2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 9 năm 2017.

Tại bệnh viện Nhân Ái.

Doãn Hạo Vũ đang chạy dọc hành lang bệnh viện, cố gắng cắt đuôi đám phóng viên đang đuổi theo cậu như hổ đói vớ được con mồi ngon, quyết không chịu bỏ cuộc.

Doãn Hạo Vũ thầm mắng trong lòng, đã để quản lý Vu ra ngoài đánh lạc hướng rồi, vậy mà vẫn không qua được cái mũi "chó săn" của đám người này.

Cậu cố gắng tăng tốc, nhưng vì hành lang bệnh viện đông người, sức khỏe cậu lại đang không tốt, chẳng mấy chốc đã bị bọn họ đuổi kịp. Cậu thở dốc, dùng hết sức lực chạy về phía góc hành lang, hi vọng có thể tìm được chỗ nấp.

Thế nhưng, ở đây lại là đường cụt. Bên cạnh chỉ có một cánh cửa duy nhất đề dòng chữ rất to: "Không phận sự miễn vào".

Doãn Hạo Vũ đã nghĩ rằng lần này xong đời thật rồi.

Thì đúng lúc đó, ngay trước khi đám người kia kịp đuổi đến nơi, một bóng người từ đằng sau vụt lên, kéo Doãn Hạo Vũ vào trong căn phòng đó.

Nói là căn phòng, nhưng chỗ này giống một cái "kho mini" dùng để chứa dụng cụ vệ sinh của các bác lao công thì đúng hơn.

Rõ ràng, nơi này không phải được thiết kế để cho người chui vào trong. Vậy nên, bây giờ, Doãn Hạo Vũ và người đàn ông cao hơn cậu cả nửa cái đầu kia đang phải chen chúc trong không gian chật hẹp này, nép bên cạnh đống dụng cụ.

Giữa hai người gần như không có một khoảng trống nào. Vì trần cũng rất thấp, người đàn ông kia với chiều cao bức người của mình buộc phải cúi thấp đầu, khiến đầu anh ta gần như chạm vào trán Hạo Vũ đến nơi.

Cậu có thể cảm nhận được hơi thở của người kia rất rõ ràng, cả cơ thể cũng bất giác căng thẳng hơn. Cậu gần như nín thở, cố trấn an trái tim đang không chịu nằm yên trong lồng ngực mình.

Doãn Hạo Vũ cảm nhận được mùi thuốc sát trùng tỏa ra từ người trước mặt, mùi hương mà bình thường vốn dĩ cậu rất ghét, hôm nay, chẳng hiểu sao lại mang lại một cảm giác an tâm đến vậy.

Lúc này, cậu mới để ý túi áo ngực để đầy bút bi có gắn bảng tên của người kia đang ở ngay trước mặt cậu.

Thì ra, là bác sĩ.

Cái tên nghe cũng thật thuận tai: Châu Kha Vũ.

Ồ, cùng tên với cậu.

Đây liệu có phải định mệnh không?

Mấy tên phóng viên đáng ghét đã đuổi tới bên ngoài. Cách một lớp cửa, Doãn Hạo Vũ có thể nghe thấy rõ ràng động tĩnh của họ.

"Người đã chạy về hướng này mà? Sao lại không thấy đâu nữa?"

"Đây là đường cụt mà? Chẳng lẽ còn có thể mọc cánh bay mất hay sao?"

"Vậy cậu ta chạy đi đâu rồi?"

"Tiểu Vương vừa gọi cho tôi, nói quản lý Vu đã lên xe đi rồi."

"Thế thì còn ai có thể giúp cậu ta nữa chứ?"

"Hay là trốn ở góc nào rồi?"

Nói đến đây thì bên ngoài liền im bặt.

Doãn Hạo Vũ ở bên trong cũng thất kinh. Không phải đã phát hiện ra chỗ cậu rồi đấy chứ? Đừng mà, đừng mà.

Chụp được ảnh cậu ở bệnh viện đã đủ thảm rồi, còn chụp được cảnh cậu trốn ở đây cùng một người đàn ông, lại trong tư thế mờ ám như thế này nữa, tối nay tên cậu không nằm trên hotsearch mới lạ đó.

Doãn Hạo Vũ căng thẳng đến mức lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, vô thức nắm chặt góc áo blouse của người đối diện. Dường như anh ta cũng phát hiện, nhưng lại để mặc cậu, vẫn giữ im lặng.

"Tiểu Bát, cậu mở cửa thử đi!"

Vừa nghe thấy câu này, Doãn Hạo Vũ đã giật thót mình, đầu cũng không tự chủ được ngẩng lên, không biết là muốn cầu cứu người kia, hay là muốn tìm kiếm sự an toàn. Chỉ biết là, đầu cậu đã đập mạnh vào cằm anh ta.

Cơn đau nhói từ đỉnh đầu truyền xuống khiến Doãn Hạo Vũ thấy hai chân mềm nhũn, đứng cũng không vững nữa. May mà người kia nhanh tay đưa tay ra đỡ lấy hai vai cậu.

Doãn Hạo Vũ ngước mắt lên, liền chạm mắt với người đó. Trong bóng tối, Doãn Hạo Vũ vẫn mơ hồ nhìn thấy đôi mắt rất sáng, đáy mắt như chứa cả một hồ nước bình lặng, của anh ta.

Đây là lần đầu cậu nhìn thẳng vào người trước mặt. Anh ta khẽ cất tiếng nói với cậu, giọng nói rất trầm, rất thấp, tuy nhẹ nhưng dường như lại có sức mạnh vô hình khiến lòng cậu cũng trở nên bình tĩnh hơn.

"Đừng sợ."

Doãn Hạo Vũ nín thở, cơ hồ cảm nhận được hơi thở của người đối diện gần trong gang tấc, phả lên mặt cậu có chút ngứa ngáy, thành công kích động trái tim vừa bình ổn được một chút của cậu.

Bên ngoài vang lên giọng phụ nữ.

"Mấy người làm gì ở đây đó? Có thấy ở đó ghi 'không phận sự miễn vào' không?"

Hình như là y tá.

"Xin lỗi, xin lỗi."

Đám phóng viên kia rối rít xin lỗi, rồi mau chóng rời đi.

Lúc này, Doãn Hạo Vũ mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Cậu lại phát hiện hai tay người đàn ông kia vẫn đặt trên vai cậu, hơi ấm từ đó dường như truyền đến vai cậu, qua lớp vải mỏng manh của áo bệnh nhân, truyền cả đến trái tim cậu. May mà trong này rất tối nên anh ta mới không phát giác mặt và tai cậu đều rất đỏ.

Khi tiếng bước chân của y tá ngoài hành lang nhỏ dần rồi biến mất, anh ta mới buông tay, đẩy cửa bước ra ngoài. Doãn Hạo Vũ cũng theo sau anh ta.

"Chuyện lúc nãy, cảm ơn anh."

Thấy người kia định quay người bỏ đi, Doãn Hạo Vũ vội lên tiếng.

Dưới ánh đèn sáng trưng của hành lang bệnh viện, bây giờ cậu mới nhìn rõ gương mặt anh ta. Ngũ quan rất hài hòa, vầng trán cao, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đẹp và sâu hun hút, dường như không nhìn ra được cảm xúc, bờ môi mỏng hơi mím lại. Anh ta đeo một chiếc kính gọng vàng, mang lại cảm giác rất trí thức.

Ra khỏi cái nơi tăm tối chật chội đó rồi, lúc này anh ta đang đứng thẳng lưng, Doãn Hạo Vũ thầm ước lượng chiều cao của anh ta cũng phải ngót nghét 1m9. Khí chất có chút lạnh lùng, xa cách. Nhưng không biết có phải do vừa được người ta "cứu một mạng" hay không mà Doãn Hạo Vũ chẳng những không hề cảm thấy e dè, ngược lại còn thấy có chút gần gũi.

Doãn Hạo Vũ phải ngửa cổ lên mới có thể chạm mắt với người kia, nhưng cậu lại không hề ngại ngùng gì, nhìn thẳng vào mắt anh ta, giơ tay ra.

"Chào anh, tôi là Doãn Hạo Vũ. Rất vui được biết anh."

Người kia vẫn không có biểu cảm gì, nhìn xuống cậu, lại nhìn bàn tay đang giơ ra trong không trung kia của cậu một chút, rồi đưa tay ra nắm lấy.

"Châu Kha Vũ."

Dứt lời liền quay người bỏ đi.

Gióng chân anh rất dài, bước vài bước đã biến mất phía cuối hành lang.

Doãn Hạo Vũ nhìn theo đến khi bóng anh khuất hẳn. Trong lòng vẫn nghĩ về cái bắt tay ban nãy, rất ấm áp. Có lẽ vì là bác sĩ, những ngón tay anh thon dài, móng tay được cắt gọn gàng, sạch sẽ. Tuy thon dài là vậy, bàn tay anh vẫn lớn hơn bàn tay nhỏ nhắn của Doãn Hạo Vũ nhiều, gần như dễ dàng nắm trọn tay cậu trong tay.

Một suy nghĩ có chút tinh nghịch liền lóe lên đầu Doãn Hạo Vũ.

Cậu rất vui vẻ đi về phòng bệnh của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net