Dập tắt hi vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua sinh ngật của Sếp rồi 😭

.
.
.
.
.

053

Hầm - văn phòng viện trưởng Slytherin

Kể từ năm nay, hầm nguyên bản vẫn luôn vắng vẻ lại càng ngày càng trở nên náo nhiệt.

Đầu tiên là Billy cấm túc, đôi lúc sẽ có Harry ghé thăm, Snape có chút đau đầu nhìn hai anh em này tới quầy rầy cuộc sống bình yên của mình.

Được rồi, hắn tuyệt đối không thừa nhận, xét ở một mức độ nào đó thì hắn khá là...thích thú.

Mỗi lần sau buổi cấm túc, trước giờ giới nghiêm, Harry đều sẽ chờ lúc tất cả mọi người rời khỏi lại đến chỗ Snape, chỉ là trò chuyện một chút, nhưng vừa mở miệng, cuộc nói chuyện lại trở nên tự nhiên đến bất ngờ. 

Ở đời trước, Harry nghĩ cậu vĩnh viễn cũng không dám mơ tưởng đến cảnh tượng mình và Snape cùng ngồi tâm sự, tán gẫu.

Kỳ thực này cũng không được tính là tán gẫu

Bởi vì đại đa số thời gian chỉ có Harry một mình nói, thỉnh thoảng thì Snape mới cấp cho cậu một vài phản ứng.

Tại sao cậu lại nói hết cho Snape nghe ư? Có lúc Harry cũng chẳng thể hiểu vì sao hai người có thể chớp mắt liền không có gì để giấu nhau, sau đó cũng hiểu rõ, nếu như có một người có thể trở thành đối tượng để Harry yên tâm giải bày tất cả, người đó chỉ có Snape.

Cũng chỉ có thể là Snape.

Harry chưa bao giờ lo lắng rằng Snape sẽ nói cho Dumbledore tất cả ý nghĩ của cậu, dù sao Snape cũng là một Slytherin chân chính, thầy ấy hiểu rất rõ việc tôn trọng riêng tư của người khác. Hơn nữa, vẫn là câu nói đó, bản thân Snape cũng chẳng phải con người tràn đầy chính nghĩa gì, tương tự, thầy cũng chẳng phải một thuộc hạ trung thành gì với Chúa Tể Hắc Ám.

Giữ bí mật là một việc đặc biệt khó khăn, nhưng Harry cũng từng chứng kiến tận mắt, người đàn ông này là như thế nào giữ kín bí mật mãi đến tận khi sinh mạng chấm dứt.

Thế nhưng, không phải lúc nào Harry tìm đến Snape cũng là thời gian lý tưởng, tỷ như hôm nay, vừa đẩy cửa vào, Harry liền thấy được "tiểu cự quái mắt xanh" trong miệng Snape.

Tuy rằng mỗi lần nói vậy Harry đều cảm giác mình vô tội bị thương.

.
.
.

054

Harry vừa đẩy cửa văn phòng Snape mới phát hiện Billy vẫn chưa rời đi.

Thế nên giờ phút này, cả hai người chính là mặt đối mặt mà nhìn nhau

Hai cậu bé đều mang vẻ ngoài tương tự nhau, đứng nhìn lại hệt như một người đang soi gương.

Cuối cùng, vẫn là Billy đứng ra phá vỡ cục diện bế tắc này

Billy hiền lành lên tiếng chào hỏi Harry trước, đổi lại chỉ nhận được một cái gật đầu lạnh lùng thay cho lời chào từ Harry.

Bầu không khí ở gian ngoài trong thời gian ngắn liền trở nên thật vi diệu.

Bên ngoài không khí là như vậy nhưng bên trong Snape vẫn chẳng mảy may chút nào, vẫn hết sức chuyên chú hoàn thành nồi độc dược của mình, không một chút phân tâm. Harry liếc nhìn về phía Snape, đôi mày xinh đẹp khẽ nhíu, nhìn thôi cũng biết, cậu và Billy có "cuộc gặp định mệnh" như vầy, hơn nửa là "công lao" của người nam nhân này.

 Harry rốt cục cũng chịu không nỗi cái dáng vẻ 'muốn nói lại thôi' của Billy liền lên tiếng, "Billy Potter, cậu có chuyện gì muốn nói?" 

Nhìn sao cũng thấy Billy có hơi căng thẳng, cậu bé do dự rất lâu mới quyết định mở miệng, "Harry... cậu biết đấy, lễ Giáng Sinh cũng sắp đến rồi, tớ có thể mời cậu về nhà tớ cùng trải qua Giáng Sinh không... tớ đoán mẹ Lily với ba James nhất định sẽ rất thích cậu... à còn có cả Chân Nhồi Bông cùng mọi người nữa..."

Billy nhất định rất hồi hợp đi, Harry đoán vậy, cậu ta ngay cả nói đều có chút rối tung rối mù. Thực thì cậu cũng rất muốn gặp cha mẹ đời trước mà bản thân vẫn chưa từng có cơ hội thấy mặt, còn cả giáo phụ và chú Lupin cũng lâu rồi chưa gặp... Nhưng là, dù nghĩ như thế nào, gương mặt khiến ai nhìn cũng thấy ghê tởm của nam nhân kia lại luôn chiếm lấy tâm trí của cậu, khiến cậu trong lòng liền không nhịn được mà bất đắc dĩ thở dài một hơi.

"Xin lỗi, tôi muốn cùng người nhà của mình qua lễ Giáng Sinh."

Giáng Sinh lần này, Harry không chọn ở lại Hogwarts mà thay vào đó là cùng Draco trở về trang viên Malfoy, nguyên nhân cũng chẳng gì khác, hiện tại, người nhà của cậu là TOM.

Đúng vậy, Tom mới chính là người nhà của cậu.

"Người nhà?" Billy sửng sốt một chút "Harry, chúng ta là anh em phải không? Thế nhưng ba mẹ vẫn luôn nói cho tớ biết, nhà chúng tớ không có ai tên là Harry Potter cả... Tớ không hiểu, cũng không hiểu -..."

"Tôi nghĩ chúng ta không còn gì để nói đâu" Harry một câu liền cách ngang lời Billy.

Cậu cũng không ngốc, đương nhiên hiểu được tại sao mọi người đều lừa gạt Billy những chuyện liên quan đến bản thân.

Biết thì làm được gì? Để Cứu Thể Chủ biết mình còn có một người em, đã thế còn là thuộc hạ của đối thụ một mất một còn của chính mình?

Như vậy chỉ rước thêm buồn phiền vào người thôi.

Ấy vậy mà khi chính tai cậu nghe được ba mẹ cùng giáo phụ của mình... rõ ràng là người thân nhất trên thế giới này lại không muốn thừa nhận thân phận của mình, thậm chí tàn nhẫn hơn chính là, ngay cả sự tồn tại của chính mình, cũng muốn xóa bỏ,  cậu đã phải tận lực làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra. 

"Tôi có người nhà của chính mình" Harry lạnh lùng đưa mắt nhìn Billy. Nếu tất cả mọi người đều không muốn để Billy biết, vậy thì Harry cậu cũng sẽ không hé một lời nào với Billy, "Chúng ta không phải người có thể đi chung đường, Cứu Thế Chủ." 

Harry thấy rõ ràng, Billy hai mắt hồng hồng xông ra khỏi văn phòng.

.
.
.

055

Hầm cũng thật lạnh a...

Harry rùng mình, nghĩ lại cũng có chút vui mừng, chính mình cả hai đời đều không trở thành Slytherin, dù gì đối với một ngụy sư tử mà nói, không có ánh mặt trời cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Trong chớp mắt Harry cảm thấy có chút mệt mỏi.

Có lẽ đúng là cậu lao lực quá nhiều rồi, cảm giác mệt mỏi ở cả hai đời, trong chớp mắt như cùng vọt tới, ép đến mức Harry không cách nào thở nỗi.

"Kỳ thực ngươi có thể nói cho Billy Potter", nhớ tới những người kia ra sức giấu diếm Billy, Snape không nhịn được hừ lạnh một tiếng "Thằng nhóc sớm muộn gì cũng biết"

Harry ngồi xuống ghế salon trong phòng, trầm mặc một lúc mới mở miệng, "Hình như bọn họ cũng không muốn để Billy biết...Quên đi vậy..."

Snape dễ như ăn cháo liền nghe được nỗi bi thương trong giọng nói đó, nhưng hắn chỉ có thể trầm mặc không nói gì.

Hắn làm sao không rõ, cái gọi là chính nghĩa, vẫn luôn là thương tổn cùng vứt bỏ đứa trẻ vô tội này.

Một lần lại một lần.

"Thời gian Billy kết thúc cấm túc cũng qua lâu rồi, con không nghĩ còn có thể đụng mặt Billy." Harry ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt không cảm xúc của nam nhân toàn thân đen tuyền trước mặt.

Im lặng một lúc Snape mới lên tiếng, "Billy nói muốn gặp ngươi."

"Thế nên?" Harry nhíu mày.

"Ta cũng chỉ nói cho hắn biết, nếu hắn đợi ở đây đến giờ giới nghiêm, hắn có thể gặp được ngươi." Snape vẫn một bộ vô cảm trả lời, Harry có chút bất mãn.

"Thằng nhóc đó, đợi ở chỗ ta đã được một tuần rồi, đến tận hôm nay mới gặp được ngươi."

Harry không biết nghĩ gì liền chen vào, "Giáo sư, tựa hồ... thầy đối với Billy vẫn chẳng có sức chống cự gì"

Nói xong đột nhiên nhẹ giọng mỉm cười, lát sau lại vô tình phiêu mắt đến vị giáo sư sắc mặt lúc này còn đen hơn cả nồi quặng, dưới ánh nhìn tử vong của hầm xà vương vẫn như điếc không sợ súng mà cười càng vui vẻ. 

.
.
.

056

Sân ga Chín ba phần tư

Harry đứng ở bên cạnh tàu tốc hành, ngoan ngoãn chờ. Cậu biết, Tom sẽ không lấy diện mạo thật của bản thân để đi đón mình, vì lẽ đó cậu chỉ có thể đứng ở một bên tàu tốc hành chờ đợi.

Cách đó không xa, Harry thấy được Billy đang thân thiết ôm ấp Lily và James.

Đúng như dự đoán, Billy cũng phát hiện Harry, hai tay liền lôi kéo ba mẹ cùng giáo phụ của mình hướng phía Harry mà đi, Harry cảm giác trái tim trong lồng ngực đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhưng là cậu vẫn không có hành động nào.

Thậm chí, dù bản thân không có can đảm đi nhìn về phía một nhà Potter, cậu vẫn như cũ cảm giác được khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng rút ngắn.

Đó là một loại tâm tình, giống như một người con lâu ngày xa quê, khi trở lại liền cảm nhận được hồi hộp, lo lắng. Cảm giác này khiến hai mắt cậu trở nên bình tĩnh một chút, cậu không nghi ngờ gì, nếu thật có một ngày nào đó hai bên quen biết nhau, tâm tình  lúc đó chắc chắn sẽ cuộn trào mãnh liệt không giống là chính mình.

Cậu sợ, chính mình cho Lily, James hoặc Sirius dù là một chút hy vọng chính là phản bội Tom, cũng sợ...cho chính mình hy vọng.

Những vọng tưởng mà chính bản thân đều biết là hư ảo và không thiết thực.

"Xin chào, Harry"

Một giọng nữ trong trẻo cắt đứt mạch suy nghĩ vẩn vơ của Harry, cậu xoay đầu lại, liền thu vào tầm mắt một đôi con ngươi màu lục.

Bất luận qua bao lâu, đôi mắt đó đều vẫn luôn giống nhau, tinh thuần và đong đầy ấm áp, cũng chính đôi mắt đó đã khiến Snape - một đời trước - đến chết cũng không thể quên.

Lily có hơi căng thẳng, dù vậy đôi mắt đó vẫn luôn ngự trị ôn nhu cực điểm, mái tóc đỏ rực đó vẫn long lanh mà đầy diễm lệ, hệt như một ánh mặt trời, trong giọng nói là tình cảm ấm nóng bị cật lực đè nén, "Con là Harry sao, Billy trong thư về vẫn luôn nhắc đến con."

Một khắc đó, Harry liền cho rằng chính mình có thể tận hưởng sự ôn nhu này.

Trong vô ý, Harry liếc nhìn James cùng Sirius ở phía sau. Cả hai đều căng thẳng tột độ, tay phải không hẹn cùng đưa ra sau thắt lưng, hệt như hai con sư tử đang đề phòng kẻ địch, ánh mắt lợi hại khiến Harry cả người đều như bị một trận nước tạt qua, lạnh đến thấu tim, dường như đến lúc này cậu mới chợt hiểu ra, bọn họ bây giờ chính là kẻ địch...

Tất cả nhiệt tình đều bị lụi tắt, cậu chỉ lạnh nhạt, dựa theo phép tắt mà hỏi thăm Lily một chút "Potter phu nhân, ta với Billy chỉ là bạn bình thường thôi."

Sau đó, không ngoài dự liệu nhìn thấy Lily cùng Billy đồng thời toát lên nỗi thất vọng, còn Sirius và James lại thở phào nhẹ nhõm.

"Hơn nữa, phỏng chừng cũng không tiến thêm được bước nào."

"Harry, chúng ta cần phải đi."

Không biết từ lúc nào, một người nam nhân vẻ ngoài bình thường đã đứng ngay phía sau Harry, vừa nghe xong, cậu bé phía trước liền quay lại nở nụ cười với nam nhân nọ, sau đó dưới ánh mắt của cả nhà Potter liền rời đi.

.
.
.

057

Trên đường phố, hai dáng người một cao một thấp sóng vai đi về phía trước, dưới ánh đèn đường, bóng của hai kéo thật dài trên mặt đất.

"Harry hẳn là biết hết rồi." Voldemort lạnh nhạt hỏi nam hài bước kế bên, tựa hồ như thể dù là kết quả gì hắn cũng không để ý, trên thực tế thì hắn xác thực không thèm để ý.

Chí ít là do hắn đơn phương nghĩ vậy.

Harry gật đầu

"Vậy em hận ta sao?"

Harry nhẹ nhàng lắc đầu

"Chỉ là, Harry có chút đau lòng, đau lòng vì chính mình bị từ bỏ." Harry dừng bước, giương hai mắt mèo con nhìn lên người nam nhân bên cạnh.

Voldemort chậm rãi cúi người, ôm lấy nam hài nhỏ bé. 

"Ta sẽ không trước tiên vứt bỏ em"

Harry ích kỉ mặc cho bản thân tựa vào người nam nhân nọ.

Nhưng là...

Tom

Nếu như ta từ bỏ ngươi, vậy sau đó trên thế giới này, sẽ còn có ai giống như ngươi đối tốt với ta không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net