2. Nhân Sinh Như Kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt, Nhuận Ngọc cùng Cổ Quân đã đáp xuống Nhân Giới. Khung cảnh xung quanh mây khói mơ màng, sóng nước lượn lờ, xa xa non xanh trùng điệp. Cảnh sắc huyền ảo, tiên khí phiêu phiêu.

"Phụ Đế đây là..."

"Phía Bắc Nhân Giới, Động Đình Hồ, Vân Mộng Trạch... Ta muốn tế bái mẫu thân một chút."

"Là tổ mẫu sao? Con cũng muốn đi."

"Ta có thể ở lâu một chút, Quân Nhi có thể ra ngoài trước, thám thính tình hình Nhân Giới rồi báo lại cho ta."

Phụ tử hai người chậm rãi niệm chú đi xuống đáy hồ. Mọi thứ vẫn được bày trí như năm xưa, chỉ là cảnh còn người mất, không còn nữ tử áo đỏ lúc điên cuồng lúc dịu dàng khiến người sợ hãi, cũng không có tiểu cá chép dị dạng xấu xí kia. Bước vào phủ đệ, linh vị của Tốc Ly được đặt ở trong, hắn không đem bài vị của nàng đặt ở Tiên Hiền điện, Nhuận Ngọc tin chắc rằng Tốc Ly cũng không muốn ở cùng mấy kẻ kia. Nàng có lẽ thích ở lại quê nhà hơn.

Nhuận Ngọc làm Thiên Đế mấy vạn năm nay, công việc bề bộn, chỉ có mấy lần đến Động Đình Hồ là có thể suy nghĩ một chút. Cuộc đời hắn có vui, có buồn, có điên cuồng, có oán hận, hắn từng cho là một mảng hỗn độn nhưng giờ nghĩ lại cũng chỉ là niên thiếu kinh cuồng. Còn rất nhiều thứ đáng để hắn làm hơn. Nhưng đáng tiếc...

Lặng lẽ bước ra ngoài, nhìn thiếu niên áo trắng đang trêu đùa mấy con cá nhỏ xung quanh, Nhuận Ngọc khẽ thở dài. Kệ vậy, cho nó chơi một chút, hai vạn năm nay cũng không dễ dàng gì.

Nghe thấy tiếng, Cổ Quân quay đầu lại thấy Phụ Đế đang đứng đấy vội vàng chỉnh lại y phục trở lại thành bộ dáng nghiêm túc thường ngày. Thấy Nhuận Ngọc nhìn mình, Cổ Quân khẽ giọng

"Phụ Đế... ta..."

"Đi thôi."

Cổ Quân thở nhẹ một hơi, lập tức đi theo sau Nhuận Ngọc lên bờ.

Lúc này Vân Mộng vào mùa hè, lại nhiều sông hồ, thủy hệ hùng mạnh, hoa sen phủ đầy trăm dặm mặt hồ, hương thơm lan toả khắp không gian. Đây đáng lẽ ra là một khung cảnh đẹp nhưng dọc đường, có rất nhiều gia đình tay dìu tay bế, người già run rẩy chống gậy, trẻ nhỏ nheo nhóc, người gầy da bọc lấy xương. Từng đoàn người nối nhau bộ dáng nhếch nhác, đáng thương.

Phụ tử hai người tìm một tửu lâu sạch sẽ, đơn giản bước vào. Tiểu nhị vội vã chạy lại

"Khách quan, người dùng gì?"

"Cho ấm trà là được."

"Dạ vâng."

Tiểu nhị đang định quay người đi, Nhuận Ngọc đã gọi lại

"Từ từ ngươi dừng bước một chút. Ta có mấy chuyện muốn hỏi."

"Khách quan còn có chuyện gì sao?"

"Ở đây sao có nhiều lưu dân như vậy? Đang có chiến tranh sao?"

Tiểu nhị nhìn hai vị bạch y công tử khí độ bất phàm, hắn không chút nào che giấu

"Hai vị này là từ trên trời rơi xuống mới từ trên núi xuống vậy? Khắp thiên hạ đều biết vì sao a."

Nhuận Ngọc nghe thế chỉ khẽ mỉm cười

"Xin lỗi, quả thật bọn ta là từ phương xa tới."

"Ồ vậy sao, hèn gì hai người không biết." Nói rồi tiểu nhị cũng thật nhiệt tình kéo ghế ngồi xuống kể chuyện xưa.

"Nói ra cũng phải kể từ năm năm trước, có liên quan đến vị Tiên Đốc tiền nhiệm. Ở chỗ bọn ta các tiên môn cai quản một vùng trong đó lớn nhất là 4 đại thế gia lần lượt Giang Thị ở chính vùng Vân Mộng này đây, Lan Lăng Kim Thị , Cô Tô Lam Thị, Thanh Hà Nhiếp Thị. Vị Tiên Đốc tiền nhiệm mà ta nói chính là người Lan Lăng Kim Thị. Hắn tại vị hơn mười năm xây dựng vọng đài, thống lĩnh bách gia, tâm hệ thiên hạ. Đáng tiếc, năm năm trước bị Bách Gia đuổi đánh, chết tại Quan Âm Miếu, bị phong ấn tại đó, không có kiếp sau. Ta nghe nói là do phạm vào sáu sát thì phải."

"Sau khi hắn qua đời, vọng đài bị hủy bỏ, tà ám hoành hành khắp nơi, làm hại bách tính chết thảm vô số. Thiên tai mất mùa mấy năm liền."

"Vị Tông Chủ mới của Lan Lăng Kim Thị là cháu trai của Tiên Đốc tiền nhiệm cũng là cháu ngoại của Tông Chủ Vân Mộng Giang Thị còn nhỏ, căng da đầu cùng nhờ quan hệ mới giữ được vọng đài ở vùng Lan Lăng với Vân Mộng nên tà ám ở hai vùng này ít hơn nơi khác một chút, thời tiết cũng tốt hơn. Thêm nữa Vân Mộng Giang Tông Chủ tuổi trẻ tài cao, vực dậy gia tộc từ tro tàn, hết lòng chăm lo bá tánh thiên hạ, tiếng lành đồn xa nên người dân từ các vùng khác chạy nạn về Vân Mộng đó. Bây giờ á, một là Vân Mộng, hai là Lan Lăng đều là nơi người người nhà nhà di cư chạy nạn về đấy."

"Thế mấy tiên môn khác đâu?"

"Thì cũng có mấy nhà phát lương cứu tế nhưng vẫn là muối bỏ biển. Bọn họ mải tranh quyền đoạt lợi hết rồi. Nghe nói các nơi khác lại tiếp tục mất mùa, Vân Mộng thì vẫn khấm khá nên năm nay lại có thêm người chuyển đến."

"Vùng Vân Mộng phải nói là quá may mắn khi có một người như Giang Tông chủ quản lý a."

"Nhưng chuyển đến cũng chưa chắc được. Có người bệnh chết trên đường, có người bị tà ám giết hại. Đến được thì chưa chắc có nơi mà ở. Giang Tông Chủ cũng đang đau đầu lắm đấy, có người còn mong Kim Tiên Đốc còn sống a."

Nghe thấy thế, mấy vị khách xung quanh nói.

"Ngươi thì biết cái gì Kim Quang Dao chết chính là đại khoái nhân tâm a." 

"Đúng vậy đúng vậy, một tên xướng kĩ chi tử, có thể ngồi được vị trí tiên đốc, không biết đã dùng những thủ đoạn gì."

Mấy người khác cũng không chịu thua kém

"Nhưng khi hắn tại vị là lúc chúng ta dễ chịu nhất..."

"Càng ngày tà ám càng ngày càng nhiều, mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng."

"Đúng vậy đúng vậy, Kim Tiên đốc tại vị khi, cuộc sống đúng là thoải mái dễ chịu a."

"Xướng kĩ chi tử, chuyện xấu gì cũng làm, có gì tốt đẹp.

Chẳng mấy chốc cả tửu lâu toàn lời qua tiếng lại ồn ào cãi vã toàn là về vị Tiên Đốc kia, không ai nhường ai, cãi đến đỏ mặt tía tai. Vị tiểu nhị kia đập bàn đứng dậy, chỉ có thẳng mặt mấy vị khách.

"Ta thấy các ngươi mới là không ra gì. Ta xem ngươi ăn mặc đẹp như vậy không phải thuộc tiên môn nào đó thì cũng là nhà giàu rảnh rỗi. Các ngươi sao có thể hiểu được bọn ta sống khó khăn như thế nào chứ? Tiên Đốc tại vị chăm lo bá tánh còn các ngươi đang làm gì? Giẫm đạp dân thường hay tranh đoạt lợi ích? Sau khi hắn chết thì giậu đổ bìm leo."

Tên kia nghe thế thẹn quá hoá giận quát lớn.

"Quán của các ngươi làm ăn kiểu gì đấy? Gọi ông chủ ra đây."

Nghe thấy thế, chủ quán vội vã chạy ra cười lấy lòng xoa dịu mọi người.

"Ngại quá ngại quá, khách quan bớt giận, là tiểu nhị quán ta không hiểu chuyện. Thế này đi, ta tặng các vị mỗi bàn một đĩa điểm tâm thể hiện thành ý." Rồi quay ra tiểu nhị kia "Còn không mau đi làm việc đi, đứng đấy làm gì, khách còn đang đợi kia kìa."

Nghe thấy thế tiểu nhị mới giật mình quay qua Nhuận Ngọc cùng Cổ Quân

"Xin lỗi khách quan, ta lập tức đi chuẩn bị trà cho hai vị."

"Không sao."

Nhuận Ngọc nhấp một ngụm trà, hướng Cổ Quân nói

"Việc này Quân Nhi thấy thế nào?"

"Nhi thần có xem qua một chút tình hình phía Bắc Nhân Giới. Nơi này các thế gia tu tiên hoạt động riêng rẽ, tranh đoạt ảnh hưởng lẫn nhau giống như các quốc gia tranh giành lãnh thổ. Họ tranh đoạt tiền tài danh lợi nhưng quên mất thường dân mới là quan trọng, không sớm thì muộn cũng không duy trì được bao lâu."

"Nhưng ta thấy vị Giang Tông Chủ của Vân Mộng này không tồi. Còn vị gọi là Tiên Đốc kia quả thực thanh danh có chút hỗn độn đi, nhưng qua lời kể có vẻ được lòng bá tánh thiên hạ coi như xứng với chức vị nhưng mất lòng thế gia, thật sự khó mà phán xét."

"Không tồi." Nhuận Ngọc khẽ mỉm cười. "Ta nghe họ bảo Tiên Đốc thống lĩnh bách gia, cũng coi như là quân vương đi. Quân được lòng dân, không sợ loạn thần tặc tử hãm hại, cho dù thật sự rơi đài cũng không xoá được công lao của ngươi bá tánh thiên hạ. Nhớ lấy, sức dân như nước, nước đẩy thuyền đi cũng có thể lật thuyền. Được lòng quan mất lòng dân chẳng thể so với việc được lòng dân mất lòng quan."

"Nhi thần nghe chỉ. Hôm nay tâm trạng Phụ Đế có vẻ không tệ."

"Vậy sao? Có lẽ do chuyến này làm ta nhớ đến một số chuyện cũ đi."

Cổ Quân lén nhìn Nhuận Ngọc.

Chiêu Nguyên Thiên Đế Nhuận Ngọc, hơn 1 vạn 8000 tuổi binh biến soán vị vào ngày đại hôn cùng Tiền Thuỷ Thần Cẩm Mịch, lên ngôi Thiên Đế. Phát động Thiên Ma đại chiến, lấy cái chết của Tiền Thuỷ Thần chấm dứt. Sau đó ngộ ra tình kiếp, dùng tài trí của mình quản lý Thiên Giới, từng bước thu phục Hoa Yêu Ma tam tộc, 2 vạn tuổi quân lâm thiên hạ. Tại vị 2 vạn 2000 năm đối xử bình đẳng với các tộc, trọng dụng hiền tài, trị quốc an dân, dân tâm một lòng hướng về.

Nhưng có người vẫn mắng hắn loạn thần tặc tử, vì ngôi vị giết cha sát đệ bất trung bất hiếu, không từ thủ đoạn. Ai mà nhớ Trụ Vương vô đạo, trăm họ cùng tru,  Đế Vương gia vô tình người chết ta sống, bàn cờ thiên hạ chỉ có một kẻ thắng.

Quả là nhân sinh như một màn kịch,người người đứng xem, người người khen chê, chỉ có kẻ diễn xướng mới hiểu rõ được thực hư bên trong.

Bỗng một đạo ánh sáng bay đến trước mặt hai người.

"Phụ Đế có chuyện gì vậy?"

"Là Văn Khúc Tinh Quân hội báo chuyện ở Minh Giới. Hắn điều tra được Minh Giới có dị động, mong ta chủ trì."

"Vậy bây giờ chúng ta đi Minh Giới sao?"

"Không, ngươi tiếp tục ở lại Nhân Giới để xem xét tình hình Nhân Giới. Ta sẽ đi xử lý việc ở Minh Giới, có chuyện gì truyền tin cho ta."

"Hài nhi tuân chỉ."

"Được rồi, ta lập tức đi." Nhuận Ngọc nói rồi lập tức hoá thành một đạo ánh sáng biến mất. Còn Cổ Quân không hiểu tại sao Phụ Đế mình lại vội vàng như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net