28.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày tổ chức concert kỉ niệm 10 năm của Patrick.

Trạng thái của Doãn Hạo Vũ hôm nay tốt một cách kỳ lạ. Quản lý Vu tuy trong lòng thập phần khó hiểu, nhưng cũng thầm cảm thấy may mắn. Có lẽ, vì là ngày kỉ niệm 10 năm xuất đạo nên cậu cảm thấy vui chăng?

Sáng hôm đó, Doãn Hạo Vũ đã có mặt ở địa điểm tổ chức để tổng duyệt, tập dượt một lượt mọi thứ với vũ công, nghe chỉ đạo vị trí của đạo diễn hình ảnh, đạo diễn ánh sáng. Cậu làm việc cực kỳ tập trung. Quản lý Vu vốn còn tưởng vì sự xuất hiện của bác sĩ Châu, cậu sẽ bị ảnh hưởng không ít. Anh ta còn đang lo lắng làm thế nào để cậu ổn định lại tinh thần.

Không ngờ, chuyện anh ta dự liệu chẳng hề xảy ra.

Doãn Hạo Vũ đặt một xe đồ ăn, nước uống đến cho cả đoàn. Còn đặc biệt chuẩn bị suất ăn cho các fan xếp hàng tham dự concert bên ngoài nữa.

Mấy ngày qua, nhiều chuyện xảy ra như vậy. Thế mà cậu vẫn có thể suy nghĩ chu toàn đến tất cả mọi người. Quản lý Vu cảm thấy lo lắng của anh hóa ra là thừa thãi.

Khi Patrick nói muốn về Trung Quốc, tuy phía công ty rất lấy làm vui mừng, nhưng bản thân anh ta thì không hề.

Quản lý Vu là người hiểu rõ nhất, những năm qua cậu sống như thế nào. Những bài hát đó là cậu viết cho ai. Anh ta sao có thể an tâm khi cậu về nước được cơ chứ?

Nhưng, khi cậu đã quyết rồi, anh ta cũng không có cách nào ngăn cản.

Hơn nữa, lại là kỉ niệm 10 năm xuất đạo của cậu, về Trung Quốc tri ân fan hâm mộ cũng là chuyện nên làm. Năm nay cũng vừa đúng lúc đến hạn tái ký hợp đồng.

Vị thế của Patrick bây giờ, đã khác 3 năm trước rồi.

Chuyện xưa có lẽ cũng không còn ai nhắc đến nữa.

Trước khi concert diễn ra, Doãn Hạo Vũ cho người mang đến rất nhiều quà, có quà của nhà tài trợ, có quà do cậu tự chuẩn bị, tặng cho tất cả mọi người trong đoàn. Còn có rất nhiều phần khác, để tặng cho mọi người trong công ty không tham gia ngày hôm nay.

Cậu nói, muốn cảm ơn mọi người đã giúp cậu chuẩn bị thật tốt concert kỉ niệm ngày hôm nay. Đồng thời, muốn cảm ơn mọi người đã chiếu cố cậu suốt 10 năm qua.

Mọi người ai nấy đều vô cùng cảm động.

Giờ G.

Phía dưới khán đài, Châu Kha Vũ đang ngồi ở khu giữa, đối diện với sân khấu. Trong tay anh là bó hoa lưu ly tím. Ngôn ngữ loài hoa của hoa lưu ly là tình yêu không thể quên.

Châu Kha Vũ hồi tưởng lại.

Một năm trước đây, anh cũng từng bay sang Mỹ, mang theo một bó lưu ly tím như thế này, tham dự concert của cậu.

Chỉ có điều, bó hoa hôm ấy anh đã không thể tặng cho chủ nhân thực sự của nó.

Còn hôm nay, liệu anh có dũng khí để làm điều đó hay không?

Châu Kha Vũ cũng không rõ nữa.

Concert bắt đầu.

Doãn Hạo Vũ bước lên sân khấu.

Dưới ánh đèn lấp lánh chiếu tới từ bốn phía, cậu dường như tỏa sáng rực rỡ.

Cậu đứng đó.

Lúc này, chính là Patrick.

Người mang trên mình vầng hào quang của đam mê mãnh liệt.

Không phải lần đầu tiên Châu Kha Vũ nhìn thấy hình ảnh này của cậu, nhưng lần nào cũng mang đến cho anh cảm giác thật khác lạ.

Có lẽ đó mới chính là cuộc sống thực sự của cậu.

Dưới ánh đèn sân khấu.

Và bên cạnh cậu, không có vị trí dành cho anh.

Thời gian concert 3 tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh. Chẳng mấy chốc, đã đến bài hát cuối cùng.

Châu Kha Vũ ở phía dưới sân khấu, lặng lẽ ngắm nhìn Doãn Hạo Vũ, thầm cầu mong thời gian có thể trôi chậm một chút, để anh có thể nhìn cậu thêm chút nữa. Liệu lần tiếp theo được thấy cậu là bao giờ?

Sau khi kết thúc bài hát, Doãn Hạo Vũ có phần giao lưu với fan hâm mộ và encore.

Vì là concert kỉ niệm 10 năm, rất nhiều người đã khóc.

Doãn Hạo Vũ cũng không phải ngoại lệ.

Cậu nói lời cảm ơn fan hâm mộ đã luôn đồng hành và ủng hộ cậu trong suốt 10 năm qua.

Rằng mọi người là chỗ dựa, là động lực để cậu cố gắng.

Cậu khóc rất nhiều. Nước mắt rơi xuống như những viên pha lê lấp lánh dưới ánh đèn.

Rồi, cậu ngừng một lúc, lau nước mắt. Sau khi ổn định tâm trạng, cậu lại cầm mic lên và nói. 16 bài hát trong concert hôm nay là tấm lòng mà cậu muốn gửi gắm đến các fan. Còn bài hát encore hôm nay, cậu muốn dành tặng cho chính bản thân mình.

"Đã lâu không gặp".

Châu Kha Vũ thoáng chấn động.

Anh không biết vì sao cậu lại lựa chọn bài hát này. Cũng không biết vì sao cậu lại nói là dành tặng cho chính mình. Chỉ biết, cậu hát rất bi thương, dưới làn pháo giấy bay bay trong không trung.

Tiếng hát của cậu như xé toạc trái tim anh, thành hàng trăm nghìn mảnh.

Thế nhưng, cậu không khóc nữa. Nước mắt dường như ứ đọng trên khóe mắt của cậu, nhưng cậu không để chúng rơi xuống. Vì vậy, đôi mắt cậu dưới ánh đèn càng long lanh hơn, như ẩn giấu trong đó cả ngàn vì tinh tú.

"... Liệu rằng chúng ta còn cơ hội nào hay không

Liệu rằng em còn có thể đợi được lời hồi đáp của anh hay không?"

Trong một khoảnh khắc, Châu Kha Vũ đã nghĩ rằng câu hát đó là để cho anh nghe.

Nhưng, tiếng nhạc vừa tắt, Doãn Hạo Vũ đã tiếp tục cất tiếng nói, kéo anh ra khỏi suy nghĩ đó.

"Một lần nữa, tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến gia đình, công ty, các staff và các fan hâm mộ đã luôn đồng hành cùng tôi trên hành trình 10 năm qua."

"Cảm ơn mọi người."

Dứt lời, cậu cúi gập người.

Rồi, Doãn Hạo Vũ đứng thẳng dậy, ngửa mặt lên, dường như cậu đang cố nén nước mắt.

"Hi vọng lần sau chúng ta gặp lại, cũng có thể nói câu này: Đã lâu không gặp."

"Vì tôi sẽ rất nhớ các bạn."

Cả khán đài xôn xao, ai nấy đều nhìn nhau, cảm thấy trong câu nói của cậu có gì đó rất lạ.

"Hôm nay, sẽ là lần cuối cùng mà tôi đứng trên sân khấu."

Lúc này, tất cả mọi người có mặt đều chấn động, bao gồm cả Châu Kha Vũ.

Tại sao cậu lại làm vậy? Tại sao cậu lại đưa ra quyết định như thế? Không phải được đứng trên sân khấu là ước mơ cả đời của cậu sao?

"Được trở thành ca sĩ, chính là ước mơ của tôi. Và tôi chưa bao giờ hối hận khi lựa chọn con đường này. Đã có rất nhiều chuyện xảy ra, đánh mất nhiều thứ, hi sinh nhiều điều, nhưng tôi sẽ không hối hận."

"Tôi đã 'được' nhiều hơn là 'mất'. Và cái 'được' lớn nhất cuộc đời tôi, chính là sự yêu mến và ủng hộ của các bạn."

"Tôi đã nỗ lực hết mình suốt 10 năm qua, vì ước mơ này. Được đứng ở đây hôm nay, tôi mãn nguyện rồi."

"Tôi biết, đây sẽ là cú shock lớn với các bạn. Nhưng, đó không phải quyết định bốc đồng của tôi."

"Từ một cậu nhóc 17 tuổi, cho đến nay đã bước sang tuổi 27, tôi đã suy nghĩ rất kĩ mới đi đến quyết định này."

"Sau ngày hôm nay, hi vọng Patrick sẽ vẫn luôn ở trong tim các bạn, với hình ảnh một chàng trai trẻ luôn tràn đầy nhiệt huyết và đam mê với sân khấu."

"Còn tôi, hi vọng những tháng ngày sau này, với thân phận Doãn Hạo Vũ, sẽ được sống một cuộc đời tự do tự tại."

"Cảm ơn các bạn đã giúp tôi thực hiện được ước mơ của mình. Nếu chúng ta có cơ hội gặp lại, đừng ngần ngại gọi một tiếng 'Doãn Hạo Vũ' nhé. Tôi sẽ nhớ các bạn rất nhiều!"

Nói rồi, cậu bước xuống khỏi sân khấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net