Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Jimin đã rời khỏi gian phòng, Chaeyoung mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, sau đó nhìn chung quanh một cái, là gian phòng tối hôm qua mình ở.

Chaeyoung cảm thấy thân thể kỳ quái, rõ ràng là không ăn, trong dạ dày sao lại ấm áp, thân thể cũng không mệt mỏi như vậy. Chaeyoung đi xuống giường, thận trọng đi xuống lầu, nhìn xung quanh không thấy có bóng dáng của Jimin, mình nên trốn. Nghĩ tới liền theo cầu thang đi xuống, thời điểm đi ngang qua bàn ăn, lại bắt đầu buồn nôn, bụm miệng của mình lại liền bắt đầu xoay người, đã nhìn thấy một đôi dép trên cầu thang.

Chaeyoung theo giày nhìn lên, quả nhiên Jimin đang đùa giỡn nhìn mình, Chảyoung vội vàng lui về phía sau mấy bước, nhìn ánh mắt của anh cũng trở nên dịu dàng. Không dám nhìn thẳng anh, Chaeyoung tự mắng mình ở trong lòng là vô dụng.

Jimin phác hoạ khóe miệng, đây là Tiểu Lạc Tiêu trước đây sao? Đó là cái vẻ mặt gì đây, vậy mà lại đang sợ, đang phát run. Jimin có chút hăng hái hướng cô đi tới.
Chaeyoung thấy anh chạy mình tới, vội vàng vươn tay ngăn trở sau đó lui về phía sau.

"Anh, anh đừng tới đây, tôi cho anh biết, anh, anh đừng tới đây."

Giọng nói của Chaeyoung cũng run rẩy. Cô thật sự sợ anh rồi, người đàn ông này tuyệt đối nguy hiểm, tàn nhẫn như vậy chuyện gì cũng đều làm được, sẽ không giẫm mình thành hoành thánh chứ?

Jimin dừng bước nhìn cô giống như sói lớn nhìn con cừu non nhỏ, nụ cười khóe miệng sâu hơn, sau đó nói:

"Tiến vào trong lòng tôi, nếu không, tôi không biết sẽ làm ra chuyện gì, cô tốt nhất chớ chọc tôi tức giận."

Chaeyoung run lên, cắn môi, mắt liếc địa phương tán lạc ngày hôm qua một cái, thân thể mềm nhũn sắp ngã xuống. Jimin nhanh tay lẹ mắt, một cánh tay dài liền đem ôm cô trở lại. Jimin cười tà nhìn Chaeyoung nhắm mắt lại.
Chaeyoung mở mắt, mắt cũng không dám nhìn những địa phương kia.

"Còn có lối ra khác sao?"

Jimin sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười phóng đãng.

"Không có, chỉ có một cửa chính."

"Cô sau này còn dám cùng tôi làm loạn sao?" Jimin nâng khuôn mặt của Chaeyoung lên, tà mị cười.

Chaeyoung chỉ mím môi môi anh đào không nói lời nào, nhưng cũng đủ chứng minh suy nghĩ của cô, nếu là trước kia cô tuyệt đối sẽ phản bác lại. Jimin nhìn cằm cô còn có chút tím bầm, ngón tay vuốt ve phía trên mấy cái.

Rốt cuộc cô gái vẫn không đấu lại người đàn ông, nhất là người đàn ông có lòng thâm sâu và vô cùng phúc hắc.
"Ngoan ngoãn, sẽ ít đau khổ. Tôi thích phụ nữ nghe lời." Jimin vuốt ve mái tóc dài của Chaeyoung nhẹ giọng nói ra.

Quả thật Jimin đối với phụ nữ dịu dàng chỉ khi có điều kiện tiên quyết là anh sủng ái người phụ nữ đó. Một khi đi qua, anh tuyệt đối trở mặt vô tình. Một cước đá văng.

Chaeyoung không nói, nhìn Jimin suy nghĩ hồi lâu nói:

"Rốt cuộc lúc nào anh mới thả tôi đi?"

Quả nhiên, lời vừa nói ra, ánh mắt Jimin nửa hí, giọng cảnh cáo.

"Cô gái, đã nói, đừng chọc giận tôi, tôi chơi ngán cô tự nhiên sẽ buông tay. Chỉ là giống như cô vậy, phụ nữ của tôi không thể rời đi, ngược lại nếu không có, thì tạm thời tôi sẽ không bỏ qua cho cô rồi. Nếu như muốn mau chóng rời đi, vậy thì học những cô gái kia, không lâu tôi sẽ thả cô."
Trong lòng Chaeyoung tức giận, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Jimin, quả nhiên trong xương vẫn còn chút quật cường. Jimin cũng nhìn thấy tức giận trong mắt cô.

"Xem ra, cô vẫn còn rất nóng nảy, không sao cả, tôi sẽ từ từ dạy dỗ."

Mấy ngày qua, Chaeyoung giống như cuộc sống của Lisa trước kia. Mỗi ngày đều phải theo Jimin đi ăn chơi đàng điếm, thậm chí ngay cả đi quầy rượu, cũng mang theo cô, để cho cô ở một bên nhìn cùng anh các cô gái khác thân thiết **. Chaeyoung cảm giác mình điên rồi, nhưng nhất định phải rộng lượng, không thể tức giận, thứ nhất anh không phải là người yêu mình, mình phải nhịn.

"Park thiếu, vị tiểu thư này, giống như gần đây thường ở bên cạnh anh, là người yêu cũ hay niềm vui mới vậy?" Mấy tên công tử nhìn Chaeyoung nói. Ánh mắt cũng không che giấu một chút, cứ nóng rực nhìn chằm chằm Chaeyoung.

Chaeyoung vừa tiến đến đã ngồi gần góc, không giống những cô gái kia ăn mặc trang điểm xinh đẹp, cực kỳ quyến rũ. Chỉ là một cái váy dài, không có bất kỳ trang sức, váy màu hồng, tóc cũng buộc đuôi ngựa, cũng không có trang điểm. Cô cảm thấy không cần thiết. Càng xấu xí càng tốt, nhưng mà cô sai lầm rồi, càng như vậy thì cô càng làm cho cánh đàn ông mến yêu.

Chaeyoung liền coi như không nghe thấy, lời như vậy trước kia cũng thường nghe, Jimin liếc Chaeyoung coi như không có chuyện gì xảy ra ở một bên một cái, một đôi mắt chim ưng nửa hí, kéo bàn tay cô gái qua trực tiếp thăm dò vào dưới váy, chọc cho cô gái thét lên một tiếng.

"Ừ, Park thiếu."

Chaeyoung khẽ cau mày, Jimin cũng nhìn thấy, cho là cô để ý, khóe miệng khẽ giơ lên, nhưng hành động lại làm cho Jimin tức giận.

Chaeyoung thế nhưng dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, ý thức là thanh âm vừa rồi có chút lớn, chấn động đến lỗ tai của cô rồi. Sau đó cầm điện thoại di động lên đeo tai nghe vào, sau đó cúi đầu đùa bỡn với chiếc IPhone 7 của mình.

Jimin nhíu chặt lông mày sau đó đẩy cô gái trên người ra, Chaeyoungbị kéo tới, bị kinh sợ, Chaeyoung trợn to hai mắt nhìn vẻ mặt sương mù của Jimin. Anh làm cái gì? Mỗi lần anh đều gạt bỏ cô ở một bên, bây giờ muốn làm gì.

Tất cả mọi người nhìn gần Chaeyoung hơn, tới gần mới thấy, phát hiện dáng dấp của Chaeyoung thật là đẹp lệ. Với những cô gái kia quả thật là không thể so sánh.

"Park thiếu, ánh mắt của ngài quả nhiên chính là thoát tục, nhìn mỹ nhân này một chút thật là không ăn khói lửa nhân gian. Báu vật." Một đôi mắt xếch vừa dài vừa nhìn người đàn ông đó chính là Phú Nhị Đại, nhìn chằm chằm Chaeyoung nói.

Chaeyoung chán ghét nhíu nhíu mày, sau đó ném qua một ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm người người đàn ông kia, người đàn ông sửng sốt.
"Chậc, chậc, còn rất cay đây? Tiểu Lạc Tiêu."

Cô không có để ý tới người đàn ông kia, chau chặt chân mày nhìn Jimin.
Jimin đùa giỡn nhìn Chaeyoung nói:

"Như vậy không ăn Hỏa Nhân Gian?"

Chaeyoung không biết anh rốt cuộc phát điên vì cái gì, đứng dậy muốn rời đi, liền bị Jimin kéo vào trong ngực, ngồi ở trên đùi của anh.

"Anh làm gì đấy?" Chaeyoung  hạ thấp giọng chất vấn Jimin.
"Đã đến đây rồi, cùng chơi đùa với tôi, cô chẳng qua cũng chỉ là dụng cụ làm ấm giường, cần gì giả bộ thanh cao như vậy?" Jimin giễu cợt, những lời nói đó đều rơi vào lỗ tai tất cả mọi người. Các cô gái dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô. Còn đám đàn ông dùng ánh mắt dâm uế nhìn cô.

Chaeyoung nắm chặt quả đấm, nhưng lại cũng không nói gì, bỗng có một người đàn ông chen vào nói.

" Park thiếu, lại là dụng cụ làm ấm giường của ngài, để cho chúng tôi chơi đùa một chút, như thế nào?" Chính là người đàn ông vừa nãy.

Chaeyoung vừa nghe thấy, thân thể cương cứng một chút, nhìn Jimin, hi vọng anh cự tuyệt anh ta. Jimin như thế nào không nhìn thấy kỳ vọng trong mắt cô, khóe miệng nhếch lên, đem Chaeyoung đẩy ra.

"Tốt, mọi người vui vẻ. Giải trí."
Người đàn ông tiếp được Chaeyoung, Chaeyoung muốn phản kháng, nhưng nhìn thấy châm chọc cùng đùa giỡn dưới đáy mắt Jimin, cứng rắn nhịn xuống. Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

"Mỹ nhân, để cho tôi hôn nhẹ." Nói qua liền đem miệng tới gẫn. Nhưng Chaeyoung lại dùng ngón tay ngăn môi anh ta lại, sau đó cười quyến rũ. Không có bị Lạc Trạch giam cầm, cô thế quyến rũ vô cùng.

"Không vội, chúng tôi uống chút rượu trước, kích thích không khí. Có được hay không?" Nói xong liền đá lông nheo.

Người đàn ông nhìn trái tim tan chảy, liền vội vàng gật đầu.

"Rất tốt, mỹ nhân, em nói làm sao thì làm thế? Anh nghe lời em toàn bộ."

Sau đó Giang Lệ Lệ cầm ly rượu lên, nâng ly rượu, nhìn người đàn ông nói:

"Tôi cho anh uống."

"Rất tốt." Người đàn ông há hốc miệng ra, Giang Lệ Lệ đem ly rượu đưa vào trong miệng của anh ta. Tay của đàn ông đã bắt đầu không thành thật sờ loạn ở trên người cô.

Lạc Trạch nửa hí mắt nhìn Giang Lệ Lệ, người một bên đều biết rõ anh tức giận, chỉ có người người đàn ông kia đáng đời vì đắm chìm trong nữ sắc. Hoàn toàn không để mắt đến hơi thở nguy hiểm tản ra từ trên người Lạc Trạch.

Cảm thấy tay của gã đàn ông sờ loạn trên người mình, tay rõ ràng cứng ngắc, nụ cười bên khóe miệng cũng trở nên khó coi. Lạc Trạch làm sao không biết cô ngụy trang, thế nhưng khiêu khích mình như vậy.

"A"

Người đàn ông nắm đầu gối của mình quỳ trên mặt đất, Giang Lệ Lệ cũng đi qua trên thân anh ta, sau đó sải bước rời khỏi gian phòng bao, loại chuyện như vậy đã thấy nhưng không thể trách rồi. Không có chết người là tốt rồi.

Lạc Trạch thu hồi súng trong tay, thuận thế đứng lên.

"Các người xử lý một chút."

Nói qua liền đuổi theo, một mình Giang Lệ Lệ đi trên đường cái, nước mắt rớt xuống, cuộc sống như thế rốt cuộc lúc nào mới kết thúc đây. Không có tự do, mỗi ngày đều phải đi theo bên người anh, làm sao làm cũng không đúng.
Két ——

"Lên xe." Lạc Trạch hạ cửa sổ xe xuống, sau đó nhìn Giang Lệ Lệ nói. Nhưng lại không nghĩ tới cô thế nhưng khóc, trừ ép không chịu nổi, cô tuyệt đối sẽ không khóc.

Giang Lệ Lệ nắm chặt túi xách trong tay, xoay người nhìn vẻ mặt sương mù của Lạc Trạch, dùng hết hơi sức toàn thân hô to.

"Lạc Trạch, sao anh không chết luôn đi."

Một tiếng này xuyên qua thành thị.

Tuyến phân cách ——

"Ah, dì có nghe thấy thanh âm gì không?" Một nữ hỏi.

"Ừ, có, chỉ là nghe không rõ." Một nữ đáp.

"Thôi, chúng ta về nhà đi." Một nữ lại nói.

Tuyến phân cách ——

Giang Lệ Lệ cong người kêu to, trong lúc nhất thời có chút thiếu dưỡng khí, đầu choáng váng, lui về phía sau mấy bước chống đỡ bên cột điện. Sau đó nâng trán thở hổn hển, trong lòng cực sướng, phải biết kể từ đêm đó, ngay cả nói chuyện cô cũng chưa từng lớn tiếng như thế, hôm nay rốt cuộc cũng bộc phát rồi. Khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, hoàn toàn không có chú ý vẻ mặt khó coi của người đàn ông trong xe.
__________________
5 bình chọn sẽ có chap kế tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net