26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại.

Quản lý Vu bước vào phòng. Doãn Hạo Vũ đợi Tiểu Vũ đi rồi, mới lên tiếng hỏi.

"Trước đây, anh nói với em bác sĩ Châu đã có người mới rồi nhỉ?"

Hồi Hạo Vũ mới qua Mỹ, tình trạng của cậu rất tệ. Ban ngày thì điên cuồng luyện tập. Ban đêm thì khóc một mình. Ăn uống thất thường, hầu như đều bỏ bữa. Chẳng mấy chốc, sức khỏe cậu giảm sút trầm trọng. Khoảng thời gian đó, chỉ có mình quản lý Vu ở bên chăm sóc cậu.

Một ngày nọ, quản lý Vu nói với cậu, anh ta đã sớm biết mối quan hệ của cậu và bác sĩ Châu rồi. Nhưng anh ta biết có ngăn cản cũng không được, nên đã không nói gì. Không ngờ, bác sĩ Châu lại nói lời chia tay với cậu.

Doãn Hạo Vũ cười khổ, ai cũng thấy bộ dạng thảm hại của cậu sau khi mất anh, chỉ có anh là không.

Thế nhưng, quản lý Vu lại nói với cậu. Anh đã có người khác rồi. Còn có vẻ rất hạnh phúc. Vì vậy, cậu đừng để trong lòng nữa. Cái gì đã là quá khứ thì hãy để nó qua đi. Đừng tự làm khổ mình vì một người đã không còn quan tâm đến mình.

Giây phút nghe được những lời đó, Doãn Hạo Vũ cũng thực sự sụp đổ. Mọi hi vọng còn le lói trong cậu dường như cũng hoàn toàn bị dập tắt.

Hóa ra, lời anh nói không còn yêu cậu nữa không phải lời anh nói trong phút nhất thời.

Hóa ra, đều là thật.

Hóa ra, anh đã thay đổi thật rồi.

Kể từ ngày hôm đó, lòng Doãn Hạo Vũ cũng đã chết.

Cậu bắt đầu "sống" trở lại, nhưng là với một hình hài hoàn toàn mới.

Không hẳn là sống, mà là tồn tại thì đúng hơn.

Cậu cố chôn hình bóng anh ở nơi sâu nhất trong trái tim mình, không cho ai chạm đến. Thỉnh thoảng khi nỗi nhớ anh cuộn trào trong lòng, cậu lại lén lấy nó ra ngắm nghía, như một đứa trẻ cất giấu kho báu nhỏ của nó, không cho ai động tới nhưng cũng không dám lấy ra dùng.

Cậu đeo cho mình một chiếc mặt nạ, cố tỏ ra là mình đã ổn.

Chỉ có bản thân cậu biết, cậu không hề ổn chút nào.

Quản lý Vu nghe thấy câu hỏi của Doãn Hạo Vũ, hình như có chút chột dạ, anh ta chỉ ậm ậm ừ ừ.

Cậu lại tiếp lời.

"Hình như anh ấy đã kết hôn rồi. Đứa bé lúc nãy là con của anh ấy. Anh có nghĩ em nên tìm anh ấy nói lời chúc mừng không?"

"Đừng!"

Quản lý Vu nói rất nhanh. Nói xong hình như cảm thấy bản thân phản ứng hơi quá, vội sửa lại.

"Chuyện bác sĩ Châu kết hôn, anh đã nghe nói rồi. Sợ em đau lòng nên mới không nói cho em. Giờ em đã biết rồi, vậy thì đừng đến tìm anh ấy nữa. Như vậy cũng chẳng có lợi gì cho cả hai người."

Doãn Hạo Vũ cúi đầu, im lặng không nói gì. Quản lý Vu thấy thế, liền nói tiếp.

"Patrick, em cũng đủ khổ sở rồi mà. Đừng nghĩ nhiều về chuyện cũ nữa. Chẳng phải bây giờ em cũng đang sống rất tốt sao?"

Sống tốt? Doãn Hạo Vũ cười nhạt. Tự anh cho mình quyền quyết định em sống tốt hay không sao?

Im lặng một lúc, cậu mới mở miệng, giọng nói lạnh như băng, dường như không chứa đựng cảm xúc gì. Nhưng, chỉ bản thân cậu biết, ẩn sau đó là sự tức giận sắp phun trào.

"Sao anh lại nói dối em?"

Quản lý Vu giật nảy mình, mắt không dám nhìn thẳng vào cậu, khẽ trả lời.

"Anh nói dối em cái gì?"

"Vu Bân, không phải anh là người biết rõ nhất sao?"

Doãn Hạo Vũ gằn giọng, nhìn anh ta chằm chằm. Ánh mắt cậu dường như có một ngọn lửa, âm ỉ cháy. Quản lý Vu thấy chân mình đứng cũng không vững nữa.

"Anh không hiểu em nói gì cả? Ai đã nói gì với em sao, Patrick?"

"Bác sĩ Châu không hề kết hôn! Anh ấy cũng chưa từng yêu ai cả! Tại sao anh phải nói dối em?"

"Patrick, em bình tĩnh lại đã. Anh xin lỗi. Anh chỉ muốn tốt cho em. Anh sợ em đau lòng quá. Vì vậy mới nói dối để em mau chóng vượt qua."

Cậu cười nhạt.

"Tốt cho em?"

"Đúng thế, tốt cho em. Patrick, bây giờ chuyện đó là thật hay không cũng đâu còn quan trọng nữa? Đã qua 3 năm rồi, bác sĩ Châu liệu còn tình cảm với em không? Trong khi 3 năm trước, chính anh ấy là người nói lời chia tay?"

Quản lý Vu thấy Doãn Hạo Vũ im lặng, cúi đầu, liền tiếp lời.

"Patrick, đừng cố níu giữ quá khứ nữa. Chỉ có em tự làm khổ chính mình thôi. Người ta cũng đâu có nghĩ giống em?"

Ngừng một lát, anh ta lại nói.

"Đừng nghĩ nhiều nữa. Báo cho em một tin vui, bài hát lần này của em đã leo top đầu tất cả các bảng xếp hạng rồi. Phản ứng rất tốt."

Doãn Hạo Vũ ngước mắt nhìn quản lý Vu, trong đôi mắt dường như trống rỗng.

"Đừng nói với anh, em quên hôm nay là ngày phát hành bài hát mới của em đấy nhé?"

"Ồ."

Doãn Hạo Vũ cất giọng nhàn nhạt.

"Vậy anh đi làm thủ tục xuất viện cho em. Em cứ nghỉ ngơi một thời gian đã. Đến lúc chuẩn bị tổ chức concert kỉ niệm 10 năm, em bắt đầu làm việc lại là được. Cũng chỉ vài ngày nữa thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net