Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry đi rồi, tất nhiên là đến lượt của Draco. Cậu bước tới tủ quần áo thấy Ông Kẹ biến thành Severus với vẻ mặt lạnh lùng cứng ngắc cùng ánh mắt tràn đầy thất vọng nhưng người ngoài chỉ đoán vẻ mặt Severus rất tức giận, còn đối với người quen thuộc như Draco thì biểu hiện này của Severus là vô cùng thất vọng.

Trong lòng Draco bối rối một hồi nhưng cậu sẽ không chịu thua, cậu sẽ không để Severus có cơ hội thất vọng vì cậu và cậu cũng sẽ không để anh thất vọng. Cậu nhớ dáng vẻ lo lắng của Severus khi cậu bị hôn mê, cậu thấy Thần Hộ Mệnh của Severus - là một con khổng tước, chỉ có gia tộc bạch kim mới có khổng tước, hơn nữa chỉ có cậu và khổng tước cùng nhau lớn lên mới giống nhau đến vậy. Cậu không tin Severus yêu cha bởi vì cha là bạn đời định mệnh của Harry. Nhưng cậu có thể biết Severus đang trốn tránh tình cảm của cậu, tuy rằng biết Severus đang chờ đợi nhưng chính bản thân Severus còn chưa biết tình cảm của bản thân, với lại sau khi trưởng thành cậu cũng sẽ không ép buộc Severus.

"Riddikulus." Vẻ mặt Draco không thay đổi, thì thầm câu thần chú, Ông Kẹ trở về nguyên hình rồi bay về tủ quần áo.

Gryffindor cười nhạo Draco vì sợ chính Viện trưởng của mình, Pansy phẫn nộ quát: "Bọn các ngươi thử đứng trước mặt Giáo sư Snape chứng minh rằng không sợ giáo sư xem !!"

"Pansy, so đo với tụi nó vô dụng thôi." Draco kiềm chế cảm xúc, hừ lạnh nói.

"Trật tự, mời trò tiếp theo !!" Lupin noi, rất nhanh đến lượt tiếp theo cho đến khi các học trò hoàn tất phần thí luyện. "Tốt lắm, tiết học hôm nay chấm dứt, các trò trở về viết luận văn 10 tấc về Ông Kẹ."

Lupin rời đi, Draco và nhóm Pansy đi ra phòng học tới hành lang tình cờ gặp Harry và Hermione.

"Harry, cậu không có việc gì chứ, lúc nhìn thấy cậu khóc tớ đã giật mình đấy." Pansy hỏi.

"Tớ không sao, lúc ấy tớ không biết vì sao lại rơi nước mắt nhưng tớ không có khóc." Harry ngượng ngùng cười, nghĩ đến cảnh bị mọi người nhìn thấy làm cậu xấu hổ.

"À~~" Pansy nhìn bộ dạng cười như không cười của Harry, không nói gì.

"Đi nhanh nhanh, đứng ở hành lang kẻo bị trừ điểm." Draco nói, Ông Kẹ quả thật là thứ gì đó rất đáng ghét tuy biết rằng sẽ cho mình biết mình đang sợ thứ gì nhưng bị người khác nhìn thấy thì quả thật không thoải mái chút nào, nhất là Severus sẽ hiểu lầm nỗi sợ của cậu.

Sau tiết học Ông Kẹ, các học sinh Hogwarts dùng trò này trêu ghẹo về nỗi sợ của người khác, có người thậm chí còn dùng nó để thực hiện những trò đùa lừa bịp. Ron chính là một ví dụ điển hình, anh em sinh đôi Weasley đã sử dụng nhện giả dọa Ron mà một người nghiêm chỉnh như Hermione còn tán thành hành động của hai anh em họ. Dù sao nỗi sợ nhện của Ron cũng chỉ để dọa mấy bọn con nít nên cô nghĩ cậu sẽ nhanh chóng vượt qua. Chính vì vậy, bọn Harry thường xuyên cho Ron xem ảnh những loài nhện, còn Hermione cho Ron xem sách về loài nhện. Chín tay chín chân, Ron đến bây giờ đã không còn phản ứng với mấy con nhện nữa vì đã bị bọn họ hành hạ thành thói quen.

Rất nhanh, ngày Lễ Giáng Sinh đến. Harry và Sirius đâu có cùng nhau nghỉ hè Giáng sinh.

"Này, các cậu biết không ? Hôm nay ở nhà Hagrid bỗng dưng xuất hiện một con chó đen rất to, bộ lông của nó đen tuyền rất đẹp, hơn nữa nó lại rất hiền lành tớ sờ nó mà nó không hề cắn tớ !!" Đang đi trên hành lang, Harry nghe một câu chia sẻ của một nữ sinh Hufflepuff với cô bạn thân.

"Nhưng trông nó hung dữ quá, tớ không dám tới gần nó." Một nữ sinh Ravenclaw nói.

"Nó không dữ, nó hoàn toàn hiểu chúng ta đang nói gì. Khi chúng ta nói về trận đấu Quidditch, nó liền vểnh tai lên lắng nghe."

"Xin hỏi là chú chó đó còn ở chỗ bác Hagrid không ?" Harry đến chỗ nhóm nữ sinh hỏi, chú chó theo miêu tả của nhóm nữ sinh rất giống Sirius.

"A, Huynh Trưởng Peverell. Nó vừa mới bị giáo sư Lupin mang đi." Có một nữ sinh trả lời.

"Vậy sao ? Cảm ơn cậu." Harry nói xong đi hướng đến văn phòng của giáo sư Lupin.

"A~~~, anh ấy vừa cảm ơn tớ !! Huynh Trưởng Peverell nhìn cũng thân thiện lắm đấy chứ !!" Đi một khoảng xa, Harry nghe nữ sinh này thốt lên như cảm động.

"Đừng nhìn vu vơ nữa. Đi thôi đi thôi !!" Một nữ sinh khác không cho cô mơ mộng mà kéo cô đi.

Harry cười lắc đầu, có lẽ Draco nói đúng. Cậu luôn tỏ ra lạnh lùng đối với các học sinh khác, chỉ cần cậu tỏ ra thân thiện một chút thôi là cứ như họ đang gặp yêu quái hiện hình. Với lại, cậu thấy quan hệ giữa các học sinh đã được cải thiện đáng kể đôi chút, tuy không quen biết nhưng vẫn đỡ hơn trước đây.

Tới văn phòng Lupin, nghĩ vấn đề về Lupin không quan trọng nên Harry gõ cửa rồi đẩy cửa ra liền bắt gặp một hình ảnh khiến cậu hóa đá tại chỗ.

Hai người đang hôn hít tình cảm bên trong ngây ngẩn nhìn Harry. "Sirius, mau thả tôi ra. Harry tới đây rồi !!" Lupin phục hồi tinh thần trước tiên nói với Sirius.

Sau đó, Sirius buông Lupin ra, vẻ mặt xấu hổ tươi cười với Harry. "Haha, Harry hôm nay con đến tìm Remus sao ?"

Harry sực tỉnh sau khi nghe câu nói của Sirius. "Con...Con vừa mới nghe nhóm nữ sinh nói ở chỗ bác Hagrid xuất hiện một con chó đen nên con nghĩ đó là cha đỡ đầu, sau đó họ lại bảo con chó bị giáo sư Lupin mang đi và......con đến đây." Harry bất an đứng ở cửa.

"Harry, lại đây ngồi." Lupin đi tới cửa kéo Harry vào.

Harry nhìn Sirius, ông lập tức đóng cửa lại rồi chạy tới ngồi đối diện với Harry. "Có phải con rất ngạc nhiên về quan hệ giữa ta và Remus ?" Harry gật đầu, Sirius tiếp tục nói. "Con hẳn biết ta và Remus là bạn thân nhưng ta gần đây phát hiện ta có tình cảm sâu đậm với Remus cho nên chúng ta hồi nãy mới..." Tự đích thân nói cho Harry về tình yêu của ông khiến ông lúng túng.

"Chân Nhồi Bông, cậu thật ngốc !!!" Lupin ôn hòa cười nhìn Sirius, sau đó kể Harry nghe về chuyện xưa của họ. "Harry, như con đã thấy, bây giờ ta và cậu ấy là người yêu của nhau. Ta yêu Sirius mười mấy năm, lúc đó xảy ra rất nhiều chuyện mà ta lại tự ti không dám thổ lộ với Sirius. Sau khi cậu ấy vào Azkaban, ta không thể tha thứ hành động bán đứng James của cậu ấy nên ta rất hận, dù là vậy nhưng trong lòng ta rất đau khổ. Cứ 12 năm không gặp, sau khi biết cậu ấy được giải oan nên hai bọn ta mới hòa giải nhưng vì ngoài ý muốn nên quan hệ giữa hai bọn ta mới thành như vầy."

"Harry, có phải con thấy rất ghê tởm không ?" Sirius cẩn thận hỏi Harry, vẻ mặt lo lắng hoảng sợ. "Nếu con không chấp nhận thì bọn ta sẽ không xuất hiện trước mặt con."

"Không, con không hề nghĩ như vậy. Nhìn hai người hạnh phúc như vậy con rất vui, con chỉ là rất bất ngờ thôi. Con không nghĩ giáo sư và cha đỡ đầu sẽ có quan hệ này, hơn nữa nhìn hai người vừa rồi con đã thực sự bị dọa đấy." Harry nói. "Hai người đừng để ý gì đến con hết."

"Harry, con có thể gọi ta là Remus, con cũng biết ta và cha con là bạn thân. Ta cảm thấy có lỗi trong mấy năm qua không đến thăm con nhưng vì an toàn cho con, ta chỉ có thể nhẫn nhịn." Lupin thở dài nhẹ nhõm, nếu Harry không chấp nhận quan hệ giữa ông và Sirius thì sau này sẽ rất khó khăn.

"Con hiểu mà, Remus."

"Thật tốt quá, Harry. Ta chỉ cần con chấp nhận Remus thôi là ta vui rồi !!" Sirius hưng phấn ôm lấy Harry.

"Nhưng vừa nãy hai người không hề khoá cửa ? Nếu có người khác vào thì chẳng phải họ sẽ bị dọa sợ hay sao ?" Harry đẩy cái ôm thô bạo của Sirius.

"Ahahaha, kích động vui mừng quá nên quên luôn !!" Sirius ngượng ngùng cười. "Con không biết rằng ta vui như thế nào khi gặp Remus đâu, chúng ta vừa gặp nhau liền ôm nhau nên quên khóa cửa."

"Sirius !!" Remus ngăn Sirius nói tiếp. "Sirius đến Hogwarts là muốn cùng ta đến căn nhà cũ của gia tộc Black, lúc đầu chúng ta có ý định sẽ nói cho con sau về mối quan hệ này nhưng không ngờ lại bị con phát hiện."

"Ngày mai tính sau, trước mắt là con có thể trở về cùng hai người." Harry nói về chuyện nghỉ lễ. "Con rất vui khi nghỉ lễ Giáng sinh cùng hai người. Con nhớ năm nhất con ở lại Hogwarts, năm 2 thì sang gia tộc Malfoy, còn năm nay thì con đã có người thân rồi nên con rất vui."

"Xin lỗi con, Harry. Ta sẽ chăm sóc cho con kể từ bây giờ, ta hứa với con sau này chúng ta có thể cùng nhau trải qua ngày Giáng sinh." Sirius gắt gao ôm Harry, trong lòng ân hận vì sao lại để cho đứa con cưng của mình sống cùng với bọn Muggle nhiều năm và còn thiếu bạn bè để trở thành một Slytherin.

"Không sao đâu mà, vẫn còn nhiều thời gian." Harry vỗ bả vai của Sirius an ủi ông. "Buổi tối cha đỡ đầu sẽ đến Đại Sảnh Đường sao ?"

"Cái này phải để Hiệu Trưởng Dumbledore quyết định, ta là bí mật vào mật đạo đến đây." Sirius nói. "Sau khi ta dẫn con đến chỗ kia, đó cũng chính là lúc chúng ta bị phát hiện."

"Sirius, chúng ta phải đến gặp Hiệu Trưởng." Remus nhắc nhở.

"Được rồi, được rồi. Tối gặp lại con nhé, Harry." Sirius nói.

"Vâng ạ." Nói xong, Harry đi ra khỏi văn phòng Remus. Cậu mới nãy thiếu chút nữa trở thành tên đại ngốc, không nghĩ rằng Remus và Sirius sẽ có mối quan hệ này, tuy rằng trước đây họ là bạn thân nhưng không nghĩ sẽ trở thành tình nhân. Được rồi, hạnh phúc của cha đỡ đầu là quan trọng nhất, Harry sẽ không lo lắng nhưng không biết chị Narcissa sẽ nghĩ gì.

Buổi tối là tiệc Giáng sinh, Harry ngồi ở dãy bàn đầu nhà Slytherin cùng với các học sinh khác chờ nhóm giáo sư đến. Sirius bị bắt ngồi cạnh Remus, còn người ngồi bên kia của Remus là Severus, Sirius và Severus luôn liếc mắt khinh bỉ nhau, Remus ngồi giữa đều phải can ngăn.

"Sirius, đừng nháo nữa. Chẳng phải hồi nãy cậu nói đói bụng sao ?" Remus nói. "Đừng có trẻ con mà cãi nhau với Severus chứ."

"Hừ, con chó ngu xuẩn, có lẽ đống cỏ lác đã nhồi đầy miệng ngươi rồi." Severus châm chọc.

"Snivellus, ngươi đừng quá phận." Sirius muốn đứng lên liền bị Remus kéo ngồi xuống.

"Sirius, đừng nhắc đến cái biệt danh nhảm nhí hồi xưa nữa, cậu có biết chúng ta rất có lỗi với Severus không ?!"

"Lupin, ta không cần ngươi lấy lại danh dự quyền lợi cho ta." Severus nghe họ nói vậy cũng căm tức đáp.

'Thôi thôi, tớ dùng bữa là được rồi." Sirius bắt đầu cầm dao nĩa, ông biết hồi trẻ cả hai luôn đối chọi gay gắt vì chính nhóm của ông gây sự trước, hơn nữa Remus còn muốn học hỏi môn Độc dược của Severus, ông không muốn vì ông mà để Remus phải chịu khổ. Sau đó, ông mặc kệ Severus buông lời châm chọc nhưng ông đều chịu đựng không để ý đến tuy rằng cơn tức đã lên tới tận cổ họng.

Severus thấy Sirius không phản ứng liền im lặng dùng bữa.

"Harry, làm sao cha đỡ đầu của cậu lại ở đây ?" Draco nhìn thấy rồi hỏi.

"Ông ấy tới đón tớ về. Đúng rồi, nhà cũ của gia tộc Black có lẽ có mạng Floo để có chuyện gì tớ có thể liên lạc với các cậu."

"Mẹ tớ chuẩn bị tất cả rồi." Draco noi. "Vào ban ngày cậu có thể đến tìm tớ và đương nhiên cha tớ luôn hoan nghênh chào đón cậu."

Harry không để ý đến câu nói mang đầy ẩn ý trêu chọc của Draco mà im lặng dùng bữa. Vào ngày nghỉ này, cậu phải nhanh tay giải quyết hai Trường Sinh Linh Giá, Lucius nói hai thứ đó đã lấy được hơn nữa Purcell sẵn lòng giúp đỡ cậu và bây giờ chỉ còn một Trường Sinh Linh Giá duy nhất là nhẫn của gia tộc Gaunt. Đợi sau khi xử lý hết Trường Sinh Linh Giá, cậu mới an tâm sống an toàn ở Hogwarts, cậu không muốn lúc nào cũng gặp tai họa từ đâu ập tới. Nhanh tay gọn lẹ là phong cách của cậu, tuy rằng còn có nhiều Tử Thần Thực Tử sống ẩn dật nhưng cũng đã chia năm xẻ bảy không đoàn kết tin tưởng nhau, hơn nữa các Tử Thần Thực Tử đó không phải là các thành viên chủ chốt bởi những thành viên quyền lực đó vẫn còn bị giam trong Azkaban !!

Âm thầm tính toán trong lòng xong cũng là lúc tiệc tối kết thúc, Harry cùng Draco trở về ký túc xá, nghỉ qua một đêm hai người không có tâm trạng dạ du ban đêm. Ngày mai sẽ bắt đầu kỳ nghỉ lễ, Harry mong chờ sẽ cùng người thân trải qua ngày lễ Giáng sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net