27.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại căn hộ của Châu Kha Vũ.

Tiếng nhạc đang phát. Châu Kha Vũ nằm trên chiếc ghế sofa ngoài phòng khách.

"Khi anh đi rồi em mới biết

Thì ra anh quan trọng đến thế

Thì ra em yêu anh nhiều đến thế

Thì ra chỉ mình em yêu anh nhiều đến thế..."

Bài hát mới phát hành hôm nay của em.

Chưa từng có bài hát nào của em mà anh bỏ lỡ.

Hình như cũng chưa từng có bài hát nào của em mà anh không thấy hình bóng chính mình trong đó.

Châu Kha Vũ biết, trong lòng cậu vẫn có anh.

Trong lòng anh chưa từng quên đi cậu.

Nhưng mà, khoảng cách giữa hai người sao lại xa xôi đến vậy.

Trước đây, là khoảng cách từ Trung Quốc đến Mỹ.

11.640 km.

13 giờ bay.

Giờ đây, anh và cậu đã ở cùng một thành phố.

Đứng dưới cùng một bầu trời.

Hít thở chung một bầu không khí.

Châu Kha Vũ đột nhiên không biết khoảng cách đó tại sao dường như vẫn chẳng có chút thay đổi nào.

Khi anh đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn cậu nhíu chặt lông mày vì đau đớn, anh rất muốn chạm vào gương mặt cậu. Lại giống như những ngày xưa, vuốt lưng dỗ cậu ngủ.

Thế nhưng, anh không làm được.

Hoặc nói đúng hơn, anh không có tư cách làm điều đó.

Chính anh là người đã nói lời chia tay, mà không cho cậu một lời giải thích nào.

Chính anh là người đã hèn nhát đẩy cậu ra, chạy trốn khỏi đoạn tình cảm này.

Chính anh là người không xứng với tình yêu của cậu.

Châu Kha Vũ đã từng nghĩ, thà rằng anh thay cậu đưa ra lựa chọn cho hạnh phúc của cậu. Còn hơn là để cậu phải dằn vặt đau khổ. Anh đã nghĩ rằng thời gian rồi sẽ chữa lành tất cả. Rồi cậu sẽ lãng quên anh.

Thế nhưng, anh đã lầm.

3 năm trôi qua, người vẫn còn ám ảnh, hình như không chỉ có mình anh.

Còn có, Hạo Vũ.

Những bài hát mà cậu sáng tác, dù là giai điệu vui, hay giai điệu buồn, thì trong lời bài hát đều chỉ toàn là kỉ niệm của hai người, chỉ toàn là hình bóng của anh, và chỉ toàn là sự bi thương của cậu.

Anh đã khiến cho cậu, vừa mất đi tình yêu vừa hoài nghi tình yêu anh đã từng dành cho cậu.

Khiến cho cậu ôm trong mình nỗi đau không thể chữa lành.

Lúc đó, Châu Kha Vũ chợt nhận ra. Anh vốn không có quyền thay cậu lựa chọn bất cứ điều gì cả. Anh không phải cậu. Anh không thể nào đặt "anh" và "ước mơ" của cậu lên bàn cân, rồi thay cậu quyết định.

Thế nhưng, tất cả cũng đã quá muộn.

Chỉ trách, anh là kẻ hèn nhát.

Thì ra, khoảng cách giữa anh và cậu, không phải khoảng cách địa lý, cũng chẳng phải cách biệt về thời gian, mà chính là khoảng cách giữa dũng khí của anh, và cậu.

Ngày hôm ấy, khi nhận được tin nhắn cuối cùng của cậu.

"Ngày hôm nay, em sẽ bay đi Mỹ."

Châu Kha Vũ đã không đủ dũng khí để bấm gửi đi tin nhắn anh đã soạn.

"Em đừng đi."

Cuối cùng, anh chỉ có thể trả lời cậu.

"Chúc em thượng lộ bình an."

Doãn Hạo Vũ không biết, ngày hôm đó anh đã tới sân bay, đuổi theo cậu.

Chính bản thân anh cũng không biết, hành động đó của anh rốt cuộc là như thế nào. Là hối hận vì đã buông tay cậu, là không nỡ để cậu đi, là sợ đánh mất cậu, hay là muốn nhìn cậu một lần cuối.

Châu Kha Vũ chỉ biết, anh có một suy nghĩ duy nhất vào giây phút đó.

Là đuổi theo cậu.

Thế nhưng, anh đã đến muộn.

Chuyến bay của cậu đã cất cánh.

Phải chăng, duyên phận của anh và cậu chỉ có thể đến đó mà thôi?

Hôm nay, trùng hợp là ngày kỉ niệm 4 năm của Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ.

Kỉ niệm 4 năm? Nghe mới bi thương làm sao?

Nếu tính hai trái tim hướng về nhau, gọi là tình yêu. Vậy thì, nói hôm nay là kỉ niệm 4 năm yêu đương của anh và cậu, có lẽ cũng không sai.

Doãn Hạo Vũ đã phát hành bài hát này vào đúng ngày hôm nay.

Là muốn gửi cho anh sao?

Bài hát có tựa đề: "Đã lâu không gặp".

Câu nói mà cậu đã nói với anh trên sân thượng ngày hôm đó.

"Nếu mai này hai ta có lướt qua nhau

Em sẽ bước đến trước mặt anh

Để nói với anh một câu

Đã lâu không gặp..."

Châu Kha Vũ cảm nhận được sự đau đớn của cậu, khi nói ra câu đó, cũng giống như sự đau đớn của anh, người nghe nó. Tưởng như Doãn Hạo Vũ cầm trong tay một con dao hai lưỡi, đâm anh một nhát. Kết cục, cả hai người đều bị thương.

Dường như, giống hệt hơn 3 năm trước, khi anh nói với cậu.

"Vì anh không yêu em nữa."

Hai người tại sao lại đi đến bước đường này cơ chứ?

Làm tổn thương chính mình.

Làm tổn thương đối phương.

Làm tổn thương nhau.

"... Anh sẽ không bao giờ biết

Em đã tập luyện nó nhiều đến thế nào

Em đã đau đớn ra sao

Em nhớ anh đến mức nào..."

Vì vậy, câu nói "Đã lâu không gặp" của em, chính là "Em nhớ anh"?

Em nhớ anh?

"... Liệu rằng anh có nhớ em

Như em nhớ anh không?

Dù biết là hiện thực đau đớn

Em vẫn muốn ôm mộng

Thêm một lần nữa..."

Anh cũng nhớ em.

Vô cùng vô cùng nhớ em.

Nhớ em trong những đêm dài thao thức.

Nhớ em khi đi qua những nơi hai ta đã từng đến.

Nhớ em cả khi anh đang hít thở.

Nếu có một cách để ngừng nhớ em, vậy thì đó chính là anh ngừng thở.

"... Liệu rằng chúng ta còn cơ hội nào hay không

Liệu rằng em còn có thể đợi được lời hồi đáp của anh hay không?"

Bài hát kết thúc.

Một giọt nước mắt tràn qua khóe mi Châu Kha Vũ, rơi xuống nền nhà lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net