Thiên Đế không nổi trận lôi đình.

Hai vạn năm trước Lục giới nhất thống, Yêu Ma hai tộc không phải không có nghĩ tới Đông Sơn tái khởi nhưng do gần Thiên Giới lại bị Thiên Đế bệ hạ lấy lôi đình thủ đoạn trấn áp, lại hơn trăm năm trước sau giải quyết các tộc dân chúng náo động vấn đề, đối xử bình đẳng, dân tâm tự động thần phục. Nhưng Nhân Giới lại xa, ngư long hỗn tạp, thêm quy định từ thời cổ không được mạnh mẽ can thiệp Nhân Tộc gây cản trở, nếu không thì lần này chắc chắn lại là "trăm năm vui mừng" như mọi khi.

Triều hội kết thúc, Toàn Cơ Cung.

"Người đâu, tới Thái Thiên cung thỉnh Thái Tử tới Thất Chính Điện"

"Tuân lệnh."

"Bái kiến Phụ Đế." Một vị thiếu niên bước vào Thất Chính Điện chấp lễ nói. Thiếu niên người mặc tố y, mặt mày như họa, giơ tay nhấc chân có Thiên Đế năm đó phong phạm, quả nhiên là quân tử như ngọc.

"Quân nhi miễn lễ"

Đây là con nối dõi duy nhất của Thiên Đế, Ứng Long thứ hai giữa trời đất này, Cổ Quân điện hạ.

Việc này Thiên giới đều biết, ngày xưa bệ hạ phá bỏ tình kiếp, không có ý định lập hậu, mấy lão thần thiếu chút nữa khóc lóc bệ hạ nhân đức chính trị thanh minh, chỉ có thiếu một chút là vẫn luôn chưa từng lập hậu nạp phi, con nối dõi vô vọng, Thiên gia huyết mạch phải tính làm sao gì gì đó đau đầu không thôi.

Cũng may trời không phụ lòng người, một ngày hai vạn năm trước, tường vân bao phủ Toàn Cơ Cung, chúng tiên nghe được ấu long du ngâm, kinh ngạc không thôi, ngày kế Thiên Đế trên Cửu Tiêu Vân Điện tuyên bố Thiên Đế gặp được Thiên Địa cơ duyên, nghịch lân có truyền thừa, hóa thành một tiểu Ứng Long hạ chiếu "Người này là Bổn Toạ thân tử, là Thiên Giới tôn quý nhất điện hạ, là người sẽ kế tục ta trong tương lai, mong chúng tiên đều biết."

Mấy lão thần làm được gì không? Đương nhiên là không, tự nhiên không cần lo lắng, cũng không cần thúc giục bệ hạ lập hậu khiến bệ hạ bất mãn vui chứ, rồi nghĩ rốt cuộc phế Thiên Hậu Đồ Diêu tại vị mây đen giăng đầy, vạn nhất tân Thiên Hậu cũng là như thế đâu? Bệ hạ anh minh của bọn họ không tuyệt tự là được.

Còn Cổ Quân điện hạ từ nhỏ từ Thiên Đế bệ hạ tự mình dạy dỗ, thi thư lễ nghĩa, đế vương mưu lược không gì không biết, Thiên gia vui mừng, đến lễ thành niên lập thành Thái Tử, ban cư Thái Thiên cung.

"Phụ Đế kêu hài nhi tới cái gọi là chuyện gì?"

"Quân Nhi, ngươi đã làm Thái Tử một vạn năm, việc Phụ Đế đưa ngươi quản lý cũng không ít nhưng ngươi cũng chỉ quanh quẩn ở Thiên Giới cùng Yêu Ma hai giới. Nhân Giới quan trọng lại không quá rõ ràng. Vậy nên ngươi hiện tại cùng ta đi xuống Nhân Giới một chuyến."

"Hài nhi minh bạch"

Phía Đông Nhân Giới, Tử Sinh Đỉnh.

Hồng Liên Thuỷ Tạ đóng cửa.

Kết giới rộng lớn hạ xuống, như phân cách sinh tử môn, ngăn mọi người bên ngoài.

Từ đây hương thơm mùa hạ, tuyết đông vắng vẻ, tầm khoảng năm năm, sẽ không có người khác đến nhà Thuỷ Tạ.

Lá trúc hiu quạnh, hoa lạc hải đường, từ ngoài Hồng Liên Thuỷ Tạ chạy dài đến trước sơn môn, chúng đệ tử lũ lượt quỳ xuống, mà Mặc Nhiên, Tiết Mông, Sư Muội là ba người quỳ xuống đầu tiên trong hàng dài bất tận ấy.

Giọng Tiết Chính Ung rung động cả rừng, tiếng vang tận mây xanh: "Tiễn, Ngọc Hành trưởng lão bế quan."

Chúng đệ tử cúi đầu hạ giọng: "Cung tiễn, Ngọc Hành tưởng lão bế quan."

Mấy nghìn người giọng không đồng đều thành một dòng, bỗng nhiên ầm ầm nổ vang như mây khói lượn lờ quanh Tử Sinh Đỉnh, doạ quạ bay bốn phía, bay vụt lên, vòng quanh mấy ngọn cây không dám đậu xuống. Tiếng người vang vọng như sấm rền, nghiền nát làn mây trôi cuồn cuộn, vang vọng khắp trời cao.

"Cung tiễn, sư tôn bế quan." Mặc Nhiên nhẹ giọng nói.

Cúi thấp đầu xuống.

Thủ quân năm năm.

Ngọc Hành bế quan, ba đệ tử thân truyền dưới toà không muốn bái tạm trưởng lão nào khác làm thầy, từng người tu hành khổ luyện.

Bởi vì tư chất, lại do tâm pháp, Sư Muội và Tiết Mông ở lại trên núi, mà Mặc Nhiên chọn đi xa.

Mặc Nhiên đứng trước sơn môn Tử Sinh Đỉnh, chia tay Tiết Chính Ung, Vương Phu Nhân còn có Sư Muội.

Hắn đeo bọc hành lý, bước xuống từng bậc thang.

Phía Bắc Nhân Giới, Kim Lân Đài.

Không khí nồng đậm mùi máu tươi. Kim Lăng nắm Tuế Hoa, ngẩng đầu nhìn không trung. Trên thân Tuế Hoa máu tươi từng giọt chảy xuống, dung nhập bậc thang. Hôm nay Kim Lân Đài, máu chảy thành sông.

Một mảng phồn hoa tựa cẩm thanh thây sơn biển máu. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi nhưng Kim Lăng lại cảm thấy rét lạnh đến lợi hại. Phảng phất, trước mắt xuất hiện một khuôn mặt, đang đối hắn mỉm cười.

"Còn có người có dị nghị?"

Hắn thanh âm bình đạm cực kỳ, nhưng toàn bộ Kim Lân Đài cũng chỉ có thể nghe được giọng hắn. Người chết phơi thây giữa trời, người sống thì run bần bật.  Nửa ngày, thấy không có người mở miệng, hắn hơi hơi mỉm cười. Bộ dáng kia, hiện ra hình ảnh Liễm Phương Tôn trên đời nhưng lại nhiều chút tàn nhẫn quả quyết.

"Nếu các vị đều không có dị nghị, vậy người đâu, đưa bọn họ trở về, sẵn tiện đem Kim Lân Đài thu thập sạch sẽ."

"Tuân lệnh, tông chủ."

An bài kết thúc, Kim Lăng xoay người rời đi. Hôm nay hắn trên người xuyên một thân bạch y. Là Kim Quang Dao đích thân làm cho hắn, mặt trên thêu Kim Tinh Tuyết Lãng. Hôm nay, cũng là năm thứ năm sau khi Kim Quang Dao chết, là ngày giỗ của hắn

Kim Lăng trở lại Phương Phỉ Điện, vừa đóng cửa lại, hắn đã ngã ngồi trên mặt đất, cuộn người thành một khối. Tiểu thúc thúc, ta rất nhớ người.

Giang Trừng nghe hạ nhân bẩm báo hành động của Kim Lăng liền phi thân đến Kim Lân Đài. Tiểu tử thối này, lên làm Tông chủ rồi vẫn không khiến người khác bớt lo. Vừa đến hắn đã đạp cửa điện, quát một tiếng

"Kim Lăng"

Kim Lăng đối với một đống tông vụ phát sầu, lại vừa phải xử lý đám người không an phận kia, thiếu niên thân ảnh bị ánh dương chiếu rọi, đáy mắt tỏ rõ mỏi mệt. Vừa nhìn thấy cữu cữu của mình, người thân duy nhất của mình, hắn đã bổ nhào vào người Giang Trừng khóc lớn

"Cữu cữu, ta thực sự rất mệt a. Kim Lân Đài thực sự phiền phức. Vì cái gì ta phải trải qua những việc như vậy? Cha, mẹ, tiểu thúc thúc đều lần lượt đi rồi, ta thực sự muốn trở về lúc trước a. Ta cũng rất sợ. Cữu cữu người cũng đừng giống tiểu thúc thúc bỏ ta lại được không? Ta chỉ còn mỗi người thôi."

Thấy hắn như vậy, Giang Trừng cũng không đành lòng mắng tiếp, dù sao cũng là hài tử hắn chăm sóc mấy chục năm nay. Nhắc đến Kim Quang Dao hắn cũng phải công nhận, lúc Kim Quang Dao ở, mọi thứ vẫn khá tốt, tiểu tử Kim Lăng này không đến mức như hắn gần hai mươi năm trước. Còn thiếu niên khóc mệt rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net